Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88


Edit: KT_Ker

_________

Nguyễn Nguyễn rất ít khi đến Bắc Thành, nơi này quá khô hanh, chỉ cần nói to một chút thôi cũng có thể khiến không khí bốc cháy. Mà lúc này cổ họng nàng ma sát đến hơi đau rát, cả đêm không ngủ, trên máy bay tim cũng đập thình thịch, trằn trọc suy nghĩ, sau khi gặp Thi Nhiên, phải nói gì với cô ấy.

Hôm qua đã họp với đoàn phim, đoàn phim rất chu đáo không nhắc đến chuyện khác, chỉ nói cảm ơn nàng đã vất vả trong thời gian qua, và bàn bạc cách thanh toán thù lao hiện tại, cũng như cách diễn đạt thống nhất của đoàn phim khi thông báo ra ngoài.

Phần tiếp theo là nhóm quản lý theo dõi, Nguyễn Nguyễn không tham gia nữa, lựa chọn tạm biệt một cách lịch sự, rồi về nhà thu dọn hành lý.

Đợi đến khi từ Bắc Thành trở về, nàng sẽ chuyển về căn nhà nhỏ của Ngô Mai.

"Ting—"

Chuông cửa vang lên mấy tiếng, không có ai đáp lại.

Nguyễn Nguyễn trực tiếp dùng vân tay mở khóa vào nhà, vẫn là căn hộ thông tầng trên cùng có nhiều cửa sổ kính đó, lười biếng nằm phơi nắng chiều, ánh sáng từ khắp nơi chiếu vào, giống như bụng cá hồi, được chọn lọc đoạn ngon nhất bày ra trong phòng. Thi Nhiên chắc là vẫn đang làm việc, Nguyễn Nguyễn không làm phiền cô ấy, mà là dựa vào lan can hóng gió một chút, rồi lại lên sân thượng chăm sóc những cành non mới nhú.

Trở lại ghế sofa ở tầng một, nằm một lúc, tạp chí che mất nửa khuôn mặt nàng, mùi mực in biến thành mùi hương của Thi Nhiên.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ấy khẽ động đầu gối, cuốn tạp chí rơi xuống thảm mà không phát ra tiếng động, Nguyễn Nguyễn giật mình tỉnh giấc, bên ngoài tối đen như mực, tối đến mức dường như những vì sao cũng bị che mắt bởi tấm bịt sáng, chỉ có Thi Nhiên bước vào cửa là trắng sáng, như ánh trăng phản chiếu.

"Em đến rồi." Thi Nhiên không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của nàng, chắc là Tiểu Lâm đã nói với cô ấy rồi.
 
"Ừm, đúng vậy." Nguyễn Nguyễn ngồi dậy, theo bản năng vén tóc mai ra sau tai.
  
Nàng hơi cảm thấy bồn chồn. Cho đến hôm nay, nàng vẫn có chút sợ Thi Nhiên, không phải sợ hãi, mà là căng thẳng, không phải khúm núm, mà là đặt cô ấy lên tận đầu trái tim. Sợ cô ấy lạnh, sợ cô ấy nóng, sợ cô ấy mệt mỏi, sợ cô ấy không vui.

"Công việc sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?" Thi Nhiên uể oải, nhấc mí mắt mệt mỏi lên, trước tiên rót cho mình một cốc nước.
 
"Ừm."
  
Nguyễn Nguyễn không biết trả lời như thế nào, rõ ràng, bầu không khí giữa nàng và Thi Nhiên có chút ngột ngạt, bắt nguồn từ việc nàng không nắm bắt được cảm xúc của Thi Nhiên, có chút do dự.

"Đến... thăm chị à?" Thi Nhiên bật đèn lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
 
"Em..."
  
Trong lòng đang đánh trống, phải nói gì với Thi Nhiên đây? Bản thân nàng cũng chưa nghĩ ra.
 
Thi Nhiên nhìn nàng chằm chằm, đặt cốc nước xuống, trong động tác có một tiếng thở dài, rồi đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
 
"Lại đây."
  
Giọng nói rất nhẹ, nhưng không phải là giọng điệu thương lượng.
 
Nguyễn Nguyễn xỏ dép lê vào, đi theo, Thi Nhiên dựa vào bàn chế biến đối diện với đảo bếp, nhà bếp sáng sủa sạch sẽ, ngay cả quầy dài cũng giống như tác phẩm nghệ thuật, trên đó bày biện đầy đủ các loại gia vị, đựng trong những lọ thủy tinh đẹp đẽ và ngay ngắn, giống như rượu ngũ sắc lấp lánh.

Thi Nhiên cầm lên một chai, chắc là dầu ăn, rút nút ra, đẩy ngã, dầu theo miệng chai chảy xuống, sắp nhỏ xuống sàn nhà.

Nguyễn Nguyễn giật mình, theo bản năng định chạy lên đỡ, nhưng bị Thi Nhiên nắm lấy cổ tay.
  
Cô trơ mắt nhìn dầu đổ xuống đất, trên nền gạch sáng bóng loang lổ vết dầu màu vàng.

Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt nhìn Thi Nhiên, ánh mắt của Thi Nhiên đang nói: Đừng quan tâm.
 
Sau đó cô ấy đưa tay, lần lượt đẩy ngã chai giấm, nước tương, xì dầu, dầu ớt, ngổn ngang lộn xộn. Trên mặt bàn lập tức có vết sẹo, mùi hăng nồng lẫn lộn, đen đen đỏ đỏ vàng vàng, chia cắt rồi lại hòa vào làm một.
 
Nguyễn Nguyễn hoảng hốt vô cùng, nàng muốn lấy giẻ lau, muốn lấy máy lau nhà, nàng thậm chí còn đang suy nghĩ nên dùng chất tẩy rửa nào để khử mùi, chất tẩy rửa nào có thể làm sạch vết dầu, cửa tủ là gỗ, bị nước tương chảy qua, nếu không nhanh chóng xử lý, chắc là sẽ ngấm vào khe gỗ mất.
 
Nhưng nàng không hề nhúc nhích, bởi vì Thi Nhiên vẫn liếc mắt ra hiệu cho nàng: Đừng động.
 
Đối với Nguyễn Nguyễn mà nói, đây giống như một bộ phim kinh dị, nhà bếp bừa bộn, gia vị văng tung tóe. Lãng phí, bẩn thỉu, chi phí dọn dẹp... những từ ngữ này như đàn kiến gặm nhấm trong đầu nàng, gặm nhấm trật tự mà nàng đã xây dựng trong hơn hai mươi năm qua, nàng trơ mắt nhìn, nhìn những thứ gần trong gang tấc, rõ ràng có thể cứu vãn được, lại trở nên không thể cứu vãn nổi.
 
Nước tương đã ngấm vào tủ rồi.
  
Giấm cũng vậy.
  
"Thực sự không dọn dẹp sao?" Nguyễn Nguyễn yếu ớt nhìn Thi Nhiên, cắn môi.

"Không cần."
  
"Nếu không dọn ngay, sau này mùi sẽ rất khó hết."

"Vậy thì tháo tủ ra."
 
Nguyễn Nguyễn thở hổn hển, nàng cảm thấy bụng mình co thắt lại vì lo lắng, rồi lại giãn ra, đợi đến khi co thắt chặt, cuối cùng lại giãn ra mạnh mẽ, dùng một phép so sánh không được tao nhã cho lắm, giống như đứa trẻ không nhịn được, cúi người lo lắng xoay vòng vòng, cuối cùng tè ra quần, đứa trẻ đứng im tại chỗ, không còn lo lắng nữa, chỉ còn lại trái tim ẩm ướt, lạnh lẽo.
 
Tại sao luôn muốn dọn dẹp? Rõ ràng không phải là do mình làm. Tại sao lại sợ trước mắt bị bẩn, bẩn thì đã sao?
 
Nếu nước tương có thể đổ, tủ có thể tháo, vậy thì rốt cuộc đang sợ cái gì?

Nàng nhìn những giọt chất lỏng đang nhỏ xuống, có một số lời chưa từng nghĩ đến đang sinh sôi nảy nở trong tâm trạng hoang tàn.
 
Thi Nhiên không để ý đến nhà bếp hỗn độn này nữa, lấy một chai rượu trong tủ rượu bên cạnh, dắt Nguyễn Nguyễn ra ban công trên lầu, Nguyễn Nguyễn tưởng cô ấy muốn uống rượu, nhắc nhở cô ấy chưa lấy bình decanter và ly rượu, Thi Nhiên lại đưa chai rượu cho nàng, nhẹ giọng nói: "Ném đi."
 
"Ném, đi?" Nguyễn Nguyễn xác nhận từng chữ một. Gió đêm thổi vào mặt nàng, giống như một đóa hoa dành dành run rẩy.
 
"Ừ."
  
Tim Nguyễn Nguyễn đập rất loạn, tay nắm chặt miệng chai.
 
Bây giờ là một hai giờ sáng, cả thành phố đều đã ngủ say.
 
"Có làm ồn đến nhà dưới không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Nhà dưới cũng là của chị." Thi Nhiên nói. Nguyễn Nguyễn quên rồi sao, họ đang ở tầng hai.
  
Nguyễn Nguyễn cúi đầu, định xem chai rượu này trông như thế nào, Thi Nhiên ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, chớp chớp mắt.
 
"Em đến để dỗ chị vui sao?"
  
"Phải." Nguyễn Nguyễn khàn giọng nói.
  
"Tại sao phải dỗ chị vui?" Thi Nhiên hỏi.
 
"Sợ chị không vui, hay là, chị vui vẻ, em cũng sẽ vui vẻ?"
 
Nguyễn Nguyễn suy nghĩ về sự khác biệt trong đó.

"Nếu là vế trước, em ngủ một đêm rồi về, nếu là vế sau, vậy thì ném nó đi." Thi Nhiên nghiêm túc nhìn nàng, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, không hề mang chút áp bức nào.
 
Nguyễn Nguyễn từ từ thở ra một hơi, cắn răng, rồi lại mím môi, trong trái tim đang run rẩy, ném chai rượu xuống đất.
 
Tai nàng nhanh chóng đỏ bừng, còn đỏ hơn cả chất lỏng đỏ thẫm dưới đất, hổ khẩu tê dại, đầu ngón tay cũng vậy, gần như là ngay khoảnh khắc nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ, vai nàng liền run lên, tim thắt lại, như thể bị ai đó bóp mạnh một cái.

Trong lúc hỗn loạn, nàng nghe thấy Thi Nhiên cười, rất nhỏ, rất ngắn ngủi, nàng quay đầu nhìn Thi Nhiên, độ cong nơi khóe miệng đã được thu lại, nhưng trong mắt vẫn còn vương chút đau lòng.
 
Thi Nhiên có chút đau lòng cho nàng, Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt, không còn căng thẳng nữa, cũng không còn hoảng hốt nữa, dù rượu vang lan ra dưới dép lê của nàng, nàng cũng không sợ bẩn.
 
"Đây là chai rượu đắt nhất của chiu." Thi Nhiên bình thản nói.
 
"Hả?"
 
"Nhưng cũng không phải là không thể mua lại được."

Nói xong, không đợi Nguyễn Nguyễn phản ứng, lại hỏi: "Buồn ngủ không?"

Nguyễn Nguyễn lắc đầu.

Thi Nhiên cầm điện thoại lên xem giờ: "Vậy thì đi ra ngoài với chị một chuyến."

"Đi ra ngoài một chuyến" mà Nguyễn Nguyễn tưởng tượng, nhiều nhất là ở cách đó vài con phố, nhưng Thi Nhiên lại đưa nàng đến nhà ga hàng không công vụ của sân bay quốc tế, trên đường đi Thi Nhiên cứ cúi đầu nhắn tin, không nói chuyện với nàng mấy, Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình giống như một kiện hành lý của cô ấy, không có suy nghĩ, không cần suy nghĩ mà đi theo sau cô ấy, từ nhà ga đến đường băng sân bay, có một chiếc máy bay công vụ không lớn lắm, hạ chiếc thang chào đón nhỏ xinh xuống.

Thật điên rồ, Nguyễn Nguyễn bước lên một bước, tim lại đập một cái, chui vào trong khoang máy bay, bên trong là ghế sofa dài màu nâu, và hai chiếc ghế ngồi hàng không bọc da đơn đối diện nhau, ở giữa có bàn màu đen cố định.

Có hoa, có hương thơm, nếu không phải cửa sổ quá nhỏ, vách xung quanh quá dày, nàng gần như sẽ cho rằng, đây là một phòng riêng để hẹn hò.

Tiếp viên hàng không không làm phiền họ nhiều, nàng bất an ngồi đối diện với Thi Nhiên, hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Quỳnh Châu."

Đảo Quỳnh Châu ở cực Nam, khí hậu nhiệt đới, vùng biển rộng lớn, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nguyễn Nguyễn cau mày, muốn hỏi Thi Nhiên đi làm gì, đi mấy ngày, rồi lại nuốt xuống. Đã lên máy bay rồi, hỏi nữa cũng vô ích.

Chuyến đi chỉ chưa đầy bốn tiếng, họ không nói chuyện nhiều, ăn một miếng sườn cừu nhỏ và một ít cầu gai, Thi Nhiên liền đeo bịt mắt ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, cả hai người đều tỉnh táo hơn không ít, khi đến Quỳnh Châu trời tờ mờ sáng, hai người lại lên chiếc xe đến đón, đi về phía bờ biển Quỳnh Khẩu, để đi thủy phi cơ.

Nguyễn Nguyễn ngồi trên xe nhìn những cây dừa xanh mướt, và những tòa nhà mang phong cách nhiệt đới, những người bạn bản địa hơi đen vì ánh nắng mặt trời, vô thức cắn khớp ngón tay. Thái dương đang kéo căng dây thần kinh trong đầu nàng, nàng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhét thành phố đang tràn ngập làn sóng nhiệt còn chưa tỉnh giấc vào trong ký ức như một bức tranh.

Họ từ phía Bắc, bay đến tận cùng phía Nam, từ ban đêm, bay đến ban ngày, từ ôn đới, bay đến nhiệt đới.

Không thể hiện ra biểu cảm gì, mặt nàng đã tê cứng, đi theo Thi Nhiên lên thủy phi cơ, quá trình lên máy bay lắc lư, nàng nắm lấy tay Thi Nhiên, vịn mép cửa đi lên. Nàng chưa từng đi thủy phi cơ, nó vô cùng nhỏ, chui vào trong còn có một mùi muối mằn mặn, nàng tò mò dựa vào cửa sổ nhìn, biển cả mênh mông, nàng như đang ngồi trong một vỏ sò.

Tiếng ù ù vang lên, máy bay bắt đầu chạy, chú chim bồ câu trắng cất cánh trên mặt nước tạo nên những con sóng cuồn cuộn, Nguyễn Nguyễn nhìn mặt nước bị xô đẩy hỗn loạn, lúc này trái tim mới chậm chạp bắt đầu đập run rẩy, lao vun vút, bay lên, rời khỏi mặt nước, biển cả càng lúc càng rộng lớn, con người càng lúc càng nhỏ bé.

Nàng nhìn thấy báu vật đẹp nhất trên thế giới, nó thần bí, yên bình, bao dung, sâu thẳm.

Bất kỳ cảm xúc nào ở đây đều có thể phiêu du, dù nó mạnh mẽ đến đâu, vẫn sẽ có sóng ngầm, có sóng thần, có tiếng ù ù long trời lở đất.

Nguyễn Nguyễn ngây người nhìn vùng biển, những cảm xúc tiêu cực bỗng nhiên có lối thoát.

Nàng đột nhiên phát hiện, nàng không còn lo lắng về những chai nước tương đổ nghiêng ngả ở nhà nữa, cũng không còn tìm hiểu chai rượu vang bị đập vỡ rốt cuộc đắt đến mức nào, trong mắt nàng chỉ có biển cả, còn có Thi Nhiên bên cạnh.

Nàng hít mũi, dựa vào, gối đầu lên vai Thi Nhiên, giống như chú mèo con đang nghỉ ngơi.

Đến nơi, là đảo cát, gần như đã đến biên giới, rất ít người đến, nhưng nước biển ở đây là đẹp nhất, bãi cát trắng mịn màng, nước biển xanh lam như ngọc bích, ánh sáng và bóng tối đan xen trong chất lỏng trong suốt, giống như đường vân trong ngọc lục bảo, lại giống như đôi mắt của thần linh, dưới đáy, những dải rong biển màu mực lặng lẽ trôi, như hàng mi mềm mại đang run rẩy, khẽ lay động theo từng con sóng.

Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy cảnh tượng nào đẹp như vậy, bầu trời ngoài tầm với cũng ở dưới chân rồi, nàng đưa tay là có thể chạm tới.

Thi Nhiên đưa nàng lên thuyền câu cá, một chiếc thuyền câu cá hai tầng kiểu Mỹ rất sang trọng, trên thuyền trang bị rất đầy đủ, hai chiếc cần câu được dựng thẳng đứng bên mạn thuyền, thùng đựng cá đặt bên cạnh, thuyền viên da ngăm đen nhiệt tình tiếp đón họ, nói tiếng phổ thông pha giọng địa phương.

Lúc này nàng mới biết Thi Nhiên muốn đến đây làm gì, cô ấy muốn đến câu cá biển.

Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, ngồi bên cạnh xem thuyền câu cá chạy đến gần giàn khoan dầu dừng lại, Thi Nhiên đội mũ che nắng, thành thạo kiểm tra thiết bị, mặt trời đã lên cao.

Thi Nhiên cùng hai thuyền viên câu cá, cần câu kéo cong, rồi lại thu về, mỗi lần đều giống như đang đánh cược, cá bị ném từng con lên boong thuyền, con nào con nấy đều béo tốt, Nguyễn Nguyễn tò mò ngồi xổm xuống, nàng đã nấu ăn rất nhiều lần, nhưng phần lớn cá ở đây cô đều không nhận ra, nhưng trông chúng đều rất đắt, rất đẹp.

Có con lật bụng trắng hếu lên, đầu màu vàng kim, có con da giống như keo, còn có một con đuôi màu xanh lá cây.

Nguyễn Nguyễn vừa học hỏi kiến thức phân biệt các loại cá với thuyền viên, vừa trao đổi về việc buổi trưa nên ăn như thế nào.

Nàng cảm thấy lúc này, nàng và Thi Nhiên rất giống một cặp vợ chồng trẻ ra khơi, Thi Nhiên phụ trách đánh bắt cá, còn nàng thì giúp đỡ ở nhà bếp.

Buổi trưa, họ ăn một bữa lẩu hải sản trên thuyền, còn có cả sashimi cá ngừ.

Thi Nhiên chính là vì muốn đến ăn miếng ngon tươi mới nhất này, có thể thấy, cô ấy rất vui.

Buổi chiều họ lại đến một hòn đảo nhỏ khác để nghỉ ngơi, hòn đảo này được khai thác chưa lâu, không có nhiều người, khách sạn có một bãi biển riêng, cát trắng như ngọc, biển xanh như ngọc lưu ly. Vui chơi với cường độ cao, sự mệt mỏi của cơ thể đã sớm bị cuốn trôi, họ làm SPA ở khách sạn, ngủ thiếp đi trong hương thơm, rồi lại tỉnh dậy.

Tỉnh dậy thì đã hoàng hôn đỏ rực, mặt biển như đựng đầy vàng đang chảy, gió biển cũng dịu dàng hơn, dùng tay vuốt phẳng lớp vàng trên mặt biển.

Quản gia dắt đến hai con ngựa trắng, đi trên mặt nước, Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn xoay người lên ngựa, dáng vẻ rất đẹp. Họ đóng phim, đều biết cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa trên biển là lần đầu tiên, móng ngựa ngập trong nước, đuôi ngựa hất tung những giọt nước, lúc đầu họ cưỡi rất cẩn thận, đi được hai vòng, liền dần dần phi nước đại.

Trên người Nguyễn Nguyễn có mồ hôi dính dớp, nhưng từng lỗ chân lông đều thoải mái một cách kiêu ngạo.

Móng ngựa có thể giẫm lên thảo nguyên, có thể giẫm lên sa mạc, có thể giẫm lên thung lũng, cũng có thể giẫm lên đồng bằng, đương nhiên cũng có thể giẫm lên mặt nước.

Nước không thể bị giẫm nát, nó bắn lên người, làm ướt váy, làm ướt khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của hai người phụ nữ trẻ tuổi.

Nguyễn Nguyễn cưỡi ngựa trắng, đi về phía mặt trời mọc, tà váy dính vào lưng ngựa, hai chân đau nhức, nhưng nàng cảm thấy, hình như mình có thể đuổi kịp mặt trời rồi.

Chỉ còn lại một nửa nho nhỏ, mặt trời bị biển cả gặm nhấm.

Đường bờ biển dài như vậy, nàng có thể cứ chạy mãi, chạy đến kiệt sức, đến chết mới thôi.
 
Họ mặc sức phi ngựa, từ lúc trời sáng đến lúc trời tối, ngựa có chút mệt mỏi, thở phì phò đổi chân, nhưng Thi Nhiên không có ý định quay về, thong thả điều khiển ngựa, đi về phía vách núi.
  
Trời quá tối, vách núi đều như nhe nanh múa vuốt.
  
"Đoàng..."
  
Xung quanh bỗng nhiên sáng rực, Nguyễn Nguyễn co đồng tử lại, ngẩng đầu nhìn lên, ở nơi cuối cùng của ánh mặt trời, nhìn thấy pháo hoa trên biển.
 
Cả một ngày bị nén lại cuối cùng cũng được giải phóng vào lúc này, Nguyễn Nguyễn nhìn những điểm sáng đang nở rộ trên bầu trời, bỗng nhiên sống mũi cay cay. Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh sáng ngập tràn, sương mù ngập tràn, những dải lụa ngập tràn, lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.
 
Đây là khoảnh khắc thuộc về đời nàng, như một chiếc chai trôi dạt, đưa nàng đến phương Nam đất trời đảo lộn, sống trong bộ phim mà nàng say đắm.

Trời xanh, biển biếc, ngựa trắng, pháo hoa, những thứ vĩnh hằng bất biến này, những thứ thoáng qua trong nháy mắt này, tất cả đều phình to trong lồng ngực nàng, không thể bình tĩnh lại, sau này, cũng sẽ không thể bình tĩnh lại được nữa.
 
"Thật điên rồ." Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm, lặp lại suy nghĩ trên máy bay.
 
Thi Nhiên nắm dây cương, nhẹ giọng hỏi nàng: "Em có từng nghĩ đến, tại sao chúng ta có thể như vậy không?"

"Bởi vì..." Giọng Nguyễn Nguyễn khàn khàn, "Chúng ta không cần quan tâm công việc?"

"Không phải," Thi Nhiên lắc đầu, "Là vì chị có tiền."
 
"Chị có thể nhanh chóng sắp xếp những thứ này, bởi vì chị có tiền tiết kiệm, có vốn liếng để thực hiện một số thứ."
 
"Vì vậy mỗi cơ hội chị đều không muốn bỏ lỡ, cuộc sống cho chị thứ gì đáng giá, chị đều giữ lấy, khi bị cướp bóc, mới có thể giao ra để bảo toàn tính mạng, hoặc là, thuê vệ sĩ để phòng thân, ở trong căn nhà có hệ số an toàn cao hơn?" Thi Nhiên cười cười, "Tóm lại, chị sẽ không cho rằng, cứ nghèo mãi, thì sẽ không có ai cướp của chị."

"Em sẽ không nghĩ như vậy chứ?" Cô nói bóng nói gió, cũng hỏi bóng hỏi gió.
 
Đương nhiên Nguyễn Nguyễn sẽ không nghĩ như vậy, lúc nàng rất nghèo, cuộc sống cũng luôn bắt nạt nàng, sao trước kia nàng lại quên mất nhỉ? Sao còn muốn, quay về hoàn cảnh trắng tay nhỉ?
 
Thi Nhiên khẽ mím môi, đưa tay vuốt nhẹ cổ ngựa trắng, rồi thấp giọng nói: "Chúng ta ai cũng vậy thôi, dùng những gì mình có để chống lại những gì đã mất."

Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn cô ấy, dưới ánh sáng và bóng tối, đường nét của cô ấy cũng trở nên mơ hồ. Người cũng hư vô, lời nói cũng hư vô.
 
Nhưng chiếc bánh mì nhỏ thông minh đã hiểu, mỗi một chữ đều nghe lọt tai.
 
"Thi Nhiên."
  
"Hửm?"
  
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn pháo hoa, không đáp lời cô ấy, nàng có muôn vàn suy nghĩ, còn có chút do dự sót lại.
 
Nàng có thể làm được không? Còn có cơ hội không?
  
Họ im lặng chờ pháo hoa kết thúc, Nguyễn Nguyễn cuối cùng không nhịn được mà nói: "Thực ra, không cần phải làm những thứ này, em cũng có thể hiểu được."
 
Thi Nhiên cười cười: "Cảm thấy xa xỉ sao?"

Nguyễn Nguyễn khẽ hít mũi, gật đầu.
  
"Nhưng mà," Thi Nhiên suy nghĩ một chút, cân nhắc cách diễn đạt, "Em đã sớm làm một chuyện còn xa xỉ hơn."
 
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn cô.
 
"Phiếu tán thành chị bỏ là, dự án bị gác lại vô thời hạn, chi phí phát sinh mỗi ngày bị trì hoãn, đều do chị chịu trách nhiệm."

Quầy bếp cần phải tháo dỡ, rượu vang bị đập vỡ, thuê máy bay đi câu cá biển, ngựa trắng pháo hoa, rất xa xỉ sao? Thứ Nguyễn Nguyễn phung phí còn đắt hơn, còn hiếm có hơn, là tấm chân tình mà Thi Nhiên toàn tâm toàn ý trao cho.
 
"Vì vậy, nếu em có thể làm tốt, lần sau đến nơi khác, mời chị câu cá ngừ vây xanh, ngắm cá voi."
 
"Nếu em không làm được."
 
"Thì chị cũng không cần em nữa." Thi Nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn, bình thản mà nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro