Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87 & 88


Chương 87: Run Chân

Vì buổi sáng có hai cuộc họp trực tuyến, nên Cố Quân Uyển mặc bộ vest váy khá trang trọng.

Áo vest đen kết hợp với thắt lưng màu vàng sẫm, càng tôn lên vòng eo thon thả của nàng.

Gần 2 giờ 30 phút chiều, công việc khẩn cấp đã xử lý gần xong.

Cố Quân Uyển cúi xuống nhìn chiếc váy và đôi tất đen của mình, cảm thấy mình nên thay bộ đồ khác rồi hẵng đi hẹn hò với Thẩm Hàn thì phù hợp hơn.

Trang phục này thực sự không tiện tham gia hoạt động đạp xe, dù nàng chỉ là người ngồi sau.

Vừa nghĩ đến lát nữa Alpha của mình sẽ chở mình chạy khắp nơi, trong lòng Omega cũng không khỏi bắt đầu mong chờ.

Sân huấn luyện và khu hành chính cách nhau một quãng không gần, phải đi xe ô tô.

Hứa Chiêu nghe tin Thẩm Hàn lại muốn đưa Nữ Quân nhà mình đi sân tập việt dã đạp xe, trái tim lập tức treo ngược lên.

Nàng ấy vừa tìm số điện thoại của tài xế, vừa thì thầm: "Bệ hạ, chỗ đó toàn là hố đất, đá núi, nghe nói có những khu vực ngay cả xe việt dã cũng khó đi qua, rất không an toàn."

Nói đến đây, nàng ấy lại thử khuyên một câu: "Hay là ngài bảo Thẩm Hàn đổi chỗ khác? Hoặc là tạm thời hủy bỏ đi ạ."

Cố Quân Uyển đang dẫn trợ lý đi về phía phòng thay đồ, nghe đối phương nói vậy, bước chân không hề dừng lại.

"Chỗ khác hoặc là sẽ bị người ta nhìn thấy, hoặc là không thích hợp đạp xe."

"Hơn nữa, thực ra ta rất có hứng thú, ta chưa bao giờ được ngồi xe đạp đâu."

Nghe Nữ Quân nhà mình nói vậy, Hứa Chiêu cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nàng ấy có thể hiểu được tâm trạng của Cố Quân Uyển lúc này.

Vì quan hệ thân phận, khi Cố Quân Uyển còn là cô bé, so với những đứa trẻ cùng trang lứa, sự thiếu thốn niềm vui trẻ thơ là điều không thể tránh khỏi.

Sau khi phân hóa thành Omega, thời gian giải trí lại càng bị chèn ép nghiêm trọng.

Muốn đội vương miện, ắt phải chịu sức nặng của nó.

Danh hiệu Nữ Quân là vinh dự vô thượng, nhưng sao lại không phải là một loại gông cùm vô hình chứ?

'Cũng chỉ có Thẩm cẩu tử dường như không quá để tâm đến tất cả những gì Nữ Quân phải gánh vác, mới dám quậy phá như thế.'

'Có lẽ đây cũng là lý do Nữ Quân ở bên cạnh nàng ấy sẽ cảm thấy thoải mái.'

Hứa đặc trợ càng nghĩ, lại càng cảm thấy đau răng một cách khó hiểu.

'Mẹ kiếp! Alpha đứng đắn nào lại nghĩ đến chuyện chở Omega của mình đi sân tập việt dã đạp xe đạp chứ?'

...

Thẩm Hàn đã đến địa điểm hẹn sớm nửa tiếng.

Cô ngồi trên xe không xuống, đôi chân dài duỗi ra, chính là "chân chống xe" thích hợp nhất.

Khu huấn luyện của đội hộ vệ có gác cổng khá nghiêm ngặt, nhân viên căn cứ thông thường không có quyền ra vào nơi này.

Bốn bề yên tĩnh, thỉnh thoảng có cành khô rơi từ trên cây xuống, chạm đất phát ra tiếng động lanh lảnh.

Thẩm Hàn ngửa đầu, nheo mắt nhìn cột camera giám sát cách đó không xa, gọi điện cho Mã Hạo Vũ.

"Có nhìn thấy vị trí của ta không?"

Gã nhỏ con ngồi trong một phòng giám sát nào đó, nhìn bộ dạng đắc ý của lão đại mình trên một màn hình, trong lòng có chút chua xót.

Ghen tị thật đấy, được hẹn hò với Nữ Quân!

"Thấy rồi, tắt camera bây giờ hay lát nữa mới tắt?"

Thẩm Hàn: "Đợi chút nữa, chúng ta đừng cúp máy, lát nữa ta bảo ngươi tắt thì ngươi hãy tắt, hôm nay vất vả cho ngươi rồi, đang nghỉ ngơi mà còn phải chạy đến giúp ta một tay."

Mã Hạo Vũ phóng to camera giám sát, quan sát kỹ chiếc xe đạp cổ điển trong hình.

Sau đó tò mò hỏi: "Lão đại, xe ngươi lấy ở đâu ra thế? Cũng là vị tiểu công chúa mắt xanh kia tặng à?"

Thẩm Hàn một tay cầm điện thoại, một tay gạt cái chuông nhỏ trước xe, cười nói: "Ôi dào, làm sao có thể, làm gì có ai tặng đồ cho ta mãi thế?"

Mã Hạo Vũ: "À à, vậy ngươi mua ở đâu? Đẹp thật đấy! Ta cũng muốn chọn một chiếc về chơi."

Thẩm Hàn: "Mua ở đâu ta cũng không biết, đây là Quân Uyển tặng."

Mã Hạo Vũ: "..."

'Ngươi mà còn khoe khoang nữa là ta đi đấy nhé!'

Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe hành chính màu đen từ từ chạy về phía Thẩm Hàn.

Mắt Thẩm Hàn sáng lên, vội vàng bảo Mã Hạo Vũ tạm thời tắt camera con đường này.

Trong sân tập việt dã không có camera, nhưng bên đường ngoài cửa lại có một cái.

Xe hành chính thực ra có thể đi thẳng vào trong, nhưng Thẩm Hàn lại muốn chở bạn gái đi riêng ở đây.

Tránh việc có hai "khán giả tại trường quay" đi theo, bản thân cũng ngại thân mật với bạn gái.

Chút tâm tư nhỏ này của Alpha nhà mình, Cố Quân Uyển đương nhiên liếc mắt là nhìn ra ngay.

Xe còn chưa dừng hẳn, nàng đã nói với hai người ngồi trước: "Xe cứ đỗ bên ngoài đi, khoảng 1 tiếng nữa ta quay lại."

Hứa Chiêu đi theo bên cạnh nàng lâu ngày, hiểu ý Nữ Quân ngay lập tức.

Nàng ấy quay người nhìn ra sau, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, vậy ngài phải chú ý an toàn đấy nhé."

Cố Quân Uyển cười khẽ: "Đừng lo, Thẩm Hàn biết chừng mực."

Xe dừng lại vững vàng bên đường.

Để không làm phiền Nữ Quân hẹn hò, tài xế và Hứa Chiêu không xuống xe.

Hai người nhìn qua kính chắn gió thấy Cố Quân Uyển đi về phía Alpha cao lớn chân dài.

Nói chưa được ba câu, Alpha kia đã cúi người đưa tay bế thẳng Nữ Quân lên thanh ngang trước xe của cô.

Sau đó hai người một xe phóng vèo vào sân tập việt dã như tia chớp.

Tài xế cảm thấy mình bị dọa sợ, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt trợn tròn.

Hứa Chiêu mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đang gào thét.

'A a a! Thẩm cẩu tử biết chừng mực cái khỉ gì! Nếu dám làm ngã Nữ Quân, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!'

...

Sân tập việt dã, mặt đường thoai thoải.

Cố Quân Uyển ngồi nghiêng trên thanh ngang xe đạp, cảm giác vừa mới lạ lại vừa có chút căng thẳng.

Nàng vốn định ngồi ở đệm phía sau, không ngờ Thẩm Hàn lại ôm nàng ngồi phía trước.

Hai tay Alpha vươn ra phía trước, giam nàng trong khoảng không gian nhỏ bé trước ngực.

Gió lạnh ùa vào mặt, thổi rối tóc mai bên tai nàng.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc ập đến từ phía sau lại khiến nàng vô cùng an tâm.

Hương tuyết tùng nhàn nhạt theo hơi thở ấm áp phả vào gò má Omega, nhuộm đỏ một đoạn vành tai nhỏ nhắn lấp ló sau làn tóc.

Thẩm Hàn nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nhìn đường, cằm lại nhẹ nhàng tựa vào vai cổ Cố Quân Uyển, thì thầm: "Quân Uyển, món quà nàng tặng, ta thích lắm."

Nghe đối phương nói vậy, trong lòng Cố Quân Uyển cũng vô cùng thỏa mãn.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió tự do và hơi thở của Alpha nhà mình, giọng nói mang theo niềm vui rõ rệt: "Vậy tối nay ngoài canh sườn, ta còn được gọi món khác không?"

Thẩm Hàn ngoài miệng trả lời nghiêm túc: "Chắc chắn rồi, nàng muốn ăn gì? Đầu bếp Thẩm đều làm được!"

Trong lòng lại nghĩ: 'Nàng muốn ăn ta cũng được!'

Địa điểm hẹn hò tuy chọn ở sân tập việt dã, nhưng Thẩm Hàn lại không chở bạn gái mình đi xung kích đường núi đá.

Cô tránh hết cả những đoạn đường đá vụn hơi gồ ghề, chỉ đạp xe trên đường nhựa bằng phẳng.

Khu vực này phần lớn đều mô phỏng địa hình dã ngoại, nhưng cũng có vài con đường mô phỏng vùng ngoại ô thị trấn.

Mặt đường hẹp và quanh co, hai bên là đồi núi cao vài mét.

Hai người chạy dọc theo con đường, có cảm giác như đang trải nghiệm đạp xe ở khu vực không người ngoài dã ngoại.

15 phút sau, hai người đi vào một đường hầm ngầm.

Đường hầm dài khoảng 2km, ở giữa còn có một khúc cua.

Thẩm Hàn đạp xe vào chưa được bao lâu, xung quanh liền tối om.

Ánh sáng bị nuốt chửng, nơi mắt nhìn thấy, đều là một màu đen kịt.

Bóng tối bất ngờ ập đến, khiến sống lưng Cố Quân Uyển không tự chủ được hơi căng lên.

Omega trời sinh yếu đuối, trong hoàn cảnh như vậy, cảm xúc sẽ trở nên nhạy cảm, cũng sẽ bản năng cảm thấy bất an.

Đúng lúc này, Thẩm Hàn lại từ từ dừng xe lại.

Cố Quân Uyển nép sát vào nguồn nhiệt phía sau hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Thẩm Hàn, chúng ta mau ra ngoài đi."

Vừa dứt lời, một đôi môi nóng hổi đã dán lên sau tai nàng.

Giọng Alpha khàn khàn như hoàn cảnh hiện tại: "Đừng sợ."

Nói rồi, Cố Quân Uyển chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, ngay sau đó liền bị Alpha bế xuống xe.

Chiếc xe mất thăng bằng ngã nghiêng xuống đất, chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng vang lanh lảnh ngắn ngủi.

Trong bóng tối, Cố Quân Uyển chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng Thẩm Hàn.

Cảm giác căng thẳng như lũ vỡ đê, dường như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Nàng vô thức đưa tay nắm chặt lấy áo Thẩm Hàn, giống như người rơi xuống nước vớ được khúc gỗ cứu mạng.

Thẩm Hàn ôm Omega của mình vào lòng, động tác nhẹ nhàng, mang theo ý muốn bảo vệ rất rõ ràng.

Cô không có cử chỉ thân mật hơn nữa, chỉ thu tay lại, dán chặt vào giai nhân trong lòng.

Đưa Cố Quân Uyển đến đây, cô không phải cố ý muốn dọa đối phương hoặc là giở trò lưu manh.

Họ sắp lên đường đến khu vực trực thuộc phía Bắc, phải đối mặt với kẻ thù mạnh ẩn náu ở đó.

Thẩm Hàn rất muốn làm nhiều việc hơn cho đối phương, nhưng lại phát hiện giai đoạn hiện tại mình thực sự không giúp được gì nhiều.

Cuộc đấu đá quyền lực, đôi khi giống như bánh xe vận mệnh lăn tới.

Ngươi vĩnh viễn không biết mình có chuẩn bị đủ để đối phó hay không, liệu có sơ sẩy một chút là bị nghiền nát tan xương nát thịt hay không.

Thẩm Hàn đến vào lúc cuộc đời Cố Quân Uyển tăm tối nhất.

Cô hy vọng mình cũng có thể cùng đối phương đi qua tất cả bóng tối, sau đó nắm tay nhau đón chào ánh sáng.

Nhưng những lời này nói ra sẽ có vẻ rất sáo rỗng, Thẩm Hàn dù thế nào cũng không mở miệng được.

Cô đành nghĩ ra cách ngốc nghếch này, để Omega của mình có thể cảm nhận rõ sự tồn tại của mình.

Trong bóng tối, thị giác của Cố Quân Uyển bị hạn chế, các giác quan còn lại trở nên vô cùng nhạy cảm.

Nàng nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Alpha nhà mình, ngửi thấy hương tuyết tùng mát lạnh trên người đối phương, chỉ cảm thấy máu mình cũng lưu thông nhanh hơn.

"Thẩm Hàn."

Nghe tiếng gọi khẽ của Omega nhà mình, Thẩm Hàn hơi nới lỏng vòng tay, để mình có đủ không gian cúi đầu hỏi thăm.

Tuy nhiên chưa kịp lên tiếng, đôi môi mềm mại của Omega đã dán lên.

Thẩm Hàn đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó đưa tay đỡ lấy gáy Cố Quân Uyển, làm sâu thêm nụ hôn này.

Lúc đầu, cô còn có chút kiềm chế, nhưng theo thời gian trôi qua, hơi thở của cô trở nên nóng bỏng hơn.

Có lẽ bóng tối này đã đánh thức con dã thú ngủ yên, tính xâm lược của Alpha được giải phóng trong khoảnh khắc này.

Thẩm Hàn cắn nhẹ môi đối phương, cạy mở "cổng thành", thỏa sức càn quét.

Cô gần như tham lam hấp thụ sự mềm mại và hương thơm của Omega nhà mình, khó mà dừng lại.

Hô hấp của Cố Quân Uyển dồn dập, dưỡng khí ngày càng loãng khiến nàng hơi khó thở.

Nàng theo bản năng ôm chặt lấy Alpha trước mặt, chìm đắm trong sự chiếm đoạt bá đạo nhưng không mất đi vẻ dịu dàng của đối phương.

Hơi thở ngọt ngào quấn quýt si mê nơi môi lưỡi hai người.

Trong đường hầm giơ tay không thấy ngón này, hai người chính là ánh sáng duy nhất của nhau, hấp thụ hơi ấm của đối phương trong bóng tối.

Bên ngoài sân tập việt dã, trong xe hành chính.

Hứa Chiêu lại một lần nữa đưa tay xem đồng hồ: "Đã một tiếng rồi, sao Bệ hạ vẫn chưa ra?"

Tài xế vặn nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà nóng.

Hắn không dám tiếp lời Hứa đặc trợ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: 'Cặp đôi AO đang trong thời kỳ cuồng nhiệt dính lấy nhau, một tiếng đồng hồ đã là cái gì chứ!'

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Hàn chở Cố Quân Uyển đi ra.

Hứa Chiêu vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ lại, lại phát hiện cái chuông trước xe đạp thế mà bị hỏng rồi!

Tối qua chính nàng ấy sai người đưa chiếc xe vào thùng kín, nên nhớ rất rõ một số chi tiết quan trọng của xe.

Cái chuông đó vốn dĩ dựng đứng ở đầu xe, giờ lại thảm hại treo lủng lẳng dưới tay lái.

'Không phải là Thẩm cẩu tử lật xe thật đấy chứ?'

Nghĩ vậy, Hứa Chiêu lập tức xuống xe.

Và ngay khi nàng ấy cau mày định chất vấn Alpha kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên phát hiện quanh môi đối phương lem nhem chút son môi.

Dù rất nhạt, nhưng vẫn bị Hứa đặc trợ tinh mắt nhìn ra.

Lúc này, Cố Quân Uyển vịn tay Alpha nhảy xuống xe.

Khi bàn chân chạm đất, có động tác khuỵu gối tương đối rõ ràng.

Cảm nhận đôi chân yếu ớt vô lực, Cố Quân Uyển cảm thấy có chút xấu hổ.

Nàng thế mà bị Thẩm Hàn hôn đến mềm nhũn cả chân, vừa nãy trong đường hầm, cuối cùng nàng vẫn là được đối phương bế lên xe.

"Vậy ta về trước đây."

Nói khẽ một câu như vậy, Cố Quân Uyển liền vội vàng đi về phía xe hành chính.

Nhìn thấy bộ dạng này của hai người, Hứa Chiêu đoán cũng đoán được Alpha kia đã làm gì với Nữ Quân nhà mình.

Nàng ấy trừng mắt nhìn đối phương qua lớp kính, sau đó nhanh chóng đuổi theo Cố Quân Uyển.

Thẩm Hàn đứng ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, cho đến khi xe của bạn gái đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới gọi điện cho Mã Hạo Vũ bảo hắn bật lại camera giám sát.

Alpha đạp đôi chân dài, vui vẻ đạp xe về phía siêu thị trong căn cứ mua thức ăn.



Chương 88: Gặp Gia Trưởng

Thời gian gặp mặt ở phía Bắc được ấn định vào tháng 12.

Cố Quân Uyển cùng phái đoàn tùy tùng ở tại khách sạn Bạch Lộ nằm bên cạnh đại lộ trung tâm Đế đô.

Tầng 88, phòng Tổng thống.

Đứng trước cửa sổ sát đất toàn cảnh nhìn ra xa, có thể bao quát toàn bộ Cung Hòa Bình.

Nửa giờ trước khi hai nguyên thủ đương nhiệm chính thức gặp mặt.

Trong phòng khách của Cố Quân Uyển, một đội ngũ thân tín gồm vài người đang tiến hành trao đổi trước khi xuất phát.

Hứa Chiêu với tư cách là trợ lý đặc biệt của Nữ Quân, đương nhiên có mặt.

Lúc này, nàng ấy đang báo cáo danh sách nhân sự tham dự cuối cùng đã được xác nhận, cùng chức vụ và chỗ ngồi của các mục tiêu giám sát trọng điểm.

Thẩm Hàn và Giang Tâm Duyệt ngồi ngay ngắn hai bên, nghiêm túc ghi nhớ thông tin Hứa đặc trợ báo cáo.

Hai người đàn ông trung niên chỉ ngồi nửa mông trên ghế sofa tiếp khách, người hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

Họ là những "chiến tướng" thực lực do Cố Quân Uyển một tay bồi dưỡng, năng lực làm việc và độ trung thành đều không có vấn đề gì.

Trong chuyến đi vùng thiên tai trước đó, Thẩm Hàn đã từng gặp hai người này.

Cấp bậc hành chính của họ nhìn qua không cao, nhưng lại là những nhân viên then chốt nắm giữ thực quyền.

Tuy nhiên, nhìn tư thế ngồi của hai người này lúc này, Thẩm Hàn không khỏi khẽ nhíu mày.

'Hai vị "Diêm Vương" thủ đoạn cứng rắn này, trước mặt bạn học Cố hóa ra lại cẩn thận dè dặt thế này, đến ngồi cũng chỉ dám ngồi một nửa.'

Nếu Hứa Chiêu nghe được tiếng lòng này của cô, chắc chắn sẽ hừ lạnh lườm cô một cái.

Rồi ném cho cô một câu: 'Ngươi tưởng ai cũng to gan như ngươi chắc!'

Mọi người thảo luận về một số vấn đề chi tiết khi đến Cung Hòa Bình lát nữa.

Sau đó, ánh mắt tất cả đồng loạt hướng về phía Nữ Quân.

Cố Quân Uyển nhẹ giọng nói: "Hội đàm chỉ là quá trình chứ không phải mục tiêu, mọi người phải chú ý phân rõ chính phụ."

Nói rồi, nàng quay sang nhìn Giang Tâm Duyệt: "Cuộc họp lát nữa, phải vất vả cho ngươi rồi."

Đối diện với đôi mắt phượng màu vàng kim tượng trưng cho uy nghiêm của Nữ Quân, trong lòng Giang Tâm Duyệt không tự chủ được có chút căng thẳng.

Nhưng trên mặt nàng ấy không hề lộ vẻ hoảng loạn, cụp mắt trả lời đối phương: "Đa tạ Bệ hạ quan tâm, ta nhất định sẽ làm tốt chức trách của mình!"

Còn 15 phút nữa là xuất phát.

Sau khi bàn bạc xong việc chính, hai người đàn ông trung niên rời khỏi phòng trước.

Hai thành viên đội hộ vệ có mặt lẽ ra cũng phải rời đi ngay, nhưng Thẩm Hàn lại lén nháy mắt ra hiệu với Hứa Chiêu ở nơi mọi người không nhìn thấy.

Hứa Chiêu vốn định giả vờ không thấy.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy Nữ Quân nhà mình lúc này có lẽ cũng cần Alpha kia trấn an cảm xúc một chút.

Dù sao, sắp đến trận quyết chiến rồi, ai có thể thực sự coi nhẹ như không chứ?

"Giang Tâm Duyệt, mời đi theo ta, có một số công việc cần dặn dò riêng với ngươi."

Nghe giọng Hứa Chiêu, Giang Tâm Duyệt không dám chậm trễ chút nào, lập tức đi theo đối phương sang phòng làm việc chung khác.

Sau khi hai người rời đi, Thẩm Hàn mới đi đến khu vực ghế sofa chính, ngồi xuống cạnh Cố Quân Uyển.

Cô vuốt ve sống lưng mảnh mai của đối phương, thì thầm nhẹ nhàng: "Đừng lo lắng, mọi sóng gió rồi sẽ qua thôi."

Cố Quân Uyển nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Alpha của mình, hơi tham lam hít lấy hương tùng nhàn nhạt trên người đối phương.

Có lẽ mùi tin tức tố Alpha có tác dụng an thần, hoặc có lẽ người trong lòng vẫn luôn ở bên cạnh.

Cố Quân Uyển cảm thấy áp lực trong lòng mình thực sự giảm đi rất nhiều.

...

9 giờ 30 phút sáng.

Đoàn người Cố Quân Uyển tiến vào Cung Hòa Bình.

Do Chỉ huy trưởng phía Bắc dựa vào binh biến cướp chính quyền, nên cuộc gặp gỡ giữa hai nguyên thủ có tính chất đặc thù rất lớn, quy trình đương nhiên cũng khác với cuộc gặp giữa thủ lĩnh hai nước.

Không có đội danh dự biểu diễn, cũng không có nghi thức duyệt binh.

Sau màn đón tiếp đơn giản, nhân viên hai bên đi thẳng vào phòng họp.

Số lượng người tham gia không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn ba mươi người.

Thẩm Hàn và Giang Tâm Duyệt đều mặc vest đen trang trọng, trong cúc áo ở cổ áo sơ mi giấu thiết bị liên lạc tiên tiến nhất.

Hai người dán tai nghe truyền dẫn qua xương loại nhỏ trong ống tai, thuận tiện cho việc liên lạc tức thời.

Trọng tâm của cuộc hội đàm này thực ra không nằm ở phía Cố Quân Uyển.

Dù sao nhân viên tham gia phía Bắc cũng không phải dạng vừa, những chương trình nghị sự đi ngược lại lợi ích bản thân, họ căn bản sẽ không để nó xuất hiện tại hiện trường thảo luận.

Hành động lần này của Cố Quân Uyển là muốn xác nhận xem tại hiện trường gặp gỡ có xuất hiện người thức tỉnh hay không.

Nếu có, thì không nghi ngờ gì nữa, các nàng nhất định sẽ khóa chặt người đó để điều tra trọng điểm.

Người thức tỉnh không đồng nghĩa với thế lực thù địch.

Nhưng kiểm chứng theo hướng này lại là quy trình vô cùng then chốt.

Thứ nhất, số lượng người thức tỉnh cực kỳ hiếm hoi, một số dị năng có tính bảo mật rất lớn.

Nếu bản thân người thức tỉnh không muốn lộ diện, về cơ bản cả đời cũng sẽ không bị người bên cạnh phát hiện.

Thêm nữa, đoàn đội Nữ Quân đã biết phía sau màn cường địch có một người thức tỉnh giỏi về khống chế tinh thần.

Nếu có thể bắt được người đó, chắc chắn sẽ đạt được bước tiến giai đoạn cho chiến dịch chuyên đề lần này.

Để tạo cơ hội cho Giang Tâm Duyệt, Cố Quân Uyển còn cố ý ném ra hai chủ đề gây tranh cãi cực cao, khiến bầu không khí cả phòng họp căng thẳng vài lần.

Tuy nhiên, điều đáng thất vọng là, Giang Tâm Duyệt không phát hiện ra sự tồn tại của người thức tỉnh nào khác trong hội trường.

Nói chính xác hơn, là nàng ấy không nghe thấy tiếng lòng của bất kỳ ai ngoài Thẩm Hàn.

Tất nhiên, bí mật này nàng ấy tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.

Qua nỗ lực luyện tập, Giang Tâm Duyệt hiện tại đã nâng thời gian sử dụng dị năng lên 8 phút.

Trước đó đã dùng mất 6 phút.

Lúc này đúng dịp nghỉ giải lao, nàng ấy cũng thu hồi cảm ứng của mình.

Hành lang bên ngoài phòng họp có hai khu vực giải khát, thiết lập riêng cho nhân viên tham gia của hai phe Nam Bắc.

Trải qua 45 phút hội đàm căng thẳng, quan chức các bộ cũng cần chút thời gian để xả hơi.

Chẳng mấy chốc, hành lang đã tụ tập rất nhiều người.

Quan chức quân sự chính trị, thư ký, tùy tùng và nhân viên phục vụ hậu cần xen kẽ trong đó, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán cố tình đè thấp.

Thẩm Hàn thấy sắc mặt Giang Tâm Duyệt hơi tái nhợt, vội vàng dẫn nàng ấy đến khu giải khát.

"Nào, uống chút nước ấm đi, hôm nay không thu hoạch được gì cũng không sao, chúng ta lại từ từ tìm, mua xổ số làm gì có chuyện mua là trúng ngay đâu."

Giang Tâm Duyệt nhận lấy cốc nước đối phương đưa, nhưng không uống.

Trong lòng nàng ấy có chút nôn nóng, lần đầu tiên cảm thấy dị năng mình thức tỉnh hơi vô dụng, chẳng giúp được gì cho Nữ Quân.

Lúc mới gia nhập đoàn đội này, nàng ấy chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn chút.

Nhưng thời gian trôi qua, suy nghĩ của nàng ấy cũng có sự thay đổi rất lớn.

Nàng ấy nhìn thấy Cố Quân Uyển dốc hết tâm sức vì Liên bang.

Những cải cách quyết liệt của đối phương, để kẻ yếu cũng có thể sống có tôn nghiêm, cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình thông qua nỗ lực bản thân.

Sinh trưởng trên mảnh đất này, Giang Tâm Duyệt cũng là người được hưởng lợi.

Sau đó nàng ấy suy nghĩ, liệu mình có thể góp chút sức lực trong hành trình của Nữ Quân không?

Thẩm Hàn nhìn người tụ tập trên hành lang ngày càng đông, linh quang lóe lên, liền nói với Giang Tâm Duyệt: "Hôm nay ngươi còn dùng được dị năng không? Hay là thử ở đây xem sao?"

"Ở đây đông người, hơn nữa như thư ký, tâm phúc đều là những sự tồn tại rất đặc biệt, chúng ta có thể nới lỏng phạm vi tìm kiếm thích hợp một chút."

Nghe lời đội trưởng, Giang Tâm Duyệt cảm thấy rất có lý, thế là lại mở dị năng lần nữa.

Khoảng nửa phút trôi qua, không thu hoạch được gì.

Trán Giang Tâm Duyệt đã lấm tấm mồ hôi, ngay khi nàng ấy định kết thúc hoàn toàn việc nghe trộm bằng dị năng hôm nay, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nam.

[Thảo nào lão sư lại coi Cố Quân Uyển là đối thủ quan trọng, Cố Vũ Vi so với chị gái mình thực sự kém quá xa.]

Câu tiếng lòng này không tiết lộ thân phận người thức tỉnh.

Nhưng thông tin chứa trong đó lại khiến Giang Tâm Duyệt chấn động.

Nàng ấy đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nhìn quanh, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Ta... Ta tìm thấy hắn rồi!"

Giang Tâm Duyệt nói nhỏ một câu, rồi sải bước nhanh về phía khu giải khát gần mình nhất.

Đếm ngược 15 giây.

Tên người thức tỉnh kia không tiếp tục suy nghĩ nữa, môi Giang Tâm Duyệt bắt đầu trắng bệch, trong đầu vang lên tiếng "ong ong".

Thẩm Hàn đứng bên cạnh nàng ấy, đưa tay làm động tác đỡ hờ.

Cô không dám lên tiếng quấy rầy đối phương, cũng không khuyên đối phương thu hồi dị năng.

Hành động bất thường của hai người nhanh chóng bị mọi người xung quanh phát hiện.

Mọi người nhìn cô gái gầy gò đang lảo đảo sắp ngã, nhao nhao lùi lại tránh né.

Đếm ngược 5 giây.

Mắt Giang Tâm Duyệt tối sầm, ngã ngửa ra sau.

Thẩm Hàn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng ấy, rồi nhanh chóng đưa nàng ấy đến khu vực ghế ngồi bên cạnh.

Vừa đưa tay bấm huyệt nhân trung cho đối phương, vừa gọi lớn với xung quanh: "Phiền mọi người gọi giúp nhân viên y tế với!"

Mọi người xung quanh không vây lại xem náo nhiệt như những người tò mò, ngược lại tránh xa nơi xảy ra sự việc.

[Đó là người khu Bắc à, ngất xỉu hay chết rồi? Yếu ớt thế.]

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Giang Tâm Duyệt lại nghe trộm được một câu nói trong lòng của người thức tỉnh lẫn trong đám đông.

Nhưng lúc này nàng ấy đã lực bất tòng tâm, không thể tìm ra nguồn gốc âm thanh nữa.

Nhân viên y tế rất nhanh đã đến, khiêng Giang Tâm Duyệt đến phòng chẩn trị.

Thẩm Hàn gọi hai nhân viên công tác bên mình đến, bảo họ hộ tống đi cùng, nếu Giang Tâm Duyệt tỉnh lại, phải thông báo cho cô ngay lập tức.

Dặn dò xong, cô lập tức quay lại hội trường, tìm một góc khuất camera không quay tới, gửi tin nhắn cho Cố Quân Uyển.

[Giang Tâm Duyệt cảm ứng được sự tồn tại của một người thức tỉnh khác ở hành lang, nhưng có thể chưa khóa được mục tiêu, hiện tại nàng ấy ngất xỉu đã được đưa đến phòng y tế.]

Cố Quân Uyển thấy tin nhắn, không trả lời.

Nàng bí mật ra lệnh cho Hứa Chiêu nhanh chóng sắp xếp, bảo cô lặng lẽ ghi lại tất cả những người ở hành lang lúc đó, sau đó mới tìm cách sàng lọc.

Hội nghị buổi sáng kết thúc trước 12 giờ trưa.

Giang Tâm Duyệt đã tỉnh, dù nàng ấy không bắt được tên người thức tỉnh kia, nhưng cũng coi như có thu hoạch.

Thực tế, thông tin nàng ấy xác nhận được, nhiều hơn so với báo cáo thực tế một chút.

Đối phương là nam, tuổi tác hẳn là dưới 40.

...

Vừa dùng xong bữa trưa, trong lòng Cố Vũ Vi đã có chút lo âu.

Bởi vì lát nữa Cố Quân Uyển sẽ đến biệt thự nghỉ dưỡng gặp mặt hai người mẹ.

Đây là ý của mẫu thân, nàng ta không dám làm trái.

Lề mề đến 2 giờ chiều, nàng ta mới sắp xếp đưa đoàn người đối phương đến căn biệt thự mẫu thân ở.

Cố Quân Uyển không mang theo nhiều người, ngoài Hứa Chiêu và Thẩm Hàn, còn có tám thành viên đội hộ vệ bao gồm cả Ninh Hi.

Và nhóm người này, tất cả đều là người biết chuyện về quan hệ yêu đương giữa hai người.

Cho nên, trên đường đoàn người đến khu biệt thự, bầu không khí tràn ngập một sự xao động bí ẩn!

Thẩm Hàn trước đó không biết sẽ có màn gặp phụ huynh đột xuất này, căng thẳng vô cùng.

Ngồi trên xe, lòng bàn tay cứ đổ mồ hôi liên tục.

Cố Quân Uyển cảm nhận được sự căng thẳng của Alpha nhà mình, vội vàng gõ một đoạn chữ trên điện thoại gửi đi trấn an đối phương.

[Đây là yêu cầu mẫu thân đưa ra lâm thời, chủ yếu là muốn tiết lộ một số thông tin với ta, nàng đừng lo lắng, các nàng ấy sẽ thích nàng thôi.]

Thẩm Hàn trả lời ngay lập tức: [Vậy ta có nên thay bộ quần áo khác không? Cũng không mang quà, làm sao bây giờ? Lần đầu gặp mặt mà chẳng chuẩn bị gì cả, các nàng ấy có cảm thấy ta không hiểu phép tắc không?]

Cố Quân Uyển nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, sự bất an và lo lắng dường như sắp xuyên qua màn hình ập vào mặt.

Nàng mím môi cười, tiếp tục trấn an Alpha đang căng thẳng ở đầu dây bên kia.

Hai người ngồi xe do Cố Vũ Vi sắp xếp, tài xế cũng không phải là "người trong cuộc" kia.

Cho nên, các nàng cũng chỉ có thể giao tiếp qua tin nhắn.

Còn trong hai chiếc xe tùy tùng khác, các thành viên đội hộ vệ lại vô cùng hưng phấn.

Họ thậm chí còn lập một nhóm nhỏ để chat.

Tên nhóm là: Vừa nhắn vừa xóa.

Để không lộ thông tin mấu chốt, họ chỉ dùng A, O để gọi thay cho đội trưởng của mình và Nữ Quân.

[Sắp gặp mẹ vợ rồi! Không biết A giờ cảm thấy thế nào nhỉ? Có phải kích thích lắm không?]

[Là ta thì chắc căng thẳng chết mất, đây chính là O mẫu đấy! Tuy nàng ấy đã quy ẩn giang hồ rất lâu, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có truyền thuyết về nàng ấy!]

[Đồng cảm với A một giây, phúc khí càng lớn áp lực càng lớn mà.]

[Lầu trên +1!]

[Lầu trên +1!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro