Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57


Trong sự ồn ào náo nhiệt, lễ trao giải Weibo đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Trên con phố quán bar đường Thể Dục Nam, ở ngõ hẻm bên cạnh hai quán bar lớn nhất, có vài chiếc xe đang đậu. Đây là cửa phụ của KTV Tone mới khai trương, nối liền với tòa nhà văn phòng, thường chỉ cho phép nhân viên ra vào.

Đi vào trong hành lang khu vực văn phòng yên tĩnh, nối liền với vài phòng karaoke kín đáo, rộng rãi và sạch sẽ, không có mùi thuốc lá và rượu bia như những quán KTV thông thường, phía sau những chiếc ghế sofa dài là ánh đèn dịu nhẹ, hệ thống điều hòa nhiệt độ và thông gió hoạt động êm ái, sang trọng như một câu lạc bộ cao cấp.

Một tiếng trước, những nghệ sĩ vừa nhận giải trên sân khấu lễ trao giải đang tụ tập ở đây, thay những bộ đồ thường phục thoải mái, vừa trò chuyện vừa nghe nhạc. Bữa tiệc này do Tân Thần tổ chức, sức nóng của đêm nay khiến cô ấy vui mừng khôn xiết, liền rủ Chung Ý, Nguyễn Nguyễn và vài người bạn nghệ sĩ thân thiết đến đây.

Hương rượu thơm ngát quyện với hương trái cây, khiến cho những lời thì thầm giữa bạn bè cũng trở nên êm tai. Tân Thần ghé người ăn dưa hấu, nói với Nguyễn Nguyễn và Chung Ý bên cạnh rằng hoạt động hôm nay tổ chức cũng được, trong sự hỗn loạn vẫn có trật tự, còn cái cô ấy tham gia hôm qua, kế hoạch như shit. Nói với nghệ sĩ A là cô ấy diễn cuối, lại đột nhiên mời thêm nghệ sĩ B, hứa cho diễn ra sân sau cùng, hai bên không ai chịu xuống xe, suýt nữa thì đánh nhau.
 
Nguyễn Nguyễn mím môi cười, Chung Ý bảo Vương Nhữ Thi hát, Vương Nhữ Thi khó chịu, nói vừa hát hai bài trên sân khấu rồi.
 
Tân Thần ngẩng đầu lên khỏi quả dưa hấu: "Cô không hát, tôi sẽ chọn bài của Trương Nghiễn Nghiên hát."
  
Trương Nghiễn Nghiên là đối thủ của Vương Nhữ Thi, lần trao giải trước vì vị trí trung tâm trên poster mà bị đối phương bám theo xé một trận.
  
"Chọn bài của Trương Nghiễn Nghiên chán chết," Vương Nhữ Thi lạnh lùng nói, "Chọn bài của Chu Thệ đi."
 
Chu Thệ là bạn trai cũ của Tân Thần.
  
"Thần kinh!" Tân Thần mắng cô ấy.
  
"Nghe gì?" Vương Nhữ Thi uể oải cầm mic lên.
 
Tân Thần chọn cho cô ấy mấy bài hát cũ, Vương Nhữ Thi hắng giọng: "Mic này cùi bắp quá."
  
"Chung Ý, cô ấy nói mic KTV nhà cô dởm." Tân Thần lập tức mách lẻo.
  
"Ồ."
  
Chung Ý nghiêng người lấy rượu whisky.
 
Vừa hát đến đoạn điệp khúc, cửa phòng karaoke mở ra, nhân viên phục vụ dẫn người vào, sau đó cúi đầu lui ra.
  
Nguyễn Nguyễn đang đắm chìm trong bài hát ngẩng đầu lên, bên tai là giọng Tân Thần cao vút: "Thi Nhiên!"
  
Cô đã thay chiếc áo len đơn giản, bốt đế bằng quần jean, vẫn là mái tóc xoăn dài, lớp trang điểm đã được tẩy trang, gương mặt sạch sẽ lộ ra từ sau chiếc khẩu trang vừa được tháo xuống, trắng như tuyết. Cô xuất hiện trong căn phòng karaoke không quá sáng, giữa những nhan sắc khiến người ta hoa mắt, ăn mặc rất giản dị, nhưng vẫn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
  
Thi Nhiên rất ít khi tham gia những buổi tụ tập kiểu này, những người còn lại đều rất ngạc nhiên, động tác trò chuyện dần chậm lại.
  
"Hi." Ánh mắt Thi Nhiên bắt đầu từ Tân Thần, lướt qua nửa vòng, nhẹ nhàng chào hỏi.
  
"Hello hello hello."
  
"Lại đây ngồi." Tân Thần chỉ chỉ ghế sofa.
  
Thi Nhiên ngồi xuống cuối ghế sofa chữ L, vắt chéo chân, Tân Thần đưa menu đồ uống cho cô xem, cô vuốt tóc ra sau tai lạnh lùng lựa chọn, cuối cùng tùy tiện chỉ vào một món.
  
Nguyễn Nguyễn vừa uống rượu vừa nhìn cô, suy nghĩ có nên đi qua đó không. Còn Thi Nhiên chăm chú nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, nghe hai ba câu, liếc nhìn Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyễn Nguyễn vội vàng hạ mi mắt xuống, tập trung uống nước.
  
Tim đập như sấm, Thi Nhiên ngồi càng xa, càng giống như đang thả diều, kéo căng tim nàng.
 
Liếc mắt thấy Thi Nhiên lại quay đầu đi, im lặng nghe hát, Nguyễn Nguyễn cắn cắn mép ly thủy tinh, răng khẽ chạm vào.
  
Vương Nhữ Thi hát rất nhập tâm, Tân Thần trò chuyện với Chung Ý, tranh thủ khen ngợi cô ấy.
 
Rượu đã qua ba tuần, mọi người đều thoải mái hơn, Chung Ý và Vương Nhữ Thi vừa hát vừa nhảy nhót, Nguyễn Nguyễn và Tân Thần ngồi phía sau rất ủng hộ dùng gậy cổ vũ, tạo cảm giác như đang ở buổi hòa nhạc. Chỉ có Thi Nhiên vẫn ngồi một bên, cổ tay đặt trên đầu gối, cầm miệng ly thủy tinh.
  
Chung Ý hát xong, mỉm cười xoay người đặt mic xuống, Nguyễn Nguyễn đưa tay quạt cho cô ấy, Tân Thần đưa cho cô ấy một ly nước: "Ngầu bá cháy."
  
Chung Ý nói: "Tôi suýt nữa đã đi làm idol rồi, tôi có nói với cô chưa nhỉ?"
  
Cô ấy vừa uống nước vừa nhìn Nguyễn Nguyễn.
  
"Ừm," Nguyễn Nguyễn gật đầu, "Cô ấy trước đây nói, hồi cấp ba, suýt nữa được chọn đi làm thực tập sinh."
 
Sau đó cũng vẫn nhảy múa các thứ, vì vậy những động tác võ thuật của cô ấy vô cùng đẹp mắt.
  
Bên kia càng náo nhiệt, bên Thi Nhiên càng đơn điệu, cô dùng ngón áp út chạm vào miệng ly, đột nhiên cảm thấy hơi say, biểu hiện là cổ tay rất mềm, cánh tay rất trống rỗng.
  
Có lẽ là quá quen với việc ở nhà cùng Nguyễn Nguyễn, nàng mềm mại dựa vào mình, cơ thể ấm áp khẽ tựa sang, thì thầm bên tai.
  
Nếu không có người khác, có lẽ nàng sẽ nắm lấy tay Thi Nhiên, hỏi: "Chị có muốn hát không?"
 
"Chị có muốn uống gì không?"
 
"Quả dưa hấu này không ngọt, em hỏi xem có quýt không, được không?"
 
Thi Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhìn màn hình lớn vẫn đang phát, chớp chớp mắt.
  
Ghế bên cạnh lún xuống, có mùi hương ngọt ngào quen thuộc, Thi Nhiên nghiêng đầu, Nguyễn Nguyễn đã đến, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay giúp cô buộc mái tóc xoăn dài dày lên, tỉ mỉ xoắn thành một lọn, buông xuống bên cổ.
  
"Em thấy chị hình như nóng, như vậy có đỡ hơn không?" Nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
  
"Đỡ hơn một chút." Thi Nhiên cúi đầu nhìn nàng.
 
"Ừm." Nguyễn Nguyễn mím môi cười, sau đó liền ở lại bên cạnh cô, không đi nơi khác nữa.

Thi Nhiên đôi khi cũng nghĩ, bản thân thích Nguyễn Nguyễn như vậy, có phải là vì nàng rất biết quan sát sắc mặt, cách xa khoảng cách náo nhiệt cũng có thể nhận ra sự cô đơn và lạc lõng đột ngột của mình, rồi lặng lẽ đến gần.
 
Hóa ra đã từng nhận được ánh mắt của nhiều người như vậy, vẫn sẽ đói khát, vẫn sẽ muốn ăn hết sự chú ý của bánh mì nhỏ, nuốt trọn nó vào bụng.
  
Hai người về đến nhà, đã hơn ba giờ sáng, mệt mỏi đến cùng cực thì không còn buồn ngủ nữa, Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại lướt hot search, giờ này rồi, độ thảo luận vẫn rất cao.
  
Trên quảng trường có ảnh chính thức của Thi Nhiên, Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên phát hiện, là được cắt ra từ đoạn casting tape mà mình quay cho Thi Nhiên, sau đó chỉnh màu sửa ảnh, nàng đột nhiên cảm thấy rất tự hào, nhấp vào xem ảnh gốc, lưu lại. Thi Nhiên rót hai ly nước ép đào, đưa một ly cho Nguyễn Nguyễn.
  
"Đẹp đến vậy sao?" Cô hít hít mũi, ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
  
Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, suy nghĩ một chút liền biết cô hiểu lầm, vội vàng nói: "Em đang xem chị mà."
  
Thi Nhiên không nói gì, tiếp tục xem điện thoại.
 
Nguyễn Nguyễn cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, hít thở sâu, Thi Nhiên hình như đang ghen.
  
Nàng kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, nghe Thi Nhiên nói: "Em..."
 
"Hả?" Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng đáp.
 
"Những lời tối nay em và cô ấy nói với nhau, có tập trước không?"
 
"Chị là nói..."
 
"Chung Ý." Một câu hai nghĩa.
  
"Không có," Nguyễn Nguyễn thành thật trả lời, "Em cũng không biết cô ấy sẽ nói như vậy."
 
"Không biết," Thi Nhiên lặp lại bằng giọng thấp, ngẩng mắt nhìn Nguyễn Nguyễn, " Em thông minh đến vậy sao?"
 
Có thể hiểu ý của Chung Ý ngay lập tức.

Nguyễn Nguyễn cắn cắn môi, dùng giọng điệu tỏ ra yếu thế nói: "Chị không phải... vẫn luôn nói em thông minh sao?"
 
Nàng đi qua, ngồi lên tay vịn ghế sofa bên cạnh Thi Nhiên, cổ tay buông thõng bên cạnh đùi, trông rất ngoan ngoãn.
 
Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng: "Rất thông minh."
  
"Nhưng không nên dùng sự thông minh đó lên người khác." Cô chớp chớp mắt, lạnh lùng nói.
  
Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn cô, "phụt" một tiếng bật cười.
  
Thi Nhiên cũng cười, nhưng nhanh chóng thu lại, hơi nghiêng đầu, tiếp tục trả lời tin nhắn.
 
"Cái khung chat của chị," Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói, "đã mở ra ba lần rồi."
 
"Em có ý kiến gì sao?"
 
"Không có."

Nguyễn Nguyễn lén lút cười, phồng má. Chờ một lúc, lại nghe Thi Nhiên hỏi: "Ai dạy em, diễn CP như vậy?"
 
"An Lộ."
  
"Hửm?" 

"Cô ấy nói," Nguyễn Nguyễn bắt chước giọng điệu của An Lộ, "đã quay bách hợp rồi, không bán cơ* thì không được."
  
"Bán cơ là sự tôn trọng đối với khán giả."
  
"Bán, bán mạnh, bán thật mạnh."

Nàng liên tục nói ba câu, vừa nói vừa cười, Thi Nhiên cũng không nhịn được, hơi thở khẽ động, hắng giọng.
  
Thấy cô không còn giận nữa, Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại lên, lẩm bẩm một mình: "Nói đến chuyện này, cái CP nổi đình nổi đám của chị hồi đó, diễn CP kiểu gì vậy?"

Nàng đứng dậy đi ra, vừa lẩm bẩm, vừa mở khung tìm kiếm Weibo.

Phía sau có tiếng quần áo ma sát, gió mát lướt qua, điện thoại bị Thi Nhiên giật lấy, nàng quay người lại, thấy Thi Nhiên hai tay để ra sau lưng, giấu điện thoại đi, hơi cụp mắt nhìn nàng.
 
"Không được xem sao?" Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
 
Thi Nhiên mấp máy môi.
 
"Chắc là rất giỏi." Nguyễn Nguyễn hiểu ra, mím môi.
 
Thi Nhiên cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, mát lạnh, mềm mại thơm tho.
 
"Không giỏi bằng em." Cô nói
___________________________

*Bán cơ (卖姬) chỉ việc hai người phụ nữ tạo ra những tương tác thân mật, giống như những cặp đôi thật sự, nhằm thu hút sự chú ý và thảo luận từ công chúng.
Cơ (姬) thực ra mang ý nghĩa ám chỉ đồng tính nữ. Cơ Khuyên (姬圈) tức là "giới bách hợp". Nhiều ngôi sao đã sử dụng điều này để tạo scandal, tăng độ nổi tiếng.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro