Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Buổi trưa đã ăn thịt ở nhà Phú Quý, nên cơm tối Quý Bình An chỉ làm món đơn giản: cải củ xào thanh nhẹ, ăn kèm với một bát cháo trắng.

Vừa mới ngồi xuống ăn, các nàng liền nghe thấy tiếng gọi tên Quý Bình An từ ngoài sân.

Quý Bình An và Thẩm Chi Ngu liếc nhau, cả hai đều nghĩ đến chuyện lần trước đám người Củng Vinh tìm đến.

“Ngươi với Tuế Tuế ăn trước đi, ta ra ngoài xem có chuyện gì.”

Nếu người đến là loại vô lại như Củng Vinh, mà thấy Thẩm Chi Ngu thì không chừng lại sinh chuyện. Quý Bình An không muốn để nàng rơi vào nguy hiểm.

Nói xong, nàng rời khỏi phòng.

Thẩm Chi Ngu nhìn bóng lưng Quý Bình An khuất sau cánh cửa, cúi đầu xuống, nhưng cơm trong bát lại chẳng nuốt nổi.

Ra đến sân, Quý Bình An thấy ngoài hàng rào có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang đứng.

“Lý thúc?” Quý Bình An mở cổng, mời ông vào. “Giờ này sao lại ghé qua?”

Lý Phong là người trong thôn, sống ở phía Bắc, là hộ duy nhất trong thôn có nuôi trâu bò.

“Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đi săn, nên muốn hỏi xem có còn chim trĩ hay gì đó để mua về làm món ngon cho cả nhà.”

Nhà Lý Phong khá giả, người đông. Năm ngoái con gái ông lấy chồng, còn rước rể từ ngoài thôn về. Nhà ông thỉnh thoảng có thịt ăn.

Nhưng mấy món đặc sản dân dã thì mua ở thị trấn khá đắt, nên trước kia ông thường mua từ mẹ Quý Bình An — vừa rẻ hơn, vừa tươi ngon.

Từ khi mẹ nàng mất, nhà Lý Phong cũng ít ăn món dân dã. Mấy hôm nay nghe người trong thôn nói Quý Bình An bắt đầu đi săn, ông mới tìm đến.

“Thật không đúng lúc, hôm nay ta vừa bán hết mồi ở thị trấn. Nếu biết Lý thúc muốn mua, ta đã giữ lại rồi, khỏi phải đi xa.”

Quý Bình An nói vậy một phần là thật lòng, một phần là vì Lý Phong có địa vị trong thôn — dù không làm quan, nhưng lời ông nói còn có trọng lượng hơn cả huyện lệnh. Giữ quan hệ tốt với ông không phải chuyện xấu.

Lý Phong cười: 
“Vậy là ta đến chậm rồi.”

“Bình An, lần sau nếu có mồi ngon, nhớ ưu tiên cho ta nhé.”

“Lý thúc yên tâm.” Quý Bình An đáp, “Vài hôm nữa ta lại lên núi, gà rừng thỏ rừng gì cũng có. Đến lúc đó để thúc chọn trước.”

Sau khi hẹn xong, Lý Phong rời đi, Quý Bình An quay lại phòng bếp.

Nàng tiếp tục ăn cơm, nói với Thẩm Chi Ngu: 
“Không có gì đâu, là Lý thúc trong thôn ghé qua.”

Thẩm Chi Ngu “ừ” một tiếng. Vừa nãy ở trong bếp, nàng cũng nghe được cuộc trò chuyện.

Trong lòng nàng nghĩ: Quý Bình An nói chuyện với người ngoài rất có chừng mực, chỉ vài câu đã hẹn được lần sau buôn bán.

Thế nhưng khi nói chuyện với nàng, thì lúc nào cũng mang theo chút… không nghiêm túc.

Thị trấn.

Vài canh giờ trước.

Củng Vinh, Vương Nhị và Hách Đại bị Quý Bình An đánh cho một trận, về nhà nằm bẹp giường hai ngày.

Hai ngày không uống rượu, cơn nghiện nổi lên, vừa mới đi lại được là cả bọn kéo nhau ra quán rượu, mỗi người gọi hai vò.

Củng Vinh mặt mày u ám: 
“Quý Đại dám đánh chúng ta, thì phải trả giá. Bằng không người ta tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt.”

Bị đánh ở thôn Đại Liều, nhưng tin lan nhanh. Giờ cả thị trấn đều biết chuyện.

Đám côn đồ như bọn họ chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, gặp người mạnh thì né. Nhưng bị đánh mà không trả đũa thì mất mặt.

Củng Vinh có quen biết với người trong quan phủ, nên bình thường không ai dám động đến hắn. Nhưng sau lưng thì thiên hạ đồn thổi: “Ngay cả Quý Bình An cũng đánh không lại, còn xứng làm đại ca?”

Hôm đó, Củng Vinh muốn nói: “Đứng trước mặt Quý Bình An, chưa chắc chúng ta đánh lại nàng.”

Nhưng nói vậy chẳng khác nào khen nàng, nên hắn đành hậm hực bỏ qua.

Hách Đại uống thêm một chén, nói: 
“Đúng rồi, hôm qua còn là sâu rượu, hôm nay lại không đụng đến giọt nào. Rõ ràng là khinh thường chúng ta.”

“Lần trước nàng ra tay bất ngờ, chúng ta chưa kịp phản ứng. Nếu không, ba người chúng ta ai chẳng đánh lại nàng?”

Vương Nhị cũng uống một ngụm, trong đầu toàn là cảnh bị nàng quật ngã bằng một tay.

Suốt mấy ngày nay, hắn chỉ nghĩ đến cách trả thù.

“Ngươi nói đúng, phải tìm cơ hội, gọi thêm người, cho Quý Đại biết tay!”

Uống vào rồi, cả bọn bắt đầu bàn cách đánh nàng.

“Phải cho nàng ngã gục, nằm không dậy nổi, tay chân cũng phải gãy!”

“Không phải nàng có Khôn trạch sao? Đánh cho mặt mũi sưng vù, xem Khôn trạch có sợ không ha ha…”

Củng Vinh đang nghe say sưa, vô tình liếc ra ngoài quán rượu, liền thấy một bóng lưng quen thuộc.

“Im miệng!”

Hách Đại chưa hiểu gì: 
“Lão Đại, sao vậy?”

Củng Vinh chỉ ra phía tiệm tạp hóa: 
“Các ngươi nhìn xem, kia có phải là ai?”

“Quý Đại?!”

“Nàng còn dám lên thị trấn?”

“Ta phải cho nàng biết tay!”

Hách Đại và Vương Nhị hùng hổ, nhưng Củng Vinh gắt: 
“Vậy thì ra ngoài đánh đi.”

Hai người lập tức im bặt: 
“Lão Đại… chuyện này…”

“Tay chân chúng ta còn chưa hồi phục, giờ đánh nhau thì không phát huy được sức mạnh…”

Củng Vinh cũng không thật sự muốn bọn họ đi gọi người ngay lúc này, hắn hỏi: 
“Các ngươi nhìn thấy Quý Đại đi ra từ đâu?”

“Tiệm tạp hóa đó, còn xách theo rất nhiều đồ…” Hách Đại chưa kịp phản ứng.

Vương Nhị thì nhanh trí hơn một chút: 
“Không đúng. Trước kia Quý Đại uống rượu, chẳng phải đều đem đồ trong nhà đi cầm cố để đổi lấy tiền sao? Giờ lại có tiền mua mấy thứ kia, chẳng lẽ là lấy từ lần trước… từ trên người chúng ta?”

Nhưng câu này Vương Nhị không dám nói ra, vì Củng Vinh đang ở ngay bên cạnh.

Củng Vinh nheo mắt lại: 
“Ta cũng muốn biết. Hai người các ngươi đi điều tra xem gần đây Quý Đại đang làm gì.”

Đánh người xong mà cứ để yên như chưa từng xảy ra chuyện gì — đời nào có chuyện dễ dàng như thế?

Sau khi ăn cơm tối xong, Quý Bình An như thường lệ mở bảng hệ thống.

- Giá trị sinh mệnh của Thẩm Chi Ngu: 41/100 
- Độ thiện cảm: -35/100 
- Số lần rút thẻ hiện tại: 11

Do chuyện kẹo mạch nha hôm qua, độ thiện cảm của Thẩm Chi Ngu đã tăng thêm 4 điểm, giúp nàng có thêm lượt rút thẻ.

Nghĩ đến lần trước rút được thẻ “âm nhạc thư giãn”, Quý Bình An vẫn chưa dùng đến.

Giá trị sinh mệnh tăng chậm, nàng đoán là do trước kia chủ yếu là ngoại thương, chỉ cần xức thuốc là khỏi. Nhưng mất trí nhớ thì không dễ hồi phục, thân thể cũng yếu hơn, nên sinh mệnh tăng chậm.

Quý Bình An ngồi nghĩ về Thẩm Chi Ngu mấy ngày nay: nói một đằng làm một nẻo, thích ăn ngọt, không thích nói chuyện với người lạ, có thể trêu đùa nhưng không được quá trớn. Giờ còn thêm một đặc điểm nữa: da trắng, nhỏ nhắn, nuôi rất “được”.

Nàng tự nhủ: 
“Đúng là giống mèo thật.”

Sáng hôm sau, Quý Bình An chuẩn bị như thường lệ để lên núi săn thú.

Trước khi đi, nàng ra sân chỉnh lại cung tên.

Tuế Tuế thì tưới nước cho rau mới gieo, rồi cho gà con ăn cỏ, miệng còn líu ríu: 
“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, mau lớn lên nhé.”

Quý Bình An tò mò hỏi Thẩm Chi Ngu bên cạnh: 
“Tiểu Hoàng là ai?”

“Con gà con.” Thẩm Chi Ngu đáp.

Quý Bình An nhìn con gà lông vàng, thấy gọi là “Tiểu Hoàng” cũng hợp lý.

Nghĩ đến đó, nàng bật cười, rồi quay đầu nói: 
“Ta lên núi đây. Ngươi không có việc gì thì ra sân sưởi nắng nhiều một chút.”

Sưởi nắng cũng giúp bồi bổ cơ thể.

Thẩm Chi Ngu lạnh lùng liếc nàng một cái: 
“Tự ngươi đi mà sưởi.”

Chẳng lẽ Càn nguyên không biết mùi tín hương của mình sao? Nếu biết thì sao lại nói câu đó?

【Độ thiện cảm nhân vật mục tiêu -11】

Nói xong, nàng quay sang trò chuyện với Tuế Tuế, không thèm để ý đến Quý Bình An nữa, để nàng đứng đó ngẩn ngơ một mình.

Sao độ thiện cảm lại tụt đột ngột thế?

Quý Bình An vẫn mang tư duy của thế giới cũ, không hiểu rõ về tín hương ở thế giới này, nên cũng không để ý đến mùi hương của bản thân.

Vì vậy, nàng bắt đầu hồi tưởng từ lúc sáng sớm đến giờ, vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến Thẩm Chi Ngu khó chịu.

Không nghĩ ra thì thôi, nàng cũng không làm khó bản thân. Mèo mà — tâm trạng không tốt thì cào một cái là chuyện bình thường.

Dù sao thì số lượt rút thẻ cũng không bị giảm.

Sau chuyện ở nhà Phú Quý, Quý Bình An lên núi lần nữa, cẩn thận hơn nhiều. Đi vài bước là nàng lại nhìn xuống chân, xem có hố nào bị che khuất không.

Mấy ngày nay trời ấm dần, cây cối trong rừng mọc nhanh, cỏ dại cũng cao lên, tìm con mồi càng khó hơn.

Nhưng với Quý Bình An thì không thành vấn đề. Chỉ cần thấy được con mồi, nàng sẽ không để nó chạy thoát.

Kỹ năng [Ống ngắm con mồi] sẽ tự động điều chỉnh theo ý thức của nàng. Nếu muốn bắn trúng, mũi tên sẽ bay thẳng vào điểm chí mạng.

Nếu muốn bắt sống, chỉ cần nàng nghĩ đến vị trí cần bắn, mũi tên sẽ bay đúng chỗ đó — dù con mồi có nhanh đến đâu cũng không thoát.

Chỉ có một hạn chế: nếu con mồi ở quá xa, ngoài tầm trăm thước, thì kỹ năng này không phát huy được.

“Vút—”

Một mũi tên bay ra, Quý Bình An nhặt con chim sẻ rừng bỏ vào giỏ.

Nàng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm con mồi tiếp theo, thì nghe có người nói: 
“Bắn cung giỏi thật, mũi tên gỗ mà cũng bắn xa vậy!”

Quý Bình An quay đầu lại, thấy một nữ nhân tầm tuổi nàng, dáng người cao, tay cũng cầm cung. Nhưng trong ký ức của nguyên chủ thì không có người này.

“Ngươi là ai?” Quý Bình An hỏi.

Nữ nhân cười tươi: 
“Ta là Mạnh Thủy Sơn, ở thôn Lâm sát vách. Cũng là người săn thú, hôm nay lên núi dạo chơi, không ngờ gặp được ngươi.”

Nghe nàng giới thiệu, Quý Bình An cũng hiểu ra: 
“Ta là Quý Bình An, ở thôn Đại Liều.”

Nguyên chủ ngoài người trong thôn thì không quen ai, mà Mạnh Thủy Sơn là người thôn bên, quanh năm săn thú trên núi, không quen cũng là bình thường.

“Ta thấy ngươi bắn tên rất chuẩn, sao trước giờ chưa từng gặp?”

Mạnh Thủy Sơn tính cách cởi mở, thích kết bạn. Trong vòng mười dặm, nàng gần như biết hết người săn thú, nhưng đây là lần đầu gặp Quý Bình An.

“Ta mới bắt đầu đi săn mấy hôm nay.” Quý Bình An nghe nàng nói, cũng yên tâm.

Xem ra hiệu quả của [Ống ngắm con mồi] chỉ mình nàng thấy rõ, người ngoài không nhận ra có gì bất thường.

“Vậy thì phải rồi!” Mạnh Thủy Sơn nói tiếp: 
“Trước đây ta cùng mấy người săn khác định bắt lợn rừng, ai ngờ lưới bị phá, mấy người kia đều bị thương, giờ còn đang nằm nhà dưỡng thương.”

“Ta phụ trách bắn tên, hôm đó đứng xa nên không bị thương. Hôm nay lên núi định bắt vài con gà rừng, mang về cho họ bồi bổ.”

Quý Bình An nghe vậy, liền hỏi tiếp: 
“Các ngươi thường…”

Cũng không trách, rừng lớn như vậy, mấy ngày nay nàng đi săn mà không gặp ai khác, hóa ra là vì họ bị thương.

“Đúng vậy, bọn ta có bốn người, bình thường đều cùng nhau lên núi săn thú.” Mạnh Thủy Sơn không giấu giếm gì, biết gì nói nấy.

Nàng giỏi bắn cung, ba người còn lại là thợ săn ở các thôn gần núi, mỗi người phụ trách một việc: giăng lưới, đặt bẫy, cầm đao săn để đánh cận chiến.

Nói xong, nàng nhìn sang Quý Bình An: 
“Ngươi bình thường đi săn một mình sao? Không vào sâu trong rừng chứ?”

“Ta chỉ đi dạo quanh bên ngoài, săn gà rừng với thỏ thôi.” Quý Bình An đáp.

Mạnh Thủy Sơn thở phào nhẹ nhõm: 
“Vậy thì tốt. Ngươi đừng tùy tiện vào sâu trong rừng, bên trong nguy hiểm lắm. Bọn ta bốn người mà còn bị thương.”

Quý Bình An gật đầu: 
“Ta nhớ rồi.”

Lúc mới bắt đầu đi săn, nàng từng nghĩ đến việc thử săn lợn rừng. Nhưng nghe Mạnh Thủy Sơn nói vậy, nàng cũng từ bỏ ý định.

Lợn rừng da dày thịt béo, dù bắn trúng chỗ hiểm cũng chưa chắc hạ được ngay. Chúng hung dữ và rất nguy hiểm.

“Vậy là chúng ta cũng coi như quen biết rồi. Nhà gỗ của ta ở phía Nam, sau này có thể hỗ trợ nhau.” Mạnh Thủy Sơn nói.

“Nhà gỗ?” Quý Bình An không hiểu.

Mạnh Thủy Sơn “à” một tiếng, rồi giải thích: 
“Con mồi trong núi khó tìm, lên xuống núi mất thời gian. Nên bọn ta dựng sẵn nhà gỗ và giường gỗ trong rừng để nghỉ tạm. Mang theo ít lương khô, có thể ở lại ba đến năm ngày không cần xuống núi.”

“Như gà rừng, thỏ rừng, bọn ta chỉ bắn vào chân, giữ lại trên núi vài ngày cũng không chết. Gom đủ rồi mới mang xuống thị trấn bán.”

Nói xong, nàng hỏi: 
“Ngươi không có nhà gỗ à?”

Quý Bình An gật đầu: 
“Mỗi ngày săn xong là ta về nhà luôn. Có thời gian thì cùng ngày đem mồi đi bán ở thị trấn.”

Vì vậy, mồi của nàng thường còn tươi, máu vẫn còn ấm khi giao cho hàng thịt.

“Vậy sao ngươi không dựng một nhà gỗ? Cũng tiện mà.” Mạnh Thủy Sơn đề nghị.

Quý Bình An cười: 
“Trong nhà còn có người, ta không về thì không yên tâm.”

Một phần là vì để Thẩm Chi Ngu và Tuế Tuế ở nhà một mình không an toàn.

Phần khác là nếu nàng không ở nhà, thì không thể tăng độ thiện cảm với Thẩm Chi Ngu.

Mạnh Thủy Sơn càng ngạc nhiên: 
“Ngươi thành thân rồi à? Hay là phải chăm sóc người nhà?”

Nàng là Càn nguyên, trong nhà vẫn đang lo chuyện hôn sự. Nhưng vừa nghe nàng là người săn thú, máu me suốt ngày, thì Khôn trạch nào cũng lắc đầu từ chối.

Ba người còn lại trong nhóm nàng cũng chưa ai thành thân.

Quý Bình An gật đầu mơ hồ, xem như thừa nhận: 
“Ta còn có một muội muội ở nhà.”

Mắt Mạnh Thủy Sơn đầy hâm mộ: 
“Vậy thì phải về chăm sóc người nhà rồi. Người làm nghề săn thú như bọn ta, muốn thành thân cũng khó lắm…”

Hai người trò chuyện rất hợp ý, nên sau đó cùng nhau săn mồi, rồi mới xuống núi.

Trên đường, Mạnh Thủy Sơn chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm săn thú: khu nào có loại mồi gì, bị thương thì dùng loại thảo dược nào để cầm máu…

Đây đều là kinh nghiệm truyền lại từ đời này sang đời khác. Dù Quý Bình An có kỹ năng [Ống ngắm con mồi], nhưng kiến thức thực tế thì chưa nhiều, nên nàng nghe rất chăm chú.

Khi xuống núi, vừa nói xong chuyện thảo dược, Mạnh Thủy Sơn đột nhiên vỗ đùi.

Quý Bình An hỏi: 
“Sao vậy? Bỏ quên đồ trên núi à?”

“Không phải.” Mạnh Thủy Sơn đáp, 
“Ta định hỏi ngươi có muốn gia nhập nhóm bọn ta không. Sau này cùng nhau đi săn, có thể hỗ trợ nhau.”

“Ngươi yên tâm, tiền bán mồi chia đều. Nếu ai bị thương thì sẽ được chia thêm.”

Hiện tại nhóm nàng có bốn người, gặp mồi hung dữ thì vẫn hơi thiếu lực. Nên muốn tìm thêm người.

Nhưng thợ săn giỏi rất khó tìm, nhất là người bắn cung chuẩn như Quý Bình An.

Thật ra, ngay khi thấy nàng bắn tên trong rừng, Mạnh Thủy Sơn đã muốn mời nàng gia nhập. Nhưng vì nói chuyện quá nhiều, giờ mới nhớ ra.

Quý Bình An không trả lời ngay: 
“Săn một con lợn rừng thì chia được bao nhiêu tiền?”

Mạnh Thủy Sơn đáp ngay: 
“Lợn rừng bán được khoảng mười đến hai mươi lượng bạc, mỗi người chia khoảng ba đến bốn lượng.”

“Nếu may mắn săn được nai rừng, có thể bán tới năm mươi lượng, mỗi người chia khoảng mười lượng.”

Quý Bình An hỏi tiếp: 
“Vậy bao lâu thì các ngươi gặp được lợn rừng hoặc nai?”

Dù thấy Mạnh Thủy Sơn là người tốt, nhưng nhắc đến tiền bạc thì nàng không thể quyết định vội.

“Bọn ta khoảng năm đến mười ngày lên núi một lần, cơ bản đều gặp được lợn rừng hoặc nai. Nếu may mắn thì còn gặp được sơn dương, giá cao hơn — một con có thể bán tới một trăm lượng bạc.”

Thấy Quý Bình An vẫn chưa trả lời, Mạnh Thủy Sơn do dự rồi nói: 
“Ta nói giá thật, nhưng không phải lần nào cũng săn được. Mồi thì cũng có lúc chạy thoát.”

“Hơn nữa, săn thú cần mua dây thừng, mũi tên sắt, vòng bẫy… đều tốn tiền. Ta muốn mời ngươi gia nhập, nhưng không thể giấu mấy chuyện này.”

Dù nhìn thì thấy tiền nhiều, nhưng chi phí cũng không ít. Chưa kể đi săn là đặt cược cả mạng sống — mỗi lần lên núi đều là đánh cược sinh tử.

Quý Bình An gật đầu: 
“Ta hiểu.”

Nhưng nàng có kỹ năng [Ống ngắm con mồi], sức mạnh hiện tại cũng khá ổn, lại thêm kinh nghiệm của Mạnh Thủy Sơn, thì tỷ lệ mồi chạy thoát sẽ giảm nhiều. Nàng rất tin vào năng lực của mình.

Chỉ là những điều đó, nàng chưa nói ra ngay.

Quý Bình An thầm tính toán: hiện tại nàng chỉ săn quanh rìa rừng, mồi không nhiều, mỗi lần bán được vài trăm văn.

Số tiền đó với người thường thì không ít, nhưng nàng muốn sống tốt hơn, nên thấy vẫn chưa đủ.

“Để ta suy nghĩ thêm.”

Mạnh Thủy Sơn cũng hiểu rõ, đi săn trong rừng sâu là chuyện liên quan đến tính mạng, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Huống chi Quý Bình An còn có người nhà, lo lắng là điều dễ hiểu, nàng hoàn toàn thông cảm.

Vừa trò chuyện, Quý Bình An cũng đã về đến trước cổng nhà. Mạnh Thủy Sơn nói lời từ biệt: 
“Chuyện này không cần vội, ngươi cứ suy nghĩ kỹ rồi đến thôn ta tìm ta là được. Cứ đi dọc theo con đường này về phía trước, nếu không tìm được nhà ta thì cứ hỏi người trong thôn, nói tên ta là được.”

Quý Bình An gật đầu, tiễn nàng đi rồi mới đẩy cửa bước vào nhà.

Thẩm Chi Ngu đang ở ngoài sân, tất nhiên cũng thấy cảnh Quý Bình An trò chuyện với Mạnh Thủy Sơn.

Nàng chủ động hỏi: 
“Ngươi mới quen người đó à?”

Quý Bình An hơi bất ngờ, lập tức đáp: 
“Đúng vậy, là người thôn bên, cũng làm nghề săn thú. Hôm nay mới gặp. Ngươi biết nàng sao?”

Dù sao đây là lần hiếm hoi Thẩm Chi Ngu chủ động bắt chuyện với nàng.

“Không quen.” Thẩm Chi Ngu nói, “Chỉ là chưa từng thấy nàng.”

Mấy ngày nay, khi không có việc gì, nàng thường cùng Tuế Tuế ra ngoài nhặt củi hoặc hái rau dại. Tuy không hay nói chuyện với người trong thôn, nhưng nàng vẫn lắng nghe họ, từ đó nắm bắt thông tin.

Người đã gặp qua, nàng đều nhớ rõ. Mạnh Thủy Sơn là lần đầu tiên thấy.

“Người thôn bên thì chưa từng thấy cũng bình thường. Ta trước kia cũng không quen nàng.” Quý Bình An nói.

Thẩm Chi Ngu “ừm” một tiếng, rồi quay người vào bếp, không hỏi thêm gì. 
Quý Bình An: “…?”

Vậy nàng hỏi chuyện Mạnh Thủy Sơn là có ý gì?

Buổi tối, cháo đã nấu xong. Quý Bình An rửa tay rồi vào bếp, chuẩn bị làm món cải trắng xào trứng vịt.

Trứng vịt to hơn trứng gà, khi đập vào chảo dầu nóng sẽ chuyển sang màu vàng óng. Sau khi lấy ra, nàng cho cải trắng vào xào, rồi cho trứng vào xào chung. Mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Món này đơn giản, Quý Bình An không tốn nhiều công sức.

Nhưng không hiểu sao, khi đang nấu, nàng lại nhớ đến câu nói của Mạnh Thủy Sơn — nàng ấy vẫn chưa thành thân.

Kết hợp với thái độ đặc biệt của Thẩm Chi Ngu gần đây, trong lòng Quý Bình An bỗng dâng lên một ý nghĩ, không cách nào gạt đi được.

Lúc ăn cơm, Quý Bình An hỏi Tuế Tuế: 
“Hôm nay các ngươi đi đâu chơi?”

“Ra bờ sông.” Tuế Tuế vừa ăn vừa kể.

“Có nhiều hoa nở lắm, ta còn thấy cá với tôm trong sông.”

Quý Bình An cười: 
“Có bắt được không?”

Tuế Tuế gật đầu: 
“Khó lắm, chúng nó cứ chui vào mấy khe đá.”

Con sông ở thôn Đại Liễu không sâu, chưa tới đầu gối, nên không nguy hiểm. Vì vậy, khi Tuế Tuế muốn bắt cá, Thẩm Chi Ngu cũng không ngăn cản.

Quý Bình An hỏi tiếp: 
“A Cửu có bắt được không?”

“Không, A Cửu chỉ đứng cạnh cầm tay ta.”

Lúc này Thẩm Chi Ngu lên tiếng giải thích: 
“Xuống sông thì quần áo sẽ bị ướt.”

Nàng không thích mặc đồ ướt đi lại.

Quý Bình An cười: 
“Vậy hôm nào ta rảnh sẽ đi bắt cùng các ngươi.”

Nói xong, nàng liếc nhìn Thẩm Chi Ngu, giả vờ hỏi: 
“Ngươi thấy Mạnh Thủy Sơn thế nào? Người vừa nói chuyện với ta ấy.”

Thẩm Chi Ngu ngẩng lên nhìn nàng, không hiểu sao lại hỏi chuyện đó.

Nhưng nàng vẫn trả lời: 
“Tốt hơn ngươi.”

Dù không rõ Mạnh Thủy Sơn là người thế nào, nhưng nàng chắc chắn sẽ không khen Quý Bình An.

Ba chữ ấy khiến lòng Quý Bình An nặng trĩu.

“Không thể nào chứ?”

“Nếu không thì ngươi thử so sánh kỹ lại xem?” Thẩm Chi Ngu nói.

Quý Bình An bắt đầu liệt kê: 
“Mặc dù Mạnh Thủy Sơn nhìn đoan chính, nhưng ta cũng đâu có xấu.”

“Ta nấu ăn ngon, còn nàng thì suốt ngày ở trên núi, nhìn không giống người biết nấu ăn.”

Thẩm Chi Ngu nhìn nàng: 
“Sao ngươi biết nàng không biết nấu ăn?”

“Với lại, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Quý Bình An nghẹn lời.

Dĩ nhiên là vì lo lắng đối tượng nhiệm vụ của mình — Thẩm Chi Ngu — có thể đột nhiên để ý người khác.

Nhưng chuyện này không thể nói ra. Nói ra thì độ thiện cảm có khi tụt mạnh.

Nàng hạ giọng: 
“Chỉ là hỏi vu vơ thôi.”

Thẩm Chi Ngu “à” một tiếng.

Quý Bình An nghe giọng lạnh nhạt quen thuộc ấy, liền thấy yên tâm hơn.

Thẩm Chi Ngu vẫn là Thẩm Chi Ngu — chỉ cố ý chọc nàng giận, chứ không phải thật sự có hứng thú với Mạnh Thủy Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro