Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 135 & 136


Chương 135: Trùm Buôn Ma Túy

Cung Hòa Bình, bộ chỉ huy.

Hàng chục thành viên tổ chuyên án đều đang bận rộn ở vị trí của mình, đối chiếu tài liệu, theo dõi hình ảnh.

Không ai biểu lộ bất kỳ thần thái cử chỉ nào không liên quan đến công việc.

Chỉ có điều, sâu trong thâm tâm mọi người lại tràn đầy tò mò.

Nữ Quân đích thân đến giám sát hành động lần này rất dễ hiểu.

Dù sao, vị Đội trưởng Thẩm đang nằm vùng ở khu vui chơi kia cũng là cận vệ của ngài ấy.

Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là, sao Nữ Quân chỉ nghe tổ trưởng nói một lần là có thể thao tác thành thạo tai nghe liên lạc?

Và, bài hát cuối cùng Nữ Quân chuyển đổi là gì thế? Thế mà làm cô gái trong phòng bao kia ngất xỉu luôn!

Tất nhiên, những chuyện này họ chỉ nghĩ thoáng qua rồi gạt sang một bên.

Hiện tại vẫn đang trong hành động, phải tập trung tinh thần!

Trong cả phòng người ngoài cuộc, chỉ có Hứa Chiêu mới hiểu hết những điểm mấu chốt.

Nàng ấy thầm cảm thấy buồn cười, từ sau đêm giao thừa Thẩm cẩu tử "đăng đường nhập thất", khí lượng của Nữ Quân ở một phương diện nào đó hình như ngày càng nhỏ đi.

Chuyện vừa rồi nếu là trước kia, Nữ Quân căn bản sẽ không để ý.

Nhưng bây giờ, Nữ Quân không chỉ đích thân ra tay trừng trị con "ruồi cái" kia, mà còn ra tay thâm độc như vậy.

Hứa Chiêu lúc nãy đã lén nhìn thấy, Nữ Quân tính toán trước đổi sang mã số 324, tương ứng là loại bài hát thường thấy ở mấy cái xe thú nhún trước cửa hiệu thuốc.

Một bài đồng dao có tác dụng giáo dục nhất định, nhưng dùng ở nơi như hộp đêm, có thể nói là khá ma mị.

Lúc này, tổ trưởng tổ chuyên án bắt đầu thảo luận với Cố Quân Uyển.

"Thật không ngờ, người của Tập đoàn Chu K lại còn có thủ đoạn này, vừa rồi ta cũng thấy là lạ ở đâu đó, chỉ một bữa tiệc không mấy đặc biệt thế này, sao lại tập hợp nhiều tội phạm truy nã đến vậy."

Nói đến đây, hắn lại hơi lo lắng hỏi: "Bệ hạ, không phải là họ phát hiện ra thân phận của Đội trưởng Thẩm rồi chứ?"

Cố Quân Uyển không rời mắt khỏi màn hình giám sát: "Thân phận của Thẩm Hàn, họ chắc chắn có nghi ngờ, nhưng tối nay người họ muốn câu, lại là một người khác."

"Chu Nặc Mạn đã tốn rất nhiều công sức mới khiến gia tộc đồng ý cho nàng ta nhúng tay vào chuyện của khu vui chơi Kim Tịch, mà mục đích của nàng ta, hẳn là muốn lần ra mạch lạc buôn bán chợ đen của đối thủ ở đây, còn về việc nàng ta nắm được những thông tin này rồi sẽ dùng vào việc gì, ta hiện tại cũng chưa nói chắc được."

"Cho nên, nếu Chu Nặc Mạn biết được danh sách nhân viên có mặt trong bữa tiệc tối nay, nàng ta nhất định sẽ tìm cha mình xin đủ vệ sĩ, sau đó đích thân đến."

"Đến lúc đó một khi trong phòng bao nổ ra ma sát, lại xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, sự việc sẽ trở nên mất kiểm soát."

Nói đến đây, Cố Quân Uyển không cần phải sắp xếp chi tiết công việc tiếp theo nữa.

Tổ trưởng tổ chuyên án lập tức bắt đầu ra lệnh, cho người ngăn cản Chu Nặc Mạn nghe tin chạy đến khu vui chơi.

Cho dù người đã ở nửa đường, cũng phải nghĩ cách khiến họ không thể đến đích.

Ngoài ra, nhiệm vụ đặt thiết bị nghe lén ban đầu của Thẩm Hàn dù đã hủy bỏ, nhưng thông tin cô truyền về từ phòng bao, vẫn vô cùng quan trọng đối với việc thu thập và lưu trữ tình báo của tổ chuyên án.

Hệ phái liên quan đến xã hội đen và ma túy của Tập đoàn Chu K, dính líu rất rộng.

Rất nhiều chỗ chi tiết nhỏ nhặt, kho thông tin của tổ chuyên án cũng thiếu dữ liệu then chốt, cần bổ sung có tính nhắm mục tiêu.

Cố Quân Uyển cũng không rời khỏi bộ chỉ huy, nàng cùng Hứa Chiêu tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó cùng đông đảo thành viên tổ chuyên án tiếp tục chú ý tình hình bên phía khu vui chơi.

Trong phòng bao, Thẩm Hàn tìm một chỗ vừa có thể quan sát toàn cảnh lại không quá gây chú ý ngồi xuống.

Tiếp tục đeo tai nghe ở đây rõ ràng không phù hợp lắm, thế là cô tháo xuống khỏi đầu, treo trên cổ.

Rất nhiều người đến tham gia bữa tiệc đều biết cô là "kẻ có quan hệ" do Chu Nặc Mạn nhét vào, nên cũng chẳng mấy ai để ý.

Thỉnh thoảng có vài người đến chào hỏi, cũng là vì khách sáo.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Thẩm Hàn đang nói hươu nói vượn với người xung quanh, đột nhiên ánh mắt khẽ động, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cũng vào phòng.

Đó là hai tên lưu manh cô từng xử lý khi cứu Chu Nặc Mạn.

Không ngờ, hôm nay lại đụng mặt ở đây.

Hai tên lưu manh vào phòng không lâu cũng nhìn thấy Thẩm Hàn, sững sờ ngay tại chỗ.

"Ca... Mã ca, cái Alpha đeo kính mặc áo da kia, ngươi có thấy quen quen không?"

Nghe vậy, Tiểu Mã lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là tên cộng tác viên kia! Ta đã bảo chuyện đêm đó sao cứ thấy tà môn, hóa ra hai người bọn nó quen nhau từ trước! Đây là coi bọn mình như khỉ mà diễn trò đây!"

Đại Vĩ nhìn cánh tay vừa tháo bột của mình, nhỏ giọng nói: "Nghe nói Chu Nặc Mạn đưa một người vào đây, đoán chừng chính là nàng ta, mấy hôm trước nàng ta đánh một quản lý, tên đó giờ vẫn đang nằm viện đấy."

"Hay là chúng ta cứ tránh xa nàng ta ra một chút, dù sao hiện tại biết nàng ta làm việc ở đây, hôm nào lại dẫn anh em đến xử lý nàng ta cũng chưa muộn."

Tiểu Mã lúc đầu không nói gì, nhưng khi hắn nhìn thấy trùm buôn ma túy ngồi ở một góc khác, mắt lập tức sáng lên.

"Ta đây hôm nay có thể xử lý nàng ta luôn!"

Ném lại câu này, Tiểu Mã sải bước đi về phía góc phòng.

Đại Vĩ còn muốn khuyên vài câu, thấy đối phương đã đi xa mấy mét, cũng chỉ đành im lặng đuổi theo.

Góc phòng bao.

Trùm buôn ma túy Nghiêm Bác mặt trầm như nước tựa vào đệm ghế sofa mềm mại hút thuốc.

Hai bên người hắn, mỗi bên ngồi một cô gái trang điểm đậm, họ biết vị ông chủ này tối nay không có hứng thú, cũng chỉ lặng lẽ uống rượu bên cạnh, không dám làm ồn chút nào.

Có thể nói, góc Nghiêm Bác ngồi là nơi có bầu không khí kỳ lạ nhất toàn trường.

Ngay cả hai tên đàn em bán ma túy hắn mang theo cũng đều lén chạy sang khu vực khác, không dám lảng vảng trước mặt lão đại chuốc họa vào thân.

Nghiêm Bác trong lòng nén một bụng lửa giận, không chỗ phát tiết.

Kể từ khi Nữ Quân thống nhất lại chính quyền Liên bang, công việc kinh doanh hắn phụ trách đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Đường dây vận chuyển ma túy vừa mới khai thông với nước ngoài hai năm trước, mắt thấy cũng sắp phải từ bỏ.

Khốn nỗi trong tình huống này, còn bị yêu cầu đến tham gia cái bữa tiệc chó má này, làm sao không khiến hắn bực bội?

Mệnh lệnh là do Phó hội trưởng Chu Bạc Tân trực tiếp đưa ra, mục đích thế mà chỉ là để gài bẫy một cô nhóc vắt mũi chưa sạch!

Nghiêm Bác cười lạnh trong lòng: Đã cảm thấy đối phương là mối đe dọa, trực tiếp cho người giết chết không được sao, cứ phải làm phức tạp thế này, sợ này sợ kia, chi bằng giao quyền nhận thua cho rồi!

Đang phiền não, một giọng nói nịnh nọt đột nhiên vang lên bên cạnh.

"Nghiêm ca, ngài còn nhớ tiểu đệ không? Ta là Tiểu Mã, đi theo Cường ca làm việc."

"Năm ngoái từng đến địa bàn của ngài chào hỏi, ta ngưỡng mộ ngài lắm đấy!"

Nghiêm Bác nhả một hơi thuốc, liếc nhìn đối phương một cái, quả thực có chút ấn tượng.

Hắn gật đầu, sau đó cực kỳ ngắn gọn nói một câu: "Uống rượu."

Uống cùng một lúc, Tiểu Mã thấy bầu không khí cũngòm hòm rồi, liền bắt đầu thêm dầu vào lửa.

"Nghiêm ca, ngài nhìn bên kia xem, chính là người đang cởi áo khoác da kia kìa."

"Vừa rồi ngài chẳng phải hỏi tay ta bị gãy thế nào sao? Chính là bị người đó đánh đấy."

Nghiêm Bác mở to mắt liếc qua người Thẩm Hàn: "Nàng ta còn có bản lĩnh đó?"

Nói xong, hắn lại cười nhạo Tiểu Mã: "Ngươi yếu thế này, kể cũng bất ngờ đấy."

Tiểu Mã than thở: "Nghiêm ca ngài không biết đâu, trước đó ta thiếu tiền, lấy lô hàng mang theo người, vốn định bán đi để tiêu dao mấy ngày, không ngờ nhận nhiệm vụ đột xuất, hàng còn chưa ra, đã bị người đó nẫng tay trên!"

"Sau đó trong lúc đánh nhau, hàng ta giấu trong người bị nàng ta làm rơi vãi hết, tay cũng gãy, bây giờ mấy anh em biết chuyện đều cười nhạo ta, bảo ta là tiểu quỷ gặp Diêm Vương, đáng đời xui xẻo."

Những lời Tiểu Mã nói, hơn một nửa là giả.

Nhưng hắn biết vị đại ca trước mắt này sẽ không đi kiểm chứng thật giả.

Hơn nữa, không có gì bất ngờ xảy ra, trong lòng vị đại ca này chắc chắn đã rất khó chịu.

Sự thật đúng như Tiểu Mã dự đoán, trong lòng Nghiêm Bác không chỉ rất khó chịu, hắn thậm chí đã vẫy tay gọi hai tên đàn em của mình lại.

Hắn ghét nhất là chuyện "cướp hàng".

Tất nhiên, hắn cướp hàng của người khác thì được, người khác động vào đồ của hắn, hắn sẽ cho đối phương chết.

Vốn dĩ chuyện Tiểu Mã nói chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng thời điểm lại chọn vừa khéo, cho hắn tìm được lý do trút giận.

Và một nguyên nhân khác khiến hắn muốn dạy dỗ Thẩm Hàn, là vì câu "tiểu quỷ gặp Diêm Vương" mà Tiểu Mã oán thán cuối cùng.

Bởi vì thời gian này hắn bị bó tay bó chân, người trên giang hồ cũng dùng ngôn từ tương tự để cười nhạo hắn.

Loại trùm buôn ma túy mất hết nhân tính như Nghiêm Bác, muốn ra tay độc ác với một người, căn bản không cần cân nhắc quá nhiều.

Hai tên đàn em hắn mang đến đều là kẻ bán ma túy, nghe nói lão đại muốn xử lý người, ai nấy đều hăng hái vô cùng.

Hai người cầm chai rượu đi về phía Thẩm Hàn.

Trong phòng bao người qua kẻ lại, chướng khí mù mịt, ồn ào náo nhiệt.

Thẩm Hàn cũng không thể cứ ngước mắt nhìn chằm chằm một chỗ mãi, cho nên liền không phát hiện có hai người đang chen lấn về phía mình.

Cô vừa cởi áo khoác ra, đang định tìm chỗ để, đột nhiên nghe thấy có người chửi thề một câu bên cạnh mình.

Giây tiếp theo, một bóng xám đập về phía đầu cô.

Cơ bắp toàn thân Thẩm Hàn căng cứng trong nháy mắt.

Cô giơ tay đỡ đồng thời nhấc chân đạp vào đầu gối kẻ ra tay.

"Bốp!"

Tiếng chai rượu vỡ vụn khi đập vào cánh tay và tiếng gào thét đau đớn của người đàn ông vang lên cùng lúc, phá vỡ bầu không khí vui vẻ vốn có trong phòng bao.

"Mẹ kiếp ngươi muốn chết à!"

Thấy anh em mình ngã xuống đất rên rỉ, kẻ còn lại lập tức cũng cầm chai rượu lao vào Thẩm Hàn.

Cú đánh vừa rồi, Thẩm Hàn bị trúng đòn trong tình huống hoàn toàn không có sự chuẩn bị.

Bây giờ người thứ hai lại muốn ra tay, tự nhiên không có bất kỳ cơ hội nào để phát huy.

Thẩm Hàn đã đứng dậy khỏi ghế sofa, nghiêng người tránh đòn tấn công của đối thủ.

Sau đó xoay eo phát lực, một cước đá kẻ ra tay thổ huyết bay ngược ra ngoài, đâm đổ một đám nam nữ đang cụng ly, lúc này mới ngã xuống đất.

Thẩm Hàn lắc đầu, rũ bỏ những mảnh thủy tinh lớn dính trên thái dương mình.

Đưa tay lau vết máu đọng trong kính mắt, lúc này mới lạnh lùng nhìn về góc phòng bao.

Cung Hòa Bình, bộ chỉ huy.

Cố Quân Uyển thót tim, đôi mắt phượng màu vàng kim nhìn chằm chằm không chớp vào màn hình giám sát.

Bởi vì hình ảnh truyền về là góc nhìn của Thẩm Hàn, cho nên nàng không biết tình trạng hiện tại của đối phương thế nào.

Nhưng nàng biết rất rõ, Thẩm Hàn bị chai rượu lúc trước đập bị thương.

Vết máu trên kính, là do chai thủy tinh vỡ vụn bắn lên trong nháy mắt.

Khi nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hàn nhìn chằm chằm vào tên trùm ma túy kia.

Cố Quân Uyển lập tức nói với tổ trưởng tổ chuyên án: "Cho tiểu đội chiến thuật vũ trang đang mai phục ở đường số 546 tiến vào khu vực xung quanh khu vui chơi Kim Tịch!"

Tổ trưởng vừa ra lệnh, vừa hỏi: "Bệ hạ, cần đột kích ngay không?"

Cố Quân Uyển nhìn ánh mắt Thẩm Hàn từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cửa sổ hay cửa ra vào lấy một cái, biết đối phương cũng không định cứ thế rời đi.

Ổn định tinh thần, nàng mới tiếp tục lên tiếng: "Đợi đã, cho các chiến sĩ ẩn nấp ở vị trí tác chiến, sẵn sàng chờ lệnh."




Chương 136: Tin Tưởng Ta

Khoảnh khắc đột ngột bị tấn công, Thẩm Hàn còn tưởng thân phận nội gián của mình đã bại lộ.

Nhưng rất nhanh, cô đã đoán được đại khái sự tình.

Trước hết, nếu thân phận thật bị lộ, đối phương tuyệt đối không thể chỉ cầm chai rượu đến đập đầu.

Một nguyên nhân khác là Thẩm Hàn nhìn thấy tên lưu manh ngồi cạnh trùm buôn ma túy vừa nhanh tay giơ ngón giữa về phía mình.

Cho nên, biến cố vừa rồi hẳn là sự trả thù bộc phát, chứ không phải một hành động có chủ mưu.

'Tuy nhiên vẫn hơi phiền phức, tên trùm buôn ma túy kia chắc chắn sẽ không chịu để yên.'

'Trên người hắn có súng không? Nếu sự việc đi đến mức không thể vãn hồi, chỉ còn cách cướp súng bắn chết hết đám tội phạm nguy hiểm ở đây thôi.'

Có quyết sách trong lòng, biểu hiện của Thẩm Hàn càng thêm bình tĩnh.

Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Nghiêm Bác: "Ta đắc tội với ngươi à?"

Qua màn náo loạn vừa rồi, trong phòng bao đã sớm không còn ai nhảy múa, đùa giỡn nữa.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Thẩm Hàn, ý vị trong ánh mắt cũng không giống nhau.

Có hả hê, có tò mò bát quái, cũng có tán thưởng.

Nhưng bất kể tâm thái của mọi người ở đây là gì, đều không ai đứng ra nhận trách nhiệm.

Thân là người khởi xướng bữa tiệc này cũng không lên tiếng, những người khác tự nhiên sẽ không nhiều lời.

Mặt khác, họ cũng rất tò mò, người phụ nữ dám chống lại Nghiêm Bác kia, rốt cuộc có chỗ dựa gì?

Thẩm Hàn cởi bỏ áo khoác, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen.

Trán cô bị mảnh thủy tinh cứa rách, máu tươi chảy dọc theo gò má, làm nổi bật thần sắc lạnh lùng của cô, mang lại cho người ta cảm giác túc sát.

Hai tên bán ma túy bị cô đá gãy xương đã được người ta dìu vào góc.

Mấy chục người lùi về phía mép phòng bao, nhường ra một khoảng đất trống đầy tàn thuốc và nắp chai ở giữa.

Nghiêm Bác dụi tắt điếu thuốc trên tay xuống mặt bàn, đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Bây giờ ngươi đắc tội với ta rồi đấy."

Vừa dứt lời, hắn nhảy lên bàn, vừa đá chai rỗng, xô đá về phía Thẩm Hàn, vừa giẫm lên mặt bàn lao về phía đối phương.

Nghiêm Bác có thể trở thành trùm tập đoàn buôn ma túy, thân thủ tự nhiên không tệ.

Điểm này, từ uy thế khi hắn bạo khởi ra tay là có thể thấy được.

Thấy Nghiêm Bác và Thẩm Hàn đã lao vào cận chiến, đám người xem náo nhiệt xung quanh lập tức phát điên.

Có người bắt đầu huýt sáo, còn có người reo hò cổ vũ.

Nhậm Huy bảo vệ sĩ đẩy đám người che khuất tầm nhìn của mình ra.

Hắn dựa vào lưng ghế sofa với tư thế vô cùng thoải mái, nhìn chằm chằm hai người đang kịch chiến ở khoảng đất trống, như có điều suy nghĩ.

Vừa giao thủ, Thẩm Hàn đã biết người trước mắt này tuy có luyện võ, nhưng lại không phải là đối thủ của cô.

Tính ra, thân thủ của đối phương có lẽ chỉ ở mức vệ sĩ thông thường.

Nhưng cô không thể một đòn hạ gục đối thủ như khi đánh mấy tên lưu manh vặt.

Bởi vì như vậy sẽ làm lộ chiến lực của cô quá mức.

Thêm một điểm nữa, trong phòng bao này không có ai đứng về phía Thẩm Hàn.

Nếu thể hiện quá xuất sắc, rất có thể sẽ dẫn đến việc bị vây công.

Cô tuy đánh nhau rất giỏi, nhưng cũng không phải vô địch.

Phản ứng không kịp cũng sẽ bị thương, song quyền nan địch tứ thủ.

Dựa vào đó, Thẩm Hàn chỉ có thể dây dưa một hồi với đối thủ "ngang tài ngang sức".

Rồi tìm cơ hội phế bỏ một cánh tay của đối phương.

Đối với loại ác đồ sống bằng nghề buôn ma túy này, Thẩm Hàn trước nay luôn căm hận.

Nếu không phải hành động lần này còn lâu mới đến lúc thu lưới, Thẩm Hàn nhất định sẽ đập chết hắn ngay tại chỗ.

Trùm buôn ma túy không có tính người, chết không có gì đáng tiếc.

Đúng lúc này, Nghiêm Bác đột nhiên rút một con dao lính dù từ mắt cá chân ra, đâm mạnh về phía mặt Thẩm Hàn.

Lưỡi dao lính dù vô cùng sắc bén, thân dao có khe hở chuyên dụng để cắt dây thừng, cũng có thể có tác dụng rút máu nhanh chóng.

Lưỡi dao mỏng thông thường sau khi đâm vào cơ thể, do độ dính của máu sẽ khiến lưỡi dao khó rút ra khỏi vết thương.

Vũ khí có rãnh máu sẽ khiến vết thương không đều, vừa có thể rút máu vừa dễ rút ra, sức phá hoại cực lớn.

Nhát dao này của Nghiêm Bác nếu đâm trúng Thẩm Hàn, khả năng sống sót của cô gần như bằng không.

Giờ khắc này, không ít tên lưu manh xem náo nhiệt trong phòng bao cũng không còn reo hò như vừa rồi nữa.

Các cô gái bị đưa đến đây càng sợ đến run lẩy bẩy, không dám tiếp tục nhìn cảnh đánh nhau kia.

Tuy những người được mời có mặt đều chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện giết chóc ngay tại hiện trường như thế này.

Vừa nghĩ đến việc người phụ nữ đeo kính kia sẽ chết thảm tại chỗ, ngay cả rất nhiều người từng có tiền án cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong bộ chỉ huy Cung Hòa Bình càng căng thẳng đến cực điểm.

Tổ trưởng tổ chuyên án cầm chặt thiết bị liên lạc đang ở trạng thái kết nối trong tay.

Chỉ cần Nữ Quân ra lệnh một tiếng, hắn sẽ lập tức cho tiểu đội chiến thuật bắt đầu đột kích.

Mặc dù làm như vậy, mọi bố cục ở khu vui chơi Kim Tịch chỉ có thể dừng lại tại đây, nhưng sự an toàn của nhân viên nội gián nhất định phải đặt lên hàng đầu!

Tuy nhiên, điều khiến tổ trưởng tổ chuyên án bất ngờ là, Nữ Quân mãi vẫn không hạ lệnh.

Hắn có thể cảm nhận được, Nữ Quân lo lắng cho an nguy của Đội trưởng Thẩm hơn bất kỳ ai trong căn phòng này.

Bởi vì sắc mặt của đối phương đã trở nên trắng bệch, áp suất thấp bao quanh người nàng, dường như khiến không khí cả bộ chỉ huy cũng phải đông cứng.

Cố Quân Uyển đứng trước màn hình giám sát, lòng bàn tay chống mạnh vào mép bàn điều khiển, mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng cơ thể.

Đầu lưỡi nàng đã bị mình cắn nát, mùi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.

Nàng cau mày, nhìn chằm chằm vào mũi dao hung hãn đâm tới trên màn hình, chỉ cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.

Hai, ba giây trước, nàng nhìn thấy Thẩm Hàn ra hiệu tay với mình khi túm lấy vạt áo đối thủ.

Đó là thủ thế chiến thuật độc quyền giữa hai người, ý nghĩa cũng vô cùng đơn giản: "Tin tưởng ta!"

Chính vì nhìn thấy cái này, nàng mới không ra lệnh đột kích.

Tuy nhiên, bất kể nàng tin tưởng quyết định của Thẩm Hàn đến đâu, tận mắt nhìn thấy đối phương bị người ta tấn công như thế, nàng vẫn lo sợ bất an.

Trong khoảnh khắc này, Cố Quân Uyển thậm chí nảy sinh một ý nghĩ bốc đồng: muốn nhốt Thẩm Hàn dưới mí mắt mình trông coi, không bao giờ để đối phương rời xa mình nửa bước nữa!

Dưới sự chú ý nín thở của tất cả mọi người, Thẩm Hàn tóm lấy cổ tay cầm dao của Nghiêm Bác.

Một cú lên gối, đánh thẳng vào mạng sườn đối phương.

Cùng lúc đó, cô đã đẩy đối phương lao thẳng về phía màn hình tinh thể lỏng khổng lồ gắn trên tường.

Đây là đòn tấn công liên hoàn mà Thẩm Hàn đã tính toán xong ngay khoảnh khắc đối phương rút dao lính dù ra.

Từ khi Nghiêm Bác lấy ra hung khí rút máu này, Thẩm Hàn không định để hắn sống sót rời khỏi phòng bao này nữa.

Tình thế phát triển đến bước này, giữa hai người chỉ có thể một người sống.

Khoảnh khắc cổ tay bị tóm, Nghiêm Bác liền biết thân phận của đối phương có vấn đề!

Tốc độ phản ứng, độ chính xác khi cầm nã và sức mạnh đó, căn bản không thể nào là thứ mà một quản lý trông coi địa bàn khu vui chơi có thể có được.

Hắn đang định lớn tiếng gọi người, lại bị cú lên gối tiếp theo thúc vào khiến không nói nên lời.

Xương sườn gãy đâm rách nội tạng của hắn.

Phổi bị tổn thương nghiêm trọng, máu chảy ngược vào lồng ngực.

"Rầm!"

Màn hình tinh thể lỏng bị đâm vỡ, hai người cùng ngã vào bức tường rỗng phía sau.

Thẩm Hàn trở tay đoạt dao, cắm mũi dao vào yết hầu đối phương.

Kính trinh sát phun đầy máu tươi.

Màn hình giám sát của bộ chỉ huy một màu đỏ lòm.

Các thành viên tổ chuyên án lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Có hai cảnh sát chống ma túy được điều động đến, hốc mắt đỏ hoe, đồng thời chào theo kiểu nhà binh về phía màn hình.

Họ đã viết xong di thư ngay ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ.

Họ từng chứng kiến rất nhiều đồng nghiệp hy sinh trên con đường phá án, những anh hùng này sau khi chết thậm chí không được lập bia mộ, bởi vì bọn buôn ma túy có thể sẽ theo đó tìm đến người thân bái tế để trả thù.

Ở rất nhiều quốc gia, cảnh sát chống ma túy đều là lực lượng cảnh sát hy sinh nhiều nhất.

Năm tháng tĩnh lặng mà nhiều người hưởng thụ, chỉ vì có người đang thay mọi người gánh vác trọng trách tiến lên.

Cố Quân Uyển lại không hề thả lỏng dây thần kinh.

Thẩm Hàn giết ngược Nghiêm Bác, cục diện tiếp theo phải đối mặt, có thể còn nghiêm trọng hơn.

Khu vui chơi, phòng bao tiệc tùng.

Thẩm Hàn mang theo vạt áo đầy máu tươi chui ra từ bức tường rỗng vỡ vụn.

Cô xách con dao lính dù rút ra từ cổ họng trùm buôn ma túy, lạnh lùng nói: "Nghiêm Bác bị ta giết rồi, các ngươi có ai muốn báo thù cho hắn không?"

Nói xong câu này, một tay cô tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, để lộ đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, sáng ngời như sao.

Máu dính trên tròng kính cản trở nghiêm trọng tầm nhìn của cô, cô phải giữ bản thân ở trạng thái chiến đấu cao nhất.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ra từ trong tường, rất nhanh đã lan khắp phòng bao.

Những cô gái trốn ở phía sau đám người bắt đầu nôn mửa.

Có người muốn chạy ra khỏi căn phòng khiến người ta nghẹt thở này, nhưng vừa chạy đến cửa, chưa kịp vặn chốt cửa, đã bị hai tên tay sai canh cửa bắn ngã xuống đất.

Nhất thời, không ai dám lên tiếng.

Tiểu Mã và Đại Vĩ co rúm ở góc phòng, nhìn Thẩm Hàn với ánh mắt đầy sợ hãi.

Thẩm Hàn bước đến cạnh bàn gần nhất, ném kính vào thùng đá đã tan hết đá, tráng qua một cái, đeo lại lên mặt.

Nhậm Huy đứng dậy dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của hai vệ sĩ.

Hắn nhíu mày, vô cùng đau đầu nhìn Thẩm Hàn: "Tối nay là bữa tiệc chào mừng ta, sao lại gây ra án mạng thế này?"

Thẩm Hàn: "Huy ca, tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, hắn rút dao ra muốn giết ta, ta có thể làm sao đây?"

Khi nói chuyện, cô nhìn chằm chằm vào đối phương.

Cô biết, tiếp theo mình có phải liều mạng với cả phòng này hay không, đều xem Nhậm Huy xử lý thế nào.

Nhậm Huy đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, sau đó mới bắt đầu nói chuyện với toàn trường.

"Các vị đều là bạn bè ta mời đến, chuyện tối nay, hy vọng mọi người đừng tùy tiện truyền ra ngoài, thân phận của lão đại Nghiêm các vị cũng biết, nếu có người vì nói lung tung mà khiến cảnh sát Liên bang điều tra khu vui chơi, ta nhất định không tha cho kẻ đó!"

"Muốn ở lại tiếp tục chơi, miễn phí toàn bộ, không muốn ở lại, mau chóng rời đi."

Nói xong, hắn mới nhìn Thẩm Hàn lần nữa: "Ngươi đi xử lý vết máu trên người trước đi, lát nữa quay lại tìm ta."

Nghe đối phương sắp xếp như vậy, Thẩm Hàn biết đối phương định chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng cô cũng không dám lơ là, gật đầu xong, vớ lấy áo khoác của mình trùm kín đầu, xách dao đi thẳng ra cửa.

Nơi cô đi qua, đám người lập tức dạt ra như nước triều rút, sợ mình chọc phải vị sát thần này.

Có mấy cô gái sợ đến nhũn chân, chưa kịp chạy đã ngã ngồi xuống đất, mặt đầy vẻ kinh hoàng, cơ thể run lẩy bẩy không ngừng.

Thẩm Hàn cũng không để ý đến mọi người xung quanh, cô nhìn không chớp mắt, rời khỏi phòng bao này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro