Chương 77
Trong hội trường, buổi đấu giá sắp kết thúc. Ánh đèn sáng hơn một chút, có lẽ cũng là vì được những ngôi sao lần lượt lên sân khấu chiếu sáng, khi vật phẩm đấu giá này được đưa lên, cả hội trường có một thoáng yên tĩnh, vì nhìn không rõ lắm, cũng không ai ngờ tới. Mãi đến khi trên màn hình lớn xuất hiện cận cảnh vật phẩm đấu giá, mới có tiếng xôn xao mơ hồ.
Những thứ có thể lên sân khấu, lai lịch đều không nhỏ, vì vậy họ không dễ dàng cười cợt, cái gọi là xôn xao cũng chỉ là tiếng quần áo ma sát.
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn trong sự im lặng này, là một chiếc kính chống ánh sáng xanh được đựng trong hộp da, kiểu dáng cổ điển, tuy nhìn ra được tay nghề tinh xảo, nhưng không mới cũng không cũ, không phải đồ cổ gì, cũng không nghĩ ra giá trị ở đâu.
"Vật phẩm triển lãm này đến từ nhà thiết kế nổi tiếng vừa hồi hương Văn Laura, quý cô Văn là lần đầu tiên tham gia bữa tiệc từ thiện của chúng tôi, vật phẩm đấu giá mà cô ấy quyên góp lần này rất có ý nghĩa kỷ niệm, là chiếc kính đầu tiên mẹ cô ấy đặt làm riêng cho cô ấy, quý cô Văn nhường lại vật quý, là muốn gây quỹ quyên góp cho trẻ em bị bỏ rơi ở vùng nghèo khó, hy vọng các em ấy cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương từ xã hội."
Người dẫn chương trình chậm rãi nói.
Phản ứng bên dưới không nhiệt tình, không biết có phải vì không có nhiều người tin vào "câu chuyện" này hay không. Trong mắt nhiều người, có lẽ chỉ là được ban tổ chức mời đến, tiện tay quyên góp một món đồ, tuy đối với bản thân cô ấy có lẽ ý nghĩa rất lớn, nhưng dù sao cũng không đáng giá.
Có lẽ chỉ có một người nghe lọt tai, đó chính là Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở mép bàn tròn.
Trẻ em bị bỏ rơi, chiếc kính mẹ đặt làm riêng…
Nàng chớp mắt, đôi mắt giờ đây long lanh, không ai có thể nhận ra nó từng bị mù. Dưới đáy mắt là tấm khăn trải bàn đen kịt, phía trước là bộ vest đen kịt, trên sân khấu có những góc tối đen kịt, nhưng tất cả chúng tạo thành một kim tự tháp lộng lẫy nhất. Không ai trong số những người có mặt từng như nàng, bê ghế ngồi ở đầu ngõ, cười tủm tỉm nói trong bóng tối: "Mẹ tớ nói, sắp khỏi rồi."
Cô bạn cùng bàn sau khi tan học hít hít mũi ngồi xổm bên cạnh, nói với nàng, hôm nay cô giáo dạy cái này cái kia, giờ thể dục còn đi nhảy dây nữa.
"Hoa đỏ, chim hót, chúng ta cùng nhau nhảy dây..." Cô bạn cùng bàn vỗ tay đọc thuộc lòng câu cô giáo dạy.
Nguyễn Nguyễn vừa nghe vừa vỗ tay, bàn chân nhỏ nhịp nhịp.
Mà lý do nàng để bà nội dắt tay ngồi ở đầu ngõ, là vì khi mẹ về có thể nhìn thấy nàng ngay lập tức, lúc đó nàng có thể ngửi thấy mùi túi ni lông trên người mẹ từ rất xa, còn có mùi thịt sống lâu ngày ở chợ. Chu Gia Phân dắt tay nàng đi về nhà, nàng biết một ngày nữa sắp trôi qua rồi.
"Giá khởi điểm, hai nghìn tệ, mỗi lần tăng giá không dưới một nghìn tệ, bắt đầu đấu giá." Người dẫn chương trình giơ tay.
"Năm nghìn." "Tám nghìn." "Mười nghìn."
Ngay cả với những món triển lãm có giá khá thấp, để tránh tình huống khó xử, khách mời thường sẽ nâng giá một chút, để tỏ lòng lịch sự.
Nguyễn Nguyễn nhớ đến lúc mẹ đến, mắt bà cũng không tốt, nhìn mờ lắm, nhìn đồ vật phải đưa ra xa mới thấy rõ, bản thân nói mua cho bà một chiếc kính lão, bà cũng không nỡ, nói phải tiết kiệm tiền.
Giá như lúc đó bà có chút suy nghĩ cho tương lai của Nguyễn Nguyễn thì tốt biết mấy, nhưng không phải, bà nhớ đến tiền của Nguyễn Nguyễn, là muốn mua nhà cho Nguyễn Đống Lương.
"Mười hai nghìn." "Mười ba nghìn."
Nguyễn Nguyễn không phải chưa từng nghĩ tới, nếu như bản thân thành công, sẽ trong khả năng của mình hồi đáp những người thân từng cưu mang và nuôi dưỡng mình, nhưng người thân mà nàng công nhận không phải loại người như Nguyễn Đống Lương, mặt mũi khó coi không kiêng dè gì mà chê bai nàng trước mặt bạn bè, cười nhạo nàng, xé toạc tấm màn che giấu học vấn của nàng, tuyệt nhiên không nhắc đến lý do nàng không thể học hành tử tế.
"Năm mươi nghìn."
Có người quay đầu nhìn vị khách mời giơ tay ở hàng thứ ba. Anh ta trông giống như một cậu ấm, được nuông chiều từ bé, có lẽ anh ta không thể tưởng tượng được những người có mặt ở đây còn có người thân không mua nổi nhà mới.
Cũng chỉ mới một năm trước, Chu Gia Phân phải làm phẫu thuật, lúc đó ngay cả tiền chữa bệnh cũng giống như trời bị thủng một lỗ, Nguyễn Nguyễn nghe nói, rất vội vàng chạy từ phim trường ra ngoài gọi điện thoại cho bà, thở hổn hển nói: "Mẹ, đừng sợ, con có tiền, con có thể kiếm được, chúng ta mời chuyên gia giỏi nhất, không sao đâu."
Lúc đó nàng không mặc trang phục diễn mỏng manh, run rẩy trong mùa đông. Gác máy xong quay lại đóng phim, còn không dám quên lời thoại, vội vàng quay xong, trên xe về liền kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.
Con số đáng thương khiến nàng choáng váng, lúc đó, nàng cũng rất muốn rất muốn có tiền.
"Mười vạn."
Mười vạn, là giá tiền phẫu thuật của mẹ, mười vạn, không bằng giá tiền một bộ lễ phục của Nguyễn Nguyễn bây giờ. Bây giờ nàng có tiền rồi, tiền cát-xê và tiền đại diện cho các chương trình tạp kỹ cộng lại khiến số dư trên thẻ rất đẹp, nhưng nàng cũng chưa bao giờ phung phí, vì không dám. Lúc nàng không trả nổi tiền thuê nhà, lúc chưa nổi tiếng, điện thoại của người nhà gọi đến, không nhiều bằng bây giờ.
Nếu như nàng không có tiền, không có tiền tiết kiệm, không có chỗ để người ta lợi dụng, vậy thì ngay cả sự quan tâm bề ngoài cũng ít ỏi đến đáng thương.
"Mười lăm vạn."
Mười lăm vạn ở quê, có thể mua một phòng ngủ, lớn hơn nhiều so với lúc Nguyễn Nguyễn mới phiêu bạt, có lẽ còn là nhà trang trí sẵn. Nguyễn Đống Lương muốn sống trong căn nhà như vậy, sau đó đường hoàng yêu đương, kết hôn. Nguyễn Nguyễn có khả năng cho cậu ta cuộc sống như vậy, nhưng nàng bỗng nhiên rất không cam tâm.
Tại sao chứ? Cậu ta vừa sinh ra, vì huyết thống, vì giới tính, đã nhận được tất cả sự thiên vị và ưu ái. Cậu ta có thể không học vấn không nghề nghiệp, cũng được đưa đến trường đại học đàng hoàng, cậu ta có thể để mẹ mất mặt xin nhà cho cậu ta, còn cậu ta ngay cả xin máy tính cũng không dám mở miệng.
Cậu ta cũng có lúc chủ động, chính là vừa hút máu vừa hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
Nhát gan, ích kỷ, mờ ám, lười biếng... nhưng cuộc sống của cậu ta chưa bao giờ phải tốn sức.
Thật không công bằng.
"Hai mươi vạn." Nguyễn Nguyễn giơ tay, nhẹ nhàng, tao nhã lên tiếng.
Cái đêm tìm Tiểu Hắc, không hề tối hơn khoảng thời gian bị mù, nhưng nàng đã khóc đến sưng cả mắt. Mẹ và em trai nàng, không cùng nàng đi tìm, cũng không quan tâm đến cảm xúc của nàng, tình yêu của họ chỉ hời hợt như vậy, còn hình thức hơn cả hội trường đấu giá theo quy tắc.
"Hai mươi lăm vạn." Khách mời mặc váy ngắn dạ hội màu vàng ngỗng ở hàng thứ hai bên cạnh cũng giơ tay theo.
Nguyễn Nguyễn nghiêng người nhìn cô ấy, ung dung bình thản, dường như chỉ thuận miệng nói ra một con số. Nàng thật sự ghen tị với cuộc sống như vậy, dám phung phí, cũng có vốn để phung phí.
Tiền của nàng không muốn mua nhà cho Nguyễn Đống Lương, cũng không muốn bị tiết kiệm để vào bát người khác, nàng thà mua một chiếc kính, tự tay đeo lên cho chính mình lúc nhỏ.
"Ba mươi vạn." Nguyễn Nguyễn nuốt nước bọt, trái tim đập mạnh mẽ vừa chua xót.
Có người liếc nhìn, đang xì xào bàn tán, có thể là vì Nguyễn Nguyễn luôn rất khiêm tốn, không lên tiếng, không nói lời nào, cũng không biết tại sao bỗng nhiên lại muốn "nổi bật".
Giá cả lúc này đã vượt xa giá trị của vật phẩm triển lãm, tình hình trên sân cũng trở nên khó đoán.
"Ba mươi lăm vạn." Váy dạ hội màu vàng ngỗng giơ tay, người bạn bên cạnh ôm lấy cô ấy, cô ấy cười ăn một miếng bánh ngọt.
Hơi thở Nguyễn Nguyễn phập phồng, liếm liếm mặt trong môi dưới, nghiêm túc giơ tay: "Năm mươi vạn."
(1,75tỷ)
Năm mươi vạn, có lẽ là số tiền nàng có thể hỗ trợ Nguyễn Đống Lương mua nhà, có lẽ là số tiền nàng có thể báo đáp cha mẹ nuôi, trước hôm nay, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có thể là số tiền do mình tùy ý sử dụng.
Buổi tiệc từ thiện này, có thật sự có thể chảy về vùng nghèo khó hay không, nàng không biết, nhưng nàng muốn đứng trên sân khấu, quyên góp số tiền này. Nàng cũng là đứa trẻ từng bị bỏ rơi, hoặc nói là, đang bị bỏ rơi, sự lộng lẫy của nàng lúc này giống như lâu đài trên không, vẫn còn vô số móng vuốt muốn kéo nàng xuống.
"Năm mươi vạn lần một."
Người nhà muốn nàng mua nhà nhưng lại cười nhạo nàng.
"Năm mươi vạn lần hai."
Những kẻ có liên quan cắt ghép bóp méo bức ảnh nàng khóc lóc.
"Năm mươi vạn lần ba."
Tương lai và quá khứ đang âm thầm ẩn náu, dòng chảy ngầm cuộn trào.
"Năm mươi vạn, thành giao." Người dẫn chương trình gõ búa, Nguyễn Nguyễn nhìn sân khấu với trái tim còn đang run rẩy, nàng dùng giá trên trời mua một chiếc kính không mới cũng không cũ, đó là sự phung phí và bù đắp ngắn ngủi nhưng mãnh liệt nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng được mời lên sân khấu, chụp ảnh với vật phẩm đấu giá, lúc xuống sân khấu liếc mắt thấy Thi Nhiên quay trở lại hội trường, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Nguyễn Nguyễn mím môi, xách váy đi về phía chỗ ngồi yên tĩnh không một tiếng động.
Nàng thậm chí không nhận ra mình khao khát đến mức nào việc chứng minh rằng mình thực sự sở hữu khoảnh khắc này, Thi Nhiên và "Điện Thờ", cùng với con đường tương lai rực rỡ, giống như ngày hôm đó khi nàng ôm lấy Tiểu Hắc.
Phải gõ búa, phải thành giao.
Không thể mất đi, không thể quay lại nữa.
__________________
Thất Tiểu Hoàng Thúc:
"Hoa đỏ, chim hót, chúng ta cùng nhau nhảy dây." trích từ bài đồng dao dân gian về nhảy dây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro