Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 & 18


Chương 17: Bạn Học Cố, Tới Đi!

"Là một chỉ đạo viên, chẳng lẽ ngươi không phân biệt được giới hạn của huấn luyện sao?"

Phòng huấn luyện kín mít tĩnh lặng như tờ.

Vì thế, tiếng quát tháo đầy tức giận của Thẩm Hàn càng trở nên hung dữ lạ thường.

Ít nhất là trong cảm nhận của Hà Mộng.

Lưng nàng ta dán chặt vào tựa ghế, da thịt trần trụi bị kim loại lạnh lẽo tì vào đau điếng.

Nhưng cơ thể nàng ta lại mềm nhũn ra.

Cảm giác áp bách mà Alpha cấp S trước mặt mang lại quá mãnh liệt.

Hà Mộng cảm thấy mình như một con cừu non bị dồn vào góc chết, sắp bị thú dữ vồ lấy.

Hương tuyết tùng lạnh lùng mang tính tấn công ập tới, khiến vị Omega luôn thuận buồm xuôi gió trong các buổi huấn luyện này phải thua tơi tả.

"Ta... ta có chừng mực mà."

Giọng Hà Mộng vừa nhỏ vừa yếu ớt, nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Dù sao cũng là chỉ đạo viên, Thẩm Hàn cũng không muốn dọa nạt quá đáng.

Đứng trước mặt Hà Mộng vài giây, cô quay người trở về chỗ ngồi xuống.

Nhìn bóng lưng Alpha rời đi, Hà Mộng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc.

May mà đúng lúc này, cửa phòng huấn luyện mở ra.

Hơn chục nhân viên công tác nối đuôi nhau đi vào.

Hà Mộng được hai Beta đỡ ra ngoài đầu tiên.

Vừa được dìu ra hành lang, một tiếng gầm như rồng bạo chúa vang lên từ căn phòng phía sau.

"Biểu hiện của các ngươi làm ta quá thất vọng! Tất cả mọi người, chạy việt dã 30km mang vác nặng!"

"Thẩm Hàn! Ngươi 50km!"

...

Cố Quân Uyển không để quá nhiều người biết hôm nay nàng đã đến phòng huấn luyện.

Dù sao, nàng cũng không phải thực sự muốn giám sát buổi đặc huấn của đội hộ vệ.

Lặng lẽ rời khỏi khu vực huấn luyện, khóe môi nàng vẫn hơi nhếch lên.

Có thể thấy tâm trạng Nữ đế hiện tại rất tốt.

Hứa Chiêu vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng cũng không kìm được thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, Thẩm Hàn bình thường tính tình nóng nảy thế sao ạ?"

Nghe vậy, nụ cười của Cố Quân Uyển càng thêm bí ẩn.

Trong đôi mắt phượng màu vàng kim xinh đẹp dường như có ánh sáng dịu dàng lay động.

Khoảnh khắc này, suy nghĩ của nàng chợt bay về lần đầu gặp gỡ Thẩm Hàn.

Đối phương ở trước mặt nàng, dường như hoàn toàn không có chút nóng nảy nào.

Hứa Chiêu nhìn mặt đoán ý, biết mình sẽ không hỏi ra được kết quả gì.

Đang thầm cảm thán Nữ Quân có Alpha rồi cũng bắt đầu có bí mật nhỏ với mình, thì nghe đối phương nhẹ giọng nói: "Ngươi chuẩn bị chút thuốc mỡ đi, lát nữa chúng ta qua bên khu chung cư."

...

Hà Mộng chỉ ở phòng y tế một lúc rồi được nhân viên đưa về chỗ ở.

Nàng ta vốn chỉ bị hoảng sợ một chút, thuốc cũng không cần kê, cả quá trình chỉ trả lời bác sĩ vài câu hỏi.

Trở về căn hộ của mình, càng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Hà Mộng càng cảm thấy uất ức không chịu nổi.

Nàng ta lập tức gọi điện cho bạn thân.

Kể lại đầu đuôi câu chuyện trong phòng huấn luyện chiều nay.

Tất nhiên, Thẩm Hàn là đối tượng bị "ném đá" nhiệt tình nhất.

Hà Mộng cảm thấy nói đến khô cả cổ.

Nàng ta kẹp điện thoại giữa vai và tai, lấy chai nước ép có ga trong tủ lạnh ra, uống từng ngụm nhỏ.

Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh vang lên kèm theo tiếng cười: "Có thể dọa ngươi đến mức phải vào phòng y tế, tin tức tố của Alpha đó chắc chắn mãnh liệt và bá đạo lắm."

"Nếu ta là ngươi nha, ta chẳng thèm giận làm gì. Một Alpha cực phẩm như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn để tin tức tố của nàng tàn phá trong cơ thể mình sao?"

Lời nói của bạn thân theo dòng điện len lỏi vào tai Hà Mộng, kích thích dây thần kinh nhạy cảm nào đó của nàng ta.

Hương tuyết tùng đột nhiên như bùng nổ nơi đầu lưỡi.

Hình ảnh thiếu nữ Alpha như con sói cô độc từng bước ép sát mình hiện lên trong tâm trí Hà Mộng.

"Sao không lẳng lơ chết ngươi đi!" Hà Mộng đè nén sự rạo rực trong lòng, giọng điệu có chút do dự, "Nhưng bây giờ ta là chỉ đạo viên của họ, tiếp xúc riêng tư với học viên e là không hay lắm đâu?"

"Ha ha, sợ cái gì? Trai đơn gái chiếc, A vui O thích chứ có vi phạm kỷ luật đâu. Hơn nữa, có ông nội Hà nhà ngươi chống lưng, cho dù có gây rắc rối thật thì ai dám động đến ngươi chứ?"

Nấu cháo điện thoại xong, tâm thái Hà Mộng thay đổi hoàn toàn.

Nàng ta gọi liền mấy cuộc điện thoại, sau khi dò la được thông tin mình cần, liền chui tọt vào phòng tắm.

...

Dù bị phạt chạy 50km, nhưng trong lòng Thẩm Hàn lại dâng lên niềm vui sướng bí ẩn.

Bây giờ cô có thể khẳng định chắc chắn rằng mình sẽ không dễ dàng phản ứng với tin tức tố của các Omega khác.

Trong "biển cả" của cô, chỉ có duy nhất Cố Quân Uyển là nàng tiên cá!

Dù một ví dụ cá biệt không thể đại diện cho toàn bộ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự phấn khích của cô.

Tắm rửa xong xuôi sau buổi tập, đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối.

Sắp tới có hai ngày nghỉ, Thẩm Hàn định về chung cư nấu qua loa chút gì đó ăn rồi ngủ một giấc thật ngon.

50km việt dã mang vác nặng, dù thể chất Alpha cấp S vượt trội hơn người thường, vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nhưng khi Thẩm Hàn còn chưa bước vào sảnh chung cư.

Một giọng nói quen tai gọi giật cô lại.

"Thẩm Hàn!"

Phía bên kia bồn hoa, một Omega mặc váy hai dây bó sát màu sáng đang đứng dậy từ ghế đá.

Tất nhiên đó là Hà Mộng, người có duyên gặp mặt một lần ở phòng huấn luyện chiều nay.

Có lẽ do ngồi quá lâu, khi đứng dậy Omega hơi loạng choạng.

Dáng người mảnh mai nhưng quyến rũ ấy, trong buổi hoàng hôn mùa hạ trông càng thêm yểu điệu.

Thẩm Hàn đứng yên tại chỗ, nghi hoặc hỏi: "Chỉ đạo viên Hà?"

Cùng lúc hai người nói chuyện.

Tại một góc khuất cách chung cư không xa, hai bóng người đột ngột dừng bước.

Hứa Chiêu đội mũ lưỡi trai sụp xuống, đeo khẩu trang che kín mặt, tay ôm một đống đồ, thì thầm hỏi: "Bệ hạ, chúng ta còn ra đó không ạ?"

Bên cạnh, Cố Quân Uyển cũng "vũ trang đầy đủ" tương tự, không trả lời, chỉ đưa tay ra hiệu im lặng.

Trước đây, hai người thường đến chung cư này vào ban đêm, ngụy trang đơn giản một chút là không ai nhận ra.

Tòa chung cư này là khu nhà ở dành cho nhân viên căn cứ, tỉ lệ lấp đầy không cao.

Nhưng tình hình hôm nay có chút khác biệt.

Vì thế, cả hai đều thay đổi trang phục, dáng vẻ lén lút như ngôi sao trốn cánh săn ảnh.

Vốn định đến khao quân cho Alpha có biểu hiện tốt hôm nay.

Nào ngờ, tính toán thời gian vừa vặn đi đến gần chung cư thì bắt gặp cảnh tượng này.

Không thể câu dẫn Alpha tự đi tới, Hà Mộng đành chủ động tiến lại gần đối phương.

"Ta đến để xin lỗi về chuyện chiều nay."

"Đúng là ta sai trước, tuyến thể của Alpha sao có thể để Omega tùy tiện chạm vào được chứ?"

Hà Mộng bước đôi chân dài chậm rãi tiến lên, từng cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ phong tình quyến rũ.

Nhưng nàng ta mới đi được một nửa quãng đường, giọng nói mất kiên nhẫn của Thẩm Hàn đã vang lên.

"Được rồi, ta tha thứ cho ngươi, ngươi về đi."

Cô hiện tại vừa đói vừa mệt, vùng da quanh tuyến thể sau gáy vẫn còn đau rát.

Thế mà kẻ đầu têu lại còn chặn đường lải nhải, cô cảm thấy tính nóng nảy của mình sắp bùng nổ rồi.

Phản ứng của Alpha hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hà Mộng.

Bước chân nàng ta khựng lại, lần đầu tiên nghi ngờ sức hấp dẫn của tin tức tố bản thân.

Hà Mộng nhíu mày, nhìn Alpha cách đó không xa với vẻ mặt kỳ quái.

Nàng ta không chắc đối phương thực sự không hứng thú với mình, hay là đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt"?

Lúc này, Thẩm Hàn cũng nhíu mày.

Cô bước tới hai bước, cao giọng quát: "Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì? Nhìn ta ngứa mắt lắm hả!"

Nói xong, cả người cô đằng đằng sát khí lao tới!

Hà Mộng sợ đến mức hoa dung thất sắc, hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Gót giày nhọn gõ xuống nền gạch tạo ra chuỗi âm thanh "lộc cộc" hoảng loạn, không lâu sau còn nghe thấy tiếng kêu đau.

Có lẽ là bị trẹo chân rồi.

Thực ra Thẩm Hàn chỉ đuổi theo năm, sáu bước rồi dừng lại.

Mùi mạn đà la nồng nặc còn vương lại trong không khí khiến cô cảm thấy tức ngực.

Cô đưa tay quạt mạnh mấy cái, rồi bịt mũi chạy biến vào chung cư.

Trong góc tối.

Hứa Chiêu đập nhẹ một con muỗi trên tay, thì thầm với âm lượng còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu: "Bệ hạ à, hôm nay nàng ấy có vẻ đặc biệt nóng tính, lát nữa ngài vào nhà một mình có ổn không đấy?"

Nghe vậy, Cố Quân Uyển khẽ bật cười.

Tiếng cười trong trẻo vui vẻ lướt qua lớp khẩu trang, rung động nhẹ nhàng trong không khí, khuấy động sự dịu dàng lan tỏa.

...

Thẩm Hàn vừa vào nhà chưa đầy 5 phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.

Mỗi người đều có thói quen riêng.

Cố Quân Uyển không thích bấm chuông, mỗi lần đến đều gõ ba cái trước, sau đó gõ thêm một cái nữa.

Alpha giây trước còn đang xụ mặt, nghe thấy tiếng gõ cửa liền giãn cơ mặt, chạy bay ra mở cửa.

Lần này, Hứa đặc trợ không đứng ở đầu hành lang cho muỗi đốt nữa, mà ôm đống đồ theo Nữ Quân vào nhà Alpha.

Sau đó, nàng ấy rất biết điều xách túi đi thẳng vào bếp nấu cơm.

Thẩm Hàn cũng không nhàn rỗi, nào là pha trà, nào là rửa hoa quả, quên sạch cả sự mệt mỏi sau 50km hành quân mang vác nặng.

Hương mai lạnh từ từ lan tỏa nơi chóp mũi.

Xoa dịu cơn nóng nảy vừa nãy sinh ra dưới sảnh chung cư.

Nhìn Thẩm Hàn chạy ngược chạy xuôi, Cố Quân Uyển cân nhắc một chút rồi hỏi: "Nghe giáo quan Lưu nói hôm nay ngươi bị phạt, hình như cổ cũng bị thương à?"

"Vết thương còn đau không?"

Nàng ngại nói cho đối phương biết, chiều nay lúc đội hộ vệ dự bị đặc huấn, nàng đã đứng sau bức tường quan sát.

Và chứng kiến cảnh Omega chỉ đạo viên kia động tay động chân.

Nghe Cố Quân Uyển nhắc đến chuyện này, Thẩm Hàn lập tức tủi thân.

Cô bước nhanh đến ghế sofa ngồi xuống, vén tóc sau gáy lên, quay đầu nhìn đối phương: "Đau lắm! Đau rát cả lên! Ngươi mau xem giúp ta với."

Alpha hoàn toàn không đề phòng, cứ thế phơi bày tuyến thể trước mắt nàng.

Cố Quân Uyển vốn định bôi thuốc cho cô, nhưng giờ khắc này tim lại đập loạn nhịp.

Điều hòa trong phòng mở đủ mát, nhưng cơ thể Nữ đế Omega lại âm ỉ nóng lên.

Hương tuyết tùng dường như liên tục lan tỏa ra ngoài, dịu dàng mà nóng bỏng.

"Vùng quanh tuyến thể hơi đỏ, ngươi nằm xuống đi, ta bôi chút thuốc mỡ chuyên dụng sẽ dễ chịu hơn."

Giọng nói uyển chuyển êm tai của Omega như dòng suối mát chảy qua.

Khiến lòng người thư thái hơn cả gió đêm mát rượi.

Thẩm Hàn thậm chí chẳng thèm nghĩ tại sao đối phương lại mang theo thuốc mỡ chuyên dụng cho tuyến thể chứ không phải thuốc trị thương thông thường.

Dù sao, lúc nãy Omega nào đó đã nói là "nghe nói cổ ngươi bị thương" mà.

Đôi mắt thiếu nữ Alpha đảo một vòng tinh quái.

Sau đó đá văng dép lê, nằm sấp xuống ghế sofa, mặt hướng ra ngoài, gối đầu lên đùi Cố Quân Uyển.

"Bạn học Cố, tới đi!"

----

Lời tác giả:

Alpha Thẩm: Nhanh! Sờ ta! Đừng có ngừng!

Omega Cố: ...



Chương 18: Vuốt Ve Cún Con

Alpha nói rõ ràng dứt khoát, trong giọng nói còn lộ ra vẻ phấn khích khó tả.

Ngay cả Hứa Chiêu đang nghiêm túc nấu ăn trong bếp cũng nghe rõ mồn một.

Vị "hãn tướng" sấm rền gió cuốn luôn theo sát Nữ đế, mí mắt không khỏi giật giật ba cái.

Nàng ấy lặng lẽ đặt cái thìa xuống, rón rén đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, một cái đầu tò mò ló ra khỏi góc bếp, kèm theo ánh mắt kinh ngạc tột độ.

Chỉ thấy trên ghế sofa phòng khách, Nữ đế đang rũ mi, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho con cún... à không, Alpha đang nằm trên đùi mình.

Mái tóc đen xoăn nhẹ trượt xuống bờ vai Cố Quân Uyển, che khuất một phần khuôn mặt nàng.

Một vành tai nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra giữa làn tóc.

Trên đó ửng đỏ rõ rệt, tố cáo tâm trạng chẳng hề bình lặng của Nữ đế Omega lúc này.

Lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng ấn lên gáy Thẩm Hàn.

Đầu ngón tay chạm vào tuyến thể, luôn là vừa chạm liền thu về.

Động tác nhu hòa như sợ làm đau Alpha có sức "cân mười" đang nằm trên đùi mình.

Là một Beta, Hứa Chiêu không ngửi thấy bất kỳ tin tức tố nào, nhưng giờ khắc này, nàng ấy dường như cảm nhận được sự quấn quýt của hơi thở giữa hai người trong phòng khách.

Hứa đặc trợ mỉm cười lui về bếp, tiếp tục công việc dang dở.

Nàng ấy cảm thấy, xuất hiện một Alpha có thể khiến Nữ Quân động lòng thực ra rất tốt.

Chỉ có điều, Alpha này hình như tính tình hơi thất thường.

Nếu sửa được cái tính nóng nảy không biết lúc nào sẽ bùng nổ kia thì càng hoàn hảo hơn!

Trong phòng khách, trên ghế sofa.

Hương mai lạnh thoang thoảng khiến người ta thư giãn vô cùng tràn ngập khoang mũi, Thẩm Hàn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cố Quân Uyển biết hôm nay cô chắc chắn rất mệt nên không đánh thức cô dậy.

Đặt nắp lọ thuốc mỡ sang một bên.

Nữ đế cụp mắt nhìn đầu Alpha, hơi do dự, rồi thử đưa tay vuốt ve mái tóc dài của đối phương.

Tóc thiếu nữ Alpha mềm mại và mượt mà, ấm áp dễ chịu, tựa như loại ngọc ấm thượng hạng nhất thế gian.

Ban ngày trong phòng huấn luyện, thiếu nữ Alpha vì che giấu miếng dán sau gáy nên cố ý xõa tóc đuôi ngựa xuống, giống hệt dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành hiện tại.

Nhưng kể cũng lạ, rõ ràng cùng một kiểu tóc, chiều nay dưới sự trêu chọc của Omega chỉ đạo viên, cô lại giống như một con sư tử nóng tính.

Cố Quân Uyển vừa nghĩ vừa bắt đầu vuốt lông cho sư tử con.

Mái tóc suôn mượt như lụa chảy qua kẽ ngón tay thon dài của Nữ đế Omega, mang theo hương tuyết tùng mát lạnh và mềm mại.

Hứa Chiêu bưng bát canh đi ra phòng khách.

Vừa ngước mắt lên liền thấy Nữ Quân nhà mình đang nghiêm túc "vuốt ve cún con"...

Bày biện xong xuôi các món ăn, cảm thấy mình hơi dư thừa, Hứa đặc trợ mới bước đến cạnh ghế sofa.

Hỏi bằng giọng gió: "Bệ hạ, dùng bữa bây giờ hay lát nữa ạ?"

Cố Quân Uyển ngại ngùng khi thân mật quá mức với Thẩm Hàn trước mặt người khác.

Nàng kín đáo rút tay về, nhẹ giọng nói: "Lát nữa."

"Ngươi đi xử lý một chút, chỉ đạo viên tên Hà Mộng kia, từ ngày mai không cần đến căn cứ làm việc nữa."

Hứa Chiêu vâng lời, lập tức cầm điện thoại ra ban công gọi.

Trước khi đi, nàng ấy còn liếc nhìn Alpha đang ngủ say sưa trên đùi Nữ Quân, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

Thầm nghĩ: Quả nhiên, Nữ Quân nhà mình không ra tay thì thôi, đã ra tay là một đao thấy máu!

Nhưng đây cũng là cái giá đáng đời cho vị chỉ đạo viên kia, năm lần bảy lượt phạm lỗi ngay dưới mí mắt Nữ Quân.

...

Sáng sớm.

Hà Mộng buồn bực cả đêm, mang theo quầng thâm mắt mà phấn nền cũng không che nổi cùng cái chân đau bị trẹo mấy lần tối qua đến văn phòng.

Vừa bước vào cửa đã thấy nhân viên công tác đang dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc của mình.

Đồ dùng công việc thống nhất bị để sang một bên.

Còn đồ dùng cá nhân của nàng ta thì bị tống hết vào một cái thùng các-tông.

"Này! Các ngươi làm gì thế hả?"

Hà Mộng chẳng màng chân đau, sấn sổ bước tới quát lớn.

Mấy nam Beta to cao lực lưỡng tất nhiên không sợ tiếng hét của nàng ta, càng không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố mạn đà la đặc biệt của nàng ta.

Họ nhanh chóng thu dọn xong chỗ làm việc.

Một người trong số đó mặt không cảm xúc nói: "Hà tiêu thư, từ giờ trở đi, ngươi không còn là thành viên của căn cứ nữa. Ngươi sẽ không có quyền tự do ra vào khu vực làm việc, mời ngươi hợp tác trả lại thẻ công tác."

Hà Mộng không thể tin vào tai mình!

Nàng ta vô thức lùi lại hai bước, giọng nói trở nên chói tai: "Dựa vào cái gì? Ta vi phạm quy định nào? Ta không nhận được bất kỳ văn bản thông báo nào, các ngươi không có quyền đuổi ta đi!"

Nói xong, nàng ta quay người định rời khỏi văn phòng.

Cảm nhận được những ánh mắt hả hê xung quanh, Hà Mộng cảm thấy vừa nhục nhã vừa uất ức không chịu nổi.

Công việc ở căn cứ này đối với nàng ta thực ra có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng đại tiểu thư Hà gia từ nhỏ thuận buồm xuôi gió như nàng ta, nào đã bao giờ chịu nỗi uất ức "vô cớ" thế này?

Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, khi biết người ra lệnh sa thải mình là Hứa Chiêu, nàng ta lập tức đổi hướng, đi thẳng đến khu hành chính đặc biệt của căn cứ.

Người khác sợ Hứa đặc trợ bên cạnh Nữ đế, chứ Hà Mộng nàng ta thì không!

Tất nhiên, sở dĩ chỉ đạo viên Hà vừa bị sa thải không sợ là vì nàng ta cảm thấy mình chẳng vi phạm điều lệnh nghiêm trọng nào cả.

Nghiêm trọng đến mức không cần lý do gì đã đuổi người!

Đợi Hà Mộng khí thế hùng hổ chạy đến khu hành chính đặc biệt, lại buồn bực phát hiện thẻ ra vào của mình không mở được cửa khu vực tiếp khách.

Sự bi phẫn và uất ức to lớn làm mụ mị đầu óc nàng ta.

Nàng ta khoanh tay đứng trước cổng kiểm soát bằng kính mờ, bắt đầu lớn tiếng tố cáo.

"Thư ký trưởng Hứa Chiêu lạm dụng chức quyền, vô cớ xâm hại lợi ích người khác!"

"Ta yêu cầu được gặp Nữ Quân bệ hạ tôn kính! Xin Nữ Quân phân xử, trả lại công bằng cho người bị hại vô tội!"

"..."

Đang giờ làm việc, khu vực hành chính người qua kẻ lại tấp nập.

Chỉ một lát sau, chuyện này đã lan truyền ầm ĩ, thậm chí còn có người livestream trong nhóm chat nội bộ.

Bảo vệ tòa nhà thấy nàng ta đeo thẻ công tác của căn cứ, lại ra vẻ chính nghĩa đòi quyền lợi, nên cũng không dám mạnh tay lôi đi.

Chỉ có thể tạm thời giữ chân nàng ta tại chỗ rồi báo cáo nhanh cho cấp trên.

Tại văn phòng thư ký, Hứa Chiêu đang định đi pha cà phê thì thấy Tiểu Đổng trong nhóm thư ký hớt hải chạy tới, điện thoại trên tay đang phát một đoạn video ồn ào.

"Chiêu tỷ! Ngươi xem cái này đi!"

Hứa Chiêu vẫn tiếp tục công việc, ghé đầu nhìn màn hình điện thoại đang livestream, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đúng là muốn chết."

Thư ký Tiểu Đổng lại lo sốt vó.

Cùng phục vụ trong đoàn trợ lý của Nữ Quân, Hứa Chiêu luôn là người lãnh đạo xứng đáng và được Nữ Quân tin tưởng nhất.

Giờ bị người ta chạy đến văn phòng làm loạn thế này.

Chưa nói đến chân tướng sự việc ra sao, trong mắt mọi người, Hứa đặc trợ đã bị hắt một gáo nước bẩn rồi.

Hứa Chiêu chậm rãi uống một ngụm cà phê, sau đó dưới sự thúc giục như lửa đốt của Tiểu Đổng, mới cầm điện thoại đi ra cổng kiểm soát.

Thấy Hứa Chiêu xuất hiện, đám quần chúng hóng hớt sáng và tối lập tức tỉnh cả người, sợ bỏ lỡ màn kịch hay ho này.

Hà Mộng bị bảo vệ vây ở góc sảnh càng thêm đắc ý.

Nàng ta hất càm, cách bức tường người nói giọng mỉa mai với Hứa Chiêu.

"Hứa đặc trợ oai phong thật đấy, muốn chơi ta à? Ai cho ngươi cái quyền đó!"

Hứa Chiêu vốn còn hơi bực mình.

Nhưng nghe câu này, trong lòng bỗng thấy buồn cười.

'Đương nhiên là Nữ Quân rồi!'

Phòng thư ký ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Hứa Chiêu là đặc trợ của Nữ Quân lại càng bận rộn nhất.

Nàng ấy không muốn lãng phí sức lực với loại người ngang ngược này.

Bèn vẫy hai bảo vệ khác tới, bảo họ trực tiếp đưa người đi.

"Chỉ đạo viên Hà Mộng, không công khai văn bản xử lý ngươi là để giữ thể diện cho ngươi."

"Ngươi có thời gian ở đây làm loạn, tại sao không tự kiểm điểm lại xem mình đã vi phạm quy định làm việc ở chỗ nào?"

Nghe Hứa Chiêu nói vậy, Hà Mộng không khỏi chột dạ.

Nhưng sự việc đã đến nước này, nàng ta cũng không cam tâm bị đuổi đi chỉ bằng một câu nói.

Nhân lúc bảo vệ lôi kéo, nàng ta gân cổ gào lên: "Ta yêu cầu gặp Nữ Quân bệ hạ! Các người thả ta ra, ta muốn gặp Nữ Quân!"

Hứa Chiêu hơi đau đầu, đang định bảo bảo vệ bịt miệng đối phương lại.

Điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.

Là số máy lẻ trong phòng làm việc của Cố Quân Uyển.

Giọng nói thanh lãnh không chút gợn sóng của Nữ đế truyền đến từ đầu dây bên kia: Mang nàng ta vào gặp ta.

Cất điện thoại đi, Hứa Chiêu nhìn bảo vệ, mỉm cười nói: "Để Hà tiểu thư vào đi."

Giọng nàng ấy không lớn nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ mồn một.

Lập tức, cả sảnh văn phòng vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Ngay cả Hà Mộng cũng sững sờ.

Chẳng hiểu sao, nhìn thấy nụ cười trên môi Hứa Chiêu, nàng ta cứ thấy sống lưng lạnh toát.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Như ý ngươi muốn đấy, Hà tiểu thư." Hứa Chiêu đẩy gọng kính, bắt đầu đi trước dẫn đường, "Đưa Hà tiểu thư đến văn phòng Nữ Quân."

Hà Mộng được hai bảo vệ Beta "hộ tống" đi về phía trước, chân nàng ta bắt đầu nhũn ra.

Đừng nhìn nàng ta vừa rồi ở cổng kiểm soát hung hăng hống hách, giờ được đưa đi gặp Nữ Quân thật, nàng ta lại không khỏi sợ hãi.

Bảo vệ đưa Hà Mộng vào văn phòng xong liền lui ra.

Hứa Chiêu đứng khoanh tay sang một bên, không có ý định mở lời.

Cả văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút máy của Nữ Quân chạy sột soạt trên giấy.

Cùng tiếng tim đập loạn xạ của Hà Mộng.

Nữ Quân ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa, đang phê duyệt tài liệu.

Vài tia nắng sớm lọt qua rèm cửa, rơi xuống cạnh bàn, như phủ lên người phụ nữ thanh lãnh ưu nhã kia một tầng ánh sáng thánh khiết.

Cùng là Omega cấp S, Cố Quân Uyển chỉ cần ngồi im lặng cũng khiến Hà Mộng nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm.

Nàng ta đứng như trời trồng, cổ họng như bị nhét bông.

Những lời lẽ hùng hồn vừa rồi ở cổng kiểm soát, giờ đây một chữ cũng không thốt nên lời.

Hứa Chiêu im lặng đứng bên cạnh, trong lòng vừa hả hê vừa tò mò.

Nàng ấy nóng lòng muốn biết Nữ Quân sẽ xử lý kẻ không biết trời cao đất rộng này như thế nào.

Đây đâu phải là bề trên tiếp kiến thần dân?

Đây rõ ràng là cuộc quyết đấu giữa các Omega!

Có điều, biểu hiện hiện tại của Omega họ Hà kia thực sự quá yếu.

Cố Quân Uyển để mặc đối phương đứng đó trọn mười lăm phút, lúc này mới vặn nắp bút máy, gấp tập tài liệu trên bàn lại.

Đôi mắt phượng màu vàng kim đầy uy lực nhìn về phía Hà Mộng.

Giọng nói hờ hững vang lên ung dung trong văn phòng tĩnh lặng.

"Ngươi có ý kiến gì về cách xử lý của ta sao? Hà tiểu thư."

----

Lời tác giả: Hà Chỉ đạo viên: Hức hức hức, ta muốn rời đi ~

Hứa Chiêu (buông tay): Không liên quan đến ta nha, là tự nàng ta làm loạn nhất định phải gặp Nữ quân.

Các bạn nhỏ nhớ bình luận nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro