Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 & 12


Chương 11: Cộng Tác Viên

Bên trong chiến hạm đột kích cỡ trung, Cố Quân Uyển đứng trước màn hình quân sự khổng lồ.

Trên màn hình, những hình ảnh nhảy múa liên tục, chia nhỏ thành nhiều ô hiển thị bố trí quân sự của cả hai phe địch - ta.

Thông tin cuộn chảy trên mười hai ô màn hình thay đổi trong chớp mắt.

Cuối cùng hình thành một bản đồ chiến lược hoàn chỉnh trong đầu Nữ đế chỉ huy.

Cảm giác ấy tựa như thiên địa là bàn cờ, còn sự điều động quân đội của hai bên chính là những quân cờ đen trắng chuẩn bị lao vào chém giết.

Nữ đế Cố Quân Uyển sinh ra để làm người cầm cờ.

Lúc này, một chiến hạm trên bầu trời Cung Hòa Bình phát tín hiệu liên lạc đến vị trí của Cố Quân Uyển.

Giọng nói và hình ảnh 3D của Cố Vũ Vi hiện lên.

"Cố Quân Uyển, ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi muốn khai chiến toàn diện trong lãnh thổ Liên bang sao?"

"Đốt sạch vốn liếng quốc gia? Rồi để Liên bang Tự Do trở thành miếng mồi ngon cho nước khác xâu xé à!"

"Nếu ngươi muốn thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Đánh thì đánh, đừng tưởng ta sợ ngươi!"

Ánh mắt Cố Quân Uyển nhìn chằm chằm vào em gái mình, tay ra hiệu chiến thuật hạ lệnh cho các tháp pháo trên không toàn diện khởi động nạp năng lượng.

Trong hình ảnh 3D, giọng nói của Nữ đế trầm ổn mà sát phạt quyết đoán.

"Thủ lĩnh phản quân loạn chính, ta cho ngươi hai lựa chọn: Một, rút quân khỏi khu vực trực thuộc phía Nam, hai ta tạm thời chia cắt Bắc - Nam để cai trị; Hai, chết tại đây."

Cuộc đàm phán giữa hai người thống trị cao nhất Liên bang được công khai toàn quân.

Ngay hiệp đầu tiên, Cố Vũ Vi đang thở hồng hộc vì tức giận đã rơi vào thế hạ phong.

Dù là quân đội trung thành với Nữ đế hay phản quân đối địch, giờ khắc này đều bị sự quả cảm và khí thế của Nữ Quân làm cho khiếp sợ.

Đứng trên lập trường của Cố Quân Uyển, để đưa ra quyết định chia cắt đất nước, cần phải có sự quyết đoán cực lớn.

Bởi vì, nàng mới là chính thống, nàng mới là người bị phản bội!

Việc nhường lại một nửa khu vực trực thuộc chẳng khác nào thừa nhận tính hợp pháp của phe đối lập sao?

Hơn nữa, câu cuối cùng "Chết tại đây" quả thực quá "bá đạo"!

Lời nói của Cố Quân Uyển khiến Cố Vũ Vi đứng hình toàn tập.

Nàng ta ngẩn người tại chỗ, biểu cảm trên mặt chuyển đổi liên tục giữa vui sướng và nghi ngờ, trông có phần nực cười.

"Ngươi nói thật chứ?" Cố Vũ Vi bước lên một bước, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chỉ tay vào hình ảnh 3D của chị gái, giận dữ quát, "Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Hiện tại ta mới là người nắm nhiều con tin nhất!"

"Ngươi còn một phút để quyết định."

Cố Quân Uyển nói, bước đến trước đài chỉ huy. Sau khi quét mống mắt xác thực, một nút bấm màu đỏ trồi lên mặt bàn.

Bàn tay nàng lơ lửng ngay phía trên nút bấm đó.

Đó là thiết bị kích hoạt hệ thống phóng tên lửa hạt nhân.

Chứng kiến cảnh này, Cố Vũ Vi trố mắt kinh hoàng.

Nàng ta liên tục lùi lại vài bước, được phụ tá bên cạnh nhắc nhở mới nhớ ra mình có lùi cũng vô dụng, bèn vội vàng hét lên: "Khoan đã!"

Bên này, Cố Quân Uyển đã bắt đầu đếm ngược.

Những con số giảm dần không ngừng như tiếng bước chân của tử thần đang đến gần.

Tim mọi người đều nhảy lên cổ họng.

Bởi vì họ biết, Nữ Quân chưa bao giờ nói chơi!

Cố Vũ Vi cảm thấy mình sắp phát điên!

Bản thân nàng ta là Alpha cấp A, Liên bang Tự Do giao vào tay nàng ta mới là lựa chọn tối ưu.

Rõ ràng nàng ta đã cướp được chính quyền, chiếm được cả Cung Hòa Bình tượng trưng cho chính thống, vậy mà vẫn phải cúi đầu trước Omega Cố Quân Uyển kia!

"Ta đồng ý!"

Cố Vũ Vi gào lên để trút cơn giận dữ: "Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy! Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải xưng thần với ta! Rồi tâm phục khẩu phục dâng trả khu vực phía Nam bằng hai tay!"

Những lời kêu gào vô nghĩa này chẳng hề gây chút uy hiếp nào cho Cố Quân Uyển.

Thực tế, việc đại quân áp sát và đếm ngược kích hoạt hạt nhân đều là thế trận nàng bày ra cho ván cờ này.

Liên bang Tự Do là tâm huyết của bao thế hệ đi trước, cũng là niềm hy vọng của hàng tỷ người dân.

Nàng không nỡ để quê hương mình sinh linh đồ thán hơn bất kỳ ai.

Quyết sách chia cắt Bắc - Nam nhìn qua có vẻ như nàng đang phân quyền, chịu thiệt thòi.

Nhưng xét về lâu dài, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Vĩnh viễn không được đi ngược lại xu thế.

Đây là bài học quan trọng nhất mà mẹ nàng - Nữ đế đời trước - đã dạy cho nàng.

"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là lãnh tụ của toàn Liên bang, không phải một thiếu nữ nhiệt huyết!"

...

Có lẽ nhờ nền y học tiên tiến của thế giới này, hoặc do thể chất phục hồi khác thường của Alpha sau khi thức tỉnh.

Nằm trên giường bệnh nửa tháng, Thẩm Hàn đã không còn gì đáng ngại.

Nhưng người mà cô mong ngóng gặp mặt cả ngày lẫn đêm vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Cố Quân Uyển bận rộn với trăm công nghìn việc, hoàn toàn không dứt ra được.

Bàn giao, thanh lọc đội ngũ, chọn địa điểm đóng quân, trấn an người dân, ngoại giao răn đe... Mỗi việc đều tiêu tốn tâm lực cực lớn của nàng.

Một ngày nọ, vừa tiếp kiến xong đoàn sứ giả ngoại giao, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Hứa Chiêu: "Hôm nay có phải ngày Thẩm Hàn xuất viện không?"

"Vâng thưa Nữ Quân, ta đã sắp xếp người đi đón nàng rồi, ngài không cần lo lắng."

Nghe vậy, bước chân Cố Quân Uyển khựng lại. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh người kia nắm chặt ngón tay mình trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng trước.

Nàng đưa tay vén tóc mai, giấu đi vành tai đang nóng lên dưới làn tóc.

Lúc này mới nhẹ giọng phân phó: "Ngươi tự mình đi một chuyến đi, tiện thể đưa thẻ căn cước cho nàng ấy luôn."

Hứa Chiêu thoáng sững sờ.

Nàng ấy cảm thấy việc này không cần mình phải đích thân đi làm, mình ở lại bên cạnh giúp Nữ Quân xử lý công việc mới là giải pháp tối ưu.

Tất nhiên, nàng ấy sẽ không nói ra điều đó.

Mệnh lệnh của Nữ Quân là không thể nghi ngờ.

Mặt khác, nàng ấy cũng rất muốn xem thử vị Alpha khiến Nữ Quân để tâm đến thế rốt cuộc là người như thế nào.

Bệnh viện nơi Thẩm Hàn nằm đúng lúc ở khu vực trực thuộc thứ tư phía Nam.

Hứa Chiêu ngồi xe bay quân dụng, hơn một giờ sau đã tới nơi.

Lúc đó, nhân viên được phân công đi đón Thẩm Hàn vẫn còn đang trên đường.

Nhận được lệnh mới, người đó liền chuyển hướng đi làm việc khác.

Thẩm Hàn quan sát người phụ nữ mặc đồ công sở chỉn chu trước mặt, cảm thấy trên người đối phương cũng toát lên vẻ thanh lãnh quen thuộc.

Không biết có phải do ở bên cạnh Cố Quân Uyển lâu ngày hay không.

Sự thanh lãnh của Cố Quân Uyển là vẻ kiêu hãnh toát ra từ trong cốt tủy, còn Hứa đặc trợ trước mắt thì thuộc kiểu lạnh lùng, cứng nhắc, làm việc công tư phân minh.

Tiếp xúc mang lại cảm giác rất xa cách.

Trong khi Thẩm Hàn nhìn chằm chằm đối phương, Hứa Chiêu cũng âm thầm đánh giá cô.

Vẻ mặt nàng ấy bình tĩnh, nhưng nội tâm lại tràn đầy kinh ngạc.

Vị Alpha trước mắt này rất khác so với tưởng tượng của nàng ấy.

Trên người đối phương không có cảm giác ưu việt bẩm sinh của Alpha cấp S, khi nói về chủ đề liên quan đến Nữ Quân cũng không có vẻ kính sợ vốn có.

Đối phương mang lại cảm giác vừa ôn hòa vừa tùy hứng, dáng vẻ vô hại ấy thực sự khiến người ta khó tin rằng cách đây không lâu cô đã dùng chính khúc xương gãy của mình đâm thủng họng kẻ thù.

Thẩm Hàn bị nhìn chằm chằm nên có chút ngại ngùng.

Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Hứa đặc trợ, ngươi có túi đựng tài liệu hay cái gì tương tự không?"

Hứa Chiêu thu hồi ánh mắt, đẩy gọng kính, rất nhanh tìm được một chiếc túi kẹp trong suốt đưa cho đối phương.

Nàng ấy hơi tò mò, không biết đối phương muốn đựng cái gì.

Dường như đọc được sự tò mò của Hứa Chiêu, Thẩm Hàn kéo ngăn kéo đầu giường ra, vừa nhét những tấm thiệp vào túi kẹp, vừa nói: "À, đây đều là quà các nhân viên y tế tặng ta trong thời gian nằm viện."

Tròng kính mỏng trên sống mũi Hứa Chiêu lóe lên tia sáng khó hiểu.

Nàng ấy nhìn chằm chằm vào những tấm thiệp đầy màu sắc trong túi kẹp trong suốt, hỏi như bâng quơ: "Y tá trẻ tặng à?"

"Hình như thế." Thẩm Hàn lắc lắc túi kẹp, bồi thêm một câu, "Ta cũng không để ý lắm."

Hứa Chiêu nhớ lại mấy cô y tá Omega mình vừa gặp ở cửa, nhàn nhạt nói: "Thu dọn xong rồi thì đi thôi."

...

Không gian bên trong xe bay quân dụng khá rộng rãi.

Thẩm Hàn và Hứa Chiêu ngồi đối diện nhau, ở giữa còn có lối đi rộng chừng nửa mét.

"Ta có thể xem những món quà đó của ngươi không?" Hứa Chiêu lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Biết đối phương ám chỉ những tấm thiệp trên tay mình, Thẩm Hàn đưa cả túi kẹp sang.

"Xem đi, ta thấy bệnh viện đó làm công tác quan tâm nhân văn tốt thật đấy, có cơ hội ta cũng định đáp lễ họ món quà tương tự."

Nghe Thẩm Hàn nói vậy, đôi mắt sau tròng kính của Hứa Chiêu hơi nheo lại.

Nhưng khi mở thiệp ra, thấy bên trên toàn là lời chúc bệnh nhân sớm bình phục, vẻ mặt nàng ấy mới giãn ra vài phần.

Lúc này, lại nghe Thẩm Hàn nói tiếp: "Ngươi xem, ta tặng họ một lá cờ thi đua được không? Bên trên viết 'Diệu thủ hồi xuân, chăm sóc người bị thương tận tình'."

Hứa Chiêu lật nhanh hết các tấm thiệp, thấy không có nội dung mập mờ nào, lúc này mới ngước mắt nhìn đối phương một cách kỳ quái: "Tặng cờ thi đua? Ngươi nghiêm túc đấy à?"

"Đương nhiên, ta đâu thể nhét phong bì cho họ được? Túi ta chả có đồng nào, tiền viện phí cũng là bạn học Cố trả mà."

Nhận ra ba chữ "bạn học Cố" là chỉ Nữ Quân nhà mình, Hứa Chiêu cảm thấy hơi choáng váng.

Nàng ấy im lặng một lát, rồi lấy từ trong cặp táp ra một tấm thẻ màu đen tinh xảo.

Đưa ra đồng thời nói: "Cái này ngươi giữ cẩn thận, thông tin cá nhân và quyền hạn ra vào nơi ở của ngươi đều nằm trong thẻ này."

Thẩm Hàn vui vẻ nhận lấy thẻ căn cước của mình.

Trên mặt thẻ dường như còn vương lại chút hương mai lạnh.

Cô cầm tấm thẻ đen nhỏ lên ngắm nghía, cười hỏi: "Ta sẽ ở cùng khu với bạn học Cố sao? Vậy thân phận hiện tại của ta là gì đây?"

Hứa Chiêu: "Cộng tác viên."

Thẩm Hàn: "???"

...

Trở về khu căn cứ, Hứa Chiêu sắp xếp người khác đưa Thẩm Hàn đi làm quen môi trường, còn mình thì về thẳng khu làm việc để báo cáo.

Thẩm Hàn biết Cố Quân Uyển dạo này cực kỳ bận, nên tự sắp xếp ổn thỏa cho bản thân, cố gắng không gây thêm phiền phức cho đối phương.

Cứ tưởng hôm nay không được gặp nàng nữa, ai ngờ đâu, khi màn đêm buông xuống, đối phương lại xuất hiện ngay tại ký túc xá của cô!

Ký túc xá của Thẩm Hàn nằm trong một tòa chung cư cao cấp trong khu căn cứ.

Tầng 52, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.

Mọi vật dụng trong nhà đều mới tinh, không hề có dấu vết người khác từng sử dụng.

Khi Cố Quân Uyển bước vào, hương mai lạnh thấm vào ruột gan cũng theo đó ùa vào, nhuộm lên căn phòng thiếu hơi người một sự ấm áp đặc biệt.

Hôm nay Cố Quân Uyển mặc chiếc váy trắng viền ren, vai và thân váy thêu những họa tiết bí ẩn bằng chỉ vàng, khiến nàng trông vừa cao quý vừa huyền bí.

Thẩm Hàn nhìn xuống chiếc tạp dề hình gấu con trên người mình chưa kịp cởi, cảm thấy một sự quê nhẹ.

Cô hơi ngượng ngùng lau tay vào hai cái tai gấu bên hông tạp dề, tìm chuyện để nói: "Bạn học Cố, ngươi ăn cơm chưa?"

----

Lời tác giả:

Thẩm Hàn: Đã nói là trai lơ mà?



Chương 12: Văn Phòng Nữ Quân

Lúc gõ cửa, Cố Quân Uyển vốn còn mang theo chút lo lắng vô hình.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Thẩm Hàn, chút thấp thỏm cỏn con ấy nhanh chóng tan biến.

"Ăn rồi." Nàng vừa thay đôi dép lê mới toanh mà đối phương lấy ra, vừa trả lời.

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi tha thiết của Thẩm Hàn, nàng bồi thêm một câu: "Nhưng ta vẫn có thể ngồi ăn thêm một chút với ngươi."

Thẩm Hàn lập tức hớn hở lao vào bếp.

Khi xuất hiện trở lại, chiếc tạp dề hình gấu con đã biến mất.

Trên tay cô bưng một bát mì to và một bát mì nhỏ, giọng điệu cầu được khen ngợi: "Lâu lắm rồi không vào bếp, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

Cố Quân Uyển nhìn chằm chằm vào bát mì nước trong veo, hỏi: "Ngươi bị lỡ bữa tối ở nhà ăn à?"

Nghe vậy, Thẩm Hàn ngẩn người.

"Ta được đi ăn ở nhà ăn à? Hứa đặc trợ không nói cho ta biết."

Cố Quân Uyển hơi nhíu mày, im lặng nhận lấy bát mì nhỏ trên tay đối phương, không nói thêm gì nữa.

Cùng lúc đó.

Hứa Chiêu đang đứng trước cửa thang máy tầng 52 của tòa chung cư, bỗng hắt hơi một cái rõ to.

Bát mì Dương Xuân trông có vẻ bình thường, nhưng nước dùng tươi ngon, hành lá xanh mướt.

Hương vị quả thực ngon đến lạ thường!

Tuy nhiên, Omega vốn ăn ít, lại thêm Cố Quân Uyển đã ăn tối rồi mới đến, nên bát mì nhỏ mới vơi đi một nửa, nàng đã buông đũa.

Ngược lại, Thẩm Hàn đang đói bụng, lại ngửi thấy mùi hương mai lạnh tràn ngập căn phòng, càng chịu ảnh hưởng sâu sắc của cái gọi là "tú sắc khả xan".

Cô nhìn bát mì trên tay ngọc ngà của đối phương, ướm lời: "Ta vẫn chưa no."

Cố Quân Uyển nhất thời chưa kịp phản ứng, đang định gọi điện bảo Hứa Chiêu đặt thêm đồ ăn mang lên, thì bát sứ trong tay đã bị đối phương nhẹ nhàng lấy đi.

Lòng bàn tay Thẩm Hàn hơi lạnh, nhưng khi lướt qua mu bàn tay Cố Quân Uyển lại mang theo tia nóng rực.

Cô ăn sạch phần mì còn lại của Nữ đế Omega.

Vị giác cảm nhận được toàn là hương mai lạnh thanh tao, u nhã.

Hương tuyết tùng dịu dàng xâm nhập qua bàn ăn, vành tai Cố Quân Uyển ửng hồng, không dám nán lại thêm nữa.

Nàng vốn định nói rất nhiều chuyện với Thẩm Hàn, cũng có vài câu hỏi muốn hỏi đối phương.

Nhưng giờ xem ra, dường như không cần thiết nữa.

Đối phương trước kia làm gì? Làm sao luyện được bản lĩnh giết địch như vậy?

Những câu hỏi đó không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần đối phương nguyện ý ở lại bên cạnh nàng.

Thế là đủ rồi.

Thẩm Hàn lưu luyến tiễn nàng ra cửa thang máy riêng, nhìn theo nàng cùng trợ lý rời đi.

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, ngăn cách tầm mắt và hương mai lạnh của cô, Thẩm Hàn mới quay trở lại căn hộ.

...

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Thẩm Hàn đã mò mẫm quen thuộc hầu hết khu vực trong căn cứ.

Điều khiến cô kinh ngạc là quyền hạn của chiếc thẻ căn cước mà Cố Quân Uyển cấp cho cô cao vượt sức tưởng tượng.

Cô không chỉ được tự do ra vào phần lớn các nơi.

Ngay cả khu giam giữ duy nhất trong căn cứ cũng có thể tùy ý ra vào.

Biết tin Mã Hạo Vũ vẫn bị giam giữ ở đó, cô lập tức quẹt thẻ chạy tới.

Mã Hạo Vũ bị nhốt riêng trong một phòng biệt giam.

Điều kiện không tệ, chỉ là bị mất tự do.

Thấy Thẩm Hàn lành lặn xuất hiện bên ngoài song sắt, Mã Hạo Vũ bật dậy từ chiếc giường hợp kim.

"Lão đại! Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta nghe nói đêm đó ngươi bị thương nặng lắm, gãy hết cả xương, Nữ Quân bệ hạ phải khẩn cấp điều động nguồn lực y tế tốt nhất toàn Liên bang mới giật ngươi lại từ tay Diêm Vương!"

"..."

Gã đặc công nhỏ con nói liến thoắng, khí thế mười phần, hỏi han tới tấp như súng liên thanh khiến Thẩm Hàn chóng cả mặt.

Cô tựa vào song sắt, hất cằm về phía người bên trong: "Đâu có khoa trương thế, xương cốt cũng chỉ gãy gần hết thôi mà."

Mã Hạo Vũ: "???" Ngươi đang khoe khoang trá hình với ta đấy à?

Trong khi hai người đang nói chuyện qua song sắt.

Hứa Chiêu gõ cửa bước vào văn phòng Nữ Quân, báo cáo việc Thẩm Hàn đi "thăm tù".

Không phải Hứa Chiêu suốt ngày rình rập Thẩm Hàn.

Chẳng qua nàng ấy biết Nữ Quân vốn định đợi thời cơ chín muồi sẽ để Thẩm Hàn tự mình đi đón gã đặc công kia ra.

Sau đó thuận lý thành chương đẩy gã đặc công nhỏ con đó về phía Thẩm Hàn.

Nào ngờ, đối phương lại tự chạy đến phòng giam thăm nom trước.

Hứa Chiêu lo việc này sẽ làm đảo lộn kế hoạch của Nữ Quân nên mới bất đắc dĩ báo cáo ngay.

Cố Quân Uyển đặt bút máy xuống, gấp tài liệu lại, suy nghĩ một chút rồi bảo trợ lý: "Kết nối camera phòng giam cho ta."

Nàng không phải muốn giám sát hành động của đối phương.

Mà là trong lòng có chút tò mò, cuộc gặp gỡ của hai Alpha đó sẽ như thế nào?

Liệu có màn "tay bắt mặt mừng" của những người cùng chung chí hướng sau khi trải qua sinh tử không?

Hứa Chiêu nhanh chóng mở máy tính bảng, đặt màn hình lên bàn làm việc của Nữ Quân.

Đồng thời, nàng ấy cũng vươn cổ tò mò nhìn theo.

Trong màn hình, Thẩm Hàn thản nhiên móc bao thuốc lá từ túi áo ra.

Cô ngậm một điếu trước, châm lửa bằng tay không, rít hai hơi tùy ý, rồi đưa nó qua song sắt cho Mã Hạo Vũ.

Gã đặc công nhỏ con thay đổi hẳn vẻ ủ rũ thường ngày, vui vẻ nhận lấy điếu thuốc của Thẩm Hàn, nhét ngay vào miệng rít lấy rít để.

Cố Quân Uyển: "..."

Hứa Chiêu tròn mắt, lén nhìn sắc mặt Nữ Quân nhà mình, rồi thầm mặc niệm cho Thẩm Hàn.

"Ngươi nói xem, nếu kết nối cả tín hiệu âm thanh thì có ổn không?"

Nghe Nữ đế nói câu này, Hứa Chiêu lập tức hiểu ý ấn nút bật âm thanh.

Và bình tĩnh trả lời: "Sẽ không sao đâu ạ."

Giọng nói của Mã Hạo Vũ vang lên trước tiên.

"Lão đại, hay là ngươi đi nói giúp với Nữ Quân một tiếng, thả ta ra đi."

Thẩm Hàn sững sờ, hỏi lại: "Ta có thể đưa ra yêu cầu kiểu đó với nàng ấy sao?"

Mã Hạo Vũ tò mò huých khuỷu tay vào song sắt: "Chứ còn gì nữa, lão đại, ngươi đừng giấu ta, chẳng phải ngươi là 'trai lơ' của Nữ Quân sao?"

Nghe vậy, Thẩm Hàn lập tức nhíu mày, nghiêm giọng quát: "Ngươi nghe ai nói bậy bạ thế!"

Mã Hạo Vũ nhìn nụ cười tràn đầy trên gò má đối phương mà hoang mang tột độ.

'Không phải! Cái nụ cười đó rõ ràng là đang rất sướng mà? Sao lại còn quát mình?'

Chưa kịp để hắn định thần lại, Thẩm Hàn đã ho nhẹ nói: "Chuyện kiểu này, đừng có đi rêu rao linh tinh bên ngoài."

Mã Hạo Vũ gật đầu như gà mổ thóc.

Trong văn phòng Nữ đế.

Cố Quân Uyển: "..."

Hứa Chiêu: "..."

Hai người trong phòng giam tán gẫu thêm một lúc, Thẩm Hàn liền rời đi.

Trước khi đi, cô còn ném hộp thuốc trong túi cho đối phương: "Cầm lấy, thuốc 'Hiên Hạ' ngươi thích nhất đấy."

Mã Hạo Vũ ôm hộp thuốc cười tít mắt.

Trong văn phòng.

Hứa Chiêu khẽ hỏi: "Bệ hạ, có cần tịch thu bao thuốc đó không ạ?"

Dù sao phòng giam là nơi giam giữ tội phạm, lại còn được hút thuốc thì ra thể thống gì.

Cố Quân Uyển dời mắt khỏi màn hình, lắc đầu: "Không cần, Thẩm Hàn không để lại lửa cho hắn."

Lúc này Hứa Chiêu mới sực nhớ ra.

Vừa rồi khi Thẩm Hàn châm thuốc, không hề dùng bất kỳ dụng cụ tạo lửa nào, chỉ là động tác của đối phương quá thành thục nên nàng ấy mới bỏ qua chi tiết đó.

Vị đặc trợ vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nay biểu cảm lại trở nên phong phú.

Nàng ấy vỗ tay, giọng nói lộ vẻ kích động: "Nói vậy là, Thẩm Hàn không chỉ là một Alpha cấp S có thân thủ phi phàm, mà còn là người thức tỉnh dị năng hệ Hỏa!"

Khóe môi Cố Quân Uyển cong lên một đường cong động lòng người, mỉm cười nhìn trợ lý: "Ừ, chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài."

...

Lại vài ngày nữa trôi qua.

Trưa hôm đó, Thẩm Hàn đang xếp hàng mua cơm ở nhà ăn.

Đang di chuyển theo hàng người, một giọng nói thanh đạm nhưng nghiêm nghị vang lên phía sau bên trái cô.

"Thẩm Hàn, đi theo ta đến văn phòng hành chính một lát."

Đột nhiên nghe thấy giọng Hứa Chiêu, Thẩm Hàn giật mình, nhưng rất nhanh chuyển thành vui mừng.

Cô biết, Cố Quân Uyển đang tìm mình.

Cô bưng khay cơm trống bước ra khỏi hàng, cười hỏi đối phương: "Các ngươi ăn cơm chưa?"

Hứa Chiêu không bao giờ tán gẫu chuyện riêng tư về Nữ Quân ở nơi công cộng.

Nàng ta đón lấy khay cơm trên tay Thẩm Hàn, thuận tay đưa cho trợ thủ phía sau, nói tiếp: "Đi trước đã, chính sự quan trọng."

Trong lúc hai người nói chuyện, cả nhà ăn im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Thực tế, ngay từ khi Hứa Chiêu bước vào cửa nhà ăn, từng nhóm người đã ngừng nói chuyện.

Hứa đặc trợ bên cạnh Nữ Quân bệ hạ, trong căn cứ này không ai là không biết.

Vì thế, khi mọi người nhìn thấy Hứa đặc trợ đưa tay cầm khay cơm cho Thẩm Hàn, ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

Sự im lặng bao trùm cả hội trường kéo dài cho đến khi Hứa Chiêu dẫn người rời đi.

Cả nhà ăn lúc này mới bùng nổ những tiếng xì xào bàn tán.

"Người vừa nãy là ai thế? Lại còn được Hứa đặc trợ đích thân đến đón!"

"Ta biết làm sao được, dạo này trong căn cứ xuất hiện nhiều gương mặt mới lắm."

"Các ngươi bảo xem, Hứa đặc trợ đến tìm người, liệu có phải đưa nàng đi gặp Nữ Quân bệ hạ không?"

"Hâm à! Sao có thể chứ! Đoán già đoán non vớ vẩn."

...

Khoảng 15 phút sau, Thẩm Hàn được đưa đến văn phòng của Cố Quân Uyển.

Hứa Chiêu biết ý lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên nhắc Nữ đế nửa giờ sau có cuộc họp.

"Ngươi ngồi chờ ta một lát nhé." Giọng Cố Quân Uyển hơi mệt mỏi và lơ đãng vang lên.

Nói xong, cả văn phòng chỉ còn lại tiếng ngòi bút máy chạy sột soạt trên giấy.

Thẩm Hàn không ngồi xuống như lời đối phương bảo.

Cô đi đến trước bàn làm việc, nhìn người phụ nữ đang phê duyệt công văn, phát hiện mấy ngày không gặp, đối phương dường như gầy đi trông thấy.

Có chút đau lòng.

Cố Quân Uyển dường như không chú ý đến việc đối phương đã đến gần, vẫn đang cắm cúi làm việc.

Cổ áo sơ mi trắng của Nữ đế hơi mở rộng, từ góc độ của Thẩm Hàn, vừa vặn nhìn thấy một đoạn xương quai xanh lấp ló bên trong.

Đường cong trắng ngần tao nhã ấy tựa như thiên nga cao quý.

Có người nói, xương quai xanh là nơi thể hiện vẻ đẹp của người phụ nữ rõ nhất.

Thẩm Hàn cảm thấy, Cố Quân Uyển lúc này quả thực đẹp đến nao lòng.

Nữ đế đang toàn tâm toàn ý giải quyết nốt công việc cuối cùng, bỗng nhiên bị một làn hương tuyết tùng bao phủ.

Dây đàn thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày qua, trong khoảnh khắc này được thả lỏng hoàn toàn.

Nàng từ từ dừng bút, hơi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt đầy lưu luyến.

Alpha dáng người cao gầy đứng đó, rực rỡ như ánh mặt trời lúc bình minh, ấm áp và nóng bỏng!

----

Lời tác giả: Tôi đến rồi! Nhanh nhanh nhanh, bình luận lấy ra ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro