Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bị kẹt


Về tới khách sạn, Thương Từ và Ôn Ngôn vào thang máy. Suốt đường đi, Ôn Ngôn không nói một lời.

Thương Từ dựa vào vách thang, buồn chán nghịch tóc. Đột nhiên, đèn vụt tắt.

Ôn Ngôn lập tức dựa sát vào tường.

Thang máy dừng lại giữa không trung.

Thương Từ nhấn nút liên tục:

"Cái quái gì đây? Thang máy sao không nhúc nhích nữa vậy?"

Cô ấn hết tất cả các tầng và bắt đầu nhấn chuông gọi khẩn cấp, nhưng không ai đáp lại.

Thương Từ lấy điện thoại ra mở lên xem:

"Không có tín hiệu."

Ôn Ngôn bắt đầu run rẩy dữ dội, cô lập tức ngồi bệt xuống sàn thang máy, co người lại như một đứa trẻ gặp ác mộng.

Thương Từ nhận thấy không ổn, cô vội ngồi xuống:

"Ôn Ngôn, chị sao vậy?"

Ôn Ngôn không trả lời, toàn thân run rẩy, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Thương Từ chợt nhớ lại lời của cô ấy đêm qua "sợ bóng tối".

Cô lập tức đứng dậy tiếp tục nhấn chuông, bên trong vang lên giọng trả lời:

"Xin chào quý khách, xin chờ một chút, chúng tôi đã gọi người xử lý rồi, xin hãy giữ bình tĩnh."

Giọng Thương Từ mất kiên nhẫn:

"Làm ơn nhanh lên, có người ở đây không ổn lắm."

Ôn Ngôn run lên dữ dội, nhắm mắt lại thì toàn là ký ức xấu ùa về.

Đôi mắt đỏ ngầu, cô cắn chặt cánh tay mình như để xua tan nỗi sợ.

Thương Từ lại ngồi xuống bên cạnh:

"Ôn Ngôn, ngồi thế này nguy hiểm, đứng lên đi."

Cô nhẹ nhàng, dịu dàng, ánh mắt ấm áp. Ôn Ngôn nhìn cô, vẫn không nói gì.

Thương Từ không ngờ Ôn Ngôn lại sợ bóng tối đến vậy. Cô đoán chắc cô ấy bị hội chứng sợ không gian kín.

Cô bật đèn pin trên điện thoại, rồi đỡ Ôn Ngôn đứng dậy, tựa vào vách thang máy.

Thương Từ đứng cạnh, nắm lấy tay cô:

"Đừng sợ."

Ôn Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhìn thấy cô ấy khổ sở như thế, Thương Từ cũng quên mất mình đang đối diện với một nhân vật phản diện, trong lòng không khỏi mềm đi.

Gương mặt Ôn Ngôn càng lúc càng tái nhợt, sắp ngồi xuống thì Thương Từ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành một đứa trẻ.

"Đừng nghĩ tới những chuyện không hay. Thư giãn đi, không sao đâu. Tin tôi."

Hai tay Ôn Ngôn lơ lửng giữa không trung... rồi ôm lại Thương Từ, nhắm mắt lại.

Thương Từ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đột nhiên nhận ra: mặc dù Ôn Ngôn hút thuốc, nhưng trên người lại có một mùi hương rất dễ chịu.

Hương hoa chi tử.

Cô biết rất rõ mùi này vì hồi nhỏ, vườn nhà bà ngoại cô trồng đầy hoa chi tử.

Ôn Ngôn ôm chặt lấy Thương Từ, suốt 28 năm qua, cô chưa từng có ai ôm như vậy. Cô cũng chưa từng biết, được ai đó ôm lại có thể ấm áp đến vậy.

Đèn thang máy bật sáng, cửa mở ra.

"Ôn Ngôn, hết tối rồi."

Ôn Ngôn mở mắt ra, buông tay, nhưng cả người vẫn còn run rẩy.

Thương Từ nắm lấy tay cô dắt ra khỏi thang máy, vài nhân viên kỹ thuật vội vàng cúi đầu xin lỗi:

"Xin lỗi Tổng giám đốc Ôn, đã làm phiền đến cô."

Ôn Ngôn chẳng muốn nghe mấy lời này, giờ cô chỉ muốn về uống thuốc và ngủ.

Thương Từ thấy cô không muốn đáp, liền nắm tay cô đưa về phòng. Về đến nơi, Ôn Ngôn vào tắm, Thương Từ ngồi trên sofa suy nghĩ.

Sợ bóng tối như vậy, chắc chắn từng bị tổn thương nặng. Liệu cái tính cách kỳ cục của cô ấy, có phải cũng vì chấn thương tâm lý?

Trong phòng tắm, nước xối xuống. Ôn Ngôn nhắm mắt lại, trước mắt lại là căn phòng tối đen năm xưa. Cô mở mắt ra... ánh mắt dịu dàng của Thương Từ lại hiện lên trong tâm trí.

Thương Từ đứng dậy đi lại trong phòng, vừa rồi... cô đã thấy thương cảm cho một phản diện sao?

Cô lắc đầu thở dài. Đúng lúc đó, Ôn Ngôn bước ra từ phòng tắm:

"Cô còn chưa đi à?"

Thương Từ nhún vai:

"Giờ đi đây."

Vừa quay người, Ôn Ngôn lên tiếng sau lưng:

"Chuyện hôm nay... nếu cô dám nói ra, tôi sẽ..."

"Chuyện gì hôm nay? Tôi đâu nhớ gì đâu."

Thương Từ để lại một câu, đóng cửa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro