Chương 71
Thời gian sau Tết là khoảng thời gian hiếm hoi Thi Nhiên có thể tranh thủ nghỉ ngơi giữa lúc bận rộn. Sau khi bay đến Giang Thành, cô bắt đầu quay cuồng với công việc. Cuối tháng 2, Phi Dục chính thức đóng máy. Đến cuối phim, do kinh phí eo hẹp, nhiều cảnh quay phải dồn vào ban đêm, vì vậy thời gian hai người trò chuyện cũng bị hạn chế đi nhiều.
Nguyễn Nguyễn bên này cũng chẳng nhàn rỗi. Điện Thờ mùa đầu tiên nhanh chóng quay xong, đến hai tập cuối có một số cảnh quay treo dây cáp, nàng mang theo vết bầm tím chỉ nghỉ ngơi hai ngày, liền tất bật tham gia ghi hình một vài chương trình tạp kỹ.
Đều là khách mời chạy show, tranh thủ thời gian rảnh rỗi kiếm thêm thu nhập.
Tháng 3, tuần lễ thời trang bắt đầu, Thi Nhiên với tư cách là người đại diện được mời bay ra nước ngoài xem show, còn Nguyễn Nguyễn làm khách mời trong một chương trình tạp kỹ quan sát. Trên tường của đài truyền hình có poster của Thi Nhiên, Nguyễn Nguyễn khoác áo khoác, được trợ lý và vệ sĩ hộ tống bước nhanh qua, liếc nhìn, lặng lẽ mỉm cười.
Tháng 4, Thi Nhiên ở Giang Thành xử lý công việc bị trì hoãn do quay Phi Dục, Nguyễn Nguyễn quay TVC quảng cáo đầu tiên.
Trong lúc nghỉ giải lao, nghe thấy nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới vừa điều chỉnh thông số máy ảnh DSLR, vừa trò chuyện với trợ lý nhiếp ảnh.
Nói tuần trước chụp Thi Nhiên.
Nguyễn Nguyễn khẽ động tai, tò mò hỏi về chuyện hậu trường thương hiệu: “Cô ấy lại có hợp đồng đại diện à? Hay là chụp tạp chí?”
Nhiếp ảnh gia nhướng mày cười, lắc đầu, không nói thêm.
Trên đường từ Giang Thành trở về Thụ Thành, Nguyễn Nguyễn nhận được điện thoại của Chu Gia Phân, nói chuẩn bị đến Thụ Thành rồi, có chuyến bay thẳng đến đó, đến nơi thì tìm Nguyễn Nguyễn thế nào, Nguyễn Nguyễn hỏi số chuyến bay của bà ấy, bảo Ngô Mai ghi lại, đến lúc đó sẽ ra đón.
Sau đó về đến nhà, cất hết đồ đạc của Thi Nhiên, chất đống vào phòng thay đồ khóa lại.
Đang dọn dẹp thì Thi Nhiên vừa hay nhắn tin tới, Nguyễn Nguyễn liền video call với cô. Thi Nhiên đang ăn bữa ăn dinh dưỡng, Nguyễn Nguyễn dựa điện thoại vào bàn, dọn dẹp tạp chí trên bàn trà, bìa đều là Thi Nhiên, khi thì sạch sẽ khi thì cầu kỳ, khi thì độc lập khi thì xinh đẹp động lòng người, Nguyễn Nguyễn lật từng cuốn cho Thi Nhiên xem.
Thi Nhiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, thỉnh thoảng lại ghé sát quan sát, gương mặt lạnh lùng ăn vài miếng salad, để ánh mắt có chút mệt mỏi dần thả lỏng.
Trò chuyện một lúc, Tiểu Hắc lại nhảy lên đùi Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn ôm nó, vừa bóp vuốt nhỏ của nó vừa chỉ vào video hỏi Tiểu Hắc: "Nhìn xem trong này là ai vậy?"
Thi Nhiên nghiêng đầu, nhướng mày với Tiểu Hắc.
"Là mẹ." Nguyễn Nguyễn cúi đầu nói với Tiểu Hắc, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con tập nói.
Nguyễn Nguyễn chỉ thuận miệng nói, Thi Nhiên lại dừng động tác, trong lòng rất phức tạp. Từ "mẹ" đã thiếu vắng khá lâu rồi, hơn nữa cô không thích trẻ con, chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ được dùng trên người mình.
Không nói nên lời cảm giác lúc này, không thích, cũng không ghét, nhưng tim như bị muối ngâm, hơi mặn.
Nguyễn Nguyễn trong màn hình đã bắt đầu cắt móng tay cho Tiểu Hắc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thi Nhiên, khóe môi cong lên nụ cười.
Thi Nhiên cảm thấy mình như trở lại tuổi thơ chơi trò gia đình, cùng bạn bè mơ ước về một mái nhà. Tình yêu ngây ngô có lẽ là bởi luôn có người sẵn lòng cùng bạn say mê diễn vai mãi mãi bên nhau.
Cô càng ngày càng thích cười, như thể có người tí hon ngồi xổm trong lòng cô vun đất, trồng hoa, cô không còn là một chiếc bình phản chiếu và chứa đựng cảm xúc của người khác, trong đất của cô có giun đất, có mầm non, có gió xuân và mưa xuân.
Sắp nở rồi, hoa mùa hè.
Thi Nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn trong video, nhẹ giọng nói: "Không phải mẹ."
"Hửm?"
"Chị là chủ của nó."
Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Hắc, cười tươi như hoa, lắc lắc móng vuốt của Tiểu Hắc: "Vâng, thí chủ."
*Chữ Thí trong thí chủ cũng chữ Thi trong Thi Nhiên.
"Thí chủ?”
"Chủ nhân của Tiểu Hắc... Thi Nhiên." Nguyễn Nguyễn cười phì một tiếng.
Thi Nhiên khẽ nhếch môi cười, rồi dùng dĩa xiên một miếng bơ, nhai từ tốn. Nguyễn Nguyễn mỉm cười nhìn với chút ý cười còn vương.
"Khi nào rảnh, chị sẽ huấn luyện Tiểu Hắc làm mèo tuần tra." Thi Nhiên ăn xong, chậm rãi nói.
"Hả?"
"Ừ." Cô yêu cầu khá cao với chú mèo của họ, giống như từng yêu cầu nghiêm ngặt với cảnh sát mèo con.
"Nghe thấy chưa?" Nguyễn Nguyễn đưa tay gãi cằm Tiểu Hắc, thì thầm, "Mày không còn nhiều ngày vui vẻ đâu."
Thi Nhiên trong mắt mang nụ cười chỉ vào Nguyễn Nguyễn trong màn hình, Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu làm nũng, khiến Thi Nhiên không khỏi bật cười. Sau đó hai người lưu luyến ngắt cuộc gọi video.
Nguyễn Nguyễn thả Tiểu Hắc ra, chống tay ra sau. Mẹ… mẹ nàng cũng sắp tới rồi.
Đã lâu không gặp.
Khi Chu Gia Phân đến là vào chiều thứ Sáu, sân bay rất đông người. Lúc đó, Nguyễn Nguyễn đang được Ngô Mai nhờ cậy để tìm mối quan hệ và đã gia nhập một đoàn làm phim, đảm nhận vai nữ phụ. May mắn là hiện tại đoàn phim vẫn chưa khởi quay, công ty đã bố trí thêm một trợ lý khác để hỗ trợ công việc thường ngày. Người trợ lý cầm bảng tên đứng đợi hồi lâu mới thấy được người.
Đưa họ về Xuân Phong Loan, Nguyễn Nguyễn mở cửa, đưa đôi dép lê, nhưng có chút sững sờ.
Không chỉ vì mẹ cô gầy đi và già hơn nhiều, mà còn vì phía sau bà là Nguyễn Đống Lương đeo một chiếc ba lô lớn.
Nguyễn Nguyễn nhanh chóng trấn tĩnh, tiễn trợ lý ra về, nhận hành lý của mẹ và em trai, rồi mời họ vào nhà.
“Em không đi học à?” Nguyễn Nguyễn vừa đẩy hành lý vào phòng ngủ phụ vừa hỏi. Nơi đây vốn có một chiếc bàn mà nàng thường dùng để làm việc và học tập, nhưng trước khi mẹ đến, nàng đã chuyển nó vào phòng ngủ chính. Giường đã được thay ga mới, trong phòng thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.
“Nó dạo này không có tiết học, mẹ nghĩ đưa nó đến thăm con một chút, con cũng bận, có nó giúp đỡ cũng tiện hơn.” Chu Gia Phân không ngừng quan sát căn phòng, ánh mắt lướt qua bộ đồ mặc nhà và đôi dép lông của Nguyễn Nguyễn. Đôi dép với lớp lông mềm mịn khiến cổ chân nàng trông đặc biệt xinh xắn. Mái tóc xoăn lớn được tạo kiểu cẩn thận, buông xuống vai, bóng mượt hơn cả lụa, toát lên dáng vẻ của một người sống trong điều kiện sung túc.
Nguyễn Đống Lương từ lúc bước vào cửa vẫn không nói một lời. Với chiều cao hơn 1m8, dáng vẻ lại rụt rè, hai bên má hõm vào trông như vừa bị đấm hai cú.
Nguyễn Nguyễn khẽ cười, đưa tay buộc tóc ra sau, rồi trở vào phòng mặc thêm một chiếc áo khoác. Sau đó, nàng mang nước ra cho Chu Gia Phân và Nguyễn Đống Lương đang ngồi trên sofa.
“À, là đi cùng mẹ tái khám đúng không?” nàng khéo léo đổi lý do. “Ở đây hai ngày trước đã nhé. Đợi đặt được lịch chuyên gia, chúng ta cùng đến bệnh viện Giang Thành.”
“Nhưng trước đó chị không biết em sẽ đến, nhà không đủ phòng. Chị đặt khách sạn cho em nhé.”
"Không phải có ba phòng ngủ sao?" Giọng Chu Gia Phân không nhỏ, quen rao hàng ở chợ, giọng nói khàn khàn.
"Ừm... phòng còn lại là phòng chứa đồ đạo cụ của con, không ở được." Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói.
"Em ngủ sofa." Nguyễn Đống Lương cuối cùng cũng xoa xoa tay, lên tiếng.
Tiếng Thái Châu vốn dĩ khá giống với tiếng phổ thông, chỉ là có chút giọng địa phương, Nguyễn Đống Lương cố gắng phát âm tròn vành rõ chữ, vừa nói vừa dụi mắt.
"Thằng bé biết tiết kiệm, hiểu chuyện." Chu Gia Phân cười nói, lúc này mới cảm thấy hơi nóng, cởi áo khoác lông vũ ra, khoác lên hai cánh tay, dùng cổ áo quạt gió, "Con đừng tiêu thêm tiền nữa, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì."
Nguyễn Nguyễn nói thời gian mình đi ghi hình mỗi ngày không cố định, ở cùng nhau có thể ảnh hưởng đến họ, Chu Gia Phân chẳng hề bận tâm, kiên quyết không ở khách sạn, nói người một nhà nào có đạo lý ở khách sạn.
Nguyễn Nguyễn cảm thấy không tiện lắm, nhưng nghĩ cũng không ở mấy ngày, bèn đồng ý.
Chu Gia Phân không chịu ngồi yên, lấy gà ta mang theo ra, đi vào bếp định nấu cơm cho Nguyễn Nguyễn ăn, vừa bật nước vừa lẩm bẩm: "Nhìn con gầy thế này, mẹ thấy trên tivi con cũng không gầy như vậy, gầy thế này làm sao đóng phim được, ai mà xem chứ?"
Nguyễn Nguyễn đi thắt tạp dề cho bà.
Tiểu Hắc đi theo, làm Chu Gia Phân giật nảy mình, theo bản năng đá một cái: "Ôi chao, con mèo."
Nguyễn Nguyễn thót tim, may mà không đá trúng, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hắc, vuốt ve đầu nó trong lòng.
"Ôi chao, mẹ nói sao con gầy thế này, thứ này bẩn lắm." Chu Gia Phân chỉ tay, bĩu môi lắc đầu, lại quay người nấu cơm.
Nguyễn Nguyễn nhốt mấy con mèo con vào phòng ngủ, lúc đi ra thấy đèn phòng vệ sinh chưa tắt, tiện thể vào rửa tay.
Vừa bước vào, lại thấy nắp bồn cầu bị lật lên, có vài giọt chất lỏng không rõ là gì nhỏ giọt ra ngoài, không lau.
Nàng bỗng nhiên muốn nôn.
Tất cả ký ức đều ùa về, người bố thích vừa uống rượu vừa lấy tay quệt nước mũi, xì mũi xong không rửa tay, người em trai mãi mãi không biết lau sạch bệ bồn cầu.
Nàng sờ sờ thái dương, ánh mắt liếc về phía bồn rửa mặt, nơi đó có một tuýp sữa rửa mặt Thi Nhiên đã dùng, nàng vốn định dùng tiếp, như vậy trên mặt cũng có mùi hương giống Thi Nhiên.
Nàng đưa tay cầm lấy tuýp sữa rửa mặt, bỗng dưng cảm thấy tầm nhìn như được gột rửa, trở nên trong trẻo hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro