Chương 68
Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn đau lưng mỏi gối. Không phải vì lý do gì khác, mà là bởi vì sau khi làm tình xong hôm qua, hai người đều không ngủ được, Nguyễn Nguyễn nói, muốn đi đạp xe, nàng và Thi Nhiên đeo khẩu trang và mũ, chắc là sẽ không bị nhận ra.
Vì vậy, họ đạp xe xuyên qua những con hẻm nhỏ của thành phố vào lúc rạng sáng, cửa đóng then cài, hầu hết đều đã đóng cửa, chỉ còn lại những chiếc đèn đường kiểu cũ lẻ loi chiếu sáng con đường nhựa. Nguyễn Nguyễn dẫn Thi Nhiên đến ngã tư đường phụ và đường chính, có một siêu thị lớn mở cửa 24 giờ, họ sẽ giao ca giữa ca đêm và ca ngày vào lúc 4 giờ 30 phút mỗi ngày.
Sau đó, những người làm ca ngày tập thể dục buổi sáng ở sân trước cửa siêu thị, hô khẩu hiệu, rồi kéo lên lá cờ có lẽ là sớm nhất ở Thụ Thành.
Nguyễn Nguyễn ngồi trên xe đạp, nhìn những người tập thể dục một lúc, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nàng không nói với Thi Nhiên rằng, mỗi khi nàng có được một cơ hội đặc biệt tốt, hoặc một thứ gì đó đặc biệt trân quý, cảm thấy bất an, nàng sẽ đến thành phố để ngắm nhìn những người sống một cuộc sống bình thường. Họ đều đang sống, suy ra Nguyễn Nguyễn cũng đang sống.
"Thật tốt." Nàng nói.
"Hửm?" Thi Nhiên dùng ánh mắt bao bọc lấy nàng.
"Xã hội ổn định, thái bình, không tốt sao?" Nguyễn Nguyễn mím môi cười, không nán lại nữa, cùng Thi Nhiên trở về.
Nàng dùng bánh xe đạp lăn qua lăn lại suốt đêm để san bằng trái tim mình, trong không khí khỏi lửa nhân gian chưa thức giấc, chấp nhận chuyện hẹn hò với Thi Nhiên.
Ngày hôm sau, đoàn làm phim tạm thời điều chỉnh lịch trình, Nguyễn Nguyễn không có cảnh quay, nàng và Thi Nhiên ở trong khách sạn ăn một ít bánh Black Forest, sau đó dưới ánh nắng nhảy nhót, Nguyễn Nguyễn ngồi vào bàn ăn, mở một cuốn sổ ra, trịnh trọng hỏi Thi Nhiên: "Chị có yêu cầu gì đối với việc làm bạn gái chị không?"
Nói xong, khóe miệng nàng hiện lên dấu ngoặc đơn.
Thi Nhiên nhớ lại lúc trước khi "giao dịch" với nàng, Nguyễn Nguyễn cũng nghiêm túc như vậy nhắn tin cho cô, hỏi Thi Nhiên thích dùng bao ngón tay loại nào.
"Tinh thần cầu tiến" của nàng, thật sự là... độc đáo, xuyên suốt từ đầu đến cuối.
Thi Nhiên bưng cốc thủy tinh dài mảnh uống sữa, suy nghĩ một chút: "Gọi vợ."
"Vợ?" Nguyễn Nguyễn nhíu mày.
"Ừm." Ánh mắt Thi Nhiên chậm rãi nhìn Nguyễn Nguyễn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.
Nguyễn Nguyễn có chút ngại ngùng mím môi, trong mắt mang theo ý cười: "Nhanh quá."
Trái tim nàng đang đập thình thịch, chỉ cần liên hệ từ này với Thi Nhiên, tai liền nóng lên.
Thi Nhiên nghiêng đầu thưởng thức sự bối rối của Nguyễn Nguyễn, nhẹ giọng nói: "Nếu không thay đổi mối quan hệ, vậy thì có gì khác biệt so với trước đây?"
Đương nhiên phải gọi là vợ, còn phải gọi là bảo bối, bảo bảo nữa.
Khụ khụ… Cô khẽ cúi mắt, ánh nhìn cũng như nóng lên đôi chút. Dù sao thì chính cô là người đề nghị chuyện yêu đương, cô phải kiên định với suy nghĩ của mình.
"Em suy nghĩ một chút." Nguyễn Nguyễn nói nhỏ như tiếng muỗi, mặt đỏ bừng.
"Lại suy nghĩ?"
"Còn gì khác không," Nguyễn Nguyễn cúi đầu lật sổ, chuyển chủ đề, "Thực hiện những cái khác trước đã."
"Chúng ta cứ từ từ." Nàng nói bằng giọng điệu yếu đuối.
Thi Nhiên như được nàng rắc một chút đường, khẽ mím môi, lại uống một ngụm sữa: "Vẫn là câu chị đã nói với em trước đây, hãy là chính mình."
"Trước mặt chị em không phải là chính mình sao?" Nguyễn Nguyễn không hiểu lắm.
"Không phải," Thi Nhiên lắc đầu, "Em làm nũng, nhõng nhẽo, thỉnh thoảng đánh nhau với người khác, trước mặt chị đều không có."
Giọng nói của cô ướt át, nhấp một ngụm sữa còn sót lại hương thơm.
Nguyễn Nguyễn chống cằm, chớp chớp mắt, nhỏ giọng suy nghĩ: "Chị thích như vậy sao?"
"Không phải là thích hay không thích," Thi Nhiên chậm rãi chớp hàng mi, nhìn nàng, "Mà là, những gì em cho người khác, chị đều phải có."
Lòng chiếm hữu không thể kiểm soát, là nguyên nhân quan trọng khiến cô đề nghị bắt đầu một mối quan hệ với Nguyễn Nguyễn.
Nhịp tim Nguyễn Nguyễn lỡ một nhịp, Thi Nhiên nói trúng tim đen, đây có lẽ chính là bản chất của mối quan hệ yêu đương, muốn chiếm hữu nhiều hơn, những thứ mà người khác không có được từ đối phương.
Nàng lại muốn làm tình với Thi Nhiên, bàn tay chống cằm ngọ nguậy.
Ngón áp út nhẹ nhàng gõ vào má, nàng đang suy nghĩ, có nhiều yêu cầu hơn với Thi Nhiên một chút, cũng được sao?
Còn chưa suy nghĩ xong, lại nghe thấy Thi Nhiên đối diện hỏi: "Còn em? Em hy vọng chị làm gì?"
"Em cũng muốn giống vậy," Nguyễn Nguyễn dịu dàng nói, "Cho em xem thêm một chút con người thật của chị được không? Bất kể là loại nào."
"Chị sẽ cố gắng." Thi Nhiên gật đầu.
Nguyễn Nguyễn cười, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: "Chị chưa từng gọi tên em."
"Không có sao?"
"Không có."
"Vậy thì bỏ qua." Cô định trực tiếp gọi là vợ.
"Không được," giọng Nguyễn Nguyễn khàn khàn, đóng cuốn sổ lại, đứng dậy đi đến phía sau cô, cánh tay vòng qua cổ, ôm lấy cô, "Em dạy chị, Nguyễn, Nguyễn."
"Ừm."
"Chị nói đi," mặt Nguyễn Nguyễn chạm vào cô, "Nguyễn Nguyễn."
"Bảo bảo."
Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi, mặt lập tức đỏ bừng, tay ôm Thi Nhiên hơi siết chặt, nhìn sữa trên bàn, nhỏ giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, tên em."
"Bảo bảo." Thi Nhiên đến gần, hôn lên mặt nàng một cái.
Nguyễn Nguyễn bất lực, nụ cười không kìm nén được nữa: "Thi Nhiên chị..."
Hơi quá đáng.
"Em đang làm nũng." Thi Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, trên đó còn có lông tơ mềm mại, đáng yêu vô cùng.
"Đúng thế," Nguyễn Nguyễn mặc kệ, hít sâu một hơi, áp vào cổ cô, "Chị thích mà."
Nói xong, nàng cũng hôn lên khóe miệng Thi Nhiên một cái.
Thi Nhiên nghiêng mặt, nhẹ nhàng mổ vào vành tai nàng: "Muốn uống nước ép đào."
Một câu nói rất bình thường, nhưng giọng điệu lại không bình thường, không có chút lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày của cô, có chút mềm mại, mềm mại đến mức khiến Nguyễn Nguyễn xao xuyến.
"Chị cũng đang làm nũng." Nguyễn Nguyễn vô thức dậm dậm chân phải, ôm cô nhẹ nhàng lắc lư sang trái sang phải, từng chữ từng câu như là đẩy ra từ đầu lưỡi.
Nhưng điều nàng vô cùng thích, là Thi Nhiên trẻ con, mềm mại mà người khác chưa từng thấy.
Nàng đi đến tủ lạnh lấy chai nước ép đào đã mua trước đó, đặt bên cạnh Thi Nhiên, sau đó chuẩn bị rời đi để dọn dẹp sổ sách và bút.
Nhưng Thi Nhiên lại nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại: "Chị thích như vừa rồi."
"Ôm à?" Nguyễn Nguyễn lắc lắc tay cô.
"Ừm."
"Như vậy lâu em sẽ bị đau lưng, chị tự uống đi." Nguyễn Nguyễn nói.
"Vậy em ngồi bên cạnh."
"Ngồi đối diện được không? Chị uống xong em tiện thể dọn dẹp đồ đạc luôn."
Thi Nhiên lắc đầu. Nguyễn Nguyễn cười ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tay cô ngắm nhìn cổ tay và móng tay.
Không khí ngọt ngào, giống như miếng dán có keo dính chắc chắn, hai người đều ra sức muốn chen chúc vào nhau.
Thì ra yêu đương là như thế này, Nguyễn Nguyễn miêu tả đường vân tay của Thi Nhiên, đột nhiên nhớ đến một câu nói thịnh hành trên mạng: Giả vờ cái gì chứ. Yêu đương hạnh phúc như vậy, trước đây nàng đang giả vờ cái gì chứ.
Nàng bật cười vì suy nghĩ của mình, sau đó gối đầu lên tay Thi Nhiên, nghiêng mặt nhìn cô uống nước ép đào.
Thi Nhiên làm bạn gái của nàng càng đẹp hơn, giống như hoa mộc lan trắng nõn nà, người khác nhìn thấy cô trên những bức tranh nổi tiếng, Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô trong lòng bàn tay, người khác có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô, trước đây Nguyễn Nguyễn có thể ngửi thấy mùi hương của cô, bây giờ nàng có thể cảm nhận được đường vân và nhiệt độ của cánh hoa, trong nhụy hoa có sương hay không, có bụi bẩn hay không, nàng đều thấy rõ ràng.
Buổi chiều, Tân Thần gọi điện thoại cho Thi Nhiên, nói hôm nay đã điều chỉnh tiến độ quay phim, bởi vì nhận được thông báo của người phụ trách bên nền tảng.
Bây giờ tình hình phim chiếu trên nền tảng đang bị siết chặt, phải xem trước bản cắt thô của ba tập, nói với cô ấy rằng sau này có thể sẽ không nhận phim dài tập, cố gắng kiểm soát trong vòng 15 tập.
Tân Thần nói muốn họp, bàn bạc xem nên làm thế nào.
Thi Nhiên hỏi cô ấy có ý tưởng ban đầu nào không, cô đoán, Tân Thần không gọi điện thoại cho cô ngay lập tức, chắc là đã tìm người hỏi cách xử lý rồi.
Tân Thần quả nhiên nói: "Chúng tôi đã bàn bạc, 15 tập chắc chắn là không làm xong, ban đầu chúng tôi dự kiến là 23 tập, bây giờ quay rồi, căn cứ theo kịch bản mới sửa và các trang kịch bản bổ sung, 23 tập hoàn toàn không đủ, cho nên chúng tôi muốn làm thành nhiều phần, mỗi phần 10 tập, tổng cộng ba phần."
Tức là... mở rộng thành 30 tập.
"Cô yên tâm, khả năng cao là không cần bổ sung thêm vốn đầu tư, tôi có thể lên kế hoạch lại chi phí. Nhưng có một vấn đề."
Tân Thần dừng một chút: "Chung Ý không thể sắp xếp lịch trình trong thời gian dài như vậy, cô ấy có một bộ phim đã lên kế hoạch từ lâu rồi, hơn nữa năm nay mùa xuân đến sớm, để kịp mùa có thể còn phải khai máy sớm hơn, vốn dĩ cô ấy còn muốn điều chỉnh lịch trình bên chúng ta."
"Vậy thì tôi nghĩ, nếu muốn chia thành nhiều phần, chi bằng quay 10 tập trước, rồi cắt thô 3 tập gửi cho bên nền tảng, họ có buổi chiếu phim nội bộ."
Tức là, tạm dừng ở giữa, như vậy lịch trình của Chung Ý có thể điều chỉnh, cũng có thể điều chỉnh hướng quay phim dựa theo ý kiến của nền tảng, áp lực của nhà đầu tư cũng sẽ không quá lớn.
"Cô giúp tôi hỏi, bạn..." Tân Thần cười, "Bạn gái bên đó, lịch trình ổn không, tôi không biết sắp tới cô ấy có cảnh quay nào không."
"Cô ấy có lịch trình." Thi Nhiên trao đổi ánh mắt với Nguyễn Nguyễn đang ngồi nghe bên cạnh, thấy nàng gật đầu, liền thay nàng trả lời.
Nguyễn Nguyễn năm nay dành toàn bộ thời gian cho Điện Thờ, đội ngũ của nàng nhận phim cũng rất thận trọng.
"Ồ," Tân Thần nghe thấy cô vui vẻ đón nhận từ "bạn gái", hiểu ý cười, rồi nói, "Vậy thì chi tiết, tôi sẽ trao đổi với người quản lý của cô ấy."
"Được."
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy biết em là bạn gái chị à?"
"Ừm."
"Biết từ khi nào vậy?" Nguyễn Nguyễn nghĩ mãi không ra, Thi Nhiên và Tân Thần không phải là đặc biệt thân thiết, sao lại nói cho cô ấy biết nhanh như vậy chứ?
"Hôm qua, trước khi em biết." Thi Nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro