Chương 67
Văn phòng của Tân Thần ở trong tòa nhà nhỏ phía sau phim trường. Ngoài phim trường, Thụ Thành còn quy hoạch một khu văn phòng, mỗi đoàn làm phim thuê văn phòng trong đó, xử lý các công việc như tài chính, thương mại. Đoàn làm phim Điện Thờ là đoàn phim lớn trong thời gian gần đây, nhưng Tân Thần vì muốn tiết kiệm tiền, chỉ thuê hai văn phòng nhỏ và một phòng họp lớn, dùng để họp và đọc kịch bản.
Cô ấy dẫn Thi Nhiên đến phòng họp lớn, đóng cửa lại, hai tay chống lên bàn, nửa người nằm úp sấp trên chiếc bàn dài màu đen: "Có ý kiến gì, nói đi, muốn cắt cảnh à?"
Thi Nhiên vịn vào ghế họp, xoay xoay trong tay: "Không phải là đang quay rồi sao?"
Tân Thần không kêu dừng, bên kia tự nhiên tiếp tục, bây giờ chắc là đã hôn rồi.
"Vậy nên điều làm cô không vui, không phải là ở việc có chiếu hay không, mà là ở việc có quay hay không." Đã quay rồi, Thi Nhiên không muốn nói gì khác nữa, cũng không quan tâm sau này rốt cuộc có được chiếu trên nền tảng hay không.
Thi Nhiên yên lặng phân tích bản thân. Vừa rồi đi trên hành lang yên tĩnh, cô đột nhiên cảm thấy cánh tay lạnh toát, kiểu lạnh từ ống tay áo luồn vào.
Trong lòng rất khó chịu, bị những ảo tưởng không nghe lời dày vò, cô cảnh sát mèo nhỏ đang quấn quýt bên những chú mèo khác, trao đổi mùi hương của nhau, còn con thiên nga bên cạnh này lại lạc lõng, bắt cá con từ dưới sông lên, cũng chẳng dụ dỗ được gì.
Thi Nhiên lần đầu tiên nếm trải rõ ràng mùi vị của ghen tuông như vậy, tại sao người hôn Nguyễn Nguyễn không phải là mình. Không thể luôn là Thi Nhiên, mãi mãi là Thi Nhiên, chỉ là Thi Nhiên.
Cũng là lần đầu tiên bất lực muốn trách móc một bên nào đó như vậy, tại sao Nguyễn Nguyễn không nói, không được, nàng đã hứa chỉ có hành vi thân mật với mình; tại sao Tân Thần không nói, không được, cô ấy biết mình và Nguyễn Nguyễn có quan hệ đặc biệt; tại sao Chung Ý không nói, không được, cô ấy đã nhìn thấy mình ôm Nguyễn Nguyễn ở tivi karaoke rồi.
Nhưng sở dĩ bất lực, là vì Thi Nhiên hiểu rõ, tất cả mọi người đều đang làm việc đúng đắn, cho dù việc này không hợp ý cô.
Lòng chiếm hữu không giống với bất kỳ cảm xúc nào khác, nó không có quá trình phát triển chậm rãi, cũng không cần tích lũy, nó giống như hai đầu trắng đen rõ ràng, không có chính là không có, có chính là ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Thi Nhiên trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn này "bùm" một tiếng thiêu rụi hết lương thực trong nhà kho trái tim, chai lọ gia vị rơi vỡ lăn lóc khắp nơi, có vị chua của giấm, vị mặn của nước tương, vị cay khiến người ta nóng mắt đau họng.
Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng Nguyễn Nguyễn dễ hôn đến mức nào, cũng từ rất sớm đã chú ý đến việc nàng diễn xuất nghiêm túc đến mức nào, vì vậy trước mắt rất dễ dàng hiện ra một nụ hôn vị thạch, Nguyễn Nguyễn lúc ở trên giường thật sự không phát ra tiếng, có một loại cảm giác hiến tế toàn tâm toàn ý, rất dễ khiến người ta thở gấp, khó mà kiềm chế được.
Thi Nhiên đưa tay ra sau, vuốt vuốt tóc mình, không nói gì.
Tân Thần vẫn nằm úp sấp trên bàn họp: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cô ấy là bạn gái cô à?"
Giọng nói bị hạ xuống rất thấp, sợ tai vách mạch dừng.
"Từ ngày mai sẽ là vậy." Gần như quay xong rồi, Thi Nhiên nhẹ nhàng mà lạnh lùng nói ra mấy chữ này, không nói thêm gì nữa.
Tân Thần đi theo cô ra ngoài, vẫn đang suy nghĩ về câu này, từ ngày mai sẽ là vậy?
Cả đời cô ấy chưa từng nghe thấy kiểu trả lời nào như vậy.
Thi Nhiên là người rất quyết đoán, điều này đã được thể hiện nhiều lần. Cô cảm thấy nút thắt trong việc thử vai của mình, liền quan sát Nguyễn Nguyễn rồi đưa ra lời mời, cô cảm thấy mình có chút vui vẻ, liền vào sáng ngày hôm sau đề nghị tiếp tục mối quan hệ này, cô muốn đầu tư vào Điện Thờ, liền làm nhà đầu tư có quyền kiểm soát nhiều nhất, cô muốn nâng đỡ Nguyễn Nguyễn, liền trở thành cơn gió hỗ trợ từ mọi hướng.
Từ những hành động trên, còn có thể tổng kết ra một đặc điểm, đó chính là cô rất khác thường.
Cô sẽ không tự dằn vặt bản thân quá lâu, do dự một tháng đã là giới hạn của cô rồi, đã đến lúc thay đổi mối quan hệ với Nguyễn Nguyễn.
Nếu không có lập trường, vậy thì để cho nó có, nếu không có thân phận, vậy thì để cho nó có.
Dù sao thì Nguyễn Nguyễn cũng thích cô, chỉ thích một mình cô.
Thi Nhiên mặc áo sơ mi trắng, không mặc quần, trong căn phòng ấm áp lộ ra đôi chân dài thon thả, mái tóc dài hơi xoăn lướt qua gương mặt xinh đẹp, giống như cành cây mọc ngang trong tuyết, cô khoanh chân ngồi trên bồ đoàn xem xong chương trình tạp kỹ hai năm trước của Nguyễn Nguyễn, lại xem lại kịch bản Điện Thờ, lúc đang uống đồ uống chống lão hóa buổi tối, Nguyễn Nguyễn trở về.
Cơ thể nàng có vẻ ấm áp, nhưng khuôn mặt lại như kẹo đường đông lạnh. Thi Nhiên lặng lẽ quan sát xem nàng có gì bất thường không, nhưng không có, chỉ thấy nàng xé một miếng sô cô la, nàng rất đói, nhưng lại ngoan ngoãn ăn từng miếng một, vừa ăn vừa cười với cô bằng ánh mắt lấp lánh.
"Vốn còn tưởng rằng có thể ăn ké một chút ở chỗ chị." Nhưng nhìn thấy Thi Nhiên đã uống đồ uống chống lão hóa, liền biết cô sẽ không ăn cơm nữa.
Thi Nhiên không nói gì, nhìn nàng thay đồ ngủ, rồi dựa vào bên cạnh mình, co chân lật kịch bản.
Hai người tùy ý trò chuyện, sau đó tắm rửa lên giường.
Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng lại không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào. Thi Nhiên không vui, cũng không buồn, đối xử với nàng rất dịu dàng, trước tiên là hôn lên tai nàng, chậm rãi chiếm hữu nàng một lần.
Nhịp điệu của hơi thở ngày càng ăn khớp, giống như đang ngân nga một khúc nhạc nhỏ lúc đêm khuya.
Khúc nhạc nhỏ cũng có đoạn điệp khúc lên xuống trầm bổng, gảy vài lần dây đàn, thì nên đổi điệu.
Nửa đêm về sáng, ham muốn của Nguyễn Nguyễn bị khơi dậy hoàn toàn, nàng đỡ lấy Thi Nhiên đang ngồi trên người mình, mím chặt môi dưới, tập trung làm hài lòng cô.
Thi Nhiên vuốt ve mồ hôi ở khuỷu chân nàng, lại cúi đầu, ánh mắt theo ngón tay đến cổ, đến vai, đến xương quai xanh.
Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát vào chỗ lõm chỗ lồi của da thịt và xương cốt của Nguyễn Nguyễn như đang cảm nhận những đường nét chạm khắc trên đồ sứ, cô có thể nhìn thấy sự kiểm soát cơ thể của hai người dần dần đồng nhất. Lúc cô căng thẳng, vùng da chính giữa xương quai xanh của Nguyễn Nguyễn cũng lõm xuống, khát khao hít thở; lúc cô thả lỏng, thần sắc của Nguyễn Nguyễn mềm mại nằm xuống, tính công kích và xâm lược bí ẩn liền càng thêm lặng lẽ.
Chỉ có Thi Nhiên mới có thể cảm nhận được sự yếu đuối của nàng.
Thi Nhiên chống một tay sang bên cạnh Nguyễn Nguyễn, tay kia vuốt ve cằm nàng, hơi thở phập phồng, ánh mắt rối loạn.
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên: "Hình như chị có lời muốn nói với em."
Cơ thể rất ướt át, không chắc có nên đợi cảm xúc lắng xuống một chút rồi nói chuyện hay không.
Thi Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, ánh trăng thưa thớt chiếu trên người cô phảng phất như có màu xanh lam.
Cuối cùng cô cũng mở miệng: "Những công việc trước đây em đều hoàn thành rất tốt, em có biết không?"
"Em biết." Đầu ngón tay Nguyễn Nguyễn mài giũa nơi miệng giếng.
"Muốn một nhiệm vụ khó hơn không?" Thi Nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Gì ạ?" Trái tim Nguyễn Nguyễn bị kéo căng đến hơi đau.
"Làm bạn gái chị."
Cả thế giới đều mất đi âm thanh, có một loại cảm giác bị cưỡng chế tắt tiếng, lại giống như bị cúp điện, tay Nguyễn Nguyễn buông lỏng, lại bị Thi Nhiên nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng ấn xuống.
Nguyễn Nguyễn ngừng thở, lồng ngực không chứa nổi nhịp tim, sắp nhảy lên thái dương, sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.
"Cử động." Thi Nhiên nhìn nàng chằm chằm, tóc rũ xuống, chỉ nói một chữ này.
Ra vào một lần, cuộc đàm phán này mới chỉ vừa bắt đầu.
Nguyễn Nguyễn điều hòa lại hơi thở, lý trí chia làm hai nửa, một nửa nghiêm túc ăn Thi Nhiên, một nửa nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cô.
"Tại sao?"
Tại sao muốn thay đổi mối quan hệ, là vì hôm nay…
"Vì chị định hoàn toàn can thiệp vào cuộc sống của em." Thi Nhiên chậm rãi nói.
"Công bằng mà nói, chị trao đổi quyền này với em." Cô khàn giọng, với tư thế bị Nguyễn Nguyễn tấn công, nói ra những lời muốn xâm chiếm nàng.
Họ luôn luôn trao đổi ngang giá, lần này không cần đợi Nguyễn Nguyễn hỏi: Em có thể nhận được gì.
Nàng có thể có được tất cả của Thi Nhiên, tất cả.
Hốc mắt Nguyễn Nguyễn nóng lên, trong thời khắc hỗn loạn nhất, nàng nhìn thấy tấm lòng chân thành nhất của Thi Nhiên. Cơn mưa rào này cuối cùng cũng đến với hình thức không ngờ tới, nơi nào nó đi qua cũng gập ghềnh, giống như trái tim lúc đứt lúc nối của nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là, mình có thể có được thứ tốt như vậy sao? Phản ứng thứ hai là, mình sẽ không còn phải tủi thân đoán ý người khác nữa sao? Phản ứng thứ ba là, nàng có thể đè Thi Nhiên xuống dưới không, cắn xé cô ấy, để những lời cô ấy nói, sẽ không thể nào rút lại được nữa.
Nàng nhìn sâu vào chính mình một hồi lâu, cuối cùng nói: "Để em suy nghĩ một chút.”
"Suy nghĩ?"
Nguyễn Nguyễn muốn nói, bản thân từ nhỏ đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, lại bị cha mẹ nuôi thờ ơ, nhưng mà những điều này cũng không sao. Nhưng nếu như sau này Thi Nhiên cũng không cần nàng nữa, cô nàng thể...
Có thể…
Nàng cần phải phán đoán, liệu mình có thể vẫn còn nguyên vẹn sau khi bị Thi Nhiên bỏ rơi hay không.
Lời nói đến bên miệng, nàng nhỏ giọng đổi thành cách nói uyển chuyển: "Không phải là suy nghĩ có muốn ở bên chị hay không, điều này không cần suy nghĩ. Em cần phải nghĩ là, nếu chị muốn chia tay với em, em sẽ đau lòng đến mức nào."
Lại đánh giá thêm, có nên mở lòng mình ra, hoàn toàn đối mặt với rủi ro hay không.
Lời nói của nàng dẫm lên trái tim Thi Nhiên, ngón tay của nàng cũng chạm đến trái tim Thi Nhiên.
Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, cẩn thận suy nghĩ, nhưng chỉ suy nghĩ chưa đến bốn giây.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thi Nhiên, khàn giọng nói: "Không suy nghĩ nữa."
"Tại sao?" Lần này đến lượt Thi Nhiên bị xáo trộn trái tim, lần này đến lượt Thi Nhiên giọng nói như tấm lụa mỏng.
"Sợ bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào khác nữa."
Nguyễn Nguyễn đưa tay lên, vuốt ve cánh tay Thi Nhiên.
"Em đồng ý, làm bạn gái chị, em sẽ làm rất tốt."
Nàng dịu dàng hứa hẹn, xin Thi Nhiên nhất định phải tin tưởng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro