Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Tân Thần hẹn ở nhà hàng tốt nhất ở Thụ Thành, dựa theo thời gian tan làm của Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn, đặc biệt dặn dò họ đừng mang theo nhân viên, chỉ mấy "người bạn cũ" tụ tập.

Nguyễn Nguyễn cảm thấy cách gọi này hơi kỳ lạ, bởi vì sau khi chia tay ở chương trình tạp kỹ, hai người ngoài việc like bài đăng của nhau trên vòng bạn bè, thì hầu như không có giao lưu gì. Tân Thần cũng từng quay phim ở Thụ Thành, nhưng cô ấy chưa từng hẹn Nguyễn Nguyễn.

Sau đó mới biết, Tân Thần chỉ like bài đăng, không nhắn tin riêng với Nguyễn Nguyễn, là vì cô ấy không kiềm chế được cái miệng nhiều chuyện của mình, sợ ảnh chụp màn hình bị lan truyền. Còn không hẹn Nguyễn Nguyễn, là vì giữa họ không có bạn chung nào, cô ấy cũng không thích ăn cơm riêng với người khác, cảm thấy ngại.

Giờ thì nắm được cơ hội rồi, ba người, không nhiều không ít, hai người với nhau đều không quá thân, đặc biệt thích hợp để kéo gần khoảng cách.

Thế nên Nguyễn Nguyễn sau khi tan làm ở phim trường cổ trang, liền tức tốc chạy đến phòng bao này, trang trí kiểu Trung Hoa, yên tĩnh và kín đáo, ăn lẩu hải sản nhỏ mỗi người một phần, Nguyễn Nguyễn thầm than Thi Nhiên hình như là cơ địa dễ dị ứng, cũng không biết Tân Thần khi đặt chỗ có hỏi ý kiến của Thi Nhiên hay không.

Hai người ngồi đối diện nhau chào hỏi một lúc, Tân Thần càng ngày càng trẻ ra, hai năm trôi qua, nếp nhăn vùng miệng cũng mờ đi nhiều, tóc xoăn dài như lông cừu, hình như là tạo hình. Bởi vì diễn viên bình thường không nhuộm tóc không uốn tóc, toàn là tóc đen thẳng, như vậy sẽ thuận tiện cho đoàn phim trang điểm tạo hình. Cô ấy cười lên vẫn là chú cún con vui vẻ rạng rỡ, trời sinh một gương mặt E.
( E là viết tắt của Hướng ngoại và I là viết tắt của Hướng nội.)

Nguyễn Nguyễn bưng chén trà nghe cô ấy nói ba câu về thông tin đoàn phim, than phiền bốn câu về thời tiết Thụ Thành, hỏi năm câu Nguyễn Nguyễn gần đây có dự án làm đẹp nào tốt không, đang trò chuyện vui vẻ thì cửa mở ra, dáng người cao ráo thon thả, liếc mắt một cái biết là ngay đó là Thi Nhiên.

Nhân viên phục vụ dẫn cô vào trong, sau đó đóng cửa, Thi Nhiên tháo khẩu trang xuống, tiện tay treo lên lưng ghế. Cô mặc một chiếc váy liền dài tay màu đen, vòng eo được tôn lên rất thon thả, một đôi bốt ngắn màu đen, ăn mặc all black, nhưng nhìn thoáng qua lại là làn da trắng của cô. Gương mặt trắng nõn như tờ giấy, sau khi tẩy trang có chút mệt mỏi, ánh mắt uể oải.

"Đã gọi món chưa?" Cô theo thói quen xoa xoa cổ tay, nhàn nhạt cười với Tân Thần, một giây.

Thi Nhiên ngồi cạnh Nguyễn Nguyễn, khi nói chuyện còn có thể ngửi thấy mùi nước tẩy trang thoang thoảng. Nguyễn Nguyễn bỗng nhớ ra mình khi đội tóc giả cổ trang đã xịt rất nhiều keo xịt tóc, trên bộ đồ diễn cũ cũng có mùi nước hoa lộn xộn, Thi Nhiên rất nhạy cảm với mùi, thế nên Nguyễn Nguyễn đứng dậy, rót thêm trà cho hai người họ, giả vờ như vô tình đổi chỗ, đặt ấm trà xuống, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Tân Thần.

Thi Nhiên nghiêng mặt, nhìn chỗ ngồi trống giữa mình và Nguyễn Nguyễn, quay đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấc đuôi chiếc đũa lên, không nói gì.

"Chưa đâu, không phải đang đợi cô sao?" Tân Thần đưa ipad cho Thi Nhiên, rồi tiếp tục tán gẫu với Nguyễn Nguyễn.

"Ơ, hai người không phải cùng một đoàn phim sao, cứ tưởng sẽ đến cùng nhau chứ." Cô ấy nói.

Nguyễn Nguyễn dịu dàng giải thích: "Gần đây tôi không có lịch quay, sang đoàn phim bên cạnh làm thêm."

Tân Thần cười nàng dùng từ "làm thêm", lại hỏi: "Vậy hai người bình thường ở đoàn phim có chơi cùng nhau không?" Trông hai người cũng không nói chuyện với nhau mấy.

Nguyễn Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng và Thi Nhiên có tính là bạn bè không nhỉ, cô ấy luôn uống nước mơ của Nguyễn Nguyễn, cũng đến nhà Nguyễn Nguyễn xem mèo con, còn nói đùa đôi ba câu, nhưng ngoài ra thì không còn gì khác, giống như lịch sử trò chuyện WeChat trống trơn vậy, lúc này nếu Thi Nhiên không mở lời, Nguyễn Nguyễn cũng không dám nói chuyện với cô ấy.

Đang do dự không biết trả lời thế nào, Thi Nhiên lại thong thả mở lời: "Một tuần không gặp rồi."

Tân Thần mím môi, Nguyễn Nguyễn cũng mím môi, Tân Thần chớp chớp mắt, cùng Nguyễn Nguyễn rơi vào trầm tư.

Câu này nghe vừa thân thiết vừa xa lạ, có chút vi diệu.

"Bởi, bởi vì, tôi sang đoàn phim bên cạnh làm thêm." Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, vẫn giống như người máy.

Thi Nhiên nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, đưa ipad lại: "Gọi xong rồi."

Trong lòng Nguyễn Nguyễn lại bắt đầu đánh trống, người có khí chất quá mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng như ngắm hoa trong sương mù, rất khó đoán được dụng ý của Thi Nhiên, cũng rất khó phán đoán cô ấy có vui hay không.

Ba người nói chuyện câu được câu mất, nồi nước dùng sôi ùng ục, nước trong đun đến khi đặc sánh lại chuyển sang màu trắng đục, hải sản trên bàn cũng dần vơi đi, Tân Thần uống một ngụm nước ép táo, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

"Phòng làm việc của tôi muốn đầu tư quay một bộ phim," Cô ấy đặt ly thủy tinh xuống, ngọt đến khé cổ, "hợp tác với Lục Nha Ảnh Nghiệp."

Khi cô ấy nói chuyện, là hướng về phía Thi Nhiên, ánh mắt không vòng vo, thẳng thắn cho thấy vị khách quý thực sự của bữa tiệc này.

Nguyễn Nguyễn lập tức hiểu ra, bạn cũ chương trình tạp kỹ tụ tập là cái cớ, mình là công cụ được thêm vào cho đủ.

Nàng lặng lẽ mím môi, cúi đầu ăn cơm.

"Cô biết đấy, mọi người đều nói bây giờ thời đại của phụ nữ trung niên là xu hướng lớn, phim về đề tài phụ nữ nhiều vô số kể, rất nhiều công ty còn muốn kiếm lời từ chủ đề bách hợp, nhưng không dễ vượt qua khâu kiểm duyệt," Tân Thần dùng khăn giấy che miệng, khẽ ợ một cái, hạ giọng xuống, "bên này tôi có chút quan hệ, đại khái biết sửa thế nào để qua kiểm duyệt, bên Lục Nha có tiền, nhưng, gì nhỉ, tôi nói thẳng luôn nhé, chúng tôi thiếu lưu lượng."

Cô ấy cười rất tươi, hơi nghiêng đầu nhìn Thi Nhiên.

Thi Nhiên cũng cười nhẹ một tiếng, tay trái vén tóc mai bên phải, vén ra sau.

"Hơn nữa, nói thật hình tượng của cô cũng khá phù hợp, nhưng nếu cô không muốn đụng đến đề tài nhạy cảm này," Tân Thần hơi dừng lại một chút, "cô xem có đầu tư không, chúng ta cùng làm, đội ngũ tuyên truyền trong tay cô cho tôi dùng một chút."

Thi nhiên có một Phòng làm việc riêng, nổi tiếng là không nuôi người rảnh rỗi.

"Thể loại gì? Quy mô thế nào? Phim chiếu mạng, phim truyền hình, hay phim điện ảnh?" Thi Nhiên đặt đũa xuống.

"Đề tài đô thị huyền bí, có bốn nữ chính, một CP chính, một CP phụ." Tân Thần thành thật giới thiệu dự án, "Câu chuyện được viết rất hay, IP không lớn lắm, nhưng khá nổi tiếng trong cộng đồng bách hợp, đồng nghiệp của tôi đã gặp tác giả, cô ấy cũng rất có hứng thú."

"Tôi dự định ký hợp đồng toàn diện về bản quyền phim ảnh với cô ấy, trước mắt làm phim chiếu mạng, nếu IP nổi, sẽ làm phim điện ảnh."

"Tôi cũng đã liên hệ với một số nền tảng, hiện tại có một nền tảng xếp hạng khá cao, nói rằng chỉ dựa vào IP và thuộc tính đầu tư có thể xếp hạng A, nếu có thể mời được cô, sẽ trực tiếp lên S+."

Nhảy một phát hai bậc, lên hẳn cấp độ tối đa, trong lòng Nguyễn Nguyễn chấn động, cắn một miếng tôm hùm.

Thịt chắc, rất ngon, nhưng nàng nhai như nhai sáp, tai theo hai má phồng lên động đậy, dục vọng trong lòng cũng động đậy, nàng muốn tham gia bộ phim này. Đừng nói đến S+, ngay cả hạng A, nếu nàng có thể đóng một vai có chút đất diễn, cũng đã rất khó khăn.

"Chủ yếu là tôi thấy ý tưởng của nó rất hay, viết về lòng tham, tôi đọc cho cô nghe thử văn án cô ấy viết thế nào."

Tân Thần vừa nói vừa duỗi ngón trỏ lướt điện thoại: " Bên trong điện thờ không phải thần Phật, mà là lòng tham của con người, lòng tham của tôi, là cậu."

Nguyễn Nguyễn chớp mắt, lắng nghe câu nói này, lòng tham trong điện thờ dường như đặt một mảnh nhỏ vào trái tim không yên phận của nàng.

"Tiểu thuyết này tên là gì?" Thi Nhiên hỏi.

"《Điện Thờ》."

Hai chữ này khi thốt ra, giống như có chữ vàng lớn in trên màn hình điện ảnh, Nguyễn Nguyễn thậm chí có thể tưởng tượng nó nên được viết theo chiều dọc, kèm theo một chút âm thanh củi cháy, nếu là 3D, những tia lửa nhỏ có thể bay ra từ khoảng trống giữa các chữ cái đến trước mắt khán giả.

Nàng không biết Thi Nhiên có động lòng hay không, nhưng Nguyễn Nguyễn đã động lòng.

Nàng vô cớ cảm thấy, ngày thỉnh điện thờ về nhà, chính là ám chỉ nàng, phải cố gắng giành lấy một bộ phim tên là "Điện Thờ".

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Đúng không.

Thi Nhiên liếc nhìn cô cảnh sát mèo nhỏ đối diện, hơi thở của nàng phập phồng, nốt ruồi nhỏ dưới mắt khẽ run rẩy trong làn khói lẩu, giống như dục vọng sống dậy.

Thi Nhiên im lặng khoảng mười giây, suy nghĩ rồi mở miệng: "Tôi không hứng thú lắm."

Sự thất vọng của Tân Thần rất rõ ràng, vẫn muốn vùng vẫy thêm chút nữa, Thi Nhiên nói tiếp: "Bộ phim hiện tại của tôi phải quay nửa năm, tháng sau đi thử vai một bộ phim điện ảnh, nếu thử vai thành công, lịch trình sau này của tôi sẽ dành cho nó."

"Hơn nữa, chủ đề của bộ phim đó và bộ này, có chút trùng lặp."

Một bộ nói về dục vọng, một bộ nói về lòng tham, Thi Nhiên suy đoán đơn giản, về chủ đề chắc hẳn có một số điểm chung. Tham gia các tác phẩm có chủ đề tương tự trong thời gian ngắn không phải là kế hoạch tốt, Thi Nhiên cũng không muốn thể hiện hai lần.

Tân Thần rất hiểu, nhưng cô cũng không từ bỏ ý định, nói với
Thi Nhiên sẽ gửi tiểu thuyết cho cô ấy, nếu rảnh có thể xem thử, nhỡ đâu thấy hay thì sao?

Chỉ cần Thi Nhiên gật đầu, cô ấy sẽ lập tức đi thúc đẩy việc ký kết hợp đồng các bên.

Lời này nghe có chút ý vị ép buộc, nhưng Tân Thần nói là sự thật, nếu không mời được Thi Nhiên, cô ấy cũng không có động lực tự mình lập nhóm làm phim, rủi ro quá cao. Nhưng phải nói, là diễn viên, mỗi lần chờ đợi được lựa chọn thực sự quá bị động, nếu có thể gặp được đề tài mình thích và ê-kíp ưng ý, chẳng khác nào tổ tiên phù hộ.

Ăn uống no say, ba người đeo khẩu trang rời đi.

Tài xế của Thi Nhiên và Tân Thần đợi ở cửa, Nguyễn Nguyễn định bắt xe về, Thi nhiên đang lên xe lại quay đầu nhìn nàng một cái: "Để tôi đưa em về."

Biết nàng ở đâu, cách phim trường rất gần, tiện đường.

Nguyễn Nguyễn nghe lời lên xe, chào tạm biệt Tân Thần, Tân Thần nhiệt tình nói lần sau hẹn gặp lại, hai người gật đầu, không muốn bị paparazzi chụp được, nên không nói thêm gì nữa.

Từ đường lớn rộng rãi rẽ vào đường nhánh, màn đêm càng lúc càng tối tăm, cũng càng lúc càng yên tĩnh. Trong xe hai người có thể nghe thấy tiếng thở, Nguyễn Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay đặt trên đầu gối có mồ hôi, nàng lại một lần nữa cảm thấy thất vọng, loại cảm xúc tiêu cực này rất ít khi bén rễ trong nàng, nhưng một khi đã bắt đầu tấn công, thì rất khó phớt lờ.

Khi cùng nhau ăn cơm, ba người bình đẳng như bạn học cùng trang lứa, trò chuyện một số chủ đề giữa các cô gái. Nhưng lời nói của Tân Thần giống như cây trâm Vương Mẫu rút ra, vạch nên ranh giới cách biệt giữa trời với người.

Một người là kẻ cầu xin, một người là kẻ ban ơn, một người là... người ngoài cuộc không liên quan.

Chữ "Thi" trong tên Thi Nhiên, đôi khi có phải cũng giống với chữ "Thi" trong "thi xá" không? Cho dù cô ấy không kiêu ngạo, nhưng sự thật có rất nhiều người chờ cô ấy gật đầu, đã thay cô ấy kiêu ngạo rồi.
( Thi xá : ban phát, bố thí )

Muốn nổi tiếng thật đấy.

Năm chữ này từ miệng Ngô Mai chạy vào lòng Nguyễn Nguyễn.

Phải nổi tiếng mới có cơ hội lựa chọn, mới không giống như chết đói thèm thuồng món ăn "không hứng thú" trong miệng người khác, Tân Thần trong quá trình trò chuyện, ngay cả ánh mắt lướt qua cũng không hướng về Nguyễn Nguyễn. Rõ ràng là, cho dù Thi Nhiên không muốn, cũng sẽ không có ai cho Nguyễn Nguyễn.

Tuyến mười tám có nghĩa là, bạn có thể là lựa chọn thứ mười tám, hoặc cũng có thể, là lựa chọn thứ một trăm tám mươi.

Thi Nhiên nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, từ bên phải truyền đến, là tiếng thở dài của chiếc bánh mì nhỏ.

Hình như nàng đã ở trong tủ kính cả ngày, cũng không đợi được học sinh đến mua, sắp hết hạn rồi, sau khi mặt trời lặn, nàng sẽ bị giảm giá, ngày hôm sau lại có một mẻ mới. Không ai hỏi chiếc bánh mì nhỏ sắp bị bán nửa giá có bất an không, bởi vì bánh mì nhỏ sẽ không run rẩy, ngay cả gió thổi qua cũng không nhấc lên chút nào.

Nhưng người quan sát tinh ý đã bắt được cảm xúc của chiếc bánh mì nhỏ, yếu ớt, rụt rè, ở trong lòng bàn tay nàng khi vô tình lau mồ hôi trên đầu gối.

Đầu ngón tay động đậy, giống như đang viết chữ gì đó.

Thi Nhiên dùng dư quang nghiêm túc nhìn, chấm, ngang, phẩy.......Thi.

Thi trong Thi Nhiên, thi trong thi xá.

Không biết Nguyễn Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ đang nghĩ gì, là khao khát hay chán nản, quan trọng là, dục vọng không che giấu của nàng đã bày ra trước mắt Thi Nhiên.

Giống như một sợi chỉ mảnh, theo nhịp mạch đập mà run rẩy, kín đáo mà dai dẳng.

Cổ tay Thi Nhiên chống lên tay vịn, nhẹ nhàng cọ xát xoay xoay.

Ba bốn giây sau, cô lên tiếng: "Em rảnh không?"

"Hả?" Nguyễn Nguyễn giật mình, quay đầu nhìn cô.

"Nếu rảnh, chúng ta nói chuyện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro