Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129 & 130


Chương 129: Chuyện Gì Thế Này!

9 giờ 30 phút tối.

Bầu trời bao la, trăng sao thưa thớt.

Ánh trăng rải lên người phụ nữ đang giơ cao tấm biển chào hàng, làm nổi bật hàm răng trắng đều tăm tắp.

Để phục vụ cho việc điều tra tối nay, Thẩm Hàn không chỉ thay đổi dung mạo, mà ngay cả trang phục cũng đổi thành áo hoodie, quần jean bình dân đầy đường.

Kết hợp với thần thái thành khẩn của cô lúc này, hoàn toàn diễn sống động một người lao động bôn ba kiếm sống trong đêm tối!

Chu Nặc Mạn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vị cứu tinh "từ trên trời rơi xuống" này.

Nàng ấy dùng sức cắn nát môi mình, để máu đọng lại nơi khóe miệng, hy vọng đối phương nhìn ra sự bất thường của mình mà báo cảnh sát.

"Chúng ta không cần." Vệ sĩ lạnh lùng trả lời một câu, kéo Chu Nặc Mạn đi.

Thẩm Hàn ôm tấm biển đuổi theo họ, cười làm lành: "Lão bản đừng vội đi chứ, ta thấy vị tiểu thư này hình như không khỏe, các ngươi nhìn kỹ xem, miệng nàng ấy chảy máu rồi kìa."

Tên lưu manh gọi là Tiểu Mã vươn tay đẩy vai Thẩm Hàn, trừng mắt hung dữ nói: "Cút! Liên quan gì đến ngươi!"

Vừa nói, hắn vừa giật lấy tấm biển trên tay đối phương, dùng đầu gối bẻ gãy làm đôi, tiện tay ném bên vệ đường.

Tất cả mọi người bao gồm cả Chu Nặc Mạn đều cho rằng người cộng tác viên này chắc chắn không dám tìm mình kiếm việc nữa.

Nào ngờ, Alpha trông có vẻ gầy gò vất vả kia tính khí cũng không nhỏ.

Thẩm Hàn túm lấy cánh tay tên lưu manh Tiểu Mã, giận dữ nói: "Người này sao thế hả? Có chuyện gì không biết nói tử tế à! Đền tiền đây! Không thì đừng hòng đi!"

"Hừ! Trước giờ toàn là ông đây đòi tiền người khác, hôm nay lại mới mẻ nhỉ, con mẹ ngươi..."

Lời mới nói được một nửa, hai người đã vật lộn ngã xuống đất.

Khoảnh khắc ngã xuống đất, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Ngay sau đó, tên lưu manh Tiểu Mã gào khóc thảm thiết, tiếng kêu vang vọng cả con đường.

Thẩm Hàn đứng dậy, chỉnh lại kính mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Vừa nãy các ngươi đều thấy rồi đấy nhé, là hắn động thủ trước, tự làm mình ngã gãy xương đấy."

Biến cố bất ngờ nằm ngoài dự tính của mọi người.

Mắt Chu Nặc Mạn càng thêm sáng rực, còn tên vệ sĩ đang khống chế nàng ấy thì đầu óc sắp nổ tung.

Đêm nay chuyện gì thế này!

Lốp xe bị người ta chọc thủng.

Tiểu Mã danh xưng "Hổ xuống núi" lại càng quá đáng, đánh một cộng tác viên mà còn tự làm mình ngã bị thương! Chuyện này mẹ kiếp nói ra đúng là chuyện cười!

Vệ sĩ còn chưa nghĩ ra nên xử lý cục diện trước mắt thế nào.

Một tên lưu manh khác đã rút dao lò xo đâm về phía Thẩm Hàn.

"Đại Vĩ! Đừng gây ra án mạng!"

Phía sau truyền đến lời nhắc nhở của vệ sĩ, nhưng Đại Vĩ lại không vì thế mà thu tay.

Theo hắn thấy, bên cạnh chính là bệnh viện, cộng tác viên kia nếu chết cũng chỉ có thể trách cô số quá đen!

Tuy nhiên, điều Đại Vĩ không ngờ là, tay cầm cán dao của hắn vừa đâm được nửa đường, cổ tay đã bị đối phương tóm được.

Cộng tác viên trông có vẻ yếu ớt kia, sức lực lại lớn đến kinh ngạc!

Đại Vĩ chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt, đau đến thấu tim.

"Keng!"

Con dao nhọn rơi xuống đất, lại bị Thẩm Hàn đá sang một bên.

Đại Vĩ toát mồ hôi lạnh cả người, muốn chửi thề nhưng đau đến mức không nói nên lời.

Lúc này, cơ thể hắn đột nhiên bị đối phương đẩy mạnh về phía sau.

Tốc độ nhanh đến mức tiếng gió đêm gào thét bên tai đều có thể nghe rõ mồn một.

Trong thoáng chốc, hắn còn nghe thấy cộng tác viên gần đó tủi thân lên tiếng: "Các ngươi quá bắt nạt người khác!"

Đầu óc Đại Vĩ quay cuồng, cả người ngây dại.

Cái này mẹ kiếp rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai hả?

Thẩm Hàn đẩy tấm bia thịt người trước mặt, đập thẳng vào hai người Chu Nặc Mạn.

Vệ sĩ: "???" 'Vãi chưởng!'

Nhân biến cố này, Chu Nặc Mạn dùng sức thoát khỏi vệ sĩ.

Nàng ấy biết mình chắc chắn chạy không lại đối phương, người duy nhất có thể cứu mình hiện tại, chỉ có Alpha trước mắt này.

Thẩm Hàn không thể giở lại trò cũ làm gãy tay tên lưu manh khác nữa.

Bởi vì như vậy kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô có vấn đề.

Cũng may nhiệm vụ hiện tại của cô không phải là đánh nhau với hai người trước mắt.

Mục tiêu nhân vật đã cứu được, chỉ cần đưa đối phương rời khỏi đây, sự việc coi như viên mãn.

Qua màn náo loạn vừa rồi, trên đường đã có rất nhiều người bắt đầu dừng chân nhìn về phía này.

Vệ sĩ trong lòng nén một cục tức, nhưng dưới con mắt bao người, hắn cũng không dám lấy vũ khí ra chém giết.

Vừa bước tới gần Thẩm Hàn, vừa thấp giọng nói: "Tránh ra! Chuyện lúc nãy coi như bỏ qua."

Thẩm Hàn còn chưa lên tiếng, Chu Nặc Mạn đã trốn ra sau lưng cô vội vã nói: "Bọn họ là xã hội đen, nếu ta bị bắt đi, sẽ mất mạng đấy!"

Thẩm Hàn im lặng gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy từ túi quần jean ra mười mấy đồng xu, ném tới tấp về phía hai tên vệ sĩ.

Làm xong việc này, cô quay người cúi xuống, vác Chu Nặc Mạn lên vai, sải bước chạy.

Chu Nặc Mạn còn chưa hoàn hồn sau màn giằng co căng thẳng vừa rồi, liền cảm thấy một trận chóng mặt và xóc nảy.

Gió mạnh tạt vào mặt, thổi mái tóc dài của nàng ấy bay loạn xạ.

Khóe mắt nhìn thấy cảnh vật lùi nhanh về phía sau.

Trong khoảnh khắc này, Chu Nặc Mạn thực sự cảm nhận được cảm giác nhanh như chớp.

Vệ sĩ và Đại Vĩ vừa chửi vừa đuổi theo, nhưng bất kể bọn họ tăng tốc thế nào, đều không thể đuổi kịp "cộng tác viên" tay dài chân dài phía trước.

Vệ sĩ sắp tức hộc máu.

Đại Vĩ bị đồng xu đánh rách hốc mắt, hiện tại máu chảy không ngừng, đường cũng không nhìn rõ, chạy một hồi thì đau chân.

Cứ như vậy một lúc sau, Thẩm Hàn đã vác Chu Nặc Mạn chạy vào bệnh viện.

Vệ sĩ không dám tiếp tục đuổi theo, nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, rồi quay đầu chạy ngược lại.

Hắn phải mang Tiểu Mã bị gãy xương và Đại Vĩ đang gào thét bên vệ đường đi.

Còn chần chừ nữa, đội cảnh sát bệnh viện sẽ ra người bắt!

Thẩm Hàn chạy một mạch đến sảnh tiếp tân bệnh viện, đặt Chu Nặc Mạn xuống ghế sofa khu vực chờ.

"Làm sao bây giờ đây! Vừa nãy mấy người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu, tối mai ta không thể kiếm việc ở gần đây nữa rồi!"

Chu Nặc Mạn vừa mới thở ra hơi, đột nhiên nghe thấy câu này, trong lòng chỉ cảm thấy có chút hoang đường.

'Người này thật là, cũng không biết nên nói nàng ấy gan lớn hay là nhát gan nữa? Nàng ấy có biết mình vừa làm chuyện lớn gì không, lại còn đang lo lắng vấn đề công việc ngày mai.'

Nghĩ đến đây, Chu Nặc Mạn trong lòng đột nhiên nảy sinh ý định thuê Alpha trước mắt này.

Chỉ là vừa trải qua việc vệ sĩ phản bội, nàng ấy cũng không dám trực tiếp sắp xếp đối phương làm việc bên cạnh mình.

Lúc này, đội an ninh bệnh viện vội vã chạy tới.

Nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù của bà chủ lớn, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.

Nhân viên an ninh tuy không phải ai cũng từng gặp Chu Nặc Mạn, nhưng đều biết vị bà chủ Beta này là một người đẹp cực kỳ chú trọng hình tượng.

25 tuổi đã xông pha tạo dựng được một khoảng trời riêng trong thương trường, gia thế, dung mạo, vóc dáng, đầu óc mọi thứ đều rất xuất sắc.

Nghe nói không ít công tử nhà giàu ở Đế đô cũng muốn rước người đẹp về dinh, nhưng vị bà chủ lớn này một lòng lao vào sự nghiệp, ánh mắt lại vô cùng kén chọn, tiếp xúc một vòng, rốt cuộc chẳng ai lọt vào mắt xanh.

Như vậy, danh tiếng của Chu Nặc Mạn trong giới thượng lưu càng trở nên vang dội.

Người theo đuổi nhiều như vịt.

Có mấy ông chủ nhỏ cũng không biết học chiêu trò ở đâu, còn từng làm chuyện căng biểu ngữ tỏ tình trong bệnh viện.

Tóm lại, trong lòng mọi người, vị bà chủ lớn này tuyệt đối được coi là nhân vật danh viện thượng lưu.

Nhưng bây giờ... nhìn đầu tóc rối bù và vạt áo nhăn nhúm kia, thật khiến người ta tò mò nàng ấy vừa trải qua những gì?

Chu Nặc Mạn cũng không quá để ý vấn đề hình tượng không tốt của bản thân hiện tại.

Nàng ấy đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối, cũng không bảo bảo vệ ra ngoài tìm ba kẻ ám toán mình, chỉ đưa tay xin một chiếc điện thoại.

Nàng ấy thậm chí cũng không cho người đi trích xuất camera, bởi vì thân phận, mục đích, thủ đoạn của đối phương nàng ấy đều rõ, chẳng có gì để tra.

Tiếp theo phản kích thế nào mới là chuyện nàng ấy phải cân nhắc.

Vẫy tay cho bảo vệ lui ra một chút, Chu Nặc Mạn lúc này mới nhìn sang Thẩm Hàn: "Cảm ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta, đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Thẩm Hàn đúng lúc lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ta vừa nghe thấy người ở đây đều gọi ngươi là bà chủ, hóa ra ngươi là cổ đông của bệnh viện này à?"

"Ta tên là Thẩm Noãn, thực ra ngươi cũng không cần cảm ơn ta đâu, chuyện vừa rồi ấy mà, rất tình cờ thôi."

Nói đến đây, cô lại có vẻ ngượng ngùng mở miệng: "Cái đó, vừa nãy lúc ta lấy đồ ném bọn họ, làm rơi hết tiền trong túi rồi, ngươi có thể cho ta mượn một ít không?"

Ánh mắt Chu Nặc Mạn tối sầm lại, thiện cảm đối với đối phương không khỏi giảm đi rất nhiều.

Biết thân phận cổ đông của mình liền bắt đầu biến tướng vòi tiền, người như vậy, cũng không cần thu nạp dưới trướng thì hơn.

"Được, ngươi muốn bao nhiêu?" Chu Nặc Mạn bình tĩnh lên tiếng.

Giọng nàng ấy hơi thiên về nhu hòa, không yểu điệu, cũng không bá đạo, mang lại cho người ta cảm giác ôn hòa dễ chịu.

Thẩm Hàn nghĩ một chút, sau đó nói: "Một trăm tệ đi, hôm nay ta cũng không có tâm trạng đi bộ về nhà nữa, lát nữa bắt xe."

"Ngày mai ngươi còn đến đây không? Nếu không đến, ta sẽ để tiền ở quầy lễ tân cho ngươi."

Dường như không ngờ đối phương chỉ đòi mình một trăm tệ, Chu Nặc Mạn hơi ngẩn người.

Phải biết, dù đối phương mở miệng đòi con số mười vạn, bản thân nàng ấy cũng sẽ không mặc cả nửa lời.

Ân tình của Chu Nặc Mạn nàng, vẫn đủ giá trị.

Thấy "Thẩm Noãn" còn đang đợi mình trả lời, lông mày Chu Nặc Mạn giãn ra.

Sự khó chịu vừa dâng lên trong lòng lúc nãy, cũng tan thành mây khói.

Nàng ấy ngước mắt, muốn nhìn ánh mắt đối phương, nhưng đập vào mắt lại là mái tóc mái rối bù và tròng kính hơi mờ sương.

Từ góc độ của Chu Nặc Mạn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sau tròng kính híp thành một đường chỉ.

Phối hợp với làn da ngăm đen của Alpha, cả người trông giống như một con hồ ly Tây Tạng màu nâu.

Chu Nặc Mạn: "..."

"Điện thoại của ngươi không có ví điện tử sao? Bây giờ người ra đường mang tiền mặt cũng không nhiều."

Nghe đối phương hỏi, Thẩm Hàn thở dài nói: "Điện thoại của ta hỏng từ đợt trước, ta chưa đi sửa, dù sao trong đó cũng chẳng có tiền, lỗ hết vào cổ phiếu rồi."

Thẩm Hàn không ngờ tối nay sẽ gặp chuyện Chu Nặc Mạn bị bắt cóc, cũng không chuẩn bị thêm điện thoại, đành phải nói dối cho qua chuyện này.

Nếu không, nếu cô lấy điện thoại công việc ra liên lạc với đối phương, rất dễ bị tra ngược ra thân phận thật của mình.

Chu Nặc Mạn suy tư một chút, sau đó nói: "Ta thấy thân thủ của ngươi rất khá, sức lực cũng lớn, gần đây ta mới nhận một dự án, đúng lúc thiếu một quản lý biết việc, ngươi có muốn đi thử không?"

Nghe câu này, trong lòng Thẩm Hàn đã phấn khích lên rồi.

Nhưng để duy trì hình tượng "cộng tác viên thiếu tiền", cô hơi ngồi thẳng người, hỏi: "Đãi ngộ thế nào?"

Chu Nặc Mạn không báo giá trực tiếp, chỉ mỉm cười nói: "Lương cơ bản chắc chắn cao hơn nhiều so với việc ngươi đi sơn tường, thông cống cho người ta, còn về hoa hồng, thì phải xem tình hình hoàn thành nhiệm vụ công việc của ngươi."

Hai người trò chuyện về vấn đề công việc một lúc, cũng hẹn xong thời gian và địa điểm gặp mặt sáng mai.

Chu Nặc Mạn không có thói quen mang tiền mặt, nàng ấy ứng trước một vạn tệ ở bệnh viện, nhét vào tay Thẩm Hàn, sau đó đi thẳng lên lầu.

Thẩm Hàn cúi đầu nhìn xấp tiền giấy trong tay, rút ra hai tờ cất vào người, cuộn số còn lại thành một cuộn, còn đi xin lễ tân cái dây chun buộc lại, lúc này mới giấu vào túi trong áo, hớn hở rời khỏi phòng tiếp tân.

Nhìn bóng lưng Alpha cao gầy biến mất khỏi tầm mắt.

Hai y tá hướng dẫn ở quầy lễ tân lúc này mới bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Ôi! Vừa rồi là tình huống gì thế? Dọa chết ta rồi."

"Ta nghe loáng thoáng các nàng nói chuyện, Alpha kia hình như đã cứu bà chủ lớn, bà chủ lớn muốn thuê nàng ấy đi trông coi cái bãi gì đó ấy."

"Ngươi có nghe nhầm không đấy? Trông bãi nghe cứ như việc của côn đồ ấy nhỉ?"

"Haizz, cái này ngươi không biết rồi, bà chủ lớn của chúng ta không phải người thường đâu, việc làm ăn của gia tộc nàng ấy liên quan rộng lắm."



Chương 130: Quản Lý Khu Vui Chơi

Thẩm Hàn rời khỏi Bệnh viện đa khoa ZK, cố ý bắt một chiếc taxi bên đường.

Cô không chắc Chu Nặc Mạn có cho người theo dõi hành tung của mình hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau khi lên xe, cô không lấy điện thoại ra nhắn tin cho nhóm Ninh Hi ngay, cho đến khi xe đến một khu chung cư cho thuê, cô xuống xe chạy vào một căn hộ, lúc này mới lấy điện thoại, gửi vị trí của mình vào nhóm bốn người.

Trong lúc Thẩm Hàn đợi đồng đội lái xe đến đón.

Ở Bệnh viện đa khoa ZK xa xôi, Chu Nặc Mạn nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn do tài xế taxi chở Thẩm Hàn vừa rồi gửi đến, chỉ vỏn vẹn mấy câu.

[Bà chủ, nàng ấy lên xe xong cứ dựa vào ghế nghỉ ngơi, không có hành động cầm điện thoại, xuống xe ở chung cư Tê Nhân, ta tận mắt nhìn nàng ấy vào cổng chính.]

Nhận được tin nhắn, Chu Nặc Mạn không trả lời.

Thân phận của "Thẩm Noãn" tạm thời có thể không cần nghi ngờ, nhưng người này có dùng được hay không, còn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới kết luận được.

Mã Hạo Vũ lái xe đón Thẩm Hàn từ cửa sau chung cư Tê Nhân.

Sau đó bốn người vừa trở về Cung Hòa Bình, vừa họp nhóm trên xe.

Xảy ra tình huống đột xuất này, kế hoạch mời ăn khuya ban đầu của Thẩm Hàn cũng bị hủy bỏ.

Cô kể lại chuyện mình cứu Chu Nặc Mạn từ đầu đến cuối một lần.

Sau đó lại phân phó Mã Hạo Vũ: "Diễn trò phải diễn cho trót, ta cần làm bổ sung một cái thẻ điện thoại không tra ra vấn đề, và hợp đồng thuê nhà thật ở chung cư Tê Nhân, ngày tháng phải là mấy tháng trước."

Ninh Hi ngồi ghế sau, bổ sung thêm hai vấn đề nhỏ mà Thẩm Hàn bỏ sót.

Những việc này họ phải giải quyết ngay trong đêm nay, như vậy mới có thể vượt qua được sự kiểm tra.

Dù cho đại tiểu thư nhà Phó hội trưởng họ Chu kia chưa chắc sẽ điều tra thân phận Thẩm Hàn kỹ càng như thế.

Nhưng những miếng vá cần thiết bên phe mình thì không được bỏ sót chút nào.

Giang Tâm Duyệt cũng muốn giúp đỡ, nhưng bị ba đồng đội trên xe đồng thời từ chối.

Một là những việc này thực sự không cần nhiều người bận rộn đến thế.

Hai là đối phương gần đây vì bệnh tình của bà ngoại đã rất vất vả rồi, không thể cứ thức đêm mãi.

Bàn xong việc chính, Thẩm Hàn ho nhẹ một tiếng, quay sang hỏi các đồng đội trên xe: "Các ngươi có ai mang theo thuốc xịt khử mùi không?"

Không đợi ai hỏi, cô vội giải thích: "Các ngươi đừng hiểu lầm nhé, vừa nãy ta chẳng phải cõng vị Chu tổng kia sao? Mùi nước hoa trên người nàng ấy ta ngửi không quen, khó chịu lắm, dọc đường cứ muốn hắt hơi mãi, nên muốn khử đi chút."

Dứt lời, hồi lâu cũng không có ai tiếp lời.

Mã Hạo Vũ: 'Giải thích nhiều thế làm gì, ngươi cứ nói thẳng Nữ Quân ngửi thấy mùi phụ nữ khác sẽ ghen không được à?'

'À, quên mất, Giang Tâm Duyệt vẫn chưa biết Nữ Quân là đối tượng của nàng ấy.'

Ninh Hi: 'Hóa ra Nữ Quân ghen cả loại này cơ à? Chậc chậc chậc, nghiêm khắc thật.'

Giang Tâm Duyệt rũ mắt, trong lòng suy nghĩ: 'Chắc là lo Nữ Quân sẽ ghen đây mà?'

Thẩm Hàn ngồi ghế phụ cúi đầu lục lọi hộc để đồ, hoàn toàn không biết lời giải thích giấu đầu hở đuôi của mình đã sớm bị mọi người trong xe nhìn thấu.

Trên xe cũng không có sẵn thuốc xịt khử mùi, cuối cùng vẫn phải mua một chai ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Thẩm Hàn xịt từ đầu đến chân một lượt, lúc này mới yên tâm chạy về biệt thự.

Từ lúc đợi đồng đội đến đón, cô đã dùng điện thoại cá nhân nhắn tin cho Cố Quân Uyển, kể sơ qua chuyện tối nay.

...

Lúc này vào biệt thự, Cố Quân Uyển đã ngồi đợi trên ghế sofa phòng khách.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Hàn, Cố Quân Uyển đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó liền khẽ cười.

"Ừm, bộ dạng và cách ăn mặc này, thảo nào không bị người ta nghi ngờ thân phận cộng tác viên của nàng."

Thẩm Hàn cười hì hì bước tới, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Omega nhà mình, ghé đầu cọ vào gò má trắng nõn mềm mại của đối phương.

Cố Quân Uyển vừa tránh né, vừa trách yêu: "Người bẩn quá, đi tắm trước đi."

"Có muốn tắm chung không?"

Nghe câu nói đầy ám chỉ của Alpha, Cố Quân Uyển sao còn không đoán được ý đồ của đối phương.

Gương mặt trắng ngần như ngọc nhanh chóng ửng hồng, quyến rũ và ngon miệng.

Cố Quân Uyển đưa tay véo vào phần thịt mềm bên hông đối phương, nói nhỏ:

"Nàng chẳng phải bảo chưa kịp ăn tối sao?"

"Hay là thế này, nàng đi tắm rửa, ta đi làm chút đồ ăn cho nàng nhé."

Thẩm Hàn mút nhẹ vành tai đối phương, hạ thấp giọng hỏi: "Hả? Bà xã còn biết nấu ăn sao?"

Tai Cố Quân Uyển cực kỳ nhạy cảm, bị đối phương ngậm lấy nói chuyện, hơi thở lập tức trở nên không ổn định.

Nàng hơi ngửa cổ, ngón tay túm lấy áo bên hông đối phương: "Trong tủ lạnh có đồ ăn đông lạnh, hâm nóng lại là ăn được."

Hương mai lạnh ngọt ngào len lỏi vào mũi Alpha, kích thích máu trong tuyến thể cô lưu thông nhanh hơn.

Thẩm Hàn hơi khuỵu gối, bế bổng đối phương lên theo kiểu công chúa.

Vừa đi về phía phòng tắm, vừa trầm giọng trêu chọc: "Bà xã, ta không muốn ăn đồ đông lạnh, muốn ăn nàng."

Cố Quân Uyển làm sao chống đỡ nổi lời tâm tình lộ liễu thế này.

Nàng vòng tay qua cổ Thẩm Hàn, vùi mặt vào hõm cổ đối phương.

Trong phòng tắm, hơi nước mịt mù.

Bồn tắm đá cẩm thạch âm sàn tinh tế và đầy tính nghệ thuật.

Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trong tấm gương lớn sát đất, tựa như ánh sao lung linh.

Thẩm Hàn nhanh chóng tẩy sạch lớp hóa trang trên mặt, cổ và mu bàn tay, cổ tay.

Nước nóng dội qua, làn da sạm đen lập tức khôi phục vẻ thanh tú và trắng nõn vốn có.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong veo mà nóng bỏng.

Cô vùi đầu ngậm lấy tuyến thể nhỏ nhắn sau gáy Cố Quân Uyển, dùng môi lưỡi chậm rãi phác họa.

Hương thơm ngọt ngào chiếm cứ vị giác của cô.

Khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất sâu thẳm trong lòng cô.

Răng nanh đâm rách lớp da tuyến thể mỏng manh của Omega, hương tuyết tùng nóng bỏng không kịp chờ đợi ùa vào.

Cố Quân Uyển nghẹn ngào lên tiếng.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng xen lẫn tia khàn khàn do kìm nén dục vọng, ủ thành thứ "độc dược" kích thích nhất.

Thẩm Hàn ôm lấy cơ thể mềm nhũn vô lực trước mặt, đè đối phương lên thành bồn tắm.

Cô cắn gáy Omega, hai má ửng hồng vì hơi nước nóng, tràn đầy sự thỏa mãn.

Cố Quân Uyển nằm sấp bên thành bồn tắm, cánh tay thon dài trắng nõn, đôi môi đỏ mọng hé mở.

Cơ thể nàng run rẩy không kiểm soát, nước ấm nhiệt độ vừa phải liên tục tràn ra khỏi bồn tắm, phát ra tiếng "rào rào".

Cố Quân Uyển cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng tin tức tố của Alpha và khoái cảm do sự trêu chọc thành thạo mang lại, khiến nàng chìm đắm trong đó.

Cuộc tắm rửa này kéo dài suốt một tiếng đồng hồ.

Khi Thẩm Hàn bế Omega của mình trở lại phòng ngủ, đã gần 1 giờ sáng.

Hai người nằm trên giường bình phục lại dư vị sau cơn say tình.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, mới nhớ ra phải bàn chuyện chính sự về Tập đoàn Chu K.

"Đúng rồi, vị Chu tổng kia bảo ta 9 giờ 30 phút sáng mai đợi ở trạm xăng đường số 201."

"Nàng ta nói khu vui chơi Kim Tịch hiện đang thiếu một quản lý trông coi địa bàn, bảo ta qua đó thử xem."

Thẩm Hàn không nói thẳng ra ba chữ "Chu Nặc Mạn".

Cô cảm thấy Cố Quân Uyển chắc chắn không thích cô nhắc tên người phụ nữ khác trên giường.

Cho dù là đang bàn chuyện công việc, những chi tiết cần chú ý cũng không thể bỏ qua.

Sau cuộc ân ái, cảm xúc của Omega sẽ trở nên tương đối nhạy cảm, cũng đặc biệt ỷ lại vào Alpha của mình.

Những cử chỉ nhỏ nhặt này của Thẩm Hàn khiến Cố Quân Uyển vô cùng hưởng thụ.

Nàng vòng tay ôm eo đối phương, mềm mại ghé tai Alpha nói: "Khu vui chơi Kim Tịch là hạng mục kinh doanh dính dáng đến thế lực ngầm của gia tộc nàng ta."

"Phe tân tiến trong nội bộ Tập đoàn Chu K có chút ngồi không yên, trong đó chắc chắn có bố nàng ta đổ thêm dầu vào lửa."

"Nàng phải cẩn thận hơn, khu vui chơi đó có vấn đề rất lớn, ngày mai ta sẽ chọn một nhóm người cho nàng điều động, tình báo có thể từ từ dò la, người nhất định không được xảy ra chuyện."

Về tư tâm mà nói, Cố Quân Uyển thực ra không muốn Thẩm Hàn ra ngoài mạo hiểm.

Nhưng tình thế đã phát triển đến bước này, nàng cũng sẽ không cố chấp ngăn cản đối phương đi.

Thẩm Hàn không phải chim hoàng yến nàng nuôi bên cạnh, đối phương có khát vọng, có chí hướng và cũng có năng lực.

Cố Quân Uyển sẽ chỉ dốc toàn lực ủng hộ, chứ không phải vì lo lắng mà trói buộc đối phương.

Hơn nữa, đối phương làm những việc này, mục đích ban đầu cũng là để chia sẻ gánh nặng trên vai nàng.

Cố Quân Uyển rất thích, cũng rất hưởng thụ cảm giác được kề vai chiến đấu cùng Thẩm Hàn.

Hai người ôm nhau trò chuyện một lúc, Cố Quân Uyển cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng rõ rệt.

Nàng dùng chóp mũi cọ cọ đối phương, tìm một vị trí thoải mái ở cổ Alpha, chìm vào giấc ngủ sâu.

Thẩm Hàn lại có chút không ngủ được.

Vừa nãy trong phòng tắm cô sợ làm đau đối phương, vẫn luôn dè dặt, có chút chưa thỏa mãn.

Cô vốn định trở lại giường nói xong việc chính, sẽ quấn lấy đối phương làm thêm lần nữa.

Không ngờ Cố Quân Uyển ngủ nhanh như vậy, Thẩm Hàn đành bỏ ý định "giày vò" đối phương.

Cô biết Omega của mình mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều trí não, rất vất vả.

Bản thân không thể tạo thêm gánh nặng cho nàng nữa.

...

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Hàn đã đi đến kho thiết bị quân sự trong Cung Hòa Bình nhận một cặp kính trinh sát.

Cặp kính này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng lại tích hợp các chức năng nhìn đêm, quay phim ghi hình, truyền tải dữ liệu.

Các thiết bị dò tìm thông thường căn bản không phát hiện ra vấn đề gì.

Thẩm Hàn đến chung cư Tê Nhân trước, từ đó bắt phương tiện công cộng đến địa điểm hẹn với Chu Nặc Mạn.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã mở khóa khởi động kính trinh sát, phàm là những gì nhìn thấy qua tầm nhìn của cô, đều có thể được truyền đồng bộ đến trung tâm giám sát thông tin của tổ chuyên án.

Thời gian nhanh chóng trôi đến 9 giờ 30 phút sáng.

Thẩm Hàn đợi ở trạm xăng đường số 201 không bao lâu, hai chiếc xe con màu đen lần lượt chạy vào.

Thẩm Hàn vừa nhìn thấy chiếc xe đen đầu tiên, liền biết chắc chắn là Chu Nặc Mạn đến rồi.

Chiếc đi đầu nhìn qua không nổi bật, nhưng giá xe không cũng phải bốn, năm trăm vạn.

Thuộc loại xe mà giới nhà giàu thường dùng để đi lại kín đáo.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chiếc xe đen chạy vào từ lối vào trạm xăng, dừng ngay trước mặt Thẩm Hàn.

Cửa sổ xe hạ xuống, ghế phụ xuất hiện khuôn mặt của một cô gái trẻ.

"Là Thẩm Noãn tiểu thư phải không?" Cô gái trẻ nhẹ nhàng hỏi.

Thẩm Hàn gật đầu: "Phải."

Cô gái trẻ quay người thì thầm hỏi ý kiến người ngồi sau, sau đó mới nói ra ngoài cửa sổ: "Mời lên xe, Chu tổng ở ghế sau."

Thẩm Hàn làm theo lời.

Chỉ trong vài câu ngắn ngủi này, cô đã thu được hai thông tin.

Cô gái trẻ ngồi ghế phụ nói chuyện với cô, chắc là trợ lý của Chu Nặc Mạn.

Và chiếc xe cô đang ngồi, đã được cải tạo chống đạn.

Tuy cấp độ chống đạn không cao, nhưng chống đỡ được các cuộc tập kích bắn tỉa thông thường thì dư sức.

Thẩm Hàn lên xe chào hỏi Chu Nặc Mạn, sau đó ngoan ngoãn ngồi về phía bên mình.

Ghế sau thoải mái và rộng rãi, khoảng cách giữa hai người tối thiểu còn có thể ngồi thêm hai người nữa.

Chu Nặc Mạn nhắm mắt dựa vào đầu gối, không biết là đang nghỉ ngơi hay đang suy nghĩ chuyện gì.

Dưới mắt nàng ấy có quầng thâm nhàn nhạt, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Xe chạy trên đường được mấy cây số.

Chu Nặc Mạn lúc này mới mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hàn: "Xin lỗi, hôm qua vốn đã hứa cho ngươi trực tiếp nhậm chức, kết quả bên khu vui chơi trao đổi lại có chút vấn đề."

"Đợi đến nơi, sẽ còn có một số người cùng ngươi cạnh tranh vị trí quản lý, nếu ngươi thấy phiền, ta sẽ đổi vị trí khác cho ngươi."

Thẩm Hàn suy tư vài giây, sau đó hỏi đối phương: "Vị trí khác lương có cao bằng quản lý khu vui chơi không?"

Dường như không ngờ câu hỏi đầu tiên của đối phương lại là cái này.

Chu Nặc Mạn sững sờ, sau đó vẻ mặt kỳ quái trả lời: "Không."

Thẩm Hàn lộ vẻ mừng thầm, đẩy kính mắt nói: "Vậy ta không đổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro