Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117 & 118


Chương 117: Thoải Mái Không?

10 giờ tối.

Hứa Chiêu nhìn tầng hai hoàn toàn không có động tĩnh gì, lẳng lặng đi vào bếp, nhờ đầu bếp nữ làm cho mình một bát mì.

Đầu bếp nữ cũng là Beta, tuổi hơi lớn, đã làm việc ở nơi ở của Nữ đế tiền nhiệm gần hai mươi năm.

Trong lòng nàng ta, coi Cố Quân Uyển như con gái ruột mà yêu thương.

Vì vậy, nàng ta đương nhiên cũng biết Hứa Chiêu.

Lúc này nghe đối phương nói vậy, nàng ta lập tức giả vờ tức giận: "Ăn mì sao được? Các ngươi làm việc vất vả như thế, phải ăn chút đồ bổ dưỡng chứ!"

Vừa nói, đầu bếp nữ lại hỏi đối phương: "Hứa đặc trợ, sao Bệ hạ mãi không xuống thế? Ngài ấy có phải bị cảm không, hay là ta nấu chút cháo, làm thêm mấy món ăn nhẹ khai vị, ngươi mang lên giúp nhé."

Hứa Chiêu xua tay lia lịa: "Không cần thiết đâu ạ!"

Cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi quá, nàng ấy lại đẩy kính, bổ sung: "Bệ hạ tạm thời không ăn được gì, đợi khi nào ngài ấy muốn ăn, lại mang lên cho ngài ấy cũng không muộn."

Đầu bếp nữ không hiểu công việc của các nàng, thấy Hứa đặc trợ đã nói vậy, nàng ta cũng không nói thêm gì nữa.

"Được rồi được rồi, vậy ngươi ngồi đợi một lát, ta chuẩn bị cho ngươi mấy món."

Tầng hai, phòng ngủ.

Trên chiếc giường lớn chạm khắc gỗ thật sang trọng, dưới tấm chăn lụa là cảnh sắc xuân thì vô hạn.

Cố Quân Uyển trán đầm đìa mồ hôi, cơ thể mềm nhũn như một vũng nước xuân.

Trước ngày hôm nay, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Thẩm Hàn ngày thường ngoan ngoãn và biết nghe lời, lên giường lại hoàn toàn khác hẳn!

Nàng bị đối phương bế từ ghế sofa lên giường, còn chưa kịp bình phục sau dư âm của màn đánh dấu vừa rồi, lại lập tức bị cô quấn lấy.

Một vòng thân mật mới càng khiến người ta ý loạn tình mê hơn.

Cơ thể Cố Quân Uyển cực kỳ nhạy cảm, giống như lá cây xấu hổ.

Chạm nhẹ một cái, sẽ từ trạng thái thư giãn trở nên khép lại.

Thẩm Hàn lại vô cùng kiên nhẫn.

Cô giống như một nghệ thuật gia tin vào tinh thần nghệ nhân, dốc lòng mài giũa viên ngọc đẹp độc quyền của mình.

Ở những chỗ nhỏ nhặt nhất lặp đi lặp lại tôi luyện, cho đến khi đối phương trở nên trơn bóng.

Nếu chỉ có vậy thì còn đỡ, nhưng Thẩm Hàn lại cứ thích ngậm lấy vành tai Cố Quân Uyển, thì thầm bên tai nàng.

"Quân Uyển, thả lỏng một chút, ta sẽ không làm đau nàng đâu."

"Đừng sợ, nàng sẽ thích mà."

"Quân Uyển, nàng thơm quá, ta thường xuyên nằm mơ thấy nàng, trong mơ, nàng cũng ôm ta chặt thế này."

"Thoải mái không?"

Đến cuối cùng, Cố Quân Uyển gần như sắp khóc.

Mỗi câu nói của đối phương, đều giống như ma âm, khiến dây đàn trong lòng nàng căng chặt.

Sau đó, cơ thể lại vì sự trêu chọc của đối phương mà hoàn toàn thư giãn.

Omega đang trong kỳ phát tình, vô cùng hưởng thụ sự đụng chạm của Alpha nhà mình, thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra sự khát vọng.

Tuy nhiên, dưới sự kích thích đa tầng của các giác quan, lại khiến Cố Quân Uyển lần đầu tiên được phục vụ có chút không chịu nổi.

Giọng nàng khàn khàn và vỡ vụn, không ngừng gọi nhỏ tên Thẩm Hàn.

Như cầu xin, lại như thúc giục.

Cuối cùng, trầm luân trong niềm vui sướng cực hạn mà đối phương mang lại.

...

Thẩm Hàn biết mình làm hơi quá, nhưng cô lại có chút không dừng được.

Sau khi đánh dấu Cố Quân Uyển trên ghế sofa, cơn sóng tình của cô đã hoàn toàn bị kích hoạt.

Giống như hồ nước sắp vỡ đê, đột nhiên bị người ta đục ra một lỗ hổng khổng lồ.

Tính chiếm hữu của Alpha bùng nổ vào đêm nay.

Cô không chỉ để lại hơi thở của mình trong cơ thể Cố Quân Uyển, mà còn ăn sạch sành sanh đối phương không chừa một mống.

Nữ Quân ngày thường thanh lãnh thánh khiết trong mắt người ngoài, giờ phút này lại chậm rãi nở rộ trong tiếng nức nở khàn khàn.

Tựa như một đóa hồng mai ngậm nụ, rực rỡ bung xòe.

Kiều diễm và nồng nàn.

Hương thơm ngào ngạt, hoa mai xông vào mũi.

Tiếng pháo mừng năm mới vang vọng cuồn cuộn trên bầu trời Cung Hòa Bình, như muốn xé toạc màn đêm.

Pháo hoa 3D đồng loạt bay lên tại các thành phố lớn trong lãnh thổ Liên bang, chiếu rọi màn đêm tối tăm trở nên rực rỡ và lộng lẫy.

Một năm mới toanh đã đến!

...

Nghe tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, mí mắt Cố Quân Uyển khẽ động, nhưng đôi mắt khép hờ ấy, rốt cuộc không thể mở ra.

Sự mệt mỏi như sóng biển bao trùm lấy nàng, khiến nàng ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.

Thẩm Hàn ôm Omega của mình, để đối phương rúc vào lòng mình nghỉ ngơi.

Cô nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt đối phương, khi mở miệng, giọng nói cũng khàn đến dọa người.

"Quân Uyển, chúc mừng năm mới."

Cố Quân Uyển rất muốn cắn mạnh đối phương một cái, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.

Suy nghĩ của nàng trôi dạt, nhớ lại lúc này năm ngoái.

Thẩm Hàn muốn hôn nàng nhưng lại không dám, cuối cùng vẫn là nàng chủ động, mới phá vỡ mối quan hệ đã sớm ngầm hiểu lẫn nhau giữa hai người.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh trong đầu nàng lại chuyển đến vừa rồi...

'Thể lực của Alpha đúng là... nàng không biết mệt sao?'

'May mà đã chuẩn bị sẵn nước hoa che mùi, không thì trên người toàn mùi của nàng ấy, ngày mai khỏi ra khỏi cửa.'

Suy nghĩ mơ hồ lại trôi đi một lúc, Cố Quân Uyển cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Ngày hôm sau.

Khi Cố Quân Uyển tỉnh lại, đã gần 11 giờ trưa.

Kể từ khi nàng chấp chính đến nay, đây là lần đầu tiên ngủ nướng như vậy.

'Nóng quá.'

Sau khi ngũ quan và giác quan thứ sáu trở lại, hai má Cố Quân Uyển lập tức không kiểm soát được bắt đầu nóng lên.

Dưới lớp chăn lớn, hai người đều không một mảnh vải che thân.

Cố Quân Uyển cảm thấy mình như đang ôm một cái túi sưởi vừa thơm vừa mềm.

Việc tập luyện quanh năm khiến trên người Thẩm Hàn không có chút mỡ thừa nào, lớp cơ bắp mỏng manh tạo nên dáng người cân đối và hoàn hảo.

Ôm vào vô cùng thoải mái.

Cách đây không lâu, hai người cũng từng ngủ chung một đêm.

Nhưng lúc đó chỉ là ngủ đơn thuần, Cố Quân Uyển thậm chí còn mặc nguyên bộ quân phục.

Còn hiện tại, dù là trạng thái hay tâm cảnh, đều đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sau sự xấu hổ, trong lòng Cố Quân Uyển còn trào dâng một cảm giác vô cùng kỳ diệu khác.

Sự tồn tại của tin tức tố Alpha trong cơ thể nàng, dị thường rõ rệt.

Cố Quân Uyển cảm thấy, trong chuỗi sinh mệnh của mình, có thứ gì đó đang dung hợp, lấp đầy.

Giống như trong một bức tranh ghép hình, cuối cùng cũng lắp vào mảnh ghép cuối cùng và quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, cả trái tim Cố Quân Uyển trở nên mềm mại vô cùng.

Nàng hơi ngửa cổ, muốn ngước mắt nhìn Alpha của mình một chút.

Nào ngờ, vừa có chút cử động nhỏ, một cảm giác đau nhức cơ thể to lớn lập tức như sóng thần quét qua toàn thân.

Những hình ảnh khó mở miệng đêm qua, như phim chiếu lại chui vào đầu nàng.

Những lời tâm tình Thẩm Hàn cắn tai nàng nói, và những âm thanh xấu hổ phát ra từ miệng nàng...

Cố Quân Uyển muốn đứng dậy nhưng không làm được, ngược lại vì ma sát với cơ thể đối phương mà khiến bản thân mặt đỏ tim đập.

Dưới lớp chăn lụa, làn da trắng mịn như sứ của Omega lại một lần nữa phủ lên một lớp phấn hồng.

Những dấu hôn lốm đốm đan xen, phác họa nên một bức tranh mập mờ và quyến rũ.

Động tác nhỏ của Cố Quân Uyển khiến Thẩm Hàn tỉnh giấc.

Nghĩ đến sự phóng túng tối qua của mình, trong lòng cô "thót" một cái, lập tức căng thẳng.

"Quân Uyển, tỉnh rồi à?"

Giọng Alpha lộ rõ vẻ khô khốc, còn mang theo sự khàn khàn vừa mới tỉnh dậy.

Lọt vào tai Omega, lại khơi dậy cơn sóng tình vừa mới tan đi không lâu.

Tim Cố Quân Uyển đập nhanh thình thịch, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sự chủ động bảo đối phương đánh dấu mình đêm qua, lúc này toàn bộ hóa thành sự ngượng ngùng.

Thẩm Hàn biết Cố Quân Uyển đã tỉnh, thấy đối phương phản ứng như vậy, còn tưởng là do mình đêm qua quá phóng túng khiến cơ thể đối phương khó chịu chỗ nào.

Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi lại: "Quân Uyển, có phải làm nàng đau không?"

Không nghe thấy câu trả lời, cô lại hạ thấp âm lượng bồi thêm một câu: "Hay là... ta xem cho nàng nhé? Nếu bị thương, ta... ta chuẩn bị chút thuốc bôi cho nàng."

Nghe Alpha hỏi vậy, Cố Quân Uyển cũng không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa.

Nhưng nàng cũng không muốn thảo luận với đối phương về vấn đề có bôi thuốc cho mình hay không!

"Ta khát nước." Giọng Cố Quân Uyển khàn đặc và gợi cảm.

Nghe câu này, Thẩm Hàn lập tức đáp: "Vậy nàng nằm nghỉ trên giường đi, ta đi rót nước ấm cho nàng."

Buông lỏng tay, nhẹ nhàng thả Omega của mình ra khỏi lòng.

Thẩm Hàn chui ra khỏi chăn, cũng không che đậy cơ thể, chạy thẳng đến máy lọc nước ở góc phòng ngủ lấy nước.

Cô chọn một chiếc cốc lớn nhất trong tủ kính, nghĩ rằng lát nữa đút cho Cố Quân Uyển uống xong, mình có thể uống tiếp, đỡ phải đi thêm chuyến nữa.

Cô cũng khát, khát đến mức cổ họng sắp bốc khói.

Khi rót nước xong quay lại bên giường, Cố Quân Uyển đã ngồi dậy.

Nàng dựa vào đầu giường, dùng góc chăn mang theo hơi thở của hai người che trước ngực, giấu đi hơn nửa cảnh xuân tuyết trắng.

Mái tóc dài đen nhánh quyến rũ xõa xuống bờ vai, hai đoạn xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện giữa làn tóc đen và chăn lụa.

Nhìn cảnh tượng này, tuyến thể sau gáy Thẩm Hàn lại đập thình thịch.

Cô cúi đầu che đi ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt, ngồi xuống mép giường, đưa nước ấm đến bên môi Cố Quân Uyển: "Ta đút nàng uống."

Cố Quân Uyển vươn hai cánh tay trắng ngần không tì vết, đỡ lấy mu bàn tay Thẩm Hàn, bắt đầu uống nước không nhanh không chậm.

Theo động tác vươn tay của nàng, góc chăn hơi trượt xuống một chút, để lộ một đường cong khiến người ta căng mạch máu.

Thẩm Hàn cảm thấy máu mình như lửa, không ngừng thiêu đốt dục vọng của cô.

Cô nhìn chằm chằm Omega đang uống nước bên tay mình, ánh mắt phác họa đường nét vai cổ ưu nhã của đối phương.

Cho đến khi Cố Quân Uyển giải tỏa cơn khát, ngước mắt nhìn người trong lòng gần trong gang tấc, Thẩm Hàn vẫn giữ tư thế bưng cốc nước, cả người ngây ra như phỗng.

Ánh mắt Cố Quân Uyển khẽ chớp, sau khi tâm trạng hơi bình phục, nàng mới nén xuống sự e thẹn khi vừa tỉnh dậy, bắt đầu quan sát Alpha của mình.

Do quan hệ công việc, Thẩm Hàn ngày thường phần lớn thời gian chỉ mặc quân phục hoặc đồ huấn luyện.

Cảm giác mang lại cho người ta cũng chủ yếu là anh tuấn hiên ngang.

Nhưng giờ phút này, cơ thể hiện ra trong mắt Cố Quân Uyển, lại vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể gọi là hoàn hảo.

Đối phương vừa có sự dịu dàng độc đáo của phụ nữ, lại có cảm giác sức mạnh được gen Alpha ưu ái.

Cao gầy thẳng tắp, tràn ngập một loại phong tình và sức dãn khác biệt.

Chỉ có điều, trên làn da vốn trắng nõn mịn màng của đối phương, lại chằng chịt những vết trầy xước, bầm tím diện tích lớn, mấy chỗ rách da.

Và... vết máu do móng tay Omega cào ra.

Nhìn cơ thể đầy thương tích của Thẩm Hàn, nhớ lại dáng vẻ tinh lực vô hạn của đối phương tối qua.

Nhất thời, Cố Quân Uyển cũng không biết nên đau lòng cô trước, hay là mắng cô hai câu trước.

Đợi đến khi Thẩm Hàn uống một hơi hết chỗ nước ấm còn lại, Cố Quân Uyển mới cau mày hỏi cô: "Chiều hôm qua bị thương trong lúc đánh nhau, tại sao nàng không nói cho ta biết?"

Thẩm Hàn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, chui lại vào chăn, ôm đối phương làm nũng: "Lạ thật đấy, hôm qua cũng không thấy đau, bị nàng nói thế này, lại thấy hơi đau rồi."

"Quân Uyển, nàng bôi chút thuốc mỡ cho ta được không, nếu có thể để ta nếm lại mùi vị của nàng, ta cảm thấy ta có thể khỏi nhanh hơn đấy."

Cố Quân Uyển véo tai đối phương, tức giận nói: "Nàng tối qua..."

Lời nói được một nửa liền im bặt, bởi vì, nửa câu sau "còn chưa nếm đủ sao" nàng thực sự ngại nói ra miệng.

Đùa giỡn trong chăn một lúc, hai người chuẩn bị dậy tắm rửa trước, rồi xử lý những việc như bôi thuốc, giải thích với mẹ thế nào về chuyện hôm qua không đến ăn cơm.

Cố Quân Uyển vốn định lần lượt đi phòng tắm tắm rửa, không ngờ, Thẩm Hàn lại trực tiếp bế nàng kiểu công chúa đi vào phòng tắm.

Lý do đối phương đưa ra còn đặc biệt đứng đắn.

"Tắm chung đi, tiết kiệm thời gian, sắp đến trưa rồi, bên ngoài còn rất nhiều việc đang đợi nàng xử lý đấy!"



Chương 118: Nữ Quân Vẫn Khỏe Chứ!

Sự thật chứng minh, Alpha và Omega tắm chung chẳng có chuyện gì là "tắm rửa đơn thuần" cả.

Alpha một khi đã nếm mùi thịt, thì thèm đến đáng sợ!

Đây là suy nghĩ xuất hiện nhiều nhất trong đầu Cố Quân Uyển sau khi được bế vào phòng tắm.

Đã nói là tắm chung để tiết kiệm thời gian.

Kết quả! Khi ra khỏi phòng tắm, đã gần 2 giờ chiều!

Cố Quân Uyển vốn còn có sức để xử lý công việc, giờ lại bị làm cho không còn chút sức lực nào.

Nàng mềm nhũn vùi mình vào giữa giường, buồn ngủ đến mức mắt mở không lên.

Thẩm Hàn liếm chiếc răng nanh còn vương vấn mùi hương mai lạnh nồng đậm, áy náy ghé sát tai Omega hỏi nhỏ: "Quân Uyển, nàng còn muốn uống nước không?"

"Nàng có đói không? Ta đi làm chút đồ ăn cho nàng nhé."

Cố Quân Uyển mơ màng, loáng thoáng nghe thấy đối phương lại nói những từ như "đói", "ăn", nàng lập tức nhớ lại cảnh mình bị cắn cổ trong phòng tắm vừa rồi.

Lúc đó, Thẩm Hàn cũng nói những lời này, sau đó tuyến thể của nàng bị cắn rách, hương tuyết tùng ồ ạt tràn vào...

Nữ Quân hiểu lầm ý, không biết lấy đâu ra chút sức lực, đưa tay véo tai Thẩm Hàn.

"Đi ra, không cần, nàng đáng ghét chết đi được!"

Vừa dứt lời, người đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Hàn vác cái tai đỏ bừng, nhẹ nhàng đặt cánh tay ngọc ngà đang thò ra ngoài chăn của Cố Quân Uyển vào trong.

Tự mình bôi thuốc mỡ lên vết thương, mặc quần áo tử tế, lại tìm thấy điện thoại của mình sau đệm ghế sofa.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Đường Ngữ Tài.

Còn một tin nhắn chưa đọc, là Hứa Chiêu gửi đến.

[Cần gì thì nhắn, ta đưa lên cho.]

Thẩm Hàn vốn giả danh bác sĩ vào biệt thự, ở lại cả đêm không đi đã quá gây chú ý rồi.

Bây giờ, cô chắc chắn không thể nghênh ngang xuống lầu được.

Thế là, cô nhắn những thứ mình cần cho Hứa Chiêu.

Đồ không nhiều, ngoài thức ăn, còn có mấy bộ quần áo để cô thay giặt.

Chiếc áo len cao cổ cô mặc bên trong hôm qua, không chỉ dính đầy tin tức tố, mà còn bị chủ nhân vô tình ném xuống chân giường cả đêm.

Không giặt thì không thể mặc lại được nữa.

Thẩm Hàn hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi hơi rộng tìm được trong tủ quần áo của Cố Quân Uyển.

Dù sao trong phòng cũng không lạnh.

Khi Hứa Chiêu xách hộp cơm, mang theo túi quần áo lên lầu gõ cửa, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.

'Nữ Quân định đến chiều tối mới xuống lầu à? Điện thoại công việc của ta cả buổi sáng nay sắp bị gọi cháy máy rồi, cũng không biết có nên báo cáo công việc lúc này không nữa?'

Rất nhanh, Hứa đặc trợ liền phát hiện mình vẫn còn quá ngây thơ.

Nữ Quân vẫn chưa tỉnh, báo cáo công việc cái gì chứ.

Nhìn Thẩm Hàn đứng bên trong cửa với vẻ mặt tươi tỉnh, Hứa Chiêu theo bản năng muốn mắng cô vài câu.

Nhưng lời trách móc đến bên miệng lại không thốt ra được.

Dù sao, thân phận của nàng ấy tuy là trợ lý đặc biệt của Nữ Quân, nhưng nếu quản đến chuyện trong phòng của đối phương thì cũng quá không biết điều.

Cuối cùng, Hứa Chiêu không nói gì, đưa đồ vào phòng ngủ rồi quay người đi xuống lầu.

Du Kiêu bị bắt, công việc kéo theo vừa nhiều vừa phức tạp.

Cũng may gần đây có Nữ đế tiền nhiệm ra tay giúp đỡ giải quyết những vấn đề gai góc, Hứa Chiêu thực ra cũng không có chuyện gì quá khẩn cấp cần phải xin ý kiến Nữ Quân ngay lập tức.

Thẩm Hàn yêu cầu đều là những món ăn lỏng thanh đạm dễ tiêu hóa.

Cô nhẹ nhàng đánh thức Cố Quân Uyển đang ngủ say, sau đó ngồi bên giường bón từng thìa cháo cho đối phương.

Hai người hôm qua không ăn tối, hôm nay lại chưa kịp ăn sáng, ăn trưa.

Tính ra đã ba bữa liền không ăn uống gì.

Alpha thể chất mạnh mẽ thì không sao, chứ Omega thể chất vốn yếu đuối, đói như vậy dễ bị đau dạ dày lắm.

Thẩm Hàn vừa bón cho "mèo con" của mình, vừa tự trách trong lòng.

'Sau này tuyệt đối không được hành hạ Omega của mình như thế nữa.'

Cố Quân Uyển chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày ăn trên giường thế này!

Trước đây, dù nàng ốm nằm liệt giường, cũng chưa từng có tình huống như vậy.

Nhưng bây giờ, nàng thực sự không còn sức để mặc quần áo xuống giường ra bàn ăn ngồi ăn nữa.

Nàng hiện tại toàn thân rã rời, vừa đói vừa buồn ngủ, lại thêm trong cơ thể vẫn còn dư âm của cơn sóng tình.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến nàng không muốn suy nghĩ, không muốn gặp người, chỉ muốn ngủ thêm một giấc thật ngon.

Ăn xong, Thẩm Hàn lại đi lấy nước cho Omega súc miệng.

Cố Quân Uyển hé mắt, nhìn Alpha bận rộn bên cạnh mình, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Cảm giác được bao bọc bởi hương tuyết tùng từ trong ra ngoài khiến nàng vô cùng an tâm.

Ăn xong chưa được bao lâu, Cố Quân Uyển lại ngủ thiếp đi.

Sự mệt mỏi của nàng không chỉ đến từ sự phóng túng của Thẩm Hàn, mà còn là sự thả lỏng hoàn toàn của dây thần kinh luôn căng thẳng trong suốt thời gian qua.

Tảng đá đè nặng trong lòng gần hai năm, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc!

Sau khi Cố Quân Uyển ngủ, Thẩm Hàn lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Nửa giờ sau, Hứa Chiêu lên thu dọn bàn ăn, nhìn tất cả hộp cơm đều sạch trơn, có chút kinh hãi.

Lượng thức ăn cô chuẩn bị đủ cho bốn người lớn ăn thoải mái!

Sức ăn của Nữ Quân nhà mình, Hứa đặc trợ biết rất rõ.

'Cho nên, Thẩm cẩu tử một mình ăn hết phần của ba người rưỡi sao?'

'Từ tối qua đến giờ, rốt cuộc nàng ấy đã tiêu hao bao nhiêu sức lực vậy!'

'Nữ Quân vẫn ổn chứ?!'

...

Cung Hòa Bình, văn phòng Nữ đế tiền nhiệm.

Cố Thiên Thu vừa xử lý xong việc quan trọng cuối cùng, mắt phượng lại nhìn về chiếc điện thoại cá nhân trên bàn.

Chiếc điện thoại này đã im lặng suốt cả ngày.

Nàng ấy đợi Cố Quân Uyển gọi lại từ sáng.

Kết quả đợi đến trời sắp tối, điện thoại vẫn chưa reo lần nào.

Thẩm Hàn là Alpha được nàng ấy công nhận, cho nên tối qua sau khi kết thúc cuộc gọi với Hứa Chiêu, nàng ấy cũng không chọn cách quấy rầy.

Trong lòng nàng ấy thậm chí còn có chút "mẹ già vui mừng".

Nhưng bây giờ, vị Nữ đế tiền nhiệm trầm ổn chững chạc này cũng bắt đầu ngồi không yên.

Nàng ấy day day ấn đường đau nhức, sau đó gọi điện cho Hứa Chiêu.

"Quân Uyển xuống lầu chưa?"

"Vẫn... chưa ạ."

"Các nàng vẫn luôn chưa dùng bữa?"

"Không không... Bệ hạ các nàng buổi chiều có ăn rồi ạ, ta mang lên lầu."

Nói đến đây, mồ hôi lạnh của Hứa Chiêu sắp nhỏ xuống ròng ròng.

Nàng ấy biết Nữ đế tiền nhiệm gọi cuộc điện thoại này là muốn hỏi cái gì, đâu dám đối phương hỏi một câu nàng ấy mới đáp một câu?

Cân nhắc từ ngữ một chút, nàng ấy liền chủ động báo cáo: "Phu nhân, Bệ hạ có thể là do dạo này mệt mỏi nên ngủ hơi nhiều chút ạ."

"Ngài đừng lo lắng, Thẩm Hàn vẫn luôn ở trên lầu chăm sóc, ta cũng luôn để ý tình hình, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu ạ."

Nghe đối phương nói vậy, Cố Thiên Thu mới coi như yên tâm.

Dù sao, cục diện chung của Liên bang hiện tại vẫn đang trong cơn sóng gió, ai cũng không thể đảm bảo trong Cung Hòa Bình là tuyệt đối an toàn.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, hai đứa nhóc kia cũng quá không biết tiết chế rồi đấy!

Giờ là mấy giờ rồi!

Tối nay gọi điện, mình vẫn phải nhắc nhở một chút mới được!

Kết quả, Cố Thiên Thu cho đến trước khi đi ngủ cũng không nhận được điện thoại của con gái.

...

Khi Cố Quân Uyển tỉnh giấc, đã là 10 giờ tối.

Thế cục hiện tại chưa định, chuyện tình cảm của Nữ Quân tạm thời vẫn chưa thể công khai.

Thế là, Hứa Chiêu lại làm nhân viên giao đồ ăn một lần nữa, để hai người ăn tối ngay tại khu vực nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

Đối ngoại thì nói Nữ Quân bị cảm nhẹ.

Như vậy vừa giải thích được vấn đề nàng không lộ diện, lại vừa hợp lý hóa chuyện Thẩm Hàn ở lại trong biệt thự.

Nữ Quân bị bệnh, bác sĩ luôn túc trực bên cạnh chăm sóc, chuyện này có vấn đề gì không?

Logic này không có vấn đề gì cả!

Cố Quân Uyển ngủ bù cả ngày, buổi tối liền không ngủ được mấy.

Nàng vốn định gọi lại cho mẹ, nhưng thấy muộn quá rồi nên thôi.

Thẩm Hàn đi tắm, tóc còn chưa sấy khô đã chạy ra.

"Quân Uyển, trên lưng ta có chỗ bị thương tự bôi không tới, nàng bôi thuốc giúp ta với được không?"

Cố Quân Uyển đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức trên máy tính bảng, nghe vậy liền dời mắt khỏi màn hình, nhìn Alpha chạy đến trước mặt mình.

Đối phương mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, hai má trắng nõn bị hơi nóng hun đỏ ửng, ngồi xổm tội nghiệp bên chân nàng, giống như một chú chó lớn đang chờ chủ nhân gãi cằm.

Đuôi tóc ướt sũng xõa trên vai và lưng Alpha, làm ướt đẫm một mảng lớn áo ngủ bằng lụa.

Cố Quân Uyển chỉ nhìn một cái liền tức giận kéo cô ngồi lên ghế sofa.

Cất máy tính bảng đi, đứng dậy đi lấy máy sấy.

"Sao cứ hấp tấp thế, lúc ở một mình trong chung cư cũng như vậy à?"

Nghe giọng nói mát lạnh êm tai của Omega nhà mình, Thẩm Hàn chỉ cảm thấy từ tai đến tim đều vô cùng thoải mái.

Cô híp mắt, hưởng thụ việc đối phương sấy tóc cho mình: "Không có, bình thường ta đều sấy khô, chỉ là hôm nay lưng đau, nên nghĩ bôi thuốc trước rồi sấy tiếp."

Ngón tay thon dài của Cố Quân Uyển luồn vào mái tóc đen nhánh của đối phương, cảm giác mềm mượt khiến nàng cảm thấy như đang vuốt ve loại lụa thượng hạng.

Máy sấy không dây tiếng ồn rất nhỏ, hai người nói chuyện với âm lượng bình thường cũng không bị ảnh hưởng.

Cố Quân Uyển vừa sấy tóc cho đối phương vừa nói: "Giờ biết đau rồi à? Lúc lao ra đánh nhau với người ta chẳng phải anh dũng lắm sao?"

"Tự ý hành động còn muốn lôi ta ra làm bia đỡ đạn, nói cái gì mà 'nhiệm vụ đã hoàn thành', ta có giao nhiệm vụ cho nàng à?"

Thẩm Hàn cười hề hề, cũng không cãi lại.

'Vợ ta lúc mắng người cũng dịu dàng quá đi!'

Sấy khô tóc cho đối phương xong, Cố Quân Uyển lại bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Hai người đã làm chuyện thân mật nhất trên giường rồi, chuyện bôi thuốc mỡ vào lưng cho đối phương thế này, Cố Quân Uyển ngược lại không còn thấy ngại ngùng nữa.

Bảo đối phương ngồi khoanh chân trên ghế sofa, còn mình thì quỳ ngồi phía sau lưng cô.

Vén áo Thẩm Hàn lên, sau đó, ánh mắt nàng liền ngẩn ra.

Ban ngày Cố Quân Uyển đã nhìn qua cơ thể đối phương, cũng biết trên người cô có mấy chỗ bầm tím.

Nhưng giờ phút này nhìn kỹ dưới trạng thái tinh thần tỉnh táo, những vết thương đó trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Nghĩ cũng phải, cú đấm ngàn cân của Du Kiêu, trong cả Tập đoàn quân số 5 chẳng có mấy người đỡ được.

Thẩm Hàn đánh nhau với hắn lâu như vậy, cả hai bên đều không nương tay, thương thế sao có thể nhẹ được?

Vừa nghĩ đến việc ngốc Alpha này mang đầy vết bầm tím quấn quýt với mình lâu như vậy, Cố Quân Uyển vừa đau lòng, lại vừa có chút oán trách.

Vừa định nói gì đó, ánh mắt chợt lóe lên, lời đến bên miệng lại bị nàng nuốt trở vào bụng.

Bởi vì nàng nhìn thấy, chỗ Thẩm Hàn bảo đau nhất ở lưng, là bị nàng cào nát...

Trên vết bầm tím to bằng nắm tay, mấy vết cào xước dài ngoằng càng thêm chói mắt.

Vết đỏ tươi tứa máu, trông như bị cày xới qua vậy!

Cố Quân Uyển nhìn, cả vành tai và cổ đỏ bừng lên.

Nàng nhớ ra rồi!

Trưa nay trong phòng tắm... Lúc đạt đến đỉnh điểm khoái cảm nào đó, nàng từng ghì chặt lấy lưng đối phương.

Lúc đó đầu óc trống rỗng, không để ý lắm.

Bây giờ mới biết, lúc đó cào mạnh đến mức nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro