Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Ban đêm, cả người Chu Duy nóng lên nên cô uống thuốc, đắp chăn ngủ ngon. Sáng thứ năm, khi cô thức dậy, cơ thể không còn nóng nữa mà có chút mệt và yếu ớt, không có sức. Nhưng sáng thứ Sáu là ngày mở phiên tòa vụ án cướp mà Lâm Tuyên biện hộ.  Đây là lần thứ hai Chu Duy ra tòa sau khi được bổ nhiệm làm công tố viên.


Chu Duy cảm thấy không yên tâm nên nhất quyết đi làm, làm quen với tài liệu, sau đó chuẩn bị trước bản thảo. 


Sáng sớm thứ Sáu, có lẽ vì thuốc cảm, Chu Duy lại ngủ thiếp đi sau khi đồng hồ báo thức reo lúc 7 giờ. Cô không tỉnh cho đến 8 giờ 10 mới vội vã rời giường, rửa mặt và nhanh chóng tắm rửa rồi lao nhanh đến tòa lúc 8h28.



Lâm Tuyên đã ngồi ở bàn luật sư biện hộ, có lẽ buổi sáng trời vẫn còn mát mẻ, Lâm Tuyên vẫn mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác áo vest hồng nhạt, rất tôn lên làn da trắng ngần của nàng, lại càng tăng thêm vài phần mạnh mẽ. 



Đây là một vụ án tội phạm vị thành niên và sẽ do Thôi Bình, chủ tịch Tòa án vị thành niên xét xử. Thôi Bình khoảng bốn mươi tuổi, người địa phương, rất hiền lành và lương thiện. Thấy Chu Duy tới, anh gõ búa tuyên bố mở tòa. 


Lúc đưa ra chứng cứ, bị cáo Lý XX đã phản cung trước tòa. Sau đó Lâm Tuyên đưa ra một bản lời khai, ngay khi lời khai được đọc ra, Chu Duy đã sửng sốt, từ một vụ trộm trở thành án cướp bóc.

(phản cung: đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình Điều tra, xét xử vụ án hình sự.)

(Cái này trong tiếng Việt sẽ hơi khó hiểu, mình sẽ giải thích theo nghĩa tiếng Anh. Nó là sự khác nhau giữa "Thief" và "Robber".
"Thief”: trộm, có nghĩa là người ăn trộm một thứ gì đó mà không để cho chủ sở hữu biết và đồng thời không sử dụng vũ lực để đe dọa nạn nhân.

"Robber” có nghĩa là kẻ cướp - người dùng vũ lực đe dọa để lấy tài sản của người khác, người này không lấy trộm đồ trong âm thầm như là "thief".)


Nửa đêm, 3 đứa trẻ cạy cửa một cửa hàng điện thoại di động ăn trộm, lúc trộm xong ra ngoài gặp nạn nhân là người chứng kiến, sau đó 3 đứa trẻ dùng dao đâm trọng thương nạn nhân.


Lý XX, do Lâm Tuyên đại diện, ngày xảy ra vụ án là sinh nhật 16 tuổi. Theo quy định của pháp luật, sinh nhật 16 tuổi hôm nay thì vào hôm sau mới được tính tròn 16 tuổi.


Tuổi chịu trách nhiệm hình sự về tội cướp tài sản là trên 14 tuổi, nhưng tội ăn trộm là trên 16 tuổi.

Lâm Tuyên lấy lời khai một công nhân dọn vệ sinh đang dọn dẹp gần đó vào ngày hôm đó. Người đó xác nhận rằng Lý XX lúc đó không có dao trong tay và đang thúc giục hai người còn lại đang cầm dao nhanh chóng rời đi.


Cứ như vậy, Lý XX không có bằng chứng đầy đủ để xác nhận và hành vi cướp bóc cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi ăn trộm.


Lâm Tuyên nói chậm rãi mang tính chủ quan và khách quan. Chu Duy cảm thấy máu dồn lên đầu. Toàn bộ quá trình biện hộ còn lại đều vị Lâm Tuyên khống chế.


Vất vả nhịn đến khi phiên tòa kết thúc, Chu Duy cảm thấy hoa mắt, choáng váng đầu óc, Lâm Tuyên hào phóng đi tới duỗi tay phải ra. Chu Duy phản ứng tự nhiên cũng đứng dậy duỗi tay phải ra, còn chưa kịp đứng thẳng, trước mắt cô tối om ngã ngồi lại ghế.


Bí thư Tống Thành Anh bên cạnh nhanh chóng đỡ cô, Chu Duy dựa vào người cô, cảm giác được bên kia cũng có người đang đỡ mình. Cô biết rõ bên cạnh đang nói gì đó nhưng cứ ù ù không nghe rõ, trước mắt cũng tối om không nhìn thấy gì.


Khi cô đã có thể nghe và nhìn rõ, Chu Duy nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, cả người toát mồ hôi lạnh, lạnh khiến cô phát run.


Chu Duy cảm giác được có người cởi áo trùm cho mình, ngẩng đầu lên đúng là Lâm Tuyên. Thôi Bình nói quần áo của Lâm Tuyên quá mỏng nên chạy ra ngoài lấy một chiếc áo khoác dày của anh đắp cho Chu Duy.


Tống Thành Anh cùng Lâm Tuyên hai bên đỡ Chu Duy lên xe Lâm Tuyên đi thẳng đến bệnh viện huyện. Bác sĩ kiểm tra nói có thể do phát sốt và bỏ bữa sáng.


Chu Duy bảo Tống Thành Anh quay lại viện kiểm sát báo cáo với Mạc Hồng về phiên tòa hôm nay còn cô nằm trên giường chờ y tá chuẩn bị truyền dịch. Bác sĩ bảo Chu Duy ăn chút gì trước khi tiêm, Lâm Tuyên hỏi:

"Công tố Chu, đế tôi mua cho cô. Cô muốn ăn gì?"


Chu Duy hiện tại thực sự không muốn đối mặt với Lâm Tuyên,

"Không cần, cô đang bận. Chị Tống sẽ đến đây sớm thôi."


Lâm Tuyên lại hỏi: "Cô thích ăn mặn hay ăn ngọt?"

Chu Duy ngẩn ngơ: "Mặn."


Lâm Tuyên đi ra ngoài 10 phút rồi quay lại, nàng mang về một bát hoành thánh trong tô giấy, Chu Duy miễn cưỡng ăn một ít. Y tá thấy cô đã ăn mới bắt đầu truyền dịch.


Chu Duy thấy Lâm Tuyên vẫn ngồi ở một bên,

"Lâm luật sư, cô vội cô đi trước đi."


Lâm Tuyên biết Chu Duy muốn đuổi mình đi, có lẽ là buổi sáng bị nàng ép bức đến tức giận. Lâm Tuyên nhìn vẻ mặt của Chu Duy biết rõ cô rất thiếu kinh nghiệm, cjirnh người thành như vậy làm Lâm Tuyên cũng có chút băn khoăn, lơ đễnh nói:

"Đừng khách khí như vậy, đồng nghiệp ở viện kiểm sát đều gọi tôi là chị Lâm, nếu em không để ý, cũng có thể gọi tôi là chị Lâm."



Lâm Tuyên lúc này không còn cảm giác hung hăng, dọa người như trên phiên tòa, Chu Duy nhìn nàng mỉm cười ấm áp cũng tự thả lỏng khuôn mặt,

"Vậy chị có thể gọi tôi là Tiểu Chu, tôi sợ làm trễ việc của chị Lâm."

----


Chu Duy nằm xuống liền ngủ mất, mãi đến khi điện thoại reo,  mở mắt ra cô mới phát hiện Lâm Tuyên đã không còn ở đó nữa, và Thang Vĩ đang ngồi cạnh cô.  Nhấc máy nghe, là bạn cùng lớp thời trung học và bạn thân của Chu Duy - Triệu Âm Thúy hỏi Chu Duy muốn ăn tối món gì?


Tiểu Trỉêu dạy máy tính ở một trường cấp hai trong thành phố, chỉ cần cuối tuần không làm thêm giờ, sau khi tan sở, Chu Duy sẽ vào thành phố ăn tối với Tiểu Triệu.



Tiểu Triệu biết Chu Duy bị bệnh, chạy hơn một tiếng đồng hồ mới từ thành phố đến bệnh viện.  Tiểu Triệu bước vào, thấy Thang Vĩ đang nói chuyện vui vẻ, Thang Vĩ nhờ Tiểu Triệu trông chừng, còn anh ta quay về làm đô ăn cho Chu Duy. Lúc Thnag Vĩ đi ra ngoài, Tiểu Triệu nháy mắt ra hiệu: "Bạn trai?" 

"Không phải, đồng nghiệp."

"Nhìn ánh mắt của anh ta đi, anh ta thích cậu." 

"Có lẽ vậy, mình không có cảm giác."

"Mình thấy là người tốt đấy."

"Vậy mình sẽ giới thiệu cho cậu." 


"Thôi đi, anh ta thích cậu thì làm sao mà thích mình được." 

Tiểu Triệu cao 1m57, hơi tròn nhưng lại có hai lúm đồng tiền nhỏ, khi cười trông rất dễ thương. Ngược lại, Chu Duy cao 1m68, gầy hơn và thanh tú hơn.

 

Sau khi tiêm thuốc, Chu Duy không muốn ở lại bệnh viện, cùng Tiểu Triệu trở về ký túc xá. Ngồi một lúc, Thang Vĩ bưng món canh sườn heo củ sen xuống.

Chu Duy nhìn có chút ngán, không muốn ăn. Thang Vũ nói Chu Duy nhất định phải bồi bổ, ép cô ăn hai miếng củ sen và uống không đến nửa chén canh. 

------


Lâm Tuyên lái chiếc Polo nhỏ màu trắng của mình trở lại thành phố, nghĩ đến vẻ mặt tức giận trừng mắt của Thang Vũ khi bước vào phòng bệnh, có chút buồn cười.


Tuy rằng  không muốn đi nhưng bạn trai của người ta đã đến nên cũng phải thức thời không còn cách nào khác là phải rời đi. 


Chiếc Polo này là Doãn Hải Châu mua cho nàng. Ban đầu Doãn Hải Châu muốn mua một chiếc Passat, nhưng nàng cảm thấy rằng với tư cách là một luật sư trẻ, việc lái Polo sẽ bớt phô trương hơn.


Khi Lâm Tuyên còn là sinh viên năm cuối, nàng đã gặp Doãn Hải Châu - nhà tài trợ tại một cuộc thi tranh luận.


Doãn Hải Châu cao 1m74, hơi béo, không sang trọng lịch sự nhưng vẫn là một người đàn ông hiền lành và đáng yêu. Hơn nữa, anh còn có bằng MBA của Harvard, tài sản của cha anh vô cùng phong phú. Lâm Tuyên không nghĩ ra lý do gì để từ chối sự theo đuổi của Doãn Hải Châu, thuận lý thành chương thành bạn gái anh, hai người đã quen nhau được 5 năm.


Doãn Hải Châu đã đề cập đến hôn nhân nhiều lần trong 5 năm qua, nhưng nàng rất thích sự nghiệp của mình và liên tục trì hoãn. Cuối cùng, nàng đồng ý rằng sẽ kết hôn vào năm 29 tuổi và sinh con ở tuổi 30. Doãn Hải Châu vẻ mặt ấm ức mà đồng ý.


Về lại thành phố, buổi tối cùng Doãn Hải Châu ăn cơm, thuận tiện kể buổi sáng đã hạ gục một công tố viên trẻ tại tòa, Doãn Hải Châu nói:


"Anh là người duy nhất dám lấy một người phụ nữ đanh đá như vậy."


------


Khi Chu Duy thức dậy vào sáng thứ bảy, cô không cảm thấy khó chịu nào khác ngoại trừ việc không có sức lực. Tiểu Triệu xem TV, Chu Duy Iướt Internet.


11h30, Lâm Tuyên gọi điện cho Chu Duy. Chu Duy đề cập đến cô đang chơi cờ Liên Châu trên QQ, Lâm Tuyên nói:


"Thật sao? Tôi cũng chơi, chúng ta đấu với nhau đi." 


Lâm Tuyên trình độ chơi cờ Liên Châu không tệ, ai mà ngờ được khi gặp Chu Duy mới biết cái gì gọi là cao thủ, nàng thua liên tục.


Hai người trò chuyện mới biết họ cùng quê và cảm thấy khá hợp nhau. Lâm Tuyên hỏi:


"Cuối tuần rồi, không vào thành phố chơi sao?" 

"Không có sức đi dạo phố." 

"Ô! Tôi biết một quán cá kho rất ngon, mời em ăn, coi như lời xin lỗi thì sao?" 

"Chị xin lỗi vì chuyện gì, đó là vấn đề của riêng tôi."


Kinh nghiệm đều là từng bước tích lũy dần dần. Em ra tòa mới được vài lần phải không?"

"Hôm qua là lần thứ hai."

"Em có đến hay không đây? Ăn hay không ăn?"

"Không có ý đi."


"Em xấu hổ cái gì? Tôi buồn chán muốn tìm người đi ăn cùng." 


Chu Duy quay người hỏi Tiểu Triệu có muốn đi không, Tiểu Triệu thích nhất là ăn uống, vui vẻ đồng ý.

Khi họ đến bến xe buýt ngoại ô, Lâm Tuyên đã đợi sẫn. Nàng hôm nay mặc một chiếc áo T-shirt Nike màu trắng, cảm giác tràn đầy sức sống! Lâm Tuyên đem Chu Duy và Tiểu Triệu ngồi vào xe mình.

"Hiện tại ăn tối vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống được không?"

Tiểu Triệu đề nghị, "Chúng ta đi trà quán đánh bài đi." 

Lâm Hiên nói: "Tôi không biết chơi!" 


"Em dạy chị, rất đơn giản." 


Chơi một lúc, Lâm Tuyên đứng dậy đi vệ sinh, Tiểu Triệu nhìn bóng lưng nàng,


"Oa! Người đẹp! Người đẹp! Chị ấy xinh đẹp hơn cậu đấy!" 

Chu Duy trợn mắt nhìn Tiểu Triệu:

"Cậu không thấy hôm qua chị ấy hung dữ như thế nào, làm mình thảm muốn chết."


Chu Duy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng kỳ thật không có chút nào tức giận. Hôm qua quả thực là trình độ của mình có vấn đề, Lâm Tuyên là giá trị, là đẳng cấp mà cô phải học tập. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro