Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

“Ngày 18 tháng 4 năm 2079, âm u. Chất xúc tác cuối cùng cũng đã được nghiên cứu thành công. Các chỉ số thử nghiệm trên thỏ trắng đều bình thường. So sánh với nhóm đối chứng, thể năng tăng cường rõ rệt.”

Trong đoạn video, người đàn ông khoảng chừng chưa tới bốn mươi, so với hiện tại trông trẻ trung hơn rất nhiều. Ngũ quan hắn đoan chính, tóc đen cắt ngắn, chỉ là sợi bạc lấm tấm đã khá rõ ràng.

Khoác áo blouse trắng, khí chất khi nói chuyện của hắn gần như không khác mấy so với hiện tại. Dù cách nhiều năm, Thi Vân Khởi chỉ thoáng nhìn đã nhận ra ngay —— đó là Kình Thương của thời niên thiếu.

Trong video, hắn rót cho mình một ly cà phê, sau đó trở lại trước màn hình.

“Thí nghiệm trên thỏ trắng chỉ chứng minh dược tề chưa gây tác dụng phụ rõ rệt. Nhưng chúng không có khả năng phân hoá, muốn kiểm chứng công hiệu thật sự vẫn cần lượng lớn thử nghiệm lâm sàng. Kế tiếp ta dự định chiêu mộ một nhóm người tình nguyện, đương nhiên sẽ trả thù lao. Độ tuổi từ 20 đến 35, đều là Beta.”

……

“Ngày 29 tháng 5 năm 2079, mưa nhỏ. Dạo này bận quá, không ngờ số người đăng ký làm tình nguyện viên lại nhiều đến vậy. Chỉ vì mấy ngàn đồng mà dám để người ta tiêm thẳng chất xúc tác vào cơ thể, thật khiến người ta vừa buồn cười vừa đáng thương.”

“Quay lại chính sự, những người ấy đã tiêm thuốc được nửa tháng. Dựa vào số liệu quan trắc và kiểm tra, tình trạng của bọn họ đều ổn. Tạm thời chưa ai có xu hướng phân hoá, có lẽ còn cần chờ thêm.”

……

“Ngày 15 tháng 6 năm 2079, nhiều mây. Trước đó vẫn không có biến hóa gì, nhưng hôm nay cuối cùng đã có một người trong nhóm thử nghiệm phân hoá —— D cấp Alpha! Tuy phẩm cấp không cao, nhưng cũng là khởi đầu.”

“Xem xét tình huống, cha mẹ hắn đều là Beta bình thường, nhưng ông nội lại là Alpha cấp C. Quả nhiên vẫn có liên quan đến huyết thống… Sa Gai năm nay mười bảy tuổi, chờ thêm hai năm nữa xem hắn có phân hoá hay không.”

……

Kình Thương vừa nhắc tới cái tên Sa Gai. Người ấy là ai? Nghe giọng điệu thân thuộc, dường như đó là con hắn? Ít nhất tuổi tác thì khớp.

Những video sau đó nội dung cũng không khác biệt nhiều. Trong nhóm thử nghiệm liên tiếp xuất hiện người phân hoá thành Alpha, thậm chí có cả cấp C. Cứ cách vài ngày, Kình Thương lại dành thời gian ghi lại một đoạn nhật ký.

Thi Vân Khởi ngồi trước máy tính, xem từng video, lông mày nhíu chặt. Một dự cảm xấu mơ hồ dâng lên trong lòng nàng, cho đến khi mở đoạn tiếp theo, phỏng đoán ấy rốt cuộc được chứng thực.

“Ngày 30 tháng 8 năm 2079, thời tiết… quỷ mới biết!” Trên màn hình, người đàn ông hốc mắt hõm sâu, râu ria lởm chởm không buồn cạo, bực bội túm tóc, giọng trầm nặng: “Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong số nhóm thử nghiệm đã xuất hiện phản ứng bất thường.”

“Màu máu dần sẫm lại, tính tình trở nên táo bạo, thậm chí mất kiểm soát, cắn xé và tấn công người khác.”

“Còn có kẻ đến đòi ta bồi thường? Thật nực cười! Tiền đã phát, hiệp nghị đã ký, mọi hậu quả tự bản thân họ gánh chịu, liên quan gì tới ta?!”

“Ta sẽ rời khỏi nơi này ngay, chuyển sang phòng thí nghiệm mới để tiếp tục nghiên cứu. Chất xúc tác lần này tuy có khuyết điểm, nhưng hiệu quả là có. Chỉ cần cải tiến thêm một chút……”

……

Long Tiêu Cung.

Không rõ hôn nhau bao lâu, hai người từ đầu này cung điện tới đầu kia, quần áo trên người sớm đã bị tháo ra lộn xộn.

“Ngươi……” Cảm thấy tình thế sắp vượt ngoài kiểm soát, Tô Thành vội ngừng lại, thở dốc, bật cười: “Miệng thì bảo muốn đi, nhưng thân thể lại rất thành thật.”

Ngẩng đầu trừng nàng, mặt Lăng Nguyệt Tịch đỏ bừng, vội chỉnh lại cổ áo, khóe môi mỉa mai: “Trắng trợn táo bạo mà lại bảo là vụng trộm. Ngươi không sợ ta nói cho Mạc Mi sao?”

“Xằng bậy! Khoan đã ——” Lời phản bác bật ra khỏi miệng, Tô Thành mới giật mình nhận ra không ổn, “Cái gì mà vụng trộm?!”

Đây là loại từ gì vậy? Nói cứ như nàng lén lút phản bội ai đó!

“Thế nào, còn định không thừa nhận?” Hừ lạnh, Lăng Nguyệt Tịch quay đi, ánh mắt u ám dõi theo khoảng không, giọng nghẹn lại: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không hạ mình níu kéo ngươi. Hôm nay ta sẽ trở về núi trại. Ngươi cứ cùng thanh mai trúc mã kia mà sống cho tốt. Nàng quả thực là một người rất tốt. Sau này kết hôn cũng không cần báo, ta cũng không muốn chúc phúc.”

Nói không muốn, chứ không phải là không thể.

Đối với Tô Thành, nàng vẫn mong nàng ấy bình an hạnh phúc, dẫu cho người sánh bước bên cạnh không phải mình.

Nghe xong, Tô Thành cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, trầm giọng: “Ngươi đang hiểu lầm gì đó sao…?”

Hiểu lầm? Sự thật đã rành rành trước mắt, Lăng Nguyệt Tịch nghĩ, chẳng lẽ nàng còn chưa thấy tận mắt sao? Nhưng trầm mặc một lúc lâu, nàng vẫn mở miệng:

“Vậy ngươi giải thích đi, ta nghe.”

Bầu trời dày đặc mây đen, u ám, nặng nề như sắp mưa to, khiến lòng người cũng ngột ngạt.

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Thành nhìn ra xa, chậm rãi nói:

“Từ năm ấy khi còn bé ta đã quen biết Mạc Mi. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng nhau chạy trốn, dìu dắt lẫn nhau mới đi tới được ngày nay. Người khác đều nói chúng ta là thanh mai trúc mã, là trời đất định sẵn. Nhưng trong lòng ta, nàng vẫn chỉ là tỷ tỷ, còn thân thiết hơn cả ruột thịt…”

“Lúc trước khi bên ngươi, ta đã thật sự động lòng. Cho đến hôm nay, ta cũng chỉ từng yêu một mình ngươi.”

“Nhưng ngươi khi đó… lại ra tay muốn giết ta.”

Tim đột ngột run lên, Lăng Nguyệt Tịch quay phắt lại, đôi mắt xanh biếc tràn ngập chấn động. Nàng vô thức lắc đầu, nhưng Tô Thành vẫn tiếp tục:

“Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ chạm vào tình cảm nữa. Ngươi nói hợp tác, ta liền xem như chỉ là hợp tác.”

Khóe môi khẽ nhếch, nhưng ánh mắt nàng đỏ hoe:

“Bảo ta không oán hận thì không thể nào. Ta ngoài miệng nói ai cũng không nợ ai, nhưng trong lòng vẫn canh cánh. Mọi người có thể không tin ta, nhưng ngươi thì không được.”

Đôi mắt xanh thẫm mờ đi trong làn sương, giọng nàng khàn lại:

“Dốc hết lòng chỉ đổi lấy một trận cười nhạo… Ta cũng từng muốn trả thù ngươi, nhưng rồi lại chẳng nỡ. Ta vẫn lo cho ngươi, sợ ngươi bị thương, sợ ngươi gặp chuyện.”

Ngón tay lướt nhẹ lên tuyến thể nơi cổ, chỗ đó còn vết sẹo nhạt, ánh mắt nàng chợt mông lung:

“Nhưng sao ngươi có thể nhẫn tâm với ta đến vậy?”

Khoảnh khắc ấy, Lăng Nguyệt Tịch chỉ thấy tim mình thắt chặt, đau đớn như bị bóp nát. Nàng đã từng thật sự động tình, vậy mà chính tay lại chĩa súng vào người ấy. Trong khi người ấy liều chết cứu nàng…

“Ngươi nói cứu ta? Lúc đó, ngươi vẫn còn diễn sao? Một chữ ngươi nói, ta đều không tin!”

……

Nhắm mắt lại trong thống khổ, Lăng Nguyệt Tịch nghĩ, nếu đổi lại mình là Tô Thành, có lẽ nàng đã bắn người kia thành cái sàng từ lâu.

Tô Thành hận nàng, điều đó vốn dĩ là lẽ thường.

Thế nhưng người kia vừa nói, cho đến giờ phút này, nàng vẫn chỉ từng yêu một người —— chính là mình.

Không chịu nổi nữa, Lăng Nguyệt Tịch run rẩy dang tay ôm chặt lấy đối phương, nghẹn ngào bật ra:

“Là ta sai rồi… Là ta không tốt… Ta khi đó nóng giận hồ đồ… Thực xin lỗi…”

Tô Thành cắn chặt môi, ngẩng đầu cố kìm dòng lệ. Nàng vốn không có tư cách trách móc Lăng Nguyệt Tịch, bởi bản thân cũng từng lừa gạt. Nhưng vết thương ấy giống như cái gai mắc trong tim, không cách nào rút ra, mỗi lần nhớ lại đều đau như xé.

Giờ khắc này, khi nghe nàng xin lỗi, nỗi đau ấy còn dữ dội hơn cả lúc bị cắt vảy.

“Có chuyện lớn rồi! Ta phát hiện một bí mật kinh thiên!” Tiếng hét vọng từ xa, gấp gáp nhưng không lớn, chẳng ai trong hai người để ý.

“Ta cũng sai… Lẽ ra ta nên nói sớm với ngươi…” Nước mắt lăn dài, Tô Thành siết chặt người trong lòng, run giọng: “Về sau ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa…”

“Không, là ta sai.” Lăng Nguyệt Tịch cũng bật khóc, nước mắt không ngừng tuôn, “Ngươi liều mạng cứu ta, ta lại coi ngươi như con tin… Ngươi tha thứ cho ta được không…?”

“Ầy… có ai thèm để ý ta đâu.” Thở hổn hển chạy lên, Thi Vân Khởi vừa thở vừa nhìn thấy cảnh hai người S cấp ôm nhau khóc rống, liền bật quát: “Uy ——”

Nàng xem video nãy giờ, bụng đói đến mức có thể nuốt cả trăm bậc thang, vậy mà hai người này vẫn còn dây dưa! Tin nhắn di động gửi cả đống cũng chẳng buồn trả lời!

“Muốn cầu tha thứ thì để ta nói mới đúng.” Tô Thành hít mũi, giọng nghẹn, “Rõ ràng là ta sai, là ta ngu ngốc.”

“Không trách ngươi, là ta sai.” Lăng Nguyệt Tịch ôm chặt hơn.

“Chính ta sai.”

“Là ta sai.”

“……”

Thi Vân Khởi mặt đầy hắc tuyến, cuối cùng không chịu nổi nữa, rút quạt ra quất cho mỗi người một phát:

“Đều sai! Hai ngươi đều không ra gì cả! Muốn thì viết sám hối lục mà ký tên vào! Một đứa ngu ngốc bị lừa mà còn chui đầu vô, một đứa tâm nhãn tiểu nhân sĩ diện đến chết! Giờ biết hối hận, muộn rồi! Ta thì đói muốn xỉu, bò trăm bậc thang lên đây, hai ngươi không thương xót ta một chút sao?!”

Nhìn hai người ôm nhau khóc lóc, nàng còn thấy nhớ cả cảnh ngày xưa hai người hầm hầm đối chọi.

Giật mình vì bị quát, cả hai đồng thanh: “Ngươi sao lại ở đây?”

“Ta sao lại ở đây…” Thi Vân Khởi nhéo thái dương, nghiêm mặt: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Theo ta ngay, ta sẽ nói trên đường!”

……

Tầng bốn viện nghiên cứu. Một đám người tụ tập trước màn hình, ai nấy thần sắc nặng nề.

“Virus chính là do Kình Thương tạo ra.” Thi Vân Khởi trầm giọng, “Vì muốn hậu duệ mình có thể phân hoá thành Alpha cấp cao, hắn dùng người sống làm vô số thí nghiệm. Sau này thành lập Long Vực cũng vậy. Khu hạ tầng vẫn luôn có người mất tích, giờ nghĩ lại, e rằng họ đều bị biến thành vật thí nghiệm.”

“Dược tề này tuy có thể giúp phân hoá, nhưng dùng lâu dài sẽ khiến con người dần mất đi lý trí, thân thể thối rữa, cuối cùng biến thành quái vật ăn thịt —— tang thi.”

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng lạnh lẽo.

Trên khuôn mặt quấn đầy băng gạc của Triền Ba thoáng hiện vẻ kinh hãi. Hắn từng nghĩ Kình Thương nghiên cứu thuốc giải, chưa bao giờ ngờ nguồn gốc tang thi lại chính từ hắn.

Dẫu hắn chia người thành ba bảy loại, dẫu hắn nuôi nhốt Omega trong Mãn Đình Phương, thì vẫn không thể phủ nhận —— Kình Thương đã lập ra Long Vực, che chở rất nhiều người.

Hơn nữa, chính hắn từng cứu mạng mình. Nếu không, đã sớm chết dưới nanh vuốt tang thi.

Nhưng giờ sự thật lại giáng xuống như một cái tát nảy lửa —— tất cả đều bắt nguồn từ Kình Thương!

“Gây hại cho vô số người, thậm chí huỷ diệt cả thế giới… Chỉ vì muốn hậu duệ mình mạnh hơn sao?” Bàng Hạ nghiến chặt nắm tay, phẫn hận gầm nhẹ.

Hắn biết Kình Thương chỉ là Beta, nên vô cùng để ý đến Alpha. Trong Long Vực, Alpha luôn có địa vị cao hơn hẳn. Hắn tôn sùng Alpha, coi đó là kẻ mạnh thật sự, là giá trị cao nhất của nhân loại.

Nhưng Bàng Hạ chưa bao giờ nghĩ, sự chấp niệm của hắn lại điên cuồng đến thế!

Sắc mặt Tô Thành tối sầm: “Vậy… hậu duệ của hắn là ai?”

Nàng không hỏi người đó thế nào, mà hỏi hắn là ai. Trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, bởi trong ký ức, có một người trùng khớp.

Kẻ ấy luôn kề cận bên Kình Thương, thực lực tăng tiến dị thường, luôn mang lại cảm giác khó chịu, huyết dịch màu đen…

“Trong video từng nhắc tới, con trai Kình Thương tên là Sa Gai.”

Ánh mắt Thi Vân Khởi trầm xuống: “Có lẽ ta nói một cái tên khác, các ngươi sẽ hiểu.”

“Hắn chính là —— Li Vẫn.”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập. Phụ Hý sắc mặt trắng bệch, loạng choạng lao tới, run giọng hét:

“Xong rồi… thi thể của Li Vẫn biến mất rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro