Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Sau khi biểu diễn xong, Giang Thư Dật thay lễ phục.

Bộ lễ phục màu trắng này vốn dĩ là cho thầy đệm đàn của Ngôn Tĩnh Xu, cô mặc thực ra có chút chật, cả người không thoải mái.

Lễ kỷ niệm thành lập trường từ từ hạ màn.

Giang Thư Dật từ biệt Tống Kim Hi và những người khác, chạy đến sau lễ đường.

Vì lúc nãy Giang Thư Dật đệm đàn cho Ngôn Tĩnh Xu vốn dĩ là tạm thời được kéo đến, nên cô thực ra cũng không có giấy thông hành, bây giờ chỉ có thể đứng ở cửa đợi Ôn Yểu ra.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã 10 giờ.

Trong sân khấu lần lượt có các nghệ sĩ biểu diễn cầm túi lớn túi nhỏ đi ra, Giang Thư Dật không thấy bóng dáng Ôn Yểu.

Để không cản trở người đi đường, Giang Thư Dật đứng một bên ven đường.

Một lát sau, lại có một đội mặc trang phục múa màu đỏ đi ra.

Giang Thư Dật đi qua.

"Xin lỗi, cho hỏi các thành viên ban tổ chức đã ra chưa?"

Học sinh lắc đầu, "Còn đang họp..."

Giang Thư Dật nhìn đồng hồ của mình, đã 11 giờ.

Gió lạnh cuối tháng mười hai thổi tung những chiếc lá khô trên mặt đất, những chiếc lá khô vô định bị gió lạnh cuốn đi.

Giang Thư Dật liếc nhìn điện thoại của mình, dựa vào cột trụ trước lễ đường.

Trong điện thoại không có tin nhắn của Ôn Yểu.

"..."

Ôn Yểu có thể đang họp, nên không trả lời tin nhắn của mình.

Giang Thư Dật cảm thấy ngón tay mình đã bị đông cứng.

Cô hướng ánh mắt về phía máy bán hàng tự động ở đằng xa, có chút muốn đi mua hai chai nước uống nóng.

Nhưng mà, nếu bây giờ đi, Ôn Yểu có thể sẽ ra ngoài lúc không thấy mình, thế nên, Giang Thư Dật chỉ có thể đợi người trong ban tổ chức ra.

Giang Thư Dật xoa ngón tay, thổi một hơi vào lòng bàn tay.

"..."

Một lát sau, Ôn Yểu ra ngoài.

Giang Thư Dật xa xa nhìn cô.

Ôn Yểu im lặng cụp mắt đi về phía trước, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Giang Thư Dật có chút lo lắng đi theo sau cô.

Một lát sau, Ôn Yểu đột nhiên lên tiếng.

"Cậu đi theo tớ làm gì?"

"Giang Thư Dật."

"Ôn Yểu," Giang Thư Dật không biết mình đã bị cô phát hiện từ lúc nào, dừng lại một chút, rồi bước nhanh đến bên cạnh Ôn Yểu, "Về nhà sao?"

Trở về sẽ ấm áp. Giang Thư Dật khụt khịt mũi thầm nghĩ.

Ngày mai là Tết Dương lịch, dì giúp việc nói hôm nay về nhà chắc sẽ làm cho họ một bàn ăn ngon.

Nhưng Ôn Yểu không trả lời, im lặng một lúc, rồi nhìn về phía cô.

Giang Thư Dật nhìn mặt Ôn Yểu, phát hiện lông mi cô ấy đang nhẹ nhàng rung động.

"Giang Thư Dật, kính nhà tớ thực ra đã sửa xong rồi."

Ôn Yểu như thường lệ nghiêng đầu, như thể không có chuyện gì xảy ra mà lạnh lùng nói: "Tớ nghĩ tớ nên chuyển ra khỏi nhà cậu."

"..." Giang Thư Dật không khỏi ngơ ngác một chút, cô cảm thấy mình như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu.

"Tớ và cậu cùng nhau về, thu dọn hành lý, rồi chuyển đi."

Ôn Yểu yên tĩnh nói.

Không biết tại sao, Giang Thư Dật cảm thấy giọng điệu của cô có vài phần trầm thấp.

Giang Thư Dật liếc nhìn Ôn Yểu đang đứng trước mặt mình, dừng lại một chút, có chút lúng túng hỏi: "...Vậy nên, cậu định đi bây giờ à?"

Giang Thư Dật cảm thấy miệng mình có chút khô khốc, ngón tay vốn đã lạnh băng, nhiệt độ bắt đầu lan tỏa một cách vô định.

"Đúng vậy." Ôn Yểu bình tĩnh như nước nhìn về phía trước, cô khoanh tay, như thường lệ bắt đầu từ từ đi về phía trước.

Giang Thư Dật bước nhanh theo.

Cô có chút vô định nói:

"...Ôn Yểu, cậu ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai mới đi chứ, muộn thế này rồi."

"Quá... quá không an toàn."

Giang Thư Dật mím môi.

Cô không hiểu tại sao Ôn Yểu lại phải đi, đi vội vàng như vậy.

Ôn Yểu nhàn nhạt thở ra một hơi, nói ra một lý do.

"Hành lý của tớ không nhiều lắm, hơn nữa ngày mai là nghỉ Tết Dương lịch, tớ cũng muốn về nhà mình nghỉ ngơi sớm một chút."

Cô nhấn mạnh rõ ràng từ 'nhà mình'.

Vội vã về nhà nghỉ ngơi?

Ôn Yểu rốt cuộc là vội vã về ngôi nhà trông còn không lớn bằng phòng ngủ của mình, hay là vội vã một mình đón Tết Dương lịch?

Giang Thư Dật cảm thấy ngực có chút nghẹn lại, "Mẹ tớ về thấy cậu đi rồi chắc chắn sẽ hỏi tớ cậu đi đâu."

"Cậu đợi bà ấy về rồi hãy đi không được sao?"

"..." Có lẽ là vì là Đường Văn Trân, cho nên, dù là Ôn Yểu cũng chần chừ một chút.

Nhưng cô lập tức khoanh vai lại, yên tĩnh nói:

"Tớ nghĩ, mẹ cậu ngày mai có lẽ sẽ không về được, tớ sẽ đến thăm và cảm ơn vào một ngày khác."

Thật là lễ nghĩa chu toàn.

Giang Thư Dật hít một hơi, "Nhưng mà, người đó sẽ không đến tìm cậu chứ?"

"Cậu không cần lo lắng." Ôn Yểu nhìn ra xa, bắt đầu bước đi, trông có vài phần tự tin, vài phần tự tin đã định trước.

Giang Thư Dật do dự một chút, đi theo sau Ôn Yểu.

"Nhưng tớ đương nhiên sẽ lo lắng mà..."

Giang Thư Dật có chút lúng túng nhìn Ôn Yểu.

Hai người từ từ đi đến một quảng trường thương mại gần nhà.

Đây là một khu thương mại còn chưa xây xong, khắp nơi trông đều là những chiếc thang sắt, cành cây xung quanh được treo lên những ngọn đèn neon màu xanh trắng và màu cam.

Gió rất lớn, Giang Thư Dật nhìn đồng hồ, sắp sang năm mới rồi.

Hai người đi đi, trên bầu trời bắt đầu có những bông tuyết rơi xuống.

Tuyết rơi trên đỉnh đầu Ôn Yểu, Giang Thư Dật định đưa tay phủi tuyết trên đầu cô ấy.

Chỉ là còn chưa phủi, Ôn Yểu đã quay đầu lại nhìn cô.

"Giang Thư Dật, cậu không có nghĩa vụ phải quản tớ nhiều như vậy, những chuyện này, thực ra đều là tớ một mình cũng có thể giải quyết được."

"..." Tay Giang Thư Dật khựng lại giữa không trung.

Đúng vậy, mình không có nghĩa vụ phải quản cô ấy nhiều như vậy, Ôn Yểu đúng là ưu tú, những chuyện này cũng đúng là cô ấy một mình có thể giải quyết được.

Giang Thư Dật từ từ thu tay lại, cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy, chỉ cần cùng nhau đến là có thể gặp mặt, bây giờ lại nói với mình sau này sẽ không thấy nữa.

Đây là cảm giác gì?

"...Nhưng mà, cậu đột ngột nói với tớ như vậy."

"Tớ sẽ không quen đâu."

Giang Thư Dật nhìn cô từ từ đi xa, lí nhí nói.

Tuyết bắt đầu lớn dần, dưới ánh đèn neon ven đường, bông tuyết trông rất mờ ảo.

Vừa nhớ lại Ôn Yểu phải trở về căn phòng nhỏ đó, trong lòng Giang Thư Dật không biết có thứ gì như bị nghẹn lại, lửng lơ.

Cô không nói rõ được cảm giác này là do Ôn Yểu phải rời xa mình mà sinh ra—là do cuộc sống của mình sắp có sự thay đổi, mất đi một sự tồn tại mà sinh ra.

Hay là vì, cô đối với việc Ôn Yểu định một mình đối mặt với những chuyện khiến người ta bất lực mà sinh ra.

Giang Thư Dật im lặng nhìn xuống đất hồi lâu.

Ôn Yểu vẫn đang đi trước mặt cô, sau đó, Omega này sẽ cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của cô.

Giang Thư Dật có chút khó nuốt nhìn bóng dáng quyết đoán quyết liệt đó.

"Ôn Yểu."

"..." Ôn Yểu nghe thấy tiếng nói từ phía sau, có vài phần không kiên nhẫn quay đầu lại.

Cô nhìn Giang Thư Dật phía sau, không mở miệng.

"Tớ phát hiện, cậu người này... rất xấu."

Giang Thư Dật dừng lại một chút, có chút trách móc nhìn Ôn Yểu, miệng cũng nói những câu trách móc.

Ôn Yểu từ từ ngẩng đầu, không nói gì mà nhìn Giang Thư Dật.

Đồng tử cô hơi rung động.

Giống như bị thương, như vậy mà khiến người ta đau lòng.

Giang Thư Dật nhìn đồng tử cô không để ý, có chút cứng đờ quay đầu đi.

"Cậu người này, khuyết điểm rất nhiều." (Editor: Cậu khuyết điểm nhiều như vậy, sao tớ yên tâm để cậu một mình được chứ)

"Cậu luôn không nói một lời, vờ như không có chuyện gì."

"Mặc dù cậu rất thông minh, nhưng cậu người này lại ác liệt như vậy, rõ ràng nhỏ hơn tớ, lại vẫn một bộ ghê gớm phê bình tớ."

Giang Thư Dật nhìn đi nơi khác, dừng lại một chút, nói tiếp:

"Hơn nữa, một mình có gì tốt chứ, tớ chưa từng thấy ai thích ở một mình như cậu."

"Cậu còn động một chút là lạnh lùng bạo lực tớ, động một chút là lơ tớ..."

"Cậu rõ ràng đã hứa với tớ đi công viên giải trí, đến bây giờ vẫn chưa đi cùng tớ."

"Cậu người này, luôn có một đống việc phải làm..."

Giang Thư Dật bắt đầu từng bước từng bước quở trách những khuyết điểm của Ôn Yểu.

Bông tuyết cuối cùng cũng bắt đầu bay đầy trời, tuyết mang theo mùi hương độc đáo bắt đầu ăn mòn thế giới này.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, cắn môi.

"Cậu thật sự rất xấu."

"..." Ôn Yểu không nói gì mà nhìn Giang Thư Dật, khóe mắt cô bắt đầu hơi đỏ lên.

Ngón tay cô từ từ co lại, như có chút không muốn nghe tiếp, cổ họng từ từ khẽ động.

"Cậu nói đủ chưa? Tớ biết cậu ghét tớ, Giang Thư Dật."

"Tớ phải đi, tuyết lớn rồi sẽ không về được."

Giang Thư Dật nhìn cô, giữ lấy cổ tay cô, ngắt lời Ôn Yểu, "Tớ còn chưa nói xong."

"..." Ôn Yểu thở dài một hơi.

"Cậu chỉ cho tớ thấy bí mật của cậu."

"Cậu dành thời gian của mình để dạy tớ làm bài, lén lút giúp tớ sắp xếp lại ghi chú."

Ôn Yểu nhìn cô, bông tuyết bay qua giữa hai người.

"Luôn một mình cũng thôi đi, lại ngay cả trong điện thoại cũng chỉ có một mình số điện thoại của tớ."

"Khi đến kỳ phát tình, còn tính tình không tốt mà ôm tớ uy hiếp tớ không được buông tay."

"Sau khi lạnh lùng bạo lực tớ, lại nhân lúc tớ không chú ý liền giấu quần áo của tớ đi, xếp thành một vòng tròn nhỏ, như một chú hamster nhỏ ngủ ở bên trong."

"Dù cậu không đi công viên giải trí cùng tớ, cậu vẫn sẽ đi xem phim cùng tớ."

"Rất nhiều lần, cậu vẫn sẽ trong lúc bận rộn, bắt gặp ánh mắt của tớ."

"Cậu như vậy,"

Môi Giang Thư Dật run rẩy kéo lấy cổ tay Ôn Yểu, ôm Ôn Yểu vào lòng.

"Tớ sao có thể ghét cậu được?" Tớ sao có thể không động lòng với cậu được? (Edtior: Ỏoo, cậu nhiều khuyết điểm như vậy nhưng tớ vẫn không hết thích cậu được)

"..."

Ôn Yểu cảm nhận được mùi hương pheromone cỏ thơm ong trong lòng Alpha trước mặt, dường như trong khoảnh khắc có chút do dự.

Bàn tay Ôn Yểu đặt trên eo Giang Thư Dật, như có chút chần chừ mà không nhúc nhích.

Tóc của hai người đã dính rất nhiều tuyết bay, Giang Thư Dật nghiêm túc nhìn cô.

"Ôn Yểu."

"Cậu đối với tớ đặc biệt như vậy, làm tớ thích cậu như vậy, tại sao không thể ở lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro