Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89

Edit: KT_Ver

_________

Xung quanh là tiếng nước biển mênh mông, ngay cả âm thanh cũng tối đen, xen lẫn tiếng gió lạnh rít gào, vừa an toàn lại vừa kích thích. Nước biển dùng tư thế ẩn mình để chứa đựng ma quỷ, nếu linh hồn quá yếu đuối, nó sẽ mở ra cái miệng khổng lồ, nuốt chửng con người trong một ngụm.

Ngựa trắng đang vẫy đuôi, trái một cái, phải một cái, giẫm lên những vó ngựa mệt mỏi, khiến Nguyễn Nguyễn như đang ngồi trên thuyền hải tặc.

Lời nói của Thi Nhiên chẳng khác nào sóng to gió lớn, trong nháy mắt đã nhấn chìm nàng, đây là mơ sao? Sao lại không chân thật như vậy?

Nhưng nàng không thể nào mơ thấy giấc mơ rực rỡ như vậy, những gì Thi Nhiên làm cho nàng, nàng thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng xương cốt của mình được tái tạo, ở bờ biển đầy mùi muối, gió cũng mặn, gần giống với vị sữa tắm mà nàng nếm thử hôm đó, nàng thở hổn hển điều khiển ngựa, trong lòng như có trống trận vang rền.

"Tất cả chi phí?"

"Ừ."
  
Thi Nhiên dùng giọng điệu bình thản nói rằng cô đã đặt cược tất cả, nhưng đồng thời cô cũng nói, chỉ có lần này thôi, nếu Nguyễn Nguyễn không xứng đáng, cô sẽ rời xa nàng.

Nguyễn Nguyễn rất biết ơn Thi Nhiên đã không nói những lời như mãi mãi không từ bỏ nàng, sẽ bên nàng đến trọn đời trọn kiếp vào lúc này, nếu không Nguyễn Nguyễn có thể lại rơi vào sự hỗn loạn vì bị ràng buộc bởi mối quan hệ. Thi Nhiên dùng hành động thực tế nói với nàng, rằng cô ấy rất yêu nàng, yêu đến mức có thể gánh chịu tổn thất như hố sâu không đáy, đó là độ sâu tình yêu của cô ấy. Nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rời xa nàng bất cứ lúc nào, nếu mối quan hệ với Nguyễn Nguyễn cũng biến thành sự tiêu hao và tổn thương lặp đi lặp lại, cô ấy cũng sẽ không lưu luyến mà kết thúc, đó là độ sâu bản thể của cô.

Một con đường đơn giản và rõ ràng hiện ra trước mắt, còn rõ ràng hơn cả ban ngày.

Dù thế nào đi nữa, sức khỏe nên được đặt lên hàng đầu, sức khỏe thể chất, tinh thần, tình cảm và các loại quan hệ.

Trong cơn sóng dâng trào của trái tim, cuối cùng Nguyễn Nguyễn đã mở lời, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua, linh hồn nàng cất tiếng.

"Họ nói, mẹ em rất vất vả, em là đồ vô ơn, em xách túi hàng hiệu mười mấy nghìn tệ, mẹ em vẫn còn đang bày sạp buôn bán."
 
Vừa nói ra, đầu lưỡi nàng liền có chút chua xót.
 
Thi Nhiên quay mặt nhìn nàng, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả gió biển.
 
"Em biết rõ, không phải như vậy, hoặc là có thể sau khi bị lên án, em nhận ra sự thờ ơ của bản thân đối với gia đình, báo đáp một chút ơn nuôi dưỡng của họ, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

"Nhưng em phát hiện, em không muốn. Em rất đau khổ, vì em nhận ra, em không muốn."
 
"Thực ra em," Nguyễn Nguyễn hắng giọng, vẫn rất khàn, nàng khẽ chớp mắt, tự nói tiếp, "Có lẽ em vẫn luôn không được thoải mái như vậy, em không hề không so đo tính toán như em thể hiện, thực ra em có lòng đố kỵ, em không phải lúc nào cũng biết ơn."

Cô bé nào chỉ được mặc quần áo cũ, mà khi em trai có đồ dùng học tập mới lại không hề ghen tị chứ? Cô bé nào ngay cả sinh nhật cũng phải dựa vào em trai mới được tổ chức, mà lại không muốn có bánh kem của riêng mình chứ? Cô bé ấy chưa từng mơ ước làm công chúa sao? Cô bé ấy không muốn mặc váy đẹp sao? Cô bé ấy không muốn mẹ tết cho đủ kiểu tóc sao? Cô bé ấy không thích tất trắng có ren và giày da đen sao?
  
Lúc cô bé ấy trông hàng, ôm em trai, bạn học nắm tay mẹ đi chợ, nói muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, cô bé ấy chưa từng cảm thấy hụt hẫng sao?
 
"Chỉ là trước khi em nên có lòng đố kỵ, đã học được cách quan sát sắc mặt người khác trước. Em sợ bị bỏ rơi lần thứ hai, lần thứ ba, nên không dám đòi hỏi gì cả."
 
"Em cũng lo lắng bị chị bỏ rơi, nên giấu kỹ mặt tối thực sự của em." Thi Nhiên luôn nói những hành động mà Nguyễn Nguyễn làm với Chung Ý và Tân Thần, lại không làm với cô ấy, thực ra là nàng không dám, trong tiềm thức không dám làm loạn, không dám phóng túng.

"Sau khi xảy ra chuyện, em mới phát hiện, em đối với đoàn phim và khán giả cũng như vậy. Em phải làm đứa ngoan ngoãn nhất, để lừa được một viên kẹo, khi tất cả mọi người đều nói em rất hư, không muốn cho mình kẹo nữa, em liền không biết phải làm sao."
 
Nàng không biết liệu Thi Nhiên có thể hiểu hay không, nàng nói một cách lộn xộn, không đầu không đuôi.

"Trước kia em luôn cho rằng mình rất phù hợp với giới giải trí, bởi vì em thực sự rất biết điều, em gần như chưa từng nghe thấy ai chỉ trích em, lúc mọi người điều tra lý lịch của em, cũng nói em là một nghệ sĩ rất nghe lời, không có scandal."
 
Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn biển cả một cách trống rỗng, không có gì là có điểm dừng, không nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

"Nhưng bây giờ em mới phát hiện, giới giải trí và môi trường gia đình lúc nhỏ chẳng khác gì nhau, đều phải kìm nén bản thân, tô vẽ bản thân, lấy lòng nịnh nọt."

Nàng nghẹn ngào, trước mắt bỗng nhiên mờ mịt, vị chua xót trong miệng khiến lời nói đứt quãng, giống như ánh đèn đánh cá lúc ẩn lúc hiện trên con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.

"Em không có buông xuôi, cũng không có yếu đuối như vậy," nàng hít mũi, bình tĩnh nhìn Thi Nhiên một cái, "Em chỉ là rất hỗn loạn, không biết mình nên có phản ứng gì, có nên làm người biết ơn báo đáp hay không, cũng không biết... nếu em trơ mắt nhìn bà ấy bày sạp buôn bán, em có còn là người tốt hay không."

Cái tôi, khát vọng và những góc khuất từng co rúm lại của nàng bắt đầu phát triển, trái ngược với khuôn khổ hơn hai mươi năm qua. Làn sóng dư luận lần này chính là cuộc chiến giữa hai điều đó.

Trong mắt người khác, trận chiến này chỉ là mưa bụi, nhưng trong mắt nàng, nó long trời lở đất.

Nàng chậm chạp hơn bất kỳ ai, nhưng lại nhạy bén nhận ra lòng tham của chính mình và những người xung quanh, cũng như những ham muốn từng hoặc đang được khoác lên vẻ chính nghĩa hiên ngang. Khi diễn Điện Thờ, số lần ngẩn người càng lúc càng nhiều, không phải vì nàng lạc khỏi vai diễn, mà chính là vì chủ đề của Điện Thờ chưa bao giờ cộng hưởng với nàng mạnh mẽ đến thế.

Họ đều sống một cuộc đời vô cùng kỳ quái, cũng vô cùng méo mó.

Thần Phật chứa đựng và phóng đại lòng tham trong "Điện Thờ" có lẽ là giả, nhưng người xung quanh nuôi tiểu quỷ là thật, mời hồ ly tinh cũng là thật, mọi người trong đoàn phim đều bái thần thắp hương, muốn nổi tiếng là thật.

Nịnh trên nạt dưới là thật, mệnh người có sang hèn là thật, có diễn viên đóng thế bị treo trên dây cáp nửa ngày, đợi đạo diễn và diễn viên chính bàn bạc về cảnh quay, có diễn viên ngã ngựa nguy hiểm đến tính mạng, điều đầu tiên đoàn phim nghĩ đến là đừng làm lớn chuyện.

Mỗi người đều làm tiểu quỷ trong lòng tham, rồi lại giả làm Bồ Tát sau khi trời sáng.
 
Những kẻ thực sự lạnh lùng thì mỉm cười vẫy tay trước ống kính, nhận về lời ca tụng về sự chân thành và lương thiện; còn nàng, một người luôn đối đãi tốt với mọi người, chỉ vì chụp lại một chiếc kính thời thơ ấu cho riêng mình, lại bị người ta xem như tai hoạ.

Nhưng điều kỳ quái hơn là, những người hâm mộ nói giúp nàng, cũng không thích con người thật của nàng, nàng không hề trong sạch tốt đẹp như vậy, nàng đã từng nếm thử quả ngọt của hư vinh trong chốn danh lợi, nhưng người hâm mộ của nàng đều nói nàng không tranh không giành.
 
Cả hai mặt trắng đen đều khó mà nói cho tròn, rốt cuộc nàng là tiểu quỷ, hay là Bồ Tát đây?
 
Thi Nhiên nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu, sự im lặng của nàng trong khoảng thời gian này, là đang giãy giụa điều gì, thích ứng với điều gì.
 
Cô nhất thời không nói gì, gió biển thổi tung tóc mai của cô, quét lên lông mi, cô nheo mắt lại, im lặng suy nghĩ gần một phút, mới nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em nói, không biết mình có phải là người tốt hay không, vậy, chuyện xấu xa nhất mà em từng làm là gì?"

Nguyễn Nguyễn mím môi: "Lúc sợ bị đổi vai, em đã từng nghĩ... nghĩ đến, việc tung tin đồn kỳ thị người đồng tính của Tất Viên ra ngoài."
 
Nàng nói không còn nhỏ như tiếng muỗi kêu nữa, cũng không còn khó xử và nhút nhát, âm cuối rất dứt khoát, giống như lúc nàng đập chai rượu vang kia vậy.
  
Thi Nhiên khẽ thở, cười: "Đã làm chưa?"
 
"Chưa."
  
Thi Nhiên đợi đến khi nụ cười này tan biến, mới chớp mắt, nâng mí mắt lên, lần này rất dịu dàng: "Thực ra con người đều như vậy, ai cũng có mặt tối, cũng có lòng ích kỷ, lòng ích kỷ đều không chịu nổi sự phán xét."
 
Dù là phán xét từ bên ngoài, hay là phán xét từ chính mình.
 
"Chị cũng có lòng ích kỷ," Cô nói rất nhẹ nhàng và thoải mái, "em biết bộ phim "Phi Dục" không, nữ chính mà ban đầu Triệu An Sinh muốn tìm giống em đến mức nào không? Rõ ràng chị có thể giới thiệu em, cô ấy dùng người không quan tâm xuất thân, em rất có cơ hội. Nhưng chị đã không giới thiệu, chị quan sát em, rồi tự mình giành được tài nguyên này."
 
Đôi môi xinh đẹp của Thi Nhiên khép lại, độ cong nơi khóe miệng mơ hồ khiến khuôn mặt vô tình của cô ấy thêm một chút hơi thở trần tục.
 
"Vì vậy chị cũng sẽ để tâm, cũng sẽ đố kỵ, cũng có lúc không muốn người khác tốt hơn mình. Chị cũng sợ hãi, lúc "Phi Dục" mãi không được duyệt, chị cũng sợ công sức của mình đổ sông đổ biển, cũng sợ không nhận được hồi báo tương xứng, cũng rất lo lắng."

"Nếu chị chỉ là như chị nói trong phỏng vấn, vì yêu thích diễn xuất, vậy thì khoảnh khắc chị diễn xong, chị đã hoàn thành giấc mơ rồi. Nhưng chị còn muốn nó được công chiếu, muốn giành giải thưởng, muốn giá trị bản thân của chị tăng lên."

Lúc cô nói những lời này, đúng lúc là lúc sóng to gió lớn trên biển, nhưng lời nói của cô lại nhẹ nhàng như vậy, trong khoảng lặng của từng đợt sóng, giống như nụ hôn chậm rãi của người yêu.
 
"Họ đều nói chị không màng danh lợi," Cô bặm môi, "Có lẽ ngay cả em, trước mấy phút này cũng sẽ nghĩ, tại sao Thi Nhiên lại tốt như vậy, hình như cô ấy không có điểm yếu. Đây có được coi là một loại lừa dối không? Không phải, mà là chúng ta vốn không cần phải giải thích sự thật về bản thân mình cho tất cả mọi người."
 
Đạo lý này, là cô ấy hiểu được từ Nguyễn Nguyễn.

Bắt đầu từ sự hỗn loạn của tuổi dậy thì, cô cũng có khoảng thời gian không nhìn rõ sự thật của cuộc sống, rồi cô làm một cái "bình chứa" trong một thời gian dài, sau đó gặp được Nguyễn Nguyễn, cô bắt đầu cảm thấy, phần không công khai với công chúng kia, cũng sống động đáng yêu, thậm chí còn sống động đáng yêu hơn.

Cô dần dần chấp nhận sự tồn tại hai mặt một thể nửa sáng nửa tối này, trước công chúng, cô nói rằng mình tập trung vào sự nghiệp, nhưng khi về nhà, cô nhẹ nhàng gọi người ngoài video đó là "vợ".
 
Tất cả những điều này đều thuộc về bản thân cô, cô hoàn toàn chấp nhận chúng.

“Mỗi người đều vật lộn giữa tốt và xấu, miễn là còn trên ranh giới cuối cùng, thì có tư lợi, có dục vọng, có che giấu, thậm chí có xấu đi một chút... cũng không sao cả.”

"Chị đã từng nói với em chưa?" Thi Nhiên mím môi, nghiêng đầu nhìn nàng, "Lúc mới quen, em giấu điện thoại ở phim trường, chị nhìn thấy rồi."

Tim Nguyễn Nguyễn thắt lại, chạm vào ánh mắt của Thi Nhiên.
 
Thi Nhiên mỉm cười, ngay từ đầu cô đã biết Nguyễn Nguyễn không thuần khiết như vậy, nhưng vẫn yêu nàng.
 
Vì vậy, cô nói, Nguyễn Nguyễn cũng không biết Thi Nhiên thích người như thế nào.
 
Người đó sẽ giấu điện thoại, "lợi dụng" mèo con, sẽ tìm mọi cách để leo lên, cũng sẽ trân trọng từng cơ hội có được. Người đó ghi nhớ Thi Nhiên bị dị ứng, để có thể diễn bất cứ lúc nào mà không dùng nước hoa, ngay cả khi làm diễn viên quần chúng cũng phải suy nghĩ ngữ điệu của lời thoại. Người đó rất quả quyết, rất kiên cường, sau khi muốn có được "Điện Thờ", đã không do dự mà giao dịch với Thi Nhiên.

Người đó cố gắng thích nghi với đủ loại tầng lớp hào nhoáng, lo lắng nhưng không sợ hãi trước những thay đổi của thế giới bên ngoài.
  
Nàng chỉ là khi bới cái tôi sâu thẳm trong lòng ra, đã làm đau ngón tay, đối mặt với cơn đau nhói ở mười đầu ngón tay có chút bối rối, nhưng Thi Nhiên đã nhìn thấy bản chất của nàng, tin rằng nàng sẽ không thực sự chùn bước.
 
Đã đuổi theo đến tận Bắc Thành rồi, không phải sao?

Nguyễn Nguyễn thở ra một hơi thật sâu, vành tai nóng bừng, hơi thở cũng nặng nề, nhưng lồng ngực lại rất trống rỗng, rất nhẹ, như vừa ngủ một giấc thật ngon. Xa xa vẫn còn rất tối, nhưng nàng lại kỳ lạ cảm thấy, mặt trời sắp mọc rồi.
 
Sóng triều dâng trào, cuộn chảy vào huyết mạch của nàng, đợi đến khi mặt trời lên, có lẽ sẽ sôi trào.

Nàng lặng lẽ cảm nhận sự yên bình trước khi sôi trào, trong lòng trăm mối ngổn ngang, khiến hốc mắt cay cay. Phải cảm ơn Thi Nhiên như thế nào đây? Nàng không muốn nói gì cả, chỉ muốn lập tức trở về Thụ Thành, kết thúc sự trì hoãn mà cô phải gánh chịu, rồi trả lại cho Thi Nhiên một người yêu dũng cảm, biết chân thành chấp nhận bản thân.

Nàng khắc ghi lời của Thi Nhiên vào tim, nếu không thể sánh vai cùng cô ấy, vậy thì bị bỏ rơi cũng là điều đáng.

Thi Nhiên đã nói quá nhiều, hơi mệt mỏi, nhưng cô có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên bánh mì nhỏ mở lòng với cô. Cô lại bác bỏ một chút nhận thức trước đây, hóa ra cô không ghét an ủi người khác, chỉ cần đôi tai như ăng-ten của cảnh sát mèo con kia, có thể động đậy một chút.
 
Cô chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi Nguyễn Nguyễn: "Bây giờ em đỡ hơn chưa?"
   
"Hửm?"
  
"Có tâm trạng xem VCR không?" Thi Nhiên lạnh nhạt nói đùa.
 
"Hả?"
  
Thi Nhiên nhếch khóe miệng, mở khóa, nhấp vào hộp thoại, bên trong có một loạt tin nhắn thoại dài, Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc nhận lấy, mím môi, nhấp mở.
   
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói, nước mắt nàng liền rơi xuống.
 
"Nguyễn Nguyễn, tôi là Vu Chu, cô còn nhớ tôi không?"
   
"Tôi nghe nói bên cô gặp chút khó khăn, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc quay "Điện Thờ", nên nhờ trợ lý của  cô Thi chuyển lời giúp tôi, mong cô đừng thấy tôi đường đột."
   
"Tuy chỉ ăn cơm một lần, nhưng có thể cảm nhận được, cô rất thích Kiều Kiều, cũng rất thích "Điện Thờ", tôi thấy bây giờ nói với cô đừng bỏ cuộc, hình như rất sáo rỗng, nhưng cô còn nhớ không? Tôi đã nói với cô, khi tôi viết câu chuyện này, là trong một giai đoạn rất đặc biệt, lúc đó tôi rất thiếu tự tin, còn đẩy người cực kỳ cực kỳ quan trọng đối với tôi ra xa, suýt chút nữa đã không tìm lại được, nên Kiều Kiều mà tôi viết, trong xương cốt cũng rất tự ti, rất cô độc, nếu bây giờ cô cũng đang ở trong trạng thái này, cô nhất định rất hiểu cô ấy, rất không nỡ rời xa cô ấy, đúng không?"
 
"Về câu chuyện của tôi, tôi muốn 'tiết lộ' với cô rằng cuối cùng chính Điện Thờ và Kiều Kiều đã giúp tôi vượt qua. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng nó có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tôi. Thực ra thứ Điện Thờ chứa đựng không phải lòng tham, mà là niềm tin.”

"Nếu cô có thể cùng Kiều Kiều đi hết con đường này, tôi tin cô sẽ đồng ý với câu nói này."

Giọng nói hơi khàn của cô ấy phát ra từ loa, trống trải mà trong trẻo, sạch sẽ như được viết ra bằng ngòi bút, Nguyễn Nguyễn liều mạng chớp mắt, vừa nghe vừa chuyển đoạn này thành chữ, đọc từng chữ một qua làn nước mắt.
   
Nàng đọc đến nghẹn ngào, cũng khóc đến nghẹn ngào, những thứ đã nhiều năm không được giải tỏa, suýt chút nữa đã bóp chết nàng, cuối cùng cũng chịu rời khỏi cơ thể, run rẩy rời xa nàng.
 
Còn gì đáng để rơi nước mắt hơn sự tin tưởng của một người gần như xa lạ nhưng đồng cảm với bạn chứ? Nguyễn Nguyễn không thể đáp lại bằng cách nào khác nữa.
   
Nàng khóc có chút luống cuống, cũng không cố gắng che giấu gì nữa, nàng cầm điện thoại, lau đi lau lại bằng gốc bàn tay, nhưng lại nhìn Thi Nhiên với ánh mắt cầu cứu.
   
Nguyễn Nguyễn nức nở, nói ra những lời khiến Thi Nhiên không ngờ tới.
 
"Thi Nhiên, mẹ em, mẹ ruột của em, nhất định là một người rất tốt, chị nói có đúng không? Bà ấy không cần em, có thể là có khó khăn gì đó, nhưng bà ấy nhất định cực kỳ cực kỳ tốt."
   
Ấn đường của nàng nhăn lại dữ dội, tròng mắt ướt đẫm nước mắt cũng đỏ hoe, nàng thẳng thắn thừa nhận, trong những lời người ta nói, điều khiến nàng đau lòng nhất, chính là những lời về mẹ ruột của nàng. Người mẹ mà nàng chưa từng gặp mặt, vì nàng mà bị bôi nhọ, bị nói là ham tiền, nói là bỏ trốn theo ai đó, nói đến mức sống động như thật, còn ám chỉ nàng giống mẹ ruột, cũng là người trọng tiền bạc hơn tình thân.
  
Thi Nhiên cũng nghẹn ngào, đưa tay nắm lấy tay nàng, hơi thở phập phồng vài nhịp, mới nói: "Nguyễn Đống Lương, chị đã tìm hiểu qua, cậu ta là người rất tồi tệ."
  
Nguyễn Nguyễn nhìn cô với đôi mắt ngấn lệ, suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của cô.
   
"Cậu ta lớn lên trong cùng một môi trường với em, nhưng em lại rất tốt. Vậy thì hoặc là do em tự nỗ lực, nên mới tốt như vậy, hoặc là mẹ em đã để lại cho em một số thứ rất tốt."
 
"Em chọn tin vào một điều đi." Thi Nhiên nghẹn ngào nói.

Nguyễn Nguyễn dùng cánh tay che mắt, khóc nức nở.

Thi Nhiên nắm chặt tay còn lại của nàng, hơi ngẩng đầu lên, vừa nuốt xuống sự run rẩy trong miệng, vừa nhẹ nhàng chớp mắt hai cái.
   
Cô đột nhiên cũng hiểu được mẹ của mình, bà ấy cho cô ăn hạt phỉ bị dị ứng, nhưng cũng từng cho cô ăn bánh ngọt, bà chỉ là bị một cuộc hôn nhân tồi tệ bức đến phát điên, không còn đủ sức để mắc kẹt trong quá khứ đau khổ, nên đã chọn rời đi. Nhưng bà ấy cũng từng để lại cho cô rất nhiều thứ tốt đẹp.

Cô nghe Nguyễn Nguyễn từ nghẹn ngào đến thút thít, rồi xương quai xanh run rẩy dần dần bình tĩnh lại, dài như đã trải qua cả một mùa đông.
   
Nguyễn Nguyễn nhìn Thi Nhiên với đôi mắt đỏ hoe: "Chúng ta về thôi, lần sau em mời câu cá ngừ vây xanh."

"Không ở lại một đêm sao?"
  
Nguyễn Nguyễn lắc đầu.
  
Hai người cưỡi ngựa quay trở về.
  
"Ở đây thật sự có thể nhìn thấy cá voi sao?" Giọng mũi nặng trĩu.
 
"Không biết."
  
"Nếu không nhìn thấy thì sao?"
  
"Vậy thì về Giang Thành, xem Đào Tẩm."
   
"Phụt," Nguyễn Nguyễn vừa hít mũi vừa cười, "Đào Tẩm?"
   
"Tên WeChat của cô ấy là Cá Voi."

Nguyễn Nguyễn vừa lau nước mắt vừa cười, để lại những cuộc đối thoại thiếu logic và xáo trộn giữa hai người trong vũng nước in dấu móng ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro