
Chương 48
Không đợi Mục Sanh Sanh trả lời, Hạ Hàm Ảnh liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó một nụ hôn rơi xuống trên má nàng, toàn bộ động tác đều rất nhanh, chỉ đơn giản ôm một chút liền buông ra.
Thật nhẹ, cảm giác như lông vũ lướt qua, mặt Mục Sanh Sanh trong nháy mắt đỏ lên.
Nàng, nàng bị người hôn rồi!
Đây chính là cái hôn đầu tiên của nàng, cái hôn đầu tiên á!
Rõ ràng nên khiển trách đối phương, nhưng tay chân nàng lại không nghe sai khiến, động cũng không được, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
"Sanh Sanh......" Chỉ thấy Hạ Hàm Ảnh mỉm cười nhẹ, "Cũng không phải chuyện gì quá mức, không cần thẹn thùng như vậy!"
Nàng, nàng không phải thẹn thùng! Đang ở trước mặt người khác nên Mục Sanh Sanh không tiện chất vấn, đôi mắt to trong trẻo tràn đầy nghi hoặc.
"Sanh Sanh......" Hạ Hàm Ảnh không có ý định giải thích, còn tiến đến bên tai nàng cười nói, "Có phải còn cần một nụ hôn tạm biệt nữa mới chịu đi làm?"
Không cần, nàng một chút cũng không cần! Dù là giữa trưa, tiệm trà sữa này cũng không phải không có người, người lén nhìn qua cũng không ít.
"Tôi, tôi đi làm trước." Mục Sanh Sanh nói xong cũng chẳng kịp chào, trực tiếp tông cửa chạy đi, ra ngoài mới nhớ mình chưa trả tiền.
Không trả thì không trả! Mục Sanh Sanh đi như bay một đoạn mới dừng lại nghĩ, lát nữa chắc chắn Hạ Hàm Ảnh sẽ thanh toán, nhưng cô ấy vẫn là sinh viên, không đủ tiền thì biết làm sao đây, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao!
Nhưng mà cô ấy có biết xấu hổ không vậy, cái gì mà "tạm biệt thì phải hôn một cái", sao nàng lại không biết!
Tức giận giậm chân xuống đất, trở về xe rồi tâm tình Mục Sanh Sanh vẫn thật lâu không bình tĩnh được. Nếu không nghĩ đến còn phải đi làm, chỉ sợ xe cũng không khởi động nổi. Nhưng càng nghĩ càng rối, lái đi một đoạn, Mục Sanh Sanh vẫn phải dừng lại, nhìn di động một chút.
"Chị Hạ Lạc Vi......" Hạ Hàm Ảnh thong thả ngồi xuống, "Tôi và bạn gái luôn tạm biệt nhau như vậy, chỉ là hôm nay, ừm, nàng có chút thẹn thùng, cô hiểu mà."
Cô không hiểu, Hạ Lạc Vi tức muốn phát điên, móng tay dài hận không thể cào ra một vệt trên ghế sô pha, chỉ có thể nói khả năng nhẫn nại của cô thật tốt, gắng gượng chịu đựng.
"Tôi thật không ngờ Sanh Sanh yêu đương lại là kiểu như vậy......" Hạ Lạc Vi rất nhanh khôi phục nụ cười, "Trước kia Sanh Sanh với cái gì cũng đều thờ ơ, chỉ thích tìm tôi chơi, cô không biết đâu, tôi với Sanh Sanh trước kia quan hệ rất tốt."
"Tôi cũng không nghĩ tới......" Hạ Hàm Ảnh cười nhạt, "Nhưng cũng rất bình thường, trước kia tôi chưa xuất hiện thôi."
"Không biết Hạ tiểu thư và Sanh Sanh là quen biết thế nào?" Hạ Lạc Vi nghi hoặc hỏi, "Hạ tiểu thư là người của Đại học Thanh Thành, mà nhân mạch của Sanh Sanh hình như chẳng liên quan......"
Ở một quán bar nhỏ quen nhau chăng, không chừng khi đó còn đánh chủ ý xấu xa nào đó.
Xem ra thủ đoạn thật cao minh, nếu không sao có thể trong thời gian ngắn khiến Mục Sanh Sanh thừa nhận công khai như vậy!
"Chắc tiểu thư Hạ Lạc Vi phải hiểu một câu......" Hạ Hàm Ảnh đặt ly trà sữa xuống, mỉm cười nói, "Có những người, bất kể gặp ở đâu, thì cuối cùng cũng sẽ nhận ra nhau."
"Cô thật tự tin." Hạ Lạc Vi nghiêng người về sau, "Vậy chắc cô biết tôi là ai chứ?" Khi nói, cô còn thổi thổi bộ móng tay mới làm xong của mình.
"Cô cũng rất tự tin." Hạ Hàm Ảnh đáp, "Cô và tôi cùng họ, Hạ Lạc Vi."
"Nói thật......" Hạ Lạc Vi hơi nhíu mày, "Tôi rất không thích cái họ này." Đặc biệt là khi lại trùng với người trước mặt.
Người này rất biết giả vờ hồ đồ, không biết mình là ai, nếu đã không biết thì cần gì phải gây khó dễ nữa, vốn dĩ vừa nãy còn định doạ một chút, hiện giờ xem ra không cần nữa.
"Cũng thế cũng thế." Hạ Hàm Ảnh đáp.
"Vậy thì......" Ánh mắt Hạ Lạc Vi sắc như đao, "Tiểu thư Hạ Hàm Ảnh, vì sao lại giấu bưu kiện tôi gửi cho Sanh Sanh?"
Bưu kiện, nhớ tới vấn đề cuối cùng cô hỏi Sanh Sanh, xem ra Sanh Sanh cũng không biết, vậy bưu kiện đó hiện ở đâu?
"Hạ tiểu thư quá xem trọng bản thân rồi......" Hạ Hàm Ảnh cười nói, "Cô và Sanh Sanh là bạn, nhiều năm không liên lạc, quan hệ cũng chỉ hơn người xa lạ một chút, nhưng gặp lại cũng xem như có vài phần giao tình, gửi cái bưu kiện mà thôi, chỉ sợ Hạ tiểu thư gửi nhầm rồi."
"Tôi sẽ không gửi nhầm." Hạ Lạc Vi khẳng định, địa chỉ đều do cô tự điền, tuyệt đối không sai, trừ khi có người giấu đi.
"Hạ tiểu thư có thể tự tin giấu cả đời thì tốt......" Hạ Lạc Vi mỉm cười nói, "Chỉ là tôi cảm thấy loại hành vi tiểu nhân này chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu."
"Không phiền Hạ tiểu thư nhọc lòng." Hạ Hàm Ảnh cũng cười đáp lại, đối với người trước mặt càng thêm không hứng thú.
Thật ra cô có thể không cần tiếp tục nói chuyện vô nghĩa ở đây, dù đã biết Sanh Sanh không có hứng thú với đối phương, nhưng cô vẫn chưa thể xác định người trước mắt này có ý đồ gì với Sanh Sanh hay không.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên là có vài phần, và cô, thật sự rất không thích ánh mắt ấy dừng trên người Sanh Sanh.
"Chị họ......" Đang lúc Hạ Lạc Vi còn chuẩn bị nói gì đó, phía trước bỗng có người ngồi xuống.
"Chị họ, thật trùng hợp a! Em đi ngang qua! Vị này là ai vậy?" Bành Tân Vũ nho nhã ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Lạc Vi đã điều tra qua thân thích của Hạ Hàm Ảnh, cô căn bản không có em họ nào cả, huống chi người trước mắt tuy không đeo trang sức, nhưng quần áo và ba lô đều là hàng hiệu.
"Vị này chính là chị Hạ Lạc Vi."
"Chị Hạ?" Bành Tân Vũ nhìn kỹ một chút, ra vẻ kinh ngạc nói, "Chị về nước rồi?"
Gọi mình là chị, lại biết chuyện mình về nước, Hạ Lạc Vi cố gắng hồi tưởng, vẫn không nhớ ra, chỉ cảm thấy người này quả thật có chút quen mặt.
"Chị Hạ không nhớ tôi sao?" Bành Tân Vũ kinh hô, rồi cảm khái nói, "Cũng đúng, tôi bây giờ khác trước nhiều lắm, là tôi đây a! Chính là cái đứa trước kia lấy châu chấu dọa chị đó."
"Là cậu a!" Hạ Lạc Vi miễn cưỡng cười cười. Sao có thể không nhớ, đó là một buổi trưa, cô đang ngủ trong phòng của Mục Sanh Sanh, vừa tỉnh dậy liền thấy châu chấu.
Theo lý thì Hạ Lạc Vi không sợ châu chấu, cô cũng chẳng phải người yếu bóng vía, nhưng mới tỉnh ngủ liền thấy một bầy mười mấy con bay trước mặt, ai mà không hú hồn cho được.
Sau đó Mục Sanh Sanh nghiêm khắc trách mắng hắn, định phạt hắn, nhưng mẹ Mục lại dạy "một sự nhịn chín sự lành", còn bảo phải bao dung cho đứa nhỏ kia!
"Trước kia tôi nghịch ngợm quá......" Bành Tân Vũ nghiêm túc xin lỗi, "Thật xin lỗi, chị Hạ."
"Không sao......" Phong bế đoạn ký ức chẳng tốt đẹp gì kia, Hạ Lạc Vi nói, "Chuyện cũng qua nhiều năm rồi, nói xem, cậu giờ đang học ở đâu?" Còn nữa, vì sao lại gọi Hạ Hàm Ảnh là chị họ!
"Tôi học ở Đại học Thanh Thành, vị này chính là chị họ tôi, cũng là đàn chị ở trường." Bành Tân Vũ còn kéo Hạ Hàm Ảnh vào.
"Đàn chị thì tôi hiểu......" Hạ Lạc Vi hỏi, "Không biết vì sao cậu lại gọi Hạ tiểu thư là chị họ?"
"Thật ra tôi cảm thấy gọi chị dâu mới đúng hơn......" Bành Tân Vũ nói ra một câu kinh người, "Nhưng tôi sợ bị bàn tán không tốt trong trường, nên chỉ gọi là chị họ thôi."
"Chính là vì phải chú ý lời ra tiếng vào một chút." Hạ Hàm Ảnh tiếp lời.
Bành Tân Vũ chấn động, trước kia hắn nói như vậy, Hạ Hàm Ảnh đều không để ý, hắn chỉ nghĩ cô ngại ngùng, hóa ra là vì chưa gặp tình địch sao?
Hỏi nhiều chỉ thêm dài dòng, Hạ Lạc Vi chỉ muốn rời đi, nhưng Bành Tân Vũ không có ý định buông tha, "Chị Hạ, sao chị lại gặp chị họ tôi vậy?"
"Nói cho chị biết, chị ấy thật sự rất ưu tú, trong trường đại học được khen ngợi không dứt, ngay cả các giáo sư cũng tán thưởng không thôi......"
Hắn thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, cuối cùng Hạ Hàm Ảnh mới mang ý tượng trưng nói một câu, "Làm Hạ tiểu thư chê cười rồi, cũng không khoa trương như vậy."
"Không sao......" Hạ Lạc Vi mỉm cười nói, "Hạ tiểu thư không biết đó thôi, đứa nhỏ Tân Vũ này từ nhỏ thấy chuyện gì mới lạ đều phản ứng mạnh hơn người khác một chút!"
Ngụ ý là nói mấy lời kia chẳng qua vì thấy mới mẻ thôi.
Bành Tân Vũ tất nhiên nghe hiểu, "Chị Hạ kiến thức rộng rãi, không biết chị học ở đâu?"
Hạ Lạc Vi đắc ý nói tên trường, cô học nghệ thuật.
Nghĩ một lát, Bành Tân Vũ nhíu mày, sau đó nói, "Xin lỗi, chị Hạ, tôi thật sự kiến thức hạn hẹp, trường của chị tôi chưa từng nghe qua."
Hắn còn nghiêm túc quay sang hỏi Hạ Hàm Ảnh, "Chị họ, chị nghe qua chưa?"
Hạ Hàm Ảnh lắc đầu, cũng thừa nhận chính mình kiến thức nông cạn.
Hạ Lạc Vi suýt bùng nổ, rõ ràng là nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình! Nhưng với Bành Tân Vũ, cô cũng biết chẳng nói lại được gì.
Từ nhỏ hắn đã được mẹ và dì cực kỳ cưng chiều, ngay cả khi Mục Sanh Sanh đứng về phía cô, bản thân cô vẫn chẳng chiếm được chút lợi nào.
Thôi, Hạ Lạc Vi tự an ủi mình, chỉ là một đứa nhóc thôi, không so đo, không so đo... lần sau đừng để tôi tóm được!
"Trà nguội rồi......" Hạ Lạc Vi mỉm cười nói, "Hôm nay làm phiền Hạ tiểu thư chiêu đãi, tôi xin cáo từ trước."
"Không ngồi nữa sao?" Bành Tân Vũ ra vẻ lưu luyến, "Chị Hạ, khó khăn lắm mới gặp, nói thêm chút chuyện đi?"
"Không được." Cô cười từ chối, trong lòng nghĩ tiểu tử này trước sau như một thật đáng ghét, rồi xoay người bỏ đi, không ngoảnh lại.
"Cô ta trước kia đắc tội với em sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
"Coi như có đi......" Bành Tân Vũ nghĩ nghĩ, "Cụ thể thì em không nhớ rõ, đại khái là không ưa cái khí chất trên người chị ta thôi."
"Lúc nhỏ bọn em như nước với lửa." Nghĩ lại chuyện cũ, Bành Tân Vũ bật cười lắc đầu.
"Chị xem, em bây giờ có phải rất nghe lời, rất lễ phép không?"
Nếu là hạ thấp trường người ta, cố ý đem tình địch của người ta ra khoe mẽ, Hạ Hàm Ảnh nghĩ, lễ phép này thật ra có cũng như không.
"Em thật sự rất ngoan rồi......" Bành Tân Vũ nhấn mạnh, "Nếu là trước kia em chắc chắn đã gọi thẳng tên chị ta, nhưng giờ em trưởng thành rồi, dù vẫn chán ghét như trước, cũng sẽ không làm mấy chuyện trẻ con đó nữa."
"Chị ta thì không giống." Bành Tân Vũ hiển nhiên ấn tượng sâu sắc với Hạ Lạc Vi, "Chị tuyệt đối không thể coi thường, chị ta thích nhất là giả làm bạch liên hoa, mỗi lần trước mặt chị họ thì tỏ ra vô tội yếu đuối, nhưng trước mặt em thì hoàn toàn khác."
"Vô tội yếu đuối?" Hạ Hàm Ảnh lặp lại, "Tôi cũng muốn xem thử."
"A?" Bành Tân Vũ ngây ra.
"Không có gì." Hạ Hàm Ảnh bình thản nói, "Chị của em không thích cô ta."
"Đương nhiên rồi......" Bành Tân Vũ nói chắc chắn, "Chị họ em hiện giờ thích chị."
Tuy biết rõ là đóng kịch, Hạ Hàm Ảnh vẫn mỉm cười.
"Thật đó." Bành Tân Vũ nhấn mạnh, "Chị họ rất quan tâm chị, nhưng em cảm thấy chị vẫn nên cẩn thận một chút, chị họ rất mềm lòng, nếu để chị ấy nhìn thấy cô ta, thì khó nói trước được đâu."
Người khác không biết Mục Sanh Sanh đối với Hạ Lạc Vi là cảm tình gì, hắn sao có thể không biết, "Chỉ vì chị ta mà chị họ không ít lần cãi nhau với dì và dượng."
"Tôi biết rồi." Hạ Hàm Ảnh gật đầu.
Thấy cô không mấy để tâm, Bành Tân Vũ lại nhấn mạnh một lần nữa, hắn tuyệt đối không muốn để Hạ Lạc Vi làm chị dâu mình, càng không muốn sau này mỗi lần đến nhà dì chúc Tết lại phải nhìn thấy cô ta.
"Cho nên, đàn chị à..." Bành Tân Vũ trịnh trọng nói, "Chị nhất định phải trở thành chị dâu của em đó."
"Biết rồi." Hạ Hàm Ảnh cười cười, gọi nhân viên phục vụ lại để trả tiền.
"Để em." Bành Tân Vũ chủ động nói.
"Không cần." Hạ Hàm Ảnh từ chối, "Tôi có tiền." Cô biết thiếu niên này là lo lắng cho mình không có tiền.
Hình như Sanh Sanh cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ hai chị em này thật sự cho rằng cô nghèo đến nông nỗi vậy sao?
"Vậy cũng không được." Bành Tân Vũ bật dậy, chủ động quét mã thanh toán, "Chị, em nói cho chị biết chuyện này, chị họ đã cho em không ít tiền tiêu vặt, bảo em giúp chị trả."
Hạ Hàm Ảnh thật sự không ngờ tới, nghe vậy, tay đang chuẩn bị thanh toán cũng ngừng lại, để mặc Bành Tân Vũ trả tiền.
"Đúng rồi..." Trả tiền xong, Bành Tân Vũ không quên nhắc, "Chị đừng nói cho chị họ biết nha!" Lúc ấy Mục Sanh Sanh là lén dặn dò hắn.
"Tôi sẽ không nói." Hạ Hàm Ảnh đáp.
"Chúng ta về thôi, em về ký túc xá lấy máy tính và túi xách cho chị..." Bành Tân Vũ nghe cô nói vậy thì yên tâm.
"Được." Hạ Hàm Ảnh trả lời, chỉ là có một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng.
Con tim khẽ xao xuyến, cô rất muốn gặp Mục Sanh Sanh, cúi đầu mở điện thoại, vừa kết nối mạng liền thấy tin nhắn Mục Sanh Sanh gửi đến.
Nhanh chóng mở ra xem, Hạ Hàm Ảnh bật cười, tránh đi Bành Tân Vũ, cô nói: "Tôi còn tưởng Sanh Sanh xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện với tôi nữa."
"Cảm ơn Sanh Sanh."
Nghĩ một chút, Hạ Hàm Ảnh lại ôn nhu nói thêm, "Về nhà sẽ giải thích với chị." Dù sao cũng không nên dồn ép quá, kẻo người ta sợ chạy mất dép thì toang.
Khi Mục Sanh Sanh nhận được tin nhắn ấy thì đã tới công ty, nghe được câu đầu tiên của Hạ Hàm Ảnh, trái tim nhỏ vừa hạ xuống lại "phịch phịch" nhảy dựng lên, rồi nàng ném luôn điện thoại lên sofa.
Ba phút sau, Mục Sanh Sanh vẫn không chịu nổi, lại cầm điện thoại lên xem, nghe đến câu cuối cùng, trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong. Nàng chọc chọc màn hình, nghĩ thầm muốn xem buổi tối Hạ Hàm Ảnh sẽ giải thích thế nào, đó là cái hôn đầu tiên của cô, đầu tiên á!
"Chị, chị đừng..." Bành Tân Vũ sợ hãi nhìn Hạ Hàm Ảnh, "...cười đến xuân tâm nhộn nhạo như thế, có chút đáng sợ."
Hiển nhiên hắn có phần không thể chấp nhận được việc nữ thần của mình bỗng dưng trở nên như vậy, "Không thích ứng nổi."
"Có sao?" Buông điện thoại xuống, trong nháy mắt Hạ Hàm Ảnh đã trở lại dáng vẻ bình thường.
"Không có." Bành Tân Vũ vuốt ngực mình, "Vậy thì tốt, bình thường hơn rồi."
"Đi thôi." Hạ Hàm Ảnh nói.
Đúng bốn giờ rưỡi, Hạ Hàm Ảnh mang theo máy tính đi thẳng đến một nơi.
"Hạ tiểu thư." Mở cửa ra, chỉ thấy một mình Hạ Hàm Ảnh, dì Trần cười đón vào, "Sanh Sanh không tới cùng sao?"
"Dì Trần..." Hạ Hàm Ảnh đi thẳng vào vấn đề, "Chuyển phát nhanh của Hạ Lạc Vi có phải ở chỗ ngài không?"
Nụ cười trên mặt dì Trần hơi cứng lại, đang định tìm cớ, lại nghe Hạ Hàm Ảnh nói: "Dì à, cháu đều biết, cháu không ngại, chỉ muốn hỏi bưu kiện đó có phải ở chỗ ngài không?"
"Ở..." Ngập ngừng nửa ngày, dì Trần mới nhỏ giọng đáp, "Ở chỗ ta."
"Cháu muốn lấy bưu kiện đó." Hạ Hàm Ảnh dứt khoát nói. Dựa vào vài từ mấu chốt Hạ Lạc Vi từng nhắc, cô rất nhanh đã đoán được bưu kiện chắc chắn bị dì Trần giữ lại.
"Để tôi tìm cho." Dì Trần dẫn cô vào phòng chứa đồ, lôi ra một kiện hàng cũ màu xám.
"Chính là cái này?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
"Là cái này." Thấy cô không chê trách, dì Trần lại có chút xấu hổ, vội tìm một túi đen đựng vào, "Hạ tiểu thư, cô định làm gì với cái này?"
"Sanh Sanh không biết, Hạ Lạc Vi cũng không biết." Hạ Hàm Ảnh nói.
"Không biết sao?" Dì Trần khẽ gật, rồi ngẩng đầu nhìn cô.
"Dì Trần..." Hạ Hàm Ảnh nói tiếp, "Ngài không cần khách khí như vậy, gọi Hàm Ảnh là được."
"Hàm Ảnh..." Dì Trần không hiểu cô đang nghĩ gì.
"Vâng." Hạ Hàm Ảnh nói, "Cháu lấy cái này có việc cần dùng, cháu sẽ không nói với Sanh Sanh, xem như là cháu tình cờ thấy nó nhưng quên chưa nói với nàng."
"Được rồi." Nghĩ một lúc, dì Trần đành gật đầu, "Thật ra lúc đó tôi cất kỹ chỉ vì sợ làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và Sanh Sanh."
"Dì à, cháu đều hiểu, là Hạ Lạc Vi."
"Sanh Sanh cũng đã gặp rồi." Hạ Hàm Ảnh mỉm cười, "Thời gian không còn sớm, cháu về nấu cơm đây."
Dì Trần đứng ở cửa, nhìn theo bóng cô xa dần mà thở dài. Lúc này, Triệu Minh Huy đi tới, "Hạ tiểu thư và Mục tổng hình như rất hoà hợp."
"Đúng vậy." Dì Trần gật đầu tán đồng, nghĩ bụng, thôi, chuyện của người trẻ, bà đúng là chẳng hiểu nổi!
Ngày thường Mục Sanh Sanh về nhà lúc sáu rưỡi, hôm nay lại nán lại công ty thêm nửa giờ, đến nơi rồi còn ngồi trong xe mười phút. Đứng trước cửa, nàng lo lắng không biết lát nữa thấy Hạ Hàm Ảnh phải nói gì, trong lòng rối bời.
Mỗi ngày nàng đều bấm chuông, hôm nay vừa chạm vào cửa đã vội rụt tay lại, ngoan ngoãn lấy chìa khóa.
"Hôm nay khóa cửa khó mở ghê!" Mục Sanh Sanh lẩm bẩm, bình thường rõ ràng mở dễ lắm mà.
Nàng đang nghi ngờ mình lấy nhầm chìa hay ổ khóa hỏng, thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Nàng hoảng hốt tưởng mình sắp ngã, "Cẩn thận một chút."
Một giọng nói dịu dàng bên tai, là Hạ Hàm Ảnh đỡ lấy nàng.
Lùi lại một bước, Mục Sanh Sanh càng thêm căng thẳng, "Cái đó, Hàm Ảnh, hôm nay khóa cửa hình như hơi khó mở."
"Tôi khóa trái bên trong." Hạ Hàm Ảnh nói.
"Hả?" Mục Sanh Sanh ngạc nhiên, "Sao lại vậy?"
"Thuận tay, thói quen thôi."
Rõ ràng trước kia không có cái thói quen này, nhưng lý do này quá hoàn hảo, Mục Sanh Sanh không biết phản bác thế nào! Đành cam chịu.
"Hôm nay sao về muộn thế?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
"Hôm nay tôi bận." Câu này nàng thuộc lòng
"Ngồi trong xe cũng bận?" Hạ Hàm Ảnh lại hỏi.
Hả? Mục Sanh Sanh ngơ ngác, sao giờ nàng và Hạ Hàm Ảnh lại nói chuyện chẳng ăn nhập gì nhau thế này?
"Nếu tôi không nhìn lầm..." Hạ Hàm Ảnh cười nói, "Tôi thấy xe chị vào khu rồi mà lâu quá vẫn chưa lên, hơn mười phút rồi."
"Em, em thấy ở đâu?" Chính mình ngồi trong xe do dự bị người ta bắt gặp, mà người bắt gặp lại chính là đầu sỏ gây tội khiến mình không dám bước vào!
"Ban công." Hạ Hàm Ảnh bình thản đáp.
"Tôi, tôi ở trong xe xem tin nhắn..." Mục Sanh Sanh vội tìm cớ, tất nhiên lại là công việc, "An Hinh tan làm rồi còn gửi tài liệu cho tôi, về sau..."
Mục Sanh Sanh nghiêm túc nói, "Về sau tôi nhất định phải bảo An Hinh đừng quấy rầy tôi sau giờ tan tầm nữa."
"Có cần tôi nói giùm không?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
"Hả?"
"Đùa thôi." Hạ Hàm Ảnh cười, "Cơm nấu xong rồi, mau đi ăn đi."
"Được." Mục Sanh Sanh nhanh chóng chạy trốn, dĩ nhiên chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào.
An an tĩnh tĩnh mà ăn xong cơm, trong lúc đó Mục Sanh Sanh tưởng rằng Hạ Hàm Ảnh sẽ nói cái gì, kết quả người này chỉ là giúp nàng gắp món ăn, sau đó múc cho nàng một chén cháo, không hề nhắc đến chuyện ban ngày.
Không phải chứ, ai kia đã hôn rồi nhưng chẳng có chút ý tứ muốn giải thích nào.
Cho nên, cơm vừa ăn xong, Mục Sanh Sanh không nhịn được, "Em hôm nay sao lại hôn tôi?"
Nói trắng ra như vậy, vừa dứt lời Mục Sanh Sanh thật muốn đâm đầu vào tường, nàng sao lại không uyển chuyển một chút chứ, rồi lập tức lấy tay che mặt lại.
Đợi một phút, vẫn không nghe thấy câu trả lời, Mục Sanh Sanh hơi mở ngón tay, lén nhìn ra bên ngoài.
"Sanh Sanh cảm thấy vì sao?"
"Tôi, tôi nào biết được?" Mục Sanh Sanh lắp bắp nói.
"Chúng ta không phải tình lữ sao?" Hạ Hàm Ảnh cười nói, "Có gì không ổn?"
"Chỉ là như vậy?" Mục Sanh Sanh không biết là cảm thấy nhẹ nhõm hay mất mát, thì ra thật sự là diễn kịch, bởi vì mối quan hệ yêu đương giữa hai người các nàng vốn dĩ là giả mà!
"Sanh Sanh nghĩ thế nào?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
"Không có nghĩ gì cả." Mục Sanh Sanh liền lắc đầu, nàng không dám nói ra mấy ý nghĩ xấu hổ kia, "Chính là như vậy thôi."
"Tôi biết em là đang diễn trước mặt người ngoài..." Mục Sanh Sanh cúi đầu, "Tôi còn có chuyện chưa nói cho em biết, người hôm nay em gặp, chính là 'bạch nguyệt quang' mà mẹ tôi từng nhắc."
"Chị nghĩ như vậy sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi, "Chị xem tôi như thế thân của cô ấy à?"
"Đương nhiên không có." Mục Sanh Sanh lập tức nói, "Tôi chưa từng nghĩ vậy, tôi thề."
"Tôi biết." Hạ Hàm Ảnh nói xong liền đi đến trước mặt Mục Sanh Sanh.
Cô đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, Mục Sanh Sanh hoảng hốt, vừa định đỡ cô đứng dậy thì nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Thật xin lỗi."
"Em..." Mục Sanh Sanh hoàn toàn không hiểu vì sao người kia lại xin lỗi, ngược lại bị hành động này dọa đến luống cuống, "Em mau đứng lên đi."
Mục Sanh Sanh đưa tay kéo Hạ Hàm Ảnh, nhưng Hạ Hàm Ảnh lại lắc đầu, không có ý muốn đứng dậy.
"Là tôi hôm nay chưa hỏi trước, chưa được chị cho phép, liền..." Hạ Hàm Ảnh ngắt quãng nói, "Liền hôn chị."
Trong chốc lát, Mục Sanh Sanh không biết nên xấu hổ hay hoảng loạn, vội vàng nói, "Tôi không để ý."
Nhìn Hạ Hàm Ảnh nghiêm túc xin lỗi như vậy, Mục Sanh Sanh lại nói, "Tôi, không sao cả, phương Tây không phải có kiểu lễ nghi đó sao? Gặp mặt hôn má, rất bình thường."
"Hơn nữa chúng ta cũng đâu phải là hôn môi, chỉ là..." Hôn nhẹ một cái lên mặt mà thôi.
"Chị cũng từng thân mật như vậy với người khác?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.
Câu hỏi này quá trực tiếp, Mục Sanh Sanh đỏ mặt cúi đầu, qua một lúc lâu mới lắc đầu.
"Vậy người khác có từng làm như vậy với chị không?" Hạ Hàm Ảnh lại hỏi.
Mục Sanh Sanh vẫn lắc đầu, nàng là người Trung Quốc, cũng không theo lễ nghi phương Tây, càng không có bạn bè kiểu phương Tây đó. Cùng người ngoài thân mật như vậy, đúng là lần đầu tiên.
Mục Sanh Sanh nhỏ giọng thì thầm, "Đó là cái hôn đầu tiên mà tôi nhận được."
Hạ Hàm Ảnh đại khái cũng cảm nhận được Mục Sanh Sanh chưa từng có loại trải nghiệm này, từ phản ứng của nàng là có thể nhìn ra. Nhưng cảm nhận là một chuyện, biết lại là chuyện khác.
Trong lòng không nhịn được mà vui vẻ, Hạ Hàm Ảnh lại nghĩ, đó cũng không phải cái hôn đầu tiên của chị đâu, thật xin lỗi, Sanh Sanh, tuy rằng đều cùng một ngày.
Nhưng cô không hối hận. Hạ Hàm Ảnh nghĩ, nếu để chọn lại một lần, cô vẫn sẽ hôn trộm.
Bởi vì khoảnh khắc đó, Mục Sanh Sanh giống như một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át trong khu vườn. Mà đóa hoa ấy không phải do cô hái, thậm chí cô còn chưa từng tham dự quá khứ của nàng, cũng chẳng biết nàng từ đâu tới, tới như thế nào.
Chính mình là người đầu tiên phát hiện, và không thể chối từ việc hôn lên đóa hoa mềm mại ấy, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa!
Nhưng mà, hiện tại quan trọng nhất không phải chuyện này. Hạ Hàm Ảnh lại mỉm cười nói, "Hôm nay cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi."
"Hả?" Mục Sanh Sanh sững sờ.
"Cho nên..." Hạ Hàm Ảnh cười, "Nếu Sanh Sanh cảm thấy thiệt thòi, hoặc muốn tôi bồi thường gì đó, tôi đều có thể chấp nhận."
Thứ này làm sao mà bồi thường?
"Nếu thật sự cảm thấy không công bằng..." Hạ Hàm Ảnh nhắm mắt, "Vậy thì, Sanh Sanh, chị hôn lại một cái, được không?
**************************
Tác giả có lời muốn nói:
Có tiểu khả ái nào phát hiện Hàm Ảnh trộm đánh tráo khái niệm không a~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro