Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76

Chín, mười giờ, họ nói chuyện một lúc. Nguyễn Nguyễn kể với Thi Nhiên chuyện Tiểu Hắc suýt chút nữa bị lạc, nói là lúc mẹ đi đổ rác không cẩn thận để nó chạy ra ngoài, lại nói hôm đó nàng quá mệt, về nhà còn phải tìm mèo, nhất thời không kìm được. Nàng luôn ngại làm phiền đội ngũ tăng ca, An Lộ nói, ban đầu paparazzi định đi rình một cặp nghệ sĩ bị tung tin sống chung.

"Cặp nào vậy?" Thi Nhiên tò mò.
  
Nguyễn Nguyễn "phụt" một tiếng cười, trong bóng tối sờ soạng khuôn mặt cô: "Chị hóng chuyện vậy à?"
 
"Một cặp đôi dưới trướng Chính Hưng, vẫn luôn sống ở đó, nghe nói gần đây cô gái đã mang thai, thỉnh thoảng sẽ ra vườn đi dạo."

Nguyễn Nguyễn trở thành người bị hại ngoài ý muốn, có lẽ lại bị những người có liên quan đến lợi ích phóng đại lên.

Gặp được Thi Nhiên, tâm trạng nàng liền sáng sủa hẳn lên, hai ngón tay lấp đầy nàng, cũng lấp đầy con đường tâm lý chật hẹp khó đi. Nàng không ngừng thả lỏng bản thân, ném mình vào ngày mưa ở Bắc Thành.
 
Buổi chiều ngủ một lúc, đến tối muộn hơn thì không ngủ được nữa, may mà mưa đã tạnh, không khí trên sân thượng rất trong lành. Thi Nhiên nắm tay Nguyễn Nguyễn đi lên lầu, phòng ngủ chính 110 mét vuông, hai mặt đều là cửa sổ kính lớn kéo dài, được bao quanh bởi hành lang sân thượng 270 độ bên ngoài, cảm ứng được người đi lên, đèn ngủ màu vàng mờ trên sân thượng liền sáng lên.
  
Nguyễn Nguyễn mặc váy dài, dây áo mỏng manh, khoác khăn choàng xõa tóc, bị Thi Nhiên kéo ra ngoài.

Một bên sân thượng là vườn hoa, bên kia chỉ có mặt đất bằng phẳng và vài chiếc ghế cao chân, cùng chiếc bàn nhỏ treo trên lan can, giống như một tầng ngắm cảnh, ánh đèn mờ ảo, rơi trên những viên gạch lát nền ướt sũng, giống như cây kem que cũ chưa tan hết, Thi Nhiên xách hai chiếc ghế không bị ướt, ngồi xuống bên lan can kính, mở một chai sâm panh, cùng Nguyễn Nguyễn ngắm cảnh đêm.
 
Căn nhà này nằm ở phía Đông Bắc Bắc Thành, có thể nhìn bao quát toàn bộ đèn hoa của những tòa nhà mang tính biểu tượng.
  
Cách đó không xa còn có đường bay đêm, mờ ảo và chậm rãi, giống như một ngôi sao băng nhân tạo.
  
"Giàu thật là tốt." Nguyễn Nguyễn đón gió trên tầng cao nhất, nheo mắt lại.
 
Phiền não của người giàu có lẽ không ít, nhưng cách để họ nhìn thế giới nhiều hơn, rất dễ cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân, cũng rất dễ nhận ra sự nhỏ bé của mình.
 
Nguyễn Nguyễn cũng muốn trở thành người giàu có, mở rộng tầm nhìn cho cuộc sống của mình, sẽ không bị ràng buộc bởi những quá khứ chật chội đó. Có thể cô đọng tất cả những chuyện ồn ào náo nhiệt vào hai ngày ngắn ngủi trong quá khứ.
 
Nàng và Thi Nhiên sống thoải mái ở Bắc Thành vài ngày.
 
Không biết có phải Thi Nhiên cố tình sắp xếp công việc hay không, tóm lại thì cô cũng vừa hay rảnh rỗi, nghỉ ngơi cùng Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Nguyễn siêng năng như mọi khi, mỗi ngày đều nấu cơm xong gọi Thi Nhiên đến ăn, lúc đầu Nguyễn Nguyễn gọi "Thi Nhiên", sau đó gọi "Bảo bảo".
 
Thi Nhiên bề ngoài lạnh lùng lại rất vui vẻ với những cách gọi này, Nguyễn Nguyễn đã phát hiện ra.
 
Họ cùng nhau xem phim, Nguyễn Nguyễn ôm cô nói "Bảo bảo chị có lạnh không, có muốn lấy chăn không", Thi Nhiên sẽ áp bắp chân vào da nàng, ôm nàng nói: "Ừm, không cần."
 
Lúc này giọng điệu của cô cũng ngoan ngoãn hơn, giống như vô thức.
 
Cuối tuần đầu tiên đến, bữa tiệc từ thiện của tạp chí đúng hạn diễn ra.
 
Việc Thi Nhiên sắp xếp cho Nguyễn Nguyễn tham gia bữa tiệc này cũng có một số lý do, tạp chí mà nàng suýt đắc tội là tạp chí tuyến hai thuộc EM - tạp chí chủ trì bữa tiệc này, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng việc giao thiệp nhiều hơn sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của Nguyễn Nguyễn. EM Fashion có hai người cầm lái, trước mặt là Gracia Lau, sau lưng là Perla Miller.
  
Bữa tiệc này là nửa công khai, có thiết kế thảm đỏ, nhưng rất nhiều nghệ sĩ và nhân vật nổi tiếng đều không muốn đi. Bên trong tương đối kín đáo, hơn mười chiếc bàn tròn lớn mặt bàn màu đen được xếp trong sảnh tiệc tráng lệ rộng rãi, hoa tươi chen chúc bộ đồ ăn và rượu được sắp xếp xen kẽ, đèn chùm pha lê trên đỉnh là trăng sáng, ly rượu trên bàn là những ngôi sao lấp lánh được phản chiếu - đó là khi khách mời chưa vào chỗ.
  
Đợi những nhân vật nổi tiếng ăn mặc lộng lẫy lần lượt ngồi vào chỗ, họ biến thành những ngôi sao, ánh mắt lấp lánh, hương thơm ngào ngạt.

Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn cùng nhau tham dự, Thi Nhiên hôm nay ăn mặc rất cá tính, quần short đen để lộ đôi chân dài miên man, trên đùi phải đeo vòng chân phối đồ trên sàn diễn, dây xích vàng rũ xuống leng keng, phần thân trên tương đối kín đáo, áo sơ mi dài tay, hơi có chút yếu tố dây buộc.
 
Còn Nguyễn Nguyễn là kiểu váy voan xanh thông thường, xanh rất chuẩn, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, ánh mắt long lanh như nước.
 
Mặc dù cùng nhau nhận thiệp mời, nhưng hai người không ngồi cùng bàn, Thi Nhiên ngồi bàn chính ở giữa, Nguyễn Nguyễn ngồi ở vị trí hơi mép ngoài bên trái hàng thứ hai. Trên sân khấu có khách mời biểu diễn tiết mục, hát hò nhảy múa gì đó, Nguyễn Nguyễn yên lặng thưởng thức, nghiêm túc nếm thử đồ ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với những người bạn nghệ sĩ bên cạnh.
 
Lại một lần nữa xuất hiện ở những dịp thế này, nàng đã thành thạo hơn rất nhiều, thậm chí đã không còn nhớ rõ tâm trạng khi lần đầu tiên tham dự, tất cả mọi thứ đều như đã qua một đời.

Khoảng một tiếng sau, bữa tiệc đi vào chủ đề chính. Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, giới thiệu hoạt động đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu. Hoạt động này sẽ đấu giá một số bộ sưu tập do khách mời mang đến, cũng như một số vật phẩm có ý nghĩa, từ đó gây quỹ định hướng cho những người cần giúp đỡ.

Ánh đèn chuyển tối, trên sân khấu chỉ còn lại vài chùm đèn chiếu sáng nổi bật, mở màn là một chiếc lò nung Nhữ thời Tống, tuy là đồ giả, nhưng được làm giả vào cuối thời nhà Thanh, rất có giá trị sưu tầm, bên trong bữa tiệc không có bảng đấu giá, khách mời giơ tay trả giá, Nguyễn Nguyễn nhìn thấy khách mời trò chuyện vui vẻ giơ tay, chiếc vật phẩm triển lãm đầu tiên được bán với giá hơn chục triệu.
 
Đây là bữa tiệc đắt đỏ nhất mà nàng từng tham gia, những mảnh vụn tiền xu dường như bay lơ lửng trong bụi phấn.
  
Vậy mà tất cả mọi người đều rất thoải mái, sau khi mua xong lại nhẹ nhàng chào hỏi, giống như vừa hái được một cây cải thảo ưng ý, cười đến nỗi mắt hoa lên, sau đó lại chỉnh trang quần áo lên sân khấu chụp ảnh với vật phẩm triển lãm.
  
Trong lòng giống như có con tằm đang gặm lá dâu, Nguyễn Nguyễn có thể nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ bé.
 
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía chính giữa, xem Thi Nhiên có tham gia hay không, nhưng vị trí của cô ấy trống không, Thi Nhiên biến mất rồi.
 
Ở phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc, cách ly với bầu không khí căng thẳng bên ngoài, thời gian ở đây chậm lại. Thi Nhiên ngồi bên bàn ở một bên phòng riêng, cầm mấy quân bài mạt chược chưa được dọn dẹp trên đó, nói chuyện với chị Nhậm.
  
Chị Nhậm bị kéo đến từ bàn mạt chược bên cạnh, phu nhân của đạo diễn nổi tiếng ở Bắc Thành, trước đây là trợ lý của ông ấy, bây giờ là nhà sản xuất hợp tác ăn ý với ông ấy, không chỉ có nhiều năm giao thiệp với cấp trên kiểm duyệt, mà còn có quan hệ họ hàng, tin tức chị ấy nghe được là chính xác nhất.

“Chuyện của em à, tôi biết." Chị ấy ngồi chơi mạt chược mệt rồi, nửa người nằm úp sấp trên mặt bàn, đưa tay nhón nho ăn.
 
"Hầy, đạo diễn cứng đầu, đúng không? Gặp chuyện rồi." Chị ấy cười rất thân thiết, nhai nho trong miệng.
 
Thi Nhiên mím môi, cười nhạt.
 
Chị Nhậm tiến lại gần, nhìn khuôn mặt Thi Nhiên, trách yêu cô một cái, rồi lại cúi đầu nhổ hạt nho: "Tôi nói em đến chỗ tôi đi, bên tôi có mấy kịch bản hay lắm, toàn vai nữ chính, rất tốt, lát nữa nói chuyện với đạo diễn Đường nhé, được không.”

Chị ấy nhướng mày, nhìn cổ áo Thi Nhiên, đưa tay chỉnh lại cho cô, dáng vẻ của một người lớn tuổi. Chị ấy cũng quen gọi chồng mình là đạo diễn Đường, ở ngoài luôn rõ ràng rành mạch.

Thi Nhiên xoay quân bài mạt chược trong lòng bàn tay một vòng, giọng nói rất mềm mại: "Có kịch bản hay em chắc chắn sẽ nhận, cũng luôn muốn hợp tác với đạo diễn Đường, chỉ là thời gian không trùng khớp, em sẽ quay lại trao đổi với họ."
 
"Đứa trẻ ngoan," chị Nhậm gật đầu chân thành, "Chuyện kiểm duyệt của em ấy à, nói với Tiểu Triệu, thúc giục một chút đi, vẫn có tin tức đấy."
 
Có ý gì? Thi Nhiên dùng ánh mắt hỏi chị ấy.
  
"Tôi cũng chỉ nghe nói, trong phim của em có một vai phụ tên là, tên là... Ừmm, tên rất kỳ lạ."
 
"Trử Câu?"
  
"À đúng đúng đúng đúng, phải điều tra." Chị Nhậm nhỏ giọng nói, giơ ngón trỏ lên, đưa lên đỉnh đầu, ra hiệu bằng ánh mắt.
 
Sau đó chị ấy thẳng người dậy, hắng giọng, ném vỏ nho đi: "Có thể chiếu thì chiếu nhanh đi, nghĩ cách đi, được không."
 
Thi Nhiên vén tóc mai ra sau tai, đứng dậy giúp chị ấy mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro