Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


Trì Vãn thực ra thấy có chút kỳ lạ, Ngu Cửu Châu lại chủ động hỏi đến lịch trình của nàng.

Việc Ngu Cửu Châu biết trước lịch trình của mình, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, cả phủ công chúa đều nằm trong tay nàng ấy, chuyện nguyên thân có thể làm được, chẳng qua là dựa vào thế lực đó mà thôi.

Trì Vãn đoán rằng có lẽ Ngu Cửu Châu đang lo lắng cho thân thể của nàng, bèn nói:

"Điện hạ không cần lo lắng, ta tối nay sẽ về phủ. Ban ngày điện hạ chỉ cần dán miếng cao ức chế đúng giờ, bảo Lưu Viện Phán tới bắt mạch an ổn là được."

Ngu Cửu Châu liếc nhìn nàng một cái, giọng nhàn nhạt.

"Bổn cung chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi ở bên ngoài làm gì cũng được, ta sẽ không vì ngươi mà dọn đống rối loạn đó."

Không biết nghe như vậy, Trì Vãn còn có dám dứt khoát cắt đứt quan hệ với phủ Hoài An Hầu hay không.

Trì Vãn cũng không mấy để tâm, hiện tại mà nói, nàng chẳng có chút giá trị nào để khiến Ngu Cửu Châu phải vì mình làm gì cả. Huống hồ, đối phương vốn đã từng có ý muốn giết nàng.

Ánh mắt Ngu Cửu Châu nhìn nàng luôn mang theo sát khí, chưa bao giờ giấu giếm. Trì Vãn không nghĩ nàng che giấu không nổi, mà là cố ý muốn cho nàng biết sống chết của ngươi, ta có thể định đoạt.

Từ lời nói của đối phương có thể hiểu được, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không giết nàng, chí ít là không giết mà không có lý do.

"Ta hiểu, ta cũng sẽ không gây phiền toái cho điện hạ."

Trì Vãn cười hành lễ, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì.

"Đúng rồi, thuốc cao ức chế của điện hạ cần thay rồi, để ta giúp nàng thay xong rồi hẵng đi."

Ngu Cửu Châu: "..."

Khi thay thuốc cao ức chế, ngón tay của Trì Vãn lại nhè nhẹ lướt trên tuyến thể của nàng, dịu dàng đến mức chẳng thể bắt bẻ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, có phần chán ghét.

Có lúc nàng thật muốn chặt tay Trì Vãn đi cho rồi. Dù nàng ấy luôn làm rất cẩn thận, không hề có hành động vô lễ nào, nhưng bản thân việc dán thuốc cao trên tuyến thể vốn dĩ đã là một chuyện rất thân mật.

Xuân Quy cảm thấy chủ tử không vui, vội vàng tiến lên nói.

"Phò mã, không bằng dạy nô tỳ cách dán thuốc, sau này để nô tỳ làm cho điện hạ."

Trong mắt Trì Vãn ánh lên ý cười, ra vẻ do dự.

"Ừm... Cũng không phải không được."

Ngu Cửu Châu: "?"

Tối hôm qua Ngu Cửu Châu rõ ràng Trì Vãn thay thuốc cho mình, tại sao nàng ấy không nói là có thể để người khác làm?

Với Trì Vãn, đây chỉ là việc hầu hạ bình thường. Trong lòng nàng vô thức nghĩ rằng, dù sao cũng đều là nữ tử, giúp dán một miếng thuốc mà thôi, hơn nữa lại chỉ là vùng gần cổ mà thôi.

Trong đầu không hề có khái niệm ABO, Trì Vãn đơn giản trong trẻo như một dòng nước. Nhưng Ngu Cửu Châu lại không giống thế.

Nghe thấy có thể để người khác làm giúp, ánh mắt nàng như muốn giết người. Nhưng chính nàng lại không hỏi, còn tưởng chỉ có Trì Vãn mới làm được, nghĩ lại càng thêm uất ức.

Sau khi dạy Xuân Quy cách dán thuốc, Trì Vãn lại nghĩ, nếu sau này có nhiều loại thuốc cao ức chế, có thể đóng gói bên ngoài rồi in kèm sổ tay hướng dẫn sử dụng, cũng không khó gì, giống như khắc một con dấu, đóng lên là được.

Thế giới này đã có kỹ thuật in ấn, chỉ cần nàng nói rõ ý tưởng, sẽ dễ thực hiện.

Nhưng nàng không ngờ, ý tưởng đó bị bác bỏ ngay. Họa sĩ nói đây là dâm họa, nếu in hình như vậy lên vỏ thuốc, chẳng ai dám mua, có mua cũng chỉ dám lén lút.

Tất nhiên, đó là chuyện về sau, cũng là chuyện khiến Trì Vãn càng hiểu rõ, thế giới ABO này có rất nhiều điều cấm kỵ.

Trì Vãn không biết rằng, sau khi nàng rời khỏi Vĩnh Ninh Viện, tẩm điện chìm trong một khoảng yên lặng.

Xuân Quy không dám nói gì, chỉ lo nói sai một câu là điện hạ sẽ giết phò mã thật.

Im lặng một lúc, Ngu Cửu Châu lạnh giọng.

"Cho nàng con ngựa bị rối loạn tiêu hóa kia."

"A?"

Xuân Quy phản ứng ngay lập tức, điện hạ là muốn cho phò mã cưỡi con ngựa bị cho ăn ba đậu, để nửa đường ngựa lăn ra không đi được, buộc nàng phải xuống đi bộ đến tận Thanh Viễn huyện.

Lệnh của điện hạ, nàng nào dám trái. Xuân Quy đi ra nói với Hạ Khứ một tiếng, Hạ Khứ nghe xong mắt sáng rỡ, lập tức leo tường mà đi.

Để tiết kiệm thời gian, Hạ Khứ không đi qua cửa chính, thị vệ công chúa phủ thấy thế nhìn chằm chằm nàng, nàng liền trợn mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Hạ Khứ đi đường tắt tới chuồng ngựa, nói với tiểu sai vặt bên cạnh.

"Lấy chút ba đậu lại đây."

(Loại đậu gây độc tính mạnh :))) cụ thể là tiêu chảy)

"A? Hạ tướng quân, muốn làm gì vậy?" Tiểu sai vặt hoảng hốt, sao lại đòi ba đậu?

Trong chuồng ngựa đúng là có ba đậu, khi ngựa tiêu hóa kém mới dùng một ít, bình thường không ai dùng nhiều.

Hạ Khứ giả vờ nghiêm mặt.

"Ta bảo ngươi lấy thì lấy, nói nhiều làm gì?"

Tiểu sai vặt vội vàng cười nịnh.

"Vâng vâng... xin hỏi Hạ tướng quân, cho liều nhẹ hay liều mạnh ạ?"

"Đương nhiên là nhẹ thôi." Hạ Khứ không ưa Trì Vãn, nhưng cũng không đến mức phải hại chết một con ngựa, hay làm Trì Vãn ngã chết.

"Con ngựa này là cho phò mã, nhớ cho kỹ, phải để nó chạy được một đoạn rồi mới hư giữa chừng."

Tiểu sai vặt không hiểu lắm, nhưng vẫn mau chóng đi lấy ba đậu, cho ngựa yếu nhất trong chuồng ăn vào.

Trì Vãn tới nơi thì Hạ Khứ trốn một bên cười trộm.

Tiểu sai vặt biết mình làm chuyện xấu, liền dắt ngựa ra, nịnh nọt đưa tới.

"Phò mã, đây là ngựa của ngài."

Nghe có gì đó lạ lạ, càng lạ hơn là tiểu sai vặt này lần trước thấy nàng còn làm mặt khó coi, hôm nay sao lại giống như đổi người?

Trì Vãn nghi ngờ nhìn y một chút, rồi nhận lấy dây cương.

"Đa tạ."

"Không dám nhận ơn phò mã." Tiểu sai vặt vội vàng hành lễ.

Cảm thấy có chút kỳ lạ, Trì Vãn liếc nhìn hai tỷ muội Trần Viễn và Trần Cận đi theo phía sau, hai người cũng nhìn nàng rồi nhìn nhau, nhưng không nói gì.

Trì Vãn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Trần Viễn đã nhận lấy dây cương, nói:

"Phò mã, để thuộc hạ dắt ngựa."

Hôm nay Trần Viễn đi theo nàng, hai tỷ muội Trần gia đều biết võ, là người Ngu Cửu Châu phái đến giám sát nàng. Một người giúp nàng quản lý nội trạch, một người theo sát khi nàng ra ngoài.

Trì Vãn cũng chẳng ngại bên cạnh có hai người giám sát ngầm. Ít nhất từ cách quan sát đơn giản, nàng cũng nhìn ra được hai tỷ muội Trần gia này quả thực không phải người tầm thường.

Nhưng dù lợi hại đến đâu, thì cũng chẳng thể ngăn nổi chuyện ngựa đau bụng.

Từ lúc rời khỏi phủ công chúa, con ngựa của Trì Vãn đã có dấu hiệu lảo đảo, kéo lê mãi đến khi ra khỏi thành thì rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.

Chân ngựa mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất. Cũng may Trì Vãn phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người nhảy xuống, tiếp đất an toàn.

Trần Viễn vội vàng xuống ngựa chạy tới.

“Phò mã, ngài không sao chứ?”

Trong lòng nàng ta thầm kinh ngạc, không ngờ thân thủ của phò mã lại tốt như vậy. Bên ngoài chẳng phải đồn rằng phò mã là kẻ vô học sao? Dù là y thuật hay võ công, đều không giống lời đồn chút nào.

Trì Vãn không biết hình tượng của mình đang từng bước thay đổi trong mắt người khác. Nàng chỉ nhẹ lắc đầu:
“Không sao.”

Hiện tại nàng đối diện với hai lựa chọn, quay về phủ công chúa – mất khoảng một canh giờ, hoặc tiếp tục đến Thanh Viễn huyện – cũng mất gần nửa canh giờ.

Trì Vãn liếc nhìn ngựa của Trần Viễn, thầm tính toán. Nếu không thì...

“Trì Vãn! Trì Vãn!”

Nghe có người gọi tên mình, Trì Vãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Chế Nghĩa – cái tên tiểu bàn tử mập mạp kia đang chạy tới. Nàng không khỏi bật cười: “Chế Nghĩa? Không phải ngươi bị gia đình cấm túc sao?”

Hôm nay tiểu bàn tử khoác trên mình bộ hoa phục màu xanh lam, lông thú choàng vai, cả người toát ra vẻ quý khí, nhìn một cái liền biết là nhà có tiền.

So với y, Trì Vãn lại khiêm tốn hơn nhiều. Một thân áo gọn gàng đơn giản như học trò bình thường, ngoài áo choàng lông dày thì không còn vật gì sang quý. Tuy nhìn ra nàng xuất thân giàu có, nhưng không đến mức hiển hách.

Lâm Chế Nghĩa phất tay nói: “Đừng nói nữa, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hai người bọn họ có gì mà không thể nói? Lại còn chờ nàng ở ngoài cửa thành từ sớm.

“Ta đang chuẩn bị đi Thanh Viễn huyện, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Vừa hay, để ta đưa ngươi đi.” Nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, hình như có việc gấp thật.

“Chuyện này...” Trì Vãn cúi đầu nhìn con ngựa đang thở hổn hển của mình, lại liếc sang cỗ xe ngựa sang trọng bên cạnh của Lâm Chế Nghĩa.

“Mau lên đi, ngựa của ngươi để ta sai người dắt về thành. Con ngựa này vừa già vừa yếu, ta đã cho người chuẩn bị một con tốt hơn, sẽ cho mang tới Thanh Viễn huyện cho ngươi ngay.”

Trì Vãn chắp tay cảm tạ. Chuyện này đợi sau rồi nghĩ cách trả lại ân tình sau cũng không muộn.

Xe ngựa của Lâm Chế Nghĩa đúng là sang trọng xa hoa, như một gian phòng di động, bên trong không những có giường mềm, còn có bàn thấp, quả thực là một chốn nghỉ ngơi hoàn hảo.

Trì Vãn không khỏi cảm thán quả là hoàng thương, biết hưởng thụ thật.

Sau khi ngồi vào, nhìn tiểu bàn tử chu đáo rót trà, Trì Vãn cười hỏi: “Nói đi, tìm ta có việc gì?”

“Ta vốn định đến phủ công chúa tìm ngươi, vừa hay nghe người trong phủ nói ngươi vừa mới ra ngoài đi Thanh Viễn huyện. Ta định đuổi theo đến đó, không ngờ mới ra khỏi thành đã gặp được ngươi rồi.”

Ngay cả hắn cũng thấy bất ngờ, xe ngựa của mình lại vượt qua được đoàn người cưỡi ngựa.

Trì Vãn nào muốn như vậy? Ai mà ngờ được ngựa lại “thất thủ” giữa đường cơ chứ?

Nếu nàng biết đây là chủ ý của Ngu Cửu Châu.e là càng thêm bất đắc dĩ ai, mà ngờ được đường đường Trưởng Công Chúa lại trẻ con đến thế?

Ngu Cửu Châu chỉ đơn giản muốn dạy cho nàng một bài học, làm nàng té ngã, chịu chút khổ sở. Ai ngờ Trì Vãn lại thân thủ tốt đến mức ấy.

Nếu biết trước, e rằng nàng đã sắp xếp để Hạ Khứ cùng người giả làm sơn tặc, chặn đường đánh Trì Vãn còn hơn.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Vãn: Ta là đại phu, ta có lương tâm, nàng phải tin ta đi!

Ngu Cửu Châu: Chôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt