Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119 & 120


Chương 119: Sói Con

Theo ý định ban đầu của Thẩm Hàn, đợi Cố Quân Uyển bôi thuốc cho mình xong, hai người sẽ thảo luận một chút về cục diện hiện tại.

Ví dụ như Cố Vũ Vi, Du Kiêu và những người khác nên xử lý thế nào.

Ví dụ như những mối họa ngầm mà Vũ Điền Kiến Nghiệp để lại cho Liên bang phải làm sao để loại bỏ.

Nhưng khi tuýp thuốc mỡ bôi đến đoạn cuối, vết thương trên người Thẩm Hàn thì đỡ đau, nhưng tuyến thể sau gáy cô lại sưng lên.

Hương tuyết tùng mập mờ như mây mù bao phủ, cuốn lấy Cố Quân Uyển, kéo nàng vào vực sâu dục vọng.

Omega đã bị đánh dấu, hoàn toàn không thể cưỡng lại sự trêu chọc từ tin tức tố của Alpha nhà mình.

Đôi mắt phượng màu vàng kim của Cố Quân Uyển giây trước còn bình tĩnh tự chủ, rất nhanh đã nhuốm màu long lanh.

Ánh mắt lưu chuyển, toát ra vẻ quyến rũ mê người.

Khi nồng độ tin tức tố quấn quýt trong không khí đạt đến mức độ nhất định.

Hai người cũng di chuyển từ ghế sofa lên giường.

Trong lúc ý loạn tình mê, Cố Quân Uyển vẫn còn nhớ đến vết thương của Thẩm Hàn.

Nàng không dám đưa tay cào đối phương nữa, đành phải nắm chặt ga trải giường dưới thân.

Thẩm Hàn lại muốn giở trò xấu.

Cô cầm tay nhỏ của đối phương nhất định đòi đặt lên người mình, còn ngậm lấy vành tai nóng hổi của đối phương, nhẹ giọng dỗ dành: "Bà xã, ta thích nàng cào ta, lúc nàng cào mạnh nhất, ta biết nàng sắp..."

Cố Quân Uyển làm sao chịu nổi những lời này của cô.

Trái tim không ngừng bồng bềnh trên mây, rồi lại rơi xuống hồ nước, khuấy động sóng nước dập dờn.

Nàng há miệng cắn vào vai Alpha, tư duy hỗn loạn, không biết đêm nay là đêm nào.

Một đêm thỏa mãn.

...

Hôm sau, hai người không dám ở lâu trong phòng ngủ, dậy từ rất sớm.

Ngoài việc Cố Quân Uyển phải hiện thân chủ trì đại cục, còn vì Nữ đế tiền nhiệm gửi tin nhắn lúc gần sáng.

[10 giờ sáng mai, các ngươi đến phòng huấn luyện đối kháng số 2 gặp ta.]

Được sự giúp đỡ của Hứa Chiêu, Thẩm Hàn mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang rời khỏi biệt thự Nữ Quân.

Cô trở về doanh trại thay bộ đồ lao động của đội trưởng đội hộ vệ, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy đến ký túc xá hành chính trực ban.

Cố Quân Uyển mang đầy hơi thở Alpha, nàng xịt nước hoa đặc chế lên cổ, cổ tay, khuỷu tay và sau đầu gối, lúc này mới cùng Hứa Chiêu đến văn phòng.

Trên đường đi, thần sắc Nữ Quân vẫn lạnh nhạt như thường ngày.

Nhưng thực tế, trong lòng nàng lại thấp thỏm không yên.

Bởi vì nàng cũng không chắc chắn lắm liệu loại nước hoa đặc chế kia có che giấu được mùi tin tức tố Thẩm Hàn để lại trên người mình hay không.

Cho đến khi nàng làm việc đến 9 giờ 30 phút sáng, tảng đá treo trong lòng cuối cùng mới được đặt xuống.

Trong vòng nửa giờ trước đó, nàng đã triệu kiến vài nhân viên khu vực làm việc, có A có B có O, và biểu hiện của tất cả mọi người đều rất bình thường, không có bất kỳ cử chỉ nghi ngờ nào.

Cố Quân Uyển vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc và thần thái của người khác.

Nàng không nhìn ra sự bất thường, thì khả năng lớn là không có sự bất thường.

Đến 9 giờ 45 phút sáng, Cố Quân Uyển dẫn Hứa Chiêu đi ra khỏi ký túc xá.

Đi cùng còn có Thẩm Hàn.

Các nàng phải đến phòng huấn luyện đối kháng số 2 cách đây một quãng để gặp Cố Thiên Thu.

Dọc đường đi, Cố Quân Uyển hơi có chút lo lắng.

Nàng biết chuyện giữa mình và Thẩm Hàn chắc chắn không giấu được mẹ, nàng cũng biết thực ra chỉ cần giữ tâm lý bình thường là được, không có gì phải lo lắng.

Nhưng lý thuyết là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.

Vừa nghĩ đến việc mình và Alpha hoan lạc đến quên trời đất trước đó, sau đó lại phải đi gặp mẹ ngay lúc này, nàng liền hoảng hốt tim đập thình thịch.

Cảm giác ngại chết!

Thẩm Hàn lại không có sự bất an và căng thẳng như những lần gặp phụ huynh trước đây.

Hàng ghế sau xe, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Omega của mình, dùng giọng gió nói với đối phương: "Đừng lo, có ta đây."

Cố Quân Uyển xoay tay, chủ động đan mười ngón tay vào tay đối phương.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc ủ ấm lòng bàn tay nàng, kéo theo cả người cũng ấm áp lên.

Gần 10 phút đi xe, nhóm Nữ Quân đã đến bên ngoài phòng huấn luyện đối kháng số 2 vào đúng giờ Cố Thiên Thu yêu cầu.

Vừa nghĩ đến việc mình sắp bước vào "Tu La tràng" đáng sợ, Hứa Chiêu trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Nàng ấy hiếm khi nhỏ giọng nói với Cố Quân Uyển: "Bệ hạ, hay là thần đợi ngài ở bên ngoài nhé."

Nói rồi, nàng ấy lại dùng âm lượng nhỏ nhất bồi thêm một câu: "Thần sợ."

Cố Quân Uyển hơi buồn cười nghiêng đầu nhìn trợ lý của mình: "Sợ cái gì, ngọn lửa hôm nay không thiêu đến đầu ngươi đâu."

Nghe Nữ Quân nhà mình nói vậy, Hứa Chiêu lập tức thoải mái hơn nhiều.

Nàng ấy liếc nhìn Thẩm Hàn đi bên kia Cố Quân Uyển, trong lòng thầm gật đầu: 'Đúng vậy! Ta hoàn toàn không cần lo lắng, hỏa lực của phu nhân nhắm vào chắc chắn là Thẩm cẩu tử!'

'Mình chẳng qua chỉ là một nhân viên trực tổng đài kiêm nhân viên giao đồ ăn thôi mà!'

Phòng huấn luyện đối kháng số 2 nằm trong khu vực huấn luyện chuyên dụng của đội hộ vệ.

Diện tích trong phòng rất lớn, ngoài việc đặt các loại thiết bị huấn luyện, ở giữa còn có một võ đài hình vuông.

Khi Cố Quân Uyển dẫn Thẩm Hàn, Hứa Chiêu bước vào phòng huấn luyện đối kháng, hơn hai mươi ánh mắt lập tức đồng loạt đổ dồn về phía họ.

Những ánh mắt này đều đến từ các thành viên đội hộ vệ của Nữ đế tiền nhiệm ngày xưa, không mang tính công kích, phần nhiều chỉ là sự tò mò.

Cố Thiên Thu mặc bộ thường phục kiểu dáng và chất liệu cứng cáp, ngồi trên ghế huấn luyện viên bên cạnh võ đài.

Thấy người mình muốn gặp đã đến, nàng ấy không đứng dậy, chỉ ngước mắt lướt qua con gái mình một cái, rồi nhìn về phía Thẩm Hàn.

Ánh mắt Nữ đế tiền nhiệm trầm tĩnh như đầm sâu, khi nàng ấy chăm chú nhìn ai đó, áp lực vô hình mang lại thường khiến người ta cảm thấy khó thở.

Thẩm Hàn không tránh né ánh mắt của Cố Thiên Thu, ngược lại chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình, nhìn thẳng vào đối phương.

Lần trước gặp mặt phụ huynh, Thẩm Hàn chỉ thấy sự dịu dàng và hiền hậu ở nàng ấy.

Giờ khắc này, cô lại thực sự cảm nhận được một sự sắc bén!

Và đây, mới là uy nghiêm và khí thế chân thực nhất của Nữ đế tiền nhiệm.

Thần thánh không thể xâm phạm!

Sự giằng co ánh mắt rõ rệt giữa Thẩm Hàn và Cố Thiên Thu tự nhiên không qua mắt được tất cả mọi người có mặt.

Hứa Chiêu nhìn tình thế này, lập tức bắt đầu hối hận vì vừa nãy mình không kiên quyết ở lại ngoài cửa.

Bầu không khí này quá đáng sợ, xuống thẳng điểm đóng băng!

Các thành viên đội hộ vệ của Nữ đế tiền nhiệm do Tôn Lệ Anh đứng đầu, trong lòng ngoài tò mò, lúc này còn có thêm vẻ tán thưởng.

Họ tuy từ chối làm hộ vệ cho Cố Quân Uyển, nhưng tất cả mọi người đều thực tâm yêu mến và kính trọng nàng.

Họ biết Alpha cao gầy bên cạnh Nữ Quân chính là đội trưởng đội hộ vệ đương nhiệm, tự nhiên không hy vọng đối phương là một kẻ hèn nhát vô dụng.

Hiện tại xem ra, người ta không chỉ có gan, mà còn là một con sói con đấy!

Người có thể chịu được áp lực im lặng thế này của Nữ đế tiền nhiệm, từ quá khứ đến nay, thực sự không nhiều.

Mẹ ở phía trước và bạn đời bên cạnh đều là những sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời Cố Quân Uyển.

Giờ phút này suy nghĩ của nàng dao động, ở một mức độ nào đó, chẳng kém gì trợ lý phía sau chút nào.

Nhưng Cố Quân Uyển lại không có bất kỳ hành động nào phá vỡ bầu không khí.

Nàng biết, cửa ải mẹ Omega này, Thẩm Hàn sớm muộn gì cũng phải qua.

Nếu mình giúp đỡ, ngược lại không tốt cho cô.

Còn về phía mẹ Alpha, có thể trực tiếp bỏ qua.

Đường lão sư đối với vợ mình tuyệt đối nghe lời, việc lớn việc nhỏ đều không dám làm trái ý.

Ba người đi đến trước mặt Cố Thiên Thu, Cố Quân Uyển mới bắt đầu lên tiếng: "Mẫu thân, người tìm ta."

Dùng câu trần thuật.

Cố Thiên Thu tìm họ đến vì chuyện gì, hai mẹ con đều ngầm hiểu.

"Nghe nói hai ngày trước ngươi không khỏe, bây giờ đỡ hơn chưa?"

Nghe mẹ hỏi vậy, tai Cố Quân Uyển đỏ lên, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ, vất vả cho Mẫu thân thay ta lo liệu chính sự."

Cố Thiên Thu khẽ xua tay: "Không có gì đáng ngại là được, thân thể tốt giúp tư duy duy trì sự linh hoạt và nhạy bén."

Nói đến đây, nàng ấy chuyển giọng: "Nghe nói đội trưởng đội hộ vệ của ngươi trước đây đấu với Du Kiêu, đánh được một nửa thì bỏ chạy, thế này không được đâu."

Dường như không ngờ mẹ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Cố Quân Uyển hơi sững sờ, sau đó liền đoán được dụng ý của đối phương.

Địa điểm gặp mặt chọn ở phòng huấn luyện đối kháng, toàn bộ thành viên đội hộ vệ của Nữ đế tiền nhiệm đều có mặt.

Có sẵn võ đài, có sẵn người luyện tập, mục đích muốn gõ đầu ngốc Alpha có thể nói là rất rõ ràng.

Cố Quân Uyển kín đáo liếc nhìn hơn hai mươi Alpha đứng hai bên mẹ mình, thầm thở dài trong lòng, sau đó lên tiếng: "Ý của mẫu thân là?"

Không còn cách nào khác, dù đoán được tâm tư đối phương, Nữ Quân cũng không thể không đưa bậc thang cho nàng ấy xuống.

Cố Thiên Thu mỉm cười, nghiêng đầu hỏi hộ vệ của mình: "Người ngoài đều nói, hộ vệ bên cạnh Quân Uyển hiện tại là khóa mạnh nhất, ta lại thấy hơi nói quá."

"Các ngươi ai muốn đứng ra so tài với Đội trưởng Thẩm một chút?"

Nghe câu này, nhóm Alpha bên cạnh Nữ đế tiền nhiệm lập tức xôn xao.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, có người dám tự xưng mạnh nhất, vậy phải thử xem sao!

Hơn hai mươi người ai nấy đều rất nhiệt tình, thậm chí còn nhỏ giọng thảo luận về thứ tự xuất trận.

Hứa Chiêu nhìn đám hộ vệ hau háu như hổ đói phía trước, trong đầu chợt nhớ lại cảnh binh sĩ của Du Kiêu tranh nhau khiêu chiến Thẩm Hàn trước đây.

Lúc đó, Thẩm Hàn còn trêu chọc đối phương một phen.

Bây giờ thì, người kia sẽ làm gì đây?

Nghĩ đến đây, Hứa Chiêu lập tức chuyển ánh mắt sang người Thẩm Hàn.

Chỉ thấy, người phụ nữ tóc buộc đuôi ngựa cao, dáng người mảnh mai thì thầm hai câu vào tai Nữ Quân, rồi trực tiếp cởi áo khoác, đi về phía võ đài.

Mặt sàn võ đài dài rộng đều 5 mét, bốn góc có cột góc.

Dây thừng chắc chắn cố định trên cột góc, quây mặt sàn thành khu vực chiến đấu độc lập.

Thẩm Hàn đưa tay ấn dây thừng, cúi người vào sân.

Sau đó dưới ánh mắt của mọi người bắt đầu khởi động khớp xương làm nóng người.

Tư thế tuyên chiến đó thể hiện quá rõ ràng: Ta ở trên đài, đợi các người lên khiêu chiến!

Hôm nay Thẩm Hàn mặc đồ lao động, bốt chiến cổ ngắn, quần dài rằn ri màu xám kết hợp với áo len dệt kim màu đen, tôn lên tỷ lệ cơ thể cực kỳ hoàn hảo.

Đường cong mượt mà đầy đặn, thể hiện sự thanh xuân và dịu dàng đặc trưng của cô gái trẻ.

Thuộc tính Alpha cấp S lại khiến toàn thân cô tràn đầy sức bật sẵn sàng bùng nổ.

Thẩm Hàn đứng trên võ đài, ở góc độ mà đám thành viên đội hộ vệ không chú ý tới, lén nháy mắt với Cố Quân Uyển đứng dưới đài.

'Bà xã, xem ta có dũng mãnh không này!'

Đọc hiểu ánh mắt của Alpha nhà mình, Cố Quân Uyển liếc yêu đối phương một cái, nhưng khóe môi nàng lại cong lên một đường cong động lòng người.

Cố Thiên Thu ngồi trên ghế, thu hết những động tác nhỏ của con gái và Alpha trên đài vào mắt.

Trong lòng nàng ấy chỉ cảm thấy buồn cười: 'Ta còn chưa hết giận đâu, cẩu lương đã rải đầy dưới đài rồi!'

Suy nghĩ vài giây, Cố Thiên Thu trực tiếp gọi tên: "Lệ Anh, ngươi lên đi."

"Để ta xem kỹ xem, hai đời đội trưởng đội hộ vệ, rốt cuộc là ai lợi hại hơn!"



Chương 120: Mãi Mãi Là Thiếu Niên

Cố Thiên Thu không thực sự tức giận, điều này không thể nghi ngờ.

Nếu không, ngay đêm giao thừa nàng ấy đã xông đến đuổi người rồi.

Gọi Cố Quân Uyển và Thẩm Hàn đến đây, một mặt là nàng ấy muốn xem tình trạng con gái, và dặn dò con bé một số việc.

Còn việc gõ đầu Thẩm Hàn, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo kèm theo, ai bảo cô không biết tiết chế như vậy chứ?

Tính tình con gái mình thế nào, Cố Thiên Thu biết rõ hơn ai hết.

Tóm lại, người ham vui, chắc chắn không phải là Tiểu Uyển!

Trên võ đài, Thẩm Hàn đã bắt đầu giao đấu với Tôn Lệ Anh.

Cả hai đều là Alpha cấp S, giới tính thứ nhất cũng đều là nữ, và đều mang danh hiệu đội trưởng đội hộ vệ.

Vừa vào tay, lập tức có cảm giác kịch liệt như sao hỏa va vào trái đất.

Tôn Lệ Anh năm nay đã ngoài bốn mươi lăm, dù là tốc độ hay sức mạnh, tự nhiên đều không bằng Thẩm Hàn đang độ thanh xuân.

Ưu thế của nàng ấy nằm ở kinh nghiệm thực chiến phong phú, sự kiên nhẫn, trầm ổn.

Theo lý thuyết, Thẩm Hàn đánh trận này phải khá nhẹ nhàng mới đúng.

Tuy nhiên, tình hình thực tế lại là, hai người đánh một hồi lâu vẫn không phân thắng bại.

Đội trưởng Thẩm dù sao cũng là người đã "vất vả" liên tục hai ngày hai đêm.

Thể lực Alpha có tốt đến đâu, cũng không thể nói trong bất kỳ tình huống nào cũng duy trì được tinh lực dồi dào.

Huống chi, những vết thương cô bị Du Kiêu đánh trước đó, còn chưa khỏi cái nào.

Đúng lúc này, Cố Thiên Thu dẫn Cố Quân Uyển đi đến một góc, bắt đầu nói chuyện.

Người mở lời trước là Cố Thiên Thu: "Chuyện của Vũ Vi, ngươi định xử lý thế nào?"

Cố Quân Uyển sớm biết mẹ sẽ không bỏ mặc chuyện của em gái.

Thực tế, từ trước khi lên phía Bắc, nàng đã tưởng tượng ra cục diện như bây giờ.

Lúc đó nàng không nghĩ ra giải pháp tối ưu, lúc này cũng vậy.

Tuy nói làm loạn đến mức này, tất cả đều là do Cố Vũ Vi tự làm tự chịu.

Nhưng Cố Quân Uyển thực sự không thể ra lệnh xử bắn nàng ta.

Nàng còn biết, đối với chuyện này, các mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng.

Nhưng nếu nàng không xử lý thỏa đáng, các nàng nhất định sẽ đau lòng.

Thấy con gái không nói gì, Cố Thiên Thu đưa tay, dịu dàng vén lọn tóc rối bên mặt nàng ra sau tai.

"Mẫu thân hỏi ngươi chuyện này, không có ý gây áp lực cho ngươi."

"Cái giá của sự phản bội quá nhỏ, sau này sẽ còn có người làm như vậy."

"Chuyện của Vũ Vi, ngươi tự quyết định, thậm chí không cần nói trước với ta, ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc, Tiểu Uyển của ta dù làm gì cũng có thể làm rất xuất sắc."

Cố Quân Uyển gật đầu, sau đó nói: "Mẫu thân, chuyện bên phía Vũ Vi ta muốn tạm thời gác lại một chút."

"Vũ Điền Kiến Nghiệp tuy đã chạy, nhưng hắn ẩn nấp nhiều năm như vậy, trong bóng tối đã chôn rất nhiều 'mìn', Liên bang Tự Do sẽ không vì lần này ta thống nhất khu vực trực thuộc Nam Bắc mà trở nên ổn định ngay, ngược lại, ta cảm thấy sự hỗn loạn và chấn động sẽ còn kéo dài một thời gian rất dài."

Nói đến đây, Cố Thiên Thu đã hiểu ý.

Cố Quân Uyển cũng không cần nói nhiều nữa, trực tiếp nói ra trọng điểm công việc tiếp theo của mình: "Ta định động đến một nhóm quan chức, còn có những tập đoàn tài phiệt cấu kết với quan lại thậm chí là kẻ địch bên ngoài."

Nơi này dù sao cũng không phải chỗ tốt để bàn chuyện quốc gia đại sự, hai mẹ con trao đổi quan điểm đơn giản xong, liền chuyển sự chú ý lên võ đài.

Đúng lúc này, Cố Thiên Thu đột nhiên gọi khẽ: "Quân Uyển."

Cố Quân Uyển quay đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt phượng màu vàng kim xinh đẹp thoáng qua tia nghi hoặc.

Nàng thấy người mẹ luôn quyết đoán sát phạt của mình, trong thần thái lại lộ ra chút muốn nói lại thôi.

"Sao thế ạ? Mẫu thân."

Cố Thiên Thu im lặng, dùng giọng nói chỉ hai người họ nghe được nói: "Nếu ngươi muốn dẹp yên nội loạn, chuyện công bố bạn đời Alpha của Nữ Quân phải hoãn lại."

"Nếu không, kẻ thù của ngươi sẽ vin vào chuyện này để phát động tấn công, một khi rơi vào bão dư luận, đối với ngươi, đối với Thẩm Hàn đều không tốt."

Cố Quân Uyển ngược lại chưa cân nhắc đến tầng này.

Chủ yếu là, hai ngày trước bị Thẩm Hàn quấn lấy trong phòng, nàng căn bản không phân ra được tâm trí để suy nghĩ chuyện khác.

"Yên tâm đi mẫu thân, ta biết mà, Thẩm Hàn cũng có thể hiểu được."

Cố Thiên Thu gật đầu ho nhẹ một tiếng, ghé sát tai con gái, lại dặn dò một câu: "Còn một việc nữa, các ngươi chú ý một chút, giai đoạn hiện tại... cũng không thích hợp để mang thai."

Nghe đến câu cuối cùng, cả khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Cố Quân Uyển lập tức đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hai vành tai nhọn ẩn trong mái tóc, càng đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu.

Nhìn phản ứng của con gái lớn như vậy, trong lòng Cố Thiên Thu không khỏi "thót" một cái.

Nàng ấy nheo mắt phượng, hỏi thẳng: "Không phải là Thẩm Hàn nàng đã..."

Lời mới hỏi một nửa, Cố Quân Uyển lập tức nhỏ giọng ngắt lời: "Không có không có! Nàng ấy không có... Bây giờ chưa phải lúc, ta... ta, mẫu thân người đừng hỏi nữa."

Có lẽ do cuộc trò chuyện cuối cùng của hai mẹ con gây ra động tĩnh hơi lớn.

Thẩm Hàn đang giao đấu trên võ đài lập tức bị thu hút sự chú ý.

Hai tai cô dựng lên, ánh mắt không ngừng liếc về phía mặt Cố Quân Uyển.

Vốn dĩ vị trí hai người đánh nhau là ở trung tâm võ đài.

Nhưng bây giờ, Tôn Lệ Anh miễn cưỡng bị đối phương lôi kéo đến góc cột gần chỗ hai vị Nữ đế nói chuyện nhất.

Kịch chiến thêm mười lăm phút nữa, thể lực của Tôn Lệ Anh có chút không theo kịp.

Nàng ấy kiểm soát nhịp thở của mình, nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt mà mặt mũi đã sắp quay hẳn về phía Nữ Quân, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.

'Làm cái gì thế này?'

'Ngươi nhảy thẳng xuống đài nghe lén Nữ đế nói chuyện luôn đi cho rồi!'

"Này, ngươi có thể nghiêm túc chút được không? Ngươi thế này chúng ta làm sao phân thắng bại?" Tôn Lệ Anh thực sự không nhịn được, quát lên một tiếng.

Thẩm Hàn vừa giơ tay đỡ đòn, vừa đáp: "Đang nghiêm túc mà đang nghiêm túc mà!"

"Đúng rồi, vừa nãy người nói muốn bỏ tiền mua cái quần thần kỳ gì thế?"

Nghe câu này, Tôn Lệ Anh đầu tiên là ngẩn người, sau đó trực tiếp bị chọc cười.

Nàng ấy chủ động thu quyền thế, gạt đi mồ hôi trên trán: "Không đánh nữa! Đánh không lại!"

Nói xong, người đã cúi xuống chui ra khỏi dây thừng bao quanh.

Tôn Lệ Anh trước đây vẫn luôn làm huấn luyện viên trong trại huấn luyện đặc chủng, đánh chưa bao lâu, nàng ấy đã nhận ra Thẩm Hàn đang mang thương tích đấu với mình.

Nghĩ lại cũng đúng, Du Kiêu là ai chứ, so chiêu dưới tay hắn, không chết không tàn phế đã được coi là thực lực xuất chúng rồi.

Thấy đội trưởng cũ của mình nhảy xuống đài, các đội viên đang nóng lòng muốn thử sức dưới đài lập tức đẩy người khác ra định xông lên.

Dù sao Nữ đế tiền nhiệm cũng không nói là không được đánh xa luân chiến!

Cố Thiên Thu kịp thời lên tiếng: "Được rồi, Lệ Anh đã nhận thua, các ngươi cũng đừng lên tìm đòn nữa."

"Tối nay các ngươi cùng về ăn cơm."

Để lại câu cuối cùng cho con gái, Cố Thiên Thu đã nhấc chân đi về phía cửa, các thành viên đội hộ vệ lập tức tập hợp đội ngũ, theo sát phía sau.

Hiện tại thời cuộc bất ổn, trong khoảng thời gian này, những thành viên đội hộ vệ lão làng này sẽ bảo vệ bên cạnh Nữ Quân của họ như trước kia.

Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, đội ngũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này mới giải tán.

Đám đội viên cũ này không biết mình có thể đoàn tụ bao lâu.

Nhưng tất cả mọi người đều đặc biệt trân trọng thời gian ở bên nhau.

Một nhóm Alpha độ tuổi trung bình đã đến 50, vây quanh Nữ Quân của họ, lưng thẳng tắp, xếp hàng đi ra.

Giống hệt như năm đó khi họ mới đôi mươi vừa chính thức gia nhập đội hộ vệ.

Họ đã không còn trẻ, nhưng họ mãi mãi là thiếu niên.

...

Sau khi Cố Thiên Thu dẫn người đi, Thẩm Hàn lập tức khom người chui xuống khỏi võ đài.

Cô nhìn chằm chằm vào hai má vẫn còn ửng hồng của Omega nhà mình, tò mò hỏi: "Mẹ nói chuyện gì với nàng thế? Sao đỏ mặt thành thế này?"

Cố Quân Uyển làm sao không biết xấu hổ mà nhắc đến chủ đề thụ thai với đối phương.

Nàng nhận lấy tờ giấy từ tay trợ lý, tỉ mỉ lau mồ hôi trên thái dương cho Thẩm Hàn: "Mẫu thân bảo chúng ta tối nay đến biệt thự ăn cơm, đi thôi, hoàn thành công việc trước đã, có thể đi sớm một chút."

Thẩm Hàn biết đối phương lảng tránh câu hỏi của mình, nhưng cô cũng không truy hỏi.

Vừa mặc áo khoác vừa nói: "Hay quá hay quá, hôm nay đúng lúc mang quà năm mới cho mẹ luôn."

...

Để che mắt thiên hạ, chiều tối khi Cố Quân Uyển về chỗ ở của mẹ, có mang theo Hứa Chiêu và mấy thành viên đội hộ vệ.

Và những người này, đều là "người trong cuộc" biết chuyện tình cảm của hai người, hiểu phải giúp đỡ che giấu.

Tất nhiên, những người quen đóng vai trò tổ công cụ này, không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với cả gia đình Nữ Quân.

Cố Quân Uyển bảo nhà bếp làm riêng cho họ một bữa, cả nhóm đều ăn rất vui vẻ.

Vì quan hệ với Cố Quân Uyển đã nâng cấp, bữa cơm này Thẩm Hàn ngược lại không còn câu nệ như lần trước.

Sau khi ăn xong, cô còn chủ động đi theo sau Đường Ngữ Tài ra sân giúp chăm sóc thảo dược.

Vui vẻ chơi đến 10 giờ tối, đến lúc ai về nhà nấy, Thẩm Hàn vừa ngồi lên ghế sau xe hành chính đã bắt đầu vò đầu bứt tai.

Biệt thự Nữ Quân Cố Quân Uyển ở có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, cảnh vệ và người hầu.

Lần trước tình huống đặc biệt, Thẩm Hàn còn có thể cải trang thành bác sĩ trà trộn vào phòng, hôm nay còn muốn giở lại trò cũ, thì chắc chắn là không được.

Alpha vừa mới nếm mùi "thịt", chính là lúc dính Omega của mình nhất.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa phải xa Cố Quân Uyển, tim Thẩm Hàn như bị mèo cào.

Nhưng cô lại không nghĩ ra cách nào thỏa đáng để giải quyết vấn đề trước mắt.

Cô không thể theo đối phương về biệt thự, chỗ cô ở hiện tại là khu doanh trại cũng không thể đưa đối phương qua đó.

A' a a a! Làm sao bây giờ!'

Trong lúc đang phát điên trong lòng, giọng nói của Cố Quân Uyển lại truyền đến từ bên cạnh: "Sao mà đứng ngồi không yên thế?"

Thẩm Hàn quay đầu nhìn đối phương, nửa thật nửa giả nói: "Hôm nay lúc động thủ trên võ đài, vết trầy xước cũ lại bị cọ vào."

Vừa nói, bàn tay vốn đặt trên chân mình của cô, liền lặng lẽ đưa sang bên cạnh, phủ lên mu bàn tay Cố Quân Uyển.

Đang lúc Thẩm Hàn chuẩn bị bán thảm để tranh thủ sự đồng tình, ánh mắt nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, phát hiện không phải là đường về doanh trại của mình.

"Ơ? Đây là đâu? Sao ta chưa đến bao giờ."

Cố Quân Uyển đang vén ống tay áo cô lên xem xét một vết thương trên cánh tay, nghe đối phương hỏi, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị cho nàng một chỗ ở riêng khác."

Còn về lý do tại sao, căn bản không cần Cố Quân Uyển nói ra, cả xe đều hiểu!

Tiện cho việc hẹn hò thôi.

Trong khoảnh khắc này, Thẩm Hàn cảm thấy tất cả vết thương trên người mình đều không đau nữa.

Thậm chí, còn có cảm giác ngứa ngáy lan ra từ những vết bầm tím đó.

Cô toàn thân lâng lâng, cả người như sắp bay lên khỏi ghế ngồi!

Cố Quân Uyển điềm nhiên như không cụp mắt mân mê ống tay áo của đối phương, chiếc cổ trắng ngần dưới làn tóc dài che phủ, đã sớm nhuộm lên những đốm hồng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro