Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32


Nguyễn Nguyễn đầu tiên là cảm thấy một trận choáng váng.

Tiếp đó là loạn nhịp, nàng giống như sắp đổ bệnh, đầu mũi ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc, còn có mùi gỉ sắt ám vào da thịt từ khói thuốc của mấy người đàn ông, cơn nóng ban ngày hóa thành bụi bặm dính trên mặt, tóc tai rối bù thành một cục.

Nàng như ngồi trong một nhà giam,  mơ mơ màng màng nhìn về phía Thi Nhiên, vốn không cảm thấy hoàn cảnh trên xe tệ hại đến vậy, nhưng nàng nhìn thấy Thi Nhiên, sạch sẽ đứng ở phía trước, như ở trong một bức tranh khác.

Nàng nhất định là bị bệnh rồi, mắt nóng rát, hô hấp cũng vậy, tim đập yếu ớt lại hỗn loạn, hoảng hốt nhìn chằm chằm vài giây, sau đó tay chân bủn rủn xuống xe.

Đứng trước mặt Thi Nhiên.

Chớp chớp mắt, mãi sau mới hậu tri hậu giác xác nhận: Thật sự là Thi Nhiên sao? Tại sao lại là cô ấy?

Thật sự là, Tiểu Lâm cũng ở đó, đưa nước khoáng cho tài xế và mấy đồng nghiệp còn lại.

Thi Nhiên thấy Nguyễn Nguyễn chậm chạp xuống xe, tay lần mò trong túi lấy điện thoại, sau đó liền im lặng nhìn mình, vành mắt đỏ hoe.

Con người khi gặp khó khăn, giống như đang đấu tranh với cảm xúc, tủi thân, bất lực và sợ hãi là những thứ nhất định phải giấu đi, phải đợi đến khi xác nhận an toàn, mới dám thả lỏng sợi dây trói buộc những cảm xúc tồi tệ.

Thi Nhiên thấy hàm răng nàng dường như đang run lên, liền định bước tới, nhưng Nguyễn Nguyễn lại giơ cánh tay lên, dừng ở ngang bụng, ngón tay run rẩy khẽ lắc ra hiệu từ chối.

Nàng sắc mặt xanh xao, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, rất cần một cái ôm, nhưng lại kiềm chế để Thi Nhiên đứng yên tại chỗ, hít mạnh một hơi.

Các đồng nghiệp đều ở đây, nàng không thể ôm Thi Nhiên, tốt nhất là đừng nói gì.

Cúi đầu nuốt xuống vị chua chát trong miệng, Nguyễn Nguyễn dùng thân hình nhỏ bé gắng sức bình ổn cảm xúc.

Lỗ tai không còn bịt kín nữa, có tiếng tim đập thình thịch, cùng với những tiếng nói chuyện lộn xộn. Tiểu Lâm giải thích với tài xế rằng bọn họ vốn định ăn cơm dưới chân núi, nghe đoàn phim nói bị mắc kẹt, nên muốn lái xe vào xem thử, may mắn là không bị chặn lại, cổng cũng không có người trực, bèn gọi thêm một chiếc xe nữa đến.

Chắc khoảng mười mấy phút là đến, bảo họ đợi một lát, xe của Thi Nhiên chất đầy đạo cụ, không chở được nhiều người như vậy, đưa con gái đi trước.

Thi Nhiên lạnh nhạt xoay người lên xe, Tiểu Lâm đỡ lưng Nguyễn Nguyễn, dìu nàng chui vào hàng ghế sau, kéo cửa xe lại rồi tự mình quay về ghế phụ.

Trời đã quá muộn, không trì hoãn thêm nữa, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu rồi lùi xe, men theo con đường đất quay trở lại.

Không gian chật hẹp và khép kín, nhưng cảm giác khi ngồi trên xe này lại hoàn toàn khác với chiếc xe trước, trong xe có hơi ấm phả ra rất mạnh, có mùi hương thoang thoảng của sản phẩm dưỡng da mà Thi Nhiên thường dùng, còn có quần áo của cô, bởi vì đắt tiền, nên ngửi vào luôn mang theo một loại cảm giác thanh khiết không vướng bụi trần.

Xe thương vụ của cô là xe chuyên dụng, Tiểu Lâm thường xuyên để vài cốc đồ uống tươi mát, bởi vậy cũng có mùi matcha thoang thoảng.

Quần áo, mỹ phẩm, matcha... những thứ này nhặt nhạnh Nguyễn Nguyễn đang lạc lõng bên ngoài trở về, dần dần sinh ra cảm giác chân thật khi trở lại nhân gian.

Trên xe kỳ thực không có chất đạo cụ, không ai dám nhét đồ vào xe của Thi Nhiên, cô ngồi thoải mái lại lười biếng, cởi áo khoác đang choàng ra, tiện tay vắt lên hàng ghế sau.

Nguyễn Nguyễn không hỏi bọn họ làm sao phát hiện ra, lại là từ chỗ nào quay trở lại, chỉ là nàng lại hiểu thêm một số chuyện.

Thi Nhiên có thể quay lại, chứng tỏ đoàn phim không phải là không thể, chỉ là ngại phiền phức, ngại vất vả, có lẽ sau khi biết được những ai bị mắc kẹt, thì cảm thấy không cần thiết phải nghĩ cách nữa, thậm chí có thể tự bào chữa, cho rằng bọn họ nhất định có thể tìm được nhà nghỉ, ăn no mặc ấm ngủ một giấc ngon lành.

Có lẽ cả Nguyễn Nguyễn và đoàn phim đều đang tự an ủi mình, đoàn phim dùng câu "bọn họ không sao đâu" để xoa dịu cảm giác trách nhiệm của bản thân, còn Nguyễn Nguyễn thì dùng câu "đoàn phim thật sự không có cách nào" để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.

Bởi vậy, Nguyễn Nguyễn thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại cầu cứu Ngô Mai hay những người bạn khác.

Đương nhiên, cũng bởi vì việc phải quay ngoại cảnh đến tận sáng cũng không phải chuyện gì xa lạ, nàng không nên làm mình làm mẩy như vậy.

Sau khi gặp được Thi Nhiên, nàng đã có thêm dũng khí, nhưng cũng dần dần sinh ra tâm lý yếu đuối, bề ngoài nàng chưa từng thử liên lạc với Thi Nhiên, nhưng những sự nhu nhược và sợ hãi ập đến kia, chưa chắc đã không phải là do Thi Nhiên. Bởi vì đã nếm trải thứ tốt đẹp, cũng bởi vì tin chắc rằng bản thân sẽ có được thứ tốt đẹp hơn, cho nên mới sợ hãi mất đi, sợ hãi biến cố, sợ hãi bị tổn thương hơn bao giờ hết.

Lúc nàng không có gì trong tay,  thậm  chí còn chưa từng sợ chết.

Nguyễn Nguyễn im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến cô bé  bị đập mù mắt, vẫn bưng ghế nhỏ ngồi ở ngã tư, mỉm cười chung sống  với bóng tối.

"Vẫn lạnh sao?" Bên tai truyền đến giọng nói cô độc của Thi Nhiên.

"Không lạnh nữa."

"Điện thoại của em hết pin rồi."

"Vâng," Nguyễn Nguyễn lấy điện thoại ra, hai tay chắp lại giữ ở giữa  hai đùi, "Em có mang theo sạc dự phòng, ban ngày sạc một lần, lại cho  Tiểu K mượn, sau đó thì hết pin rồi."

Nàng đang nói thì ngữ điệu chợt ngắt quãng, Tiểu K mang theo sạc dự phòng của nàng đi, khi Tiểu K báo cho nàng trên Wechat, Nguyễn  Nguyễn mới biết Tiểu K đã ngồi trên chiếc xe thứ tư rời đi.

Thi Nhiên không nói gì nữa, hai  người cũng không bàn bạc sẽ đi đâu,  Nguyễn Nguyễn dán trán vào cửa sổ,  nhìn cảnh núi dần biến mất, con đường dần rộng mở, từ vắng vẻ hoang vu đến xe cộ tấp nập, từ bóng tối âm u đến phồn hoa tráng lệ. Nàng  như trải qua quá trình tiến hóa dài đằng đẵng của thành phố.

Mỗi người trên đường đều xa lạ,  cũng mỗi người đều quen thuộc.

Hình ảnh như có âm thanh, đám đông huyên náo ở chợ đêm làm ồn đến mắt Nguyễn Nguyễn, dòng người dần dần thưa thớt, được thay thế bằng những tòa nhà cao tầng yên tĩnh, xe thương vụ chạy vào bãi đậu xe ngầm quen thuộc của khách sạn, dừng trước sảnh thang máy dành riêng cho phòng hạng sang.

Nguyễn Nguyễn đi theo Thi Nhiên lên lầu, quẹt thẻ vào phòng, Thi Nhiên chỉ liếc mắt nhìn, Nguyễn Nguyễn liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Người nàng quá bẩn, không tắm rửa sạch sẽ thì chẳng muốn nói chuyện.

Phụ nữ luôn dễ dàng được cứu rỗi bởi nguồn nước, sau khi gột rửa sạch sẽ sự mệt mỏi, Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm một cách chân thành, thoa kem dưỡng da xong đi ra, còn chưa vào phòng ngủ, đã hôn Thi Nhiên ở hành lang.

Họ không bật đèn, chỉ im lặng trao đổi hơi thở của nhau, nàng sờ thấy Thi Nhiên cũng đã thay áo ngủ lụa, dùng sữa tắm giống mình, tóc nửa khô nửa ướt, giống như máy khuếch tán hương thơm tự nhiên. Cổ tay Nguyễn Nguyễn vòng qua gáy Thi Nhiên, dùng ngón tay làm lược, chải từng sợi tóc dài của Thi Nhiên, cũng chải vuốt lại cảm xúc hỗn độn của chính mình.

Đợi đến khi Thi Nhiên hôn đủ rồi, hơi lùi ra, Nguyễn Nguyễn mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay rất mệt."

Nàng nghĩ Thi Nhiên cũng vậy, quay phim cả ngày, chạy đi chạy lại hơn mười tiếng đồng hồ.

"Cảm ơn chị." Nàng lại nói với giọng khàn khàn.

"Ừ." Thi Nhiên đáp lại lời cảm ơn, hàng mi giao nhau. Một ngày đầy biến động, ban ngày chiếc bánh mì nhỏ tràn đầy năng lượng đến cọ xát ống kính của cô, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đến tối, nàng lại bị vứt trên núi, không hề nghĩ đến việc gọi cho mình một cuộc điện thoại.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Nguyễn có thể gọi là gì đây? Thân thiết đến mức biết điểm hưng phấn của nhau, nhưng lại xa lạ đến mức không thể trở thành người liên lạc đầu tiên của đối phương.

"Hôm nay quay xong, em đóng máy rồi, phải không?" Thi Nhiên chậm rãi hỏi.

"Phải."

"Sau đó còn quay lại đoàn phim nữa không?"

Nguyễn Nguyễn chạm vào làn da sau gáy Thi Nhiên: "Nếu không cần quay bổ sung, chắc là không ạ. ...... Ò, còn một lịch trình nữa, trực tuyến, tháng sau có một buổi livestream liên kết, em và Đại Manh bọn họ, sẽ nhắc đến bộ phim này."

"Bọn họ ở đoàn phim livestream hậu trường phim trường, đoàn phim nói, chúng ta có thể trò chuyện về những chuyện thú vị khi quay phim."

Biết rằng mấy diễn viên phụ mở tiệc trà chiều cũng chẳng có gì nổi bật, đoàn phim nói rất ẩn ý, ám chỉ bọn họ khéo léo dẫn dắt chủ đề về phía diễn viên chính, tài khoản marketing lại đăng thêm vài đoạn cut, coi như là hâm nóng.

Thi Nhiên dựa sát lại gần, đưa tay nhéo nhéo nhẹ dái tai nàng, ngước mắt quan sát thần sắc của nàng: "Em có thể nói về chuyện hôm nay."

"Hôm nay?"

"Em nói, tôi đi đón em, sẽ rất có chủ đề để bàn tán."

Chỉ cần Nguyễn Nguyễn thổ lộ nửa câu, còn hơn tận dụng ống kính chụp ké mười lần.

Nguyễn Nguyễn mềm mại nhìn cô, hơi thở phả vào má Thi Nhiên, lắc đầu.

"Lắc đầu?"

"Em không muốn nói."

Nàng nghiêm túc nhìn Thi Nhiên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu lắng.

Trong lòng sụp đổ một mảng nhỏ, Thi Nhiên cảm nhận được.

Cô chớp mắt, vẻ mặt phức tạp, nhanh chóng mím môi lại rồi thả lỏng.

Sau đó, giữa nhịp tim yếu ớt, cô nghiêng đầu, in một nụ hôn lên khóe môi trước mặt.

Vừa hôn, cô vừa nâng chân phải của Nguyễn Nguyễn lên, đặt lên eo mình, chiếm hữu nàng một lần khi đứng.

Chưa làm xong, tiếp tục đến bên giường, từ việc treo trên người cô, đến khi bị phủ dưới thân, Nguyễn Nguyễn vĩnh viễn mảnh mai như vậy, Thi Nhiên nuốt lấy tiếng rên rỉ khó kìm nén của nàng, nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến khoảnh khắc gặp nàng ở trong núi, khi nàng lặng lẽ giơ tay lên.

Khi ấy nàng bất lực và thảm hại như một con búp bê bị vứt bỏ, đôi mắt đỏ hoe và đầu mũi ửng đỏ tràn đầy hy vọng – nhặt tôi đi, nhặt tôi đi, nhưng khi người mà nàng mong đợi từ lâu thật sự cúi người xuống đón lấy nàng, nàng lại lắc đầu, nhẫn nhịn mà kiên quyết lắc đầu.

Thi Nhiên chưa bao giờ thật sự hiểu Nguyễn Nguyễn.

Nàng sẽ giấu điện thoại, giấu súp thưởng, tỉ mỉ suy tính làm Thi Nhiên vui lòng, nhưng khi Thi Nhiên chủ động đề nghị phát sinh quan hệ, nàng lại bình tĩnh và lý trí hỏi: “ Em có thể nhận được gì?”

Nàng sẽ thẳng thắn nói rằng nàng muốn nổi tiếng, không để công ty quản lý chiếm lợi, sẽ mua kem que để cọ xát ống kính, trong hàng chục thiết bị của paparazzi, được voi đòi tiên mà tạo ra sự tương tác, vậy mà ở nơi núi rừng hoang vắng không một bóng người, lại dùng ánh mắt nói với Thi Nhiên rằng, "Đừng tới đây, đừng ôm em, đừng nói chuyện với em".

Cơ thể nàng nồng nhiệt đến vậy, làm ướt cả kẽ tay Thi Nhiên, đủ thấy nàng khao khát bù đắp cái ôm đó đến nhường nào.

Nhưng lúc đó nàng đang sợ hãi điều gì?

Sợ sự mất kiểm soát, không phải là mắt miệng của người khác mất kiểm soát, mà là sự không thể kìm nén trong lòng mình.

Vành mắt Nguyễn Nguyễn lại đỏ lên, là do bị dày vò, một nửa là do cuộc sống, một nửa là do Thi Nhiên. Cuộc sống dẫm đạp nàng xuống vực sâu, Thi Nhiên nâng nàng lên tận mây xanh, nàng thoải mái cũng mắt đỏ hoe, đau khổ cũng mắt đỏ hoe, hai thứ chồng chéo lên nhau trong bóng tối, vui sướng và đau khổ đều trở thành bí mật.

Chỉ có Thi Nhiên từng thấy. Cô chăm chú quan sát dáng vẻ của bí mật này, bằng cơ thể, bằng linh hồn.

Vào khoảnh khắc linh hồn thở dài, cô ôm lấy Nguyễn Nguyễn, khẽ run lên.

Nguyễn Nguyễn cau mày, không dám tin, tay lần xuống dưới, nhưng ngay lập tức bị Thi Nhiên ngăn lại.

"Đến rồi." Cô lạnh nhạt nói.

Nguyễn Nguyễn cảm nhận hơi thở phập phồng của cô, ngơ ngác không nói nên lời: "Em, em còn chưa chạm vào chị..."

Sao lại thế được?

Thi Nhiên thở hổn hển đứng dậy, ánh mắt vẫn còn chưa ổn định lại, tóc buông xuống, lướt nhẹ nhàng trên vai Nguyễn Nguyễn, cô lần đầu tiên mang theo cảm giác áp bức nhìn Nguyễn Nguyễn từ trên xuống, giọng nói lại nhỏ đến mức như đang thu thập sương đêm: "Em không biết sao?"

"Em không hiểu sao?" Cô hơi nghiêng đầu, đuôi tóc lướt qua xương quai xanh của Nguyễn Nguyễn.

"Tôi rất có cảm giác."

"Cho nên đến rồi.”

Cô liếc mắt nhìn xuống, khép mi lại, hôn lên Nguyễn Nguyễn vẫn còn chưa hoàn hồn, tay lại mò mẫm nắm lấy cổ tay nàng, đưa ngón tay Nguyễn Nguyễn tiến vào nơi bí ẩn, ẩm ướt, chưa từng bị đặt chân đến.

Thi Nhiên nghiêng người ôm lấy nàng, lồng ngực nhẹ nhàng co rút, tự mình thích nghi vài giây, rồi mới nói: "Động."

Ngay sau đó, hai người quấn quýt tựa cổ vào nhau, đôi mắt khép lại vùi sâu vào gối.

Thi Nhiên từng bị nhiều người ham muốn chiếm đoạt, nhưng chưa từng được ai dùng cách từ chối để trân trọng, cô rất có cảm giác, có cảm giác đến mức vô cùng.

Nguyễn Nguyễn như đang nằm mơ, dường như nàng vẫn còn mắc kẹt trong thung lũng ấy, nơi những dãy núi xanh biếc hóa thành hơi thở của Thi Nhiên, mặt hồ lấp lánh biến thành ánh mắt của Thi Nhiên, mà bản thân nàng chỉ là những đám cỏ dại kia, bằng sự tồn tại nhỏ bé của mình cảm nhận hình dáng của thung lũng.

Hình dáng của Thi Nhiên.

Nàng hiểu rồi, nàng biết rồi, nàng cũng rất có cảm giác rồi, nhẹ nhàng cọ xát vào cổ chân, muốn giao cả bản thân mình ra.

Tâm trí lại quay về khoảnh khắc Thi Nhiên xuống xe, nàng mơ mơ màng màng nghĩ.

—— Giá như mỗi người xuất hiện trong cuộc đời đều quan tâm đến mình thì tốt biết mấy, điều này thật khó khăn, phải không? Vậy, nếu Thi Nhiên quan tâm đến mình, thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro