Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65 & 66


Chương 65: Bát Quái

Nghỉ ngơi tại chỗ 15 phút.

Cố Quân Uyển hạ lệnh cho mọi người tiếp tục lên đường.

Mùi tin tức tố còn sót lại trong xe đã được hệ thống lọc khí xử lý sạch sẽ, sẽ không xảy ra chuyện mùi hương ám vào người hai Beta như vừa nãy nữa.

Hứa Chiêu luôn canh chừng bên xe thì còn đỡ.

Lúc tài xế xông vào phòng khám mua thuốc ức chế, hai cô y tá Omega suýt chút nữa quỳ rạp xuống vì run chân.

Hiện tại mọi người lại vào vị trí cũ, lao nhanh về phía nhà khách.

Có lẽ vì bản thân đã thuộc hàng ngũ "người trong cuộc", tài xế nhìn Thẩm Hàn gối đầu lên chân Nữ Quân ngủ qua gương chiếu hậu, trong lòng tuy vẫn còn chút kinh ngạc, nhưng mức độ đã không còn chấn động như trước.

Hắn mở to mắt, lại lén lút liếc nhìn thêm một cái.

'Alpha kia ngủ cũng to gan thật đấy!'

Lúc này, cơ thể Thẩm Hàn đang co quắp ở hàng ghế sau, mặt dán chặt vào bụng dưới Cố Quân Uyển.

Còn một đoạn vành tai đỏ ửng lộ ra khỏi mái tóc dài, đang được Cố Quân Uyển nhẹ nhàng vuốt ve.

Tài xế không khỏi suy nghĩ: 'Nữ Quân ở trước mặt người mình thích, hóa ra là như thế này đây!'

Lúc này, Hứa Chiêu ngồi ghế phụ đột nhiên lên tiếng.

"Bệ hạ, bên phía đội hộ vệ có thể đã đoán được chút chân tướng rồi ạ."

Giọng Cố Quân Uyển vẫn bình tĩnh như thường lệ: "Để Thẩm Hàn tự mình xử lý đi."

Hai giờ sau, đoàn xe trở về nhà khách.

Xe việt dã của đội hộ vệ dừng lại ở cổng, còn chiếc xe Nữ đế ngồi thì đi thẳng vào bên trong, dừng dưới lầu nơi ở.

Cố Quân Uyển đang phân vân có nên đánh thức Alpha đang ngủ say trên chân mình hay không.

Nào ngờ, xe vừa phanh lại, Thẩm Hàn liền mở mắt "tỉnh" dậy.

Cơ mặt tài xế giật giật, lập tức mất bình tĩnh.

'Ngươi giả vờ ngủ lộ liễu quá đấy!'

Về đến nhà khách, xung quanh đông người phức tạp hơn.

Với thân phận hiện tại, Thẩm Hàn chưa thể tỏ ra quá thân mật với Cố Quân Uyển trước mặt người khác, thế là đành ngoan ngoãn chuẩn bị xuống xe.

"Thẩm Hàn."

Nghe thấy Omega gọi mình, Alpha thu chân vừa bước ra khỏi cửa xe về.

Đôi mắt đen láy viết đầy sự mong chờ: "Sao thế?"

Cố Quân Uyển lại không nói ra những lời như bảo đối phương cùng mình lên lầu.

Nàng nhìn chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên người Alpha, khẽ cười nói: "Phú nhị đại thành phố nhỏ, chỗ ta tạm thời không cần tăng cường bảo vệ, nàng về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, ngày mai hãy đến trực."

Nghe Cố Quân Uyển gọi mình như thế, Thẩm Hàn cũng ngượng ngùng cười.

Lúc trước ở trên xe cô chưa cảm thấy gì, giờ đột nhiên cũng thấy bộ quần áo dính bẩn này mặc trên người rất khó chịu.

Khổ thân bạn gái mình còn phải để mình gối lên ngủ suốt cả quãng đường.

Nghĩ đến đây, cô lại trộm nhìn Cố Quân Uyển.

Hôm nay đối phương mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng gạo, thiết kế thêu chìm gai nhỏ, vốn tôn lên vẻ trí thức ưu nhã của nàng một cách hoàn hảo.

Nhưng lúc này, phần bụng và khuỷu tay áo của Cố Quân Uyển đều dính chút bụi bẩn xám xịt.

Cảm giác như vừa ôm một con chó hoang vậy.

Thẩm Hàn gãi mặt, vội vàng thu hồi ánh mắt, ấp úng trả lời hai câu.

Sau đó mở cửa nhảy xuống xe, chạy trối chết về phía khu nhà ở của đội hộ vệ.

Cô muốn tắm rửa! Cô muốn thay quần áo!

Phải làm cho mình sạch sẽ thơm tho rồi mới đi gặp Omega của mình!

Hứa Chiêu vừa che miệng cười trộm vừa xuống xe, đi ra ghế sau mở cửa cho Nữ Quân nhà mình.

Khác thường là, Cố Quân Uyển không bước ra khỏi xe như mọi khi.

"Bệ hạ, ngài sao thế ạ?"

Nghe trợ lý hỏi, Cố Quân Uyển đưa tay vén lọn tóc rối ra sau tai.

Nhẹ giọng nói: "Nghỉ thêm một lát nữa đã, chân ta tê rồi."

Nửa câu sau yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Hứa Chiêu cúi người nhẹ nhàng xoa bóp lưu thông máu cho Nữ Quân.

Nàng ấy nhìn vết bẩn dính trên bụng và đùi đối phương, trong lòng vừa giận vừa buồn cười.

'Alpha kia thật là, chỉ biết mình ngủ ngon, Nữ Quân nhà ta tối qua lo lắng cho nàng ấy cũng thức trắng một đêm đấy chứ!'

Nghĩ đến đây, Hứa Chiêu lại thầm thở dài trong lòng.

'Nữ Quân đúng là sủng ái nàng ấy thật, thà để chân mình tê đến mức không đi nổi, cũng không nỡ đánh thức nàng ấy dậy giữa chừng.'

'Đến nơi rồi, còn phải tìm cách đuổi khéo đối phương đi nhanh, không để nàng ấy biết chuyện này.'

...

Thẩm Hàn vừa ngân nga hát, vừa khoan khoái tắm nước nóng.

Cô thay bộ quân phục rằn ri, tinh thần sảng khoái đi về phía phòng trực của đội hộ vệ.

Mặc dù Cố Quân Uyển muốn cô nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, nhưng trong lòng cô còn vướng mắc chuyện chưa giải quyết xong thì không ngủ được.

Khi đến phòng trực, cô không thấy tám thành viên vừa về cùng mình đâu.

"Ninh Hi và mấy người kia đâu rồi?"

Nghe đội trưởng hỏi, một người lập tức chào và trả lời: "Báo cáo Đội trưởng Thẩm, nhóm Ninh Hi đi sang phòng họp nhỏ rồi."

"Phòng họp? Các nàng đến đó làm gì?"

"Cái này ta cũng không biết, nhưng từ lúc họ về ta đã thấy không bình thường rồi, ai nấy đều thần thần bí bí."

"Được rồi, ta qua đó xem sao, ngươi tiếp tục trực đi."

Khi Thẩm Hàn lặng lẽ đi đến phòng họp nhỏ nơi tám thành viên đội hộ vệ đang tụ tập, nghe thấy bên trong náo nhiệt như đang ăn Tết vậy.

Cách một cánh cửa không nghe rõ bên trong đang bàn tán gì, thế là Thẩm Hàn lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở hé cửa.

Trong nháy mắt, tiếng cười nói của các đồng đội ùa vào mặt.

"Ghen tị với Đội trưởng Thẩm quá đi! Lúc trước xe Nữ đế dừng gấp lần đầu tiên, chắc là phát hiện Đội trưởng Thẩm đột ngột có dấu hiệu đến kỳ mẫn cảm nhỉ? Kết quả Nữ đế không những không đuổi nàng ấy xuống, còn đi phòng khám mua thuốc tiêm cho nàng ấy nữa."

"A a a a a! Ta cũng muốn có một Omega vừa quyền thế vừa xinh đẹp như thế a."

"Ta có thể kể chuyện này cho con gái em gái dượng ta nghe không? Con bé sùng bái Nữ Quân lắm đấy!"

"Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi không tò mò sao? Đội trưởng Thẩm rốt cuộc được Nữ Quân để mắt tới từ bao giờ thế?"

"Không giấu gì các ngươi, từ hôm Đội trưởng Thẩm cõng Nữ Quân qua đoạn đường lở đất, ra đa hóng hớt của ta đã lờ mờ cảm thấy có gì đó rồi, chẳng qua lúc đó không tiện bát quái với các ngươi thôi!"

"Ta cũng thế ta cũng thế, tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng ta cũng cảm nhận được Nữ Quân đối xử với Đội trưởng Thẩm nhà mình rất khác biệt."

"Haizz, các ngươi nói sớm đi chứ, ta còn tưởng chỉ mình ta nghĩ thế. Các vị còn nhớ lần trước chúng ta đi chợ dược liệu bảo vệ Đường lão sư không? Đội trưởng Thẩm đúng là liều mạng làm nhiệm vụ đấy! Các ngươi biết thân phận thực sự của vị Đường lão sư đó là gì không? Ta cũng mới nghe người ta nói lại sau này, ngài ấy là mẹ Alpha của Nữ Quân đấy."

"Này, Ninh Hi sao ngươi không nói gì thế? Ngươi thân với Đội trưởng Thẩm như vậy chắc chắn biết nội tình!"

Đột nhiên có người nói một câu như vậy.

Thế là, ánh mắt của bảy hộ vệ còn lại đồng loạt đổ dồn vào Ninh Hi.

Ninh Hi đầu tiên ung dung châm cho mình một điếu thuốc.

Sau đó cười khan hai tiếng, không mở miệng.

Mọi người nhìn bộ dạng "ta biết hết nhưng ta không nói" của nàng ấy, càng thêm ngứa ngáy tò mò.

"Thôi mà, ngươi nói chút đi."

"Đúng đấy, dù sao quan hệ giữa Đội trưởng Thẩm và Nữ Quân coi như đã lộ trong nhóm nhỏ chúng ta rồi, bọn ta sẽ không đi truyền bậy bạ đâu, ngươi hé lộ chút xíu thôi, ta sắp tò mò chết rồi."

Mọi người đang nhao nhao xúi giục.

Một giọng nói trong trẻo và thân thiện đột nhiên vang lên từ phía sau phòng họp.

"Hay là để ta nói cho, ta biết nhiều hơn đấy."

Nghe vậy, một đội viên lập tức cười hì hì quay đầu lại hỏi: "Ha ha, cuối cùng cũng có một người biết chuyện..."

Nửa câu sau chưa kịp thốt ra, tên đội viên này đã há hốc mồm nghẹn lời tại chỗ.

Mấy người khác thấy hắn như gặp ma, cũng nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Đội trưởng Thẩm của họ nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn đưa tay vặn chốt khóa trái.

"Cạch, cạch."

Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc.

Trừ Ninh Hi, bảy người còn lại đều cảm thấy tim thắt lại.

Họ cảm giác đội trưởng không phải đang vặn khóa cửa, mà là đang vặn dây thần kinh của họ.

"Đội trưởng ngươi đến rồi à, nhiệm vụ lần này hoàn thành đẹp quá, về căn cứ Nữ Quân chắc chắn sẽ luận công ban thưởng."

"Đúng đúng đúng, chúng ta cũng coi như được thơm lây Đội trưởng Thẩm nha. À đúng rồi, ta chợt nhớ ra, ca trực tiếp theo đến lượt ta làm nhiệm vụ rồi, vậy ta đi làm việc trước đây."

Thẩm Hàn híp mắt cười nói với Ninh Hi: "Canh cửa sổ cho ta, để sổng một người thì trận đòn của kẻ đó ngươi chịu thay nhé."

Ninh Hi đảo mắt một vòng, nhảy phắt khỏi ghế.

Nàng ấy đưa tay tóm lấy một đồng đội đang định nhảy cửa sổ bỏ trốn, đẩy về phía Thẩm Hàn.

Sau đó hả hê nói: "Yên tâm đi lão đại, một mống cũng không thoát được đâu!"

Thẩm Hàn chắp tay sau lưng, ra vẻ ông cụ non nhìn quanh mọi người một lượt.

Sau đó bắt đầu động thủ "tỷ thí" với các đồng đội.

Thành viên đội hộ vệ tuy thân thủ ai nấy đều không tệ, nhưng làm sao là đối thủ của Thẩm Hàn?

Cộng thêm việc nói xấu sau lưng bị người trong cuộc bắt quả tang, chột dạ nên cũng chẳng dám đánh trả ra hồn.

Trong phòng họp nhỏ nhanh chóng vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.

Tất nhiên, Thẩm Hàn ra tay cũng có chừng mực.

Chủ yếu là dạy cho đám người này một bài học nhớ đời, chứ không có ý định hạ độc thủ đánh đồng đội thật.

Dù cô biết giấy không gói được lửa, nhưng trong tình thế hiện tại, chuyện tình cảm giữa Cố Quân Uyển và cô cũng không thể công khai trước mọi người.

Người khác đoán già đoán non là một chuyện, có bằng chứng xác thực hay không lại là chuyện khác.

Đám đồng đội này lại còn mở tiệc trà trong phòng họp để bàn tán? Sao không cầm loa đi ra đường mà rêu rao luôn đi!

Nữ đế nắm giữ chính quyền Liên bang, chuyện nhà của nàng cũng tương đương với chuyện quốc gia.

Hiện tại khu vực trực thuộc phía Bắc vẫn chưa thu hồi lại được, trong và ngoài nước cũng tiềm ẩn nhiều mối họa ngầm, thực sự không thích hợp để công khai Nữ đế có Alpha vào lúc này.

Thẩm Hàn đánh cho đám đồng đội kêu khóc thảm thiết xong, lại xin Ninh Hi bao thuốc, đích thân châm cho mỗi người một điếu.

"Đùa thì đùa, nhưng ta hy vọng các ngươi đều hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc."

"Ta ra tay chỉ là để các ngươi chịu chút đau đớn da thịt, nhưng nếu những lời vừa rồi của các ngươi để Nữ Quân hoặc kẻ có dã tâm nghe thấy, các ngươi tự nghĩ kỹ xem, hậu quả các ngươi phải đối mặt sẽ là gì?"

Mọi người lúc này cũng tỉnh táo lại sau cơn say bát quái.

Ai nấy đều mếu máo, trịnh trọng gật đầu.

...

Sáng sớm hôm sau, Mã Hạo Vũ trở về đơn vị.

Hắn nhìn bộ dạng ủ rũ của các đồng đội, trong lòng giật thót.

Vội vàng kéo một người trong số đó hỏi: "Sao thế này? Bên Chỉ huy trưởng phía Bắc cho người đến gây sự à?"

Các đồng đội đều lắc đầu, bảo là tối qua tập luyện đối kháng hăng quá nên bị thương.

Đợi Mã Hạo Vũ đi rồi, mấy người kia mới thì thầm thở dài: "Xin lỗi người anh em, không phải bọn này không muốn chia sẻ với ngươi, có một số chuyện hy vọng ngươi mãi mãi không hiểu."

Ninh Hi đi qua đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại này.

Không khỏi hừ lạnh trong lòng: 'Ha, coi thường ai thế? Gã nhỏ con kia hiểu quá đi đấy chứ!'



Chương 66: Biến Cố

Nhờ có bằng chứng then chốt mà Thẩm Hàn lấy được từ Phú Quý Bang, cuộc điều tra bí mật của nhóm Nữ đế đã có bước tiến đột phá.

Vì vậy, hành trình của đoàn người được điều chỉnh đôi chút.

Cố Quân Uyển sẽ ở lại đây thêm hai ngày, nhưng nàng không chuyển đến khách sạn điều kiện tốt hơn trên thị trấn, mà vẫn tiếp tục ở tại nhà khách vùng giáp ranh khu vực trực thuộc số 3 và số 4.

Chiều hôm đó.

Trong một văn phòng tạm thời, hai thuộc hạ đang lần lượt báo cáo công việc.

Cố Quân Uyển ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, phía sau chỉ có Thẩm Hàn đứng đó.

Hai thuộc hạ đắc lực không biết quan hệ giữa Nữ đế và vị đội trưởng hộ vệ phía sau.

Nhưng người sau đã có thể xuất hiện ở đây, trong lòng hai người tự nhiên hiểu đó là tâm phúc của Nữ đế.

Thế là bắt đầu thay phiên báo cáo chi tiết.

"Bệ hạ, các chủ doanh nghiệp bị uy hiếp sẵn sàng phối hợp cung cấp một số bằng chứng liên quan, nhưng họ không dám đắc tội với địa chủ, việc ra tòa làm chứng có chút khó khăn, dù sao vợ con người thân của họ đều ở địa phương, lo lắng bị trả thù cũng là lẽ thường..."

Người thứ nhất báo cáo xong, người thứ hai tiếp lời ngay.

"Bệ hạ, bên phía thần có tin tốt. Trước đó ta đã tung tin đồn cho ba kẻ cầm quyền kia là sắp có hai suất đề bạt. Kết quả là ngay đêm đó ta nhân được tin tố giác ẩn danh."

"Hôm qua ngài lại đưa thêm bằng chứng, đủ để kết tội chắc chắn hai người trong số họ. Bằng chứng quá rõ ràng, họ biết không thể chối cãi nên giờ đang tranh nhau khai báo mong được giảm nhẹ tội."

Thẩm Hàn nghe hai thuộc hạ báo cáo hết tin này đến tin khác.

Trong lòng chợt hiểu ra: 'Hóa ra Quân Uyển dùng chiêu "Hai quả đào giết ba dũng sĩ" à, thảo nào tên Hội trưởng Phú Quý Bang kia đột nhiên chạy đến làm mấy trò lố bịch đó.'

Hôm qua nếu không phải hắn gọi tên Phó hội trưởng Trần kia đi, bản thân bị ả ta tiếp tục quấn lấy, khả năng lớn là mình sẽ kết thúc nhiệm vụ rồi bỏ trốn trước khi bị lộ thân phận.

Hai thuộc hạ đắc lực báo cáo xong.

Cố Quân Uyển dặn dò thêm vài câu, rồi cho họ lui xuống làm việc.

Thẩm Hàn nghe tiếng bước chân hai người kia đi xa, nhảy hai ba bước ra cửa khóa trái lại.

Sau đó cô lại đứng sau lưng Cố Quân Uyển, bóp vai cho đối phương.

"Quân Uyển, nàng cũng lợi hại thật đấy! Ta còn tưởng là mình may mắn, vô tình tóm được con cá lớn tự chui đầu vào lưới, hóa ra nước cờ quan trọng nhất là do nàng đi!"

Lực tay của Alpha phía sau không nhẹ không nặng, xoa bóp rất có kỹ thuật.

Mỗi lần ấn xuống đều tìm đúng chỗ Cố Quân Uyển mỏi mệt nhất.

Omega thoải mái híp mắt, cổ hơi ngửa ra sau.

Nàng thả lỏng lưng, dựa vào ghế tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Alpha nhà mình.

"Không có nàng chắc chắn là không được, lợi ích của ba kẻ cầm quyền kia gắn bó chặt chẽ, muốn phá vỡ lòng tin giữa bọn chúng, nhanh thì vài tháng, chậm thì cả năm."

"Nếu không có tài liệu hôm qua nàng mang về, muốn đạt được kết quả như hiện tại, còn cần một khoảng thời gian rất dài để ủ men."

Giọng nói của Omega khác hẳn vẻ thanh lãnh trước mặt người ngoài.

Giọng điệu dịu dàng lười biếng ấy rót vào tai Alpha phía sau, khiến hai bên tai cô tê dại.

Hình ảnh dán vào bụng dưới đối phương nghỉ ngơi trên xe hôm qua lại hiện lên trong đầu Alpha.

Cảm giác mềm mại thơm tho quấn quýt ấy, khiến cô chợt nhớ lại mà tim đập nhanh hơn.

Xoa bóp một hồi, lòng bàn tay Thẩm Hàn vô tình hay cố ý dừng lại quanh tuyến thể của người phía trước.

Gáy Cố Quân Uyển tuy có dán miếng dán ngăn cách, nhưng vùng da quanh tuyến thể Omega nhạy cảm đến nhường nào?

Bị đầu ngón tay bạn gái nhẹ nhàng lướt qua, cả vùng gáy nàng như bị dòng điện chạy qua, ngứa ngáy không chịu nổi.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa sẽ còn người đến văn phòng báo cáo công việc.

Cố Quân Uyển nào dám để Alpha phía sau tiếp tục trêu chọc mình?

Tuy nhiên, chưa đợi nàng mở miệng nói gì, hơi thở ấm áp của Thẩm Hàn đã phả lên đỉnh đầu nàng.

"Vậy ta có được thưởng không?"

Vừa nói, Thẩm Hàn vừa xoay ghế lại, để Cố Quân Uyển đối diện với mình.

Nhìn Alpha tràn đầy mong chờ trước mặt, Cố Quân Uyển căn bản không nói nổi nửa lời từ chối.

Đôi mắt phượng màu vàng kim khẽ chớp, giọng nói Omega nhẹ nhàng êm tai: "Nàng muốn thưởng gì?"

Thẩm Hàn nhếch môi cười, sau đó dang hai tay, trực tiếp bế bổng Omega của mình từ trên ghế lên.

Đầu cô hơi nghiêng về phía trước, thì thầm bên tai người trong lòng: "Quân Uyển, ta nhớ mùi vị của nàng."

Dòng điện li ti từ tai chạy thẳng vào trong lòng Cố Quân Uyển, khuấy động mặt hồ dậy sóng.

Trái tim nàng bắt đầu đập loạn nhịp, khuôn mặt trắng ngần như ngọc cũng đỏ bừng.

Cố Quân Uyển hơi nghiêng đầu, nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: "Lát nữa sẽ có người đến."

Thẩm Hàn nhìn đối phương bằng ánh mắt nóng bỏng: "Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chút nhé."

Cố Quân Uyển không thể nói không với Alpha trước mặt, lại thực sự lo lắng cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Trong bầu không khí mập mờ lại căng thẳng này, khiến sâu trong thâm tâm nàng nảy sinh một cảm giác kích thích khác lạ.

Thể lực của Omega vốn kém xa Alpha dồi dào năng lượng.

Lúc này, cơ thể Cố Quân Uyển đã ẩn ẩn mềm nhũn, thế là nàng chỉ có thể vòng tay ôm cổ đối phương, áp đôi môi đỏ mọng của mình lên môi đối phương.

Hương mai lạnh chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng rơi vào lãnh địa của mình.

Thẩm Hàn cảm thấy cổ họng mình như mảnh đất khô hạn đã lâu, nay cuối cùng cũng được mưa móc tưới tắm.

Vừa giải tỏa cơn nóng, lại khiến cô càng muốn nhiều hơn nữa.

Có điều, cô cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.

Cô không quên hai người hiện đang ở văn phòng.

Thêm nữa, tất cả sự e thẹn và mềm mại của Cố Quân Uyển, cô đều muốn độc chiếm một mình.

Không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương.

Hôn môi hơn một phút, Thẩm Hàn chủ động buông tha môi lưỡi đối phương.

Cúi đầu nhìn, Omega trong lòng hai má ửng hồng rõ rệt, hơi thở cũng có chút không ổn định.

Dáng vẻ ngon miệng lại quyến rũ ấy khiến người ta không nhịn được muốn tiếp tục bắt nạt nàng!

Thẩm Hàn khó khăn nuốt nước bọt hai cái, hôn một cái lên tóc mai bên tai đối phương, rồi nhẹ nhàng đặt người ngồi lại ghế.

Trong nhà khách đơn sơ không có hệ thống thông gió.

Thẩm Hàn đi đến bên cửa sổ, mở toang tất cả các cửa sổ ra mức tối đa.

Dù vừa rồi hai người không giải phóng tin tức tố của mình, nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

Lúc mở cửa sổ, Thẩm Hàn không khỏi thầm nghĩ: 'Có phải mình nên chuẩn bị một lọ thuốc xịt khử mùi không khí mang theo bên người không.'

'Sau này gặp tình huống thế này, xịt xịt vài cái, mùi hương bay sạch!'

...

Khoảng 5 phút sau, Hứa Chiêu đi làm việc xong gõ cửa bước vào văn phòng.

Sau khi báo cáo những tin tức mới thu thập được cho Nữ Quân theo quy trình, trong lòng nàng ấy bắt đầu nghi ngờ.

Hứa đặc trợ đầu tiên là kín đáo nhìn quanh một lượt, phát hiện mọi sự vật đều rất bình thường.

Bàn làm việc sạch sẽ gọn gàng, hồ sơ xếp ngay ngắn, Nữ Quân cầm bút nghiêm túc phê duyệt, và Alpha đứng khoanh tay sau lưng Nữ Quân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Mọi thứ y hệt như trước khi nàng ấy rời đi.

Hứa Chiêu khẽ lắc đầu.

'Có thể do mấy ngày nay mình nghỉ ngơi không tốt chăng? Đợi xong việc ở đây, về căn cứ phải xin Nữ Quân nghỉ phép hai ngày, nghỉ ngơi cho khỏe mới được.'

Tránh để thần kinh căng thẳng quá, cảm giác sắp sinh ra ảo giác rồi.

...

Đoàn đội của Nữ đế ra tay sấm sét, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã nhổ tận gốc khối u ác tính lớn nhất địa phương.

Người dân ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.

Rất nhiều người chủ động xách trứng gà và đồ muối chua nhà làm, chạy đến quanh nhà khách, thấy người mặc quân phục là đặt đồ xuống chân đối phương.

"Xin ngài giúp chuyển cho Nữ đế, thực sự không được thì ngài nhận lấy cũng được, chúng ta không biết phải cảm ơn những gì Nữ đế đã làm như thế nào, hy vọng ngài có thể chuyển chút tấm lòng nhỏ này của chúng ta đến ngài ấy."

Nói xong câu này, đám người tặng quà quay đầu bỏ chạy.

Vệ binh há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, nhìn những bóng người chạy xa như ong vỡ tổ, lại nhìn đống đặc sản dưới chân mình, chẳng hiểu sao, trong lòng có chút xúc động vô hình.

Hóa ra mỗi việc Nữ Quân làm vì dân, mỗi tâm huyết nàng bỏ ra, mọi người đều ghi tạc trong lòng.

Có người khởi đầu, càng nhiều người bắt đầu bắt chước.

Đặt trứng gà đặt thịt khô thực ra còn đỡ, điều khiến vệ binh dở khóc dở cười là, có người buộc cả gia cầm gia súc sống ném xuống chân họ.

Gà vịt heo con bị trói chân, buộc cánh, kêu la inh ỏi trên mặt đất.

Xung quanh nhà khách quả thực biến thành cái chợ.

Cố Quân Uyển đương nhiên sẽ không nhận những món quà này của người dân, nhưng cũng không muốn phụ tấm lòng của họ.

Nàng tìm ngay cán bộ địa phương được người dân kính yêu, đích thân dặn dò đối phương, nhờ trả lại đồ, đồng thời chuyển lời quan tâm của nàng đến bà con.

...

Trong khi mọi người đang khua chiêng gõ trống, reo hò ăn mừng.

Đêm hôm đó, khu vực đoàn đội Cố Quân Uyển ở bị đánh bom.

Địa điểm nổ không phải là nhà khách nơi Nữ Quân ở.

Mà là một khu chợ nông sản cách nhà khách vài cây số.

Quả bom đó không biết có phải đã được chôn từ trước hay không, chôn vì lý do gì, hiện tại cũng không thể kiểm chứng.

Tiếng nổ lớn làm kinh động tất cả cư dân sống gần khu chợ thuộc dải tiếp giáp khu vực trực thuộc thứ 3 và thứ 4.

Ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, chiếu sáng nửa bầu trời.

Ở nơi cách điểm nổ khá xa.

Trên tầng thượng nhà khách nơi Cố Vũ Vi ở.

Tất cả thành viên đội hộ vệ đều theo Chỉ huy trưởng của họ đứng nhìn về phía ánh lửa.

Rất nhanh, có người vội vã chạy tới báo cáo: "Chỉ huy trưởng, ta vừa gọi điện xác minh, địa điểm nổ là một khu chợ nông sản, sơ bộ loại trừ khả năng do lựu đạn gây ra, hung thủ đang bị truy bắt."

"Mời ngài di chuyển ngay lập tức, không thể tiếp tục ở trong tòa nhà này nữa."

Sắc mặt Cố Vũ Vi hơi ngưng trọng, nhưng không thấy vẻ hoảng loạn quá mức.

"Bên ta không cần lo lắng, đối phương nếu thực sự có bản lĩnh ám sát đó, bom sẽ nhắm vào ta và chỗ ở của chị ta, chứ không phải kích nổ một cái chợ, làm liên lụy đến những người vô tội."

"Ta cho rằng đây là do bên phía chị ta ép một số địa chủ vào đường cùng, đối phương không có khả năng trực tiếp trả thù bản thân chị ta, nên mới chọn cách này để khiêu khích."

Nói đến đây, nàng ta nhìn đám người trước mặt ra lệnh: "Bây giờ lập tức chia ra 70% lực lượng cảnh bị, qua đó hỗ trợ dập lửa cứu người, mang theo thủ lệnh của ta qua, tránh để bên kia cho rằng các ngươi động cơ không thuần, làm chậm trễ việc cứu trợ."

Nghe vậy, đội trưởng đội hộ vệ lập tức nhẹ giọng nói: "Chỉ huy trưởng, 70% lực lượng cảnh bị thực sự quá nhiều, ta đề nghị..."

Cố Vũ Vi xua tay không quan tâm, cắt ngang lời đối phương.

"Cứ làm theo lệnh của ta là được, những người còn lại theo ta tạm thời di chuyển đến tòa thành nhỏ trên kia, ở đó có thủ vệ nghiêm ngặt, không cần lo lắng vấn đề an toàn của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro