Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Buổi tối.

Giang Thư Dật đang ngồi bên bàn trong phòng khách viết đề.

Ôn Yểu vô cùng yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, kiểm tra bài thi Vật lý của cô.

Một lát sau, Ôn Yểu dùng ngón tay chỉ vào vấn đề trên bài thi, "Chỗ này sai rồi."

"Ồ."

Giang Thư Dật liếc nhìn chiếc cổ trắng ngần của Ôn Yểu, mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, trông như một bức tranh tuyết cảnh.

"Tiếp theo nếu sai bài nữa thì phải làm thêm một tờ đề thi."

Giọng nói trầm tĩnh của Ôn Yểu vang vọng trong không khí lạnh lẽo.

Giang Thư Dật vội vàng hoàn hồn, đôi mắt cô yên lặng nhìn vào bài thi trước mặt.

"Ôn Yểu, cậu không thấy bài thi này đối với tớ có chút quá khó sao? Còn cả bài tập hôm nay cậu giao cũng gấp đôi bình thường."

Ôn Yểu không nói gì, sắc mặt lạnh lùng lật xem cuốn sách trên tay.

"...Ôn Yểu." Giang Thư Dật đáng thương vô cùng gọi tên cô.

Ôn Yểu gập mạnh cuốn sách trên tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào mắt Giang Thư Dật.

"Giang Thư Dật, mặc dù tớ không muốn nói như vậy, nhưng mà, tớ đã dạy cậu lâu như vậy, cậu chẳng lẽ không có một chút tiến bộ nào sao?"

"Chút đề này, cậu cũng làm không xong sao?"

"Tớ đã dạy cậu tất cả những gì có thể, Giang Thư Dật."

"Hy vọng cậu cũng có thể có một chút thành tích."

Giọng Ôn Yểu lạnh như băng.

"..." Giang Thư Dật không khỏi có chút sợ hãi gật đầu, "Ồ, xin lỗi."

Hung dữ quá.

"..."

Giang Thư Dật chú ý, Ôn Yểu hôm nay cố ý ra rất nhiều bài rất khó.

Hơn nữa, ngày thường, dù mình có làm tệ đến đâu, chỉ cần không phạm lỗi ngớ ngẩn, Ôn Yểu đều sẽ kiên nhẫn dạy mình.

Nhưng, hôm nay cô ấy căn bản không nói cho mình cách giải, cho người ta cảm giác vô cùng hà khắc.

Giang Thư Dật không nói được đây là cảm giác gì, nhưng cô cảm thấy, đây là sự trả thù của Ôn thị.

Đây là sự trả thù vì hôm qua mình đã đắc ý vênh váo trêu chọc việc 'làm tổ' của Ôn Yểu...

Giang Thư Dật cúi đầu im lặng viết đề.

Giang Thư Dật biết Ôn Yểu có tính thù dai.

Nhưng mà, Giang Thư Dật cảm thấy mình không hề để ý.

— Rốt cuộc, người bên cạnh mình bề ngoài trông không nói gì, nhưng ngầm lại vẫn sẽ lặng lẽ thu dọn quần áo của mình.

— Nếu cô ấy đáng yêu như vậy, mình cũng có thể hiểu cho cô ấy.

"..."

Giang Thư Dật nghĩ không biết tại sao lại bắt đầu rung chân, tâm trạng càng ngày càng tốt.

Ôn Yểu liếc Giang Thư Dật một cái, "Giang Thư Dật, khi viết bài không được rung chân."

Giữa hai hàng lông mày của Ôn Yểu đều mang theo một tia xa cách và lạnh lùng, trông vô cùng hà khắc.

"...Ồ." (Editor: Cổ giờ làm gì cũng sai, thở thôi cũng sai)

Giang Thư Dật chớp chớp mắt, ngừng rung chân, lại bắt đầu tiếp tục viết đề.

Nhưng không bao lâu sau, cô lại bắt đầu nhẹ nhàng hát thầm.

"..."

Ôn Yểu nghe Giang Thư Dật không biết từ lúc nào đã hát thầm, không nói một lời nào.

Reng reng reng reng—

Tiếng điện thoại rung.

Giang Thư Dật liếc nhìn điện thoại của mình, không sáng.

Cô lại liếc nhìn điện thoại của Ôn Yểu.

Trên màn hình điện thoại của Ôn Yểu hiện lên một dãy số.

Giang Thư Dật dừng lại một chút, vì Ôn Yểu rất ít khi dùng điện thoại, Giang Thư Dật có chút tò mò rốt cuộc là ai lại gọi cho cô vào giờ này.

Muộn thế này chắc là số điện thoại rất khẩn cấp, nhưng mà, người gọi lại không thấy tên.

Ôn Yểu khoanh tay liếc nhìn Giang Thư Dật, dùng cây bút đỏ trong tay gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng vì chuyện xung quanh mà phân tâm, tập trung làm bài đi."

Cô cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

Giang Thư Dật cúi đầu, nhìn Ôn Yểu quay lưng đi, đi xa đến ban công, rồi lại bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn Ôn Yểu.

— Ai vậy?

Giang Thư Dật dựng tai lên.

"Vâng, là tôi, chào buổi tối..."

"Cô Lý."

Ôn Yểu đang đứng ở đằng xa yên tĩnh gọi tên cô Lý, Giang Thư Dật có vài phần thờ ơ cúi đầu bắt đầu tiếp tục rung chân viết bài.

"Vâng, chưa ạ."

Giọng trả lời lễ phép của Ôn Yểu với Lý Nhu Gia ở đầu dây bên kia từ ban công truyền đến.

"Vâng, em biết rồi, được ạ."

"Chính là nói, chỉ cần chia sẻ tài liệu cho cô là được, phải không ạ?"

"Được, em hiểu rồi."

"..."

Xem ra lại là những việc vặt vãnh thường ngày.

Giang Thư Dật không hiểu tại sao một lớp trưởng có thể làm nhiều việc như vậy.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu từ từ cúp điện thoại rồi ngồi lại bên cạnh mình, không biết tại sao lại nhớ lại lúc nãy khi cô Lý gọi đến, trên màn hình điện thoại của Ôn Yểu hiển thị một dãy số không có ghi chú.

Vậy nên, tại sao, Ôn Yểu không lưu số điện thoại của cô Lý?

"..."

Giang Thư Dật đột nhiên không biết tại sao lại có chút tò mò.

Giang Thư Dật ngồi thẳng người, lén liếc nhìn màn hình điện thoại của Ôn Yểu, Ôn Yểu vừa hay mở mục tin nhắn.

Mục tin nhắn trống không, ngay cả tin nhắn quảng cáo cũng đã được xóa sạch, nhưng lại chỉ để lại một cuộc hội thoại.

Giang Thư Dật nhìn vào mục tin nhắn có chữ 'Giang', dừng lại một chút.

Ngày tháng dừng lại ở tin nhắn mà tháng trước cô đã gửi cho Ôn Yểu hẹn gặp ở thư viện.

Không biết tại sao, Giang Thư Dật bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp.

"..." Giang Thư Dật nghển đầu về phía điện thoại của Ôn Yểu.

"...Cậu là hươu cao cổ à? Ngồi lại đi."

Ôn Yểu vỗ đầu Giang Thư Dật.

"Ôn Yểu." Giang Thư Dật sờ đầu bị Ôn Yểu vỗ, người lén lút đến gần cô.

"Ừm." Ôn Yểu vừa yên tĩnh thao tác điện thoại, vừa lên tiếng ngẩng đầu, "Sao vậy?"

Ôn Yểu ngước lông mi lên nhìn về phía Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật chỉ vào một góc điện thoại của Ôn Yểu, "Có thể bấm vào biểu tượng nhỏ màu vàng trong điện thoại cậu không?"

Ôn Yểu liếc nhìn danh bạ trong điện thoại mình, im lặng một lúc.

"...Tại sao?"

Ôn Yểu mặt không biểu cảm nhìn Giang Thư Dật, giọng điệu không rõ là vui hay giận.

"Ôn Yểu," Giang Thư Dật lay vai cô, "Cậu cho tớ xem, hôm nay cả đêm tớ sẽ không phiền cậu."

"..." Ôn Yểu dừng lại một chút, không trả lời Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật mong chờ nhìn Ôn Yểu.

Một lát sau, vẻ mặt Giang Thư Dật trở nên có chút dò xét.

"Trong điện thoại cậu có phải có thứ gì tớ không thể xem không?"

"Không có." Ôn Yểu đáp dứt khoát.

"Vậy—"

Giang Thư Dật chớp chớp mắt, cả mặt như đang nói, 'cậu không cho tớ xem, cậu chột dạ, cậu giấu thứ tớ không thể xem!'

"..."

Chẳng bao lâu, Ôn Yểu mặt không biểu cảm di chuyển ngón tay về phía biểu tượng đó, bấm một cái.

Biểu tượng được mở ra.

Thông tin trong danh bạ lập tức hiện ra.

Đối lập với danh bạ đầy đủ của Giang Thư Dật, danh bạ của Ôn Yểu không có tên ai được lưu, ngay cả những mục liên quan đến gia đình cũng không có.

Chỉ có một ghi chú duy nhất, là một chữ 'Giang'.

"..."

Giang Thư Dật mím môi, trong khoảnh khắc có chút không biết nên nói gì về danh bạ này.

Cô liếc nhìn Ôn Yểu, rồi lại liếc nhìn danh bạ chỉ có số điện thoại của mình.

"Xem đủ chưa?" Ôn Yểu lạnh lùng hỏi, đóng điện thoại lại.

"...Đủ rồi."

"Viết đề của cậu đi, không cần nói nhiều." Ôn Yểu bên cạnh như thường lệ nói.

Tâm trạng Giang Thư Dật trở nên vô cùng phức tạp.

--

Ban đêm.

Bầu trời cuối tháng mười hai trông không mấy sáng sủa, mây đen giăng đầy.

Giang Thư Dật lật người trên giường, không biết tại sao lại không ngủ được.

Cô lật qua lật lại trên giường vài lần, trong đầu vẫn hiện ra danh bạ điện thoại của Ôn Yểu.

Cô thật sự rất tò mò.

Theo lý mà nói, nếu không có ghi chú thì sẽ rất bất tiện.

Nếu mình không có ghi chú, trừ những số điện thoại tương đối quen thuộc ra thì không phân biệt được ai là ai.

Cho nên việc không ghi chú đối với một tiểu giáo sư chú trọng hiệu suất như vậy là rất không hợp lý.

— Vậy nên, rốt cuộc là tình huống như thế nào mới có thể khiến Ôn Yểu chỉ ghi chú số điện thoại của mình trong điện thoại?

— Ngoài tin nhắn của mình ra, những tin nhắn khác đều không giữ lại.

"Cho nên..."

Sau khi nghĩ ra một đáp án, Giang Thư Dật im lặng nhìn lên trần nhà, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.

"Cho nên, Ôn Yểu có thể—"

Tai Giang Thư Dật nóng ran, lại lật người một cái.

...

--

Ánh nắng mùa đông vô cùng dịu dàng chiếu vào từ cửa sổ, trong khoảnh khắc khúc xạ vào cửa sổ, trên mặt đất rơi xuống những vệt sáng đầy màu sắc.

Giang Thư Dật từ từ thở ra một hơi.

"..."

Tống Kim Hi và Chu Cảnh Đường từ bên ngoài đi vào.

Chu Cảnh Đường nhìn dáng vẻ của Giang Thư Dật, từ trong túi lấy ra một lon cà phê đặt trước mặt cô.

"Chị Dật, tối qua chị đi trộm bò à?" (Editor: Đâu có, chị bị gõ cửa, gõ cửa trái tim)

Giang Thư Dật mang theo quầng thâm mắt, vô thần nhìn hai người trước mặt.

"Không phải," Giang Thư Dật gõ nhẹ vào đầu mình, nhận lấy lon cà phê, "Hôm qua có chút mất ngủ, nghĩ nhiều quá, không nghĩ ra."

Cô thật sự rất tò mò.

Tống Kim Hi có chút không thể tin được mà nhìn Giang Thư Dật.

Theo cô thấy, chất lượng giấc ngủ của Giang Thư Dật rất tốt, có thể nói là thuộc loại đáng ghen tị.

Chu Cảnh Đường dựa vào bàn cô, "Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?"

"..." Giang Thư Dật liếc nhìn Chu Cảnh Đường, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có một người, điện thoại trừ số của cậu ra, số điện thoại của những người khác đều không lưu."

"Cậu nghĩ đây là vì sao?"

"..."

Tống Kim Hi liếc nhìn Ôn Yểu, vẻ mặt như ăn được dưa lớn, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Giang Thư Dật.

Chu Cảnh Đường suy nghĩ một chút.

"Những người khác đều không lưu, chỉ lưu một mình tớ? Điều này không phải nói rõ tớ rất đặc biệt sao?"

"Tớ nghĩ, có lẽ trong lòng người này, tớ chắc chắn rất quan trọng?"

"...Đúng không? Tớ—"

Giang Thư Dật có chút ngượng ngùng ngồi thẳng người.

— Tớ cũng nghĩ như vậy.

Qua vài giây, Chu Cảnh Đường dừng lại một chút, lấy điện thoại của mình ra, tiếp theo lại nói.

"Tất nhiên, còn có một tình huống nữa, ví dụ như người này thực ra không mấy khi gọi điện thoại, tình cờ lưu lại số điện thoại của một người."

"Rốt cuộc số điện thoại thường dùng chỉ cần nhập vài số đầu là có, nhưng số điện thoại của một số người tớ lại lười nhớ."

Cậu ta nhập vài con số vào điện thoại, "Cậu xem, như tớ gọi điện cho mẹ tớ là trực tiếp nhập số, tớ chưa từng ghi chú cho mẹ tớ."

"Cho nên, cũng không loại trừ khả năng đối với người đó, tớ chỉ là một người mà cậu ấy lưu lại số điện thoại mà cậu ấy không mấy khi nhớ đến."

"Cái này thật sự có rất nhiều khả năng, không dễ phân tích đâu..."

Chu Cảnh Đường mang theo vài phần tùy ý lấy lại điện thoại của mình.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu đang đọc sách ở đằng xa, sắc mặt bắt đầu trở nên không được tốt.

"Vậy à..."

Giang Thư Dật chìm vào im lặng.

Cũng phải, Ôn Yểu ngày thường thực ra không mấy khi liên lạc với người khác, có lẽ ngày thường cũng chỉ gọi điện thoại cho Lý Nhu Gia.

Cô ấy chỉ ghi chú họ của mình cũng không nói lên được điều gì, không thể hiện được điều gì.

Thậm chí còn cho thấy cô ấy có thể không quen thuộc với điện thoại của mình.

"..."

Lúc này, điện thoại trong tay Chu Cảnh Đường bỗng nhiên vang lên, cậu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, không chút do dự mà bắt máy rồi đi về phía cửa.

"Cậu đến làm gì vậy?"

"Ừm, được thôi..."

Chu Cảnh Đường vội vàng đi về phía cửa.

Tống Kim Hi chào cậu một tiếng, "Chu Cảnh Đường, sắp vào lớp rồi."

"Tớ quay lại ngay, bạn học cấp hai của tớ đến tìm tớ." Chu Cảnh Đường phẩy tay.

"Bạn học cấp hai?" Giang Thư Dật nghe thấy từ này, có chút cảnh giác ngẩng đầu lên.

Chu Cảnh Đường dường như không nghe thấy câu hỏi của Giang Thư Dật, có chút vội vàng đi về phía cửa.

"Tớ đến ngay, cậu ở cửa đợi tớ một chút nhé."

"Tiêu Giai Dục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro