Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Chẳng bao lâu, Chu Cảnh Đường đã trở lại, cậu đi đến trước mặt Ôn Yểu, gọi Ôn Yểu ra ngoài.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu đi ra ngoài, có chút không vui đi đến trước mặt Chu Cảnh Đường.

"Bạn học cấp hai của cậu... có chuyện gì sao?"

"Sao hôm nay lại đến trường chúng ta vậy?" Giọng Giang Thư Dật vô cùng không thoải mái.

"Cậu ta không ở trường của mình, đến trường chúng ta làm gì?"

Chu Cảnh Đường có chút không hiểu Giang Thư Dật lại đây làm gì, cũng không hiểu tại sao cô lại đột nhiên nổi giận như vậy.

"..." Chu Cảnh Đường cẩn thận rụt cổ lại.

"Tớ cũng không rõ lắm, cậu ta chỉ bảo tớ qua gọi Ôn Yểu ra ngoài thôi."

"..."

Trong lòng Giang Thư Dật không biết tại sao lại rất khó chịu.

--

Giang Thư Dật trở lại ghế của mình, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Cô đối với Tiêu Giai Dục, từ trước đến nay đều không thích.

Mặc dù người này ngoại hình xuất sắc, cử chỉ tao nhã, còn giống như Ôn Yểu sau này sẽ trở thành giáo sư.

Nhưng cô chính là không thích.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ xứng đôi của Tiêu Giai Dục và Ôn Yểu đứng cùng nhau, trong lòng Giang Thư Dật liền không thoải mái.

"..."

Giang Thư Dật ngồi ở vị trí của mình, đứng ngồi không yên mà rung chân.

Tống Kim Hi liếc cô một cái, vừa định nói gì đó, liền thấy Giang Thư Dật cau mày đứng dậy.

"Tớ ra ngoài một chút."

--

Ôn Yểu đi đến cổng trường, Tiêu Giai Dục vẫy tay với cô.

"Ôn Yểu."

Giọng Tiêu Giai Dục rõ ràng không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Cậu hôm nay mặc một bộ trang phục giản dị, tóc cũng chải rất gọn gàng, một bộ dạng hào hoa phong nhã.

"Có chuyện gì sao?"

Ôn Yểu bình tĩnh đi đến cửa.

Vì Tiêu Giai Dục hôm nay đến đây không có sự cho phép của trường, nên hai người chỉ có thể đối thoại qua hàng rào cổng.

"Cậu vẫn không gọi điện thoại đến, tớ đành phải tự mình mang sách đến."

Tiêu Giai Dục mỉm cười giơ cuốn sách nguyên bản tiếng Anh trong tay lên, đưa qua khe hở của hàng rào.

Giọng cậu ổn trọng, nghe rất bình tĩnh.

"..."

Ôn Yểu ngẩn ra một chút, nhận lấy cuốn sách mà Tiêu Giai Dục đưa qua từ phía bên kia hàng rào.

"Cậu chỉ vì cho tớ mượn sách mà đến trường chúng ta à?"

"Cậu nói vậy cũng không sai, nhưng tớ không phải cho cậu mượn," Tiêu Giai Dục cười một tiếng, "Là tặng cho cậu."

"..."

"Tớ biết có lẽ cho cậu hơi sớm."

"Nhưng mà, tháng sau là sinh nhật cậu, xin hãy coi đây là món quà sinh nhật tớ tặng cậu." Tiêu Giai Dục đút tay vào túi.

Ôn Yểu liếc nhìn trang bìa của cuốn sách, quả nhiên đã được Tiêu Giai Dục viết lên chữ viết và tên của mình.

"Cảm ơn cậu."

Ôn Yểu dừng lại một chút, lịch sự trả lời cậu.

Tiêu Giai Dục có vài phần do dự nhìn Ôn Yểu, dường như có chút căng thẳng mà từ từ thở ra một hơi.

Gió lạnh mùa đông có chút khiến người ta bất an.

Cậu im lặng khoảng mười giây, nhìn Ôn Yểu đang xem gáy sách, yên tĩnh nói:

"Tớ sắp đi du học rồi, không biết địa chỉ của cậu, chỉ có thể lúc này mang đến cho cậu."

"..."

Ôn Yểu cầm sách đứng tại chỗ nhìn cậu, bình thản nói: "Làm cậu lo lắng rồi."

Ven đường có mấy chiếc xe lướt qua sau lưng Tiêu Giai Dục, cổ họng Tiêu Giai Dục khó nuốt.

"Còn một chuyện nữa, Ôn Yểu."

Ôn Yểu nhìn Tiêu Giai Dục, "Ừm, cậu nói đi."

Không thể phủ nhận, Tiêu Giai Dục là một người có khí chất độc đáo, chỉ cần đứng thôi cũng khiến người ta cảm thấy có vài phần văn nhã.

"Thực ra, trên đường đến trường các cậu, tớ đã luôn suy nghĩ."

"...Rốt cuộc nên tỏ tình với cậu như thế nào." Cậu có chút vô định cười.

"..." Ngón tay Ôn Yểu đang cầm sách khẽ giật mình, nhưng sắc mặt cô lại không có gì thay đổi.

Cô nhìn Tiêu Giai Dục, bình tĩnh gật đầu, "Vậy à." (Editor: Không hổ là băng sơn ngọc thiết)

"Ngày tốt nghiệp cấp hai, tớ đã muốn nói cho cậu biết, tớ thích cậu."

"Nhưng mà, buổi tiệc tốt nghiệp, cậu không đến, tớ cũng hoàn toàn không liên lạc được với cậu."

"Lúc đó tớ rất hối hận, tại sao không nói cho cậu biết sớm hơn."

Tiêu Giai Dục mím môi, "...Lại một lần nữa nhìn thấy cậu, tớ thật sự rất vui."

"Tớ thích cậu."

Tiêu Giai Dục im lặng hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng nói.

"..." Ôn Yểu không nói một lời mà nhìn Tiêu Giai Dục, thấy cậu dường như đã nói xong, từ từ hé miệng.

Nhưng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Ôn Yểu im lặng liếc nhìn những bạn học đang vội vàng vào lớp phía sau.

Tiêu Giai Dục cũng theo ánh mắt cô nhìn một chút, bình tĩnh cười.

"Tớ không cần cậu trả lời ngay lập tức, cậu về trước đi học đi, Ôn Yểu."

"Đúng rồi, Ôn Yểu, nếu cậu biết được người khắc tinh của Cole trong sách cuối cùng đã biến thành bộ dạng gì, chắc chắn sẽ chấn động."

"Khi trả lời tớ, nhất định phải nói cho tớ biết cảm nhận đọc sách nhé?"

Tiêu Giai Dục vẫy tay với Ôn Yểu.

Ôn Yểu im lặng đi về khu học tập.

Nhưng khi vào khu học tập, cô liền phát hiện Giang Thư Dật đang đứng ở cửa cầu thang.

Ôn Yểu không biết Giang Thư Dật có thấy Tiêu Giai Dục không, trong khoảnh khắc không nói gì.

Cô vốn tưởng Giang Thư Dật sẽ không vui như lần trước, muốn mình an ủi.

Bởi vì, Giang Thư Dật dường như đối với Tiêu Giai Dục có một sự căm thù đặc biệt, hễ gặp người này là sẽ tức giận.

Chỉ là, Giang Thư Dật không bảo mình an ủi cô.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, cụp mắt xuống một chút, "Về lớp học đi."

Giang Thư Dật như thể không có chuyện gì xảy ra mà quay về lớp học.

--

Buổi tối.

Ôn Yểu lật một trang sách, ánh mắt liếc nhìn Giang Thư Dật.

Ngày thường, Giang Thư Dật luôn làm vài bài tập, dù có biết làm hay không cũng sẽ bắt đầu lân la nói những chuyện vô nghĩa.

Hôm nay, người này lại hiếm khi không nói một lời nào.

"..." Ôn Yểu lại yên tĩnh lật một trang sách, "Hôm nay cậu ít nói nhỉ, Giang Thư Dật."

Ôn Yểu cũng không biết tại sao lại hỏi ra.

"..." Giang Thư Dật gật đầu, như thể rất bình thường.

"Tớ muốn tập trung viết bài."

Giang Thư Dật cầm bút, yên tĩnh viết.

"Sớm viết xong, có thể sớm nghỉ ngơi, cũng có thể không quá phiền phức cho cậu."

Mấy câu nói đó đều không giống như lời mà Giang Thư Dật sẽ nói. Ôn Yểu nghĩ.

"..." Ngón tay Ôn Yểu khựng lại ở mép trang sách.

Không bao lâu sau, Giang Thư Dật viết xong tất cả các bài thi, Ôn Yểu bắt đầu chữa bài.

Giang Thư Dật đến bếp lấy một cốc nước trở về.

Ôn Yểu chữa sách bài tập của Giang Thư Dật, một lát sau, cây bút trong tay cô dừng lại ở một trang.

Hôm nay, Giang Thư Dật không làm sai một bài nào.

"Hôm nay cậu làm đúng hết rồi." Giọng nói thanh của Ôn Yểu nhàn nhạt.

Giang Thư Dật gật đầu, như thể trên mặt mang theo một nụ cười bình thản.

"Phiền cậu lâu như vậy, cũng nên làm đúng hết một lần."

"..." Nghe xong những lời này, Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật, không nói gì.

Hôm nay, lời nói của Giang Thư Dật nghe có vẻ khách sáo lạ thường. Cô nghĩ.

Cây bút đỏ trên tay Ôn Yểu gõ nhẹ lên cuốn vở.

Một lát sau, cô cuối cùng hỏi: "Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao? Giang Thư Dật."

"..." Giang Thư Dật liếc nhìn Ôn Yểu, rồi lại cười một tiếng, "Tớ không có." (Editor: 'Tớ bình thường' , cái nết nhà này i chang nhau)

"Chỉ là, sắp thi rồi, tớ sẽ phối hợp tốt với sự chỉ bảo của cậu, học hành nghiêm túc."

"Tớ sẽ không luôn gây phiền phức cho cậu."

"..."

Ôn Yểu đột nhiên cảm thấy những lời này nghe trong lòng có chút không thoải mái.

"Vậy à."

Ôn Yểu chần chừ một chút, định mở miệng nói gì đó, nhưng Giang Thư Dật lại yên tĩnh cười một tiếng.

"Không có chuyện gì thì tớ về nghỉ ngơi trước, ngủ ngon."

Ôn Yểu nhìn về hướng Giang Thư Dật đi ra, qua hồi lâu gập sách của mình lại.

"Ngủ ngon."

Cô nói với hành lang đã không còn bóng người.

--

Sau khi trở về phòng mình, Giang Thư Dật từ từ thở ra một hơi.

Trong đầu cô không thể không nghĩ đến cảnh tượng đã thấy vào buổi chiều.

Khi cô vội vàng đi đến cổng trường, đã nghe thấy giọng của Tiêu Giai Dục.

"Tớ thích cậu."

Giang Thư Dật xa xa nhìn hai người đứng ở cổng lớn, trong khoảnh khắc không thể nhúc nhích.

Chuông vào lớp vang lên, Tiêu Giai Dục đang cười nói gì đó, vẻ mặt của Ôn Yểu dường như rất dịu dàng.

Ngay cả Giang Thư Dật khi thấy hai người đó cũng không thể phủ nhận, hai người trông rất xứng đôi.

Dáng vẻ hai người đứng cùng nhau, giống như khoảnh khắc giáo sư Ôn và giáo sư Tiêu vai kề vai đi trong trường đại học, có thể đâm vào mắt cô đau nhói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro