
Chương 09 & 10
Chương 09: Thảm Chiến
Tiếng súng nổ bất ngờ và cái chết ập đến làm kinh hãi tất cả thành viên của cả hai phe.
Đến mức, chỉ khi Thẩm Hàn giật lấy súng của Kha Tần và bắt đầu tiếp tục xả đạn, mọi người mới bừng tỉnh và lao vào trạng thái chiến đấu.
Mã Hạo Vũ phân công hai người bảo vệ Nữ đế, bản thân hắn dẫn theo một Alpha khác xông lên tuyến đầu chi viện cho Thẩm Hàn.
Số lượng địch không nhiều.
Bởi vì không ai có thể đoán trước chính xác giờ giấc Nữ đế sẽ đi qua địa điểm này.
Còn hàng chục tiểu đội đang lùng sục khắp thị trấn, nhưng không thể tập trung về đây trong thời gian ngắn.
Chính vì nhận định này mà Thẩm Hàn mới chọn cách hạ sát Kha Tần nhanh nhất có thể.
Ngoài ra còn một lý do nữa: ánh mắt hắn nhìn "bạn học Cố" khiến cô cực kỳ khó chịu.
Đó là cảm giác phẫn nộ khi lãnh địa riêng tư bị ngoại địch dòm ngó.
Và nguyên tắc bất di bất dịch của Thẩm Hàn là: Lãnh thổ bất khả xâm phạm!
Chiến hỏa tạm ngừng trong chốc lát.
Khi Thẩm Hàn và Mã Hạo Vũ mang theo sát khí đằng đằng quay lại đội ngũ, cả hai đều đã bị thương.
Còn người chiến sĩ Alpha xung phong cùng Mã Hạo Vũ lúc nãy thì vĩnh viễn không còn cơ hội đập tay ăn mừng cùng đồng đội.
"Ngươi sao rồi? Vết thương có nặng không?"
Trên đường di chuyển, Cố Quân Uyển nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Alpha bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Thẩm Hàn liếc nhìn vết đạn sém trên cánh tay mình, rồi nở một nụ cười trấn an với đối phương.
"Không sao đâu, không đau đến xương, chỉ rát tí thôi."
"Lát nữa về đến địa bàn của ngươi, ngươi không được keo kiệt đâu nhé, phải cho ta dùng loại thuốc trị thương tốt nhất, đắt tiền nhất ấy!"
Biết đối phương đang cố làm mình bớt lo lắng, Cố Quân Uyển cũng không hỏi thêm, tránh làm cô phân tâm.
Họ vẫn chưa thoát khỏi phạm vi bố phòng của địch.
Phải duy trì cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi.
Ước chừng đi thêm được năm phút.
Đoàn người đi đến một khu vực hoang tàn đổ nát, đất đai khô cằn.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, tiếng côn trùng kêu vang đáng ghét của đêm hè dường như bị ai đó tắt ngấm.
Những ngọn cỏ rạp về cùng một hướng, gợi lên vẻ quỷ dị khó tả.
Mã Hạo Vũ đang ôm súng tiểu liên đi đầu dò đường, căng thẳng quan sát phía trước.
Đột nhiên, vai hắn bị ai đó đè mạnh lại.
Mã Hạo Vũ giật bắn mình, quay đầu nhìn Thẩm Hàn, lí nhí: "Sao vậy, lão đại?"
Thẩm Hàn không trả lời, ngược lại dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, hỏi một câu: "Nói thật cho ta biết, ngươi sẽ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của ta chứ?"
Nghe câu hỏi này, trong lòng Mã Hạo Vũ dấy lên dự cảm chẳng lành.
Trực giác đặc công mách bảo hắn sắp có chuyện lớn xảy ra.
"Sẽ!"
Gã đặc công nhỏ con trả lời chắc nịch.
Từ khoảnh khắc Thẩm Hàn nổ súng bắn Kha Tần, hắn đã tâm phục khẩu phục nhận định người này là cấp trên của mình.
"Tốt lắm!"
Thẩm Hàn giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nhìn về phía bức tường gãy đổ phía trước, bình tĩnh nói: "Ra đi, hai vị!"
Gió đêm thổi qua, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Sau bức tường đổ nát chậm rãi bước ra hai bóng người.
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức nguy hiểm tột cùng.
Hai chiến binh Alpha cấp S!
Những kẻ đi săn bẩm sinh trên chiến trường.
Nhìn thấy cặp kính 3D đeo hờ bên tai hai kẻ đó, đồng tử vàng kim trong mắt Cố Quân Uyển co rút lại.
Đó là trang bị mới nhất của đặc chủng sát thủ nước Doanh, có khả năng phân tích quỹ đạo đạn và đưa ra cảnh báo sớm.
Nói cách khác, chỉ riêng điểm này thôi, mối đe dọa từ súng ống đối với họ đã giảm đi quá nửa.
Phần lớn chính khách chủ chiến nước Doanh đều mang dòng máu gian tà bẩn thỉu, như loài rắn độc nấp trong cống rãnh.
Sự xuất hiện của hai tên sát thủ này chắc chắn là nhằm mục đích diệt trừ nàng.
Nếu nàng chết, Liên bang Tự Do chắc chắn sẽ đại loạn.
Chết ở biên giới nước Tân Lệ sẽ khiến hai nước lâm vào chiến tranh.
Các quốc gia và thế lực có dã tâm khác sẽ cực kỳ giỏi trong việc trục lợi từ sự hỗn loạn đó.
"Thẩm Hàn! Đừng đi, bọn họ..."
Lời Nữ đế chưa kịp nói hết đã bị một cú chặt tay bất ngờ đánh vào gáy.
Nàng không dám tin nhìn Thẩm Hàn rõ ràng còn đứng cách mình một đoạn, hai tai ù đi, tầm mắt mờ dần.
Một giây sau, Thẩm Hàn bước tới đỡ lấy Nữ đế vừa ngất xỉu vào lòng.
"Làm tốt lắm!" Thẩm Hàn nhìn chằm chằm vào Mã Hạo Vũ đang mặt đầy lo sợ, không tiếc lời khen ngợi.
Cô vừa rồi còn lo đối phương không hiểu ám hiệu tay của mình, hoặc hiểu nhưng không dám thực hiện.
"Đưa nàng ấy đi ngay, đừng quay đầu lại. Từ đây đến điểm tập kết còn ba cây số nữa, ta muốn các ngươi đưa nàng ấy an toàn đến tay quân tiếp ứng của Liên bang Tự Do. Làm được không?"
Trong mắt ba người lính vằn lên những tia máu, họ gật đầu thật mạnh.
Chào Thẩm Hàn một lần nữa, họ cõng Nữ đế nhanh chóng rút lui.
Thấy con cá lớn đã lọt lưới sắp chạy thoát, hai tên sát thủ lập tức lao tới.
Tốc độ cực nhanh, vượt xa những Alpha mà Thẩm Hàn từng gặp trước đây.
Cô chọn một mục tiêu, không chút do dự xông lên chặn đường.
Hai tay cầm chặt hai khẩu súng, đồng thời bóp cò về phía hai kẻ địch.
Tiếng súng dày đặc xé toạc màn đêm, hai Alpha cấp S lao vào cận chiến, xả đạn vào nhau ở cự ly gần.
Nhờ có kính 3D hỗ trợ, tên sát thủ Alpha tránh được phần lớn hỏa lực.
Hắn trúng một viên vào vai, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Hàn cũng trúng một phát đạn, cánh tay phải bị thương nặng khiến bàn tay cầm súng run lên mất kiểm soát.
Còn khẩu súng trong tay trái cô đã bắn hết đạn.
"Khá đấy, sớm nghe nói trong đội cận vệ của Nữ Quân có cao thủ dùng súng, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
"Chỉ không biết, bây giờ ngươi còn bóp cò được nữa không?"
Tiếng cười của tên sát thủ Alpha theo gió vọng lại, giọng điệu đầy vẻ cuồng ngạo.
Thẩm Hàn nén đau đớn định giơ súng lên lần nữa.
Cánh tay vừa nhấc lên, một viên đạn đã bắn tới, đánh trúng mặt súng của cô, chấn động mạnh khiến cô ngã ngồi xuống đất.
Khẩu súng văng ra xa, bàn tay phải của cô toác da chảy máu đầm đìa.
Tên sát thủ Alpha thong thả bước đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống kẻ bại trận.
Hắn cười khẩy: "Ta thấy cũng thường th..."
Chữ "thôi" cuối cùng chưa kịp thốt ra, một bàn tay bốc lửa đỏ rực bất ngờ mọc lên từ mặt đất, tát thẳng vào mặt hắn.
Tên sát thủ Alpha gào lên thảm thiết, đôi mắt hắn hoàn toàn mất đi ánh sáng trong ngọn lửa thiêu đốt.
Thẩm Hàn mượn đà xoay người ra sau lưng hắn, ôm lấy cổ hắn vặn mạnh một cái, kết thúc tiếng gào thét và cả sinh mệnh của đối phương.
Tên sát thủ Alpha còn lại đứng cách đó không xa, vốn định xem kịch hay đồng bọn hạ sát kẻ địch rồi mới đuổi theo Nữ đế.
Không ngờ, kẻ bị lấy mạng lại là người phe mình.
Nhìn ngọn lửa đỏ trong tay Thẩm Hàn vụt tắt, hắn tháo kính 3D ném sang một bên.
"Dị năng giả hệ Hỏa? Nhưng loại sức mạnh đó ngươi chỉ dùng được một lần thôi đúng không."
Tên sát thủ lật tay, một con dao găm lạnh lẽo đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
"Để xem động tác của ngươi nhanh, hay dao của ta nhanh hơn!"
Dứt lời, hắn lao tới như một cỗ xe tăng, lao thẳng vào Thẩm Hàn để sát phạt.
Khác với tên đồng bọn vừa rồi, hắn thích dùng dao và là một cao thủ cận chiến.
Dùng trạng thái sung mãn nhất để đánh một Alpha đã nỏ mạnh hết đà.
Hắn tự tin mình không cần dùng đến súng.
Cảm giác sướng tay khi tự mình đâm thủng yết hầu đối thủ là thứ mà bất kỳ vũ khí nóng nào cũng không thể so sánh được.
Tin tức tố của hai Alpha cấp S đồng thời bùng nổ trên đống đổ nát.
Cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc, cuồn cuộn lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc nhọn đâm phập vào sau vai Thẩm Hàn, lực đẩy cực lớn khiến cô ngã chúi về phía trước.
Tên sát thủ liếm vết máu trên sống dao, cảm giác săn giết khiến máu huyết hắn sôi sục.
Ngay khi hắn chuẩn bị đâm thêm một nhát vào thận đối phương.
Một lưỡi dao mỏng manh bất ngờ bay tới, cắt ngang hông hắn.
Đồng tử tên sát thủ co rụt lại, sau đó hắn thấy máu tươi từ bụng mình tuôn ra xối xả.
"Ta giết chết ngươi!"
Hắn gầm lên giận dữ, dồn hết sức bình sinh lao tới húc mạnh vào Thẩm Hàn.
Thẩm Hàn cảm giác như bị một chiếc xe SUV tông trúng, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.
Cơ thể cô bị hất văng xa vài mét, đập mạnh vào một bức tường đổ nát rồi mới rơi xuống.
Cánh tay phải vốn đã trọng thương lại va đập mạnh vào bê tông, tiếng xương gãy răng rắc vang lên chói tai giữa đêm tĩnh mịch.
Thẩm Hàn vô lực dựa vào bức tường gãy, nhìn khúc xương cánh tay phải gãy đâm xuyên qua da thịt trắng hếu, hàm răng va vào nhau cầm cập không kiểm soát được.
Máu chảy quá nhanh khiến cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tên sát thủ Alpha ôm chặt bụng, chửi thề rồi bước tới bên bức tường.
Hắn ngồi xổm xuống, quẹt vết máu trên dao vào quần áo Thẩm Hàn cho sạch, rồi nói: "Mẹ kiếp, đánh ưng cả đời, không ngờ lại bị ưng mổ vào mắt!"
Thẩm Hàn lúc này lại khẽ cười thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
Câu trả lời không phải là lời trăng trối hùng hồn, mà là một khúc xương gãy sắc nhọn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy ánh mắt của một con dã thú cùng đường: lạnh lùng, ngoan độc.
Động mạch cổ của tên sát thủ bị đâm thủng một cách bạo lực, như túi máu bị vỡ, máu tươi phun ra xối xả, nhuộm đỏ một mảng tường và nửa khuôn mặt Thẩm Hàn.
Cô nhìn kẻ thù trước mắt giãy giụa thoát khỏi khúc xương gãy của mình, lăn lộn giữa đám cỏ dại, rồi hoàn toàn bất động.
Đến lúc này, cô mới chậm rãi thở hắt ra một hơi dài.
Thiếu nữ trọng thương dựa vào bức tường gãy, đôi mắt dần trở nên đục ngầu nhìn về một hướng dưới bầu trời đêm.
'Giờ này chắc bạn học Cố đã hội họp với viện quân rồi nhỉ?'
...
Kim đồng hồ quay ngược lại 10 phút trước.
Khi Cố Quân Uyển mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh toàn là binh lính Tập đoàn quân Liên bang Tự Do đứng nghiêm trang, nàng biết ngay có chuyện chẳng lành!
Nàng chống tay ngồi dậy từ chiếc ghế tựa êm ái, câu đầu tiên thốt ra là: "Thẩm Hàn đâu?"
Không ai trả lời.
"Mã Hạo Vũ và những người khác đâu!" Giọng Nữ đế lập tức chuyển sang lạnh băng.
Những người khác?
Mọi người có chút khó hiểu, bởi vì người cõng Nữ đế đến điểm tập kết chỉ có một người.
Hai sĩ quan áp giải Mã Hạo Vũ tiến lên.
Không đợi Nữ đế tiếp tục tra hỏi, tên đặc công nhỏ con đã mếu máo kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bao gồm cả quyết định của Thẩm Hàn, và cả cái chết của hai người đồng đội còn lại.
"Bắt lấy!" Sắc mặt Cố Quân Uyển âm trầm như sắp vắt ra nước, "Gọi Bình Gia Thật đến gặp ta ngay! Tập hợp đội ngũ, theo ta quay lại thị trấn!"
Nữ đế vừa ra lệnh, Mã Hạo Vũ liền bị giải ra khỏi sở chỉ huy tạm thời.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục tác chiến bước đến trước mặt nàng.
Đó là Thượng tá Bình Gia Thật, chỉ huy cao nhất của đội tiếp ứng.
Hắn bình tĩnh và khách quan báo cáo tình hình hiện tại, cố gắng ngăn cản sự mạo hiểm không cần thiết của Nữ Quân.
"Nữ Quân bệ hạ, hiện tại chiến hạm hai nước đang giằng co trên không trung. Một khi ngài bước chân vào lãnh thổ Tân Lệ một lần nữa, có thể sẽ trực tiếp châm ngòi cho chiến tranh giữa hai nước."
Cố Quân Uyển biết hắn nói không sai chút nào, cũng biết lựa chọn chính xác nhất của mình lúc này là rút lui cùng đại quân.
Nhưng nàng không làm được.
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Hàn tự tiện ở lại chặn hậu hai tên sát thủ Alpha cấp S, trái tim nàng như bị ai dùng vật cùn khoét một lỗ lớn.
Gió lạnh mang tên sợ hãi điên cuồng lùa vào, khiến tay chân nàng lạnh toát, toàn thân run rẩy.
Bình Gia Thật không dám trái ý Nữ đế.
Hắn lập tức phát lệnh, toàn bộ lực lượng tác chiến tiến thẳng về phía thị trấn bỏ hoang ở biên giới Tân Lệ.
Chiến hạm trên không sẵn sàng khai hỏa, một khi đối phương có hành động khiêu khích, lập tức tiến hành giao chiến toàn diện.
Trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của động cơ chiến đấu cơ trên bầu trời, Cố Quân Uyển nhảy lên một chiếc xe bọc thép.
Dẫn theo đại quân đằng đằng sát khí phía sau, quay trở lại thị trấn!
----
Lời tác giả: Mọi người đừng kinh hoảng, trước tiên hãy giao nộp bình luận một chút đi.
Chương 10: Gặp Lại Nơi Phòng Bệnh
Giữa không trung, hạm đội chiến đấu đang trong tư thế sẵn sàng khai hỏa bao vây vùng không phận biên giới.
Cố Quân Uyển "ngự giá thân chinh", dẫn theo chiến đội nghiền nát mọi chướng ngại tiến vào thị trấn Tân Lệ.
Đảng cấp tiến Tân Lệ ngày thường to mồm hung hăng nhất, nhưng khi thực sự đối mặt với nguy cơ chiến tranh đẫm máu giữa hai nước, chẳng ai dám mạo muội hạ lệnh khai hỏa.
Bọn họ thậm chí còn âm thầm rút lui đội ngũ được phái đi truy bắt Nữ đế.
Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Cố Quân Uyển đã quay trở lại đống đổ nát nơi nàng ngất xỉu trước đó.
Xe bọc thép dừng lại xếp thành một hàng dài ở vòng ngoài, flycam bay lên không trung, phát ra tín hiệu cảnh báo bốn phía.
Nữ đế dẫn theo số lượng lớn binh tướng chạy tới chiến trường, đập vào mắt nàng là một cảnh tượng đẫm máu.
Một tên sát thủ nước Doanh nằm sấp trên mặt đất, cổ bị vặn vẹo một cách quái dị.
Trên người hắn không có nhiều vết thương ngoài da, nhưng khuôn mặt lại có vết tích bị lửa thiêu cháy đen.
Trái tim Cố Quân Uyển đập nhanh như muốn vỡ tung.
Nàng giẫm lên những vệt máu để tiếp tục tìm kiếm, vừa mong mỏi gặp được người mình muốn gặp ngay lập tức, lại vừa sợ hãi tột cùng nếu tìm thấy người đó nằm lại giữa đống hoang tàn này.
Đúng lúc này, tiếng một nhân viên y tế hét lớn ở cách đó không xa vọng lại: "Nhanh mang cáng cứu thương lại đây! Ở đây có người còn sống!"
Chỉ một câu nói ấy đã khiến trái tim Cố Quân Uyển như nhảy lên tận cổ họng.
Nàng cúi người lao về phía bức tường gãy nơi nhân viên y tế đang đứng.
Theo sát phía sau là một đội lính đặc chủng đen kịt.
Tại chân bức tường đổ nát, một nhân viên y tế đang quỳ một gối giữa vũng máu, tiêm thuốc cho một bóng người đang dựa vào tường.
Hai tay hắn run rẩy, đến mức khi rút kim tiêm ra, ống tiêm rơi bộp xuống bộ quần áo đẫm máu của người bị thương.
Cố Quân Uyển dừng lại cách đó hơn một mét.
Nỗi sợ hãi to lớn và cái lạnh thấu xương cùng lúc sinh ra từ lòng bàn chân, chạy dọc theo cột sống, rồi len lỏi vào lồng ngực nàng.
Hai tai nàng bỗng ù đi.
Trước mắt trời đất quay cuồng, cả thế giới dường như chỉ còn lại màu đỏ chói mắt bao quanh Thẩm Hàn.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ nhắm nghiền mắt tựa vào bức tường tàn tạ, một nửa khuôn mặt đầm đìa máu tươi, nửa còn lại trắng bệch như tờ giấy.
Một bên vai cô hơi sụp xuống, quần áo rách tơi tả, lộ ra phần da thịt toác ra bên ngoài.
Còn cánh tay bên kia dường như sắp lìa khỏi cơ thể.
Đầu xương gãy nhọn hoắt lộ ra trong không khí, trên đó còn dính một mảng thịt bị xé toạc từ cổ kẻ thù.
Chứng kiến cảnh tượng này, những chiến sĩ sắt đá đi theo sau Cố Quân Uyển đều đỏ hoe mắt, đứng nghiêm trang.
Họ đang dùng cách thức của riêng mình để bày tỏ lòng kính trọng đối với người anh hùng xa lạ kia.
Người Alpha đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng ấy, nói cho cùng, cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi mà thôi.
Tư duy của Cố Quân Uyển dường như đã tách rời khỏi cơ thể.
Nàng nhìn thấy Thẩm Hàn được người ta khiêng ra khỏi vũng máu, nhìn thấy có người chạy như bay đến hành lễ và báo cáo với mình, cảm giác như đang xem một thước phim từ một không gian khác qua màn hình.
Linh hồn nàng phảng phất bị rút cạn, chỉ còn lại một cái xác vô tri vô giác.
Khi ý thức quay trở lại, nàng thấy mình đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.
Binh lính súng đạn sẵn sàng phong tỏa mọi lối ra vào.
Mỗi nhân viên qua lại đều bị kiểm tra nghiêm ngặt không một kẽ hở.
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang, một người phụ nữ mặc âu phục công sở gọn gàng bước đến bên cạnh Cố Quân Uyển.
Người phụ nữ ngồi xổm xuống, ngước nhìn Nữ Quân của mình, khẽ gọi: "Bệ hạ."
Đôi mắt phượng của Cố Quân Uyển tập trung vào khuôn mặt trợ lý đặc biệt của mình, không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy Nữ Quân trong bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy.
Trong ký ức của nàng ấy, Nữ Quân luôn trầm ổn, nội tâm, kiên cường và không biết sợ hãi, tựa như một đầm nước sâu thẳm.
Nhưng bây giờ...
Là vì Alpha tên Thẩm Hàn kia sao?
Là một Beta, Hứa Chiêu lờ mờ đoán được, trong khoảng thời gian sau khi biến cố xảy ra, Nữ Quân chắc chắn đã có mối liên hệ đặc biệt nào đó với Alpha này.
Nếu không, cho dù đó là một Alpha cấp S, cũng không thể khiến Nữ Quân rơi vào cơn bão cảm xúc lớn đến thế.
Alpha cấp cao ái mộ Nữ Quân không thiếu, nhưng chưa từng có ai khiến ánh mắt nàng phải dừng lại.
Kéo suy nghĩ trở về thực tại.
Hứa Chiêu cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định lên tiếng lần nữa:
"Bệ hạ không cần quá lo lắng, vừa rồi ta đã trao đổi với phía bệnh viện, thương thế của Thẩm Hàn tuy nghiêm trọng, nhưng tạng phủ và các bộ phận quan trọng khác chưa bị tổn hại."
"Xương cốt bị gãy có thể dùng vật liệu sinh học mới nhất để chữa trị hoàn hảo, sẽ không có bất kỳ phản ứng đào thải nào, nàng sẽ hồi phục như ban đầu."
Nói xong, Hứa Chiêu thầm bổ sung trong lòng một câu: Chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải này.
Có lẽ vì nghe được tin tức mình mong muốn nhất, hoặc có lẽ chỉ vì cái tên Thẩm Hàn.
Đôi mắt màu vàng kim của Cố Quân Uyển cuối cùng cũng khôi phục lại chút thần thái.
Nàng im lặng một lúc, rồi mở miệng: "Đã điều tra rõ thân phận và kẻ chủ mưu đứng sau hai tên sát thủ nước Doanh kia chưa?"
Dường như không ngờ câu hỏi đầu tiên của Nữ Quân lại là về vấn đề này.
Hứa Chiêu lại một lần nữa kinh ngạc.
Nàng ấy cứ tưởng Nữ Quân sẽ hỏi thăm tình hình nội loạn của Liên bang Tự Do trước tiên.
"Đã tra được thân phận, nhưng kẻ đứng sau điều khiển bọn chúng là ai thì cần thêm chút thời gian nữa."
Nói rồi, Hứa Chiêu dịu dàng đề nghị: "Bệ hạ, để ta đưa ngài đi thay quần áo trước nhé, ngài có thể nghỉ ngơi một lát, ta sẽ canh chừng ở đây, một khi..."
Lời chưa nói hết, Cố Quân Uyển đã lắc đầu ra lệnh: "Ngươi mang quần áo tới đây."
Chiếc sơ mi đen trên người nàng dính đầy vết máu loang lổ, có của Thẩm Hàn, cũng có của những đặc công đã hy sinh, quả thực không thích hợp để mặc tiếp.
Là Nữ đế của Liên bang Tự Do, nàng không thể ngang nhiên thể hiện sự chật vật và yếu đuối trước mặt người ngoài.
Đặc biệt là trong tình thế tứ bề thọ địch hiện tại.
...
10 giờ sau, Thẩm Hàn được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc đặc biệt.
Nắng hè gay gắt thiêu đốt cả vùng đất Liên bang, nhưng không khí trong bệnh viện lại toát lên vẻ lạnh lẽo đầy áp lực.
Các luồng tin tình báo liên tục được gửi đến, các tướng lĩnh lo lắng đi lại trong khu vực chờ.
Chiến sự đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Nữ Quân của họ lại không hề có ý định rời khỏi bệnh viện.
Thượng tá Bình Gia Thật thuộc Sư đoàn 12, Tập đoàn quân số 3 Liên bang Tự Do dập tắt điếu thuốc trên tay, tìm đến Hứa Chiêu, lén kéo nàng ấy vào một góc khuất.
"Khi nào Nữ Quân bệ hạ mới hạ lệnh hành động? Ngươi cho ta một câu chắc chắn đi."
Hứa Chiêu đẩy gọng kính, giọng điệu bình thản: "Vậy phải xem vị đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia bao giờ mới tỉnh lại."
Nghe vậy, ấn đường Bình Gia Thật nhíu chặt thành hình chữ "Xuyên (川)".
"Ngươi không thể khuyên nhủ bệ hạ sao? Lửa cháy đến nơi rồi! Bệ hạ trước nay luôn lấy đại cục làm trọng, sao có thể phạm hồ đồ vào thời điểm mấu chốt thế này!"
"Thượng tá Bình Gia Thật, xin chú ý lời nói của ngài!" Hứa Chiêu ngước mắt, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu qua tròng kính.
Dừng một chút, nàng ấy mới hạ giọng nói tiếp: "Bệ hạ không hề phạm hồ đồ. Càng là thời điểm mấu chốt, càng dễ phân biệt được đâu là trâu bò rắn rết. Ngài cứ yên tâm, điều bệ hạ muốn làm là định đoạt càn khôn chỉ trong một ván cờ!"
Có câu nói này của Hứa Chiêu, vẻ mặt Bình Gia Thật lập tức giãn ra.
Hắn nhìn quanh thấy không có ai, bèn thì thầm hỏi nhỏ: "Vậy bệ hạ và Alpha kia rốt cuộc có quan hệ gì thế?"
Hứa Chiêu lườm hắn một cái rồi quay người bỏ đi.
Giọng nói thanh đạm vọng lại trên hành lang vắng vẻ: "Vấn đề này, ngài tự mình đi hỏi bệ hạ đi."
...
Bầu không khí căng thẳng kéo dài suốt ba ngày.
Khi nghe tin người trong phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng đã tỉnh, tất cả tướng sĩ đang chờ lệnh đều kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Tựa như việc thiếu nữ tên Thẩm Hàn tỉnh lại chính là tiếng kèn xung trận đã được dồn nén bấy lâu.
Cố Quân Uyển mặc áo cách ly, dưới sự tháp tùng của bác sĩ điều trị chính, bước vào phòng bệnh.
Thẩm Hàn đeo mặt nạ dưỡng khí, gần như cả người bị bó bột trắng toát, trông vô cùng thê thảm.
Chỉ có đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời.
Thấy Cố Quân Uyển, cô chớp mắt, ánh nhìn vui sướng tràn ngập trong đáy mắt.
Cố Quân Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, đuôi mắt hẹp dài ửng đỏ khiến người ta thương xót.
Sự nhạy cảm và yếu đuối của Omega lần nào cũng bị phơi bày trần trụi trước mặt người này.
Ánh mắt hai người lặng lẽ chạm nhau trong không gian tĩnh lặng.
Đóa mai lạnh mảnh mai được bao bọc bởi hương tuyết tùng thoang thoảng, nhận được sự vỗ về lớn nhất.
Bác sĩ đứng khoanh tay bên cạnh.
Chẳng hiểu sao, hắn lờ mờ cảm thấy mình thật dư thừa.
"Ta phải rời đi một lát để xử lý công việc, ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Cố Quân Uyển không thể nán lại lâu, đè nén cảm xúc, khẽ nói.
Thẩm Hàn thấy nàng vừa đến đã muốn đi, trong lòng hơi cuống, khổ nỗi không nói được nên đành dồn hết sức lực cử động ngón tay đang thò ra ngoài lớp băng gạc.
Hành động nhỏ này đương nhiên không qua mắt được Cố Quân Uyển.
Nàng hơi do dự, rồi chậm rãi tiến lại gần giường bệnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của vị bác sĩ, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Thẩm Hàn.
"Ta sẽ sớm quay lại."
Giọng nói ôn hòa như dòng suối mát lành rơi xuống, dù cách lớp mặt nạ, Thẩm Hàn cũng cảm thấy mình ngửi thấy mùi hương mai lạnh mà mình yêu thích nhất.
Cô cố sức nắm chặt ngón tay, giữ lấy đối phương, tham lam hấp thụ hơi ấm độc quyền trong khoảnh khắc này.
Vành tai Cố Quân Uyển đỏ bừng, biết rõ thời gian cấp bách nhưng nàng vẫn không nỡ buông tay.
Bác sĩ đứng như trời trồng.
Hắn nhìn bệnh nhân to gan lớn mật trên giường, rồi lén liếc vị Nữ đế đoan trang nghiêm nghị, cảm thấy mình lại một lần nữa bị sốc văn hóa.
Bên ngoài phòng bệnh.
Đám binh tướng đông nghịt giữ im lặng, nhưng trong lòng ai nấy đều sốt ruột như lửa đốt.
Sao Nữ Quân còn chưa ra?
Tên bác sĩ kia làm ăn kiểu gì thế, đã bảo chỉ để Nữ Quân vào nhìn một chút thôi mà, nhìn cái gì mà lâu thế!
Nếu bác sĩ nghe được tiếng lòng của đám binh lính, chắc chắn sẽ bật lại ngay: 'Giỏi thì các ngươi vào mà làm!'
May thay, mọi người không phải chờ quá lâu.
Vài phút sau, Cố Quân Uyển bước ra, theo sau là vị bác sĩ trung niên vẫn còn đang hoang mang.
Nàng cởi bỏ áo cách ly, bộ quân phục chỉ huy màu trắng lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Sát khí trong đôi mắt phượng màu vàng kim bùng lên mãnh liệt, ý chí sắt đá trỗi dậy.
Trong thoáng chốc, Omega mặt đỏ tía tai trong phòng bệnh vừa rồi đã biến mất.
Thay vào đó là Nữ đế uy nghiêm khiến vạn người thần phục, ngưỡng mộ!
"Xuất phát!"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang vọng bên tai từng chiến sĩ nhiệt huyết.
Nữ Quân của họ sẽ dẫn dắt họ bước lên hành trình chinh phạt.
...
Tại Đế đô Liên bang Tự Do.
Cố Vũ Vi, em gái ruột của Nữ đế, đang nghiên cứu một tập tài liệu mật, bỗng nhiên nghe tin báo: Nữ Quân đang thống lĩnh một hạm đội khổng lồ tiến thẳng về Cung Hòa Bình!
Cung Hòa Bình nằm ở đại lộ trung tâm Đế đô, tương đương với Phủ Tổng thống của Liên bang Tự Do.
Nghe xong báo cáo, Cố Vũ Vi chống tay lên bàn bật dậy.
Trong đôi mắt đẹp cũng nhuộm ánh vàng kim tràn ngập sự kinh ngạc tột độ.
"Làm sao có thể? trước nay luôn theo đuổi chính sách nhu hòa, sao lại dám phát binh đánh vào Đế đô!"
----
Lời tác giả: Tôi đang rất cố gắng để đăng truyện mỗi ngày đó, hãy ném hết bình luận của mọi người vào đây đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro