Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Mây đen kéo đến, sấm sét cuồn cuộn vang dội.

“Các ngươi tưởng rằng giam giữ ta là có thể khống chế Long Vực sao?” Trong phòng thẩm vấn của doanh trại, Kình Thương bị còng tay nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt khinh miệt lướt qua Tô Thành. Hắn nhàn nhạt nói: “Chỉ là ta quả thực đã xem nhẹ ngươi. Vì đối phó ta mà ngay cả mối thâm cừu đại hận cũng có thể tạm buông xuống, Trào Phong, ngươi thật có thể nhẫn nhục gánh vác.”

Hắn cười lạnh, giọng điệu châm biếm: “Nhưng cũng đừng vội đắc ý. Hồng Tụ Chiêu ngoài mặt thì thuận theo, trong lòng lại chẳng phục. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng để ngươi ngồi lên ngôi bá chủ Long Vực sao?”

“Bằng mặt không bằng lòng?” Lăng Nguyệt Tịch cất tiếng cười lạnh, đôi mắt như lưỡi dao: “Ta khi nào từng hầu hạ ngươi?”

Kình Thương thoáng ngẩn ra, cúi mắt trầm ngâm. Quả thật nàng nói không sai. Người phụ nữ này từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, dù ở địa bàn của hắn cũng chưa từng coi hắn ra gì.

“S–cấp Alpha, quả nhiên không phải hạng tầm thường.” Hắn hừ nhẹ, “Có điều, một ‘đại đương gia’ lại thất tín bội nghĩa như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người đời chỉ trích? Chúng ta vừa mới ký hiệp nghị đình chiến, vậy thì Hồng Tụ Chiêu còn mặt mũi gì để nói tới danh dự nữa?”

“Hiệp nghị?” Lăng Nguyệt Tịch cười khẩy, như đã đoán trước hắn sẽ lôi chuyện này ra. Nàng rút tờ văn kiện trong ngực, ngay trước mặt hắn mà xé toạc. “Từ trước đến nay ta chưa từng tuân theo quy củ, càng không sợ người khác bàn tán.”

“Ngươi!”

“Lo mà lo cho bản thân đi.” Giọng Tô Thành bỗng chùng xuống, ánh mắt sắc lạnh như đâm thẳng vào người hắn: “Cái trận virus này từ đâu ra, chắc ngươi rõ ràng hơn ai hết, tiến sĩ Sa Dã.”

Đồng tử Kình Thương co rút kịch liệt. Cái tên này đã lâu không ai nhắc tới, nay bị gọi ra khiến trên gương mặt hắn hiện lên thoáng hoảng hốt hiếm hoi. “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Ngươi thừa nhận hay không cũng chẳng quan trọng.” Tô Thành lạnh giọng, “Chỉ cần mấy đoạn video kia công bố, chân tướng sẽ rõ ràng. Vấn đề bây giờ là, phải làm thế nào để tìm được con trai ngươi. Nói chính xác hơn, hắn đã không còn tính là nhân loại.”

Loại máu đen kia, chỉ tang thi mới có. Nếu cứ để hắn tự do trong Long Vực, quá nguy hiểm. Một khi có người bị lây nhiễm, virus sẽ bùng phát khắp nơi!

Kình Thương lại đột ngột bật cười, trầm thấp, dữ tợn khiến người khác lạnh sống lưng. “Các ngươi định làm gì? Giết nó sao?” Hắn điên cuồng trừng mắt: “Sa Gai là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ta! Từ một Beta tiến hóa thành tồn tại vượt trên cả S–cấp Alpha, các ngươi có biết đó là kỳ tích của nhân loại không?!”

“Dù các ngươi có hợp lực lại cũng không phải đối thủ của nó! Trước sức mạnh tuyệt đối, các ngươi chỉ như bầy kiến, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có!”

……

Không khí ngột ngạt như sặc mùi thuốc súng, càng lúc càng nặng. Suốt buổi chiều, Tô Thành đã điều động toàn bộ lực lượng tiên phong quân để lục soát, nhưng vẫn không tìm được tung tích Li Vẫn.

Bầu trời Long Vực dần chìm vào bóng tối. Điềm chẳng lành này gợi nhớ đến ngày bùng nổ virus mười mấy năm trước. Tin đồn lan nhanh, nỗi sợ hãi cuồn cuộn trong lòng người dân, quân đội càng ráo riết kiểm tra từng nhà khiến tình hình thêm hỗn loạn.

“Chẳng lẽ hắn đã thoát khỏi Long Vực rồi?”

Dù tự mình dẫn người lục soát nhiều lần, Tô Thành vẫn không thu hoạch được gì. Mỗi giây không tìm thấy Li Vẫn là mỗi giây nàng không thể an lòng. Những lời của Kình Thương không ngừng quanh quẩn trong đầu, khiến nàng bất giác căng thẳng, luôn giữ niết bàn trong tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đã một ngày một đêm không chợp mắt.” Lăng Nguyệt Tịch dịu dàng an ủi, “Vu Phi đã dẫn người đi ngoài thành điều tra, chắc sắp trở về rồi.”

Đường Cấm gật đầu: “Hai ngươi về ngủ một lát đi, ta sẽ dẫn người tiếp tục lục soát.”

Nàng cùng Tử Uyển đã tranh thủ ngủ một giấc ngắn buổi trưa, nên tinh thần còn khá hơn. Cứ gắng gượng không ngủ cũng chẳng được gì; một khi tìm thấy Li Vẫn, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến, không thể thiếu thể lực.

Trương Vĩ đề nghị: “Chúng ta thay phiên trực. Ta với ngươi trước, rồi đổi cho Bá Hạ, Khúc Duy. Một ngày đã trôi qua, hắn có khi đã rời khỏi Long Vực rồi. Nếu thật vậy thì còn tốt, giữ hắn ở đây mới là mối nguy lớn.”

“Hy vọng thế.” Tô Thành khẽ thở dài.

Vừa định cùng Lăng Nguyệt Tịch trở về sứ quán, điện thoại trong túi rung lên. Nàng lấy ra, thấy tin nhắn của Thi Vân Khởi trong nhóm: 【Vu Phi đã trở về】.

Khi Tô Thành cùng mọi người chạy tới, trước mắt là Vu Phi mặt mày tái nhợt, chế phục rách tả tơi như vừa bò ra từ ổ tang thi. Tay nàng run rẩy cầm ly nước, Phác Phác ngồi cạnh không ngừng vỗ nhẹ lưng trấn an, sắc mặt nghiêm trọng.

“Đã xảy ra chuyện gì?!”

Từ trước đến nay, trong những chuyến điều tra vùng nhiễm bệnh, Vu Phi luôn là người đi đầu, kinh qua vô số trường hợp nguy hiểm mà vẫn vững vàng. Nhưng lúc này, nàng sợ hãi đến mức chân tay nhũn ra.

“Tô… Tô Thành…” Nước mắt đỏ hoe, giọng nàng run run: “Tang thi… rất nhiều, hàng ngàn hàng vạn, tất cả đều lao về phía Long Vực…”

Khung cảnh đó, cả đời nàng không quên được. Từng bầy tang thi như phát điên, đông nghịt vô tận, tốc độ kinh hoàng. Trong nháy mắt, nàng đã thấy hơn mấy chục tang thi cấp Alpha! Nếu không phải nhờ tốc độ, chắc chắn nàng đã bị xé nát tại chỗ.

“Nhiều nhất mười lăm phút nữa, chúng sẽ vây quanh toàn bộ Long Vực…”

Với số lượng ấy, cho dù dốc toàn bộ nhân lực Long Vực cũng không đủ sức chống đỡ.

Lần tận thế thứ hai… sắp tới rồi sao?

“Mười lăm phút?!”

Mọi người hoảng hốt. Đám tang thi này tuyệt đối không thể ngẫu nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ là vì Li Vẫn? Là bị khí tức kia dẫn tới?

Chỉ có Vương thi mới có thể hiệu lệnh quái vật khủng bố như thế. Có lẽ suốt thời gian qua, tang thi vẫn luôn tụ tập quanh Long Vực…

“Không còn kịp nữa rồi!” Tô Thành hít sâu, trấn định lại, ánh mắt kiên quyết. Nàng hỏi Thi Vân Khởi: “Có thể lập tức mở truyền thông quảng bá không?”

“Không thành vấn đề, cho ta hai phút!”

Mười lăm phút – thời gian quá ngắn. Họ có thể chạy, nhưng còn những người khác thì sao? Người già, trẻ nhỏ, bệnh tật… làm sao bỏ mặc được?

Tô Thành không thể vứt bỏ tất cả để chạy trốn, cho dù bảo vệ Long Vực gần như là chuyện không tưởng.

“ Tô Thành.” Lăng Nguyệt Tịch nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của nàng, ánh mắt xanh biếc chưa từng kiên định đến vậy: “Dù quyết định thế nào, ta cũng sẽ ở bên ngươi. Kể cả là cái chết…”

“Đừng nói gỡ.” Tô Thành vội che môi nàng lại, kéo nàng vào lòng, siết chặt. “Sẽ không sao đâu. Chúng ta khó khăn lắm mới đến được với nhau…”

Nàng thấy hối hận vì trước kia từng cãi vã, giận hờn. Rõ ràng để tồn tại đã vô cùng khó khăn, cớ sao lại lãng phí thời gian vào những điều đó?

Ngoài kia, đèn dầu đã thắp sáng, bóng tối kéo dài giằng co suốt một ngày đêm.

“Các vị, xin quấy rầy một chút. Ta là Trào Phong. Việc liên quan đến sinh tử, ta buộc phải nói thẳng.”

Âm thanh quảng bá vang vọng khắp mọi góc Long Vực, khiến mọi người đang bận rộn đều ngừng tay, ngẩng đầu lắng nghe.

“Chỉ mới hai phút trước, Bệ Ngạn đã phát hiện đại lượng tang thi…” Nàng tóm tắt tình hình, rồi hít sâu, giọng vang dội: “Số xe chúng ta không nhiều, chỉ đủ đưa người già và trẻ em sơ tán trước. Còn lại, rất nhanh thôi chúng ta sẽ bị vây khốn. Trận chiến thủ vệ Long Vực này, bất cứ ai còn sức đều phải tham gia!”

“Các vị, chúng ta không còn đường lui. Một khi Long Vực thất thủ, tai họa sẽ giáng xuống tất cả! Đây không chỉ là trách nhiệm của quân đội, mà là nghĩa vụ của mỗi người để bảo vệ mái nhà này. Kình Thương nói, Phá Hiểu mới là hy vọng của nhân loại. Nhưng ta muốn nói: hy vọng là do chính chúng ta giành lấy!”

“Không phân biệt giới tính, không phân biệt cấp bậc. Mỗi người đều có thể trở thành ánh sáng của mình.”

“Hãy cùng nhau thắp sáng bóng tối này!”

……

Từng phút trôi qua, xe sơ tán chở người già và trẻ nhỏ nối đuôi rời đi. Ba đại quân đoàn Long Vực, bất kể từng thuộc phe nào, giờ phút này đều đứng chung một hàng. Bên ngoài, công sự và chướng ngại dựng lên, dân thường trong thành cũng cầm vũ khí, chuẩn bị chiến đấu. Cơ giáp của Hồng Tụ Chiêu lặng lẽ đứng gác, họng súng chĩa thẳng phương xa.

Chiếc xe cuối cùng còn trống một chỗ.

Tiểu Phương thân thể yếu ớt lại bệnh tật, Trương Vĩ không nói một lời, trực tiếp nhét cậu lên xe.

“Vi–Viagra…” Đôi mắt đỏ hoe, Tiểu Phương níu áo hắn, bật khóc: “Cùng ta đi đi… Thiếu ngươi một người cũng chẳng sao…”

Trong giờ phút sinh tử, cậu chỉ mong hắn có thể sống sót. Ai lại không ích kỷ trước cái chết cận kề?

Trương Vĩ run lên, vỗ nhẹ tay cậu, rồi dứt khoát gỡ ra. “Ai cũng có thể đi, duy chỉ ta không xứng. Ta là thống lĩnh quân thủ thành.”

So với những thành viên Phá Hiểu khác, hắn vốn chỉ là kẻ lang thang vô định. Có chút bản lĩnh, nhưng chẳng mấy khi dùng tới, ngày ngày rong chơi khắp Long Vực. Hắn thích Tiểu Phương, thường nhặt nhạnh vài món đồ chơi nhỏ đem tặng, mong đổi lấy nụ cười. Nhưng hắn hiểu, trong mắt cậu, hắn vẫn chẳng có giá trị gì.

“Nếu thiếu ta, bọn họ sẽ không chống nổi.” Phụ Hý quay lưng lại, giấu đi đôi mắt đỏ, vác đại đao trên vai, giả vờ cười ha hả: “Ngươi yên tâm, ta mạnh lắm, nhất định sẽ bảo vệ Long Vực. Khi trận chiến kết thúc, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ngắm nhìn. Ngươi chẳng phải luôn muốn đi sao? Sau này, bất cứ nơi đâu cũng có thể.”

“Hồng Tụ Chiêu nghe nói có núi có sông, lại có cả rừng đào, đúng là tiên cảnh. Chúng ta sẽ ở đó, bao lâu tùy thích…”

Xe khởi động, Tiểu Phương khóc nghẹn, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Vậy ngươi phải giữ lời đó!”

“Nhất định!” — Nếu còn sống sót.

……

Bên ngoài tường thành, Vu Phi đã dần bình ổn tâm trạng, siết chặt vũ khí trong tay, tự trách: “Vừa nãy ta có phải quá mất mặt không?”

“Không hề.” Phác Phác điều khiển cơ giáp đáp xuống, nghiêm giọng: “Chính ngươi liều chết mang tin về, tranh thủ thời gian quý giá cho mọi người. Đổi lại ai khác, e rằng đã bỏ mạng rồi.”

“Nhưng lần trước…” Vu Phi cắn môi, “Nếu không phải ta xúc động, mọi người đã không liều lĩnh bắt Kình Thương, cũng không kéo theo bao nhiêu hệ lụy sau đó…”

“Đó không phải xúc động, mà là dũng cảm.” Phác Phác đáp. “Ngươi quên rồi sao? Ngươi đã cứu một Omega. Lẽ nào nàng đáng phải chịu tất cả những thứ đó?”

“Còn nữa, tất cả không phải lỗi của ngươi. Nếu trách, thì trách Kình Thương. Không có hắn, đã chẳng có virus nào hết.”

……

Mây đen tạm thời tản ra. Được khen như vậy, lòng Vu Phi bỗng nhẹ nhõm, nàng cười khẽ: “Phác Phác, ngươi thật tốt. Về sau ta sẽ không còn chê cơ giáp của ngươi chậm nữa.”

“……”

Thời gian còn lại chỉ tính bằng phút. Đất dưới chân bắt đầu rung lên, báo hiệu đại quân tang thi đã tới gần.

“A Cấm.” Trong vòng tay, Tử Uyển mắt đỏ hoe, ghé tai nàng thì thầm: “Có chuyện ta chưa từng dám nói. Nhưng nếu bây giờ không nói, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội…”

Từ mức chấn động, có thể đoán số lượng tang thi còn lớn hơn Vu Phi từng thấy. Cho dù toàn bộ Long Vực hợp sức, lần này sợ rằng dữ nhiều lành ít.

“Chuyện gì?” Giọng Đường Cấm vẫn bình tĩnh như thường, chẳng hề hoảng loạn.

Thân thể trong lòng run rẩy, nghẹn ngào: “Ta… ta mang thai con của ngươi…”

Đúng lúc ấy, một tiếng gào thảm thiết xé toạc màn đêm. Ngay sau đó, “Phanh!” — tiếng nổ chát chúa vang vọng.

Từ xa, Lăng Nguyệt Tịch đã giương súng, một phát bắn nổ đầu tang thi cấp Alpha.

Bên cạnh, Tô Thành hai tay siết chặt niết bàn, ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm.

— Chúng đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro