
Chương 62
"Giang Thư Dật." Sau khi tắm xong, Giang Thư Dật bị Ôn Yểu gọi lại.
Giang Thư Dật có chút vui vẻ, không biết Ôn Yểu gọi mình lại là vì chuyện gì.
Ôn Yểu sắp xếp lại sách vở trong tay, đưa một chiếc cốc sứ trên bàn cho Giang Thư Dật, "Uống cái này đi."
Giang Thư Dật nhìn thứ không rõ trong cốc, rồi lại liếc nhìn Ôn Yểu.
"Thuốc pha nước uống phòng cảm cúm."
Giang Thư Dật hoàn toàn thất vọng, cái này hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng!
Cô rón rén đặt chiếc cốc lên bàn, "Tớ từ nhỏ đến lớn số lần bị cảm một bàn tay là đếm được, sẽ không bị cảm đâu."
Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật, vô cùng tự nhiên cầm lấy chiếc cốc sứ trên bàn rồi lại đặt vào tay Giang Thư Dật.
"Uống đi, tớ cho cậu ba giây."
"Một..."
Giang Thư Dật biết mình không thể cứng đầu với Ôn Yểu, thế nên không tình nguyện mà uống cạn.
Ôn Yểu yên tĩnh sắp xếp lại hộp thuốc trước mặt.
"Vậy cậu đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Nhìn Giang Thư Dật uống xong thuốc pha nước, Ôn Yểu yên tĩnh đi ra khỏi phòng.
"...Ngủ ngon." Giang Thư Dật nhìn bóng dáng Ôn Yểu, ấm ức nói.
Sáng hôm sau, thời tiết không được tốt lắm, hành lang truyền đến tiếng nước.
Giang Thư Dật có chút buồn ngủ dụi mắt, cảm thấy vai đau nhức, cô ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã là thời gian đi học bình thường.
Vì hôm nay là Tết Dương lịch, thực ra không cần dậy sớm cũng không sao.
Nhưng Giang Thư Dật vẫn gãi tai, từ từ bò dậy, đèn trong phòng tắm đối diện đang sáng, cửa nửa mở.
Giang Thư Dật dụi mắt đi qua, phát hiện là Ôn Yểu đang rửa mặt.
Giang Thư Dật nhìn đường cong cổ thanh thoát của cô, phản ứng lại một lúc lâu, nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Cô mơ màng từ sau lưng ôm lấy eo Ôn Yểu, cả người đè lên người cô ấy, chôn vào vai cô hít một hơi.
"...Của tớ."
Ôn Yểu đang đánh răng, bị ôm bất ngờ như vậy, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
"Giang Thư Dật..." Một lát sau, Ôn Yểu nghiêm túc nói "Tớ không thể cử động được."
"Cậu không đánh răng thì đi ra ngoài đi." Giọng Ôn Yểu nghiêm khắc.
Giang Thư Dật áp vào lưng Ôn Yểu, lúng búng nói: "Vậy tớ muốn cậu giúp tớ nặn kem đánh răng."
Nhìn Giang Thư Dật đã thoái hóa thành một con ốc mượn hồn, Ôn Yểu thở dài một hơi, nặn kem đánh răng lên bàn chải của Giang Thư Dật.
Ôn Yểu nặn kem đánh răng từ đuôi tuýp kem.
Giang Thư Dật nhìn cách nặn kem đánh răng của Ôn Yểu, vô cùng lười biếng cảm thán "Thảo nào mỗi lần tớ dùng đều như mới."
"Vậy cậu cũng tốt nhất nên nặn như vậy."
Ôn Yểu nghiêm túc cuộn lại tuýp kem đánh răng, đậy nắp lại đặt về chỗ cũ.
"..." Giang Thư Dật vờ như không nghe thấy những lời này, đưa bàn chải đánh răng vào miệng.
Ôn Yểu tiếp tục mặt không biểu cảm nói "Hôm qua tớ đi phòng tắm, thấy khăn lông đều rơi ra."
"Tại sao cậu luôn rút khăn lông từ giữa?"
Khăn tắm và khăn lông trong nhà tắm của Giang Thư Dật được xếp đầy trên một giá để đồ, Giang Thư Dật mỗi lần lấy khăn tắm đều thích rút từ giữa ra, điều này cũng dẫn đến có những lúc sẽ làm phần trên bị rơi xuống.
Tiểu quản gia lại bắt đầu thuyết giáo.
Giang Thư Dật liếc nhìn Ôn Yểu vừa mới giúp mình nặn kem đánh răng, có chút đắc ý vênh váo muốn cãi lại vài câu, nhưng cô rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nói ra sẽ tự mình chịu tội, thế nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Giang Thư Dật dùng nước súc miệng sạch sẽ bọt trên mặt, thành thật đưa tay lên trên cùng của chồng khăn lông, rút một chiếc xuống lau mặt.
Mặc dù là kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Ôn Yểu đã giao cho Giang Thư Dật số bài tập nhiều như bình thường, Giang Thư Dật ban đầu không quá tình nguyện, nhưng Ôn Yểu hỏi cô muốn làm gì, cô cũng không nói ra được, rốt cuộc cô cũng chỉ muốn dính lấy Ôn Yểu.
Hơn nữa, Ôn Yểu người này rất có khả năng làm ra những chuyện như nghỉ lễ tăng bài tập, cho nên Giang Thư Dật vẫn ngoan ngoãn viết bài tập.
"Đúng rồi, phim."
"Chúng ta ở nhà xem phim nhé?"
Sau khi viết xong bài tập, Giang Thư Dật ngoan ngoãn xin ý kiến của Ôn Yểu.
Ôn Yểu cũng không nói gì thêm, cô cho rằng thư giãn 120 phút vẫn có thể tha thứ.
Giang Thư Dật tùy tiện chọn một bộ phim để xem, trong tay bưng một bát cherry không ngừng bỏ vào miệng, xem vô cùng chuyên chú.
Bộ phim là một bộ phim có yếu tố trinh thám, tình tiết câu chuyện dường như vô cùng hack não, bìa phim lộng lẫy, điểm số rất cao.
Nhưng mà Giang Thư Dật xem vô cùng mệt mỏi, không ngờ xem một bộ phim cũng phải động não, nhưng lòng hiếu kỳ khiến cô mỗi khi đến tình tiết then chốt, liền nhìn chằm chằm màn hình, mở to mắt.
Không giống cô, Ôn Yểu xem mười phút đã biết hung thủ là ai, trên mặt lộ ra một vẻ đạm nhiên nhàm chán.
Giang Thư Dật như một khẩu súng máy liên tục đặt câu hỏi, "Hung thủ là ai vậy?" "Hắn ta giết người như thế nào?" "Sao cậu lại biết được?".
Nhưng mà, dù Giang Thư Dật hỏi thế nào, Ôn Yểu vẫn không nói cho Giang Thư Dật biết hung thủ là ai.
Giang Thư Dật cảm thấy đầu vô cùng đau, một lát sau liền từ bỏ suy nghĩ.
Không biết có phải tất cả các bộ phim kinh dị trên đời này, để tô đậm không khí kinh hoàng, tông màu hình ảnh đều đặc biệt tối, khiến người ta buồn ngủ.
Ôn Yểu xem một lát liền cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nên dựa vào sofa nhắm mắt lại.
Giang Thư Dật thấy Ôn Yểu dựa vào sofa, trực tiếp đặt đầu Ôn Yểu lên đùi mình.
Ôn Yểu cảm thấy đầu mình bị người nâng lên một chút, không nói gì.
"Cậu ngủ như vậy cổ sẽ đau," Giang Thư Dật xoa tóc cô, "Cậu đặt chân lên ngủ đi."
Ôn Yểu dường như không muốn ở một nơi như phòng khách mà nằm xuống theo tư thế mà Giang Thư Dật nói, qua hồi lâu mới đặt chân lên sofa.
Giang Thư Dật cũng không quấy rầy cô, tiếp tục vừa ăn cherry, vừa xem phim.
Một lát sau, điện thoại của Giang Thư Dật sáng lên, Giang Thư Dật liếc nhìn người trên đùi, nhỏ giọng bắt máy.
"Alo?" Giang Thư Dật hạ thấp giọng.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Tống Kim Hi.
"Giang Thư Dật, tớ và Chu Cảnh Đường bọn họ đã đến siêu thị gần nhà cậu rồi, nhà cậu có phô mai không, chúng tớ lát nữa làm tôm hùm hấp, không biết có đủ không..."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Ngôn Tĩnh Xu, "Tớ không thích hành tây, bỏ lại đi."
"Nhưng mà, không thêm cái này vị sẽ không ngon đâu, hay là chọn hành tây trắng?" Giọng Chu Cảnh Đường cũng chen vào.
"..." Giang Thư Dật nghe thấy tiếng ồn ào ở phía sau, đầu óc có chút ngơ ngác, "Các cậu, bây giờ, định đến nhà tớ à?"
"Đúng vậy, mọi năm không phải đều như vậy sao?"
Giang Thư Dật liếc nhìn Ôn Yểu đang nhắm mắt trên đùi mình, "Nhưng mà, trong nhà tớ không có gì cả..."
Chỉ có người.
"Không sao, chúng tớ đang mua mà, cậu nói cậu cần gì là được, nhà cậu có phô mai không? Nếu không tớ mua một miếng qua, chúng tớ còn mua kem mà cậu thích nữa, mùa này lại có vị mù tạt mật ong..."
"Đừng."
Giang Thư Dật lập tức từ chối "Hôm nay tớ thực ra không khỏe lắm, cho nên hôm nay vẫn là có chút..."
"'Không thoải mái?', cậu không sao chứ? Hôm qua lúc đàn không phải vẫn ổn sao?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Tống Kim Hi.
"...À, ừm, hôm qua tuyết rơi, có thể là có chút cảm cúm."
Giang Thư Dật thuận nước đẩy thuyền, giả vờ ho khan vài tiếng.
"Thư Dật, cậu bị bệnh à? Thật sự không cần chúng tớ đến thăm cậu sao?" Giọng quan tâm của Ngôn Tĩnh Xu từ đầu dây bên kia truyền đến, giọng rất lớn, vô cùng có tinh thần.
"A, các cậu đến có thể sẽ bị lây bệnh, cho nên tốt nhất đừng đến."
Có lẽ là nghe ra được thái độ kiên quyết của Giang Thư Dật, Tống Kim Hi nhận lấy điện thoại.
"Vậy cậu nhất định phải uống thuốc kịp thời nhé, chú ý thông gió, mùa này bị cúm là dễ bị sốt lắm."
Giang Thư Dật cảm thấy lương tâm mình đau một chút, "Ừm, tớ biết rồi."
"Khi nào cậu khỏe hơn, nhớ gọi điện cho tớ." Tống Kim Hi dặn dò một câu.
"Ồ, các cậu chơi vui vẻ nhé." Giang Thư Dật đối phó vài tiếng rồi cúp máy.
Nói dối vẫn là không dễ chịu lắm. Giang Thư Dật nhìn điện thoại nghĩ.
"Không cho họ đến à?"
Giọng Ôn Yểu từ phía dưới truyền đến.
Giang Thư Dật hoảng sợ, cúi đầu nhìn về phía Ôn Yểu, "Không sao, cậu ngủ tiếp đi."
Cô vỗ vai Ôn Yểu.
Ôn Yểu từ từ quay người, thân hình mềm mại và ấm áp áp sát vào đùi Giang Thư Dật, cô mở mắt nhìn Giang Thư Dật.
Giang Thư Dật lại bắt đầu xem phim, ánh đèn chiếu vào mặt Giang Thư Dật, tạo thành những vệt bóng, cô chuyên chú nhìn nhân vật trong màn hình lớn.
Tình tiết phim đã đến cao trào.
Các nhân vật trên sân khấu bắt đầu tụ tập lại, Giang Thư Dật thực ra rất rõ ràng ở giai đoạn này, hung thủ sắp được công bố. Mặc dù điều này đã trở thành một kịch bản, nhưng Giang Thư Dật vẫn rất mong chờ được thấy sự thật.
Cô rất quan tâm xem hung thủ có phải là người mà cô đoán không.
Ôn Yểu nằm trên đùi Giang Thư Dật, mở mắt ra nhìn Giang Thư Dật chuyên tâm bỏ cherry vào miệng, khóe miệng Giang Thư Dật còn lưu lại vệt nước ép cherry đỏ thẫm.
Chỉ cần nhìn thôi, không rõ nước trái cây này có vị gì.
"Cherry ngọt không?" Ôn Yểu đột ngột hỏi.
Giang Thư Dật chuyên chú nhìn vào màn hình lớn, gật đầu, "Ừm, muốn ăn không?"
Cô đưa bát cherry đến trước mặt Ôn Yểu.
Ôn Yểu cầm lấy một quả cherry không có cuống, nhìn một chút, "Há miệng ra."
Giang Thư Dật chớp mắt, có chút nghi hoặc mở miệng ra.
Ôn Yểu nhẹ nhàng đưa quả đó vào miệng Giang Thư Dật, khi đưa vào, ngón trỏ của cô không cẩn thận chạm vào môi Giang Thư Dật, vệt nước cherry đỏ thẫm không cẩn thận dính vào một chút.
Giang Thư Dật ngẩn ra, cô có chút bất ngờ khi Ôn Yểu chủ động đút cho mình ăn, lập tức cắn cả ngón tay của Ôn Yểu.
"Buông ra." Ôn Yểu thở dài.
"Ồ, xin lỗi."
Giang Thư Dật có chút ngượng ngùng.
Ôn Yểu thu lại ngón tay bị Giang Thư Dật cắn một miếng của mình, hơi đưa lưỡi ra liếm một chút.
Hành động này thật sự có chút quá gợi cảm, Giang Thư Dật cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
Vẻ mặt Ôn Yểu không có gì thay đổi, lại yên tĩnh nói với Giang Thư Dật "Nhắm mắt lại."
Bản năng mách bảo Giang Thư Dật không nên phản kháng, thế nên cô lại ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, Giang Thư Dật cảm thấy trong bóng tối, đôi tay lạnh lẽo của Ôn Yểu như những sợi dây leo mềm mại quấn lấy cổ mình, từ từ kéo đầu mình xuống.
Sau đó, Giang Thư Dật liền cảm thấy trên mặt mình có hơi thở ấm áp, tiếp theo môi đã bị người ta nhẹ nhàng cắn một cái, rồi ngay sau đó trong miệng bị quấn lấy một cách mềm mại.
Mùi hương hoa hồng say lòng người đến trong miệng.
Giang Thư Dật có chút quên mình mà đáp lại Ôn Yểu.
Trong phim, hai viên cảnh sát đang nghiêm túc chỉ ra hung thủ là ai.
Một lát sau, quả cherry vừa mới được đút vào miệng Giang Thư Dật cũng bị cướp đi, Ôn Yểu buông lỏng vòng tay đang quấn trên cổ Giang Thư Dật, cô từ từ cắn quả cherry cướp được, vô cùng bình tĩnh bình luận "Quá ngọt." (Editor: Tôi cũng thấy vậy, ngại quáaa 🫣)
Giang Thư Dật hít một hơi, trong đầu hiện lên vô số nghi vấn, có chút không quen mà nuốt nước bọt, dư vị hoa hồng trong miệng còn sót lại.
— Hừm, kiểu Pháp đây.
"..." Ôn Yểu yên tĩnh từ trên đùi Giang Thư Dật ngồi dậy, như một người không có chuyện gì, quay lưng về phía Giang Thư Dật, gọn gàng sửa lại tóc.
Giang Thư Dật lén lút liếc nhìn Ôn Yểu, cảm thấy vẻ mặt của Ôn Yểu vô cùng mát mẻ.
Nếu không phải trong miệng còn lưu lại hương vị hoa hồng, Giang Thư Dật thật sự sẽ cho rằng không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu đang xem gì vậy?" Ôn Yểu nhẹ nhàng hỏi.
Giang Thư Dật ho một tiếng, "Tớ nghĩ chúng ta có nên ăn thêm vài quả nữa không...?"
Ôn Yểu dường như không có chuyện gì mà liếc nhìn màn hình trước mặt.
Trong phim, hung thủ đã bắt đầu quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
"Phim lần sau xem tiếp."
Giang Thư Dật lập tức ra vẻ học theo bộ dạng lúc nãy của Ôn Yểu, đưa một quả cherry vào miệng cô, "Tóm lại, chúng ta ăn trước mười quả đi?"
"..." Ôn Yểu nhíu mày.
Còn chưa đợi Ôn Yểu nói chuyện, Giang Thư Dật đã cắn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro