
Chương 65
Trong bóng tối, Giang Thư Dật thở dài một hơi.
Ôn Yểu mở mắt ra.
Phiền quá. Đây đã là lần thứ năm Giang Thư Dật thở dài.
Giang Thư Dật trong chăn cứ mười giây lại lật người một lần, một lát sau, lại thở dài một hơi.
Lần thứ sáu.
Vì những hành vi này của cô quá mức giả tạo, Ôn Yểu cũng không nói gì, tùy ý cô xoay người, quay lưng về phía Giang Thư Dật nhắm mắt lại.
Nhưng mà qua hồi lâu, Giang Thư Dật vẫn không yên.
Đợi đến khi Giang Thư Dật thở dài lần thứ tám...
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Ôn Yểu có vài phần không kiên nhẫn, trong bóng tối lạnh lùng hỏi.
Giang Thư Dật trong bóng tối ấp úng một hồi.
Có lẽ biết Giang Thư Dật chỉ có chút tiền đồ này, Ôn Yểu trợn trắng mắt, "Nói chuyện thì đừng phun từ không rõ."
"Ồ."
Trong bóng tối, Ôn Yểu cảm giác vai Giang Thư Dật nhích lại gần.
Giang Thư Dật ho một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, "Vậy tớ có thể ôm cậu ngủ không?"
"Cậu ôm tớ ngủ cũng được." Dù sao cũng là muốn ôm.
Ôn Yểu dường như trong bóng tối không nói gì.
Nhưng không bao lâu sau, Giang Thư Dật cảm nhận được tay trái của Ôn Yểu luồn qua dưới nách phải của mình, cơ thể cô mềm mại dựa vào ngực Giang Thư Dật. Giang Thư Dật phát hiện ở khoảng cách này, toàn thân Ôn Yểu đều mang theo một mùi hương hoa hồng nồng nàn hơn lúc nãy.
"Không được cử động." Ôn Yểu thấp giọng ra lệnh, giọng điệu lạnh lùng vô tình.
"...Ồ." Mặc dù là Giang Thư Dật tự mình đề nghị, nhưng cô thật sự không ngờ Ôn Yểu sẽ trực tiếp ôm lấy mình như vậy, tim cô đập rất nhanh, cũng lập tức đưa tay ôm lấy lưng Ôn Yểu.
"Cậu ôm tớ này..."
Giang Thư Dật cười hì hì một tiếng, trán dựa vào trán Ôn Yểu, như một con vật lớn đang chơi đùa.
Cô hạ thấp giọng khiến Ôn Yểu cảm thấy tai mình có chút ngứa, Ôn Yểu không lên tiếng, cũng không nói rằng yêu cầu này là do Giang Thư Dật tự mình nói ra, mình chỉ là làm theo thôi.
Ôn Yểu đoán nếu mình không làm theo lời Giang Thư Dật, biết đâu Giang Thư Dật có thể ở bên giường kia một mình lăn lộn cả đêm, đến lúc đó ai cũng đừng hòng ngủ.
Qua hai phút.
Vai Giang Thư Dật đang ôm Ôn Yểu bắt đầu phập phồng đều đặn, "..."
Ôn Yểu biết, Giang Thư Dật người này từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ tốt đến kinh người, nhưng cũng không ngờ người này sau khi ôm lấy mình hai phút đã ngủ rồi.
Mặc dù tư thế ngủ của Giang Thư Dật giống như cô miêu tả, ngoài ý muốn yên tĩnh, nhưng quả nhiên việc một mình không ngủ được chỉ là một cái cớ.
Ôn Yểu dịch vai, dựa vào lòng Giang Thư Dật, mùi hương cỏ thơm ong thanh mát truyền vào khoang mũi.
Như vậy lại tiết kiệm cho cô không ít thời gian.
Ôn Yểu nghĩ rồi yên tĩnh nhắm mắt lại, bất ngờ ngủ nhanh hơn ngày thường.
--
Ngày hôm sau, vì tuần sau sẽ có kỳ thi cuối kỳ, trường học đã in sẵn bài tập nghỉ đông và để ở thư viện. Tuyển tập bài tập nghỉ đông cộng thêm đề thi do giáo viên các môn tự in, mỗi người chắc phải mang về mấy cân.
Khi sắp đến giờ thể dục, Ôn Yểu đã bị gọi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
"Ôn Yểu, em đi gọi mấy bạn học đến dọn bài tập về phát đi."
"Khi đi, em đưa cái này cho người phụ trách là được, mang về rồi để ở văn phòng của cô, đừng phát trước."
Giáo viên chủ nhiệm Lý Nhu Gia đưa cho cô danh sách giao cho nhân viên sự vụ của thư viện.
Ôn Yểu gật đầu, định đi ra khỏi văn phòng.
"Đúng rồi." Lý Nhu Gia gọi cô lại.
"Bây giờ có một số trường đại học đã bắt đầu đăng ký rồi, em đã quyết định sau này sẽ vào trường đại học nào chưa?"
Ôn Yểu dừng lại một chút, "Em vẫn chưa nghĩ xong."
"Vậy à," Lý Nhu Gia có chút lo lắng, điều này không giống như Ôn Yểu thường ngày, cô làm việc luôn quyết đoán và có mục tiêu, "Là vì lý do phí đăng ký à? Chắc có trường đã gửi lời mời cho em rồi chứ?"
"Dạ," Ôn Yểu cụp mắt xuống, "Em chỉ là muốn suy nghĩ thêm một chút."
"Kỳ thi tuyển sinh vào tháng 4 là hết hạn rồi."
"Em hiểu ạ." Ôn Yểu cung kính gật đầu.
"Bây giờ các trường đại học đều có chính sách ưu đãi cho những học sinh như em, cho nên em thực ra không cần lo lắng, nếu thật sự không được, cô giáo cũng có thể giúp em."
Giọng cô Lý dần dần xa dần.
Ôn Yểu yên tĩnh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người trong lớp đang học thể dục.
Hôm nay là tiết thể dục cuối cùng của học kỳ này, nửa tiết đầu là kiểm tra thể lực, nửa tiết sau là hoạt động tự do.
Kỳ thi thể dục trông có vẻ đã kết thúc, trên sân điền kinh không còn ai nữa, các bạn trong lớp như bắt đầu tập trung lại trên sân bóng rổ.
Giang Thư Dật ngồi một bên sân bóng rổ, cùng bạn học bên cạnh đang trò chuyện.
Một lát sau, có mấy người ôm bóng rổ đi đến trước mặt Giang Thư Dật, dường như đã nói gì đó, Giang Thư Dật liền khập khiễng đứng dậy.
Ôn Yểu híp mắt nhìn Giang Thư Dật mặt mày rạng rỡ đi đến giữa sân bóng rổ.
Lý Nhu Gia dường như chú ý đến việc Ôn Yểu vẫn luôn nhìn tình hình của lớp, cho rằng cô muốn về sớm để học, thế nên nói:
"A, nói mới nhớ, hôm nay là kỳ thi thể dục, có làm lỡ việc của em không?"
Ôn Yểu lắc đầu, cô đã thi xong từ trước rồi.
"Vậy em về trước học đi, nhưng việc đăng ký vào trường phải nắm chắc thời gian, hiểu chưa?" Lý Nhu Gia nghiêm túc dặn dò.
"Em hiểu rồi, cảm ơn cô Lý."
Ôn Yểu gật đầu, lịch sự cảm ơn rồi đi ra khỏi văn phòng.
--
Trở lại sân thể dục, các bạn trong lớp đang vây quanh sân bóng rổ, lớn tiếng cổ vũ.
Trong đó thỉnh thoảng hiện lên tên của Giang Thư Dật.
"..." Ôn Yểu im lặng đi đến bên cạnh sân bóng rổ.
Lâm Khanh cũng ở trong nhóm người này, cô thấy Ôn Yểu trở lại liền chào một tiếng.
"Lớp trưởng, cậu về rồi à, bây giờ các cậu ấy đang chơi bóng rổ đấy."
Ôn Yểu gật đầu nhìn về phía sân bóng.
Giữa sân bóng, lập tức thấy Giang Thư Dật đứng giữa vài người, cô như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, khập khiễng nhảy qua người, ném bóng vào rổ.
Bóng rổ lưu loát vào rổ, nảy lên trên mặt đất.
"Hay lắm!"
Bóng vào, các bạn trong lớp kêu to hơn nữa, "Cố lên, chị Dật!"
"Cậu có thể!"
"Nhiều người cổ vũ cho cậu ấy quá." Lâm Khanh cảm thán một câu.
Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật đang vui vẻ cười và nhảy nhót với các bạn trong lớp.
Cô dám chắc trong đầu Alpha này chắc chắn đang vang lên những tiếng hoan hô còn lớn hơn bây giờ.
Giang Thư Dật lau mồ hôi trên trán, vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Yểu ở một bên ngoài sân bóng rổ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Thư Dật đứng ở sân bóng, một chân đứng, một chân què, mồ hôi ướt đẫm.
Ôn Yểu trên mặt không có gì biểu cảm, mái tóc đen dài buông xuống bên tai, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Giang Thư Dật theo bản năng cảm thấy cả người mình giật mình một cái.
"..."
Cô cẩn thận nuốt nước bọt, nhảy nhót nhảy ra khỏi sân bóng rổ, trông ngoan ngoãn như một đứa trẻ mẫu giáo. (Editor: Cảm thấy GTD hiền đen, hèn điên)
Vài người khác nhìn cô, "Chị Dật, không chơi nữa à?"
"Không chơi, không chơi." Cô còn dám chơi sao?
"Lúc nãy cậu không phải chơi rất vui sao?"
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, vội vàng xua tay, "Cậu đừng nói bậy, tớ không có."
Giang Thư Dật nghiêm túc phân chia quan hệ với những người chơi bóng rổ, đi đến trước mặt Ôn Yểu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ nhỏ, tay khoanh sau lưng, như thể người vừa rồi trên sân bóng rổ chạy nhảy vui vẻ như vào hộp đêm không phải là cô.
Lâm Khanh nhìn Giang Thư Dật, chỉ vào mũi mình, "Chị Dật, mũi chị dính bụi."
"Ồ, có bụi à?" Giang Thư Dật nghe thấy lời nhắc của Lâm Khanh, sờ sờ trên người, không mang khăn giấy, thế nên cô nhấc áo sơ mi thể thao của mình lên, định dùng cổ áo lau mũi.
Quần áo của Giang Thư Dật bị kéo lên, loáng thoáng thấy được vùng bụng nhỏ được phác họa bởi những đường cong.
Lâm Khanh liếc nhìn Ôn Yểu.
"Dùng khăn giấy lau."
Lúc này, một bàn tay đánh nhẹ lên mu bàn tay của Giang Thư Dật, đưa cho cô khăn giấy.
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, không dám nói gì mà nhận lấy, "Ồ... cảm ơn."
Ôn Yểu liếc cô một cái, xa cách trả lời một câu, "Không cần cảm ơn."
"Cậu, lúc nãy đang chơi bóng rổ à?" Ôn Yểu như nhớ ra điều gì đó rồi hỏi.
Giang Thư Dật không biết tại sao, đối với hành vi rõ ràng đã thấy còn muốn hỏi này, lại mang theo một cảm giác sợ hãi.
Giang Thư Dật nhìn vào mắt Ôn Yểu, không dám trả lời, qua nửa ngày Giang Thư Dật cúi đầu, như một người bị Alzheimer, "Hình như là có chơi..."
Thật trùng hợp, lúc này Chu Cảnh Đường đã đi đến.
Chu Cảnh Đường trước sau như một không tiếc lời khen ngợi Giang Thư Dật, "Lớp trưởng cậu không thấy đâu, chị Dật lúc nãy thật là lợi hại! Chân bị thương mà vẫn có thể ném được một quả ba điểm!" (Editor: +1 người ngây thơ, vô số tội)
Ôn Yểu nhẹ nhàng nhìn về phía Giang Thư Dật, nhẹ nhàng lặp lại một lần, "Tớ đúng là không thấy."
Giang Thư Dật còn có thể nói gì nữa chứ? Cô chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
"Đi đến phòng y tế một chuyến đi." Giọng Ôn Yểu lạnh lùng nói.
"...Được." Giang Thư Dật ngoan ngoãn gật đầu đi theo.
Ôn Yểu im lặng đi về phía trước, dường như để phối hợp với bước chân khập khiễng của Giang Thư Dật, cô cố ý đi chậm lại, Giang Thư Dật đi theo cô ra khỏi sân thể dục, không biết nên nói gì.
Con đường đến phòng y tế là một rừng bạch quả của trường.
Vì đã đến mùa đông, nên lá cây trên cây gần như đã rụng hết, cảnh sắc trở nên vô cùng hiu quạnh.
Giang Thư Dật nhìn cô, cảm thấy bàn tay có chút không, cô có chút xấu hổ đút tay vào túi áo khoác.
Giang Thư Dật dùng ngón tay không chỉ vào một con ở trên cây khô.
"Ôn Yểu cậu xem ở đó có một con bồ câu kìa."
Ôn Yểu liếc nhìn "con bồ câu" mà Giang Thư Dật nói, yên tĩnh nói: "Đó không phải là bồ câu."
Con chim màu xám như đang trêu chọc Giang Thư Dật, lắc lắc đuôi của mình.
"Đó là chim đỗ quyên."
"A... chim đỗ quyên à." Ngón tay Giang Thư Dật co lại.
"Chim đỗ quyên mùa đông, rất hiếm thấy." Ôn Yểu đánh giá một câu.
"Vậy à?" Giang Thư Dật nhìn về phía Ôn Yểu, cô không rõ lắm chim đỗ quyên xuất hiện vào mùa nào.
"Chim đỗ quyên có rất nhiều tên gọi khác, chim cu cu, đỗ vũ, quách công, hoạch cốc..."
Ôn Yểu yên tĩnh liếc nhìn bầu trời, "Chim đỗ quyên là chim di trú, đến tháng chín sẽ di chuyển đến những nơi ấm áp, mùa xuân mới xuất hiện."
"Tiếng hót của loài chim này liên tục vào tháng sáu, nó sẽ săn bắt côn trùng có hại, từ tên của nó 'đỗ quyên' là có thể thấy, tiếng hót của nó thúc giục mọi người lao động."
"Vậy à."
Giang Thư Dật "ừm" một tiếng, cô thực ra không có ấn tượng tốt lắm với chim đỗ quyên, luôn nghĩ đó là một loại chim không tốt.
Con chim màu xám đó nhảy nhảy đến trước mặt hai người, linh hoạt xoay đầu, rồi trong nháy mắt liền giương cánh bay đi.
"..."
Giang Thư Dật đưa tay nắm lấy tay Ôn Yểu, tay Ôn Yểu vẫn lạnh như vậy.
"..." Ôn Yểu liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy của Giang Thư Dật, cũng không buông ra.
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, nhỏ giọng mở miệng, "Bọn họ cứ bắt tớ đi, tớ cảm thấy từ chối họ, lại có vẻ không tốt lắm."
"..." Ôn Yểu im lặng liếc nhìn Giang Thư Dật, lập tức liền tưởng tượng ra được bộ dạng Alpha tai mềm này một khi được khen là cười hì hì đi qua.
"Xin lỗi nhé." Giang Thư Dật lí nhí nói.
"Xin lỗi tớ làm gì?"
Ôn Yểu nhìn về phía trước, giọng điệu không có gì thay đổi nói: "Dù là kỳ thi, hay là thành tích, hay là sức khỏe của cậu đều là đồ của cậu, không phải của tớ."
"Dối trá," Giang Thư Dật như đang dò xét nhìn trộm mặt cô, "Cậu rõ ràng là đang giận."
"..." Ôn Yểu không nói gì.
Giang Thư Dật đặt tay Ôn Yểu vào túi áo thể dục của mình, vai cũng sát vào Ôn Yểu.
Cô dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào đầu Ôn Yểu, ngón tay nắm chặt ngón tay đối phương, đợi đến khi thấy không có ai, Giang Thư Dật lại rất nhanh hôn lên má Ôn Yểu.
Nhìn vẻ mặt của Ôn Yểu, Giang Thư Dật vô lo vô nghĩ bật cười, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
"Vậy tớ coi như cậu không giận nữa nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro