
Chương 117
Edit: phuong_bchii
_________________
Những chuyện không ly hôn mới có thể làm? Lần đầu Hạ Y Ninh cảm thấy lĩnh vực hiểu biết của mình kém hơn Diệp Thần Thần. Nhận thua trong chủ đề này cũng không phù hợp với phong cách trước sau như một của Hạ Y Ninh, nhất là phải khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Thần Thần, ngẫm lại đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Diệp Thần Thần nhìn Hạ Y Ninh lâm vào trong suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, ngay cả trộn salad cũng lộn xộn, câu được câu không tùy tiện khuấy vài cái. Đây chính là món cô nàng thích ăn nhất, thật không nỡ bị chị họ "chà đạp" như vậy.
Cô nàng cười hì hì cẩn thận từng li từng tí cứu vớt salad khỏi tay Hạ Y Ninh, lấy lòng nói: "Với chút chuyện của người lớn, chị tốn chút tâm tư tạo ra chút cảm giác mới mẻ, với sức hấp dẫn của chị căn bản không cần lo lắng không khóa được chị ấy."
Hạ Y Ninh liếc mắt, đã hiểu Diệp Thần Thần nói cái gì. Nàng giật giật môi, vốn định nói bọn họ không có gì cả, nhưng lời này làm sao có thể mất mặt nói ra?
"Cô ấy không phải người nông cạn như vậy."
"Đương nhiên em biết chị ấy không phải, người nông cạn làm sao có thể vẽ ra Công Chúa Mèo sinh động đáng yêu như vậy. Tranh của chị ấy sở dĩ được chào đón hoàn toàn là bởi vì bên trong bao hàm rất nhiều cảm ngộ và hướng tới cuộc sống, tràn đầy ấm áp và năng lượng tích cực."
Diệp Thần Thần đột nhiên nhớ tới nghi hoặc lúc trước, hỏi Hạ Y Ninh: "Chị họ, chị nói xem Công Chúa Mèo rốt cuộc có phải lấy chị làm nguyên mẫu hay không?"
Cô nàng trước đây rất lâu đã từng hoài nghi như vậy, hiện tại Khương Nghiêm quay ngựa liền càng có thể chứng minh Thái Công Câu Tranh quả thật là rất quen thuộc cũng rất hiểu Hạ Y Ninh.
Lúc Hạ Y Ninh nhìn thấy bản thảo trong ngăn kéo thì biết, nhưng Công Chúa Mèo lúc thì nghịch ngợm lúc thì bướng bỉnh, có lúc còn ngốc nghếch, nghĩ đến những thứ này đều là hình tượng của nàng ở trong lòng Khương Nghiêm, không khỏi lại có chút buồn bực.
"Chị cảm thấy cô ấy chỉ là tiềm thức tham khảo cảm giác quen thuộc bên cạnh, không nhất định là có ý muốn vẽ theo chị."
Nàng nói rất là nghiêm túc, Diệp Thần Thần ngẫm lại cũng cảm thấy có khả năng này: "Cũng đúng, dù sao tay Công Chúa Mèo cũng ngắn."
Hạ Y Ninh nhớ tới cái này, càng giận, Khương Nghiêm tại sao lại vẽ tay Công Chúa Mèo ngắn như vậy! Nàng theo bản năng nắm tay thành quyền, mới phát hiện trong tay đã không còn vật gì, ngay cả salad cũng bị cướp đi.
Lúc này Khương Nghiêm đi tới, Diệp Thần Thần nhìn thấy cô, lập tức nhếch miệng cười, thân phận đã từ mê muội Hạ Y Ninh biến thành mê muội Khương Nghiêm.
"Vẫn là để em làm cho." Khương Nghiêm đi tới bên cạnh Hạ Y Ninh, chuẩn bị tháo tạp dề của nàng xuống.
"Mẹ nói xong với em rồi à?"
"Ừ, nói xong rồi, bằng không em nào dám chuồn giữa chừng." Khương Nghiêm vừa nói, vừa treo tạp dề lên người mình.
Trong tay Hạ Y Ninh trống trơn, bây giờ tạp dề cũng không còn, nhưng nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích, đánh giá biểu cảm của Khương Nghiêm. Khương Nghiêm nhìn đồ ăn trên bàn một lần, thấy cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị bắt tay vào làm.
Cô vừa ngẩng đầu liền chạm ánh mắt Hạ Y Ninh, không khỏi buồn cười: "Sao vậy?"
Hạ Y Ninh thấy vẻ mặt cô như thường, đoán rằng vừa rồi Úc Uyển Nhu không nói gì quá đáng. Nàng nhìn bốn phía, thuận miệng tìm lý do ở lại: "Để tôi phụ làm mấy món nguội."
Diệp Thần Thần suýt chút nữa bị sặc nước miếng, rất là chân thành cầu xin: "Chị họ, chị thà rằng nói chị ở lại cùng trò chuyện cũng được, nấu ăn thì thôi đừng."
Khương Nghiêm cười lắc đầu: "Mọi người ra ngoài chờ ăn cơm đi, ở đây em lo được."
Diệp Thần Thần rất biết điều, chính mình sẽ làm chút sandwich rồi làm sữa lắc gì đó. Cô nàng kéo Hạ Y Ninh chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi đột nhiên tò mò: "Khương Nghiêm, chị chưa bao giờ vẽ Công Chúa Mèo xuống bếp, có phải bởi vì quá hiểu rõ trình độ của chị họ không?"
Khương Nghiêm đang muốn cầm nồi thì dừng lại, đầu tiên là nhìn Hạ Y Ninh, mới trả lời Diệp Thần Thần: "Cũng không hoàn toàn là vậy."
Đáp án lập lờ nước đôi này làm cho Diệp Thần Thần càng tò mò, cô nàng rất muốn biết Công Chúa Mèo và chị họ rốt cuộc có quan hệ hay không. Thân là fan số một, tất cả chi tiết về series Công Chúa Mèo cô nàng đều rất có hứng thú, càng ngày càng hưng phấn.
"Vậy sao chị chỉ cho Công Chúa Mèo ăn ăn ăn, công chúa không cần tự mình làm à?"
Hạ Y Ninh không nói gì, nhưng cũng muốn biết đáp án, chỉ là nàng không trực tiếp như Diệp Thần Thần.
Khương Nghiêm cũng không bối rối, động tác thuần thục sắp xếp nguyên liệu nấu ăn theo thứ tự, chuẩn bị toàn bộ trước khi bắt đầu. Ngữ khí vẫn bình thản dịu dàng, như đang nói một chuyện đơn giản hằng ngày: "Cô ấy có thể không cần vất vả như vậy."
Diệp Thần Thần suy nghĩ trong chốc lát mới ngẫm ra ý tứ trong lời nói, luôn miệng hô wow! Cô nàng vừa vui mừng vừa hâm mộ kéo tay Hạ Y Ninh: "Chị họ, em ngưỡng mộ Công Chúa Mèo thật đó, không cần vất vả xuống bếp còn có thể ăn ngon mỗi ngày."
Còn không phải đều là bởi vì, có người làm thay sao!
Sau khi Khương Nghiêm nói xong, trái tim Hạ Y Ninh liền nóng bừng. Hiện tại nàng càng ngày càng không chịu nổi đòn tấn công nhìn như bình thản nhưng rất có sát thương của Khương Nghiêm, mỗi lần đánh úp lại đều làm cho nàng không có chút sức chống đỡ.
Trước khi bị Diệp Thần Thần lôi ra khỏi phòng bếp, Hạ Y Ninh không quên dặn dò Khương Nghiêm: "Em đừng làm quá nhiều, hôm nay cũng chỉ có người trong nhà tụ họp thôi."
Ra khỏi phòng bếp, Hạ Y Ninh cũng không chịu đi. Cách cánh cửa kính nhìn Khương Nghiêm thuần thục nắm trong tay tất cả, hoàn toàn khác với dáng vẻ mờ mịt nhìn xung quanh của nàng trong phòng bếp. Diệp Thần Thần bám ở trên người Hạ Y Ninh, tán thưởng không thôi: "Chị họ, Khương Nghiêm thật sự là bảo tàng nha. Nếu không khóa chặt chị ấy, chị có thể sẽ khóc đó."
Hạ Y Ninh ghét bỏ đẩy cô nàng ra: "Thần Thần, có phải em nên giảm béo rồi không?"
Diệp Thần Thần thẳng lưng, một bộ nhìn thấu bộ dáng của nàng: "Cái này có gì mà phải ngại, hai người cũng kết hôn lâu như vậy rồi, có chiêu gì thì nhanh lên đi."
**
Sau đó không lâu trưởng phòng Lưu gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh, nói thành phố cơ bản đồng ý quyết định trong nghị quyết, phương án tái cơ cấu cơ bản được thông qua, Thẩm thị thắng.
Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm thương lượng một chút, muốn chính thức mời Thẩm tổng ăn bữa cơm, cảm ơn lần này cô ấy ra tay giải vây. Khương Nghiêm lại nói: "Em cũng cảm thấy nên mời Thẩm tổng ăn bữa cơm, nhưng muốn mời cô ấy chỉ sợ không dễ."
"Sao lại thế?" Hạ Y Ninh cảm thấy ngoại trừ lúc đàm phán, Thẩm tổng ở chung vẫn rất tốt.
"Mấy ngày nay Hứa Tri Dao muốn thỉnh giáo Thẩm tổng nhiều kỹ xảo một chút, kết quả đều bị thư ký Vân chặn lại, người cũng không gặp được." Nhớ tới Hứa Tri Dao khổ sở oán giận, Khương Nghiêm lại buồn cười.
"Có việc này sao?" Hạ Y Ninh cũng cảm thấy bất ngờ, "Có lẽ Thẩm tổng không muốn bị chú ý quá nhiều, cô ấy nói thích cuộc sống khiêm tốn hơn."
Tuy nói như thế, nhưng Hạ Y Ninh vẫn chính thức gọi điện thoại cho Thẩm Chi Băng, tỏ rõ thành ý.
Lúc Thẩm Chi Băng nhận được điện thoại, mới vừa ngồi lên máy bay tư nhân: "Ăn cơm thì miễn đi, thành ý của hai người tôi nhận được rồi. Chuyện tái cơ cấu, cũng coi như đôi bên cùng có lợi, hai người không nợ tôi gì cả." Cô ấy suy nghĩ một lúc, trước khi cúp điện thoại còn nói một câu, "Nếu thật sự muốn trả lại ân tình này cho tôi, thì hãy quý trọng người bên cạnh."
Hạ Y Ninh biết cô ấy nói cái gì, ở trước mặt Thẩm Chi Băng nàng cũng không cứng rắn chống đỡ như Diệp Thần Thần.
Thẩm Chi Băng cười yếu ớt khích lệ: "Hai người nếu muốn ở bên nhau lâu dài, cũng đừng so đo quá nhiều. Đôi khi, chủ động thích hợp là rất cần thiết."
Chủ động thích hợp? Hạ Y Ninh cảm thấy gần đây biểu hiện của nàng rất chủ động, chỉ là hình như thiếu điểm đột phá, nhưng cũng may ngày đó Khương Nghiêm đồng ý dọn về nhà.
Vì thế Hạ Y Ninh rất vui vẻ, vẽ một vòng tròn trên lịch bàn, yên lặng tính toán còn kém vài ngày.
Ngày Khương Nghiêm chính thức dọn về là cuối tuần, Hạ Y Ninh thức dậy từ rất sớm, đặc biệt đến phòng Khương Nghiêm dạo một vòng. Nàng đặt chùm chìa khóa lên bàn, giống hệt lúc Khương Nghiêm rời đi. Suy nghĩ một chút cảm thấy không thích hợp, lại bỏ chìa khóa vào túi mình, cảm thấy lát nữa tự mình đưa cho Khương Nghiêm thì tốt hơn.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Y Ninh hồi hộp lên, nhưng vừa nhìn thời gian cảm thấy không đúng. Còn chưa tới 10 giờ, Khương Nghiêm rõ ràng đã nói sau bữa trưa mới tới, chẳng lẽ là cô tạm thời sửa lại thời gian?
Hạ Y Ninh bước nhanh ra mở cửa, tay nắm trên tay còn đặc biệt hít sâu. Điều này không giống với bình thường Khương Nghiêm đến nhà, là ngày cô chính thức về nhà.
Cửa mở ra, xuất hiện trước mặt Hạ Y Ninh cũng không phải Khương Nghiêm, mà là Diệp Thần Thần.
Tim còn đang đập nhanh, Hạ Y Ninh mãnh mẽ lấy lại tinh thần, khó hiểu nói: "Thần Thần sao em lại tới đây?"
Diệp Thần Thần vừa vào cửa liền cởi ba lô trên vai mình ra: "Đến giúp chị, hôm nay không phải Khương Nghiêm dọn về sao?"
"Cô ấy sắp trở về rồi." Hạ Y Ninh nhìn không ra Diệp Thần Thần có thể giúp gì.
Chờ nhìn cô nàng mở ba lô ra, bên trong có một con mèo ngoan ngoãn, Hạ Y Ninh giật giật khóe miệng.
Diệp Thần Thần ôm mèo ra trước, cầm móng vuốt nhỏ của nó quơ quơ vài cái làm mẫu: "Cái này gọi là gì? Cái này gọi là mèo cầu xin tha thứ."
Nói xong, cô nàng nhét mèo vào lòng Hạ Y Ninh: "Chờ Khương Nghiêm trở về, chị ôm nó, cùng nhau làm nũng, em không tin chị ấy có thể chịu được."
Hạ Y Ninh tâm trạng phức tạp nhìn mèo lông ngắn xinh đẹp đầu tròn đang chui vào trong ngực mình, nghĩ mình thật muốn mượn nó hành sự?
"Nhưng dù sao em cũng mang theo một con búp bê vải đến thì tốt hơn?"
Diệp Thần Thần nghiêm túc giải thích: "Vậy không được. Búp bê vải là chân thân của chị, lại thêm một con nữa chẳng phải là muốn đụng phải sao, còn thế nào để cho chị ấy chú ý tới chị trước." Cô nàng vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu mèo, "Đây là con của hai chị, Khương Nhĩ Quân."
Hạ Y Ninh không cách nào hiểu được mạch não của Diệp Thần Thần, vừa định nhét mèo trở về, lại nghe được tiếng xe bên ngoài. Diệp Thần Thần còn phản ứng nhanh hơn nàng: "Hôm qua em gọi điện thoại cho Khương Nghiêm bảo chị ấy về sớm một chút, quả nhiên về sớm thật."
Khương Nghiêm vừa xuống xe đã bị Diệp Thần Thần kích động trực tiếp kéo vào nhà, nhìn thấy Hạ Y Ninh ôm một con mèo mập cười với cô, cũng ngây cả người.
"Khương Nghiêm, nể tình em ủng hộ cho chị, đập nhiều tiền và tinh lực như vậy, chị tặng em một bức tranh được không?"
Diệp Thần Thần trước khi cô công khai danh tính đã cực kỳ tôn sùng tranh của Thái Công Câu Tranh, đích thật là fan số một, vì thế Khương Nghiêm rất cảm kích.
"Em muốn bức nào?"
Diệp Thần Thần chỉ chỉ Hạ Y Ninh: "Công Chúa Mèo ôm con, vẽ rất đáng yêu."
Không khí trong nháy mắt ngưng kết, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh nhìn nhau, khóe miệng đều co rút vài cái.
Diệp Thần Thần không lùi bước lại càng không buông tha, Khương Nghiêm bất đắc dĩ thở dài: "Cho dù chị chịu vẽ, cũng phải chị họ em đồng ý mới được."
"Chị ấy đồng ý, chị không thấy chị ấy vẫn ôm mèo chờ chị sao?"
Hạ Y Ninh thoáng cúi đầu, làm bộ nghiêm túc vuốt ve mèo, lại hồi hộp chờ Khương Nghiêm trả lời. Nàng vốn không muốn đồng ý, nhưng Diệp Thần Thần nói, để Khương Nghiêm vẽ nàng, hồi ức tình cảm lúc trước sáng tác Công Chúa Mèo khẳng định đều sẽ bị gợi lên, đến lúc đó tình yêu bị đè nén kia nhất định sẽ mãnh liệt cuộn trào.
Hạ Y Ninh không nghĩ tới, dùng mèo đi trêu chọc trái tim một người, vậy mà cũng coi như là một cách.
Khương Nhĩ Quân ở trong lòng Hạ Y Ninh vô cùng ngoan ngoãn, mà Hạ Y Ninh ra vẻ trấn định lại hơi bất an bị Khương Nghiêm đắn đo vừa đúng. Cô đề bút vẽ tranh, vẻ mặt tâp trung, không tệ hơn bất cứ thay đổi rất nhỏ nào trên mặt Hạ Y Ninh, cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, khó có thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro