
Chương 115 & 116
Chương 115: Gọi Thẩm Hàn Tới
Trong trời đầy gió tuyết, hai bóng người một mảnh mai, một cao lớn vạm vỡ đang giao chiến kịch liệt.
Tuyết rơi như lông ngỗng, chưa kịp chạm vào người đã bị nhiệt khí bốc ra từ cơ thể Alpha làm tan chảy.
Nước tuyết đọng trên lông mày Thẩm Hàn, hòa cùng mồ hôi lăn xuống.
Không khí xung quanh lạnh thấu xương, nhưng máu của cô lại sôi sục cực điểm.
Adrenaline điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể.
Khu vực giao chiến nồng nặc mùi rỉ sắt và hương tuyết tùng!
Thẩm Hàn chưa để lộ thân phận người thức tỉnh dị năng hệ Hỏa trước mặt mọi người.
Vì vậy cô chỉ giải phóng một lượng tin tức tố vừa phải.
Du Kiêu là Alpha cấp A, xét về cấp bậc, Thẩm Hàn có thể áp chế hắn rất lớn.
Nhưng Du Kiêu không phải người thường.
Đòn tấn công bằng tin tức tố của Thẩm Hàn có hiệu quả với hắn là thật, nhưng không đủ để xoay chuyển càn khôn.
'Tại sao hắn mãi vẫn chưa bùng nổ tin tức tố để giành lại ưu thế?'
'Là đang chuẩn bị hậu chiêu gì sao? Hay là hắn không muốn san bằng khoảng cách này?'
Thẩm Hàn vừa ra đòn, vừa phân tích chiến lược trong lòng.
'Trận chiến này, không cần thiết phải cứng đối cứng.'
'Cho nên, cách nhanh nhất để kết thúc trận đấu tay đôi này, chính là dùng súng!'
Có kế hoạch, Thẩm Hàn lập tức hành động.
Mượn lúc né tránh, một tay cô lướt qua hông, rút khẩu súng lục giấu trong áo khoác ra.
Nào ngờ, chưa kịp nhắm bắn, cánh tay phải đã truyền đến cơn đau điếng.
Khẩu súng bị đánh rơi xuống đất, sau đó bị đối thủ đá văng ra xa.
Du Kiêu hừ lạnh một tiếng thấp đến mức khó nghe thấy, cuối cùng cũng trả được mối thù bị đá văng súng lúc nãy!
Thời gian trước, khi nghe phó quan nói thân thủ của Đội trưởng đội hộ vệ Nữ Quân không tồi, hắn còn chưa để tâm lắm.
Nhưng giờ phút này, hắn lại có cảm giác hậu sinh khả úy.
Du Kiêu múa đôi nắm đấm thép vù vù, phong tỏa ý định thoát khỏi chiến cuộc của đối phương.
'Trách không được tên ngốc to xác Vạn Bằng kia cứ lải nhải đòi hẹn lịch đấu với mình, cô bé này đúng là một thanh bảo đao!'
Chỉ trong thoáng chốc lơ là này, Thẩm Hàn đã tung một cú đá ngang bằng đầu gối về phía hắn.
Tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, trong nháy mắt đã áp sát cổ Du Kiêu.
"Đến hay lắm!"
Du Kiêu không tránh không né, xoay hông vung tay, dùng khuỷu tay cứng đối cứng với đối thủ.
Thấy cảnh này, khóe môi Thẩm Hàn khẽ nhếch lên.
Cú đá này của cô nhìn có vẻ hung mãnh, thực ra cô không hề dùng hết sức.
Mượn lực phản chấn từ cú chặn khuỷu tay của Du Kiêu, cô xoay người thành công kéo giãn khoảng cách ngắn với đối thủ.
Sau đó, chân đạp đất, co giò bỏ chạy!
Du Kiêu vốn đang đắm chìm trong trận đấu tay đôi sảng khoái này.
Nào ngờ, chỉ trong nháy mắt, đối thủ đã chạy mất?
Hắn không chọn truy đuổi, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn xuyên qua màn tuyết bay theo bóng lưng Alpha chạy nhanh hơn thỏ kia.
Bất tri bất giác, hốc mắt bỗng đỏ lên.
Đã từng có lúc, con gái hắn nghịch ngợm gây họa bị hắn đánh đòn, cũng luôn "lâm trận bỏ chạy" như thế này.
Lúc này, mười mấy binh sĩ đã chạy nhanh đến bao vây Du Kiêu, khống chế hắn.
Cách đó không xa, cựu phó quan và Cố Vũ Vi cũng bị hạn chế hành động.
Càng nhiều binh sĩ cầm súng chạy về phía tòa nhà giam giữ Cố Vũ Vi trước đó, bắt giữ các nhân viên chiến đấu vũ trang bên trong.
Thẩm Hàn mang theo hơi nóng hừng hực chạy đến trước mặt Cố Quân Uyển.
Cô chào đối phương một cái theo nghi thức quân đội, sau đó nghiêm túc báo cáo: "Nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Cố Quân Uyển lo lắng sợ hãi hơn nửa ngày trời.
Giờ phút này, thấy Alpha của mình coi như lành lặn trở về, nàng vừa muốn kéo đối phương lại kiểm tra kỹ càng, vừa muốn trách móc người kia vài câu.
Nhưng cuối cùng nàng không làm ra hành động không hợp thời trước mặt mọi người.
Chỉ ân cần hỏi: "Có bị thương không?"
Thẩm Hàn lúc này chỗ nào cũng đau, đặc biệt là cánh tay phải bị đối thủ chặn đánh lúc trước, cảm giác như bị đập vào một cái bàn ủi nóng bỏng, đau rát.
Nếu là trong không gian riêng tư của hai người, cô nhất định sẽ lăn vào lòng Omega của mình làm nũng.
Nhưng lúc này, cô không thể bán thảm giả đáng thương được.
Thẩm Hàn biết, hành động tự ý của mình chắc chắn đã khiến Cố Quân Uyển lo lắng.
Việc cần làm nhất lúc này là trấn an cảm xúc của bạn gái trước, đợi rời khỏi đây rồi tìm cơ hội "anh anh anh" sau cũng chưa muộn!
"Báo cáo, không bị thương!"
Giọng nói và hơi nóng trên người Thẩm Hàn phả vào mặt.
Hương tuyết tùng quen thuộc len lỏi vào mũi Cố Quân Uyển, nở rộ một mùi vị đặc biệt trên vị giác của nàng.
Hứa đặc trợ vẫn luôn đi theo sau Nữ Quân nhà mình, tình huống vừa rồi nàng ấy không giúp được gì, nên cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân.
Nhưng bây giờ, nàng ấy không thể không bước nhanh ra.
"Đội trưởng Thẩm, ngươi dùng cái này xử lý trước đi."
Hứa Chiêu đưa chai xịt khử mùi vừa lấy từ túi công văn ra cho đối phương, còn thuận tiện nháy mắt ra hiệu.
Được Hứa Chiêu nhắc nhở, Thẩm Hàn lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Trên người mình bây giờ dính đầy tin tức tố, cứ thế chạy đến trước mặt Cố Quân Uyển thật sự là không nên.
Vừa rồi cô và Du Kiêu đánh nhau ở trung tâm sân huấn luyện, cách khá xa mọi người xung quanh.
Thêm nữa lại là ngoài trời thoáng đãng, chút ít tin tức tố cô bùng nổ đều khuếch tán trong gió tuyết, ngoại trừ đối thủ ra, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến người khác.
Dưới bầu không khí căng thẳng, đừng nói là bản thân Thẩm Hàn không để ý lắm, ngay cả đám cảnh vệ và binh sĩ xung quanh cũng không thấy việc Đội trưởng Thẩm chạy đến trước mặt Nữ Quân phục mệnh có gì không ổn.
Cũng may Hứa Chiêu cẩn thận, nàng ấy tính toán kỳ phát tình của Nữ Quân nhà mình cũng chỉ trong mấy ngày nay, cho nên đặc biệt chú ý đến chuyện này.
Nhận lấy chai xịt khử mùi, Thẩm Hàn lập tức đi ra chỗ xa hơn một chút.
Vừa xịt lên người mình, vừa lén quan sát tình hình bên phía Cố Quân Uyển.
Đáng tiếc tầm nhìn bị tuyết rơi che khuất, thế giới cách vài mét đều là một màu trắng xóa.
Nhìn hình dáng thì không vấn đề gì, nhưng muốn nhìn rõ thần sắc trên mặt người ta thì không được.
Bên cạnh Nữ Quân.
Hứa Chiêu nhìn hai má hơi ửng đỏ của Nữ Quân nhà mình, có chút lo lắng.
Nàng ấy suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, việc còn lại ở đây giao cho người khác lo đi ạ."
Cố Quân Uyển cũng không cố chấp.
Nàng khẽ gật đầu, gọi hai sĩ quan đến dặn dò đơn giản vài câu, sau đó dẫn theo một nhóm người lên xe bay chuẩn bị trở về.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, lại đúng lúc gặp tuyết rơi, không khí lạnh lẽo đến mức hà hơi thành băng.
Vùng cổ lộ ra ngoài của Cố Quân Uyển bị lạnh đến mức hơi đỏ lên, nhưng cơ thể nàng lại âm ỉ nóng ran.
Máu chảy trong mạch máu tuyến thể nhanh hơn bình thường không ít, kéo theo nhịp tim nàng cũng đập nhanh hơn vài phần.
Trại huấn luyện cách Cung Hòa Bình không xa lắm.
Đoàn người ngồi xe bay quân dụng, nửa giờ sau đã đáp xuống bãi đỗ riêng.
Cố Quân Uyển không đến văn phòng, cũng không về căn biệt thự nơi các mẫu thân ở.
Nàng đi đến nơi ở riêng của Nữ Quân trong Cung Hòa Bình.
Trước đó trong thời gian Cố Vũ Vi nắm quyền, không biết là do không muốn ở nơi riêng tư của chị gái hay vì lý do gì khác, nàng ta đã cho người niêm phong nơi ở đó lại.
Mãi đến mấy ngày trước, khi Cố Quân Uyển trở lại Cung Hòa Bình, nơi này mới được mở ra lần nữa.
Vệ sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, hiện tại, trong nhà không còn vẻ lạnh lẽo của thời gian bỏ trống.
Quản gia Phí Thiến và đám người hầu ở căn cứ phía Nam tạm thời vẫn chưa chuyển đến.
Trong biệt thự Nữ Quân ở Cung Hòa Bình chỉ có lác đác vài nhân viên phục vụ được điều đến từ chỗ Nữ đế tiền nhiệm.
Số lượng tuy không nhiều, nhưng tuyệt đối đều là những nữ hầu Beta đáng tin cậy.
Thấy Nữ Quân trở về, các nữ hầu lập tức bắt đầu bận rộn.
Hôm nay bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, việc xua tan hàn khí, giữ ấm không thể qua loa chút nào.
Hứa Chiêu cùng Cố Quân Uyển đi vào phòng khách, thấy tóc mai đối phương bị nước tuyết làm ướt, vội vàng nói: "Bệ hạ, ngài đi tắm nước nóng trước đi ạ, kẻo bị cảm lạnh."
Cố Quân Uyển cũng cảm thấy trong người hơi khó chịu.
Nàng nhìn trợ lý cũng bị gió tuyết làm cho đỏ ửng hai tai, dặn người hầu mau chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân và quần áo thay giặt cho đối phương.
"Ngươi tắm rửa ở đây luôn đi, lát nữa cũng đừng về, ngày mai là năm mới rồi, tối nay cùng ta đến chỗ mẫu thân ăn cơm."
Cố Quân Uyển biết Hứa Chiêu không có người thân và bạn đời, mỗi dịp lễ tết nếu không chủ động xin tăng ca thì cũng chỉ có một mình, thế là chủ động mở lời để nàng ấy hôm nay ở lại cùng mình.
Hứa Chiêu tự nhiên sẽ không khách sáo từ chối.
Nàng ấy đang vui vẻ định theo người hầu đi khu vực phòng khách, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Nữ Quân nhà mình: "Vậy Thẩm..."
Mới nói được hai chữ, Hứa Chiêu lập tức đổi giọng: "Bệ hạ, hôm nay thời gian đặc biệt, nếu lát nữa muốn đến chỗ phu nhân, có cần ta thông báo một tiếng với người kia không ạ?"
Bên cạnh hai người còn có người hầu chưa biết chuyện tình cảm của Nữ Quân, Hứa Chiêu nói chuyện nhất định phải chú ý.
Cố Quân Uyển gật đầu: "Chuyện đến chỗ mẫu thân ăn cơm, nàng ấy vốn cũng biết, chỉ là hôm nay đúng lúc gặp chuyện ở trại huấn luyện, ngươi thông báo một tiếng cho nàng ấy cũng tốt, còn về thời gian cụ thể, đợi lát nữa ta gọi điện cho mẫu thân xong rồi hãy quyết định."
Nói xong, hai người mỗi người đi một phòng tắm rửa.
...
Nhận được điện thoại của Hứa Chiêu, Thẩm Hàn lập tức vứt chai xịt, thuốc mỡ trong tay xuống, lao vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Cô chưa có chỗ ở riêng trong Cung Hòa Bình, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong doanh trại chuyên dụng của đội hộ vệ.
Điều kiện cũng rất tốt, phòng riêng, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Hàn vừa xối nước nóng, vừa cúi đầu nhìn mấy vết trầy xước trên người mình.
Trong lòng thầm rơi lệ: 'Đau quá đi mất, nhưng lát nữa phải đi ăn cơm cùng các mẫu thân nên không thể bôi thuốc cao được, tránh để bị ngửi thấy làm các nàng lo lắng.'
...
6 giờ chiều.
Cố Quân Uyển thay xong bộ quần áo lát nữa phải mặc ra ngoài, liền cảm thấy mình không ổn.
Nàng chống tay ngồi bên mép giường trong phòng ngủ, thở dốc khẽ khàng.
Lồng ngực nàng hơi khó chịu, hơi thở cũng vô thức mang theo một tia nóng rực.
Sau khi bình tĩnh lại, Cố Quân Uyển đưa tay sờ ra sau gáy.
Miếng dán ức chế vừa mới dán không lâu đã thấm một lớp nhiệt, khu vực giữa càng có dấu hiệu ướt đẫm.
...
Hứa Chiêu đã thay quần áo xong đợi ở phòng khách từ sớm, đợi mãi không thấy Nữ Quân nhà mình xuống lầu, đang lo lắng thì điện thoại trong tay đột nhiên reo lên.
Thấy màn hình hiển thị số của Cố Quân Uyển, trong lòng nàng ấy còn rất ngạc nhiên.
"Bệ hạ, ngài sao thế ạ?"
Hỏi xong, đầu dây bên kia lại hồi lâu không có người nói chuyện.
Hứa Chiêu hơi sốt ruột, áp điện thoại vào tai, đồng thời sải bước lên lầu, chạy về phía phòng ngủ Nữ Quân.
Nàng ấy không đẩy cửa vào ngay, mà đứng ở cạnh cửa, hỏi vào điện thoại và cửa phòng: "Bệ hạ, có phải ngài cảm thấy không khỏe không ạ? Hay là thần gọi bác sĩ đến khám cho ngài."
Giọng Cố Quân Uyển lại vang lên từ trong điện thoại, âm lượng rất nhỏ: "Cửa không khóa, ngươi vào trước đi."
Hứa Chiêu cúp điện thoại, vặn tay nắm cửa vào phòng.
Nàng ấy vừa định lên tiếng hỏi thăm, nhưng vừa ngước mắt lên, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Chỉ thấy Cố Quân Uyển mặc một chiếc váy dài ngồi nghiêng bên mép giường, mái tóc đen quyến rũ xõa tung trên vai, che khuất một nửa khuôn mặt nàng.
Mà nửa khuôn mặt còn lại hiện ra trong tầm mắt Hứa Chiêu, làn da trắng ngần vốn có đã bị nhuộm đỏ ửng, giống như được thoa một lớp phấn hồng mỏng manh, vô cùng quyến rũ.
Trong lòng Hứa Chiêu "thót" một cái, lập tức phản ứng lại: Nữ Quân đến kỳ phát nhiệt rồi!
"Bệ hạ! Xin chờ một chút, thần đi lấy thuốc ức chế cho ngài ngay!" Hứa đặc trợ theo thói quen vội vàng bỏ lại một câu như vậy, rồi xoay người đi ra ngoài cửa phòng ngủ.
Nhưng nàng ấy chưa kịp bước ra khỏi cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói của Nữ Quân: "Đợi đã."
Bước chân Hứa Chiêu khựng lại.
Ngay sau đó, nàng ấy chỉ nghe thấy Nữ Quân nhà mình nói với giọng rất nhẹ: "Hứa Chiêu, gọi Thẩm Hàn tới."
Chương 116: Ngốc Alpha, Đánh Dấu Ta
Khi nhận được điện thoại của Hứa Chiêu, Thẩm Hàn đang ngồi kiên nhẫn chờ đợi trong doanh trại.
Cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, đơn giản mà tươi mới.
Mái tóc dài suôn mượt được buộc cao sau gáy, đuôi tóc nhẹ nhàng quét qua vai lưng, toát lên vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.
Ở cửa phòng còn đặt món quà năm mới mà Thẩm Hàn đã cất công chuẩn bị.
Trong điện thoại, Hứa Chiêu cố gắng giữ giọng điệu không khác gì ngày thường.
"Sức khỏe Bệ hạ hơi không tốt, ngươi đến đây một chuyến trước đi. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, để tránh tai mắt người khác, ngươi tìm một bộ trang phục bác sĩ thay vào, sau đó ta sẽ lái xe đến đón ngươi ngay."
Nói rồi, Hứa Chiêu lại hỏi thêm một câu: "Áo blouse trắng, hòm thuốc các thứ ngươi có tìm được không?"
Thẩm Hàn: "Không vấn đề, phòng huấn luyện đặc chủng của doanh trại có thể tìm thấy những thứ này."
"Đúng rồi, Quân Uyển nàng ấy sao thế? Có phải lúc chiều bị lạnh không? Đã mời bác sĩ đến xem chưa?"
Hứa Chiêu vừa đi ra ngoài vừa nói: "Có thể là hơi cảm lạnh chút thôi, nhưng không nghiêm trọng đâu, không nói với ngươi nữa, ngươi thay quần áo xong, đợi ở bên đường thứ hai bên trái cổng doanh trại."
"À ừ, ta đi ngay đây."
Thẩm Hàn khoác thêm áo khoác dạ, xách hộp quà đã chuẩn bị lên, vội vã đi ra ngoài chạy về phía phòng huấn luyện đặc chủng của doanh trại.
Trong lòng cô lo lắng cho tình trạng cơ thể của Omega nhà mình, trong lúc bận rộn, cô gọi điện cho đối phương.
Nhưng lại không được kết nối.
Ngay sau đó, cô lại liên tiếp gửi mấy tin nhắn cho đối phương.
[Quân Uyển, đừng lo lắng, ta đến ngay đây.]
[Nếu thực sự không khỏe, bên chỗ mẹ chúng ta để tối nay hẵng qua.]
[Biết thế hành động hôm nay thuận lợi hơn tưởng tượng nhiều như vậy, nàng không cần đi cùng nữa, chắc chắn là bị gió tuyết thổi...]
Biệt thự Nữ Quân, phòng ngủ.
Nhìn tin nhắn Alpha nhà mình gửi đến, tim Cố Quân Uyển đập nhanh không kiểm soát.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, chữ đối phương gửi rõ ràng câu nào câu nấy đều đứng đắn như vậy.
Nhưng nghĩ đến việc người ở đầu dây bên kia đang chạy về phía mình, nàng liền có chút căng thẳng, còn rất ngượng ngùng.
Cố Quân Uyển không trả lời tin nhắn của đối phương, mà đứng dậy từ bên giường, đi đến khu vực khác ngồi xuống ghế sofa.
Nàng bình ổn hơi thở, hơi vô lực tựa vào lưng ghế, nhắm mắt chờ đợi.
...
Hứa Chiêu đón được Thẩm Hàn xong, không nói nhiều lời, trực tiếp lái xe chở đối phương chạy thẳng về nơi ở của Nữ Quân.
Mấy ngày gần đây, Cung Hòa Bình phòng vệ nghiêm ngặt.
Khắp nơi đều có binh sĩ tuần tra súng ống sẵn sàng.
Ngay cả chiếc xe Hứa Chiêu lái cũng bị chặn lại hai lần.
Tuy nhiên, việc kiểm tra cũng rất nhanh chóng.
Sau khi Thẩm Hàn lên xe, chạy được 15 phút, hai người đã đến trước biệt thự thuộc về Nữ Quân.
Thẩm Hàn mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, tay xách hòm thuốc, vội vã theo sát Hứa Chiêu đi vào trong.
Cô vốn còn muốn lén xách cả quà năm mới theo, kết quả lại bị Hứa đặc trợ ngăn lại.
'Lúc này là lúc nhớ thương quà năm mới sao?!'
Lúc lên lầu, Thẩm Hàn nhớ lại ánh mắt Hứa Chiêu nhìn mình vừa rồi, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Không kịp nghĩ nhiều, hai người đã lên đến tầng hai.
Hứa Chiêu đưa cô đến bên cửa phòng ngủ Nữ Quân thì dừng bước.
"Ngươi tự vào đi."
Thẩm Hàn không nghi ngờ gì, gật đầu với Hứa Chiêu rồi đẩy cửa bước vào.
Hứa Chiêu đóng cửa lại, đỡ kính mắt đi thẳng xuống lầu.
Nàng ấy còn phải đi dặn dò đám người hầu trong biệt thự này một chút, bắt tất cả mọi người không được lên tầng hai.
Còn nữa... bên phía Nữ đế tiền nhiệm, mình cũng phải giúp ứng phó trước đã.
Phòng ngủ Nữ Quân.
Thẩm Hàn vào cửa xong liền đặt hòm thuốc xuống chân.
Cô tháo khẩu trang, tò mò quan sát lĩnh vực riêng tư này của Omega nhà mình.
Phòng ngủ rất rộng, chia thành khu để quần áo, khu trang điểm, khu nghỉ ngơi và phòng tắm rửa.
Ánh đèn dịu nhẹ hắt vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Thẩm Hàn, ánh lên vẻ sáng ngời khác lạ.
"Quân Uyển."
Sau khi tháo khẩu trang, Thẩm Hàn liền ngửi thấy mùi hương mai thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Cô lần theo hương mai tiến lên, vòng qua một dãy tủ, tìm thấy người mình đang nóng lòng muốn gặp nhất.
Khu vực này ánh đèn tương đối tối, Thẩm Hàn ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng đang dựa nghiêng trên ghế sofa.
Nghe thấy tiếng gọi khẽ, bóng dáng kia cũng chỉ hơi động đậy, không có phản ứng quá lớn.
Thẩm Hàn bước hai ba bước đến trước ghế sofa, ngồi xổm xuống, giơ tay chạm vào gò má Cố Quân Uyển.
"Quân Uyển, nàng..."
Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, cùng hương mai lạnh càng rõ rệt hơn ở khoảng cách gần, không ngừng kích thích thần kinh Thẩm Hàn.
Trong cổ họng dường như bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt khiến cô nhất thời không thể nói tiếp.
Cố Quân Uyển vốn chống khuỷu tay nhắm mắt tựa vào tay vịn ghế sofa, cảm nhận được Alpha của mình đến, lúc này mới từ từ mở đôi mắt đẹp ra.
Đôi mắt màu vàng sẫm, chứa đựng ánh nước long lanh, như ngôi sao bí ẩn nhất, liếc nhìn người một cái, dường như có thể hút hồn phách đối phương đi.
Thẩm Hàn lắc mạnh đầu, đầu lưỡi đẩy vào chiếc răng nanh đã lộ ra trong miệng, ghé sát vào đối phương, dịu dàng nói: "Là kỳ phát nhiệt đến rồi sao? Có muốn để Hứa đặc trợ mang thuốc tiêm vào không?"
Vừa dứt lời, môi cô đã dán chặt vào một sự mềm mại mang theo nhiệt độ.
Hơi thở say lòng người của Omega tràn vào môi lưỡi, trực tiếp xóa bỏ chút kiềm chế cuối cùng mà Alpha cố tình giữ lại.
Thẩm Hàn chống hai tay lên đệm ghế sofa, hơi nhổm dậy, nhẹ nhàng vòng tay ôm đối phương vào lòng, làm sâu thêm nụ hôn này giữa hai người.
Cô cảm giác trong tuyến thể sau gáy mình dường như mọc ra một trái tim, đập thình thịch, căng trướng đến mức hơi đau.
Lúc chiều cô mới bùng nổ tin tức tố, giờ bị Omega đang trong kỳ phát nhiệt trêu chọc như thế, căn bản không thu lại được.
Đại quân tuyết tùng tranh nhau ùa ra, xông pha ngang dọc, xâm lược trắng trợn về phía hương mai lạnh gần đó.
Thẩm Hàn trước đây chưa có kinh nghiệm đánh dấu, cảm thấy mình không kiểm soát được tin tức tố, sợ làm tổn thương Omega của mình, cô hoảng hốt buông môi đối phương ra, ấn vào gáy mình, run rẩy lẩm bẩm:
"Quân Uyển, ta... ta..."
Đuôi mắt Cố Quân Uyển nhuốm một vệt đỏ, trong mắt mờ mịt sương mù.
Nàng vòng tay qua cổ Alpha của mình, mềm nhũn kéo đối phương lại gần mình, môi đỏ dán vào tai cô, hơi thở như hoa lan: "Ngốc Alpha, đánh dấu ta."
Năm chữ ngắn ngủi, khiến máu trong tuyến thể Thẩm Hàn sôi sục.
Giọng nói mang theo chút mị hoặc của Cố Quân Uyển, như chìa khóa mở ra một cái van nào đó, giải phóng tất cả sự kìm nén trước đây của Thẩm Hàn ra ngoài.
Dục vọng chiếm hữu trời sinh của Alpha bị kích hoạt vào giờ khắc này, khát vọng nguyên thủy sâu thẳm trong lòng thôi thúc cô muốn lấy thêm nhiều hơn nữa từ Omega.
Thẩm Hàn nâng tay, siết chặt eo mềm của đối phương, ôm Omega nằm lên ghế sofa.
Cô đưa tay gạt mái tóc dài sau gáy Omega, vùi đầu, hôn lên tuyến thể tỏa ra mùi hương mê người kia.
Hai bàn tay nhỏ của Cố Quân Uyển nắm chặt lấy lớp da mềm mại của ghế sofa, nơi tuyến thể như có dòng điện truyền đến.
Đầu óc nàng hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, mọi giác quan đều được điều động tập trung vào một chỗ sau gáy.
Đó là cảm giác xa lạ mà nàng chưa từng cảm nhận được trước đây.
Một sự an ủi chưa từng có.
Hương mai lạnh tràn ngập giữa hai người càng trở nên nồng đậm.
Dưới sự kích thích của cơn sốt tình, Omega bản năng giải phóng tin tức tố, dụ dỗ Alpha của mình.
Đáy mắt Thẩm Hàn đã sớm trở nên tối sầm.
Răng nanh xuyên thủng làn da mỏng manh của tuyến thể, trong khoảnh khắc này, cô cảm giác mình dường như hòa làm một với Cố Quân Uyển.
Cắn vào gáy Cố Quân Uyển, hơi thở của Thẩm Hàn càng trở nên nóng bỏng hơn.
Cô cắn hơi sâu, như muốn nhuộm khí tức của mình lên tất cả hương mai lạnh mà mình chạm vào.
Cố Quân Uyển nằm sấp trên ghế sofa, nức nở.
Cảm giác cực hạn khó tả như sóng thần quét qua tứ chi bách hải của nàng.
Nàng muốn gọi tên Thẩm Hàn, nhưng phát ra lại toàn là những âm thanh vỡ vụn.
Gần mười phút trôi qua, Thẩm Hàn mới từ từ buông lỏng cổ đối phương.
Cố Quân Uyển như người chết đuối tìm lại được không khí để sinh tồn, rưng rưng thở dốc.
Nàng không biết vừa rồi đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy khoảng thời gian này dường như dài vô tận.
Cụp mắt nhìn dấu răng sâu hoắm trên làn da trắng ngần kia, Thẩm Hàn vô cùng xót xa.
Cô không dám chạm vào tuyến thể đối phương nữa.
Cô sợ mình không nhịn được lại cắn thêm một lần.
"Đau không?"
Nghe Alpha nhẹ giọng hỏi bên tai, Cố Quân Uyển lại không còn sức trả lời.
Cơ thể nàng khẽ run, tim đập cực nhanh.
Thẩm Hàn đứng dậy, dang tay bế ngang Omega của mình lên.
"Ghế sofa chật quá, chúng ta lên giường đi."
...
Hứa Chiêu ngồi ở phòng khách tầng một, nhìn đồng hồ đã 8 giờ 30 tối, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Vốn dĩ giờ này, lẽ ra họ đã đến chỗ ở của Nữ đế tiền nhiệm cùng ăn tối rồi.
Giờ xem ra, đoán chừng bữa tối sẽ không ăn nữa.
Hứa Chiêu tuy là Beta, nhưng cũng biết, nếu chỉ là cắn một cái đánh dấu tạm thời, căn bản không cần lâu như vậy.
Có lẽ là sợ cái gì gặp cái đó.
Nàng ấy đang nghĩ về chuyện bên phía Nữ đế tiền nhiệm, điện thoại của đối phương liền gọi tới.
Kết nối xong, giọng nói của Đường Ngữ Tài vang lên trước: "Tiểu Uyển và Thẩm Hàn đều không nghe điện thoại của ta, chuyện này là sao? Lúc đi đường chẳng phải đã nói là sẽ đến ăn cơm sao?"
Nghe câu này, Hứa Chiêu chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.
Đối phương đã hỏi như vậy, nàng ấy cũng không dám tùy tiện nói dối.
Thế là, Hứa Chiêu cân nhắc từ ngữ nói: "Đường lão sư, là thế này, sức khỏe Bệ hạ có chút không được tốt lắm."
Đường Ngữ Tài: "Hả? Bác sĩ xem chưa? Có cần ta qua một chuyến không?"
Y thuật của Đường Ngữ Tài tinh thâm, nàng ấy đưa ra đề nghị như vậy chút nào cũng không đường đột.
Nhưng Hứa Chiêu nào dám mời nàng ấy qua, đành phải kiên trì nói: "Không cần không cần, Đường lão sư, Bệ hạ ngài ấy không có gì đáng ngại, ngài ấy lát nữa chắc là có thể gọi lại cho ngài."
Đường Ngữ Tài lại không ngốc, nghe Hứa Chiêu trả lời, liền biết đối phương đang giả ngây giả ngô với mình.
Nàng ấy thở dài qua điện thoại: "Hứa Chiêu à, tết nhất rồi, ngươi muốn chọc ta giận sao?"
Hứa Chiêu sắp khóc đến nơi rồi.
'Ta nào dám chọc ngài chứ? Ta chỉ là một trợ lý nhỏ, ta cũng khó xử lắm chứ.'
Nếu đầu dây bên kia là Cố Thiên Thu, Hứa Chiêu ngược lại sẽ không che giấu như vậy.
Nhưng Đường lão sư là Alpha, nàng ấy nhắc đến chuyện Nữ Quân phát nhiệt với đối phương cũng không thích hợp lắm.
Lúc này, điện thoại đầu bên kia được Cố Thiên Thu tiếp lấy.
Giọng Nữ đế tiền nhiệm mang theo sự nghi ngờ rõ rệt: "Hứa Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hứa Chiêu nhìn quanh một chút, xác nhận đám người hầu không ở gần đó, lúc này mới đưa tay che ống nghe điện thoại, nhỏ giọng nói:
"Phu nhân, là kỳ phát nhiệt của Bệ hạ đến rồi."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Sau đó, Hứa Chiêu chỉ nghe thấy đối phương hỏi thẳng: "Có Thẩm Hàn ở đó không?"
Hứa Chiêu cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Vâng."
Cố Thiên Thu: "Ta biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro