Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Edit: Tiểu Lạc
Beta: Shino

Giây tiếp theo, Lâm Vãn đang khóc bỗng nhiên hoảng hốt lập tức cất bước chạy theo hướng nàng vừa rời đi.

Bởi vì nàng đi cũng không nhanh, còn chưa đi xa, Lâm Vãn rất nhanh đã đuổi kịp. Cô không nói một lời mà ôm chặt nàng từ phía sau, giọng điệu giống như một đứa trẻ đang làm nũng nói ở bên tai nàng: “Đừng đi, dì thật sự không thể cho con một cơ hội sao?”

Lúc đầu khi bị ôm lấy, phản ứng đầu tiên của Liễu Tố Tố chính là hết sức phản kháng. Khi nhận ra người ôm lấy mình là Lâm Vãn nàng lại lặng lẽ buông tay xuống, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Vãn, đừng như vậy.”

Có người vô tình đi ngang qua đều nhìn hai người bằng ánh mắt khác thường, tuy nhiên trong lòng họ đều hiểu rõ nên chẳng dừng lại lâu.

Lâm Vãn lắc đầu không chịu, từ từ cầm lấy hai tay của nàng không có dấu hiệu buông ra. Cô biết rằng lúc này chính mình có bao nhiêu xấu xa. Nhưng mà cô không muốn, thật sự không muốn, không hề muốn như vậy. Nhưng đến cuối cùng ngay cả mặt mũi cô cũng không cần thì không thể không tranh thủ đến cuối cùng.

“Con thích dì, rất thích dì, cả đời này con cũng không có cách nào thích thêm người thứ hai.” Lâm Vãn cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở của mình để nói với nàng.

“Thời đại này không cho phép tồn tại loại tình cảm này, mà dì… Cũng sẽ không cho phép nó xảy ra giữa dì và con.” Nói xong câu này, Liễu Tố Tố đau lòng hạ quyết tâm gần như là cắt đứt quan hệ mà dứt tay khỏi cánh tay Lâm Vãn.

Sau đó nàng xoay người lại đối diện với Lâm Vãn đầy bi thương nói: “Con trở về đi, đừng đi theo nữa.”

Lâm Vãn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng lại rời đi, rời đi thật xa.

Cô không lựa chọn đuổi theo nàng lần thứ hai, trong lòng cô dường như đã có câu trả lời, có lẽ là như vậy.

Lời từ chối đau đớn, tình yêu thầm kín đầy đau đớn cũng kết thúc tại ngày hôm nay như dấu chấm tròn trên bức tranh.

Cô cúi đầu, khóe miệng hé ra một tia cười khổ. Lâm Vãn lặng lẽ xoay người trở về. Không đi được bao xa thì tâm tình của cô lại lần nữa sụp đổ. Cô không muốn mang bộ dạng này trở lại ký túc xá liền ngồi xuống ngay tại chỗ, dựa lưng vào rào chắn bên hồ. Cô tính toán thu xếp lại tâm trạng của mình.

Đôi mắt mê man nhìn sâu vào rừng cây u tối phía trước. Trong đầu cô lại dần hiện lên hình ảnh cả một đời trước, đồng thời trong lòng cũng sản sinh ra nghi ngờ. Liệu có phải kiếp trước không có duyên phận nên kiếp này bất luận như thế nào cũng không thể thay đổi được.

Nhớ tới mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của nàng, nhớ tới hình ảnh trước kia hai người cùng ở chung, nước mắt cô lại một lần nữa yên lặng không một tiếng động theo khóe mắt chảy xuống. Lâm Vãn cứ như vậy ngơ ngác bó gối ngồi dưới đất, giống như một cái xác không hồn.

Lúc này, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một đôi chân. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, là Thời Cẩm. Cô ấy cầm trong tay hai lon bia, rất tự nhiên nhét vào ngực cô rồi nói: “Tớ có thể ngồi không?”

Lâm Vãn không nói lời nào, Thời Cẩm đã ngồi xuống bên cạnh cô, mở lon bia trong tay uống một ngụm.

Một giây trước không khí vẫn còn bi thương, không biết như thế nào Lâm Vãn bỗng nhiên rất muốn cười, sau đó hỏi: “Làm sao cậu biết tớ ở đây?”

Thời Cẩm không định giấu, nói thẳng ra không kiêng kỵ: “Bởi vì tớ vẫn luôn ở đây, tớ thấy được toàn bộ.”

Lâm Vãn đờ đẫn, lặp lại lời của Thời Cẩm: “Thấy được toàn bộ… A.”

Thời Cẩm uống cạn lon bia, nhìn về phía trước nói: “Tớ cũng từng có cảm giác này, mùi vị rất không dễ chịu, cho nên tớ có thể hiểu cậu.”

Lâm Vãn lập tức hiểu được cô ấy đang nói cái gì. Ngoại trừ ba chữ kia, chính cô hình như cũng không biết nên nói cái gì.

“Thật xin lỗi…”

Thời Cẩm cười một cái, “Cậu nói xin lỗi tớ làm gì, tớ tới đây cũng không phải để nghe cậu nói cái này.”

“Tớ thật sự thích dì ấy, rất rất thích.” Lâm Vãn đột nhiên nói như vậy.

Thời Cẩm nghe xong trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng nhưng trái lại vẫn an ủi cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Không phải chỉ là bị từ chối thôi sao, không có gì ghê gớm, trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau mặt trời vẫn sẽ mọc, cuộc sống vẫn phải nhìn về phía trước.”

Lâm Vãn cúi đầu cười khổ, nhưng điều mà Thời Cẩm không biết chính là Lâm Vãn sống lại kiếp này chính là vì Tố Tố, nếu không có nàng thì cuộc sống của cô chẳng khác gì kiếp trước là bao. 

Cô cố gắng phấn đấu, thay đổi chính mình đến tột cùng lại là vì cái gì, dường như tất cả đều trở nên không có ý nghĩa.

“Chấp niệm là một thứ rất đáng sợ.” Lâm Vãn lại đột nhiên nói.

“Tớ hiểu, bởi vì tớ cũng có.” Thời Cẩm cũng cúi đầu cười một cái, ý tứ sâu xa.

Với Lâm Vãn mà nói, nếu cả đời này không thể ở bên người mình thích, thì đến một người sinh mệnh của cô kết thúc có lẽ cũng sẽ tràn đầy tiếc nuối, loại cảm giác này cô đã từng có một lần.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thế giới rộng lớn như vậy tại sao phải yêu đơn phương một nhành hoa. Cậu lúc nào cũng có thể gặp được người thích hợp.” Thời Cẩm giục cô cụng ly.

Lâm Vãn không có cách nào đành phải mở lon bia trong ngực ra miễn cưỡng cùng cô ấy cụng ly.

Bên kia.

Liễu Tố Tố từ Nhạc viện đi taxi trở về nhà. Vừa bước xuống taxi liền thấy Bùi Giai đứng dưới lầu ở nhà nàng. Bùi Giai vẻ mặt vui sướng vẫy tay với nàng, Liễu Tố Tố miễn cưỡng cười, có chút thiếu tinh thần.

“Ấy, cậu đây là làm sao vậy, công việc gặp khó khăn à?” Bùi Giai nhìn nàng đi tới, vẻ mặt không có tinh thần.

Liễu Tố Tố lắc đầu, ngược lại nói: “Cùng tớ uống chút đi.”

Bùi Giai có chút kinh hỉ, vội nhắc tới cái túi đang cầm trong tay hỏi: “Sao hôm nay cậu lại biết tớ mang theo rượu.”

Đi lên lầu, Bùi Giai đem tất cả những đồ ăn cùng với rượu bày ra. Vừa cùng nàng chia sẻ những chuyện thú vị mà cô ấy gặp phải trong ngày.

Còn Liễu Tố Tố câu được câu không đáp lại, trạng thái cả người rõ ràng là không tốt.

Cuối cùng Bùi Giai nhịn không được hỏi nàng: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Liễu Tố Tố lắc đầu che giấu.

Nhưng mà Bùi Giai kiên trì truy hỏi: “Mau lên, xảy ra chuyện gì mau nói cho tớ biết, nếu không tớ không để ý đến cậu nữa đâu.”

Liễu Tố Tố cúi đầu, mím môi nói: “Tớ đi tìm con bé.”

Bùi Giai ngây ngẩn cả người, không giấu được mừng rỡ hỏi: “Là Lâm Tiểu Vãn sao? Cuối cùng hai người cũng gặp nhau rồi à.”

Không đợi Liễu Tố Tố đáp lời, Bùi Giai lại có chút không kiềm nổi hỏi nàng: “Sau đó thì sao, hai người có nói cái gì không, con bé có nói với cậu chuyện gì không, ví dụ như thâm tình bày tỏ với cậu gì gì đó ấy, khụ khụ.”

“Tớ từ chối.”  Liễu Tố Tố không cần suy nghĩ nói.

“ Từ chối….. Cậu trả lời thật đúng là dứt khoát mà.”

Liễu Tố Tố có chút phiền muộn nâng tay bóp trán, nhẹ lắc đầu rồi nói: “Tớ không muốn làm tổn thương con bé như vậy… Nhưng mà…Tớ biết nếu tớ không làm như vậy con bé sẽ không bỏ cuộc, giữa chúng tớ sẽ không có kết quả.”

Bùi Giai thấy nàng rất khó chịu, nhịn không được nói: “Cậu hà tất phải như vậy, aiz. Tớ hỏi cậu, trong lòng cậu thích con bé không? Không phải kiểu thích giữa bậc đàn chị với đàn em mà là thích của tình yêu. Cậu có không, dù chỉ là một chút.”

“Cậu đang nói cái gì vậy Bùi Giai.” Liễu Tố Tố bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng điệu thái quá chất vấn Bùi Giai.

“Cậu không cần quan tâm tớ đang nói cái gì, cậu chỉ cần nói cho tớ biết có hay không. Bây giờ là đã thế kỉ 21 rồi, tại sao suy nghĩ của cậu lại hẹp hòi chỉ dừng lại ở quá khứ thế chứ, thích một người cũng không phạm pháp, thích một người cùng giới lại càng không phạm pháp. Thế giới này là tự do, tình yêu cũng là tự do.”

Liễu Tố Tố lắc đầu, có chút trốn tránh: “Tớ không muốn nói tới chuyện này.”

“Vậy sao.” Bùi Gia bắt đầu có hơi tức giận, nhích người lại gần nói: “Chỉ cần hôm nay cậu nói với tớ một câu, cậu không có bất cứ ý niệm gì với con bé, tớ xin đảm bảo sau này cũng sẽ không bao giờ can thiệp chuyện của hai người nữa.” 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro