Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107 & 108


Chương 107: Ngủ Chung Gối

Ôm một bụng tò mò tiêm xong thuốc ức chế cho Thẩm Hàn, Hứa Chiêu liền xách cặp rời đi.

Trên đường đến biệt thự, nàng ấy còn hơi lo lắng cho Nữ Quân nhà mình.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hàn, nàng ấy lại cảm thấy sự lo lắng của mình thực sự hơi thừa thãi.

'Thẩm Hàn chắc chắn sẽ chăm sóc Nữ Quân chu đáo từng li từng tí.'

Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi Thẩm Hàn trở lại khu vực tầng hai, liền đi thẳng vào phòng vệ sinh, hứng một chậu nước nóng lớn, bưng về phòng ngủ chính nơi Cố Quân Uyển đang ở.

Omega trên giường đã ngủ say, Thẩm Hàn định lau người đơn giản cho đối phương.

Ban ngày ở trong phòng chỉ huy kín mít suốt cả ngày, lau qua một chút sẽ ngủ ngon hơn.

Da thịt Cố Quân Uyển mịn màng trắng nõn, như tuyết, như ngọc.

Chỉ dựa vào khí chất cũng đủ toát lên vẻ cao quý và xinh đẹp.

Vì thế, nàng thường ngày chỉ trang điểm khi tham dự sự kiện hoặc tiếp kiến sứ giả nước ngoài, công việc và sinh hoạt thường ngày chỉ cần dưỡng da thông thường.

Thẩm Hàn vắt chiếc khăn mềm thấm nước trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng như lông vũ lau qua gò má Cố Quân Uyển.

Cổ Omega vô cùng nhạy cảm, Thẩm Hàn sợ đánh thức đối phương nên không tiếp tục lau chỗ đó.

Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm rõ nét và đường cong cổ duyên dáng của đối phương, ngọn lửa dục vọng vừa mới bị đè xuống cách đây không lâu, lúc này lại có dấu hiệu nhen nhóm trở lại.

Nội tâm đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Thẩm Hàn vẫn không nhịn được.

Cô ghé đầu vào bên gáy Cố Quân Uyển, lén ngửi hương mai lạnh của đối phương.

Cô cố gắng không để môi hoặc chóp mũi chạm vào làn da tuyết trắng của đối phương.

Chỉ để lộ hai chiếc răng nanh khoa trương, dừng lại bên cổ Omega vài phút, lúc này mới lưu luyến dời đi.

Trong thoáng chốc, Thẩm Hàn cảm thấy mình giống như những con ma cà rồng lẻn vào phòng con người trong phim ảnh.

Muốn cắn vào cổ con mồi, dùng sự ngọt ngào chảy trong cơ thể đối phương để dập tắt ngọn lửa dục vọng của mình.

Trì hoãn một lúc như vậy, nhiệt độ nước trong chậu đã giảm xuống.

Cô đành phải đi sang phòng vệ sinh bên cạnh lần nữa, thay nước nóng mới.

Phòng ngủ chính tuy cũng có nhà vệ sinh riêng cách âm, nhưng cửa thiết kế dạng kéo đẩy.

Cân nhắc đến việc đóng mở cửa đều sẽ phát ra tiếng động, Thẩm Hàn liền không sử dụng.

Những chỗ cần lau cho Cố Quân Uyển thực ra cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mặt, tay và hai chân.

Gò má, bàn tay đã xử lý xong.

Cuối cùng đến phần chân, động tác của Thẩm Hàn càng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau khi cởi tất ra, một đôi chân ngọc tinh xảo bất ngờ hiện ra trước mắt Alpha.

Đôi chân dưới ánh đèn mịn màng trắng nõn, hình dáng trong suốt như pha lê, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Tim Thẩm Hàn đập "thình thịch" điên cuồng mất kiểm soát.

Cô cũng không biết mình bị làm sao, một bên thầm mắng mình lưu manh trong lòng, một bên lại không quản được đôi mắt cứ dán chặt vào chân ngọc của Cố Quân Uyển không rời.

Những đầu ngón chân xinh xắn kia như vũ khí chết người, sức hấp dẫn và lực sát thương đều đạt đến mức tối đa, giẫm lên trái tim Thẩm Hàn, "giết" cô không còn chút sức kháng cự nào.

Có lẽ do để chân trần bên ngoài hơi lâu, Cố Quân Uyển vô thức cử động.

Những ngón chân hồng hào như những tiểu ác ma, toát lên vẻ gợi cảm tột cùng.

Thẩm Hàn cảm giác máu toàn thân mình sắp bốc cháy.

Vừa mới tiêm thuốc ức chế, giờ phút này dường như cũng không kìm được cơn nóng rực dưới đáy lòng.

Cô vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn thêm vào chân Cố Quân Uyển nữa.

Nhanh chóng nhưng không kém phần tỉ mỉ lau sạch sẽ "tác phẩm nghệ thuật" quyến rũ trước mắt, rồi vội vàng đưa vào trong chăn.

Làm xong những việc này, Thẩm Hàn phát hiện mình thực sự đã toát mồ hôi hột.

Cô đi đến đầu giường, cụp mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của Omega nhà mình, lại phát hiện đối phương ngủ không được yên giấc lắm.

Lúc nãy lau mặt cho Cố Quân Uyển, đối phương còn ngủ rất yên bình và tĩnh lặng.

Lúc này, đôi lông mày dài của nàng chẳng biết từ lúc nào đã hơi nhíu lại.

Đúng lúc này, Cố Quân Uyển nhẹ nhàng trở mình, từ tư thế nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng về phía Thẩm Hàn.

Một tay nàng nắm chặt góc chăn, dáng người dưới lớp chăn mềm cũng từ duỗi thẳng chuyển sang co quắp.

Thẩm Hàn vốn định lau người cho Cố Quân Uyển xong sẽ ra ghế sofa lười ở góc phòng ngủ tạm một đêm.

Nhưng bây giờ, cô lại có suy nghĩ khác.

Lặng lẽ mở tủ quần áo, Thẩm Hàn chọn một bộ đồ ngủ cotton cỡ lớn hơn một chút, sau đó đi sang phòng vệ sinh bên cạnh.

Trong biệt thự đồ dùng sinh hoạt được chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Thẩm Hàn hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề đồ lót thay giặt, đồ vệ sinh cá nhân.

Sấy khô tóc, cô mặc đồ ngủ trở lại phòng ngủ chính.

'Ta chỉ ôm Quân Uyển ngủ một giấc thôi, không làm gì cả, chắc không sao đâu nhỉ?'

'Dù sao, trông nàng ngủ không ngon lắm, nhỡ lát nữa nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, có thể sẽ rất khó ngủ lại.'

Làm công tác tư tưởng cho bản thân hồi lâu, Thẩm Hàn mới đi đến bên kia giường lớn, vén một góc chăn, chui vào.

Khoảnh khắc nằm lên, chiếc đệm giường lập tức lún xuống nhẹ.

Thẩm Hàn nhích từng chút một vào giữa giường, cũng không dám cử động tiếp nữa.

Cố Quân Uyển ngủ ở vị trí khá sát mép giường, nếu cô cố tình sán lại gần, không chỉ dễ làm người ta tỉnh giấc, mà còn dọa người ta sợ.

Thế là, Alpha cứ nằm thẳng đơ ngay ngắn ở chính giữa chiếc giường lớn.

Mấy phút sau, cô lại nghiêng người, nhìn chằm chằm vào gáy Omega của mình.

Lúc này, trong phòng ngủ chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, ánh sáng cũng được chỉnh xuống mức hơi tối.

Từ góc độ của Thẩm Hàn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài quyến rũ của Omega xõa trên gối, và một vành tai nhỏ nhắn lấp ló trong làn tóc.

Cô hoàn toàn tỉnh ngủ.

Xung quanh đâu đâu cũng vương vấn mùi hương của Omega.

Thẩm Hàn càng giục mình ngủ sớm trong lòng, vỏ não lại càng hưng phấn.

Đến cuối cùng, cô dứt khoát bỏ cuộc.

Lúc này, Cố Quân Uyển trở mình, thế mà lại dịch người về phía Thẩm Hàn.

Thần kinh Thẩm Hàn căng lên trong nháy mắt.

Mượn động tác trở mình của đối phương, cô nhanh chóng vươn tay, vớt lấy cơ thể gần trong gang tấc vào lòng mình.

Đột nhiên bị nguồn nhiệt bao bọc khiến Cố Quân Uyển cảm thấy bất an.

Nàng bắt đầu có hành động giãy giụa, dường như giây tiếp theo sẽ tỉnh lại.

Thẩm Hàn vội vàng thả ra một chút tin tức tố.

Đồng thời vuốt ve tấm lưng gầy yếu của đối phương, để Omega trong lòng có thể nhanh chóng thích nghi với tình trạng hiện tại.

Có lẽ do hơi thở của Alpha có tác dụng, hoặc có lẽ cái ôm quen thuộc khiến Cố Quân Uyển cảm thấy rất an toàn.

Giãy giụa nhẹ vài cái, cuối cùng nàng rúc vào lòng Thẩm Hàn tiếp tục giấc ngủ.

Cảm nhận được cơ thể đối phương thả lỏng trở lại, trong lòng Thẩm Hàn có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Cô nhẹ nhàng tì cằm lên đỉnh đầu đối phương, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau liền ngủ say.

...

Cùng lúc đó.

Ẩn náu trong một khách sạn ba không cũ kỹ, Lý Kiến Nghiệp mặt mày âm trầm, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.

Bên cạnh hắn ngoài một Bạch Nghĩ, cũng không có nhân viên nào khác đi theo.

Đúng như Cố Quân Uyển từng nói với Cố Vũ Vi, hắn ngay cả người của mình cũng không dám tùy tiện tin tưởng.

Mấy tên hộ vệ tiếp ứng đợi bên ngoài bãi đỗ xe, trước khi hắn đến khách sạn này đã bị phái đi thực hiện nhiệm vụ nghi binh.

"Đúng! Tất cả mọi người ở cơ quan khu vực trực thuộc phía Bắc, toàn bộ chạy đến cứ điểm bí mật ở cảng phía Đông khu vực trực thuộc thứ ba chờ lệnh tiếp ứng, phải nhanh lên, xuất phát ngay lập tức!"

Cúp cuộc điện thoại cuối cùng, Bạch Nghĩ đúng lúc đưa một chén trà nóng tới.

Lý Kiến Nghiệp nhận lấy nhưng không uống, não bộ hắn vận hành không ngừng nghỉ, phân tích những thủ đoạn ứng phó mà Cố Quân Uyển có thể áp dụng.

Đối phương trong tình huống mất đi quyền kiểm soát trực tiếp khu vực trực thuộc phía Bắc, vẫn có thể ép hắn đến mức phải trốn chui trốn lủi như bây giờ, đây là điều Lý Kiến Nghiệp trước đó chưa từng nghĩ tới.

"Cố Vũ Vi đúng là một đứa ngu xuẩn! Biết con ranh này không gánh vác nổi trọng trách, sớm biết vậy lúc đảo chính nên âm thầm trừ khử nàng ta đi cho rồi!"

"Nó vậy mà nghe theo mệnh lệnh của chị nàng phong tỏa toàn diện ta, nàng ta tưởng chuyện này kết thúc xong, chị nàng còn có thể trả lại nguyên vẹn chủ quyền cho nàng ta sao? Ngu xuẩn hết thuốc chữa!"

Bạch Nghĩ quỳ ngồi bên cạnh hắn, ôn nhu nói: "Trưởng quan, đừng nóng vội."

"Cố Vũ Vi dễ bị lừa, nhưng Du Kiêu bên cạnh nàng ta thì không, bà ngoại và mẹ các nàng đều thua dưới tay ngài, ta tin ván cờ này người chiến thắng cuối cùng, vẫn sẽ là ngài."

Lý Kiến Nghiệp gật đầu: "Những năm này vất vả cho ngươi rồi, đáng tiếc Hồng Hồ và Hắc Thử không thể tiếp tục đồng hành."

"Nếu ta có thể đưa tất cả các ngươi về nước Doanh, sau này sống cùng nhau như người một nhà, thì tốt biết mấy."

Bạch Nghĩ cụp mắt: "Đúng vậy, những năm tháng sống cùng trưởng quan, thật tươi đẹp."

...

8 giờ 30 phút sáng.

Cố Quân Uyển tỉnh lại từ giấc ngủ say.

Đây là đêm nàng ngủ ngon nhất trong mấy tháng gần đây, đến mức đồng hồ sinh học của nàng cũng mất hiệu lực.

Giờ này mọi khi, nàng đã bước vào trạng thái làm việc rồi.

Tư duy vừa trở lại, Cố Quân Uyển liền cảm thấy có gì đó không đúng!

'Hình như nàng vẫn còn mặc quân phục, hơn nữa, ký ức cuối cùng tối qua của nàng lẽ ra phải ở khu vực ghế sofa chứ không phải phòng ngủ!'

'Kinh khủng hơn là, nàng còn đang ôm một người!'

Cảm giác hoảng sợ xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt.

Nhưng ngay sau đó, sự hoảng sợ trong lòng liền chuyển thành xấu hổ.

Căn bản không cần nhìn, Cố Quân Uyển đã biết người mình ôm là ai.

Hơi thở độc quyền của Alpha nhà mình, nàng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Thêm một điểm nữa, nếu không phải là Thẩm Hàn, nàng cũng không thể ngủ suốt đêm mà không có chút cảnh giác nào.

"Tỉnh rồi à?"

Nghe giọng nói hơi khàn của Alpha, Cố Quân Uyển càng cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng không dám ngước mắt nhìn đối phương, chỉ giữ nguyên tư thế dựa vào ngực đối phương, khẽ "Ừ" một tiếng.

Thẩm Hàn biết da mặt nàng mỏng, nên không trêu chọc đối phương.

"Hôm qua nàng mệt quá, ngủ quên trên ghế sofa, ta sợ nàng ngủ không ngon, nên... nên cũng lên giường."

"Nhưng nàng đừng lo, ta không làm chuyện xấu đâu, còn nữa còn nữa, việc sắp xếp đội hộ vệ và cảnh vệ, ta cũng nhờ Hứa đặc trợ xử lý ổn thỏa rồi."

Những điều Thẩm Hàn nói, Cố Quân Uyển chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán được.

Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng ngốc Alpha nhà mình sẽ không làm bậy với mình.

Giờ phút này, sự chú ý của nàng thực ra đang bị một số việc khác thu hút.

'Ôm nàng ngủ thoải mái thật đấy! Như cái lò sưởi lớn vậy.'

'Hửm? Nàng mặc hình như là đồ ngủ của ta!'

'Phải làm sao đây? Có chút không muốn dậy.'



Chương 108: Miệng Lưỡi Trơn Tru

Rèm cửa nhung cản nắng che đi ánh sáng bên ngoài.

Một chiếc đèn ngủ nhỏ xinh khiến cả phòng ngủ chính tràn ngập sự ấm áp và yên bình.

Và hai cơ thể dính chặt lấy nhau cùng hơi thở quấn quýt trong chăn, lại biến sự ấm áp thành mập mờ.

Sau khi Thẩm Hàn giải thích một tràng, phòng ngủ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Đôi tình nhân trong chăn lụa duy trì tư thế ôm nhau ngủ, nhất thời, không ai lên tiếng nữa.

Trong lòng Thẩm Hàn có chút căng thẳng.

Tuy nói giải phóng tin tức tố của mình để Cố Quân Uyển ngủ ngon là kế hoạch cô đã nghĩ ra từ chiều qua.

Nhưng mà, trong kế hoạch ban đầu không hề có màn chạy lên giường ôm đối phương ngủ này!

Vừa nghĩ đến việc mình cuối cùng cũng chung chăn gối với người trong lòng, trái tim cô liền không kiểm soát được đập kịch liệt.

Đầu Cố Quân Uyển gối lên ngực đối phương, nghe rõ mồn một tiếng tim đập thình thịch của Alpha nhà mình.

Nàng áp vào sự mềm mại trước ngực Alpha, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

'Đều chạy lên nằm cạnh người ta ngủ rồi, giờ mới hậu tri hậu giác bắt đầu căng thẳng, đúng là một ngốc Alpha.'

Đang nghĩ vậy, điện thoại công việc trên tủ đầu giường bên phía Thẩm Hàn đột nhiên reo lên.

Khoảng cách hơi xa, Thẩm Hàn vươn một cánh tay ra với, không tới.

Thấy Cố Quân Uyển cũng không có ý định đứng dậy, cô dứt khoát ôm người trong lòng dịch sang bên kia giường một đoạn, với lấy chiếc điện thoại vẫn đang reo.

"Là Hứa đặc trợ gọi." Thẩm Hàn chớp mắt nhìn hiển thị người gọi trên màn hình, thì thầm.

"Ừm, nghe đi." Giọng Cố Quân Uyển lười biếng, khiến tai người ta tê dại.

Thẩm Hàn kiểm soát nhịp thở và giọng nói của mình, bấm nghe: "Hứa đặc trợ, chiến dịch bắt giữ có tiến triển gì mới à?"

"Tạm thời chưa có, ta muốn nói chuyện khác, Bệ hạ tỉnh chưa?"

Nghe câu hỏi truyền qua ống nghe, Thẩm Hàn ấp úng trả lời: "Chắc là... tỉnh rồi đấy."

Hứa Chiêu: "Chắc là? Hôm qua ngươi chẳng bảo muốn ở lại chăm sóc Bệ hạ sao?"

Thẩm Hàn cảm thấy đầu óc mình chắc chắn bị chập mạch rồi, vừa nãy trả lời khẳng định luôn có phải xong rồi không!

Lần này thì hay rồi, bị Hứa đặc trợ bắt thóp ngay.

Không nhận được câu trả lời, Hứa Chiêu cũng không xoắn xuýt chủ đề này.

Nàng ấy hạ giọng nói tiếp: "Ngươi đi xem Bệ hạ tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì báo ta một tiếng, ta có việc cần báo cáo với ngài ấy."

Nghe là có việc chính, Thẩm Hàn cũng không dám tiếp tục nằm ườn trên giường, cô trả lời điện thoại một câu "Được, ta dậy ngay đây", rồi chuẩn bị ôm cơ thể mềm mại trong lòng ngồi dậy.

Tuy nhiên, chưa đợi cô dùng sức ở eo, Cố Quân Uyển đã chui ra khỏi lòng cô, đưa tay nhận lấy điện thoại.

"Ta đang nghe đây, xảy ra chuyện gì à?"

Giọng nói thanh thoát êm tai độc nhất vô nhị của Nữ Quân vang lên trong ống nghe, dọa Hứa Chiêu suýt nữa không cầm chắc điện thoại.

Đầu óc nàng ấy hiện tại đang bắn ra tia lửa điện.

Nhớ lại sự ấp úng lúc nãy của Thẩm Cẩu Tử khi nghe điện thoại, và câu "ta dậy ngay đây" cuối cùng của cô.

Hứa Chiêu cảm thấy, mình hình như vừa phá vỡ bí mật gì đó không nên biết!

'Cho nên, Thẩm cẩu tử tối qua đã cùng Nữ Quân...'

"Hứa Chiêu?"

Giọng Cố Quân Uyển vang lên lần nữa, kéo dòng suy nghĩ bay xa của Hứa Chiêu trở lại.

Hứa đặc trợ lắc đầu, mau chóng tìm lại giọng nói của mình, bắt đầu nói vào việc chính.

"Bệ hạ, tiểu tổ trinh sát phát hiện Du Kiêu có động thái điều binh, tuy không rõ ràng, số lượng cũng không nhiều, nhưng vòng phong tỏa của những tiểu đội chiến thuật đó vừa vặn lấy trang viên Ngọc Thăng làm trung tâm."

Cơ thể Cố Quân Uyển mềm nhũn dựa sát vào Thẩm Hàn, giọng nói lại lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Không cần lo lắng, hắn làm như vậy rất bình thường."

"Trang viên Ngọc Thăng hắn không động vào được, còn về những kẻ bên ngoài trang viên, ta sẽ để Bình Gia Thật đi kiềm chế. Ngoài Du Kiêu ra, còn tình huống nào khác không?"

Hứa Chiêu lập tức nói: "Không có không có, bên sở chỉ huy ta vẫn luôn canh chừng, Bệ hạ ngài có thể nghỉ ngơi thêm một lát, không cần vội vã qua đây."

Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hạ thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, cần thần ra ngoài chuẩn bị cho ngài ít nước hoa che mùi tin tức tố ngay bây giờ không ạ?"

Lúc đầu, Cố Quân Uyển còn chưa kịp phản ứng.

Nước hoa che mùi tin tức tố? Cần thứ này làm gì?

Suy nghĩ một hai giây, nàng lập tức hiểu ý Hứa Chiêu.

"Không... không cần."

Nghe giọng nói rõ ràng có chút bối rối của Nữ Quân nhà mình, Hứa Chiêu lại có chút sốt ruột.

"Bệ hạ, cái đó... ngài cũng đừng ngại, chủ yếu là Thẩm Hàn là Alpha cấp S, mấy ngày nay ngài lại phải giao thiệp với người của khu vực trực thuộc phía Bắc, nếu bị người ta phát hiện trên người ngài mang theo hơi thở Alpha, có thể sẽ gây rắc rối."

Cố Quân Uyển ngại nói chuyện đánh dấu với người khác ngay trước mặt Thẩm Hàn, thế là nàng trả lời cực nhỏ một câu "Vẫn chưa đâu", rồi cúp máy.

Mặc dù Hứa Chiêu nói sở chỉ huy có nàng ấy canh chừng, nhưng Cố Quân Uyển vẫn lập tức ra khỏi giường.

Chỉ ngồi chờ người khác truyền tin về là còn thiếu sót rất nhiều.

Cuộc đọ sức này, đối thủ ngoài Lý Kiến Nghiệp đa mưu túc trí, còn có Du Kiêu một lòng muốn hoàn thành di nguyện của con gái đã khuất.

Cố Quân Uyển không dám để bản thân lơ là chút nào.

Đêm qua có thể "sạc điện" theo cách như vậy, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Thẩm Hàn cũng đặc biệt vui vẻ, lúc rửa mặt, trong đầu cô thậm chí đã bắt đầu mơ mộng về cuộc sống chung với Cố Quân Uyển sau này.

Mình có thể ôm đối phương ngủ, buổi sáng thức dậy mở mắt ra là có thể nhìn thấy nhau.

Ừm, trước khi ngủ, còn có thể làm chút chuyện thế này thế kia!

"Nàng cười ngốc cái gì đấy?"

Nghe tiếng Cố Quân Uyển, Thẩm Hàn thuận tay treo khăn mặt lên.

Cô xoay người, ôm eo thon của đối phương cười hì hì: "Không nói cho nàng biết."

Cảm nhận được sự hưng phấn buổi sáng của Alpha nhà mình, Cố Quân Uyển cũng bị lây tâm trạng vui vẻ.

Nàng vừa vuốt lại tóc rối bên tai cho đối phương, vừa nhắc nhở: "Cổ của nàng, nhớ phải che đi một chút."

Tối qua lúc soi gương Thẩm Hàn đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ mình.

Qua một đêm ủ men, hai dấu vết tình yêu nhỏ nhắn kia trở nên càng rõ rệt hơn.

"Ta tự làm không tốt, tỷ tỷ giúp ta làm được không?"

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Alpha viết đầy sự mong đợi, Cố Quân Uyển căn bản không nói nổi lời từ chối nào.

Khi làm nhiệm vụ trong nhà tại trang viên, thành viên đội hộ vệ không cần quàng khăn.

Thẩm Hàn trước đó còn định tự dán hai miếng băng cá nhân che đi là xong chuyện, nhưng đến trước mặt Cố Quân Uyển, cô lại không nhịn được làm nũng với đối phương.

Cố Quân Uyển tìm hộp trang điểm, dịu dàng chấm kem che khuyết điểm lên cổ cho đối phương.

"Tại sao nàng lại gọi ta là tỷ tỷ? Ta nhớ lần trước lúc tặng nàng xe đạp, nàng cũng gọi như vậy."

Nghe Cố Quân Uyển nghiêm túc hỏi chuyện này, một số tâm tư nhỏ đang được mở khóa của Thẩm Hàn lập tức bắt đầu rục rịch.

'Tỷ tỷ quyến rũ biết bao, ban ngày gọi tỷ tỷ, ban đêm tỷ tỷ gọi.'

Tất nhiên, những lời thô thiển như vậy hiện tại cô vẫn chưa dám nói trước mặt Cố Quân Uyển.

Hơn nữa thời gian và bầu không khí hiện tại cũng không phù hợp lắm.

Thế là, Thẩm Hàn híp mắt trả lời: "Bởi vì tỷ tỷ biết thương người."

Cố Quân Uyển mím môi cười khẽ một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru."

Thẩm Hàn ghé đầu tới hôn một cái lên môi đối phương, nháy mắt hỏi:

"Vậy nàng có thích không?"

Buổi sáng sớm, Cố Quân Uyển làm sao chịu nổi sự trêu chọc này.

Nàng nhanh chóng xử lý xong hai dấu hôn do mình tạo ra, đẩy Alpha đi thẳng ra cửa.

Thẩm Hàn thấy tai Omega của mình đỏ bừng, liền không tiếp tục đùa giỡn nữa.

Cô không thể cứ thế ngang nhiên đi ra từ biệt thự của Nữ Quân, sau khi đối phương điều cảnh vệ ở một cửa hông đi, cô lúc này mới lẻn ra ngoài, sau đó đi thẳng đến nhà ăn của trang viên.

Tối qua lúc ăn cơm, trong lòng Thẩm Hàn có tâm sự, nên ăn hơi ít.

Lúc này cô đã sớm đói rồi.

Còn một lúc nữa mới đến giờ trực, Thẩm Hàn dứt khoát đi "nạp điện" cho mình luôn.

Nơi cung cấp dịch vụ ăn uống cho hai phe nhân mã khu vực trực thuộc Nam Bắc, vốn là một khu ẩm thực trong trang viên.

Đầu bếp, nhân viên phục vụ và dụng cụ nguyên liệu đều có sẵn, chỉ là đổi hình thức ăn uống sang tự phục vụ 24 giờ.

Khi Thẩm Hàn đến nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy hai người Ninh Hi và Mã Hạo Vũ cũng đang ăn ở đó.

Ba người tự nhiên tập hợp lại một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói chuyện liên quan đến hành động bắt giữ một lúc, Ninh Hi nheo mắt, nghiêng đầu quan sát cổ Thẩm Hàn.

Thẩm Hàn đang cắm cúi ăn mì, không để ý lắm đến hành động của Ninh Hi.

Cho đến khi đối phương đưa tay ấn một cái lên cổ cô, cô mới rụt cổ lại hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Ninh Hi nhìn lớp phấn trang điểm dính trên lòng bàn tay mình, cười khẽ thành tiếng: "Ta đã bảo sao tối qua ngươi đột nhiên bị điều đi đổi ca nơi khác."

Nói đến đây, nàng ấy lại dùng giọng gió nói tiếp: "Hóa ra là bị điều đi hương trướng à!"

Nghe câu này, Mã Hạo Vũ lập tức rời mắt khỏi bát thức ăn nhìn lên mặt Thẩm Hàn, nhưng lại không nhìn ra nguyên do gì.

Thẩm Hàn hơi chột dạ: "Ngươi đang nói cái gì thế? Ta nghe chả hiểu gì cả?"

Ninh Hi dùng giọng điệu người trong nghề vạch trần đối phương ngay: "Chỉ dùng kem che khuyết điểm là không được đâu, mấy tiếng nữa là lộ tẩy ngay, lát nữa ta giúp ngươi làm lại, che cái thứ này, phải chú ý chống nước, chống mồ hôi, chống trôi phấn!"

Biết đối phương quả thực đã nhìn ra chân tướng, Thẩm Hàn cũng không định phủ nhận nữa.

Cô gật đầu với Ninh Hi, sau đó giơ ngón tay cái lên like một cái.

Mã Hạo Vũ bên cạnh nghe mà ngơ ngác.

Hắn mở to đôi mắt vô tội nhìn Ninh Hi: "Các ngươi đang nói gì thế? Đồ trang điểm à?"

Cảm thấy mình cuối cùng cũng đi đầu trong việc ăn dưa hóng hớt, Ninh Hi trong lòng vô cùng đắc ý.

Nàng ấy châm một điếu thuốc, ha ha cười nói: "Tiểu Mã à, biết nhiều quá không tốt đâu, ăn mì ăn mì."

Mã Hạo Vũ: "..." 'Xì ~'

...

Trong khi ba Alpha đang chơi trò đố chữ trong nhà ăn.

Cố Quân Uyển và Hứa Chiêu đang ngồi đối diện nhau trong một văn phòng độc lập.

Sự im lặng trong phòng đã kéo dài hơn hai phút.

Thấy Nữ Quân nhà mình cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, Hứa Chiêu không nhịn được lên tiếng hỏi trước: "Bệ hạ, có chuyện gì ngài cứ dặn dò."

Nói xong, nàng ấy còn cố ý bồi thêm một câu: "Thần rất kín miệng."

Cố Quân Uyển im lặng, lúc này mới hé đôi môi đỏ mọng: "Loại nước hoa ngươi nhắc tới trong điện thoại sáng nay, chuẩn bị cho ta một ít."

Hứa Chiêu: "!!!"

'Hả? Thẩm cẩu tử quả nhiên vẫn là hạ miệng rồi sao!'

Nhìn phản ứng của trợ lý, Cố Quân Uyển chỉ cảm thấy hai má nóng bừng.

Nhưng có một số việc nàng lại không thể không chuẩn bị trước.

"Hôm nay chưa dùng đến đâu, nhưng mà... ừm, tóm lại, lo trước khỏi họa."

Hứa Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, lập tức lấy máy tính bảng mở giao diện hàng hóa liên quan ra, hỏi thăm kiểu dáng và mùi nước hoa mà Nữ Quân nhà mình thích hơn.

Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, nàng ấy rất nhanh cũng bình ổn lại suy nghĩ của mình, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Hàn thật không dễ dàng.

'Tối qua tuyến thể của Alpha nào đó sưng đến mức ấy, cũng nhịn được không đánh dấu Nữ Quân.'

'Nữ Quân hiện tại lặng lẽ chuẩn bị nước hoa che mùi tin tức tố, là định phát phúc lợi cho cẩu tử nhà ngài ấy sao!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro