Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Trong phòng khách tỏa ra mùi khói dầu cay nồng, trước đây máy hút mùi ở nhà cũ không tốt lắm, nhiều năm không thay, mẹ nàng không quen bật máy hút mùi, lúc này bà vừa ho khan vừa làm món xào cho Nguyễn Nguyễn, món đậu phụ khô xào mà nàng thích ăn nhất khi còn ở nhà, Nguyễn Nguyễn đi tới bật máy hút mùi cho bà, lại bật thêm điều hòa chuyên dụng cho nhà bếp.
  
"Ui dô, đây là cái gì?" Chu Gia Phân ngẩng đầu nhìn.
  
"Điều hòa, bật lên nấu ăn không bị ngột ngạt." Nguyễn Nguyễn nói.

Chu Gia Phân cười đến nỗi mắt cay cay: "Lạ thật đấy."

Nguyễn Nguyễn đi ra phòng khách, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Nguyễn Đống Lương đang chơi điện thoại: "Phòng vệ sinh bị làm bẩn rồi, em đi dọn dẹp một chút."
 
"Em xả nước rồi." Nguyễn Đống Lương nói.
 
"Em xem lại kỹ một chút đi, trước đây chị đã nói với em rồi," Giọng Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng, nhưng không hề nhượng bộ, đứng bên cạnh sofa, cúi đầu nhìn cậu ta, Chu Gia Phân đi ra bày thức ăn, Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn thoáng qua, nói, "Căn nhà này là do công ty thuê cho con, cũng có nghệ sĩ khác đến ở, nếu làm bẩn, con phải bồi thường tiền."
 
Chu Gia Phân vừa nghe thấy, vội vàng giục Nguyễn Đống Lương: "Đi! Lau đi!"
  
Nguyễn Đống Lương đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
  
Ăn cơm tối xong, Nguyễn Nguyễn về phòng làm việc một lúc, sau đó tìm ra mấy cái máy massage do nhãn hàng tặng, định vào phòng ngủ phụ đưa cho mẹ dùng, vừa đến gần, liền nghe thấy Nguyễn Đống Lương đứng ở góc tường, nhỏ giọng nói muốn dùng máy tính làm bài tập, máy tính của cậu là máy tính để bàn tự lắp ráp khi mới lên đại học, không có laptop để mang theo người.
  
Chu Gia Phân nói mượn chị con một cái không dùng nữa, Nguyễn Đống Lương ngại ngùng.

"Chị có máy tính cũ," Nguyễn Nguyễn vào phòng chứa đồ tìm ra một cái, "Hơi lag một chút, nhưng làm bài tập chắc là được, em đừng có chơi game."

Cái máy tính này đã bị loại bỏ khá lâu rồi, dữ liệu bên trong đều đã xóa sạch, còn cài đặt lại hệ thống một lần, cho cậu ta cũng được.
 
"Em không chơi đâu, chị." Nguyễn Đống Lương cúi đầu cảm ơn nàng.
 
Nguyễn Nguyễn mỉm cười, bảo cậu ta đi dùng, sau đó ngồi trên giường, mở máy massage cho Chu Gia Phân.
 
Nếp nhăn trên mặt bà giãn ra vì cười, cầm lên nhìn từ xa, Nguyễn Nguyễn hỏi bà: "Mẹ, mắt mẹ có phải không được tốt lắm rồi không, có muốn mua một cái kính lão không ạ?"
  
Chu Gia Phân cố nheo mắt: "Mẹ có biết chữ đâu, đeo kính gì chứ." Bà sờ sờ máy massage, liếc nhìn Nguyễn Nguyễn: "Không tiêu tiền hoang phí đó, để dành tiền mua nhà cho em con, sắp tốt nghiệp rồi còn gì."
 
Nguyễn Nguyễn vén tóc ra sau tai, khẽ "ừm" một tiếng, không nói gì thêm.
 
Tắm rửa xong đi ra, Chu Gia Phân đã ngủ rồi, Nguyễn Đống Lương ngồi trên sofa chơi điện thoại, Nguyễn Nguyễn bảo cậu ta đi tắm nhanh lên, cậu ta cũng khá nghe lời, không lề mề lấy đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh.
 
Nguyễn Nguyễn rót một cốc nước, định về phòng, lại nhìn thấy máy tính xách tay trên bàn ăn chưa gập lại. Cái máy tính này đã từng bị cháy mainboard một lần vì không tắt máy, Nguyễn Nguyễn nghĩ Nguyễn Đống Lương nói bài tập đã nộp rồi, bèn cúi người gõ mở màn hình, định tắt máy giúp cậu ta.
 
QQ ở góc dưới bên phải đang nhấp nháy, Nguyễn Nguyễn đang định nhấp chuột phải để thoát, lại đột nhiên hiện lên một thông báo tin nhắn.
  
"Chị gái cậu phiền phức thật đấy."
 
Nguyễn Nguyễn tim đập thình thịch, mím chặt môi, do dự một giây, rồi mở QQ ra.
 
Cuộc trò chuyện cả buổi tối, chắc là Nguyễn Đống Lương và bạn học của cậu ta, nhìn giọng điệu và tư liệu chắc cũng là con trai.
  
Trọng điểm không phải ở đối phương, trọng điểm là Nguyễn Đống Lương, cậu ta nói chuyện trên QQ và ngoài đời khác nhau một trời một vực.
  
"Tao cảm thấy là bị bao nuôi rồi 233333333"
 
"Nhà của chị ta 【hình ảnh】, quần áo mặc đều rất đắt 233333, mày nhìn mỹ phẩm của chị ta này 【hình ảnh】"

"Hỏi vợ mày xem, có đắt không."
  
Tay Nguyễn Nguyễn run lên không kiểm soát được, máu dồn lên não, khiến nàng choáng váng. 

Đối phương nói: "Trên mạng toàn mắng chị gái cậu, nói chị ta không có học thức, chỉ biết chiêu trò."
 
Nguyễn Đống Lương: "Sinh viên cao đẳng 233333"
 
Nguyễn Đống Lương: "Nếu không có bố mẹ tao, chụ ta đã chết từ lâu rồi, bây giờ còn vênh váo như vậy, ghét bỏ tao. che mặt.jpg"
 
"Thật hay giả vậy?"
  
"Chú cả tao nói trước đây cơm cũng không có mà ăn, tóm lại lúc bế chị ta, người ta nói không cần cô ta nữa."
 
Cuối cùng Nguyễn Đống Lương nói: "Mày đừng có nói lung tung ra ngoài đấy. che mặt.jpg"
 
Máu dồn lên não chảy ngược xuống lòng bàn chân, toàn thân lạnh toát, giống như bị truyền dịch cả đêm, có thể cảm nhận được cái lạnh của dòng dịch lạ chảy trong huyết quản.

Nguyễn Nguyễn bình tĩnh đứng thẳng dậy, uống một ngụm nước, lại không hiểu sao cảm thấy nước nóng, nóng hơn cơ thể mình một chút.
 
Uống nước xong, nàng trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, ôm Tiểu Hắc ngẩn người.

Nàng nhớ hồi nhỏ, bố mẹ bận bịu, nàng luôn dắt theo Nguyễn Đống Lương, lớn hơn một chút, bố mẹ lái xe đi lấy hàng, nàng trông quầy, liền kê cho Nguyễn Đống Lương một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, cậu bé không quấy khóc cũng không làm ồn, thỉnh thoảng lại nũng nịu gọi nàng "chị".

Nàng sẽ dùng ba hào năm hào dành dụm được mua cho cậu một que kẹo mút, bóc xong giấy gói kẹo, nàng chỉ ngửi một chút hương thơm của kẹo. Nàng cũng rất thèm, nhưng nghe nói ở chợ có kẻ bắt cóc trẻ con, dùng kẹo dụ dỗ. Nàng lo lắng lúc mình tìm tiền lẻ hoặc xếp quần áo, em trai sẽ bị kẻ bắt cóc bắt đi.

Vậy thì cậu bé có thể sẽ giống như nàng lúc trước, không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào.

Nguyễn Nguyễn luôn rất biết ơn, chưa từng so sánh bất kỳ sự đối đãi nào với em trai, bởi vì lúc nàng được nhận nuôi đã hiểu chuyện rồi, biết mình không phải con ruột, bố mẹ chịu cho cơm ăn đã là rất tốt rồi. Cho nên dù vì chăm sóc em trai mà làm lỡ dở việc học, nàng cũng không hề oán trách nửa câu, có sách để đọc đã là tốt rồi, không phải sao?

Sau này vì muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, lựa chọn học viện nghệ thuật Xuân Mai, hiện tại trở thành nơi xuất phát thấp kém bị chế giễu trên mạng.

Tất cả mọi người đều có thể cười nhạo nàng không có văn hóa, không có học vấn, thế nhưng cuối cùng ngay cả em trai nàng cũng nói: "Sinh viên cao đẳng 2333"

Cho dù cậu ta không báo trước mà tự tiện vào nhà, thậm chí làm bẩn phòng vệ sinh mà nàng trân trọng nhất, có thể là để dành cho Thi Nhiên dùng, nàng cũng không hề tức giận, nghĩ đến việc cậu ta phải làm bài tập, lập tức lôi máy tính ra.

Sao suy nghĩ của người với người lại có thể khác nhau đến vậy? Nàng vẫn luôn mong cậu ta có học thức, vậy mà cậu ta lại đi theo người khác cười nhạo nàng là sinh viên cao đẳng.

Nàng cũng biết mẹ dẫn Nguyễn Đống Lương đến, chưa chắc không có ý đồ khác, nàng không thể mua nhà cho cậu ta, nhưng cũng không phải là không thể dành cho người nhà sự quan tâm đúng mực, thế nhưng...

Nguyễn Nguyễn nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng xóa, đèn chùm cũng được lau chùi rất sạch sẽ, sau khi lớn lên, tiền không còn mùi tiền giấy nữa, hồi nhỏ cái túi đựng tiền đeo bên hông, nàng chỉ cảm thấy rất hôi, bây giờ càng nhiều hơn là của cải không nhìn thấy sờ thấy được, nhưng có vài người khi nhắc đến nó, vừa mở miệng, còn tanh hơn cả mùi đồng tiền.

Có lẽ cuộc đời chính là chia cắt như vậy, Nguyễn Đống Lương lúc nhỏ, và Nguyễn Đống Lương khi lớn lên không giống nhau.

Gã đàn ông biến thái trên mạng, và cậu sinh viên đại học ở nhà đến xin dùng máy tính cũng không dám nói thẳng không giống nhau.

Những mặt tối vụn vặt này, và vạn vật đều ấm áp khi ở bên Thi Nhiên càng không giống nhau.

Cái thang mây mà Thi Nhiên giúp đỡ dựng lên, không chỉ là tiền tài danh vọng hay giai cấp, mà còn là từ địa ngục lên thiên đường, nàng vốn tưởng rằng có thể vứt bỏ một số thứ vào nhà kho ký ức, bây giờ mới phát hiện, kỳ thực rất nhiều thứ vẫn luôn tồn tại.

Chỉ là trước đó trong khoảnh khắc, Thi Nhiên đã dịu dàng che mắt nàng lại.

Qua 12 giờ, Thi Nhiên gọi video.

Căn phòng càng tối hơn, nhưng màn hình chứa Thi Nhiên giống như một ngọn đèn trên biển.

Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn cô hơn bất kỳ lần nào trước đây, làn da cô trắng như tuyết, ánh mắt cô trầm tĩnh, biểu cảm lắng nghe của cô chân thành tha thiết, cho dù cô không có biểu cảm, tỏ vẻ khó gần, bạn cũng biết cô ấy thơm tho, mềm mại, cô ấy sẽ không làm tổn thương bạn.

Bẩn thỉu quá, Nguyễn Nguyễn muốn nói, Thi Nhiên, có vài người thật bẩn thỉu.

Nhưng nàng dùng ngón trỏ lau đi lớp bụi trên màn hình điện thoại, không nói gì.

Thi Nhiên vừa mới tẩy trang, trên mặt vẫn còn hơi nước không rõ ràng, trong bóng tối không nhìn rõ Nguyễn Nguyễn, nhưng lại nhạy bén nhận ra: "Không vui?"

Nguyễn Nguyễn buồn bã thừa nhận: "Mẹ em và em trai em đột nhiên đến, có hơi không thoải mái."

Thi Nhiên thấy nàng không muốn nói cụ thể, liền không hỏi thêm, chỉ nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi nàng: "Có thể giải quyết được không?" Cho dù là chuyện đó hay tâm trạng.

"Có thể." Nguyễn Nguyễn mím môi, khẽ cười.

Nàng không thích Thi Nhiên nói gì đó kiểu chị giúp em, hoặc là muốn lập tức quay về, câu này của Thi Nhiên không chỉ là an ủi, mà còn là một loại tin tưởng. Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực căng trướng, dường như lại có thêm chút dũng khí để xử lý.

Thi Nhiên cũng cười, chớp chớp mắt, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Bên chị cũng gặp chút chuyện."

Cô dừng lại, lại vô cùng quyến rũ nhếch mép: "Nếu như vừa rồi em không nói với chị, chị cũng không định nói với em đâu."

"Chuyện gì vậy?" Nguyễn Nguyễn nín thở.

"Bản dựng sơ bộ của 'Phi Dục' không qua kiểm duyệt, yêu cầu cắt lại." Thực ra là một số câu thoại hơi cay nghiệt, vấn đề là Triệu An Sinh rất cứng đầu, không muốn sửa.

Vậy thì…

"Chị đang đợi em hỏi, 'Có thể giải quyết được không'." Thi Nhiên nói.

Nguyễn Nguyễn lập tức không còn lo lắng như vậy nữa, nàng dịu dàng nói: "Có thể giải quyết được không?"

"Có thể." Thi Nhiên khàn khàn, chậm rãi chớp mắt.

Ánh mắt cô như đang nói, nghe thấy không, bánh mì nhỏ cũng là sự an ủi của Thi Nhiên, cho nên, nhất định phải kiên cường lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro