Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28


Giao thừa năm ấy, Trưởng Công Chúa Ngu Cửu Châu là hài tử duy nhất của Đế Hậu, trời vừa tờ mờ sáng đã phải vào cung chầu mừng năm mới.

Phò mã Trì Vãn lẽ ra cũng phải cùng đi. Năm nay là năm đầu sau thành hôn, hẳn phải theo nàng đồng hành cùng bước vào hoàng cung khi tết đến.

Cùng lúc ấy, Hoài An Hầu phủ lại nóng ruột như lửa đốt. Tra xét mãi mới biết Trì Vãn không vào cung diện thánh, họ thầm thở phào một hơi. Thế nhưng giao thừa mà chẳng thấy mặt mũi phò mã, vạn nhất nàng nói ra điều chi bất lợi với hoàng đế, thì Hoài An Hầu phủ chỉ e cũng khó giữ mình.

Vậy nên, khi trời còn chưa tỏ, bọn họ đã vội sai người đến mời nàng hồi phủ ăn tết.

Nhận được tin, Trì Vãn chỉ cười lạnh trong bụng. Nàng không biết là do người Hoài An Hầu phủ ngu dốt nên không biết sợ, hay là đã coi thường ngôi vị phò mã nàng tới mức đó.

Công chúa và phò mã mới thành hôn năm đầu, lại là ở rể trong phủ công chúa, mà cũng dám đường hoàng mời nàng hồi phủ mẹ đẻ ăn tết lẽ nào coi nàng như thứ trò đùa?

Nguyệt Lạc đứng bên cạnh, thấp thỏm đợi nàng định đoạt. Dù sao nàng cũng thấy Hoài An Hầu phủ quả thật là không biết điều.

Trì Vãn nghĩ, Hoài An Hầu phủ không làm được gì, có lẽ chỉ muốn dò xét một chút, xem Lư Trinh đã giao cho nàng chứng cứ thế nào.

Cho dù ban đầu Lư Trinh có dao động, thì bọn họ cũng không thiếu cách dò hỏi qua đám bộ khoái. Luôn có kẻ miệng không kín, nói hở ra vài lời.

May thay, Trần Viễn nói khi đi tìm chứng cứ là do hắn và Lư Trinh tự thân hành động, bọn bộ khoái chỉ là đi theo làm thế trận hù dọa. Không cho chúng tiếp xúc nhiều, có hỏi cũng không moi được điều gì.

Nghe tin Hoài An Hầu phủ đến mời, Trì Vãn lập tức bảo Nguyệt Lạc: “Bảo bọn họ, ta đã là người của Trưởng Công Chúa phủ. Hôm nay lẽ ra phải vào cung cùng công chúa.”

“Dạ.” Nguyệt Lạc cúi người thi lễ rồi lui đi truyền lời.

Trì Vãn khoác lên mình một bộ trường bào màu lam nhạt, ống tay áo rộng càng làm nổi bật phong thái nho nhã. Bên ngoài lại phủ thêm áo choàng lót nhung cùng sắc, khiến làn da nàng trắng nõn như ngọc, môi hồng răng trắng, thiếu nữ dáng ngời, không thể không nói dáng vẻ này của nàng đúng là khiến người ta ấn tượng ngay lần đầu gặp gỡ.

Đời này, hình hài của nàng giống hệt kiếp trước, ngay cả khí chất cũng chẳng kém bao nhiêu. Có thể ăn vận đẹp đẽ thế này, cũng không quá đỗi bất ngờ.

Trì Vãn bước vào Vĩnh Ninh Viện, Xuân Quy vừa liếc nhìn đã khẽ nhíu mày đầy bất đắc dĩ. Không thể không thừa nhận, phò mã mềm mại này, da thịt trắng trẻo, quả thật là có chút dỗ người.

Hạ Khứ hừ một tiếng đầy khó chịu: “Đường đường Càn Nguyên, vậy mà lại là một tên tiểu bạch kiểm nhu nhược!”

Xuân Quy vội huých nàng một cái, khẽ giục: “Suỵt, nói nhỏ thôi.”

Cả phủ công chúa, người người đều khó chịu khi nhìn thấy Trì Vãn. Một khi trong lòng đã không ưa, thì nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.

Thế nhưng mấy ngày nay, biểu hiện của nàng khác hẳn. Đừng nói đến vụ án xuân dược là ai hạ, chí ít nàng đã chữa khỏi cho Trưởng Công Chúa, cũng chưa làm điều gì bất kính. Lần này lại một thân một ngựa tới Thanh Viễn huyện hành xử đàng hoàng, Xuân Quy và các tỳ nữ đều nhìn rõ, trong lòng không khỏi thấy phò mã có lẽ thật sự đã đổi thay.

Đối với những người bao dung, thì nàng lại giống một kẻ “lãng tử quay đầu”.

Chỉ là, nếu xuân dược kia vốn là do Trì Vãn hạ, thì những điều tốt đẹp nàng đang làm lúc này chẳng khác gì tự biên tự diễn?

Bất luận thế nào, các nàng đều là người đi theo Trưởng Công Chúa. Cho nên, tuyệt đối không thể để công chúa chịu thiệt.

Trì Vãn hiểu rõ hình tượng bại hoại của nguyên chủ đã thấm tận xương tủy, muốn gột rửa chỉ trong sớm chiều là điều không thể. Nhưng nàng có thời gian. Vẫn còn thời gian.

Nàng nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Điện hạ hiện ở đâu?”

Xuân Quy đáp: “Điện hạ đang xử lý công vụ, bảo chúng thần chờ bên ngoài.”

Ngu Cửu Châu xưa nay làm việc công đều không thích có người quấy nhiễu. Ngay cả khi ngủ cũng không cho thị tỳ hầu bên gối. Nếu không, đời trước của Trì Vãn đã chẳng dễ dàng chiếm được thân nàng như vậy.

Nghe vậy, Trì Vãn khẽ “ừm” một tiếng, rồi lẳng lặng đứng nghiêm, cùng các nàng lặng lẽ chờ đợi bên ngoài, không nói thêm lời nào.

Vẫn là Xuân Quy lên tiếng trước, nói:
“Phò mã mở tiệm thuốc, vị trí đã định xong rồi. Ở Đông thị, sau tiệm còn có một viện riêng biệt, vừa đủ để chế thuốc, luyện đan, làm viên hoàn gì cũng tiện cả.”

Trì Vãn thoáng sững người, không ngờ Ngu Cửu Châu ra tay hào phóng như thế. Đông thị đất quý như vàng, ấy vậy mà nói tặng là tặng, chẳng hề chần chừ.

Xuân Quy lại tiếp lời: “Điện hạ nói, một mình ngươi thì chế không được bao nhiêu thuốc. Sau này nếu mở rộng phải mời người hỗ trợ. Nhưng phương thuốc cần bảo mật, phò mã nên có tính toán trước rồi tâu rõ với điện hạ.”

“Ta biết rồi.” Trì Vãn gật đầu, trong lòng đã tự có chủ ý. Đợi lát nữa Ngu Cửu Châu ra sẽ trò chuyện cùng nàng ấy sau.

Giữa khoảng chờ đợi, Xuân Quy đưa mắt liếc xuống cái mâm tròn đá dưới sân. Mâm khắc chín mươi sáu rãnh nhỏ. Một canh giờ chia tám khắc, mười hai canh giờ đủ chín mươi sáu khắc, xem như một loại đồng hồ mặt đất thô sơ.

Đại Chu thuở sơ khai từng mở cửa giao thương với hải ngoại, Thái Tông hoàng đế uy trấn tứ phương, có phiên quốc ngoài biển xa cống tiến thiên văn học, mới sinh ra loại “khắc biểu” tinh vi này.

Đáng tiếc sau này quốc lực Đại Chu dần yếu, đành ngưng ngoại giao. Thời gian lâu, kỹ thuật cũng mai một. Khắp kinh thành giờ không có máy đo giờ, người ra ngoài chỉ đành trông trời trông đất đoán giờ.

Hôm nay lại là ngày cuối năm, triều đình nghỉ ngơi không thượng triều. Vừa rồi có tin từ hoàng cung truyền tới, hoàng thượng lại phát bệnh.

Năm tới sẽ là năm Thánh Nguyên thứ hai mươi tám, mà năm ấy là năm nhiều biến động. Một phần cũng bởi thân thể Thánh Nguyên đế lúc mạnh lúc yếu, khiến triều cục tranh giành thêm phần gay gắt.

Nếu Ngu Cửu Châu thực sự sống lại, hẳn sẽ có vô vàn cách ứng đối. Trì Vãn cúi thấp mắt, che giấu nét đăm chiêu trong đáy.

Thấy thời gian không còn sớm, Xuân Quy bước vào thư phòng, khẽ nói với người đang cầm bút.

“Điện hạ, sắp đến giờ Tỵ rồi.”

Ngu Cửu Châu dừng tay, đặt bút lông vào nghiên, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Thân thể nàng nay đã gần khôi phục hoàn toàn. Kỳ mẫn cảm cũng đã qua, tuyến thể được đắp thuốc cao ức chế, không một tia hương tín nào tiết ra ngoài.

Cao thuốc ức chế do Trì Vãn chế hiệu quả vô cùng tốt. Nàng tự thân dùng qua, hiểu rất rõ nó có ý nghĩa lớn thế nào đối với khôn trạch trên khắp thiên hạ. Không chỉ khôn trạch, ngay cả càn nguyên cũng dùng được.

Theo luật Đại Chu, càn nguyên một khi đến kỳ thì không được tùy tiện ra ngoài. Nếu lỡ có chuyện tiết hương gây tổn thương phong hóa, lập tức phải chịu án ngồi tù.

Thế nên, một khi cao dán thuốc này được phổ biến, nhất định sẽ được hoan nghênh như nắng hạn gặp mưa rào.

Nhất là khi Trì Vãn còn đề xuất chiến lược kinh doanh, ban đầu chỉ bán bản cao cấp cho giới phú quý, kiếm được chút vốn xong mới hạ giá mở rộng tiệm khắp nơi. Dù đóng gói khác nhau, nhưng hiệu quả như một.

Lợi nhuận, nàng giữ chín phần mười. Có thể tưởng tượng, chỉ cần dựa vào món này, nàng đủ sức kiếm trăm vạn lượng bạc, thậm chí hơn.

Ngay cả Lâm gia đầu tư hẳn một vạn lượng bạc, mà chỉ chiếm được một điểm. Điều đó cho thấy Trì Vãn có lòng tin đến nhường nào.

Y thuật của nàng, đầu óc tính toán của nàng đều khiến người ta không thể xem thường.

Ngu Cửu Châu nhìn nàng, thật sự bắt đầu nghi ngờ, Trì Vãn của hôm nay còn là tên rác rưởi của hôm qua sao?

Chỉ cần một tia hoài nghi này còn đó, Trì Vãn làm bao nhiêu cũng không uổng phí.

Trì Vãn bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn mình soi xét, trong lòng lập tức biết rõ mọi việc mình làm đã bắt đầu có hiệu quả.

“Điện hạ.” Trì Vãn khẽ gọi.

Có lẽ tiếng gọi ấy kéo nàng từ suy nghĩ trở về. Trong thoáng chốc, ánh mắt nàng lại lạnh như sương, khiến không khí quanh đó cũng ngưng đọng.

Khí áp trầm xuống, đến nỗi những người đứng hầu xung quanh đều bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Trì Vãn thầm thở dài trong bụng, tẩy trắng chưa thành phò mã còn cần nỗ lực thêm.

Ngu Cửu Châu không để tâm tới nàng, chỉ bước thẳng ra ngoài.

Chiếc xe ngựa công chúa phủ đã đậu sẵn trước cổng. Xa giá dành cho hoàng thất có quy định nghiêm ngặt, thiên tử dùng sáu ngựa, vương hầu bốn ngựa, màu sắc cũng khác biệt rõ ràng, tuyệt không cho phép lạm quyền.

Mà Ngu Cửu Châu là Trưởng Công Chúa, thân phận đặc biệt. Tuy không thuộc hàng vương hầu, nhưng được ban riêng năm giá ngựa kéo, còn vượt cả chuẩn bậc vương hầu một bậc.

"Ta biết được." Trì Vãn nghe giọng nàng trầm thấp vắng lặng, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, ánh mắt rạng rỡ như nắng đầu xuân soi qua tầng mây mỏng.

"Còn có một việc."

Ngu Cửu Châu liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng, như thể ngầm cho phép nàng nói tiếp.

Trì Vãn liền nói: "Ta nghĩ, về sau có thể tự mình ra ngoài bắt mạch, hành y trị bệnh mở rộng danh tiếng. Như vậy phương thuốc của chúng ta càng dễ tiêu thụ, cũng càng dễ thu hút tín nhiệm từ thiên hạ."

Nàng dừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung: "Đương nhiên, trước đó ta sẽ thông báo với điện hạ, cũng sẽ không làm chuyện gì trái quy củ."

Ngu Cửu Châu hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt như gió sớm cuối đông, nhưng lại không lộ ra ý phản đối. Nàng nhìn Trì Vãn một hồi, chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Chỉ một tiếng “ừm” ngắn ngủi, lại khiến Trì Vãn vui vẻ như được ban ân đặc biệt.

Nàng ngồi đoan chính lại, nhỏ nhẹ hỏi: "Điện hạ, ta có thể đi ra ngoài ngồi cạnh một chút không?"

Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe ngựa như khựng lại một thoáng.

Ngu Cửu Châu nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt.

"Ngươi đang ngồi cạnh ta rồi."

Trì Vãn sững sờ. Đúng thật. Nàng đã ngồi bên cạnh từ đầu, vậy còn hỏi cái gì?

Nàng gãi gãi mũi, vẻ mặt hơi xấu hổ, đang định nói gì đó, thì bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, xe ngựa bắt đầu dừng lại.

Xuân Quy ở ngoài hô lên: "Điện hạ, đến hoàng cung rồi."

Trì Vãn còn chưa kịp nói thêm gì, thì Ngu Cửu Châu đã nhẹ nhàng vén rèm bước xuống. Tuyết đã rơi, rơi lặng lẽ như bụi phấn, mỏng manh mà lạnh buốt.

Trì Vãn bước theo sau, nhìn bóng dáng nàng áo choàng tuyết trắng đi trong gió, một thoáng trong lòng lại dâng lên một dòng cảm xúc lạ lùng giống như muốn bước cùng một người, suốt cả đời.

Nàng lập tức lắc đầu, tự mình đánh tan ý nghĩ vớ vẩn.

Tới hoàng cung rồi, không thể lơ là được.

Yến tiệc đêm giao thừa được tổ chức tại Tuyên Hòa Điện, là nơi Đế Hậu thường dùng để khoản đãi hoàng thất và thân vương.

Mặc dù thân thể Thánh Nguyên Đế dạo gần đây không tốt, nhưng vì đây là ngày Tết đoàn viên, ông vẫn cố gắng xuất hiện, ngồi trên long tọa nhìn xuống các hoàng tử công chúa, trong lòng sinh ra vài phần cảm khái.

Ngu Cửu Châu dẫn Trì Vãn cùng đến. Lúc các nàng tiến vào, hoàng hậu đang cùng mấy phi tần nói cười, trong điện vang tiếng cười nói nhè nhẹ, tựa như cũng muốn mượn không khí đoàn viên để xua đi nỗi lo trong lòng từng người.

Trì Vãn bước theo Ngu Cửu Châu, trước mặt mọi người cúi mình hành lễ rất đúng mực.

“Thần phụ Trì Vãn, bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, chúc thánh thể khang kiện, vạn phúc kim an.”

Giọng nói của nàng không cao, nhưng vừa đúng mực to rõ và uyển chuyển. Người bên cạnh vốn định khẽ khinh thường, lại nhất thời im bặt.

Hoàng hậu nhìn nàng một cái, ánh mắt như có như không.

Thánh Nguyên Đế không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Ngu Cửu Châu, giọng ôn hòa: “Cửu Châu, ngươi lại ốm đi rồi.”

Ngu Cửu Châu hành lễ, cười nhạt: “Nhi thần vẫn khỏe, phụ hoàng quá lo.”

Ánh mắt của Thánh Nguyên Đế dừng lại nơi Trì Vãn, trong đáy mắt thoáng có điều suy tư.

Mà Trì Vãn thì vẫn cung kính đứng một bên, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Thánh Nguyên Đế chậm rãi nói: “Trẫm nghe nói, lần này đi Thanh Viễn huyện, ngươi có thu được chút thứ tốt.”

Trì Vãn biết ông đang ám chỉ điều gì, liền khom người đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần phụ chỉ là thuận theo mệnh lệnh của Trưởng Công Chúa mà hành sự. Nếu có thu hoạch, đều là nhờ phúc của Trưởng Công Chúa và thánh ân.”

Lời vừa dứt, trong điện liền có người khẽ hừ một tiếng, giọng mang ý cười.

“Phò mã thật là giỏi ăn nói.”

Trì Vãn nhìn sang, người vừa nói chính là Tề Vương, thân đệ ruột của hoàng thượng, một trong những nhân vật chủ yếu trong triều đang dòm ngó quyền lực.

Không khí thoáng chốc có chút vi diệu.

Thánh Nguyên Đế khoát tay, ý bảo không cần nhiều lời, lại để mọi người vào bàn an tọa.

Mỗi người có tâm sự riêng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói. Duy chỉ có Trì Vãn, lặng lẽ ngồi cạnh Ngu Cửu Châu, thỉnh thoảng rót trà, thỉnh thoảng gắp món nàng thích.

Không ai để ý đến ánh mắt nàng thi thoảng dừng lại trên khóe môi cong cong của người bên cạnh, cứ như muốn giữ lấy dáng vẻ ấy vào lòng mãi mãi.

Nàng đem toàn bộ chứng cứ mang từ Thanh Viễn huyện về dâng lên cho Ngu Cửu Châu, nói:b“Điện hạ, mời người xem qua mấy thứ này.”

Ngu Cửu Châu đương nhiên biết đó là cái gì. Trong tay nàng sớm đã có chứng cứ tương tự, đều là do sớm âm thầm cho người điều tra kỹ càng. Những thứ Trì Vãn đưa tới, dù có hay không, thật ra cũng không còn quá trọng yếu.

Nhưng nếu Trì Vãn không giao ra, vậy thì lại khiến người ta không khỏi hoài nghi nàng có phải đang giấu giếm điều gì hay không?

Lần này, Trì Vãn tỏ rõ thành ý, không hề che giấu, điều gì cũng trình bày ra rõ ràng. Dù cho Ngu Cửu Châu không muốn nghe nàng nói, nàng cũng muốn nói hết, tránh sau này lại có hiểu lầm.

“Điện hạ, chứng cứ này đã chứng minh rõ ràng, vụ thôn tính ruộng đất là do Hoài An Hầu phủ làm. Không liên quan gì đến nàng cả. Bọn họ làm chuyện xấu, lại còn muốn đổ lên đầu nàng , thật sự là…”

Trì Vãn còn đang nghĩ nên dùng từ gì, thì Ngu Cửu Châu đã tiếp lời: “Lòng dạ đáng chém.”

“Ặc…”

Trì Vãn sửng sốt ý là muốn… chém người sao?

Nàng vốn là người hiện đại, đến giết gà còn không nỡ, giết cá cũng không đành lòng. Ngày thường xem video giết người đều bị làm mờ. Máu me bạo lực, bất kể là phim ảnh hay truyện tiểu thuyết, đều không thể tả kỹ.

Trì Vãn học trung y ngoại khoa, tuy có học giải phẫu nhưng đều là thực thể tĩnh. Chưa từng thật sự ra tay giết người. Nàng sao ngờ được, Ngu Cửu Châu mở miệng một cái liền muốn chém người?

“…Cái kia, điện hạ… người nói là, ‘răng rắc’ Hoài An Hầu phủ?” Nàng còn làm bộ đưa tay vạch một nhát ngang cổ, vẻ mặt mang theo chút ngây ngốc chân thành.

Có thể nói, từ xưa đến nay, huân quý Đại Chu trong tay ai mà chẳng từng dính máu? Vậy mà Trì Vãn lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi như thế, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Ngu Cửu Châu nheo mắt, nhìn nàng:
“Ngươi là đang muốn nói giúp Hoài An Hầu phủ?”

Trì Vãn vốn là nữ lang Hoài An Hầu phủ, nếu muốn nói đỡ cho bọn họ thì cũng không lạ. Nhưng sau câu tiếp theo, Ngu Cửu Châu lại có phần bất ngờ.

Chỉ nghe Trì Vãn nói tiếp: “Điện hạ, ta chỉ cảm thấy, hoàng thượng mới vừa phong thưởng cho Hoài An Hầu phủ, giờ chúng ta lại ra tay với bọn họ, có thể khiến bệ hạ cho rằng chúng ta đang vả vào mặt người.”

“Vả vào mặt”… từ dùng chuẩn xác đến đáng ngạc nhiên.

Ngu Cửu Châu nghe nàng nói “chúng ta”, ánh mắt liền lóe lên, không rõ là suy nghĩ điều gì.

“Ngươi thấy thế nào?”

Trì Vãn đáp: “Những chứng cứ này, nên đợi đến một thời cơ thích hợp mới lấy ra.”

Nàng hơi khó nói. Bởi nàng biết, đây không chỉ là tiểu thuyết nữa mà là một thế giới hoàn chỉnh. Trong sách tuy lấy nhân vật chính làm trung tâm, nhưng lại không viết quá nhiều về hoàng đế hay các nhân vật phụ, nên nàng cũng không rõ tính cách, hành động thật của bọn họ.

Còn Ngu Cửu Châu thì khác. Nàng đã sống lại, tất nhiên biết được rất nhiều chi tiết của kiếp trước, chỉ cần nghĩ một lát là có thể đoán được thế nào là “thời cơ thích hợp”.

Nàng hiểu rõ, nhưng lại không định nói cho Trì Vãn biết.

Trì Vãn cũng không quên căn dặn:
“Điện hạ, giao thừa yến đêm nay, Trung Sơn Vương rất có thể sẽ mượn cớ chuyện này để công kích nàng. Nếu hắn thật sự nhắm vào điện hạ, vậy nàng thấy, chúng ta có nên lấy chứng cứ ra hay không?”

Trì Vãn vốn định nếu Trung Sơn Vương đêm nay vẫn đi theo kịch bản trong truyện, dùng vụ ruộng đất để đối đầu Ngu Cửu Châu, thì nàng sẽ lập tức đưa chứng cứ ra.

Nhưng nghĩ lại, nếu bởi vậy mà khiến hoàng đế cảm thấy mất mặt, thì dù các nàng thắng cũng không có lợi ích gì thực sự.

Trong nguyên tác, Trung Sơn Vương vì chuyện này mà mất cả thế cục. Hắn dùng chứng cứ chỉ tội Trưởng Công Chúa, muốn khiến triều đình ép hoàng đế xử lý nàng, nào ngờ lại khiến hoàng đế nghĩ rằng hắn đang công khai làm nhục mặt mình, từ đó sinh nghi và bắt đầu âm thầm xa lánh, sau đó tìm cơ hội diệt phủ, xét nhà.

Hoàng đế hiện tại, tuy nói có vài phần mưu mô, nhưng vẫn rất coi trọng thể diện.

Cái gọi là “long nhan khó dò”, chính là bộ mặt hoàng gia ấy. Nếu là Trung Sơn Vương lấy chứng cứ ra, hoàng đế sẽ thấy bị xúc phạm. Nhưng nếu là các nàng đưa ra, e là cũng chẳng khác gì đánh vào mặt người.

Lời của Trì Vãn không phải không có đạo lý, Ngu Cửu Châu nhất thời rơi vào trầm tư, tay vô thức cầm một viên hạt dẻ bỏ vào miệng. Mùi hạt dẻ thơm ngọt lan tỏa trong khoang miệng, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã ăn hạt dẻ do chính tay Trì Vãn bốc.

Trong khoảnh khắc đó, ăn cũng không phải, không ăn cũng chẳng xong, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái lạ lẫm, thậm chí còn có chút lúng túng.

Trì Vãn cũng nhận ra, chỉ nâng chung trà lên uống coi như không nhìn thấy bộ dạng lúng túng ấy của nương tử nhà mình.

Uống xong trà, nàng đưa tay áp lên lò than sưởi. Vách lò bọc da lông thú dày dặn, vừa giữ ấm vừa không sợ bị bỏng.

“Điện hạ, nếu như ta lặng lẽ đem chứng cứ dâng lên bệ hạ, có được không?”

Trì Vãn nhớ lại bản tấu chương lần trước như đá chìm đáy biển, không có lấy một chút hồi âm. Chứng cứ lần này nếu đưa lên, tám phần cũng sẽ như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần goàng đế xem qua, trong lòng biết rõ là được.

Có điều, đêm nay nhất định sẽ phát sinh một hồi đối đầu. Nếu chứng cứ không ở trong tay mình, nàng thật sự không yên tâm.

Ngu Cửu Châu lắc đầu, hiển nhiên không tán thành việc lập tức trình chứng cứ lên cho vua cha.

Thấy vậy, Trì Vãn lại mở lời: “Điện hạ cảm thấy, tấu chương không có hồi âm, là do bệ hạ chưa xem qua, hay bởi vì tấu chương đi qua Bí Thư Giám nên bị giữ lại?”

Tấu chương vào tay Bí Thư Giám, tức là nội dung có khả năng bị người khác xem được. Bọn họ có thể cảm thấy một mình phò mã tra ra được cái gì chứ, khả năng cao là trực tiếp xem thường mà vứt đi.

Chức Bí Thư Giám vốn là do thái giám đảm nhiệm. Nam là bị thiến, còn nữ là càn nguyên bị phá hủy tuyến thể. Những người này cả đời chỉ có thể dựa vào hoàng đế mà sống, nhưng không loại trừ sẽ vì lợi ích mà thông đồng với các đại thần.

Trì Vãn đã chuẩn bị tâm lý, một khi dâng lên tấu chương, thì cũng không sợ nội dung bị lộ ra. Khi đó nàng chỉ mong khiến Hoài An Hầu phủ lo sợ, không dám tùy tiện động tay.

Nghĩ lại bây giờ, mới thấy lúc đó mình vẫn còn quá xem nhẹ hoàng quyền.

May mắn thay, nàng cũng giữ lại một chút tâm tư. Trong tấu chương chỉ viết rằng nàng là người chứng kiến, hoàn toàn không đề cập đến việc đã thu thập đủ chứng cứ, càng không nói gì đến chuyện Hoài An Hầu phủ bất kính với Trưởng Công chúa.

Khi đó, Trì Vãn chỉ muốn tố cáo Hoài An Hầu phủ, những chuyện khác định chờ gặp được hoàng đế rồi mới nói. Trong tấu chương không viết quá nhiều, là để đề phòng ngày sau bị bắt bẻ không rõ. Bây giờ xem ra, nước cờ đó quả thật đánh đúng.

Ai ai cũng biết, nguyên thân là người của Trung Sơn Vương. Dù hoàng đế có hoài nghi, cũng sẽ không hoài nghi lên đầu Ngu Cửu Châu. Trì Vãn tố cáo là lấy đại nghĩa diệt thân, là đứng trên lập trường công lý mà làm.

Chỉ cần hoàng đế đã xem qua, chỉ cần mọi chuyện sau đó phát triển đúng hướng, vậy là được.

Ngu Cửu Châu nâng chén trà lên. Trong tiết trời giá lạnh, nước trà rất nhanh liền nguội đi.

“Ngươi cứ coi như bệ hạ chưa từng xem qua là được.”

Trì Vãn lập tức hiểu rõ ý nàng, Ngu Cửu Châu đang nhắc nhở nàng rằng hoàng đế thực ra đã xem rồi, nhưng trên mặt vẫn giả như không biết gì.

Hiện tại bản thân nàng còn quá yếu, có rất nhiều chuyện không thể đối nghịch với hoàng quyền, ngược lại phải giữ thể diện cho Hoàng đế, để được người nhìn nhận là “người của mình”.

Nếu không thì… tại sao Ngu Cửu Châu lại để nàng từng bước được hoàng đế tín nhiệm? Lẽ nào không sợ nàng làm bậy, khiến công chúa phủ rơi vào hiểm cảnh?

“Điện hạ… nàng muốn ta giành lấy tín nhiệm của bệ hạ có đúng không?”

Ngu Cửu Châu không trả lời, rõ ràng là muốn để nàng tự mình lĩnh ngộ. Ngộ ra rồi, hợp tác về sau mới càng thêm vững chắc.

Dù sao đi nữa, việc hai người có thể ngồi yên một chỗ, cùng nhau thương nghị nhiều chuyện như vậy, vốn đã không dễ dàng gì rồi.

Có khi ngay cả Ngu Cửu Châu cũng không phát hiện, chính mình lại có thể ôn hòa cùng tồn tại một không gian nghị sự với Trì Vãn.

Trì Vãn khẽ cười, hỏi tiếp: “Vậy… tối nay thì sao?” Giao thừa yến, Trung Sơn Vương rất có thể sẽ vu cáo. Các nàng là nên xem kịch hay, hay là phải ra tay?

“Ngươi tự xử lý đi.”

Ngu Cửu Châu không muốn nói nhiều thêm, liền nhắm mắt dưỡng thần.

Đoàn xe của Trưởng Công Chúa đi đến đâu cũng rầm rộ, trước sau có đến mấy trăm người, thị vệ canh giữ hai bên dày đặc. Nhưng những thị vệ này không thể vào trong cung, chỉ có thể chờ ở ngoài. Các nàng cũng không được ngồi xe ngựa vào thẳng hoàng cung, bởi trong cung đã chuẩn bị nghi giá riêng để đón Ngu Cửu Châu.

Hoàng đế ngồi long liễn, hoàng hậu ngồi nghi giá, quý phi ngồi nghi trượng… Còn Ngu Cửu Châu thân là Trưởng Công Chúa, thì ngồi bộ liễn địa vị cao hơn quý phi nhưng vẫn dưới hoàng đế, hoàng hậu một bậc.

Bộ liễn có tám người khiêng, phía trước là phướn rồng phượng, phía sau là cung nữ che quạt màn, hai bên treo song Phượng Vũ Linh – biểu tượng cho quyền lực cao quý.

Khi Trì Vãn cùng Ngu Cửu Châu bước xuống xe ngựa, Xuân Quy liền đỡ Ngu Cửu Châu ngồi vào bộ liễn.

Còn nàng thân là phò mã thì đi bên cạnh. Khoảng cách vừa vặn khiến nàng có thể nhìn rõ đôi Phượng Vũ Linh kia, tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, từng chi tiết đều được chế tác thủ công, long lanh không tì vết. Trì Vãn nhìn đuôi chim công rực rỡ treo trên đó mà không khỏi nghĩ thầm chắc mấy con công phải bị vặt sạch lông đuôi mất. Rồi nàng lại tưởng tượng cảnh một con công trụi lông gặp phải con công nó thích, không biết sẽ lúng túng đến mức nào, nghĩ vậy liền phì cười.

Đúng lúc đó, Ngu Cửu Châu vừa ngồi vào bộ liễn, cúi mắt nhìn xuống liền bắt gặp nụ cười trên mặt Trì Vãn.

Nụ cười đó là vì cái gì?

Có lẽ vì Trì Vãn cười đẹp quá, nên Ngu Cửu Châu hơi nghiêng đầu đi, không thèm nhìn nàng nữa.

Trì Vãn vẫn đi bên cạnh bộ liễn, bỗng nhiên cảm thấy cổ lành lạnh, nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện một bông tuyết đang rơi xuống ngay trước mặt mình.

“Có tuyết rồi.”

Từ đầu mùa đông đến giờ, kinh đô thỉnh thoảng cũng có tuyết, dù chưa đủ lớn để gây thiên tai, nhưng cũng làm đường sá trở nên khó đi.

Nghe Trì Vãn nói có tuyết rơi, Ngu Cửu Châu liền đưa tay ra đón lấy một bông tuyết. Vì nàng ngồi cao, lại có màn che, nên không ai bên ngoài phát hiện động tác này.

Trì Vãn ngẩng đầu, thấy Ngu Cửu Châu như một đứa trẻ con khẽ chạm vào bông tuyết, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc vừa chua xót vừa dịu dàng. Nàng muốn nắm bắt lấy cảm xúc ấy, nhưng còn chưa kịp cảm nhận cho rõ, thì nó đã vụt qua.

Ngu Cửu Châu nhận ra ánh mắt Trì Vãn đang nhìn mình, thoáng ngẩn người, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dáng vẻ trẻ con như thế mà lại bị tên cặn bã Trì Vãn nhìn thấy, thật mất mặt!

Nàng vội thu tay lại vào trong áo choàng, ánh mắt lạnh lùng, âm thầm thêm một lý do nữa để "giết" Trì Vãn.

Xuân Quy và những người khác cũng bị câu “có tuyết rồi” của Trì Vãn làm cho chú ý, nhưng ai nấy đều chẳng biết nên nói gì.

Hạ Khứ hừ nhẹ một tiếng: “Tuyết rơi thôi mà, có gì phải ngạc nhiên đến thế.”

Dĩ nhiên là ngạc nhiên rồi. Trì Vãn là người phương Nam, cả đời hiếm khi được thấy tuyết. Đối với người trưởng thành sống ở phương Nam mà nói, được nhìn thấy tuyết chẳng khác nào một món quà lạ lẫm, mỗi người đều sẽ mừng rỡ khi lần đầu được thấy tuyết bay.

Xuân Quy kéo nhẹ tay áo Hạ Khứ: “Ngươi bớt lời lại.”

Dù trong lòng không thích phò mã đến mấy, cũng không thể nói ra oán trách như vậy. Lỡ để mấy thái giám truyền nghi giá nghe được, thì không hay. Phò mã tuy không phải hoàng thất chính thống, nhưng cũng xem như nửa thành viên hoàng tộc. Ngay cả viên quan lớn đến cũng không cần hành lễ quá lớn, sao có thể để người khác công khai chê trách?

Hạ Khứ biết mình lỡ lời, đành im lặng không nói thêm gì nữa.

Trì Vãn làm như không nghe thấy lời nàng ta, vẫn đưa tay ra đón tuyết, từng động tác đều nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu vật gì trân quý. Trong ánh mắt nàng, có một vẻ mong manh, hoài niệm, khiến người khác nhìn vào cũng thấy chùng lòng.

Ngu Cửu Châu liếc nhìn một cái, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc.

Mãi đến khi các nàng đi đến Đại Minh Cung, Ngu Cửu Châu mới từ bộ liễn bước xuống. Lúc này chỉ còn hai người được vào trong ngay cả Xuân Quy và Hạ Khứ cũng phải chờ ở ngoài.

Vào cung yết kiến Hoàng đế, nếu không được cho phép đặc biệt, thì không ai được phép đi theo.

Lúc này, Ngu Cửu Châu đột nhiên lên tiếng: “Chưa từng thấy tuyết sao?”

Trì Vãn thoáng sững người, mãi đến lúc nghe rõ mới biết nàng đang nói chuyện với mình.

“Rất hiếm thấy,” Nàng đáp.

Chỉ có người phương Nam mới có thể rất hiếm thấy tuyết. Vậy thì kẻ đang chiếm lấy thân thể tên cặn bã này... thật sự là người phương Nam sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Cửu Châu bỗng sinh ra một cảm giác điên rồ trong tiềm thức, nàng lại bắt đầu tin lời của Trì Vãn. Đúng là chuyện nực cười hết sức.

Trì Vãn không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng. Đến lúc này mới phát hiện, hai người hầu như đang sóng bước bên nhau, bản thân mình cao hơn nàng nửa cái đầu, vì thế vừa nhìn qua, liền nhìn thấy hàng mi dài của Ngu Cửu Châu.

Một bông tuyết rơi xuống, đậu lên lông mi nàng. Có lẽ vì lạnh, nàng khẽ nhắm mắt lại, chờ đến lúc tuyết tan mới từ từ mở ra.

Hoa tuyết tan vào mi mắt nàng, khiến khoé mắt như ánh lên một giọt lệ không thể phân biệt là nước tuyết hay là cảm xúc gì. Nhưng hình ảnh đó, lại khiến lòng người chấn động.

Trì Vãn chưa từng thấy ai đẹp đến vậy khi ánh mắt ngân ngấn nước.

“Điện hạ,” nàng nhẹ giọng nói, “ta chưa từng gặp ai xinh đẹp như nàng.”

Ngu Cửu Châu cũng chưa từng nghe ai khen trắng trợn đến vậy, nhưng điều khiến nàng giật mình là lời ấy không khiến người ta chán ghét. Không phải là ánh nhìn thô tục, mà là một tiếng khen xuất phát từ tận đáy lòng, thật sự mang theo sự thưởng thức.

“Câm miệng!” Giọng nàng mang theo một tia xấu hổ.

Trì Vãn cụp mắt, giấu đi ý cười trong đáy mắt, làm bộ nghiêm trang trịnh trọng. Dù sao cũng không thể để cho Ngu Cửu Châu sau khi vừa ngượng vừa giận xong, lại càng thêm muốn giết nàng.

--------

Editor có lời muốn nói: từ sau chương 27 bắt đầu nhiều chữ hơn roài, bộ này đến đoạn của bà Châu với bà Vãn thì đọc kỹ mới thấy được từ ghét ghét thành thương thương á. 🫶🏻🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt