Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91 & 92


Chương 91: Gãi Không Đúng Chỗ Ngứa

Gia đình bốn người của Nữ đế quây quần bên bàn ăn tối, không có bất kỳ người hầu nào ở bên.

Trong "gia đình bốn người" này, vị trí của Cố Vũ Vi đã được thay thế bằng Thẩm Hàn.

Lúc này, Thẩm Hàn ngồi bên cạnh bạn gái, ánh mắt lén lút quan sát cách dùng bữa của hai vị Omega trên bàn.

"Quân Uyển và mẹ nàng không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà đến thói quen ăn uống cũng y hệt.'

Từ lần đầu gặp Cố Quân Uyển, Thẩm Hàn đã thích lén nhìn nàng ăn.

Cô cảm thấy đó là một sự hưởng thụ khác biệt.

Cố Quân Uyển ăn uống rất tao nhã, nhưng không phải kiểu câu nệ tiểu tiết rườm rà.

Đó là một loại khí chất lắng đọng từ tâm hồn và sự tu dưỡng, là thứ toát ra từ trong cốt tủy, tựa như hoa lan thanh khiết.

Bây giờ Thẩm Hàn mới phát hiện, hóa ra sự dịu dàng của Cố Quân Uyển phần lớn đều thừa hưởng từ mẹ nàng.

Nghĩ cũng phải, chỉ có môi trường như thế mới có thể hun đúc nên một mỹ nhân địa linh nhân kiệt như vậy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hàn lại không nhịn được ngước mắt nhìn Đường Ngữ Tài.

Nói ra thì, hai Alpha trên bàn ăn này có rất nhiều điểm tương đồng.

Phía sau cả hai đều không có thế lực gia tộc chống lưng, nhưng cuối cùng đều cố gắng vượt qua hàng tá tình địch, lần lượt trở thành Alpha duy nhất của hai đời Nữ Quân.

Khi ánh mắt Thẩm Hàn hướng về phía Đường Ngữ Tài, lại bất ngờ phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm mình.

Thấy nụ cười quen thuộc trên môi Đường lão sư, da đầu Thẩm Hàn tê rần.

Cô sẽ không bao giờ quên, mỗi khi vị Đường lão sư này định bày trò quậy phá gì đó, đều sẽ nở nụ cười "tà mị" như thế này!

Thẩm Hàn vội vàng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai bông súp lơ nhỏ trong đĩa của mình.

Cô nhìn rất chăm chú, cứ như muốn nghiên cứu ra bí mật cấu tạo gì đó trên bông súp lơ vậy.

Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Cố Quân Uyển vang lên bên cạnh.

"Sao nàng ăn ít thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Giọng nói êm tai của Omega vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, như suối nước nóng mùa đông chảy vào tai Alpha.

Hai tai lộ ra ngoài mái tóc của Thẩm Hàn lập tức đỏ bừng.

Cô vội lắc đầu nhẹ: "Không phải không phải, đồ ăn ngon lắm."

Cố Quân Uyển biết Alpha của mình có thể đang ngại ngùng, bèn gắp hai miếng thịt bò hun khói bỏ vào đĩa cho cô.

Nghĩ một chút, nàng lại đứng dậy múc thêm cho cô một bát canh sườn.

Nước canh trong veo tươi ngon, thịt sườn đầy đặn mềm mại.

Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi!

Đường Ngữ Tài thấy vậy trong lòng chua xót.

'Con gái lớn rồi, trong mắt chỉ có mỗi Alpha của nàng.'

Cố Thiên Thu thì lại rất vui mừng.

Mấy năm trước nàng ấy vẫn còn lo lắng, nếu con gái mãi không chọn được Alpha ưng ý thì phải làm sao?

Lúc đó không biết có bao nhiêu Alpha chất lượng cao đã công khai hoặc ngầm bày tỏ lòng ái mộ với Cố Quân Uyển.

Nhưng không một ngoại lệ đều thất bại.

Hiện tại, nhìn con gái mình thích Alpha bên cạnh như vậy.

Tảng đá lớn trong lòng Cố Thiên Thu coi như cũng được đặt xuống.

Nữ đế tiền nhiệm dời mắt nhìn về phía Thẩm Hàn.

Thấy Alpha kia với đôi tai đỏ bừng đang chuyên tâm gặm sườn, khóe môi nàng ấy không tự chủ nhếch lên một nụ cười.

Alpha kia quả thật có chút ngây thơ đáng yêu!

...

8 giờ tối, đoàn người Cố Quân Uyển trở lại khách sạn Bạch Lộ.

Khách sạn không cấm khách khác vào ở.

Chỉ có điều, công tác đăng ký sàng lọc nghiêm ngặt hơn mấy cấp.

Đặc biệt là tầng Nữ Quân ở, tất cả nhân viên phục vụ ra vào đều có cảnh vệ đi theo.

Nước uống và thức ăn đưa vào miệng đều là đồ đặc biệt cung cấp, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội giở trò.

Trở lại phòng Tổng thống, các thành viên trong nhóm gặp mặt sáng nay lại tụ họp đông đủ.

Giang Tâm Duyệt cũng đến, việc đầu tiên nàng ấy làm là xin lỗi mọi người.

"Bệ hạ, các vị, hôm nay không bắt được người thức tỉnh ẩn nấp trong hội trường là sai sót trong công việc của ta, ta rất xin lỗi."

"Lúc ngất đi, ta thậm chí đã cảm nhận được dao động của người đó đang ở gần đây."

Cố Quân Uyển lại không hề có ý trách cứ đối phương.

"Ngươi không cần tự trách, thứ chúng ta phải đối mặt bây giờ không phải là cuộc chiến một sớm một chiều, ta hy vọng mọi người đều có thể đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, sau đó hãy nghĩ đến việc rút kiếm với kẻ thù."

Dừng một chút, nàng quan sát sắc mặt Giang Tâm Duyệt, hỏi thăm: "Sức khỏe ngươi thế nào rồi? Có cần nghỉ ngơi thêm một hai ngày không?"

Hiện tại mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút, Giang Tâm Duyệt sao có thể để mình nghỉ ngơi lâu như vậy.

Nàng ấy vội vàng trả lời: "Bệ hạ, ta không sao, cái này là do tiêu hao tinh thần lực dẫn đến ngất xỉu, ngủ một giấc là ổn thôi."

Mọi người lần lượt báo cáo công việc xong, hai người đàn ông trung niên rời đi trước.

Thẩm Hàn lề mề đứng dậy, sau đó nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu lườm cô một cái, bất đắc dĩ đi về phía Giang Tâm Duyệt.

"Bệ hạ dặn bác sĩ chuẩn bị cho ngươi ít đồ bổ dưỡng tinh thần, mời đi theo ta."

Giang Tâm Duyệt đã sớm biết chuyện tình cảm giữa đối phương và Nữ Quân qua tiếng lòng của Thẩm Hàn.

Lúc này nghe Hứa đặc trợ nói vậy, lập tức hiểu ngay đây là đang "đuổi khéo"!

Trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ cảm kích vừa phải, vô cùng phối hợp đi theo Hứa Chiêu ra cửa.

Khác với buổi sáng đến thư phòng, lần này, hai người nhanh nhẹn tự mình "lăn" ra khỏi phòng Tổng thống.

Người ngoài vừa đi, Thẩm Hàn liền cười hì hì chạy đến bên ghế sofa, dính lấy Cố Quân Uyển.

Thực ra cô cũng không muốn lúc nào cũng làm phiền Hứa Chiêu, nhưng tình hình hiện tại cô cũng không có cách nào khác.

Ngoài cửa phòng Nữ Quân có cảnh vệ trực.

Nếu cô đi ra ngoài, sẽ không tiện một mình quay lại nữa.

Chỉ có trong tình huống họp nhóm nhỏ như thế này, cô ở lại đây một mình một lúc mới không có vấn đề gì.

Cố Quân Uyển cụp mắt nhìn Alpha đang gối đầu lên chân mình, giơ tay vỗ vỗ mái tóc mềm mại của đối phương, hỏi: "Buổi chiều gặp mặt mẫu thân trong thư phòng, thuận lợi chứ?"

Nghe bạn gái nhắc đến chuyện này, Thẩm Hàn lập tức vùi mặt vào bụng đối phương cười khúc khích.

"Ta thấy mẹ rất dễ gần! Bình dị gần gũi, hơn nữa còn rất dễ nói chuyện!"

"Trước khi ta lên lầu Đường lão sư còn dọa ta, làm ta căng thẳng mãi."

Cố Quân Uyển nâng cái đầu đang ủi qua ủi lại trên bụng mình lên, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta nói mẹ Omega của mình rất dễ nói chuyện.

"Mẹ? Nàng gọi mẫu thân như thế trước mặt người luôn à?"

Thẩm Hàn ngửi hương mai lạnh thoang thoảng trên người Omega của mình, hơi kích động nói: "Ừm! Mẹ hình như cũng thích lắm, người vì muốn giữ ta lại ăn cơm, còn đuổi cả em gái nàng đi đấy!"

Giọng Alpha mang theo niềm vui sướng rõ rệt, lúc dán vào bạn gái nói chuyện, hơi thở ấm áp cứ chui tọt vào trong áo.

Chẳng mấy chốc, khiến vùng bụng Omega dâng lên cảm giác tê tê ngứa ngáy.

Cảm giác ngứa ấy không mãnh liệt, như gãi không đúng chỗ ngứa.

Cố Quân Uyển chỉ cảm thấy làn da dưới lớp quần áo như có dòng điện chạy qua, nhưng lại có cảm giác lưng chừng khó tả.

Khoảnh khắc này, trong lòng nàng dâng lên một luồng nhiệt, muốn tiếp xúc thân mật hơn với Alpha của mình.

Đây là biểu hiện thường thấy của cặp đôi AO khi yêu nhau, sự thân mật và vuốt ve lẫn nhau có thể khiến cả hai bên đều cảm thấy vui vẻ, hưng phấn.

Phát hiện suy nghĩ của mình hơi bay xa, Cố Quân Uyển vội vàng đưa tay đẩy cái đầu đang ở trên bụng mình ra, sau đó ném ra một vấn đề chính sự để đánh lạc hướng sự chú ý.

"Ta định ngày mai đi gặp một người quan trọng, hắn là Tư lệnh Tập đoàn quân số 5, thời gian này hắn vừa vặn đang ở một căn cứ quân sự nào đó thuộc khu vực trực thuộc thứ hai."

Thẩm Hàn ngồi thẳng dậy, nhưng cánh tay vẫn vòng qua eo thon của bạn gái.

Cô nhìn chằm chằm sườn mặt như ngọc của Omega gần trong gang tấc, nghi hoặc nói: "Tập đoàn quân số 5? Chẳng phải là quân phản loạn ủng hộ Cố Vũ Vi trong cuộc đảo chính trước đó sao?"

Cố Quân Uyển khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ta mới muốn đi gặp người quan trọng nhất đó, có thể nói, nếu không có binh lực hỗ trợ, bất kỳ cuộc đảo chính nào cũng không thể thành công."

"Đạo lý thì đúng là đạo lý ấy."

Thẩm Hàn vòng tay ôm trọn, trực tiếp bế Cố Quân Uyển ngồi lên đùi mình, sau đó ghé sát tai đối phương nghiêm túc nói: "Nhưng đó là hang ổ của địch mà, chúng ta đi qua đó chẳng may lại tự chui đầu vào rọ."

Cố Quân Uyển bị đối phương ôm nói chuyện như thế này, tinh thần căn bản không thể tập trung nổi.

Nàng chống tay lên vai Alpha, kéo giãn khoảng cách dính sát của hai người ra một chút.

"Tên Tư lệnh đó tuy dấy binh làm phản, nhưng hiện tại hắn và ta lại có chung kẻ thù. Vũ Vi lần trước bị tập kích suýt mất mạng, người đó trong cuộc thanh trừng sau đó đã xử tử hơn trăm binh sĩ."

"Mấy tháng gần đây, kẻ đứng sau màn ở phía Bắc không có động tĩnh rõ ràng, nguyên nhân lớn cũng là vì những quân cờ hữu hiệu họ cài cắm trong Tập đoàn quân đều bị nhổ bỏ."

Thẩm Hàn nhìn khuôn mặt mình phản chiếu rõ ràng trong mắt Omega, vẫn có chút không yên tâm.

"Biết đâu hắn làm vậy để rũ bỏ hiềm nghi thì sao?"

Cố Quân Uyển dùng lòng bàn tay vuốt ve sườn mặt thanh tú của đối phương, hơi thở như hoa lan: "Sẽ không đâu, người đó ủng hộ Cố Vũ Vi không phải vì quyền thế, ta nhất định phải đi chuyến này, để giải quyết một số chuyện cũ năm xưa."

"Nói lại, ta cũng sẽ không đi thẳng vào bên trong căn cứ quân sự đâu, yên tâm đi, bên chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không để tiếng còi báo động chiến đấu vang lên."

Vừa dứt lời, môi Alpha không báo trước đã hôn lên.

Cố Quân Uyển đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh, sự nhiệt tình của nàng đã bị đối phương khơi dậy.

Omega nhắm đôi mắt đẹp lại, hàng mi dài cong vút khẽ run.

Môi lưỡi Alpha vừa mềm mại lại vừa bá đạo, mỗi lần công thành chiếm đất đều khuấy động từng tầng sóng trong lòng nàng.

Bàn tay ngọc ngà của Cố Quân Uyển vốn chống trên vai đối phương, không biết từ lúc nào đã vuốt lên gáy Thẩm Hàn.

Những ngón tay thon dài như hành lá luồn vào tóc Alpha, làn da trắng ngần như ngọc lấp ló trong làn tóc đen, mang theo vẻ gợi cảm quyến rũ khác lạ.

Thẩm Hàn thả ra một chút tin tức tố của mình, sau đó càng tham lam cướp đoạt hương thơm trong miệng Cố Quân Uyển.

Tâm thần căng thẳng cả ngày, cuối cùng cũng được thư giãn hoàn toàn vào khoảnh khắc này.

Như nắng hạn gặp mưa rào.

Thẩm Hàn hiện tại vẫn không thể ở lâu trong phòng Cố Quân Uyển, ôm hôn đối phương mười lăm phút, cô chủ động buông tha cho nàng.

Nhìn vệt nước còn vương lại trên đôi môi đỏ mọng của Cố Quân Uyển, yết hầu Thẩm Hàn lại không kiểm soát được căng lên.

Cô lưu luyến đặt đối phương ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, giúp đối phương chỉnh lại tóc rối bên tai, dịu dàng nói: "Vậy ta ra ngoài trước đây, tối nay nàng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya nữa."

Cố Quân Uyển nắm lấy tay Alpha của mình, thở dốc khẽ khàng.

Hơi thở nàng mang theo chút nóng bỏng, hai má ửng hồng mê người.

Đợi hô hấp bình ổn lại, Cố Quân Uyển dắt đối phương đi đến trước một chiếc tủ nhỏ.

Nàng lấy từ trong tủ ra một chai xịt khử mùi không khí, xịt liên tiếp mấy lần vào vai, eo của Thẩm Hàn.

"Nàng ra ngoài với bộ dạng này, xem cảnh vệ có bắt nàng lại ngay không."

Thẩm Hàn vui vẻ xoay người, để Cố Quân Uyển xịt thêm hai cái vào lưng mình.

"Chai xịt khử mùi này hiệu quả tốt thật đấy, Quân Uyển, nàng có chai chiết nhỏ không? Cho ta hai chai mang theo bên người."

Cố Quân Uyển vừa khử mùi tin tức tố dính trên người đối phương, vừa hỏi: "Nàng mang theo bên người làm gì?"

"Đương nhiên là để chuẩn bị 'xóa dấu vết' bất cứ lúc nào sau khi thân mật rồi."

"Ai thèm thân mật với nàng bất cứ lúc nào!"

Hai người lại dính lấy nhau một lúc, Thẩm Hàn lúc này mới đổi vẻ mặt nghiêm túc, mở cửa rời khỏi phòng.

Cố Quân Uyển đưa tay chạm vào gáy mình, cách miếng dán ngăn cách cũng có thể cảm nhận được tuyến thể đang nóng lên, không khỏi có chút xấu hổ.

Vốn dĩ nàng định đến thư phòng làm việc thêm một lát, nhưng nghĩ đến lời dặn của Thẩm Hàn trước đó, bèn bỏ ý định này.

Suy nghĩ một chút, nàng quay người trở về phòng ngủ, chọn xong đồ ngủ liền đi thẳng vào phòng tắm.

'Đêm nay đi ngủ sớm vậy ~'



Chương 92: Người Đại Diện Tạm Thời

Khu vực trực thuộc thứ hai của Liên bang Tự Do có ba căn cứ quân sự đặt tại Đông Bắc, Tây Nam.

Địa điểm Cố Quân Uyển và Tư lệnh Tập đoàn quân số 5 hẹn gặp mặt là một trại huấn luyện cách căn cứ quân sự Tây Nam trăm dặm.

Lực lượng vũ trang của cả hai bên đều cảnh giới bên ngoài trại huấn luyện.

Bên trong doanh trại, tổng cộng chưa đến một trăm người.

Cố Quân Uyển dẫn theo trợ lý, toàn bộ đội hộ vệ cùng hơn mười cao thủ trong quân tiến vào doanh trại.

Còn bên phía Tư lệnh kia chỉ mang theo hai mươi người.

Ngoài ra, trong doanh trại còn bố trí nhân viên y tế và nhân viên hậu cần thông thường, khoảng bảy tám người.

Tư lệnh Tập đoàn quân số 5 tên là Du Kiêu, gần 60 tuổi, là một Alpha cấp A.

Hắn có vóc dáng rất cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trông rất dũng mãnh thiện chiến.

Theo sát bên cạnh Du Kiêu là một người đàn ông trung niên trầm mặc ít nói.

Người này là phó quan của hắn, chức trách tương tự như thư ký của Tư lệnh.

Du Kiêu và Cố Quân Uyển nói chuyện không muốn cho bất kỳ ai biết, nhưng ngại hai bên hiện tại khác phe phái, cũng không thể ở riêng một mình như quân thần bình thường.

Ai biết vị Tư lệnh kia có làm chuyện gì cưỡng ép hay không.

Căn cứ vào tình huống như vậy, địa điểm gặp mặt được chọn trong một căn phòng đặc biệt.

Một tấm kính chống đạn dày ngăn cách căn phòng thành hai khu vực.

Cố Quân Uyển và Du Kiêu lần lượt vào phòng từ những cửa khác nhau, hoàn thành cuộc trò chuyện qua lớp kính.

Trong phòng, âm thanh của hai bên sẽ không bị cản trở, nhưng ở bên ngoài, dù là tai người hay thiết bị nghe lén đều không thể biết nội dung cuộc trò chuyện bên trong.

Xét về công năng, cách gặp mặt này thực ra chẳng khác gì gọi video.

Nhưng xét về thành ý và tính bảo mật, qua thiết bị liên lạc chắc chắn không thể so sánh với việc gặp mặt trực tiếp.

Công nghệ tiên tiến đôi khi giống như một con dao hai lưỡi.

Mang lại sự tiện lợi cho mọi người, đồng thời cũng dựng lên rất nhiều rào cản cho sự tin tưởng giữa người với người.

Một mặt tường của căn phòng nơi Cố Quân Uyển và Du Kiêu đang ở được làm bằng kính cách âm.

Nhóm Thẩm Hàn đứng trên quảng trường bên ngoài phòng huấn luyện, có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng hai người nói chuyện bên trong.

Hứa Chiêu không thể vào phòng cùng Nữ Quân nhà mình, dứt khoát lấy laptop ra, ngồi trên ghế bắt đầu làm việc.

Trong phòng đàm phán.

Cố Quân Uyển không nhắc một chữ nào về binh biến.

Sau khi thảo luận với Du Kiêu về việc nội gián bị cài cắm trong Tập đoàn quân, cả căn phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Du Kiêu mặt nghiêm nghị, không giải thích nửa lời về những việc mình làm một năm rưỡi trước, nhưng cũng không có ý định vội vã kết thúc cuộc trò chuyện.

Hắn cứ ngồi thẳng lưng như thế, nhìn người phụ nữ đối diện qua lớp kính chống đạn, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, Cố Quân Uyển mở lời trước.

"Du thúc, chuyện của Du Mạn năm đó..."

Lời vừa mở đầu, Du Kiêu đã trừng đôi mắt báo quát lên: "Đủ rồi! Ngài không cần nhắc lại chuyện năm đó nữa!"

"Ta ủng hộ Vũ Vi, không phải vì ngài đã làm sai điều gì! Ngài thích hợp làm lãnh đạo hơn con bé, nhưng ta tán thành ý chí của con bé hơn!"

Khi nói chuyện, cảm xúc của Du Kiêu vô cùng kích động.

Hắn đấm mạnh vào tấm kính chống đạn trước mặt hai người, cả phòng đàm phán vang lên tiếng "ong ong".

Hai nhóm người canh gác bên ngoài đồng thời giật mình.

Thành viên Tập đoàn quân số 5 còn đỡ hơn một chút, bởi vì họ biết trưởng quan của mình vốn tính tình nóng nảy.

Còn các thành viên đoàn đội Nữ Quân do Thẩm Hàn cầm đầu thì như gặp đại địch!

Nếu không phải nhìn thấy Cố Quân Uyển ngồi ngay ngắn trong phòng giơ tay ra hiệu về phía họ, họ suýt chút nữa đã xông thẳng vào.

Cố Quân Uyển cũng không quay đầu nhìn đội viên hộ vệ của mình.

Sau khi hạ tay xuống, nàng tiếp tục nói với Du Kiêu: "Du thúc, nhắc lại chuyện xưa, ta không phải muốn xát muối vào vết thương của ngươi."

"Chỉ là, ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết một phần sự thật khác mà ta điều tra được. Ngươi có thể tiếp tục ủng hộ Vũ Vi, nhưng ta không muốn ngươi mãi mãi sống trong thù hận."

Nghe thấy hai chữ "sự thật" trong lời Cố Quân Uyển, Du Kiêu đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên vẻ tự giễu.

Hắn bình tĩnh nói: "Người nổ súng vào con gái ta năm đó, ta đã điều tra rất rõ ràng, ta nghĩ, trong chuyện này không tồn tại một phần sự thật khác như ngài nói."

Cố Quân Uyển cau mày lắc đầu: "Không phải chuyện về người nổ súng."

Liên bang Tự Do tuy đã nhiều năm không dính vào chiến tranh đối ngoại, nhưng các chiến dịch quy mô nhỏ trong nước chưa bao giờ gián đoạn.

Đầu tiên phải nói đến, lý niệm bình quyền AO sẽ làm lung lay tận gốc lợi ích của rất nhiều thế lực cũ.

Cuộc cải cách này cần sự nỗ lực chung của mấy thế hệ mới thấy được hiệu quả rõ rệt, không phải ban hành vài sắc lệnh là có thể thay đổi được.

Lúc Cố Quân Uyển tiếp quản chính quyền năm 16 tuổi, con gái Du Mạn của Du Kiêu vừa tròn 18 tuổi.

Du Kiêu nửa đời chinh chiến, sắp 40 tuổi mới có được cô con gái rượu này, nâng niu như báu vật.

Đặt tên cho con gái là chữ Mạn, cũng là hy vọng cô bé có thể giữ được sự ngây thơ lãng mạn, cả đời vui vẻ hạnh phúc.

Không ai ngờ rằng, đóa hoa sinh mệnh của Du Mạn lại lụi tàn vào năm 18 tuổi.

Phân hóa thành một Alpha cấp A giống cha, Du Mạn vô cùng tự hào.

Nàng ấy thi vào trường quân đội, lập chí trở thành sĩ quan giống như cha mình.

Năm đó, Cố Vũ Vi vừa hoàn thành phân hóa, là bạn thân nhất của Du Mạn.

Hai người không chuyện gì không nói, tràn đầy lý tưởng và khát vọng về tương lai cuộc đời.

Trong lòng hai thiếu nữ Alpha chưa trưởng thành này, ít nhiều đều cảm thấy Omega trời sinh yếu đuối không thích hợp làm lãnh đạo.

Nữ đế tiền nhiệm lợi hại như vậy, cuối cùng cũng chẳng phải vì lý do sức khỏe mà lui về sao.

Hơn nữa, để Alpha lãnh đạo người dân, cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện bình quyền AO.

Nơi Du Mạn bị bắn trúng là một sơn trại vừa được giải phóng hòa bình.

Nàng ấy bị bắn rơi trên cầu đất, rơi xuống dòng sông bên dưới.

Lúc đó trên bờ có mười mấy Omega trong trại, họ vừa được binh lính thả ra từ nơi giam giữ không lâu, nghe tiếng súng nổ, ai nấy đều co rúm người ngồi xổm xuống đất.

Thấy có người rơi xuống nước, các Omega cũng không dám lội xuống sông cứu người, họ chỉ hoảng sợ la hét, gọi binh lính ở cách đó rất xa.

Nhưng khi các binh lính vội vã chạy đến nhảy xuống sông, vớt lên chỉ còn là thi thể của Du Mạn.

Phát đạn nàng ấy trúng phải không phải là vết thương chí mạng.

Ngạt nước mới là nguyên nhân cái chết.

Khi Du Kiêu nhìn thấy con gái mình, thi thể con gái đã cứng đờ.

Người quân nhân sắt đá, người chiến sĩ kiên cường đã đổ bao nhiêu máu nóng lên mảnh đất Liên bang này, lần đầu tiên trong đời gào khóc thảm thiết.

Cố Quân Uyển nói không sai một điểm, Du Kiêu chọn làm phản không phải vì ham muốn quyền thế.

Hắn đang thực hiện nguyện vọng của con gái mình.

Trong nhật ký của Du Mạn viết đầy những ước mơ về tương lai.

Nàng ấy hy vọng bạn thân Cố Vũ Vi có thể trở thành Nữ Quân, như vậy, nàng ấy có thể làm con dao quân dụng sắc bén nhất trong tay đối phương!

Những dòng nhật ký đó là ảo tưởng xa rời thực tế của một thiếu nữ nhiệt huyết tuổi dậy thì.

Giấc mơ đó cuối cùng tan vỡ trong dòng nước sông lạnh lẽo ngày đông.

Lại trở thành tia sáng dẫn lối Du Kiêu bước ra khỏi địa ngục tăm tối.

Sau đó bị kẻ có dã tâm bày mưu tính kế, liền trở thành hiện trạng ngày hôm nay.

Nhớ lại đoạn chuyện cũ đó, hốc mắt Du Kiêu không kìm được bắt đầu đỏ lên.

Cố Quân Uyển trong lòng cũng khó chịu, nhưng lời cần nói, nàng vẫn phải nói tiếp.

"Du thúc, sơn trại các ngươi giải phóng năm đó, tất cả Omega từ ngày phân hóa sẽ bị nhốt lại, bị coi như máy đẻ, lúc đó hơn mười người bên bờ sông, không ai biết bơi cả."

"Họ quả thực tự ti và nhu nhược, nhưng cũng không phải cố ý thấy chết không cứu."

"Ta biết chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của ngươi, nói cho ngươi những điều này, ta cũng không mưu cầu có thể thay đổi được gì..."

Trong khi Cố Quân Uyển và Du Kiêu tiến hành một vòng nói chuyện mới.

Giữa hai nhóm nhân viên tùy tùng canh gác bên ngoài cũng bắt đầu sóng ngầm cuộn trào.

Tướng nào lính nấy.

Những người theo Du Kiêu đến đây đều to con vạm vỡ giống hắn.

Những Alpha to con này liếc nhìn đội hộ vệ ngự dụng của Nữ Quân, trong lòng tràn đầy khinh thường.

Dù biết trong đội ngũ đối phương có Alpha cấp S, đối phương còn từng ra chiến trường, nhưng chuỗi khinh bỉ vô hình kia vẫn tồn tại.

Cảm giác này giống như những kẻ xuất sắc bước ra từ mưa bom bão đạn trong rừng rậm coi thường quán quân trên sân thi đấu huấn luyện dã ngoại.

Trong mắt kẻ trước, kẻ sau giỏi bàn việc quân trên giấy hơn, sự ưu tú của kẻ sau về cơ bản bắt nguồn từ sự tô điểm của những kẻ yếu.

Lúc này, một binh sĩ trong hàng ngũ Tập đoàn quân nói với Thẩm Hàn:

"Ngươi là đội trưởng đội hộ vệ phải không, có sẵn sân bãi đây, hai ta luyện tay chút nhé?"

Thẩm Hàn chưa kịp lên tiếng, Ninh Hi đã giành nói trước.

"Ngươi là ai chứ? Có tư cách giao đấu với đội trưởng của chúng ta sao?"

Nàng ấy đã nhịn cục tức từ nãy đến giờ, bởi vì ánh mắt của những binh sĩ đối diện khi nhìn về phía đội ngũ bên mình thực sự quá trào phúng.

Chỉ thiếu nước viết hai chữ "khinh bỉ" lên mặt!

Hiện tại, không khí nói chuyện trong phòng đã bình ổn trở lại.

Việc hai đội ngũ so tài có trật tự cũng không bị coi là quá đáng.

Cho nên, vừa nghe thấy tên to con đối diện kêu gào, Ninh Hi lập tức không nhịn được mà đốp chát lại.

Tuy nhiên, câu nói nồng nặc mùi thuốc súng của nàng ấy lại khiến hai nhóm binh sĩ đối diện đồng loạt cười ồ lên.

Những người đó đứng nghiêm trang, không hề châu đầu ghé tai hay ngả nghiêng ngả ngửa.

Nhưng chính vì thế mới càng khiến người ta tức giận.

Sắc mặt đội hộ vệ bên này ai nấy đều rất khó coi.

Bởi vì tiếng cười của đối phương không có thành phần cố ý, phảng phất như câu nói vừa rồi của Ninh Hi chính là một câu chuyện cười đặc biệt thú vị vậy.

Alpha trời sinh đã có gen hiếu thắng.

Điểm này, tự nhiên cũng áp dụng với Thẩm Hàn.

Ngày thường cô làm người ôn hòa hữu lễ, nhưng điều này không có nghĩa là cô không có tính khí.

Ngược lại, khi cô nổi nóng lên, còn đáng sợ hơn bất kỳ ai.

"Này, có gì buồn cười."

"Theo quy tắc bên chúng ta, muốn khiêu chiến ta, các ngươi phải đăng ký hẹn trước với trợ lý đã."

Ném ra câu nói này, Thẩm Hàn quay đầu nhìn Hứa Chiêu cách đó không xa: "Hứa đặc trợ, họ có đăng ký hẹn trước không?"

Nếu đổi là người khác, Hứa Chiêu chắc chắn sẽ không phản ứng.

Nhưng kẻ "diễn sâu" trước mắt này lại là Alpha của Nữ Quân, nàng ấy cũng đành phải phối hợp diễn một màn.

"Xin chờ một chút." Hứa Chiêu giả vờ gõ gõ trên laptop, sau đó đẩy kính mắt trả lời theo kiểu công việc, "Bên phía Đội trưởng Thẩm, hôm nay không có ai đăng ký hẹn trước."

Thẩm Hàn gật đầu, sau đó tặc lưỡi với đám Tập đoàn quân đang ngơ ngác: "Không hiểu quy tắc gì cả thật là tốt, vui vui vẻ vẻ, đơn đơn giản giản."

Đám binh sĩ Tập đoàn quân số 5 lập tức nghẹn lời.

Nếu đối phương lên tiếng chế giễu, họ còn có thể hoàn toàn không để vào mắt.

Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe cuộc đối thoại ngắn gọn giữa vị Đội trưởng Thẩm kia và Hứa Chiêu, họ bỗng cảm thấy mình như mấy gã nhà quê vậy.

'Khoan đã! Trợ lý đặc biệt của Nữ Quân sao lại còn có nghiệp vụ này?'

'Cứ như người đại diện nhận quảng cáo thay cho minh tinh ấy!'

Tên binh sĩ vừa lên tiếng tên là Vạn Bằng, hắn vốn định xem người khác làm trò cười.

Không ngờ, cuối cùng trò cười lại chính là hắn.

Thế thì không được rồi!

Vạn Bằng sải bước đến trước mặt Hứa Chiêu, nghiêm túc nói: "Xin chào, phiền ngươi đăng ký giúp ta, ta muốn hẹn trước khiêu chiến Đội trưởng Thẩm của đội hộ vệ!"

Có Vạn Bằng dẫn đầu, lập tức có thêm hai binh sĩ nữa bước đều về phía Hứa Chiêu.

"Xin chào, phiền ngươi, chúng ta cũng muốn xếp lịch, hẹn trước khiêu chiến Đội trưởng Thẩm!"

Hứa Chiêu: "..."

'Làm cái gì thế này! Có để cho người ta làm việc tử tế không hả!'

Ngay khi Hứa đặc trợ cảm thấy đau đầu vì cái danh "người đại diện tạm thời" này.

Thì kẻ đầu têu lại còn đang nhiệt tình duy trì trật tự bên kia.

Thẩm Hàn duỗi thẳng tay phải, làm động tác giảm tốc độ đi chậm lại.

"Mọi người xếp hàng đi, đừng chen lấn, từng người một thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro