Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51 & 52


Chương 51: Lấy Thân Làm Mồi

Đường số 837 khu vực trực thuộc thứ tư, Vườn thuốc cổ.

Trong một căn phòng tạp vật chật hẹp, 7, 8 người đang ngồi dựa vào tường rên rỉ.

Một ông già gầy đét đang nhanh tay băng bó, nắn xương cho những người bị thương.

Hơn mười người trong căn phòng nhỏ này, chính là đám lưu manh vừa tấn công nhóm ba người Thẩm Hàn.

Mỗi người bọn họ đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.

Người bị thương nặng nhất là kẻ rút dao ba cạnh đâm Đường Ngữ Tài rồi bị Thẩm Hàn đá bay.

Xương cổ tay phải của hắn đã vỡ nát, xương sườn cũng gãy ba cái.

Lúc này hắn đang nằm thoi thóp trên một tấm phản gỗ thô sơ, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy sự hung ác.

Ông già gầy đét xử lý sơ qua cho hắn, tiện tay lau mồ hôi trán, nói với người đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc bên cạnh: "Hạo Tử, sau này các ngươi đừng làm mấy chuyện này nữa, những người các ngươi nhắm vào hôm nay nhìn qua là biết không dễ chọc, nếu không phải người ta nương tay, e là không đứa nào lành lặn trở về đâu."

Nghe ông nội trách mắng, Nghiêm Hạo rít mạnh một hơi thuốc, mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi! Lần sau chúng ta sẽ cẩn thận hơn."

Nói xong, hắn nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất: "Chúng ta lần này là bị người ta chơi xỏ, bọn chúng chỉ bảo đối phương có vệ sĩ, chứ có bảo bọn họ đánh nhau giỏi thế đâu!"

Nghe lời phàn nàn này, ông lão biết thằng cháu chẳng lọt tai lời mình nói.

Hắn lắc đầu thở dài một tiếng, lại tiếp tục xử lý vết thương cho những người khác.

Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ của căn phòng bị ai đó đẩy "két" một tiếng từ bên ngoài.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai sải bước đi vào.

Vừa nhìn thấy người này, Nghiêm Hạo lập tức đứng dậy.

Hắn nghiến răng chất vấn gã mũ lưỡi trai: "Mẹ kiếp! Ngươi lần này hại chết bọn ta rồi, nhìn xem anh em ta bị đánh ra nông nỗi nào đây? Tiếp theo ít nhất ba tháng không làm ăn gì được."

Vẻ mặt gã mũ lưỡi trai không hề thay đổi vì lời đe dọa của đối phương.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại, sau đó đi vào trong nhà liếc nhìn vết thương của những người bị thương, nhàn nhạt nói: "Lần này đúng là vất vả cho các ngươi, nhưng các ngươi không cần lo lắng, ta mang đến khoản bồi thường hậu hĩnh, đừng nói ba tháng không làm việc, thời gian dài sắp tới, các ngươi đều có thể nghỉ ngơi thật tốt."

Nói rồi, gã mũ lưỡi trai đưa chiếc cặp da trên tay ra.

Thấy chiếc cặp da khá to, sắc mặt Nghiêm Hạo mới dịu đi đôi chút.

Hắn châm một điếu thuốc mới, đưa tay nhận lấy chiếc cặp, sức nặng trĩu tay khiến thái độ của hắn hòa hoãn hơn nhiều.

"Thế này còn tạm được, anh em cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm, không muốn dây vào rắc rối quá lớn, sau này có việc kiểu này, ngươi đừng tìm bọn ta nữa."

Gã mũ lưỡi trai khẽ gật đầu, thấp giọng nói một chữ "Được".

Nghiêm Hạo ngậm điếu thuốc, bấm mở khóa cặp da.

Tuy nhiên, khi hắn hồi hộp nhìn vào bên trong cặp, lại bị một vali xếp đầy tiền vàng mã dọa cho chết khiếp.

Hắn ngẩng phắt đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: "Ngươi có ý..."

Hai chữ "gì đấy" phía sau chưa kịp thốt ra, một con dao găm quân dụng đã xuyên thủng cổ họng hắn.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đá văng thi thể đối phương, cầm con dao găm dính máu tiếp tục giết người thứ hai, người thứ ba.

3 giờ 40 phút chiều, lúc mặt trời gay gắt nhất, ánh nắng xuyên qua khe hở mái nhà chiếu vào.

Nhưng thứ nó soi rọi lại là một màu máu đỏ.

Hơn mười tên lưu manh nằm trong vũng máu chảy ra từ chính cơ thể mình, cảm nhận rõ rệt bản thân đang rơi xuống địa ngục lạnh lẽo.

Chưa đầy hai phút, người còn sống trong cả căn nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại gã đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và ông già gầy đét chạy đến giúp đứa cháu bất trị.

"Ngươi sẽ bị báo ứng! Thần linh trên cao đều đang nhìn đấy!"

Nghe lời ông già, gã đàn ông cao lớn cười trầm thấp.

"Thế à? Nhưng sao ta cảm thấy, thần linh thế gian này chính là thanh kiếm sắc bén trong tay ta nhỉ?"

Nói xong, hắn mỉm cười đâm xuyên động mạch cổ ông lão.

Gã mũ lưỡi trai vung tay rũ sạch máu trên dao găm, đá đá chiếc cặp da dưới chân: "Số tiền này đủ cho các ngươi tiêu cả đời ở dưới đấy rồi."

...

Cùng lúc đó.

Tại một ngôi nhà bỏ hoang nào đó ở khu vực trực thuộc thứ hai phía Bắc.

Một ông lão tóc mai hoa râm ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào rất nhiều tin tình báo trải trên mặt bàn, bắt đầu ra lệnh một cách đâu vào đấy.

"Căn cứ không có động tĩnh lạ, thị trường dược liệu cũng không có tay trong mà Cố Quân Uyển bố trí sẵn, nhiệm vụ thăm dò lần này vô cùng thành công, hiện tại lập tức khởi động chiến dịch săn giết."

"Hồng Hồ, bảo người của ngươi hành động đi. Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, người hy sinh, bia đá anh hùng dân tộc Đại Doanh ta sẽ mãi mãi ghi nhớ!"

Thời gian quay ngược lại một chút.

Ngay khi nhóm Thẩm Hàn vừa kết thúc vụ ẩu đả ở sạp dược liệu, Cố Quân Uyển tại văn phòng căn cứ bỗng lờ mờ cảm thấy mình dường như đã bỏ sót điều gì đó.

Cảm giác này thực ra đã xuất hiện từ lúc nàng gọi video với hai người mẹ tối qua.

Và giờ khắc này, cảm giác có thứ gì đó thoát khỏi sự kiểm soát của mình càng trở nên rõ ràng.

Nàng không chờ đợi để nỗi bất an này tiếp tục lên men trong lòng.

Lại một lần nữa gọi điện cho mẫu thân Omega của mình.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói hơi mệt mỏi của Cố Thiên Thu truyền qua dòng điện.

"Sao thế?"

Cố Quân Uyển im lặng một lát, hỏi thẳng: "Mẫu thân, hai người có chuyện gì giấu ta phải không?"

Đầu dây bên kia, Nữ đế tiền nhiệm lại cười nhẹ: "Không phải là Ngữ Tài làm khó dễ bạn gái ngươi đấy chứ? Ngươi biết đấy, tính tình nàng..."

"Mẫu thân!" Cố Quân Uyển lên tiếng cắt ngang lời nói đùa của đối phương,

"Người không dám trả lời câu hỏi của ta, còn định dùng bạn gái ta để ảnh hưởng phán đoán của ta. Rốt cuộc hai người đang mưu tính cái gì? Nhất định phải làm như vậy sao?"

Đầu dây bên kia, Cố Thiên Thu thu lại nụ cười, hồi lâu mới trả lời một câu: "Đúng, phải như thế."

Nghe đến đây, Cố Quân Uyển biết mẹ mình sẽ không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào nữa.

Nàng ngắt cuộc gọi, chuyển sang gọi cho Thẩm Hàn.

Không ai nghe máy.

Gọi cho mẫu thân Alpha cũng y như vậy.

Lúc này, nàng lập tức nhận ra, sự việc thoát khỏi tầm kiểm soát của mình có thể nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

"Hứa Chiêu, thay ta liên lạc ngay với Thượng tá Bình Gia Thật của Tập đoàn quân số 3!"

Ngay khi Cố Quân Uyển tranh giành thời gian với kẻ địch vô hình, điều binh khiển tướng.

Đường Ngữ Tài đang ở khu phố dược liệu cúi đầu nhìn cột sóng tín hiệu biến mất trên điện thoại, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Nàng ấy nói với Alpha đang thấp thỏm bất an bên cạnh: "Cá lớn của ta cắn câu rồi!"

Thẩm Hàn vác bộ mặt đưa đám nặn ra nụ cười: "Hóa ra mẹ thích câu cá à? Sau này ta đi câu biển với mẹ nhé?"

Đường Ngữ Tài kéo cô đi thẳng về phía bên kia khu dược liệu.

Giọng nói mang theo sự gấp gáp rõ rệt: "Ngươi nghe cho kỹ đây, cuộc đảo chính Quân Uyển gặp phải trước đó, tất cả chúng ta đều bị người ta gài bẫy, muội muội nàng cũng bị người ta lợi dụng mà không biết. Một năm qua, chúng ta vẫn luôn âm thầm điều tra, muốn tìm ra kẻ đứng sau màn, tình hình liên quan trong đó rất phức tạp, hiện tại không tiện nói nhiều."

"Lần này ta đến đây là để dụ kẻ đứng sau đó ra tay, nếu không bắt được kẻ này, sau này cả Liên bang sẽ còn rơi vào cục diện hỗn loạn hơn nữa. Hiện tại bọn chúng bắt đầu hành động rồi, chặn tín hiệu chính là điềm báo chúng sắp động thủ thật sự."

"Ngươi có thể cùng ta chống đỡ qua một, hai giờ nguy hiểm nhất này không?"

Khi Đường Ngữ Tài nói chuyện, Thẩm Hàn không ngắt lời đối phương lấy một chữ.

Lúc này cô đã nhận ra, vị "mẫu thân" này của cô đã lừa được bạn gái mình, sắp dấy lên một trận sóng gió cực lớn ở đây.

Trong đầu cô nhanh chóng phân tích những thông tin đối phương vừa truyền đạt.

Biết điều mình cần làm và có thể làm lúc này là tiếp tục thực hiện theo kế hoạch đã định của đối phương.

Chứ không phải tự tác chủ trương đi tranh đoạt quyền chỉ huy trận chiến này.

Trong ván cờ này, rất nhiều thông tin cô biết đều bị ngăn cách bởi bức tường.

Không có cách nào đứng ở độ cao đủ để thống lĩnh toàn cục.

"Mẹ bảo chúng ta bây giờ phải làm gì, ta nghe theo mẹ hết!"

Đường Ngữ Tài tức giận vỗ nhẹ vào đầu cô: "Đừng gọi bậy! Ta đã đồng ý gả con gái cho ngươi chưa? Món nợ vừa nãy ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

"Bây giờ ngươi giữ lại Alpha cấp S kia, sau đó bảo những người còn lại phân tán ẩn nấp trong khu dân cư hai bên, họ đi theo không những không có tác dụng gì, lát nữa còn trở thành bia ngắm cho kẻ địch."

"Chúng ta bây giờ không phải chiến đấu mà là chạy trốn, vứt bỏ những 'gánh nặng' kia đi, đợi sự việc qua đi rồi hẵng nhặt lại."

Thẩm Hàn liếc nhìn đối phương một cái.

'Từ "gánh nặng" này ngươi dùng nghiêm túc đấy à? Sao nghe cứ như ngươi đang nói về rác rưởi thế nhỉ? Cái gì mà vứt đi rồi nhặt lại.'

Thầm oán xong, cô lập tức ra lệnh cho các thành viên tiểu đội.

Quân lệnh như sơn, các đội viên dù trong lòng có khó hiểu đến đâu cũng sẽ không chất vấn mệnh lệnh của đội trưởng.

Mã Hạo Vũ cúi người chui vào túp lều bên cạnh.

Hắn nhìn ba bóng lưng dần đi xa, cảm giác như mình lại quay về trận chiến ở biên giới nước Tân Lệ.

Dù địa điểm thay đổi, người bên cạnh cũng thay đổi, nhưng cảm giác sợ bóng sợ gió đó vẫn y nguyên như cũ.

Đi chưa được bao lâu, Ninh Hi ở cuối đội hình ba người đột nhiên phát lực, đẩy ngã hai người phía trước.

Một băng đạn gần như sượt qua lưng nàng ấy bắn về phía trước, găm vào tường đất ở góc phố.

Ba người tiếp đất xong lăn một vòng tại chỗ, sau đó khom lưng theo Đường Ngữ Tài rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp.

Bọn họ nghiêng người nhanh chóng đi qua, bụi tường cọ vào vai rơi lả tả.

Hơi thở nóng hổi phun ra từ mũi, vừa rời khỏi khoang mũi đã bị bức tường đối diện gần trong gang tấc hắt ngược lại.

Thẩm Hàn không khỏi nghĩ thầm, may mà cả ba đều có thân hình mảnh khảnh.

Gặp người nào vạm vỡ một chút, chưa chắc đã chen qua được khe tường này.

Đường Ngữ Tài dường như rất quen thuộc địa hình nơi này, dẫn hai người Thẩm Hàn rẽ trái rẽ phải liên tục trong các con hẻm.

Tiếng súng bên tai không ngớt, nhưng không có viên đạn nào trúng vào người họ.

"Ra khỏi khu nhà này, phía trước có một bãi cỏ hoang khá dài, chỗ đó dễ bị trúng đạn lạc nhất, lát nữa chạy với tốc độ nhanh nhất qua đó, đến nhà máy bỏ hoang cuối bãi cỏ là chúng ta tạm an toàn."

Vừa dứt lời, tiếng nổ lớn vang lên ngay trên đầu họ không xa.

Mảnh sắt nổ tung bay tới như mưa rào.

Thẩm Hàn nhanh chóng đẩy Đường Ngữ Tài về phía trước.

Bản thân cô thì cùng Ninh Hi lăn lộn tránh né đợt tấn công này.

Thân thủ của Đường Ngữ Tài dù sao cũng không bằng thành viên đội hộ vệ, cho dù có cú đẩy vừa rồi của Thẩm Hàn, bắp chân trái của nàng ấy vẫn bị mảnh sắt văng trúng.

Trong nháy mắt, máu từ vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Nàng ấy cắn răng không kêu tiếng nào.

Thẩm Hàn lại lo lắng hét lên: "Mẹ ơi mẹ không sao chứ?"

Tiếng hét này khiến Ninh Hi vừa đứng dậy bủn rủn chân tay, suýt nữa quỳ xuống tại chỗ trước mặt hai người.

"Không sao! Chạy tiếp đi!"

Đường Ngữ Tài giờ phút này cũng không có thời gian sửa lại cách xưng hô của đối phương, nàng ấy chống tay định đứng dậy.

Thẩm Hàn nhanh hơn nàng ấy một bước, cúi người xốc nàng ấy lên, chạy thẳng về phía bãi cỏ hoang.

"Mẹ bị thương ở chân rồi, ta cõng mẹ chạy sẽ nhanh hơn chút."

Ninh Hi đuổi theo bóng đội trưởng, lao nhanh vào bãi cỏ cao đến eo, thỉnh thoảng lại nổ súng bắn trả về phía sau.

Dù đang chạy trốn chết, nhưng trong lòng nàng ấy tràn ngập một cảm giác hoang mang khó tả.

'Vị Đường lão sư kia là mẫu thân Alpha của bạn gái lão đại hả! Thế bạn gái Omega bí ẩn của nàng rốt cuộc là ai vậy?'



Chương 52: Có Nhà Có Xe Không?

Trên bãi cỏ hoang dài gần 3 km.

Thẩm Hàn vác Đường Ngữ Tài trên vai, cùng Ninh Hi chạy zigzag, lao về phía trước.

Dù đường chạy như vậy sẽ tiêu hao thể lực gấp bội, nhưng cũng giúp giảm đáng kể tỷ lệ bị trúng đạn.

Trên đầu các cô là tiếng ong ong của flycam trinh sát, phía sau kẻ thù truy đuổi ngày càng đông.

Nếu nhìn từ góc độ của flycam, sẽ thấy cục diện hiện tại giống như một chiếc đồng hồ cát.

Nhóm Thẩm Hàn đang ở vị trí đáy phễu, còn những kẻ truy đuổi giống như lớp cát rộng lớn phía trên, vô số hạt cát len lỏi qua các ngõ ngách, không ngừng tụ lại về phía miệng phễu.

Thẩm Hàn và Ninh Hi bùng nổ tin tức tố, để cảm quan và tốc độ duy trì ở trạng thái đỉnh cao.

Ninh Hi đã sớm từ bỏ việc bắn trả về phía sau.

Bởi vì đúng như lời Đường Ngữ Tài nói trước đó, các nàng bây giờ chỉ có thể liều mạng chạy, trong tình huống này, phản kích gần như vô nghĩa.

"Thẩm Hàn, ngươi có trách ta vô cớ kéo ngươi vào vòng xoáy chết chóc này không?"

Nghe người trên vai hỏi, Thẩm Hàn vừa dốc sức chạy, vừa không quên tranh thủ thiện cảm trước mặt đối phương.

"Sao lại thế được? Mẹ nói thế khách sáo quá! Hơn nữa ta tin tưởng mẹ dám một mình mạo hiểm thế này chắc chắn đã có kế hoạch chu toàn rồi. Nhà kho phía trước sắp tới rồi, viện binh của chúng ta ở đâu?"

Đường Ngữ Tài nghển cổ nhìn về phía trước, cũng nghi hoặc nói: "Đúng thế, sao im ắng lạ thường vậy?"

Mí mắt Thẩm Hàn giật giật: "Lúc mẹ bàn bạc chiến lược với người ta, đến chi tiết quan trọng này cũng không thống nhất sao?"

"Ta còn chưa kịp nói chi tiết thì đối phương đã đáp 'Biết rồi' rồi vội vàng cúp máy."

Nghe Đường Ngữ Tài nói vậy, Thẩm Hàn cảm thấy mình cũng sắp "cúp" theo luôn.

Nhưng lúc này không phải lúc trách móc mẹ vợ, cô chỉ đành rầu rĩ hỏi một câu: "Quân đội nào thế? Ngầu vậy!"

Đường Ngữ Tài: "Không phải quân đội, là tình địch cũ của ta. Sao? Vừa rồi ta chưa nói cho ngươi biết chuyện này à?"

Nước mắt Thẩm Hàn suýt trào ra.

'Nếu vừa rồi mẹ nói cho ta biết người phối hợp với mẹ là tình địch của mẹ, ta còn giữ bình tĩnh được suốt dọc đường này sao?'

"Ninh Hi! Tăng tốc lên!"

Hét lớn với chiến hữu, Thẩm Hàn nghiến răng tăng tốc lần nữa, như một cơn lốc, lao vào nhà máy bỏ hoang.

Đây là một nhà máy cơ khí kiểu cũ.

Những phân xưởng mái thủng lỗ chỗ nằm rải rác như những con quái thú bẩn thỉu.

Vài tòa nhà xây dở dang nằm điểm xuyết bên cạnh những phân xưởng đổ nát.

Không khí nồng nặc mùi dầu máy cũ kỹ.

Nhưng rất nhanh, mùi vị lịch sử cũ kỹ này đã bị mùi thuốc súng xua tan.

Những kẻ truy đuổi tràn vào cổng nhà máy như thủy triều, nhanh chóng chia làm ba nhóm.

Nhóm đi thẳng phụ trách bám sát con mồi, hai nhóm trái phải vừa truy đuổi vừa tìm vị trí thích hợp để bố trí điểm bắn tỉa.

Hỏa lực ngày càng dày đặc bao trùm từ mọi hướng.

Nhóm ba người Thẩm Hàn luồn lách giữa những bức tường gạch loang lổ bùn đất, giống như những con thú bị nhốt sắp đi vào đường cùng.

Ninh Hi ôm cánh tay bị đạn sượt qua, suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng lại buồn bã phát hiện, dù sắp bị bắn thành tổ ong, trong đầu nàng ấy cũng không hiện lên hình ảnh người nào muốn gặp nhất.

Trong mắt bố mẹ chỉ có lợi ích gia tộc.

Còn những Omega từng hẹn hò, lúc mặn nồng thì yêu chết đi sống lại, nhưng lúc này, sống chết của nàng ấy hình như cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Nghĩ đến đây, nàng ấy không khỏi dừng mắt trên người Thẩm Hàn đang vác mẹ vợ luồn lách trái phải.

Trong lòng bỗng dâng lên sự ngưỡng mộ.

Trước đây nàng ấy từng thầm cười nhạo đội trưởng của mình, quen bạn gái lâu thế rồi mà vẫn chưa đánh dấu người ta.

Giờ phút này nàng ấy lại cảm thấy, có lẽ chính vì đội trưởng đặc biệt trân trọng đối phương, nên mới không tùy tiện đánh dấu.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau.

Sóng khí nóng bỏng bốc lên tận trời, hất tung mười mấy tên truy đuổi lên không trung.

Đường Ngữ Tài vươn cổ nhìn về phía sau, vui mừng reo lên: "Đến rồi đến rồi! Quân ta đến rồi!"

Thẩm Hàn lại không vì thế mà thả lỏng.

Bởi vì hỏa lực của những kẻ truy đuổi vẫn chưa dừng lại.

Hơn nữa rất có khả năng vì viện binh của phe mình đến, mà khiến chúng phát động cuộc truy sát điên cuồng hơn.

Alpha tiếp tục duy trì cảnh giác cao độ, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Cô lao nhanh giữa đống cốt thép gãy vụn lẫn trong bùn đất, như một con báo săn tràn trề sức mạnh.

"Mẹ à, tình địch này của mẹ đúng là một nhân vật đấy, không những không bỏ đá xuống giếng, mà còn chịu bỏ vốn gốc thế này chạy đến cứu viện mẹ."

Nghe Thẩm Hàn nói, Đường Ngữ Tài hừ mạnh một tiếng: "Tên tiểu tử đó đâu phải vì ta, hắn sợ nếu ta chết ở đây, thê tử của ta sẽ đau lòng chết mất."

...

Cùng lúc đó.

Tại khu nhà bỏ hoang ở khu vực trực thuộc thứ hai phía Bắc, ông lão nhận được một tin tình báo: [Nữ đế bắt đầu điều binh.]

Khóe miệng ông lão nhếch lên một nụ cười, ung dung nói: "Cố Quân Uyển bây giờ mới nghĩ đến chuyện điều binh, là định đến nhặt xác cho mẹ nàng sao? Đã vậy, ta sẽ tặng thêm cho nàng một món quà nữa."

"Hắc Thử, cho người gửi đoạn video mẹ nàng bị thương cho Nữ Quân bệ hạ tôn kính của chúng ta, sau đó báo cáo mọi động tĩnh của nàng cho ta. Nếu vị Nữ đế này vì phẫn nộ mà có hành động bốc đồng nào, biết đâu tối nay chúng ta còn thu hoạch thêm được chiến lợi phẩm ngoài mong đợi đấy."

Người đàn ông có biệt danh Hắc Thử nhận lệnh rời đi.

Nhưng 5 phút sau, hắn quay lại với vẻ mặt lo lắng rõ rệt.

"Thưa lão sư, nguy rồi! Ám tử quan trọng chúng ta cài cắm trong căn cứ, khi truyền tin đã bị hệ thống phòng thủ Cố Quân Uyển bố trí trước chặn lại, hiện tại người đó đã mất liên lạc."

Bàn tay đang chăm sóc chậu hoa của ông lão run lên, một cành cây vừa được tỉa tót tỉ mỉ rơi xuống.

"Chuyện này là sao? Ám tử đó ẩn nấp hơn 20 năm qua chưa từng bị phát hiện, hôm nay tình huống hỗn loạn như thế, tin tức của hắn làm sao bị chặn lại được?"

Hắc Thử không trả lời được câu hỏi của thầy, đành cúi đầu im lặng.

Ông lão đi đi lại lại mấy bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vã nói.

"Mau liên lạc với Hồng Hồ! Bảo hắn báo cáo tình hình bên đó."

Hắc Thử lập tức làm theo.

Không lâu sau, hắn lau mồ hôi lạnh báo cáo với thầy: "Bên phía Hồng Hồ cũng mất liên lạc rồi ạ."

Nghe tin này, ông lão chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắn chống tay lên bàn ngã ngồi xuống ghế, thực sự không hiểu nổi, rõ ràng mọi khâu đều không có vấn đề, tại sao kết quả lại thành ra thế này?

Quân đội của Cố Quân Uyển còn đang trên đường, sao bên phía Hồng Hồ lại xảy ra chuyện được chứ?

Quân đội của Cố Quân Uyển đúng là còn đang trên đường.

Nhưng bản thân nàng đã đi trước một bước, ngồi chiến hạm quân sự rời khỏi căn cứ, tính toán thời gian, còn nửa giờ nữa là đến quảng trường đường số 837.

Nghe trợ lý báo cáo tin sĩ quan truyền tin gián điệp bị bắt, trên mặt Cố Quân Uyển không hề lộ ra chút vui mừng nào. Giờ phút này, lòng nàng nóng như lửa đốt.

Qua đoạn video kẻ địch vừa gửi tới, nàng biết mẹ mình bị thương ở chân, cũng nhìn thấy cảnh Thẩm Hàn che chở mẹ mình chạy trốn.

Đó là hai người thân yêu nhất của nàng, nếu họ xảy ra chuyện gì, dù nàng có lật tung hang ổ kẻ địch lên cũng không thể bù đắp được nửa phần.

Hứa Chiêu ở bên cạnh quan sát sắc mặt hơi tái nhợt của Nữ Quân nhà mình, vội vàng thấp giọng an ủi: "Bệ hạ, họ không sao đâu, mẫu thân ngài chắc chắn có hậu chiêu, kẻ địch gửi video như vậy rõ ràng là muốn làm rối loạn tâm trí ngài."

Cố Quân Uyển đương nhiên biết mẹ mình sẽ không không chuẩn bị gì, nhưng vẫn không kìm được nỗi lo sợ.

Nàng hiện tại đã đoán được gần hết kế hoạch câu cá của hai người mẹ.

Giờ cá thì đã câu được rồi, nhưng mấy người lấy thân làm mồi kia, cũng không biết tình hình hiện tại ra sao?

...

Tình hình hiện tại của tổ mồi câu cũng tạm ổn.

Họ đã di chuyển đến một nhà kho mất mái.

Bên ngoài tiếng súng và tiếng nổ vẫn chưa dứt, nhưng trong nhà kho lại an toàn tuyệt đối.

Thẩm Hàn đã đặt Đường Ngữ Tài xuống.

Lúc này, ba người đang dựa vào đống gỗ mục thở dốc.

Cách ba người không xa, tám Alpha đứng đó, ai nấy vóc dáng vạm vỡ, nhìn qua là biết người luyện võ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên tóc đỏ bước lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Đường Ngữ Tài, hừ một tiếng.

"Thật không ngờ, ngươi cũng có ngày chật vật thế này?"

Đường Ngữ Tài gật đầu tán thành: "Lâu lắm rồi không thê thảm thế này, nhưng mà về nhà có vợ đau lòng. Đúng rồi, Dịch Hách, còn ngươi thì sao? Giờ có vợ chưa?"

Nghe thầy Đường dùng giọng điệu này nói chuyện.

Thẩm Hàn bên cạnh lập tức hồn vía lên mây.

Nhưng chưa kịp nháy mắt ra hiệu cho đối phương, người đàn ông tóc đỏ tên Dịch Hách đã nổi giận.

Thẩm Hàn thấy thế, lập tức đứng dậy chắn trước mặt Đường Ngữ Tài.

"Ca, có chuyện gì từ từ nói, nàng ấy đang bị thương, người lại yếu ớt thế này, ngươi đừng đánh hỏng nàng ấy."

Dịch Hách lạnh lùng nhìn Alpha trước mặt: "Ngươi là ai?"

Đường Ngữ Tài lập tức tiếp lời: "Nàng là con gái ta!"

Nghe vậy, ánh mắt Dịch Hách lập tức thay đổi.

Hắn quan sát kỹ thiếu nữ thanh tú cao gầy trước mặt, vẻ mặt tràn ngập sự ôn nhu phức tạp.

Lúc này, lại nghe Đường Ngữ Tài bồi thêm một câu: "Alpha."

Sắc mặt Dịch Hách lập tức sầm xuống.

'Mẹ kiếp! Nói chuyện sao cứ ngắt quãng thế hả!'

"Đánh cho ta! Thật không hiểu tại sao Thiên Thu lại thích cái tên Alpha mồm mép này chứ?"

Nghe lão đại ra lệnh, bảy võ sư lập tức xông lên, vây quanh Đường Ngữ Tài và Ninh Hi đánh túi bụi.

Họ ra tay rất có chừng mực, nghe tiếng động thì lớn, nhưng thực tế không hề đánh vào chỗ hiểm.

Thể lực của Ninh Hi đã tiêu hao gần hết trong lúc chạy trốn vừa rồi.

Lúc này, nàng ấy vừa ôm đầu che mặt, vừa kêu: "Các ngươi đừng đánh ta, ta với người bên cạnh không thân đâu."

Trong khi Đường Ngữ Tài bị đánh, Dịch Hách kéo Thẩm Hàn sang một bên.

Sau đó dùng ánh mắt dò xét, nhìn Alpha của con gái người phụ nữ mình yêu.

Cảm giác ấy, giống như đang tuyển chọn con rể của chính mình vậy.

Thẩm Hàn đứng nghiêm chỉnh, không dám xin tha cho Đường lão sư.

Kẻo bản thân cũng bị người trước mặt đánh cho một trận.

Đột nhiên, Dịch Hách lên tiếng hỏi: "Có nhà không?"

Thẩm Hàn sững sờ, sau đó gật đầu: "Bạn gái sắp xếp ký túc xá cho ta."

Dịch Hách nhíu mày: "Có xe không?"

Thẩm Hàn: "Bạn gái tặng ta một chiếc Phi Long."

Dịch Hách day day ấn đường lại hỏi: "Sự nghiệp thì sao?"

Thẩm Hàn cười ngượng ngùng: "Ta đang làm công cho bạn gái."

Nghe xong những lời này, Dịch Hách cảm thấy cả người không ổn.

'Mẹ kiếp! Tại sao mẹ con Thiên Thu đều thích loại Alpha bám váy phụ nữ thế này hả?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro