Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Cảnh Duyệt Quốc tế, Nguyễn Nguyễn đã từng đến đây một lần, là để tìm người phụ trách sắp xếp lịch trình.

Phòng của người phụ trách ở tầng 8, còn phòng của Thi Nhiên ở tầng 21, nơi cao nhất của cả khách sạn, cả tầng chỉ có sáu phòng tổng thống, thang máy chuyên dụng, bảo vệ sự riêng tư tối đa. Cửa là cửa hai lớp, sau khi mở cửa có một khu vườn nhỏ riêng biệt kiểu sảnh vào, mỗi ngày nhân viên vệ sinh sẽ đến chăm sóc cây cối, bên trong rộng đến kinh ngạc, giống như một căn nhà hoàn chỉnh, phòng khách rộng rãi với cửa sổ sát đất, ngay khi mở cửa, rèm cửa sẽ được kéo ra một cách thông minh, Thi Nhiên không thích âm nhạc lắm, nên chỉ có tiếng động cơ nhỏ.

Thông thường vào phòng khách sạn không cần thay giày, nhưng căn phòng này quá sang trọng và sạch sẽ, Nguyễn Nguyễn thoáng do dự.

"Vào đi." Thi nhiên đi giày vào trước, ấn hai cái lên bảng điều khiển, điều chỉnh ánh sáng về độ sáng thích hợp cho buổi tối, chỉ vào ghế sofa ra hiệu cho Nguyễn Nguyễn ngồi tùy ý, sau đó đi rửa tay.

Lau khô tay xong, cô ấy đi đến khu vực rượu vang, lấy hai chiếc ly, mở tủ rượu và lấy ra một chai Dom Pérignon, cẩn thận lựa chọn niên vụ, phải chờ rượu thở khoảng một tiếng.

"Vừa nãy ăn hải sản không gọi rượu, tôi muốn uống một chút." Cô giải thích.

Rượu sâm panh màu trong suốt lấp lánh, hương rượu dần lan tỏa, như thể thêm một mùi hương không quá nồng vào căn phòng.

"Ừm, được." Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói.

"Em uống được không?"

"Được."

Thi Nhiên lặng lẽ mở rượu, rót rượu: "Lúc ăn cơm, tại sao lại đổi chỗ ngồi?"

Nguyễn Nguyễn vẫn luôn suy nghĩ Thi Nhiên muốn nói chuyện gì với mình, không ngờ câu đầu tiên lại là câu này Nàng mỉm cười, ngại ngùng giải thích: "Em vừa tan làm, người toàn mùi keo xịt tóc, em nghĩ, chị nhạy cảm với nước hoa, sợ ám mùi vào chị."

Trên thực tế, lúc này nàng cũng ngồi ở một đầu ghế sofa, giữ một khoảng cách nhất định với Thi Nhiên.

Thi Nhiên nhìn nàng một cái, đi tới ngồi xuống, không ngồi trên ghế sofa, mà kéo một chiếc ghế xoay đơn, vắt chéo chân ngồi đối diện Nguyễn Nguyễn.

Bắt đầu nói chuyện rồi sao? Nguyễn Nguyễn có chút căng thẳng.

Thi Nhiên đặt cánh tay ngang đùi, đầu ngón tay kia khẽ vuốt ve làn da trên cánh tay, bóng tối in trên kẽ ngón tay, như thể đang bị cô ấy đùa nghịch.

Cô suy nghĩ một chút, trong hương rượu thoang thoảng vị sữa, dùng giọng nói lạnh lùng trong trẻo mở miệng: "Dự án Tân Thần nói, em có hứng thú không?"

Ánh mắt Nguyễn Nguyễn đang cụp xuống khựng lại, rồi lại lay động, do dự nhìn về phía Thi Nhiên, khẽ nhíu mày, không hiểu ý cô.

"Thực ra giờ này tôi nên đi ngủ, bởi vì ngày mai tôi còn có lịch trình từ sáng đến tối, cho nên, tôi mời em đến, là có mục đích."

"Tôi biết em đang tiếp cận tôi, còn tạo ra một số cơ hội, tôi đại khái có thể đoán được, em cũng có mục đích. Tôi nghĩ, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau."

"Tầng này hiện tại chỉ có mình tôi ở, phòng của tôi trước khi nhận phòng cũng đã được kiểm tra nghiêm ngặt, không có camera, không có thiết bị ghi âm, tất nhiên, trừ khi em đang ghi âm."

Thi Nhiên nói rất bình tĩnh.

Nguyễn Nguyễn mím môi, cũng bình tĩnh nhìn cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra, trước mặt Thi Nhiên tắt máy, rồi lấy khăn giấy, sạc dự phòng, kẹo cao su và hộp phấn nền trong túi ra, đặt từng thứ lên bàn, lấy hết ra, để sang một bên.

Nàng không nói gì, nhưng dường như đã nói hết tất cả.

Vai Nguyễn Nguyễn rất gầy, ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, trông thật không cân xứng, ngón tay vô thức xoa xoa, cũng chỉ có động tác nhỏ này để lộ ra sự lo lắng nhỏ bé của nàng.

Lo lắng, là loại lo lắng rất phức tạp, như những bọt khí nhỏ li ti trước khi sôi, nóng bỏng ở đây, hy vọng nước sôi cũng ở đây.

"Em có hứng thú không?" Giọng nói của Thi Nhiên không còn thờ ơ nữa, thậm chí có thể nói là dịu dàng.

Sự dịu dàng dưới tảng băng quá dễ dàng khích lệ người khác, Nguyễn Nguyễn nhìn cô, hàng mi không đậm khiến ánh mắt thêm phần đáng yêu và chân thành: "Có."

Nàng gật đầu với biên độ nhỏ, mím môi.

"Hứng thú đến mức nào?" Thi nhiên nghiêng đầu, mí mắt lười biếng rũ xuống.

"Hứng thú đóng vai chính."

Mấy chữ này rất nhẹ, giống như tiếng thở, nhưng khi nói ra lại khiến lồng ngực đau nhói.

Dục vọng khuất sau ánh mặt trời quá nặng nề, chỉ cần lộ ra ngoài không khí, cũng đủ khiến người ta xúc động như thể nó đã thành hiện thực.

Khóe miệng Thi Nhiên khẽ động, mỉm cười, Nguyễn Nguyễn mạnh dạn nhìn, trong mắt Thi Nhiên không có sự chán ghét, cũng không có sự phản kháng, điều này khiến nàng rất yên tâm.

Nhưng Thi Nhiên không tiếp tục nói chuyện, cô gác chủ đề sang một bên, hít hít cánh mũi tinh xảo, lại bắt đầu theo thói quen xoa cổ tay.

"Những gì tôi muốn xác nhận tiếp theo, có thể sẽ rất mạo phạm, nếu em cảm thấy không thoải mái, cuộc trò chuyện của chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào."

"Được." Ánh mắt Nguyễn Nguyễn lay động, nhìn chằm chằm vào cô.

Thi Nhiên mím môi, rồi lại thả ra, đầu vẫn hơi nghiêng: "Em đối với tình dục, có thái độ gì?"

Nguyễn Nguyễn nhíu mày, rõ ràng, chủ đề này không nằm trong dự đoán của nàng.

Nàng chậm rãi mở miệng, chậm rãi cắn môi dưới, chậm rãi đỏ mặt, chậm rãi hạ thấp ánh mắt.

Cuối cùng nàng chậm rãi suy nghĩ kỹ càng rồi nói: "Nó là một loại dục vọng, giống như rất nhiều loại dục vọng khác."

Đỏ mặt không phải vì cảm thấy xấu hổ về chuyện này, mà là ánh mắt lạnh lùng và lời nói của Thi Nhiên tạo thành sự đối lập rõ ràng, khiến lòng nàng run lên.

Hơi thay đổi tư thế ngồi, cổ nàng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nguyễn Nguyễn không hiểu tại sao Thi Nhiên lại muốn bắt đầu cuộc trò chuyện đêm khuya như thế này với mình. Nếu lúc này ngồi cạnh nàng là đạo diễn, phó đạo diễn hoặc nhà sản xuất, có lẽ nàng đã nghĩ sai lệch rồi. Nhưng trong mắt Thi Nhiên có những vì sao xa vời vợi, khiến người ta cảm thấy chỉ cần suy nghĩ lệch lạc một chút thôi, cũng là sự xúc phạm đối với cô ấy.

Nhưng người nói ra những lời này, rõ ràng là cô ấy.

Rõ ràng là cô ấy.

Thi Nhiên lại một lần nữa gác chủ đề này sang một bên, chuyển sang chủ đề thứ ba.

Cô giơ ngón trỏ, ra hiệu cho Nguyễn Nguyễn nhìn cuốn sách trên bàn trà, cũng ra hiệu cho nàng có thể cầm lên lật xem: "Cuốn sách này em đã đọc chưa《 Không phải dục vọng của dục vọng》."

"Chưa."  Mặt đỏ của Nguyễn Nguyễn dần dần biến mất, nàng ngoan ngoãn mở sách ra, lật vài trang một cách ngẫu nhiên, nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định, không đọc được.

"Nó cũng sắp được chuyển thể thành phim rồi, chính là cái dự án mà tôi nói lúc ăn cơm, có chút trùng lặp với "Điện Thờ"."

Nguyễn Nguyễn gật đầu, vẫn không hiểu gì, chỉ có thể bất giác đi theo lời nói của Thi Nhiên.

Lần này Thi Nhiên không nói bóng gió nữa, mà bắt đầu đi sâu vào.

"Giống như em muốn có được "Điện Thờ", tôi cũng rất muốn có được vai diễn này, ban đầu đạo diễn đã từ chối tôi, nhưng mấy ngày trước tôi đã giành được cho mình một cơ hội thử vai, tôi có thể," Thi Nhiên dừng lại một chút, "chỉ có một cơ hội này thôi."

Lời nói của cô không có cảm xúc gì, nhưng có thể nghe ra sự chân thành dần dần xuất hiện, những nếp nhăn trong lòng Nguyễn Nguyễn được vuốt phẳng, nhìn cô với sự đồng cảm.

Thi nhiên nhìn cuốn sách trong tay nàng, mỉm cười: "Đạo diễn trước đó từ chối tôi, vì tôi không rõ ràng về hình tượng của nhân vật chính, tôi không diễn được."

"Nói thẳng ra, những gì tôi chưa từng quan sát, tôi không thể diễn ra được."

Cô cứ như vậy thản nhiên nói ra khuyết điểm của mình cho Nguyễn Nguyễn, nói cho một đồng nghiệp, nói cho một người bạn không thân lắm, cũng nói cho một đối thủ cạnh tranh tiềm năng.

Hơi thở của Nguyễn Nguyễn phập phồng, dài dẳng và sâu lắng.

"Mà lý do tôi giành được cơ hội thử vai lần nữa, là vì tôi đã quan sát được một người rất giống với nữ chính, tôi đã dùng cô ấy làm nguyên mẫu để viết tiểu sử nhân vật, đã được đạo diễn chấp thuận.”

Nguyễn Nguyễn há miệng, nàng nghĩ, nàng biết tại sao mình lại ngồi ở đây rồi.

Bìa sách trong tay hơi lạnh, làm nổi bật lòng bàn tay nàng như đang nóng lên.

Nàng dùng ánh mắt không mấy mạnh dạn hỏi, là em sao? Thi Nhiên nhìn lại nàng, chớp mắt, gật đầu.

Nguyễn Nguyễn đưa tay ra, đặt ngón tay thẳng lên trang sách, như thể có một sự kết nối nhỏ bé nào đó.

"Vậy..." Cổ họng nàng khẽ nghẹn lại.

"Trong bộ phim này, có một số cảnh quan trọng, mức độ rất lớn, liên quan đến dục vọng."

Rượu đã thở gần xong, bay lượn trong không khí, chui vào hơi thở của con người, khiến ánh mắt mơ màng.

"Loại phản ứng riêng tư này, tôi không thể quan sát được trong cuộc sống hàng ngày." Hình tượng của nữ chính quá đặc biệt, rất khó tưởng tượng bằng những cách khác.

"Và không còn nhiều thời gian nữa, buổi thử vai sẽ diễn ra vào tháng sau."

Giọng nói của Thi Nhiên vừa nhẹ vừa trầm, trái tim Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhảy lên, như bị sặc rượu mạnh.

Ý cô ấy là gì, cô ấy…

Thi Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút, hạ giọng xuống: "Tôi rất muốn diễn vai diễn này, muốn đến mức, tôi sẵn sàng trải nghiệm trước một mối quan hệ thân mật tương tự."

Hai người đều không nói gì, Thi Nhiên nhìn cuốn sách Nguyễn Nguyễn đang cầm, Nguyễn Nguyễn nhìn cổ tay Thi Nhiên đang xoa nhẹ.

Nàng nghe thấy tiếng ong vo ve, vỗ cánh trong lòng mình, có làn gió nhẹ, có rung động nhỏ, ong vỗ cánh là để hong khô nước, để lấy được mật hoa ngọt ngào. Mà lúc này lồng ngực Nguyễn Nguyễn phồng lên, có con ong đang ủ mật trong vận mệnh của nàng, nàng biết, nàng biết.

Đầu ngón tay Thi Nhiên đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt.

"Chiều cao thực của tôi là 172,8, cân nặng 49kg, không có thói quen xấu, đời sống riêng tư rất đơn giản."

Cô nói xong, ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

"Chị..." Nguyễn Nguyễn đè nén nhịp tim đập thình thịch, hỏi cô với giọng khô khốc, "Ý của chị là?"

Thi Nhiên ngẩng mắt nhìn nàng: "Nắm bắt chính xác lời thoại trong kịch bản là kỹ năng cơ bản của diễn viên, liên hệ với tất cả những gì tôi đã nói, em nên hiểu như thế nào?"

"Em..."

Nguyễn Nguyễn nhìn cô, nhìn một lúc lâu, nốt ruồi nhỏ dưới mắt vừa rõ ràng vừa mơ hồ. Cho đến khi nàng bình tĩnh lại, khép sách lại, đặt về bàn trà.

"Em hiểu là, em giúp chị." nàng nghiêm túc nhìn Thi Nhiên.

Họ đã nhanh chóng hoàn thành việc dò xét ham muốn của nhau, Nguyễn Nguyễn cắn mạnh môi, để lại dấu răng trong lòng mình.

Thi Nhiên gật đầu.

Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ và mềm mại: "Vậy, còn em?”

Ba chữ này vừa thốt ra, Thi Nhiên mỉm cười, Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng buông bỏ tất cả trước mặt cô, cô cảnh sát mèo nhỏ không còn ẩn mình trong bộ lông mềm mại, bắt đầu lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Thi Nhiên nói: "Em giúp tôi, tôi sẽ đưa em tham gia "Điện Thờ"."

Cô thấy hàng lông mày thanh tú của Nguyễn Nguyễn động đậy, ánh mắt thanh tú cũng động đậy, khóe miệng thanh tú cũng động đậy.

Loại biểu cảm nhỏ này rất ít khi xuất hiện trên khuôn mặt Nguyễn Nguyễn, nhưng chắc hẳn là một trong những biểu cảm động lòng người nhất của nàng.

"Em có thể suy nghĩ một chút, sau khi suy nghĩ kỹ thì đến tìm tôi."

Cuối cùng, họ cũng không rót rượu, chỉ thưởng thức toàn bộ quá trình rượu thở.

Nhưng lại giống như vừa trải qua một cơn say.

"Làm sao em tìm được chị?" Nhắn tin WeChat sao? Chuyện như thế này, Thi Nhiên chắc hẳn không muốn có lịch sử trò chuyện, có mật hiệu gì không?

Thi Nhiên lại cười, môi đỏ răng trắng, lạnh lùng như tuyết phủ.

"Chẳng phải em rất biết cách tìm tôi sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

"Lại thả thêm một chú mèo nhỏ."Thi Nhiên chớp mắt, thản nhiên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro