Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


Quả đúng như lời Ngu Cửu Châu nói, lần đầu tiên Trì Vãn cảm nhận được điều gọi là hoàng quyền, thiên hạ này đều là của hoàng đế nếu hắn không muốn gặp, thì người dưới cũng chẳng ai dám đưa tấu chương lên.

Nàng giao tấu chương cho Trần Viễn, nhờ nàng chuyển đến Bí Thư Giám. Kết quả là chẳng được hồi âm. Cũng vì thế mà Hoài An Hầu phủ cho rằng nàng chỉ nói miệng, càng không hề để nàng vào mắt.

Bên trong hoàng cung.

Hoàng đế phê xong tấu chương, thái giám bên cạnh lập tức dâng trà, hắn liếc nhìn một cái rồi cất tiếng dò hỏi:

“Trì Vãn dâng tấu sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, phò mã có sai người đưa lên, thỉnh cầu bệ hạ cho gặp mặt.”

“A Châu vì nàng mà tính kế cho chức Tri huyện Thanh Viễn, không chịu đi nhậm chức, lại muốn gặp trẫm làm gì?”

“Bệ hạ có muốn xem qua không? Lão nô đã đem để ra bên ngoài.”

“Vậy cứ cầm tới đi.”

Hoàng đế mở ra, vừa xem liền hừ lạnh một tiếng, ném thẳng lên bàn, đứng phắt dậy. Hắn thuở còn là hoàng tử từng được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam Đại Chu, chỉ tiếc năm tháng trôi qua, nay đã gần sáu mươi, lại để râu dài, đã chẳng còn phong thái năm xưa.

Thân hình vốn thon dài giờ cũng vì không giữ gìn mà phát tướng, long bào rộng lớn cũng chẳng che nổi cái bụng phệ, lúc trừng mắt lên vẫn có vài phần uy nghiêm.

“Hoài An Hầu phủ được Đại Chu hoàng ân, chỉ vì chút ruộng đất mà dám làm loạn, trên thì phụ lòng tổ tông, dưới thì mất mặt với trẫm, nuôi ra một lũ con cháu bất tài như vậy, chết rồi cũng không dám đi gặp tổ tiên!”

Hoàng đế đi đến bên lò sưởi, nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, ngồi xuống, cất giọng đầy lạnh lùng.

“Trì Vãn này đúng là gan lớn, dám tố cáo Hoài An Hầu phủ. Chỉ là đám huân quý khai quốc giờ đã chẳng còn dùng được, Hoài An Hầu phủ lại là dòng họ trẫm muốn nâng đỡ. Vừa mới thăng quan cho nàng, làm sao có thể để nàng điều tra ra chuyện xấu?”

Hắn không muốn tự vả vào mặt mình, chỉ tay về phía lò lửa, nói:

“Hôm nay trẫm chưa từng thấy tấu chương. Mong phò mã biết điều, chớ có vượt quá giới hạn.”

Thái giám vâng lệnh, đem tấu chương trên bàn ném vào lò sưởi. Than hồng lập tức bốc cháy mạnh hơn, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt hoàng đế, không thể nhìn rõ đang nghĩ gì.

Thái giám len lén liếc nhìn, chỉ cảm thấy hoàng đế ngày càng khó dò, liền vội vàng cúi đầu không nói. Hắn hầu hạ bên cạnh đã lâu, biết rõ khi hoàng đế lẩm bẩm lầu bầu như vậy, tuyệt đối không phải để bọn họ tiếp lời. Nếu những lời này bị truyền ra, không chỉ mình hắn, mà cả mấy ngàn thái giám cung nữ trong Đại Minh Cung đều sẽ bị xử tử.

Trong khi đó, Trì Vãn vẫn ngỡ rằng tấu chương mình viết đâu ra đấy, nhân chứng vật chứng đầy đủ, án này vốn chẳng khó tra, chẳng ngờ lại không có lấy một lời đáp lại.

Ngày mai là giao thừa, hai mươi chín tháng chạp, mãi đến mùng sáu tháng giêng mới có thể trở lại làm việc, mà những người trực ban trong kỳ nghỉ cũng chỉ là thay phiên giữ chỗ, phải đợi qua Nguyên Tiêu mới thực sự quay lại làm việc. Ngày mười sáu tháng giêng mới có đại triều hội.

Trì Vãn cho rằng có lẽ vì nghỉ lễ, hoàng đế chưa xem đến, phải chờ hết năm mới có thể nói tiếp.

Nếu không thì việc nàng nhậm chức Tri huyện Thanh Viễn vào đúng thời điểm tết cũng quá không hợp lý, người người đều nghỉ ngơi, chỉ có nàng đi làm quan sao?

Trì Vãn nhìn đống dược liệu trong sân, hiện giờ tình hình Ngu Cửu Châu cũng đã ổn định, nàng quyết định trước tiên đến Thanh Viễn huyện một chuyến.

Giao thừa, hoàng đế thiết yến trong cung, huân quý và gia quyến đều được vào cung dự tiệc. Quan viên tam phẩm trở lên có thể mang theo gia quyến, nàng là phò mã, dĩ nhiên phải cùng Ngu Cửu Châu tham gia, cũng sẽ gặp được hoàng đế.

Chỉ là, tiệc giao thừa không thích hợp nói chuyện này. Trừ khi có thể đơn độc diện kiến hoàng đế, bằng không cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Thực ra nàng đã sớm biết, vụ án thôn tính ruộng dân mà mình cáo trạng, xảy ra ngay tại Thanh Viễn huyện.

Nghĩ vậy, Trì Vãn quyết định hôm nay đi Thanh Viễn huyện một chuyến, dù chỉ là xem qua tình hình, cũng đáng giá.

Luật pháp Đại Chu quy định, dù vào kỳ nghỉ, nha môn địa phương cũng phải có người trực ban. Như Tri huyện, Huyện thừa, Huyện úy đều phải luân phiên túc trực, đám bộ khoái và nha sai cũng vậy.

Sáng sớm, Trì Vãn dặn dò Nguyệt Lạc phơi dược liệu dưới nắng nhẹ, bảo nàng thu dọn sau khi nắng tắt. Việc luyện thuốc phiền phức hơn nhiều so với thuốc cao ức chế, nàng phải đích thân làm mẫu mới có thể tiến hành các bước tiếp theo.

Một số công đoạn không quá quan trọng, nàng sẽ giao cho Nguyệt Lạc làm chủ yếu để nàng có việc, cũng để tách dần hai người ra. Dù sao Nguyệt Lạc là thư đồng của nguyên chủ, lớn lên bên nhau từ nhỏ, nếu quá gần gũi, khó tránh bị phát hiện điều khác lạ.

Thấy Trì Vãn thay đổi, Nguyệt Lạc ngập ngừng một lát rồi nhẹ giọng khuyên.

“Nữ lang, Trưởng Công Chúa vì ngươi tranh thủ chức Tri huyện Thanh Viễn, đó là vị trí trọng yếu ở Kinh huyện. Trưởng Công Chúa thật sự rất xem trọng ngươi.”

Nàng cho rằng Trì Vãn nghiên cứu thuốc là do muốn hại công chúa, nên mới khuyên can, cho rằng làm viên thuốc gì đó sao bằng làm quan thật tốt. Nếu chỉ nhờ Trung Sơn Vương mà được lợi, thì thà dựa vào chính mình còn hơn.

Nàng rất rõ, chủ tử mình theo Trung Sơn Vương làm không ít chuyện xấu, danh tiếng cũng rơi xuống đáy. Trước còn là kẻ ăn chơi, giờ chỉ còn tiếng xấu truyền đời. So với Trưởng Công Chúa thì khác hẳn, người ta trực tiếp sắp xếp chức vị thực quyền.

Vì chuyện lần này là do hoàng đế đích thân ban chỉ, nên trừ Trưởng Công Chúa ra, các Vương gia khác đều không có mặt mũi như vậy. Thất phẩm quan chỉ cần một công văn của Lại bộ là đủ rồi.

Trì Vãn mỉm cười: “Ta biết.”

Nàng hiểu Nguyệt Lạc tuy không thích tiền thân, nhưng thật lòng muốn tốt cho nàng. Sau này nếu có tiền, nàng nhất định sẽ cho Nguyệt Lạc một khoản, muốn lấy vợ sinh con, hay làm ăn buôn bán, nàng đều sẽ giúp đỡ.

Trì Vãn căn dặn cách xử lý đám dược liệu, không nói rõ là dùng để làm gì, sau đó rời đi đến Vĩnh Ninh Viện.

Nàng muốn tới chào Ngu Cửu Châu, rồi sẽ đi Thanh Viễn huyện.

Khi đến Vĩnh Ninh Viện, Ngu Cửu Châu vừa được Xuân Quy hầu hạ rửa mặt chải đầu xong.

Trì Vãn vừa tiến vào đã muốn bắt mạch cho nàng. Ngu Cửu Châu ánh mắt lạnh như dao, quét thẳng tới nàng.

Trì Vãn vội vàng giải thích:
“Thần chỉ muốn xem hôm nay điện hạ uống thuốc có cần điều chỉnh gì không.”

Ngày mai là tiệc giao thừa, Ngu Cửu Châu nhất định phải có mặt. Tối qua Trì Vãn rời đi xong, nàng cũng cho mời Lưu Viện Phán đến khám, kết quả cho thấy thuốc Trì Vãn kê rất hiệu nghiệm, thân thể nàng hồi phục nhanh hơn tưởng tượng, đủ sức dự yến.

Ngu Cửu Châu ngạc nhiên vì Trì Vãn thật sự biết y thuật, còn chữa trị cho mình, nghĩ vậy liền đưa tay ra.

Trì Vãn lập tức đặt tay lên cổ tay nàng bắt mạch, chỉ thấy bàn tay mềm mại trắng nõn, có điều hơi run nhẹ.

Ngu Cửu Châu không để ý, chỉ cụp mắt hỏi: “Ngươi hôm nay muốn đi Thanh Viễn huyện?”

“Vâng.”

Ngu Cửu Châu khẽ nhếch môi, như cười như không.

“Thỏ con cũng muốn chủ động chui vào bẫy sao.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Vãn: Nhân sinh khắp nơi đều là hãm hại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt