13
Hôn hôn vuốt ve, Chu Duy thật sự không biết hai người phụ nữ còn có thể làm gì tiếp, cô chỉ ôm Lâm Tuyên. Lâm Tuyên biết, nhưng cô không có loại kinh nghiệm này, nhìn bộ dạng chập chững của Chu Duy, cô sợ gây ra phản ứng xấu nên không dám thử, đành phải ôm chặt cô. Chu Duy cũng cảm thấy còn chưa đủ, trong lòng cảm nhận được còn thiếu chút gì đó, chỉ không biết là cái gì.
Nói chuyện nửa đêm, cả hai ngủ rất muộn. Buổi sáng điện thoại di động của Chu Duy trong phòng khách reo, cô không muốn dậy nghe máy, nhưng đến lần thứ tư, cả hai đã không thế chịu nổi.. Chu Duy ngồi dậy, nhìn thấy người gọi là Tiểu Triệu, liền bắt máy,
"Gì vậy?"
"Còn ngủ sao, con heo chết tiệt này?"
Chu Duy đã quen cùng Tiểu Triệu nói chuyện tùy tiện,
"Ừ, sáng sớm cuối tuần trọng đại, cậu đòi mạng mình à?"
Tiểu Triệu có chút tức giận,
"10:30 vẫn còn sớm? Heo cũng dậy ăn luôn rồi!"
"Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
Chu Duy cười hắc hắc lặp lại,
"Heo cũng dậy ăn rồi."
"Cậu đang ở đâu?"
"Nhà chị Lâm."
"Móa! Đã bao lâu rồi cậu không đến gặp mình? Có vợ quên mẹ hả?"
"Mình chưa kết hôn, cậu không phải là mẹ mình, mình không phải *tỳ bà cũng buông*, cậu ghen tị à?"
[Nguyên văn là 琵琶别抱, xuất xứ từ hai câu thơ dưới đây trong tác phẩm “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị:
千呼萬喚始出來
Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
猶抱琵琶半遮面
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa.
(Bản dịch của Phan Huy Vịnh)
琵琶别抱 là câu thành ngữ chỉ người phụ nữ quay lưng với chồng/người tình để đến với tình yêu khác (hoặc người góa phụ đã hai lần đò)]
"Xùy, miệng chó không mọc được ngà voi."
"Mình biết, mình là Transformers. "
Tiểu Triệu nghi hoặc, "Cái gì?"
"Vừa rồi là heo, bây giờ là chó. Nếu không phải Transformers thì là gì? Đúng rồi, cũng có thể là Tôn Ngộ Không. Nhưng cậu sẽ không tốt bụng đặt cho mình biệt danh như vậy!"
"Cút đi! Hôm nay là ngày gì?"
Chu Duy nghĩ thầm trong lòng, tiêu rồi, mình quên mất sinh nhật của Tiểu Triệu.
"Chúc mừng sinh nhật, hehe!"
"Xùy, biến đi, thứ Hai mới đúng. Mình sợ cậu đang ở chỗ chim không đẻ trứng tới không được, nên mình đãi trước với cậu, kêu chị Lâm đến đi."
"Chờ mình hỏi chị Lâm, xem chị ấy có việc không?"
"Được, mình đi hỏi một số đồng nghiệp có quan hệ tốt xem đi ăn ở đâu. Lát liên hệ với cậu."
Lâm Tuyên nhắm mắt nằm nghiêng, vì nóng mà kéo một góc chăn lên đắp bụng, phần còn lại nhìn không sót gì. Chu Duy mặt nóng lên, Lâm Tuyên mở mắt vừa lúc nhìn thấy Chu Duy ngượng ngùng, nhịn không được bật cười. Chu Duy mặt càng nóng, tiến đến nằm sấp trên người Lâm Tuyên, cù nàng cười đến thở không ra hơi. Ồn ào mãi đến 11 giờ hai người mới dậy tắm rửa.
Hẹn gặp Tiểu Triệu ở Kim Mã và Ngọc Dậu. Lâm Tuyên và Chu Duy đến nơi thì vẫn còn sớm so với dự kiến nên họ đi qua Kiều Hương Viên để ăn sáng. Chu Duy mặc dù thích ăn mì, nhưng cô cũng rất yêu bún, nên cô muốn ăn bún. Chịu ảnh hưởng của cha mình, Lâm Tuyên luôn thích mì nên muốn mì, một miếng ớt cũng không có. Đang ăn cơm, Tiểu Triệu gọi điện nói bọn họ đã đến. Tiểu Triệu nghe cả hai vẫn đang ăn sáng thì cũng tới. Lâm Tuyên nghe Chu Duy nói chuyện điện thoại, ở bên cạnh nói,
"Hỏi bọn họ muốn ăn gì, chúng ta sẽ mua trước."
Chu Duy hỏi xong cũng chưa cúp điện thoại, Lâm Tuyên đặt đũa xuống, gọi phục vụ đến, dặn dò vài lời rồi đưa năm mươi tệ cho phục vụ. Khi Tiểu Triệu cùng ba người bạn đến, đồ ăn họ muốn đều đã được đặt ngay ngắn trên bàn, còn có hai món bọn họ không gọi.
Tiểu Triệu ngồi xuống giới thiệu song phương lẫn nhau. Ba người bạn của Tiểu Triệu rất ngạc nhiên khi biết Chu Duy là công tố viên còn Lâm Tuyên là luật sư, luôn miệng nói "Không giống, không giống!"
Lâm Tuyên hôm nay vì không phải xuất hiện trong những dịp trang trọng nên chỉ đơn giản là buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần thể thao dài màu đen và một chiếc áo thun ngắn tay ôm eo cùng màu. Tiểu Triệu nhìn Lâm Tuyên cảm thấy màu đen khiến làn da của nàng rất trắng và như trong suốt. Chu Duy mặc chiếc áo phông trắng cạp trễ và quần lửng màu be, khí chất kém hơn Lâm Tuyên rất nhiều, nhưng lại phù hợp với ngoại hình và độ tuổi của cô.
Lâm Tuyên, Chu Duy sóng bước đi một đoạn ngắn, Chu Duy phát hiện Tiểu Triệu không có gần người cô, quay đầu nhìn thấy Tiểu Triệu ở phía sau. Cô quay người kéo Tiểu Triệu vào lòng,
"Sao cậu lại đi phía sau?"
Tiểu Triệu bĩu môi,
"Không đi cùng hai người đâu, mình sẽ bị hai người biến thành bí đao."
"Haha, bí đao nấu với sườn heo, vừa vặn! Hai ta có xứng đôi không?"
Tiểu Triệu tức giận, cho Chu Duy một cái trợn mắt.
Sau khi thảo luận rất Iâu buổi trưa nên ăn gì, cuối cùng quyết định chọn cá nướng và tôm càng cay. Lâm Tuyên không lái xe, sáu người bắt hai xe đi tới đó. Chu Duy trước đó cũng từng đến nơi Tiểu Triệu chọn nên biết chữ "cay" này danh bất hư truyền.
Lâm Tuyên cùng bạn bè của Tiểu Triệu kiếm chỗ ngồi đợi, trong khi Chu Duy và Tiểu Triệu đi gọi món. Chu Duy đặc biệt căn dặn một cân tôm cho ít ớt, Tiểu Triệu kỳ quái hỏi:
"Không phải lần nào cậu cũng bảo cho thêm ớt sao? Đổi tính rồi à?"
"Không phải, là chị Lâm không thích ăn cay."
Tôm chua cay, cá nướng, salad trộn dưa leo đều giống nhau đựng trong một cái tô lớn, còn thêm chục cốc Budweiser đá. Quả thực là một bữa ăn sảng khoái! Bên trong quán có chỗ ngồi, nhưng hầu hết mọi người chỉ muốn ngồi bên ngoài. Côn Minh thời tiết rất tốt, trời nóng thế nào thì về đêm vẫn gió mát.
Tôm cho ít ớt, nhưng cá nướng đã ướp ớt trước nên vẫn rất cay, Lâm Tuyên ăn được một chút mặt toàn nước mắt nước mũi. Nhưng địa điểm được những người sành ăn như Tiểu Triệu và Chu Duy lựa chọn hương vị thật sự rất ngon, Lâm Tuyên nhịn không được, không dừng đũa ăn.
Ăn đồ cay, lại uống rượu, mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng. Chu Duy nhìn Lâm Tuyên đến ngây người. Lâm Tuyên sờ sờ mặt, hỏi Chu Duy, "Trên mặt chị có cái gì sao?" Chu Duy mới tỉnh táo lại.
Ăn xong, Tiểu Triệu đi thanh toán, dì thu tiền chỉ vào Lâm Tuyên nói nàng đã thanh toán rồi. Tiểu Triệu có chút ngoài ý muốn, có chút ngượng ngùng,
"Chị Lâm, không phải đồng ý là em mời khách sao?"
Lâm Tuyên khẽ mỉm cười,
"Hôm nay là sinh nhật cô, chúng tôi nên chúc mừng."
"Nhưng....."
Lâm Tuyên kéo Tiểu Triệu ra ngoài,
"Đi thôi, đừng dài dòng như vậy."
Tiếp theo đi hát karaoke, Tiểu Triệu vừa vào phòng đã thấy bên trong bày bánh sinh nhật. Nhiều người qua 20 tuổi sẽ không có hứng thú tổ chức sinh nhật. Tiểu Triệu cũng vậy, cô ấy dùng ngày sinh của mình đế đi ăn uống vui vẻ với bạn bè. Nên cô ấy cũng không cần bánh kem và cũng tuyên bố không cần quà của bạn bè.
Phòng là buổi trưa Lâm Tuyên gọi điện đặt, không cần nghĩ cũng biết là ai đã chuẩn bị bánh. Tiểu Triệu nhìn Lâm Tuyên,
"Chị Lâm... cảm ơn chị!"
Lâm Tuyên cười,
"Cám ơn cái gì? Bây giờ thổi nến hay lát nữa thổi?"
Kết quả thảo luận là bụng vẫn no, lát nữa sẽ thổi nến sau. Những bài hát mà Lâm Tuyên chọn đều rất êm dịu và nhẹ nhàng, sau đó nàng an tĩnh mà hát, không còn như lúc nhảy nhót trong khu nghỉ dưỡng nữa. Giọng Chu Duy không tốt, cô ít khi hát, chỉ ăn uống và gây ồn ào. Sau đó, Lâm Tuyên cùng Tiểu Triệu song ca, Lâm Tuyên hát giọng nam, Tiểu Triệu hát giọng nữ, hiệu quả thực sự rất tốt, làm Chu Duy một bụng oán thầm,
"Ài, sao giọng mình lại khàn đến thế, lại không hát được?!"
Ăn xong bánh đã hai giờ rồi, dứt khoát ngủ ở KTV đến 7 giờ sáng bắt taxi về nhà. Chu Duy về lại chỗ Lâm Tuyên, Lâm Tuyên đi tắm trước, Chu Duy buồn chán mở máy tính lên mạng, máy tính của Lâm Tuyên có mật khẩu. Chu Duy vươn đầu hỏi,
"Chị, em dùng máy tính của chị được không?"
"Đương nhiên là được, mật khẩu là XXXXXX."
Lâm Tuyên trong lòng trộm cười, nàng sợ người khác nhìn thấy, nhưng còn cô, nàng còn sợ cô còn không thèm nhìn. Chu Duy thấy lịch sử tìm kiếm là diễn đàn đồng tính trong truyền thuyết, vừa đọc vừa nghĩ đến hành vi của mình đêm hôm trước, thật sự là... Chu Duy không thể diễn tả được cảm xúc của mình mấy ngày trước, còn bây giờ cô hoàn toàn hiểu được.
Lâm Tuyên từ phòng tắm đi ra, thấy Chu Duy ngây người nhìn chắm chẳm vào máy tính, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nàng ôm eo Chu Duy từ phía sau, cười hỏi,
"Xem gì mà chăm chú thế?"
Chu Duy trợn mắt nhìn Lâm Tuyên,
"Chị nha! Chị là người xấu!"
Lâm Tuyên cười haha, ngửi ngửi người cô,
"Hôi quá, mau đi tắm đi!"
"Hừ, hôi thì đừng có muốn em!"
Lâm Tuyên cười hì hì,
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
Tắm rửa xong liền ngủ đến 11 giờ 30, Chu Duy tỉnh lại, nhìn Lâm Tuyên đang nhìn chằm chằm mình,
"Chị nhìn gì vậy?"
"Em lúc ngủ thật đáng yêu!"
Chu Duy có chút ngượng ngùng.
"Em lúc xấu hổ thật đáng yêu!"
Chu Duy cười cười đấm Lâm Tuyên hai cái,
"Hôm nay em nấu ăn, chị muốn ăn gì?"
Lâm Tuyên cười chế nhạo,
"Em có thể làm gì?"
"Này, đừng coi thường em được không? Em có thể nấu ăn đấy."
Lâm Tuyên đặt tay lên người Chu Duy, tìm xương sườn của cô,
"Chị muốn ăn cái này nấu với bí đao."
Chu Duy làm bộ trợn mắt,
"Được, chị xé nát em đi!"
"Vậy bây giờ làm đi, hahahahahaha."
Lâm Tuyên nói xong lại cùng Chu Duy bắt đầu đánh nhau.
Chu Duy làm cho Lâm Tuyên canh xương sườn nấu với bí, gà chay xào rau hẹ và salad dưa leo. Lâm Tuyên cảm thấy buồn cười, sao lúc nào cũng làm dưa leo vậy?
"Em thích! Không được sao?"
"Được, được, tất nhiên được. Dưa leo trông rất giống em, nên em cảm thấy quen thuộc với nó phải không?"
"Chị biến đi!"
Ăn no xong ngồi bên cửa sổ uống trà, Chu Duy nhớ tới bức thư pháp Lâm Tuyên treo trong phòng ngủ.
"Chị, thư pháp của chị thật sự rất tốt, chị có thườn g xuyên luyện tập không?"
"Chị không luyện tập thường xuyên, chị chỉ viết khi cảm xúc không ổn định. Thư pháp thực sự có thể tĩnh tâm đấy."
"Em sẽ mua bản chữ mẫu luyện thử."
"Em thích thể chữ Liễu?"
"Em thích nhất là thể chữ Liễu, khi còn đi học em không luyện tốt, nhưng em luôn thấy thể chữ Liễu nhìn đẹp mắt."
"Vậy thì em không cần mua. Chị có một vài bản chữ mẫu ở đây, em có thể lấy một cuốn chữ in mẫu."
Nói xong liền dẫn Chu Duy đến phòng làm việc để lấy. Phòng ngủ nhỏ nhà nàng được nàng dùng làm ph òng làm việc. Trên bàn cạnh cửa sổ có bút, giấy và mực, bên phải là một tủ sách. Hầu hết sách trong tủ đều là sách pháp luật và các loại liên quan, nhưng có một phần ba trong số đó là các loại sách khác. Chu Duy nhìn kỹ hơn thì phát hiện có vài cuốn kinh Phật.
"Chị, chị tin vào Phật giáo à?"
"Không hẳn, xem như một loại triết lý và chỉ đạo cho cách cư xử thôi."
Chu Vi ngoài mấy bản chữ mẫu còn lấy thêm mấy cuốn sách.
Lâm Tuyên tiễn Chu Duy đến trước ngã tư ký túc xá. Chu Duy nhìn xung quanh, nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Tuyên, Lâm Tuyên xoa tóc cô,
"Làm tốt lắm."
Chu Duy mỉm cười,
"Đương nhiên rồi, học theo chị mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro