Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Buổi tối, họ gọi một nồi lẩu về nhà.

Tống Kim Hi và Chu Cảnh Đường khi ăn cơm vẫn luôn nói về những chuyện phiếm trong trường.

Lâm Khanh thỉnh thoảng cũng sẽ chen vào một câu.

Ôn Yểu yên tĩnh nhìn vào nồi lẩu trắng trong nồi lẩu uyên ương, vì bàn ăn của nhà Giang Thư Dật là bàn dài, nên chỗ cô ngồi cách bên này có chút xa, không với tới được.

Ôn Yểu thử gắp một chút, không gắp được.

Giống như đối với đa số những thứ tồn tại trên thế giới này, Ôn Yểu không có sự cố chấp phải có bằng được, nếu một lần không có được, cô sẽ trực tiếp từ bỏ.

Lâm Khanh định hỏi Ôn Yểu muốn món gì, Giang Thư Dật đã trực tiếp gắp món ăn vào bát Ôn Yểu, "Là cái này phải không?"

Ôn Yểu nhìn rau cải bó xôi trong bát, rất bình thường mà hơi gật đầu.

Lâm Khanh nhìn động tác lưu loát của hai người, có chút để ý quan sát hai người, không biết tại sao lại cảm thấy mình đã ăn phải một miếng cơm chó.

--

Ăn xong cơm tối, vài người lại ôn tập một lúc, Giang Thư Dật đưa họ đến ga tàu gần nhà.

Họ cầm lấy áo khoác của mình đi đến cửa nhà của Giang Thư Dật.

Khi ra cửa, Giang Thư Dật lấy ra những đôi giày mà dì giúp việc đã cất trong tủ giày, đặt trước mặt mọi người.

Ôn Yểu đứng trước đôi giày của mình do dự một chút, rồi từ từ mang vào.

Lâm Khanh liếc nhìn đôi giày của Ôn Yểu, nhưng nhìn nhìn, Lâm Khanh lại có chút không hiểu.

Là ảo giác của cô sao?

Tại sao cô lại cảm thấy đôi giày mà Ôn Yểu mang đến sáng nay và đôi giày cô ấy mang bây giờ không giống nhau?

Cô luôn cảm thấy sáng nay Ôn Yểu mặc một đôi giày thể thao màu trắng, tại sao bây giờ lại là đôi giày da màu đen đồng phục?

Ôn Yểu vốn mặc đôi này sao? Hay là cô đã thấy Ôn Yểu đi đôi giày trắng đó trong trường, nên nhớ nhầm?

Lâm Khanh lắc đầu.

— Chắc là nhớ nhầm rồi.

Rốt cuộc, trong nhà của Giang Thư Dật dù sao cũng không thể có giày của Ôn Yểu được, lại không phải ở cùng nhau.

--

Vài người đi ra ngoài cửa, trước khi ra cửa, Giang Thư Dật kéo Ôn Yểu lại, giúp quàng lên chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm mà cô đã mang theo buổi sáng.

"Bên ngoài lạnh lắm."

Chu Cảnh Đường và Giang Thư Dật đã bắt đầu nói về việc đi Hải Thị muốn ăn gì, Tống Kim Hi ngáp một cái, có vẻ hơi mệt.

Ôn Yểu cũng trước sau như một đi một bên, không mấy hứng thú mà không nói tiếp.

Đến khu thương mại gần nhà, nhà của Chu Cảnh Đường và Tống Kim Hi đã có người đến đón, Tống Kim Hi nói thẳng một câu tạm biệt rồi về nhà.

Chu Cảnh Đường hỏi Lâm Khanh, "Tớ tiện đường đưa cậu về nhé?"

Lâm Khanh cũng không khách khí, đeo cặp sách lên xe nhà của Chu Cảnh Đường.

"Lớp trưởng cũng đi cùng nhé? Hôm nay trông có vẻ sắp mưa." Chu Cảnh Đường hỏi tiếp.

"Nhà Ôn Yểu ở gần đây, tớ đưa cậu ấy về là được rồi, các cậu đi trước đi."

Giang Thư Dật phẩy tay, từ biệt họ.

Chu Cảnh Đường còn định nói vài câu, nhưng Lâm Khanh đã kéo cậu ta đi thẳng.

Nhìn người từ từ đi rồi, Giang Thư Dật dựa vào vai Ôn Yểu, "Mệt quá."

"Vậy đi thôi." Ôn Yểu nói rồi liếc nhìn Giang Thư Dật.

Buổi tối, thành phố Giặt vô cùng yên tĩnh, bầu trời đêm đen kịt không thấy rõ ánh trăng, chưa được bao lâu, trên bầu trời có những thứ màu trắng rơi xuống.

Giang Thư Dật đưa tay ra hứng một chút, là mưa tuyết.

Không khí ẩm ướt, mang theo mùi bụi bặm.

Trong cổ của Giang Thư Dật cũng rơi vào rất nhiều tuyết, quần áo ướt đẫm bắt đầu dính chặt vào da cô.

Hai người đứng dưới tầng hầm của một tòa nhà lớn, mưa tuyết trên mái che trong suốt vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Giang Thư Dật lau trán Ôn Yểu, định đợi ở đây cho tuyết biến thành tuyết khô, hoặc là nhỏ đi rồi mới về, nhưng tuyết không hề khô, và cũng không ngừng lại, mà lại càng lúc càng lớn.

Ôn Yểu khẽ hắt xì một cái.

Giang Thư Dật liếc nhìn vai và tóc đã ướt đẫm của Ôn Yểu, có chút lo lắng.

Bây giờ dù có người đến đón họ, hay là đợi tuyết ngừng rồi về đều phải mất rất nhiều thời gian, vì đã qua nửa đêm, nên các trung tâm thương mại gần đó cũng đã đóng cửa, cũng không có cách nào mua ô.

"Hay là chúng ta chạy về nhé?"

Giang Thư Dật đột nhiên hỏi.

Ôn Yểu không nhanh không chậm gật đầu.

Khi hai người chạy về nhà, trên người đã ướt đẫm, Giang Thư Dật không để ý mà vứt ở cửa nhà, trực tiếp đi dép ướt vào trong nhà, vào phòng tắm liền mở vòi nước, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Ôn Yểu yên tĩnh đặt giày sang một bên, trên người vì bị mưa tuyết thấm ướt mà truyền đến một trận lạnh lẽo.

Giang Thư Dật cởi áo khoác xuống, đặt vào trong giỏ đựng quần áo tắm, quần áo vì thấm nước, khi rơi vào giỏ phát ra tiếng động.

"Ôn Yểu, ngày mốt đi học lại nếu cậu bị cảm thì không hay đâu," Giang Thư Dật cởi một chiếc khăn lông lau tóc, "Cậu tắm trước đi."

"...Ừm."

Giọng Ôn Yểu nghe có chút nghẹt mũi.

Giang Thư Dật nhìn ánh mắt có chút thất thần của cô, có chút lo lắng, gần đây cúm rất thịnh hành, không biết Ôn Yểu có sao không.

Cô cởi áo khoác và khăn quàng cổ ướt đẫm của Ôn Yểu xuống, quần áo dính tuyết và mưa, sờ vào không có nhiệt độ cơ thể, lạnh băng như sắp đóng băng.

Sau khi tắm xong, Ôn Yểu lập tức đi ngủ.

Mặc dù Giang Thư Dật ngày nào cũng phải tìm lý do, nhưng từ khi Giang Thư Dật bị bong gân đến nay, hai người buổi tối đều ngủ cùng nhau.

Nửa đêm, Giang Thư Dật phát hiện Ôn Yểu khi ngủ vẫn luôn run rẩy, Giang Thư Dật trong bóng tối sờ trán cô, tay lập tức bị nóng.

Giang Thư Dật vội vàng mở đèn ngủ, Ôn Yểu nằm bên cạnh cô, như thể dù tối nay có chết vì bệnh cũng tuyệt đối sẽ không nói, cau mày chặt, đau đớn cắn răng.

Giang Thư Dật gọi điện cho bác sĩ gia đình, đến giúp Ôn Yểu khám bệnh và kê đơn thuốc.

Bác sĩ gia đình của nhà Giang là một người Bea khoảng 50 tuổi, Giang Thư Dật không mấy quen thuộc với người này, mặt ông trông còn trẻ, nhưng tóc đã bạc trắng.

Ông đo nhiệt độ cho Ôn Yểu, là 41 độ sốt cao.

Bác sĩ nhìn tình trạng của Ôn Yểu, kê một ít thuốc, còn cầm theo chai nước biển đến.

"Có thể là bị cúm, sốt đến mức này là có chút nghiêm trọng."

"Hôm nay truyền nước biển có hạ sốt được không?"

Bác sĩ suy nghĩ một chút, "Hạ sốt hay không, tùy thuộc vào từng người, trong bệnh viện có người sốt ba ngày cũng không hạ, có người một ngày đã hạ, cụ thể vẫn phải xem tình hình sau này."

"Được ạ..." Giang Thư Dật cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc khả năng tự phục hồi là không thể chia sẻ.

Sau khi bác sĩ đi, Giang Thư Dật thay cho Ôn Yểu một miếng dán hạ sốt, lần trước Ôn Yểu bị bệnh mới hai tháng trước, không ngờ lần này lại bị bệnh.

Giang Thư Dật liền canh giữ bên cạnh Ôn Yểu, qua vài giờ lại đo nhiệt độ một lần, nhưng nhiệt độ của Ôn Yểu vẫn không hề hạ xuống.

--

Chủ nhật, Ôn Yểu cả ngày đều nằm trên giường, ý thức mơ hồ không rõ.

Giang Thư Dật không gọi cô dậy ăn sáng, nhưng trên đường, Ôn Yểu trong ý thức mông lung đã tỉnh lại một lần, vừa mở mắt đã thấy mặt Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật đang ngồi xổm bên giường, trán áp gần trán cô, trực tiếp đo nhiệt độ cho cô.

Ôn Yểu trong cơn mơ màng mở to mắt, lông mi khẽ run.

Cô từ từ mở miệng, phát hiện cổ họng có chút đau, "...Giang Thư Dật?"

Giang Thư Dật lập tức từ trên ghế đứng dậy, đưa nước ấm cho Ôn Yểu, "Tớ đánh thức cậu à?"

"Khó chịu lắm không?" Giang Thư Dật có chút muốn đỡ vai cô.

Ôn Yểu nhẹ nhàng nghiêng đầu, không để lại dấu vết mà né tránh tay cô, "..."

Nhìn hành động có chút khách sáo của cô, Giang Thư Dật khựng lại, có chút xấu hổ thu tay về.

"...Cậu sao lại ở đây?" Ôn Yểu dùng cánh tay gian nan chống người dậy, ánh mắt mang theo sự kháng cự.

Giang Thư Dật phát hiện Ôn Yểu không muốn mình đến gần, "Cậu bị bệnh rồi."

"...Cậu đang nói gì vậy?" Ôn Yểu vì sốt cao có chút không nghe rõ, cơ thể lảo đảo.

"Tớ nói, cậu bị bệnh rồi."

Nhưng trong khoảnh khắc, Ôn Yểu lại nhắm mắt lại, không biết là ngủ rồi hay là mất ý thức.

Giang Thư Dật thở dài một hơi, lại thay cho cô một miếng dán hạ sốt.

Cô sờ trán Ôn Yểu, phát hiện người này khi ngủ lại ngoan ngoãn đến mức khiến người ta có chút đau lòng.

Đến giờ ăn trưa, Giang Thư Dật đánh thức cô.

Ôn Yểu từ từ mở mắt, như có chút khó chịu, trên người cô mang theo hơi nóng, mê mang nhìn mặt Giang Thư Dật, "..."

Cổ họng vì sốt, Ôn Yểu cảm thấy mình như bị lửa thiêu, trở nên khô khốc không phát ra được tiếng.

Giang Thư Dật đặt gối sau lưng Ôn Yểu, đỡ cô ngồi dậy.

Trong tay cô bưng một bát cháo, kéo ghế ngồi bên cạnh Ôn Yểu, "Ăn chút gì đi."

Ôn Yểu nhìn cô, rồi lại liếc nhìn hộp thuốc và chai nước biển đặt trong tầm tay, im lặng một lúc.

"Tớ đang ở trường à?" (Editor: ô hô ....)

Giang Thư Dật phát hiện người này sốt đến mê sảng rồi.

"Cậu sốt rồi, hôm nay không thể đến trường đâu."

"..."

Ôn Yểu nhìn trần nhà trong phòng, ánh mắt vẫn có chút trống rỗng.

"Nếu cậu vội đi học, thì trước hết hãy dưỡng bệnh cho khỏe đi." Giang Thư Dật nói với cô.

"..." Không biết Ôn Yểu có nghe lọt tai không, cô lại im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì.

"Cậu cần gì cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu."

Giang Thư Dật thổi nguội bát cháo, đưa đến miệng Ôn Yểu, "Đây—"

Ôn Yểu không biết nghĩ đến cái gì, một lát sau, cô cụp mắt xuống, đưa tay lấy bát cháo trong tay Giang Thư Dật, "Cảm ơn... tớ tự làm là được."

Giọng Ôn Yểu có chút nghẹn ngào, khiến người ta lo lắng.

"..."

Giang Thư Dật không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa bát cháo trong tay cho Ôn Yểu.

Cả ngày xuống, Ôn Yểu không mấy khi nói chuyện với Giang Thư Dật.

Buổi tối, Giang Thư Dật tắm xong vào phòng, không biết có phải cảm nhận được sự lay động trên giường hay không, Ôn Yểu mở mắt ra.

Cô nhìn Giang Thư Dật đang chuẩn bị lên giường, chần chừ hồi lâu.

"...Ra ngoài." Giọng cô nghiêm túc như bình thường, thậm chí còn nghiêm khắc hơn trước đây.

Giang Thư Dật một chân vừa mới chui vào trong chăn, còn chưa kịp cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của chiếc chăn, một chân khác còn đang đặt trên mặt đất, cô gần như cho rằng mình sắp bị đóng băng.

Cô duy trì tư thế ngớ ngẩn này, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, "Tại sao...?"

Ôn Yểu ho hai tiếng, ánh mắt vô cùng kiên trì, như đang nói, "Không vì sao cả".

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, trong không khí lạnh băng giằng co một hồi lâu.

Nhưng Ôn Yểu vẫn không hề nới lỏng.

"..."

"Òa."

Đồ quỷ hẹp hòi. Giang Thư Dật thầm oán giận trong lòng, cuối cùng ấm ức dịch chân ra ngoài.

Tốc độ đó, còn chậm hơn cả ốc sên ba phần, lưu luyến đến cực điểm.

"Được rồi." Giang Thư Dật nói thêm một câu, cô cố gắng nói một cách nhẹ nhàng, để tỏ ra mình cũng không muốn ngủ cùng Ôn Yểu đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro