Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86

Nói lời này xong, Lăng Nguyệt Tịch giơ tay gỡ lớp khăn đen che mặt. Khuôn dung tuyệt mỹ lập tức phơi bày giữa không khí. Làn da nàng trắng hơn tuyết, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích trong suốt tựa hồ có thể soi cả dòng nước, nơi đáy mắt lưu chuyển vừa cao ngạo vừa mê hoặc. Chỉ một cái liếc mắt, ánh nhìn ấy đã đủ khiến người khác hồn phách bị hút chặt.

Phụ Hý như nhìn thấy quỷ, cả kinh đến thất thần.

“Không… không có khả năng…!”

Vai hắn vẫn còn âm ỉ đau, vừa rồi cú đá kia rõ ràng uy lực kinh người. Sao có thể là Omega chứ?!

“Ôi chao… Đại đương gia hóa ra là một đại mỹ nhân nha!” Khúc Duy hít mạnh một hơi khí lạnh. Hắn vốn không cùng hành động, mà đi trước một bước tới tân doanh địa. Giờ phút này cũng là lần đầu tận mắt thấy chân dung của Lăng Nguyệt Tịch, chấn động trong lòng tuyệt đối không kém gì Phụ Hý.

Trước đó, bởi tin lời Đường Cấm, hắn vẫn luôn cho rằng các đầu lĩnh Hồng Tụ Chiêu đều xấu xí kỳ quái, bởi thế mới phải đeo mặt nạ. Nhưng xem ra… Tử Uyển chắc chắn cũng là mỹ mạo như thiên tiên!

“Có gì mà không thể chứ?” Không ngờ đối phương lại làm ra vẻ mặt “Ăn phân” như vậy, Lăng Nguyệt Tịch khẽ mím môi, cau mày hỏi: “Ta chỗ nào không giống Omega?”

“Chỗ nào cũng không giống!” Từ kinh ngạc, Phụ Hý chuyển sang phẫn nộ. “Các ngươi thật quá đáng! Dù vội vàng muốn kéo ta nhập bọn, cũng không cần lừa người như vậy! Tốt xấu gì cũng phải tìm kẻ giả bộ cho giống đi chứ! Đây là coi thường ta đến mức nào!”

Vị đại đương gia Hồng Tụ Chiêu này, một thương suýt tiễn Trào Phong đi chầu trời, một thương khác lại dễ dàng xóa sổ cả một cái nhai lỗ tai. Trong khu cảm nhiễm, chỉ dẫn theo mấy chục người mà dám đối đầu với Bá Hạ chỉ huy cả trăm quân phong, khí thế bá đạo như thế. Chớ nói là Omega, đến cả một Alpha cấp A như hắn cũng chưa chắc làm được!

Chẳng những không khiến hắn khuất phục, ngược lại còn khơi dậy phản cảm.

Có Tô Thành ở đây, Lăng Nguyệt Tịch không bộc lộ tính tình như trước. Đối diện vẻ mặt “Đừng tưởng ta ít học mà gạt được ta!” đầy phẫn nộ kia, nàng ngửa đầu cố nén, rồi bình tĩnh nói:

“Chuyện ta là S cấp Alpha vốn là lời bịa đặt để lừa Kình Thương. Thực ra ta là S cấp Omega. Chỉ là vũ khí tiên tiến, thương pháp cũng không tệ lắm thôi. Nếu tay không đối đầu trực diện, ta dĩ nhiên không được.”

Đây là lần hiếm hoi nàng kiên nhẫn giải thích. Nếu là trước kia, thương đã chĩa thẳng đầu hắn, tin hay không tùy! Nhưng nhớ tới dáng vẻ ôn nhu của Mạc Mi, nàng khẽ liếc sang Tô Thành, siết chặt tay, cố nhịn xúc động muốn vung thương.

Thế nhưng Phụ Hý vẫn lắc đầu.

“Không thể nào… Khí tràng của ngươi không giống.” Hắn bĩu môi, vẫn đầy vẻ không tin. “Ta lăn lộn ở Mãn Đình Phương hơn bốn năm, Omega nào mà chưa từng thấy? Ngươi nói miệng không bằng chứng, lấy gì chứng minh?”

Chứng minh?

Lăng Nguyệt Tịch bất đắc dĩ. Sau cổ nàng cũng đang dán ức chế dán cách trở tin tức tố. Mạc Mi mỗi ngày đều dán, nào có ai nghi ngờ? Còn cái gì khí tràng khác thường, hừ, mắt hắn mù chắc!

Nàng lạnh nhạt cười: “Vậy ngươi nhìn ra ta là nữ sao…?”

Chỉ là buông lời châm chọc, nào ngờ một câu thuận miệng lại khiến Phụ Hý bừng tỉnh đại ngộ. Hắn trố mắt chỉ thẳng nàng:

“Ngươi… ngươi nhắc ta mới nhớ!”

Hắn híp mắt quan sát kỹ càng: “Cái mũi này nhìn qua rõ là đã chỉnh! Khuôn mặt nhỏ thế kia, chẳng phải tước cốt sao? Lại còn gầy vậy mà ngực vẫn có, không loại trừ khả năng độn! Mông tròn căng thế kia, chín phần là giả! Đúng rồi! Không sai! Thứ này ta từng thấy ở Mãn Đình Phương, chạm vào cũng y như thật!”

Càng nhìn càng thấy hợp lý, hắn càng tin chắc: Một Omega hoàn mỹ như thế sao có thể sống sót giữa mạt thế? Thật sự là S cấp thì đã sớm bị người khác cướp sạch rồi! Thân thủ cường hãn của đại đương gia, biết đâu chẳng phải là một Alpha nam đã chỉnh hình, cố tình giả mạo để che mắt thiên hạ?

Dù sao, khoa học kỹ thuật của Hồng Tụ Chiêu phát triển đến mức gì cũng chẳng lạ!

Sắc mặt nàng dần trầm xuống, cuối cùng bật cười giận dữ. Lăng Nguyệt Tịch nắm lấy sợi dây chuyền bạc hình bọ cạp trên cổ, kéo xuống đến tận đầu gối, lạnh lùng hỏi:

“Vậy còn mái tóc này?”

“Tóc giả!”

“Phốc—” Tô Thành không nhịn nổi, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha! Ngươi nhìn cái gì thế hả?!”

Cái gì cũng không tin, đến mức hồ đồ thế này sao?!

Khóe môi Lăng Nguyệt Tịch hạ xuống, ánh mắt hẹp dài lóe lạnh. Trong đầu nàng đã tính toán vô số cách để “nổ tung” tên này.

Mấy Alpha khác đều cúi đầu nín cười, chỉ có một người cười ha hả không kiêng nể. Thật sự, Phụ Hý không phải mù mắt, mà đúng là có vấn đề thần kinh!

Một đại mỹ nhân sống sờ sờ đứng trước mắt, hắn không chịu tin nàng là Omega thì thôi, đến nữ giới hắn cũng phủ nhận…

Lăng Nguyệt Tịch tức đến độ suýt quên cả cầm thương. Đúng là lần đầu tiên nàng gặp phải loại “ngạnh tra” này!

“Ngươi là muốn cười chết ta để thừa kế cống hiến điểm sao…” Tô Thành cười ra nước mắt, “Ngươi còn muốn nàng chứng minh thế nào nữa? Cả phòng Alpha ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn nàng phóng thích tin tức tố chắc?!”

“Ngươi cười vui vẻ lắm nhỉ.” Lăng Nguyệt Tịch chậm rãi bước đến cạnh Tô Thành, khóe môi nhếch nhẹ. “Vừa rồi ta nghĩ ra một cách chứng minh rồi.”

Tô Thành lau nước mắt, tò mò hỏi: “Cách gì?”

Lăng Nguyệt Tịch vẫy tay: “Lại đây một chút…”

Không hề cảnh giác, Tô Thành cúi đầu tiến lại. Ai ngờ vừa ngẩng lên, Lăng Nguyệt Tịch đã vòng tay ôm lấy cổ nàng, cúi xuống hôn mạnh. Đầu lưỡi nhân cơ hội xông vào, chiếm đoạt lãnh địa riêng tư.

Đầu óc Tô Thành nổ tung, trống rỗng. Nàng lùi một bước, thì Lăng Nguyệt Tịch càng tiến thêm một bước, ép đến lưng chạm tường, lui không còn đường lui. Sức lực nàng lúc này mạnh mẽ lạ thường, cánh tay ôm chặt lấy, càng hôn càng sâu, tựa như kẻ đói khát đã lâu.

Bên kia, Thi Vân Khởi cùng Hồ Tử Uyển đang đi dạo quanh tân doanh địa.

Việc khuyên nhủ Phụ Hý vốn đã giao cho Tô Thành và những người khác. Dù sao bọn họ đều là người Phá Hiểu, cộng sự nhiều năm, chắc chắn sẽ dễ nói chuyện hơn. Ban đầu Tử Uyển còn định kéo Lăng Nguyệt Tịch cùng đi xem doanh địa mới, dù gì đây cũng là lần đầu tới, nàng cũng khá tò mò. Nhưng đối phương lại nhất quyết muốn ở lại, nên đành đi cùng Thi Vân Khởi.

Tân doanh địa vị trí bí ẩn, khó bị phát hiện, dựng trên một ngọn đồi nhỏ, địa thế cao ráo. Nhà cửa lều trại đều đã dựng xong, vật dụng sinh hoạt cơ bản cũng đầy đủ. Hiện tại thời tiết ấm áp, lương thực lại được Hồng Tụ Chiêu cung cấp, an trí đám người Mãn Đình Phương ở đây một thời gian cũng không thành vấn đề.

“Chuẩn bị coi như hoàn hảo. Nếu thu phục được thủ thành quân, chúng ta có thể ra tay cứu người.” Thi Vân Khởi vừa đi vừa nói: “Camera giám sát cao cấp như thế, Long Vực hiện giờ dùng cực ít. Ta mấy hôm nay thử dùng app quét khắp nơi, phát hiện chỉ có Long Tiêu Cung với viện nghiên cứu là có vài cái.”

Tử Uyển gật đầu: “Vậy càng dễ, bọn họ vốn dựa vào thủ thành quân tuần tra. Nếu kéo được Phụ Hý về phe mình, hành động sẽ thuận lợi hơn nhiều ~”

“Ừ. Long Vực quá lạc hậu, đâu được như khoa học kỹ thuật bên ta ~” Thi Vân Khởi nghiêng đầu liếc nhìn bụng nàng, cười nói: “Có điều lần sau hành động thì ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đã gần ba tháng rồi phải không?”

Nghe vậy, Tử Uyển thở dài, đưa tay véo eo mình: “Ta thấy mình hơi béo… Hai hôm nay ăn uống chẳng ngon, ăn gì cũng muốn nôn.”

“Ngươi vẫn gầy lắm.” Thi Vân Khởi nhìn mãi cũng chẳng thấy khác biệt gì, nhưng theo đà này chẳng bao lâu bụng sẽ lộ rõ. “Mang thai thì phải chú ý, đừng chạy lung tung. Còn nữa, ngươi với họ Đường tính sao đây? Ta thấy nàng hai ngày nay chạy tới sứ quán lia lịa đó.”

Tên kia đúng là phiền, hễ Tử Uyển vừa ra ngoài, chẳng hiểu sao Đường Cấm luôn kịp thời xuất hiện, đánh đuổi Khúc Duy cả mấy con phố. Thi Vân Khởi thậm chí còn hoài nghi có kẻ báo tin mật! Dùng điện thoại mà tìm người nhanh vậy, hừ!

“Bây giờ mới biết quý trọng ta? Để nàng nếm thử mùi vị yêu đơn phương đi, lòng ta khổ sở bao năm rồi còn gì!”

Mới hai ngày thôi, còn nàng thì tương tư mười năm! Sao có thể dễ dàng tha thứ!

“Hay đấy ~” Thi Vân Khởi cười gian, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu ta lại thêm chút kích thích, chọc tức họ Đường thì sao?”

“Kích thích thế nào?”

“Chờ khi bụng ngươi nhô lên, ta sẽ bảo đứa bé trong bụng là của ta, xem nàng có khóc không.”

“Vớ vẩn. Con nàng làm mẹ nuôi.” Tử Uyển liếc nàng, nhẹ nhàng xoa bụng, cười khẽ: “Ta sợ nàng gõ chết ngươi bằng gậy mất.”

Thi Vân Khởi hừ một tiếng, không đáp. Miệng thì nói không muốn dễ dàng tha thứ Đường Cấm, nhưng thực chất lại chẳng nỡ để nàng chịu chút uất ức nào. Quả đúng là khẩu thị tâm phi!

Hai người vừa trò chuyện vừa đi dạo một vòng. Trên đường trở về, từ xa đã nghe tiếng Tô Thành cười như điên.

“Chuyện gì mà vui dữ vậy?”

Thi Vân Khởi nhíu mày, bước nhanh hơn. Cửa phòng vẫn mở rộng, bên trong còn loáng thoáng tiếng Lăng Nguyệt Tịch. Hai người nhìn nhau, nghĩ chắc hẳn việc khuyên phục gần xong rồi.

“Chúc mừng nha, lại thu phục thêm một vị ~”

Chưa kịp bước vào, Thi Vân Khởi đã cất tiếng chúc mừng. Nhưng giọng vừa rơi xuống, bên trong lại hoàn toàn im ắng.

Nghi ngờ, nàng đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn cảnh tượng bên trong, suýt nữa thì ngã ngửa.

Vài tên Alpha trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, không buồn để ý gì khác. Theo tầm mắt bọn họ, Tử Uyển cũng thấy — ở góc tường, Lăng Nguyệt Tịch đang ép Tô Thành vào tường, hôn đến khí thế ngất trời…

Nụ hôn ấy đột ngột mà mãnh liệt.

Tô Thành kinh hãi đến ngây dại. Không phải đang chứng minh là Omega sao? Thế này là thế nào?!

Khó khăn lắm mới buông được đôi môi mềm mại ấy, Lăng Nguyệt Tịch cố kìm nén bản thân, tất cả lưu luyến hóa thành một cú cắn nhẹ, kết thúc nụ hôn ngắn ngủi chỉ vài giây.

Thở dốc, nàng buông tay ra, quay người nhìn Phụ Hý, thản nhiên nói: “Thế nào? Hai Alpha hôn nhau, chắc không bình thường nhỉ?”

Trừ phi xu hướng khác thường. Nhưng trong xã hội phân hóa, xác suất này cực thấp. Do ảnh hưởng của tin tức tố, rất khó thỏa mãn đối phương.

Phụ Hý sững sờ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Ta cũng không phải chưa thấy song A luyến… Không ngờ Trào Phong lại là kẻ ‘chịu’.” Hắn thở dài.

Kết quả ngoài dự đoán, Lăng Nguyệt Tịch thoáng ngẩn người, rồi bật cười: “… Nếu ngươi nói thế thì ta cũng không phản đối.”

“Ê! Đủ rồi nha!”

Một S cấp Alpha mà lại bị gán mác “chịu”! Tô Thành hoàn hồn, thẹn quá hóa giận: “Nàng rõ ràng là Omega! Đầu óc ngươi có vấn đề à?!”

Nói xong, ánh mắt nàng lén lướt sang Lăng Nguyệt Tịch. Người nọ vẻ mặt điềm nhiên, như chưa từng xảy ra gì, chỉ có bản thân nàng mặt đỏ tim đập. Ngoại trừ… ánh mắt nóng bỏng khó kìm kia.

Tô Thành liếm môi, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà. Tử Uyển từng bảo nàng không muốn đồng nghiệp có tiếp xúc tay chân. Vậy mà vừa rồi là gì? Chỉ vì một lời chứng minh thôi sao? Hay là…

“Các ngươi thật sự quyết tâm chống lại Kình Thương sao?”

Lời nói đột ngột cắt ngang suy nghĩ, Tô Thành lấy lại tinh thần, nặng nề gật đầu: “… Còn nhớ ước nguyện ban đầu của Phá Hiểu không? Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Vì tiểu phương, vì nhiều người đang khổ nạn.”

Nàng đưa tay về phía hắn: “Cùng đi, Phụ Hý.”

Hắn lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, rồi mới chậm rãi nắm lấy bàn tay kia, khẽ đáp: “Trương Vĩ.”

-------
Buồn ngủ quáaa🥹🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro