
Chương 31 & 32
Chương 31: Trăm Móng Vuốt Cào Tim
Sự kiện "tấn công bằng sóng âm" tuy không lớn, nhưng cũng gây ra một làn sóng chấn động nhỏ trong khu vực nội bộ căn cứ.
Tất cả nhân viên làm việc trong căn cứ đều cảm thấy hả hê trong lòng.
Bởi vì vị Hoàng tử Cát Ưng tự phụ kia cuối cùng cũng bị ép phải im hơi lặng tiếng.
Còn đoàn sứ giả Đế quốc Cát Ưng thì tức giận vô cùng.
Hoàng tử Walker nhà họ lại thua một kẻ vô danh tiểu tốt từ đâu chui ra ngay tại lĩnh vực âm nhạc sở trường nhất của mình.
Thật quá mất mặt!
Giờ phút này, Hoàng tử Walker mặt đen sì ngồi trên ghế trong phòng họp nhỏ.
Hắn thậm chí còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Cố Quân Uyển đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hắn vốn muốn thể hiện mặt lịch thiệp, tao nhã nhất của mình trước mặt nàng.
Nhưng vừa rồi...
Hoàng tử Walker vừa nghĩ đến cảnh mình nhảy dựng lên đập nắp đàn piano, răng lại thấy đau ê ẩm.
Ngay khi hắn đang suy đoán xem Cố Quân Uyển có nhìn thấy cảnh đó hay không.
Bên ngoài đột nhiên có người báo cáo, đã bắt được một kẻ rất khả nghi.
Dưới sự ra hiệu của Nữ đế, nhóm Thẩm Hàn áp giải tên Beta người Đế quốc Cát Ưng vào phòng họp.
Đây là một phòng họp không chính thức.
Diện tích không lớn, bài trí chủ yếu theo phong cách ấm cúng, thoải mái.
Thấy Thẩm Hàn và Ninh Hi cùng xuất hiện ở đây, trong đôi mắt màu vàng kim của Cố Quân Uyển lướt qua một tia sáng nhạt.
Nàng biết rõ, trong tình huống bình thường, hai Alpha cấp S sẽ không được sắp xếp trực ban cùng nhau.
Đây chỉ là một trong những điểm đáng ngờ.
Khi các vệ binh bắt đầu báo cáo.
Nữ đế nhìn như bình thản quan sát tất cả bọn họ, nhưng thực tế, ánh mắt nàng gần như chỉ dừng lại trên một người.
Hôm nay Thẩm Hàn mặc bộ quân phục mùa đông khá dày.
Thắt lưng da và đôi ủng chiến màu đen quá đầu gối tôn lên dáng người thẳng tắp của thiếu nữ Alpha.
Khi bước vào phòng họp, tất cả vệ binh đều tháo mũ quân đội xuống.
Thẩm Hàn tuy hơi thở vẫn bình ổn, nhưng thái dương lại lấm tấm mồ hôi.
Như thể vừa trải qua một trận vận động kịch liệt.
Trong khi Cố Quân Uyển kín đáo liếc sang Ninh Hi, cũng là một Alpha cấp S, thì thấy đối phương hoàn toàn không có những biểu hiện này.
'Vậy thì, Thẩm Hàn vừa rồi đã đi làm gì? Lại khiến nàng toát mồ hôi nóng như thế?'
Lúc này, các vệ binh đã báo cáo xong.
Tên Beta bị áp giải vào đang run rẩy bần bật.
Bộ dạng muốn biện minh cho mình nhưng lại không dám lên tiếng, trông như sắp khóc đến nơi.
Hoàng tử Walker ban đầu tưởng đã bắt được kẻ khiêu khích thật sự.
Đang hậm hực muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, nào ngờ người bị bắt lại là quản gia mình mang theo.
Thấy quản gia bị còng tay quặt ra sau lưng, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tức giận, vội vàng đứng ra giải thích.
"Nữ Quân bệ hạ, ta nghĩ đây chắc chắn là hiểu lầm của các vệ binh rồi. Người này cũng là thành viên trong đoàn viếng thăm, lúc đó là ta sai hắn đi tìm kẻ gây rối kia. Việc tự ý đi vào khu vực ký túc xá mà chưa được sự cho phép của ngài, chúng ta thực sự rất xin lỗi."
Phải công nhận, vị Hoàng tử Walker của Đế quốc Cát Ưng này tuy có hơi đáng ghét ở một số phương diện, nhưng trong chuyện lớn vẫn biết điều.
Thái độ xin lỗi của hắn rất chân thành.
Hơn nữa cũng không nhắc lại chuyện đòi Nữ đế bắt kẻ thổi kèn kia nữa.
Cố Quân Uyển đương nhiên sẵn lòng cho hắn bậc thang này để đi xuống.
Lập tức ra lệnh thả tên quản gia Beta kia, sau đó nói vài câu khách sáo, chuyện này coi như được nàng nhẹ nhàng cho qua.
Các sứ giả Cát Ưng cũng không tiện nói gì thêm.
Dù sao Nữ đế người ta đã nhân nhượng rất nhiều, phía mình nếu còn không biết điều thì thật là "rượu mời không uống muốn uống rượu phạt".
Sự việc giải quyết xong, Cố Quân Uyển đứng dậy rời đi trước.
Các vệ binh đứng nghiêm hai bên cửa, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng.
Thẩm Hàn đứng nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có hành động nào vượt quá khuôn phép.
Thực tế, từ lúc bước vào phòng họp này.
Cô vẫn luôn kìm nén không nhìn Cố Quân Uyển.
Trong tình huống ngoại giao thế này, cô phải làm những việc phù hợp với thân phận của mình, như vậy mới không gây rắc rối cho đối phương.
Nữ Quân rất nhanh đã đi tới.
Khi đối phương sắp đi qua hàng vệ binh, Thẩm Hàn vẫn không nhịn được lén liếc nhìn nàng một cái.
Và cái liếc mắt ấy vô tình chạm ngay vào ánh mắt của Nữ Quân.
Thẩm Hàn không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Cô cảm thấy khi bạn học Cố nhìn mình, trong mắt dường như có ý cười.
Nhưng không đợi cô kịp suy nghĩ kỹ, hai người đã lướt qua nhau.
Hương mai lạnh thoang thoảng lướt qua mũi, mang theo một mùi thơm ngào ngạt.
Thẩm Hàn thậm chí cảm thấy, vài sợi tóc của đối phương đã quét qua mặt mình.
Kích thích một chuỗi dòng điện nhỏ li ti, chạy dọc từ cổ cô xuống tận trái tim.
Cảm giác như có trăm cái móng vuốt đang cào vào tim gan.
Sau khi Nữ đế dẫn người rời đi, đoàn sứ giả Đế quốc Cát Ưng cũng bước ra khỏi phòng.
Công việc tuần tra của hai người Thẩm Hàn vẫn phải tiếp tục.
Khi các vị khách quý đều đã rời đi, hai người lại trở về vị trí của mình.
Dọc theo con đường trong khu tiếp khách nước ngoài, bắt đầu sóng vai đi tuần.
Ninh Hi đang định hạ thấp giọng tán gẫu với đối phương, thì bị một giọng nữ vang lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Thẩm Hàn."
Người lên tiếng là Hứa Chiêu.
Gọi hai Alpha dừng lại, nàng ấy tiếp tục nói với giọng điệu công việc: "Mời ngươi qua đây một chút, có vài vấn đề cần tìm hiểu."
Nghe vậy, Ninh Hi lập tức căng thẳng.
Hứa đặc trợ là cận thần bên cạnh Nữ đế, lão đại nhà mình đột nhiên bị gọi đi tra hỏi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Thẩm Hàn sải bước đến trước mặt Hứa Chiêu.
Biểu cảm trên mặt cô được kiểm soát rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại mang theo chút vui sướng nho nhỏ: "Sao thế?"
Hứa Chiêu dùng túi tài liệu che tay, đưa cho cô một chiếc khăn lụa trắng nhỏ.
Thấp giọng nói: "Nữ Quân bảo ngươi lau mồ hôi trên trán đi."
Nói xong, Hứa đặc trợ dứt khoát quay người bỏ đi.
Thẩm Hàn chớp mắt, lén nhét chiếc khăn lụa vào túi áo, lúc này mới quay lại chỗ đồng đội.
Trên đường đi, cô còn giả vờ lơ đãng đưa tay gãi mặt.
Ngửi mùi hương mai còn vương lại trên đầu ngón tay, cái móng vuốt mèo trong lòng cào càng hăng.
"Hứa đặc trợ gọi ngươi ra hỏi cái gì thế?" Ninh Hi thận trọng hỏi.
Thẩm Hàn bịa đại hai câu hỏi, nghiêm túc lừa đồng đội một vố.
Vừa nói, cô lại đút tay vào túi áo, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khăn lụa mềm mại kia.
...
Cố Quân Uyển đưa trợ lý trở về văn phòng.
Đầu tiên nàng lơ đãng lật xem vài tập tài liệu.
Sau đó mới ho nhẹ một tiếng, nói với Hứa Chiêu: "Giúp ta kiểm tra camera giám sát xem lúc Hoàng tử Walker đàn, Thẩm Hàn đang tuần tra ở đâu?"
Là cận thần của Nữ Quân.
Hứa Chiêu nghe xong liền biết đối phương đang nghi ngờ âm thanh quái dị kia là do Thẩm Hàn gây ra.
Trong lòng nàng ấy cảm thấy chuyện này chắc chắn không như Nữ Quân tưởng tượng.
Dù sao, Alpha kia ưu tú thì có ưu tú thật, nhưng cũng đâu thể cái gì cũng tinh thông được?
Thứ âm điệu vừa rồi nghiền nát tiếng đàn của Hoàng tử Walker cực kỳ lạ lẫm.
Hứa Chiêu lục lọi trong đầu tất cả các loại nhạc cụ mình biết, chẳng có cái nào khớp cả.
Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, tốc độ làm việc của nàng ấy vẫn không hề chậm trễ.
Chẳng bao lâu, vài đoạn video đã hiện lên trên bàn làm việc của Nữ Quân.
Kỳ lạ là, hình ảnh hai người Thẩm Hàn xuất hiện trong camera giám sát, trước khi Hoàng tử Walker đàn thì có, sau khi người đi bắt cũng có, duy chỉ thiếu mất đoạn ở giữa.
Đến lúc này, ngay cả Hứa Chiêu cũng không nhịn được mà thầm nghi ngờ trong lòng.
'Chẳng lẽ thật sự là do nhóm Thẩm Hàn làm ra à?'
'Nhưng bây giờ camera giám sát cũng không ghi lại được gì, Nữ Quân nhà mình liệu có đi hỏi thẳng nàng ấy chuyện này không?'
Đang mải suy nghĩ.
Cố Quân Uyển đột nhiên hỏi: "Ta nhớ trong bảo tàng của căn cứ có lưu giữ rất nhiều nhạc cụ cổ phải không?"
Ý nghĩ này xuất hiện, cũng khơi dậy hứng thú của Hứa Chiêu.
Không đợi Nữ đế phân phó.
Nàng ấy lập tức bắt tay vào trích xuất camera giám sát của bảo tàng mấy ngày gần đây.
Sau đó, họ phát hiện ra, đúng vào tối hôm qua, tín hiệu camera của bảo tàng đột nhiên bị nhiễu.
Có một khoảng thời gian video thu được toàn là nhiễu sóng trắng xóa.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Manh mối muốn tra đều bị cắt đứt giữa chừng, bản thân điều này đã là một manh mối quan trọng!
Cố Quân Uyển suy nghĩ một chút, rồi nói: "Bảo nhân viên quản lý bảo tàng đi kiểm kê lại một chút, chú trọng kiểm tra tủ trưng bày nhạc cụ hơi và dây cổ. Nhớ kỹ chuyện này tiến hành bí mật, kết quả trực tiếp giao cho ngươi, đừng làm ầm ĩ."
Nhân viên quản lý bảo tàng trong căn cứ là một học giả lớn tuổi.
Hắn vốn đã nghỉ hưu, nhưng do sự thay đổi nhân sự trước đó dẫn đến việc bảo tàng thiếu người, nên lại được mời quay về.
Vị học giả già mỗi tháng đều cần mẫn bảo vệ những vật phẩm trưng bày đó.
Giờ vừa nghe Hứa đặc trợ muốn hắn đích thân kiểm kê, hắn lập tức lên tinh thần mười hai phần.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ của hắn, nhận được điện thoại xong, hắn hớt hải chạy về vị trí.
Kiểm tra từng tủ trưng bày hơn một tiếng đồng hồ.
Phát hiện trong một tủ trưng bày quả thực đã mất một món đồ.
Vị học giả già tức giận đến phồng mang trợn má ngay tại chỗ, chủ động đề nghị muốn đi giải thích trước mặt Nữ Quân.
Hứa Chiêu suy nghĩ, có lẽ Nữ Quân cũng có điều muốn hỏi hắn, bèn gật đầu đồng ý.
...
Trong văn phòng Nữ đế.
Vị học giả già thao thao bất tuyệt về tầm quan trọng của rất nhiều nhạc cụ cổ.
Và khẩn cầu Nữ đế nhất định phải tìm lại chiếc kèn Suona bị mất đó.
Tiễn vị học giả già đi xong, Cố Quân Uyển hơi nghiêng đầu nhìn trợ lý của mình.
Hứa Chiêu trông vẫn chưa hoàn hồn sau những lời của vị học giả già.
Dù sự thật bày ra trước mắt, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy quá khó tin.
Nhạc cụ cổ có thể vẫn còn được lưu truyền ở một số vùng sâu vùng xa chưa khai hóa.
Nhưng ở thành phố, lật tung cả lên cũng chưa chắc tìm được một người biết chơi.
Thời đại công nghệ thông tin, ngay cả dopamine cũng có thể nhận được thông qua kết nối thần kinh, ai còn đi chơi mấy món đồ cổ lỗ sĩ đó nữa?
"Đi thôi."
Nghe tiếng Nữ đế, Hứa Chiêu vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở lại: "Bệ hạ, ngài muốn đi đâu ạ?"
Cố Quân Uyển mỉm cười nói: "Đương nhiên là đi tìm lại món nhạc cụ cổ bị mất kia rồi."
Giờ phút này, sự chấn động trong lòng nàng cũng chẳng kém gì Hứa Chiêu.
Ngàn năm tỳ bà, vạn năm tranh, một khúc Suona tiễn cả đời!
Nữ đế Omega trong lòng vô cùng tò mò.
Tại sao Alpha kia lại biết thổi loại nhạc cụ cổ này nhỉ?
Chương 32: Cùng Nhau Đón Năm Mới
10 giờ tối.
Một Alpha nào đó đã chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng cũng đón được Omega mà cô muốn gặp nhất.
Vì Cố Quân Uyển đã nhắn tin trước báo sẽ đến chung cư.
Nên nàng vừa vào nhà ngồi xuống, một bát chè ngọt ấm áp đã được bưng đến trước mặt.
"Đây là cái gì?"
"Chè trôi nước rượu nếp, mùa đông ăn món này là thoải mái nhất, ngươi mau nếm thử đi."
Cố Quân Uyển nhận lấy chiếc bát nhỏ từ tay đối phương, nhìn những viên trôi nước tròn vo nhỏ xíu trên thìa, thanh nhã đưa chúng vào miệng.
Hương thơm ngọt ngào của rượu nếp hòa quyện với hơi thở đặc trưng của Alpha trước mặt, cùng lúc nở rộ nơi đầu lưỡi.
Cố Quân Uyển tỉ mỉ thưởng thức món chè ngọt trông có vẻ đơn giản nhưng nàng chưa từng ăn bao giờ này.
Trong lòng lại một lần nữa tò mò, tại sao những thứ Alpha này biết luôn khác biệt so với người thường?
Thẩm Hàn vừa ăn bát chè trôi nước nhỏ của mình, vừa không nhịn được lén nhìn Cố Quân Uyển ăn.
'Giá mà tối nào đối phương cũng có thể đến chỗ mình ăn khuya thì tốt biết mấy.'
'Mình còn biết làm nhiều món ngon lắm, nhất định có thể nuôi cho nàng có da có thịt thêm chút, nàng mảnh mai như vậy, mấy bữa nữa nhiệt độ xuống thấp hơn thì chống lạnh thế nào đây?'
Nếu Hứa Chiêu ở đây và nghe được tiếng lòng của cô.
Chắc chắn sẽ ném cho cô một câu ôn tồn nhã nhặn: Chỗ của Nữ Quân đều có thiết bị sưởi ấm hết rồi, đồ ngốc.
Dù Thẩm Hàn chỉ múc cho đối phương một bát nhỏ.
Nhưng Cố Quân Uyển ăn được một nửa vẫn cảm thấy không ăn nổi nữa.
Nàng vừa ngước mắt lên, liền thấy Alpha đang nhìn mình và cái bát trong tay mình chằm chằm.
"Muốn ăn không?" Omega hỏi một câu vô cùng mất tự nhiên.
"Muốn!"
Alpha vui vẻ bưng bát của đối phương qua, bắt đầu tiêu diệt chỗ chè trôi nước còn thừa.
Nhìn bộ dạng híp mắt thưởng thức món chè ngọt của đối phương.
Cố Quân Uyển thậm chí còn hơi nghi ngờ cô múc cho mình nhiều như vậy là để chờ khoảnh khắc này.
"Kèn Suona ngươi để đâu rồi?"
Thẩm Hàn đang chìm đắm trong sự bồi bổ của chè ngọt và hương mai, nghe câu hỏi tự nhiên như không của đối phương, cô cũng thuận tay chỉ về phía tủ tivi: "Ở kia kìa!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, mọi động tác ăn uống của Alpha liền cứng đờ.
Như thể bị ai đó bấm nút tạm dừng.
...
Dọn dẹp xong bát đũa, hai người sóng vai tựa vào ghế sofa mềm mại, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn ngắn ngủi này.
"Có thể kể cho ta nghe một chút về quê hương của ngươi không?"
Cố Quân Uyển không hỏi cô học thổi nhạc cụ cổ ở đâu.
Cũng không hỏi tại sao cô luôn biết làm những món ăn kỳ lạ nhưng lại ngon miệng.
Thông minh như Nữ đế, luôn hiểu rõ nghệ thuật để lại khoảng trống.
Không cần truy hỏi đến cùng cũng không cản trở nàng tìm hiểu về cuộc sống quá khứ của đối phương.
Thẩm Hàn càng cảm thấy không có gì không thể nói.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, rồi kể cho đối phương nghe vài chuyện thú vị khi cô còn ở hành tinh xanh.
Trong đó bao gồm cả chuyện cô từng cải trang thành học trò để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ di vật văn hóa.
Sau đó bị sư phụ hờ kia bắt học thổi kèn Suona ròng rã một năm trời.
Đang kể say sưa, Thẩm Hàn bỗng cảm thấy vai mình hơi trĩu xuống.
Quay sang nhìn thì thấy Omega đã nhắm mắt, tựa đầu vào vai mình.
Thẩm Hàn lập tức im bặt, cô khẽ điều chỉnh tư thế để đối phương gối đầu thoải mái hơn một chút.
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Hơi thở nhẹ nhàng của Omega ngay bên tai.
Hương thơm mai lạnh dường như hóa thành một luồng nhiệt, nhuộm đỏ cả vành tai Alpha.
Thẩm Hàn đặt hai tay ngay ngắn trên đùi.
Nhưng ánh mắt cứ không nhịn được liếc về phía vai mình.
Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy một phần khuôn mặt nghiêng của Cố Quân Uyển.
Trên làn da trắng không tì vết ấy, đôi môi đỏ mọng ướt át hơi hé mở, như đang ám chỉ một lời mời gọi nào đó, câu hồn đoạt phách.
Tim Thẩm Hàn bắt đầu đập dồn dập không chịu thua kém.
Như một con thú bị nhốt đang húc vào lồng ngực đã bị chú mèo con cào xước ban ngày.
Cô chậm rãi xoay cổ, dịch chuyển từng chút một về phía Omega bên cạnh.
Hương tuyết tùng mát lạnh vương trên gò má.
Bàn tay nhỏ bé của Cố Quân Uyển giấu trong ống tay áo không khỏi siết chặt lấy lớp vải bên dưới.
Nụ hôn mang theo hương tuyết tùng cuối cùng rơi nhẹ lên tóc Omega.
Tựa như một chú bướm nhẹ nhàng đậu xuống rồi lại bay đi.
Cũng như một chiếc lông vũ mềm mại, phả vào sâu thẳm trái tim Cố Quân Uyển.
Hai người cứ thế tựa vào nhau nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Hứa Chiêu vang lên, báo hiệu Nữ Quân nên về nghỉ ngơi.
Thẩm Hàn cẩn thận đánh thức Omega đang ngủ trên vai mình dậy.
Sau đó lưu luyến tiễn nàng ra khỏi cửa.
Dù cô rất muốn giữ Cố Quân Uyển ở lại, nhưng cô biết sáng mai đối phương còn rất nhiều việc phải làm.
Hơn nữa, tình thế hiện tại cũng không cho phép hai người dính lấy nhau quá lâu.
...
Hôm sau, một nửa số thành viên đội hộ vệ dự bị được nghỉ luân phiên.
Ninh Hi vốn định rủ bạn gái Omega mới quen đi quán bar chơi.
Kết quả lại nhận được mấy cuộc điện thoại liên tiếp của bố mẹ, bắt nàng ấy nhất định phải về nhà cũ ăn cơm tối.
Từ sau lần bị phạt roi đó, Ninh Hi vẫn chưa về lại ngôi nhà của bố mẹ.
Nàng ấy có căn hộ riêng ở khu vực trực thuộc thứ tư, những lúc nghỉ ngơi thì tụ tập bạn bè ăn chơi nhảy múa, sống vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở thành một thành viên của đội hộ vệ dự bị ngự dụng của Nữ đế, mỗi tháng đều có một khoản thu nhập kha khá chuyển vào thẻ lương.
Dù bố mẹ có cắt viện trợ, nàng ấy vẫn sống khỏe re.
Nhưng bố mẹ gọi liên tục mấy cuộc, Ninh Hi cũng không dám cố tình làm trái.
An ủi bạn gái Omega đến trưa.
Nàng ấy mới canh giờ cơm tối, lái xe về nhà cũ họ Ninh.
Cứ tưởng sẽ lại phải hứng chịu một trận mưa to gió lớn như lần trước.
Nào ngờ hôm nay, thái độ của cả nhà họ Ninh đối với nàng ấy thay đổi một trời một vực.
Ninh Hi cũng không biết họ đang giở trò gì, cứ thế ăn cơm theo đúng quy trình.
Đợi cả nhà buông bát đũa, nàng ấy định xin phép ra về.
"Ninh Hi, theo ta vào đây một lát."
Bố Ninh gọi nàng ấy lại, rồi dẫn nàng ấy vào thư phòng của ông nội Ninh.
Ninh Hi ngơ ngác.
Trong lòng thậm chí còn nghĩ: Bữa cơm này chẳng lẽ là cơm chia tay à?
Tập đoàn Ninh Tín sắp sập tiệm? Ông nội định mắng mình một trận rồi đuổi ra khỏi nhà sao?
Vào thư phòng, bầu không khí lại hòa hợp đến lạ thường.
Bố Ninh ngồi bên cạnh hoàn toàn như một vật trang trí.
Phần lớn thời gian đều là ông nội Ninh hỏi han về cuộc sống thường ngày của cô cháu gái này.
Còn Ninh Hi thì thận trọng trả lời từng câu.
Thấy dạo đầu đã hòm hòm, ông nội Ninh mới đi vào chủ đề chính.
"Trong những ngày huấn luyện ở căn cứ, ngươi có tiếp xúc với Nữ Quân bệ hạ không?"
Nghe câu hỏi này, Ninh Hi sững người.
Nhưng câu hỏi của ông nội thì không thể không trả lời.
Suy nghĩ nghiêm túc một lát, nàng ấy thành thật kể lại những lần mình nhìn thấy Nữ Quân bệ hạ.
Hai cha con nhà họ Ninh nghe xong kín đáo nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Lại bóng gió hỏi thêm một hồi, cuối cùng mới thả cho Ninh Hi đi.
...
Sau khi nàng ấy đi.
Hai cha con nhà họ Ninh tiếp tục ở lại thư phòng họp kín.
"Haizz, thật đáng tiếc. Ta còn tưởng là Hi Hi gặp vận may, lọt vào mắt xanh của Nữ Quân bệ hạ chứ. Dù sao Alpha cấp S cũng hiếm, lại còn ở gần Nữ Quân nữa."
"Chẳng phải sao? Lần này Nữ Quân bệ hạ nâng đỡ nhà họ Ninh chúng ta như thế, nếu bảo trong đó không có chút manh mối nào thì ta nhất định không tin."
"Thôi được rồi, thủ đoạn của Nữ Quân không phải thứ cha con ta có thể đoán được. Nhà họ Ninh chúng ta hiện tại nhận được ân huệ lớn như vậy, nhất định phải làm ra chút thành tích, những suy nghĩ lệch lạc khác tốt nhất nên dừng lại ở đây thôi."
"Ba nói phải lắm ạ, ta còn đang định nói với ba, con bé Ninh Hi dạo này lại đổi bạn gái mới rồi, ta thấy cứ đà này thì cành đào của Nữ Quân bệ hạ chẳng thể nào rơi trúng đầu nó được đâu."
...
Thời gian đã đến cuối năm.
Liên bang Tự Do không có Tết Nguyên đán, nhưng không khí đón năm mới lại náo nhiệt lạ thường.
Buổi trưa, Cố Quân Uyển vừa họp xong một cuộc họp quốc tế thì nhận được tin nhắn của Thẩm Hàn.
[Tối nay đón giao thừa, có thể ở bên nhau không?]
[Được chứ, hôm nay việc không nhiều, khoảng 7 giờ tối ta có thể đến chung cư tìm ngươi.]
Tin nhắn gửi đi rồi, nửa ngày trời không thấy đối phương trả lời.
Chỉ thấy trên giao diện tin nhắn vẫn luôn hiển thị "Đối phương đang nhập...".
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Cố Quân Uyển dán chặt vào điện thoại.
Nàng hơi tò mò, Thẩm Hàn định gửi cho mình một bài văn dài dằng dặc gì đây?
Kết quả khi nhận được tin nhắn, trên đó chỉ vỏn vẹn một câu ngắn gọn.
[Ta muốn đưa ngươi đi chơi.]
Nhìn thấy câu này, trong đôi mắt màu vàng kim của Nữ đế Omega lập tức ánh lên sắc màu khác lạ.
Tin nhắn tiếp theo của Alpha lại đến.
[Đừng lo, chúng ta không đi xa đâu, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để rụng một sợi tóc nào đâu.]
Cố Quân Uyển đưa ngón tay lướt trên màn hình lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay dường như cảm nhận được hơi ấm.
Đó là hơi ấm trong trái tim nàng.
Nàng rất muốn dùng thân phận bình thường đi ra ngoài xem thử, nhìn xem dáng vẻ chân thực nhất của Liên bang Tự Do.
Nàng cũng rất muốn đi cùng Thẩm Hàn.
Không có ai quấy rầy, giống như những cặp đôi Alpha và Omega bình thường khác hẹn hò vậy.
Trò chuyện không cố kỵ, sóng vai đi trên đường, rồi chờ đợi màn pháo hoa 3D lúc nửa đêm, cùng nhau đón chào năm mới.
Cố Quân Uyển thu hồi dòng suy nghĩ, sau đó gõ một chữ [Được] vào khung chat.
Bên kia màn hình.
Nhìn chữ "Được" đơn giản ấy, Alpha phấn khích tột độ.
Cô vội vàng lôi "Kế hoạch hành động" đã chuẩn bị từ trước ra.
Đổi một chiếc điện thoại khác, nhắn tin lia lịa trong nhóm chat ba người.
Đây cũng là chuyện cô đã bàn trước với Ninh Hi và Mã Hạo Vũ.
Hai người mỗi người nhận một nhiệm vụ, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi chơi tối nay của Thẩm Hàn.
Ninh Hi vừa bận rộn làm việc vừa gửi tin nhắn thoại.
[Lần này ngươi lộ rồi nhé! Thật không ngờ, Omega bí ẩn của ngươi lại là người trong căn cứ, ngươi nói toạc ra xem nào, là nhà ai thế? Còn phải lén lút thế này nữa chứ?]
Mã Hạo Vũ không lên tiếng trong nhóm, nhưng trong lòng thầm cười nhạo Ninh Hi đúng là đồ ngốc.
Đáp án rõ ràng như vậy mà còn không đoán ra.
Trong căn cứ này, người không tiện dùng thân phận của mình quẹt thẻ ra ngoài, có thể có mấy người chứ?
Thẩm Hàn vừa lên kế hoạch tuyến đường, vừa giải thích với Ninh Hi.
[Chẳng phải tối nay tất cả xe bay cá nhân đều bị cấm lưu thông sao? Không thì cần gì nhờ ngươi giúp, đừng lải nhải nữa, chuyện thông hành tuyệt đối không được làm hỏng đâu đấy.]
Ninh Hi gật đầu trước màn hình, nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai.
Không được lái xe bay và không được ra vào căn cứ bình thường, giữa hai chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến nhau lắm nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro