
Chương 05 & 06
Chương 05: Nàng Là Người Của Ta
"Có địch tập kích!"
"Tản ra, tìm chỗ ẩn nấp ngay!"
Tiếng quát tháo nôn nóng của viên sĩ quan hòa lẫn với tiếng súng tự động vang lên.
Chúng khuếch tán ra bốn phía bờ suối.
Sau khi liên tiếp hạ gục hai tên địch, Thẩm Hàn đã sớm di dời trận địa.
Những viên đạn dày đặc bắn về phía nơi cô vừa đứng, chỉ găm vào hai cái xác mặc đồ rằn ri.
Cố Quân Uyển quan sát thời cơ, quay người chạy vào khu rừng cách đó không xa.
Bạch Dực lúc này dẫn theo một người vượt suối truy đuổi, để lại hai tên lính tiếp tục duy trì hỏa lực trấn áp tại chỗ.
Hai bên bờ suối cách rừng cây không xa.
Bóng dáng Cố Quân Uyển nhanh chóng biến mất trong những tán cây xanh ngắt, truy binh phía sau nổ súng bắn vào đất dưới chân nàng, hòng công phá phòng tuyến tâm lý của nàng.
Cành khô liên tục nổ tung dưới chân, những cơn đau nhói vụn vặt khiến mắt cá chân vốn đã sưng tấy của vị Nữ đế Omega càng thêm thê thảm.
Nhưng nàng không hề dừng lại, cũng chẳng hề sợ hãi trước tiếng súng dày đặc sau lưng.
Cố Quân Uyển biết, mình nhất định phải dụ một nửa số truy binh đi, đồng thời kiên trì cho đến khi Thẩm Hàn đến!
...
Bờ suối bên kia.
Hai tên lính đang nằm sau tảng đá che chắn để bắn trả.
Bỗng nhiên, một tràng đạn từ trên cao quét xuống, trực tiếp khiến họng súng và sinh mệnh của cả hai cùng tắt lịm.
Thẩm Hàn đeo khẩu tiểu liên ra sau lưng, trèo xuống từ một gốc cây rậm rạp cành lá.
Tập đoàn quân Liên bang trang bị súng tiểu liên MP, tầm sát thương hai trăm mét, đúng là khoảng cách bắn thuận tay nhất của cô.
Cô nhanh chóng lao đến trước xác những tên lính, tháo túi trang bị của một tên, bổ sung băng đạn, động tác liền mạch dứt khoát.
Làm xong tất cả, thiếu nữ lập tức lao đi như một con báo săn khỏe mạnh, chọn đúng hướng, lao vào khu rừng nơi Cố Quân Uyển đang lẩn trốn.
...
"Nữ Quân bệ hạ, nếu ngài không dừng lại, viên đạn tiếp theo sẽ găm vào bắp chân ngài đấy."
"So với hình phạt khiến ngài bị thương, công trạng khi bắt sống ngài hiển nhiên quan trọng hơn nhiều, phải không nào!"
Lời đe dọa của Bạch Dực vang lên từ phía sau.
Cố Quân Uyển thậm chí có thể cảm nhận được họng súng của đối phương đang nhắm vào cổ chân mình.
Nhưng nàng vẫn không hề dừng lại.
Nàng như một con hươu bị chó săn cắn chặt không buông, chỉ có cái chết mới có thể khiến nàng thực sự dừng bước.
Thấy lời đe dọa của mình không có tác dụng.
Bạch Dực chửi thầm một câu, hạ thấp họng súng, bắn một phát vào gốc cây khô bên cạnh Cố Quân Uyển.
Hắn không dám nổ súng vào Nữ đế thật.
Xuất phát từ mệnh lệnh của cấp trên, và cũng xuất phát từ sự kính sợ sâu thẳm trong lòng hắn đối với Nữ Quân.
Giữa những mảnh gỗ vụn bay tứ tung, một bóng xám lao ra từ bên cạnh, chắn trước mặt Cố Quân Uyển, bóp cò súng về phía truy binh.
Tiếng súng chói tai ầm ầm nổ vang giữa rừng già.
Thiếu nữ Alpha, người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, vững vàng tỳ báng súng, hoàn thành đòn kết liễu cuối cùng của cuộc đi săn này.
Bạch Dực trố mắt nhìn chằm chằm vào vũng máu của mình.
Hắn nghĩ mãi không ra, cận vệ của Cố Quân Uyển rõ ràng đã bị tiêu diệt gần hết, tại sao bên cạnh nàng lại có thể xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy?
Tất nhiên, câu hỏi này hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được câu trả lời.
Thẩm Hàn thu súng, bước đến trước mặt Cố Quân Uyển đang ngã ngồi trên đống lá khô, ngồi xổm xuống, lặng lẽ đối mặt với đôi mắt màu vàng kim kia.
Hồi lâu sau, cô mới khẽ cười nói: "Nữ Quân bệ hạ, màn trình diễn vừa rồi của Alpha cấp S bảo vệ ngài có xứng đáng nhận được một đóa hoa phiếu bé ngoan không?"
Giọng nói ôn hòa của thiếu nữ cuốn theo hương tuyết tùng phả vào mặt, khiến vành tai Cố Quân Uyển nóng lên một cách khó hiểu.
Nàng rũ mi, nhìn chằm chằm vào lớp băng gạc hơi xộc xệch do bị cành cây cào trúng trên cánh tay đối phương, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta không cố ý giấu ngươi."
Thẩm Hàn lại chẳng hề để ý đến chuyện đó, thậm chí còn muốn lôi máy ảnh ra chụp chung với Nữ đế một tấm.
Nếu như trên người cô có máy ảnh.
"Ngươi còn đi được không? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Nghe thiếu nữ hỏi, Cố Quân Uyển lập tức muốn đứng dậy.
So với đối phương, nàng hiểu rõ hơn ai hết nơi này không nên ở lâu, máy bay không người lái trinh sát của quân phản loạn sẽ rất nhanh định vị được vị trí này.
Nhưng cơ năng thân thể của một Omega kém xa sự kiên cường trong tính cách nàng.
Cuộc chạy trốn kinh tâm động phách vừa rồi gần như đã vắt kiệt mọi thể lực tiềm tàng của nàng.
Cố Quân Uyển vừa đứng lên, bước chân liền loạng choạng.
Thẩm Hàn vội vàng đưa tay đỡ lấy, sau đó chỉnh lại dây đeo súng trên người, nửa ngồi xuống, nói: "Lên đi, ngươi chỉ đường."
Cố Quân Uyển hơi chần chừ, vịn vai đối phương, một lần nữa nằm lên lưng Alpha tràn ngập hương tuyết tùng.
"Đến nước Tân Lệ rồi, ngươi định làm gì?" Giọng Thẩm Hàn vẫn bình ổn, không hề có chút mệt nhọc vì phải cõng người đi đường.
"Mượn binh, sau đó lấy lại những gì thuộc về ta." Cố Quân Uyển nhẹ nhàng tựa mặt vào cổ đối phương, như vô tình hỏi một câu, "Còn ngươi?"
Đến nước Tân Lệ rồi, ngươi sẽ rời đi sao?
Thẩm Hàn xốc lại Omega trên lưng, rồi mở miệng: "Nữ Quân bệ hạ, ta không muốn nỗ lực nữa."
Cố Quân Uyển: "???"
Câu đùa lạnh nhạt đến từ hành tinh xanh này không được vị Nữ đế thông tuệ lĩnh hội.
Mãi cho đến rất lâu về sau, nàng mới biết, Alpha cấp S có chiến lực bùng nổ kia lúc ấy lại đang nói với nàng: "Cầu bao nuôi"!
Hành trình lẽ ra còn hai ngày nữa mới kết thúc, đã được đặt dấu chấm hết vào đêm hôm ấy.
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của tàu bay và flycam vang vọng khắp bầu trời đêm.
Những chùm đèn pha từ trên trời chiếu xuống, biến khu rừng biên giới sáng rực như ban ngày.
Vẻ mặt Thẩm Hàn ngưng trọng chưa từng có, cô kéo Cố Quân Uyển ra sau lưng mình.
Đôi đồng tử đen láy phản chiếu từng bóng người đang đu dây trượt xuống, trong đầu nhanh chóng tính toán khả năng phá vây của hai người.
Lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang chuẩn bị rút súng của Alpha.
Giọng nói của Cố Quân Uyển nghe thật dịu dàng giữa tiếng ồn ào của cánh quạt: "Đừng động thủ, là viện quân."
Dường như để chứng minh lời nàng nói.
Vừa dứt lời, một giọng nam trung khí mười phần đã xuyên qua không gian truyền tới.
"Kính chào Nữ Quân bệ hạ của Liên bang Tự Do, ta là Trung tá Kha Tần thuộc Quân đoàn Hổ Vệ nước Tân Lệ, phụng mệnh đến tiếp ứng ngài!"
Vừa nói, một bóng người cao lớn như cột điện đã dẫn theo đội ngũ nhanh chóng tiến lại.
Chỉ trong vài phút, một nhóm người đã xếp hàng đứng trước mặt Cố Quân Uyển và Thẩm Hàn.
Kha Tần giơ tay chào theo kiểu quân đội, sau đó hướng ánh mắt về phía vị Nữ đế mang đầy màu sắc huyền thoại của nước láng giềng.
Quả nhiên kinh diễm tuyệt luân như lời đồn!
Dù đang trong cuộc đào vong chật vật sau khi trải qua phản loạn, uy nghi của Nữ đế cũng không hề thuyên giảm nửa phần.
Hơi thở thiết huyết ẩn hiện quanh nàng ngược lại càng tăng thêm một nét quyến rũ khác biệt.
Omega cấp S ở thượng vị lâu ngày, lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu hãnh và thánh khiết.
Khiến người ta không kìm được muốn xâm phạm!
Kha Tần kín đáo thu hồi ánh mắt, sau đó nhíu mày nhìn về phía Thẩm Hàn: "Vị này là?"
Khí trường Alpha cấp cao trên người đối phương khiến hắn cực kỳ khó chịu.
"Nàng là người của ta." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cố Quân Uyển không hề có chút do dự.
Nghe vậy, cả Thẩm Hàn và Kha Tần đều hơi sững sờ.
Cố Quân Uyển lại không định giải thích gì thêm, nàng ra quyết định từ trước đến nay chưa bao giờ cần hỏi ý kiến người khác.
Trong khi Kha Tần còn đang ngẩn người, nàng đã dắt Thẩm Hàn đi về phía chiếc xe bay đang lơ lửng.
Chuyến đi đến nước Tân Lệ lần này là phương án dự phòng khẩn cấp mà nàng đã thỏa thuận trước với lãnh đạo tối cao của nước này.
Nói cách khác, viên trung tá đến muộn này vẫn chưa đủ tư cách để hỏi han lung tung trước mặt nàng.
Hai người ngồi lên xe bay, chiếc xe bốc lên thẳng tắp về phía chiến hạm giữa không trung.
Thẩm Hàn cảm thấy rất mới mẻ, không khỏi nghiêng người quan sát động cơ bên ngoài cửa sổ trong suốt.
Trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của tinh cầu này vượt xa thế giới trước khi cô xuyên không.
Ít nhất, những phương tiện giao thông mang đậm cảm giác tương lai trước mắt này, trước kia cô chỉ có thể nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng.
Chiếc xe bay này diện tích không lớn, trong khoang kín, hương tuyết tùng chiếm thế chủ đạo tuyệt đối.
Giam cầm mùi hương mai lạnh thoang thoảng vào một góc nhỏ.
Khi Thẩm Hàn lại một lần nữa nhoài người sang xem phong cảnh bên cửa sổ phía Cố Quân Uyển.
Vị Omega đã căng thẳng bấy lâu nay cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Ngươi có thể đừng cứ ngọ nguậy như thế được không?"
Thẩm Hàn chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình: "Xin lỗi, quê ta không có mấy thứ này, lần đầu tiên nhìn thấy nên hơi kích động."
Nói xong, cô còn rất nghiêm túc bổ sung một câu: "Là ta đè lên tóc ngươi sao?"
Cố Quân Uyển: "..."
Dưới sự hộ tống của Quân đoàn Hổ Vệ nước Tân Lệ, đội ngũ rất nhanh đã đến thành phố Mậu, cách biên giới không xa.
Quân đội cần tiếp tế tại đây, tình hình liên quan đến Nữ đế Liên bang Tự Do cũng cần phải báo cáo cho Tổng thống.
Đoàn người tạm thời nghỉ lại tại thành phố Mậu.
Sau khi bước vào khách sạn đã được sắp xếp trước, Cố Quân Uyển lập tức tiến hành cuộc gọi video với Tổng thống nước Tân Lệ.
Nội dung cuộc trò chuyện thuộc cấp độ tuyệt mật, những người còn lại bao gồm cả Thẩm Hàn đều không được vào dự thính.
"Đây là thẻ phòng của ngươi, về nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói ồm ồm của Kha Tần vang lên.
Mang theo cảm giác áp bách đặc trưng của Alpha cấp A, ập thẳng về phía Thẩm Hàn.
Thẩm Hàn mảy may không bị ảnh hưởng.
Cô không đưa tay đón thẻ phòng, chỉ nhàn nhạt nói: "201? Ta nhớ chỗ ở của Nữ Quân bệ hạ là ở tầng 23 cơ mà."
Khóe miệng Kha Tần lướt qua một tia trào phúng, mân mê chiếc thẻ từ nhỏ bé trong tay.
"Cho nên ngươi mới càng phải biết tránh hiềm nghi chứ, đúng không? Vị Alpha bảo vệ này!"
Trong suy nghĩ của Thẩm Hàn, căn bản không có khái niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" hay "AO khác biệt".
Cho dù có, cô cũng sẽ không rời xa Cố Quân Uyển quá xa trong tình huống này.
Quỷ mới biết gã đàn ông trông có vẻ lén lút này đang có ý đồ gì.
Hơn nữa, đây dù sao cũng không phải là Liên bang Tự Do, đề phòng một chút vẫn hơn.
Bàn tay Thẩm Hàn nhẹ nhàng đặt lên bao súng bên hông, khí tức nguy hiểm của Alpha cấp S khiến cả sảnh khách sạn trở nên ngột ngạt.
Cô ngước mắt nhìn gã đàn ông cao như cột điện trước mặt, nói từng chữ một: "Sắp xếp ta ở tầng 23 là ý của Nữ Quân bệ hạ. Sao nào, ngươi muốn kháng chỉ à? Vị trung tá gì gì đó?"
Thẩm Hàn cũng chẳng biết thế giới này có cách nói "kháng chỉ" hay không, tóm lại, khí thế cứ phải bày ra trước đã!
Nghe nói đây là ý của Cố Quân Uyển, Kha Tần lập tức im lặng.
Hắn vẫy tay gọi một người lính đến, bảo người đó phối hợp với Thẩm Hàn làm thủ tục đăng ký, còn mình thì quay người đi về hướng khác.
Khi người lính mặt lạnh như tiền đưa Thẩm Hàn lên tầng 23 cao nhất của khách sạn.
Thẩm Hàn mới phát hiện ra, cả tầng 23 chỉ có duy nhất một phòng tổng thống.
'Ơ cái này? Vốn định ở phòng bên cạnh nàng ấy mà!'
'Nhưng đã cả tầng chỉ có một phòng, vậy đành phải chịu chật chội một chút thôi.'
----
Lời tác giả: Đến đây! Ném đi! Hãy ném bình luận của các bạn tới tôi đi!
Chương 06: Trai Lơ Của Nữ Quân
Khi Cố Quân Uyển đi thang máy lên đến hành lang tầng cao nhất khách sạn, đồng hồ đã điểm ba giờ sáng.
Trông nàng có vẻ tâm sự nặng nề, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa một nỗi lo âu.
Trong cuộc gọi video kéo dài gần hai tiếng vừa rồi.
Nàng nhận ra rằng, phía Tổng thống nước Tân Lệ đã xảy ra vấn đề!
Thẻ phòng vừa chạm nhẹ, tiếng máy móc vang lên từ cửa phòng, Cố Quân Uyển bước vào.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng chương trình truyền hình đêm khuya đang phát ra từ phòng khách.
Hơn nữa còn là kênh tiếng địa phương của dân tộc cổ nước Tân Lệ.
'Không ngờ cổ ngữ Tân Lệ đến giờ vẫn được lưu truyền theo cách này.'
'Không phải! Khoan đã! Tại sao trong phòng mình lại có tiếng tivi?!'
Ý thức được vấn đề này, Cố Quân Uyển lập tức muốn quay người rời đi.
Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Hàn đột nhiên vang lên từ phòng khách: "Bạn học Cố, là ngươi về rồi sao?"
Chẳng hiểu sao, khi nghe thấy ba chữ "Bạn học Cố", dây đàn căng thẳng trong lòng Nữ đế lập tức giãn ra.
Theo lẽ thường, đáng ra nàng phải cảm thấy bị mạo phạm và tức giận mới đúng.
Cố Quân Uyển xinh đẹp đứng ở cửa phòng, nhìn Alpha có dáng người cao gầy bước ra từ phòng mình.
Mang theo hương tuyết tùng khiến lòng người rung động, từng bước tiến về phía nàng.
Trong lúc Cố Quân Uyển họp video.
Thẩm Hàn đã tắm rửa, thay quần áo, gọi đồ ăn đánh chén một bữa no nê, còn chợp mắt một giấc.
Hiện tại, khi cô xuất hiện trước mặt Cố Quân Uyển với tinh thần sảng khoái gấp trăm lần.
Càng làm nổi bật trạng thái mệt mỏi kiệt quệ của đối phương.
Thiếu nữ Alpha mặc quần ngụy trang quân dụng, áo thun trắng cotton mặc nhà, dáng vẻ ôn hòa thuần lương, trông như một sinh viên vừa tham gia huấn luyện quân sự.
Cố Quân Uyển được bao bọc trong hương tuyết tùng nóng hổi, hai má hơi nóng lên.
Lúc này, dường như Thẩm Hàn cũng nhớ ra điều gì, vội vàng giải thích: "Vừa nãy gã trung tá gì đó muốn tống ta xuống tầng hai, ta thấy hắn không có ý tốt nên mới lên đây với ngươi."
"Nhưng ngươi đừng lo, đêm nay ta sẽ canh gác ở phòng khách, như thế ngươi cũng có thể ngủ yên tâm hơn một chút."
Cố Quân Uyển lấy chiếc máy tính bảng mới nhận được ra, viết lên đó: "Đội ngũ tiếp ứng chúng ta đêm nay có vấn đề, có thể chúng ta đã bị nghe lén."
Vừa dứt lời, đã thấy Alpha trước mặt chạy vào phòng khách, bê ra một đống máy nghe trộm, camera to bằng cái cúc áo, nói như khoe công: "Ta xử lý hết rồi, ngươi cứ yên tâm to gan mà nói!"
...
Cố Quân Uyển đi tắm, rồi cũng mặc một bộ đồ cotton mặc nhà cùng kiểu với Thẩm Hàn bước ra phòng khách.
Vừa lau mái tóc ướt, nàng vừa kể cho đối phương nghe suy đoán của mình.
"Tổng thống nước Tân Lệ có lẽ đang bị kiềm chế, những đề tài thảo luận hôm nay đều là hứa suông."
"Nhưng đồng thời, hắn lại dùng cách gõ ngón tay theo mã Morse để xin lỗi ta, và cung cấp một đội đặc công cho ta tùy ý sử dụng, một người trong số đó hiện đang ẩn náu ngay trong khách sạn này."
Nữ đế từ trước đến nay luôn kiệm lời.
Đặc biệt là khi ra lệnh, ngôn ngữ càng thêm ngắn gọn.
Việc ngồi phân tích chi tiết với người khác như thế này quả là hiếm thấy.
Tất nhiên, hai ngày nay những chuyện hiếm thấy xảy ra với nàng cũng nhiều rồi.
Ví dụ như, trước đây nàng chưa từng nghĩ mình sẽ cho phép một Alpha ở chung phòng, hơn nữa còn có thể chung sống hòa bình như bây giờ.
Thẩm Hàn ngồi trên ghế sô pha, vừa nghiên cứu thiết bị làm nóng trong tay, vừa hỏi: "Vậy là hắn muốn 'ăn mía cả hai đầu'? Chuyện tốt gì cũng muốn chiếm hết."
Giọng thiếu nữ rất nhẹ, thậm chí còn mang theo chút giễu cợt.
Nhưng lọt vào tai Cố Quân Uyển lại chấn động như sấm sét.
Vì thái độ của Thẩm Hàn khi bàn luận về chuyện này, và cũng vì sự thấu đáo trong phản hồi của cô.
Vị Nữ đế Omega không khỏi suy nghĩ: Đối phương rốt cuộc là người thế nào?
"Ting!"
Thiết bị làm nóng cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, Thẩm Hàn vỗ tay, ngước mắt lên mới phát hiện Cố Quân Uyển đang nhìn chằm chằm mình.
Đuôi tóc đối phương vẫn còn hơi ướt, làn da trắng sứ dường như còn vương vấn hơi nước mờ ảo.
Hương thơm mai lạnh lững lờ trôi trong phòng, mang theo chút nóng rực vào không khí.
Cảm nhận được sự dị thường đang nảy sinh sau gáy, Thẩm Hàn vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn đối phương nhiều thêm nữa.
"Ta nói bậy bạ thôi, ngươi tiếp tục đi, đừng để ý đến ta."
Cố Quân Uyển buông chiếc khăn lau tóc xuống, không chút đùa cợt mở miệng: "Không, tình hình hiện tại đúng như ngươi nói. Nói cách khác, tình cảnh của chúng ta thực ra chẳng khá hơn là bao."
"Nếu không thể rời khỏi đây, lại bị phe chủ chiến của nước Tân Lệ khống chế, kết cục cũng chẳng tốt đẹp hơn rơi vào tay quân phản loạn là mấy."
Nghe câu này, Thẩm Hàn cũng cười không nổi nữa.
Cô ôm thiết bị làm nóng dịch đến ngồi bên cạnh Nữ đế, quay đầu hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cố Quân Uyển kín đáo liếc nhìn cái hộp trong tay đối phương.
Nàng có chút không hiểu, tại sao Alpha này lại "chung tình" với món đồ chơi nhỏ đó như vậy?
Nàng lấy lại bình tĩnh, cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh.
Sau khi quét mống mắt, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình.
Rất nhanh, màn hình máy tính bảng hiện ra một bảng thông tin, bên cạnh còn có hai chữ "Tuyệt mật" đỏ chót.
Giao diện ghi chép về một đặc công tên Mã Hạo Vũ.
Biệt danh Sói Hoang, số hiệu JLY3310, Alpha cấp C, 19 tuổi.
"Chúng ta phải tìm được người này trong khách sạn, nhưng ta không tiện ra mặt..."
Cố Quân Uyển mới nói được một nửa, Thẩm Hàn đã ghé đầu vào giữa máy tính bảng và người Nữ đế.
"Hắn trông có vẻ hơi yếu đuối nhỉ, như học sinh cấp hai mới dậy thì ấy. Con cáo già nước Tân Lệ kia không phải đang đùa chúng ta đấy chứ?"
Hương thơm tuyết tùng mát lạnh xâm chiếm tới, làm rối loạn nhịp thở của Nữ đế Omega.
Lưng nàng hơi cứng lại, cố nén ý định đẩy đầu đối phương ra, ổn định giọng nói: "Ngươi không phải cũng vậy sao?"
"Hả?"
Thẩm Hàn vẫn giữ nguyên tư thế ghé đầu, quay mặt sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Hương tuyết tùng và hương mai lạnh quấn quýt trong không khí.
Va chạm tạo ra một tia nhiệt độ đầy mập mờ.
Cố Quân Uyển cạn lời, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đẩy cái đầu trước mắt sang một bên.
Sau đó nói: "Ngươi trông cũng giống một học sinh."
Khi hơi thở đầy tính áp bức của Alpha đã cách xa một chút, nàng mới nói nhanh vào chủ đề chính: "Cho nên, chuyện bắt liên lạc với Mã Hạo Vũ chỉ có thể nhờ ngươi."
"Không thành vấn đề." Thẩm Hàn ngồi thẳng dậy, nháy mắt với đối phương, "Ngươi đói không, ăn chút gì trước đã."
Nói xong, cô mở thiết bị làm nóng trong tay, lấy hộp cơm bên trong ra.
Nắp hộp mở ra, để lộ những hạt cơm trắng ngần đầy đặn và thức ăn hải sản tinh xảo.
Trong đôi mắt màu vàng kim của Cố Quân Uyển phản chiếu món ăn trông rất ngon miệng.
Nàng không ngờ rằng thứ đối phương nghiên cứu hồi lâu vừa rồi lại là để hâm nóng cơm canh cho mình.
"Đừng ngẩn ra thế, hải sản này nóng thêm lần nữa thịt sẽ bị dai đấy!"
Thẩm Hàn rút chiếc máy tính bảng trong tay đối phương đặt lên bàn, đưa hộp cơm tới.
Dù là món ăn đặc biệt của khách sạn cao cấp, đối với Cố Quân Uyển cũng chỉ thường thôi.
Nhưng chẳng hiểu sao, cơm canh trước mắt lại khiến nàng cảm thấy đặc biệt ngon miệng.
Thẩm Hàn phát hiện mình có thêm một sở thích nhỏ kỳ quặc: Lén nhìn Cố Quân Uyển ăn!
Đối phương làm việc gì cũng toát lên vẻ tao nhã, lúc ăn cơm lại càng như vậy.
Cùng là cầm đũa đưa thức ăn vào miệng, nhưng Cố Quân Uyển làm lại trông đặc biệt khác thường.
Thẩm Hàn nhìn một lúc, cảm thấy mình cũng đói bụng lây.
Omega dù sao sức ăn cũng nhỏ.
Khi Cố Quân Uyển buông hộp cơm và đũa xuống, vẫn còn thừa lại một nửa cơm hải sản.
"Ngươi không ăn nữa à?" Thẩm Hàn vớ lấy hộp cơm vừa đặt lên bàn, hỏi như thể tùy ý.
Cố Quân Uyển tưởng cô định giúp mình dọn dẹp, gật đầu xong còn nói cảm ơn.
"Đúng lúc ta lại đói, ngươi không ngại thì nhường cho ta nhé, chiến dịch 'vét sạch đĩa' phải thực hiện triệt để thôi."
Thẩm Hàn liền cầm bát đũa bắt đầu ăn, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên mặt.
Cố Quân Uyển sững sờ tại chỗ.
Sao nàng lại không ngại được chứ? Đó là đồ ăn thừa nàng vừa ăn mà.
Nhưng nhìn Alpha phồng mồm trợn má nhai như con sóc, nàng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Mấu chốt là, ngăn cản cũng vô dụng, đối phương đã ăn hết một nửa rồi.
Sau bữa ăn, hai người bàn bạc thêm một lúc, Cố Quân Uyển trở về phòng ngủ.
Còn Thẩm Hàn thì đúng như lời cô nói trước đó, nghỉ ngơi ngay tại phòng khách.
Trong phòng vẫn còn một phòng ngủ phụ.
Nhưng ngủ ở phòng khách dễ dàng cảnh giới, cũng có thể khiến người trong phòng ngủ chính yên tâm hơn một chút.
Nghỉ ngơi hơn ba tiếng, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ sáng.
Chuông cửa vang lên.
Thẩm Hàn đã chỉnh tề quần áo ra mở cửa.
Đứng ở cửa là một nữ Beta, phụ trách đưa quần áo và thức ăn cho Nữ đế.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Hàn, nữ nhân viên phục vụ Beta ngây ra như phỗng.
Tuy chưa từng gặp Thẩm Hàn, nhưng đêm qua và sáng nay nàng ta đã nghe không ít tin tức về đối phương.
Biết đối phương là một Alpha cấp S, cũng là vệ sĩ của Nữ Quân bệ hạ.
Nhưng tên Alpha này lại xuất hiện trong phòng của Nữ đế!
Điều này khiến trong đầu nữ phục vụ nảy sinh cả một vở kịch dài tập.
Thẩm Hàn không để ý đến sự kinh ngạc của đối phương.
Cô đưa tay cầm lấy đồ trên xe đẩy, lật xem, rồi hỏi thẳng: "Sao quần áo chỉ có một bộ, của ta đâu?"
Nữ phục vụ Beta lập tức cúi người: "Xin lỗi, ta sẽ đi chuẩn bị ngay."
Nữ phục vụ làm việc rất nhanh, chưa đầy mười phút sau đã mang theo một bộ quân phục màu đen mới tinh xuất hiện, giao vào tay Thẩm Hàn.
Cô không biết rằng, ngay khi cô và Cố Quân Uyển thay quần áo.
Tin đồn về "Trai lơ của Nữ Quân" đã lan truyền trong nội bộ nhân viên khách sạn.
Trong thời kỳ đặc biệt, Cố Quân Uyển yêu cầu "quân đồng minh" Tân Lệ chuẩn bị cho mình bộ quân phục chỉ huy màu trắng.
Lớp vải cứng cáp bao bọc lấy những đường cong quyến rũ của Nữ đế, toát lên một uy nghi khác biệt.
Khiến người ta nhìn mà phát khiếp, nhưng lại không nhịn được muốn lén nhìn thêm vài lần.
Còn Thẩm Hàn trong bộ quân phục màu đen, khiến thân hình cao gầy của thiếu nữ trông có vẻ hơi gầy guộc.
Nhưng được khí thế của Alpha cấp S gia trì, lại mang theo vẻ lạnh lùng vô hình.
Cố Quân Uyển phải đến phòng họp đấu trí với phe chủ chiến nước Tân Lệ, còn Thẩm Hàn thì phải đi tìm đặc công tên Mã Hạo Vũ ở phòng bảo an.
Sân chơi của hai người không giống nhau.
"Vậy ta đi đây, ngươi cũng cẩn thận nhé."
Thẩm Hàn biết mình không có tư cách dặn dò đối phương nhiều, để lại một câu như vậy rồi chuẩn bị đi thang máy xuống.
"Đợi đã." Hương mai lạnh bay tới.
Thẩm Hàn vừa mới ấn nút thang máy, Cố Quân Uyển đã đứng trước mặt cô, giơ tay cài một chiếc huy hiệu nhỏ màu vàng lên cổ áo quân phục của cô.
"Đeo cái này vào, khi ra lệnh lời nói sẽ có trọng lượng hơn."
Cúi mắt nhìn màu vàng nhỏ bé trên cổ áo, Thẩm Hàn biết đó là ký hiệu của chỉ huy tạm thời mà Cố Quân Uyển trao cho.
Cô kìm nén niềm vui sướng trong lòng, hỏi: "Ngươi đưa cái này cho ta, vậy còn ngươi?"
Cố Quân Uyển hơi nhướng mày: "Ta quét mặt."
----
Lời tác giả: Đến rồi, đến rồi! Bình luận của tôi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro