
Chương 54
"..."
Giang Thư Dật đếm đếm, thật sự có chút ngượng ngùng.
Cô thật sự không ngờ người trước mặt này lại giấu nhiều quần áo của mình trong chăn như vậy.
Tưởng tượng đến cảnh Ôn Yểu buổi tối chui vào trong đống quần áo của mình ngủ, Giang Thư Dật liền cảm thấy tai mình nóng ran.
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, có chút không kìm nén được tâm tình của mình, cô không khỏi mím môi.
"Ôn Yểu, có phải cậu cũng rất thích pheromone của tớ không?"
"..."
Không có trả lời.
Sự im lặng lan tỏa trong không khí lạnh lẽo, kim giây của chiếc đồng hồ trong phòng yên tĩnh quay đều...
Chỉ là, sau khi nghe những lời này, ánh mắt của Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật trở nên càng thêm lạnh băng.
Giang Thư Dật cảm thấy ánh mắt của cô ấy quả thực là muốn ăn tươi nuốt sống mình, lạnh đến đáng sợ.
Tay Giang Thư Dật có chút bất an siết chặt quần áo của mình, cô không khỏi theo bản năng lùi lại vài bước, không cẩn thận liền ngồi xuống giường của Ôn Yểu.
Giang Thư Dật liếc mắt một cái, phát hiện mình đang ngồi trên đống quần áo mà Ôn Yểu mang đến.
Quần áo trên giường của Ôn Yểu được xếp thành từng lớp ngay ngắn, cách bài trí rõ ràng là rất chú ý...
Có thể tưởng tượng được buổi tối cô ấy đã chuyên tâm sắp xếp quần áo như thế nào rồi mới chui vào trong chăn.
"..."
Giang Thư Dật liếc nhìn mông mình.
"...Hóa ra là ở đây."
Cô không cẩn thận cảm thán một tiếng.
Đối với lời cảm thán như trêu chọc đó của Giang Thư Dật, Ôn Yểu dùng sức cắn môi, cô vô cùng quật cường nhìn người trước mặt.
"Giang Thư Dật."
Ôn Yểu gọi tên Giang Thư Dật, đưa tay định lấy chiếc áo hoodie trên tay cô.
Khi cô gọi tên Giang Thư Dật, giọng nói lạnh lùng và mang theo một tia uy hiếp.
Nhưng mà, Giang Thư Dật lập tức đứng dậy né tránh tay Ôn Yểu.
Tất nhiên, Ôn Yểu không thể cướp lại được từ Giang Thư Dật.
Giang Thư Dật nhìn vào mắt Ôn Yểu, không nói gì.
Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật đang cầm áo hoodie, sắc mặt rất khó coi.
Cô cũng không nói một lời nào.
Thực ra, Ôn Yểu làm việc từ trước đến nay luôn chu đáo chặt chẽ.
Những bộ quần áo này đều là cô mỗi ngày lén lút thu thập được.
Chỉ cần theo tính toán của cô, cô mỗi ngày có thể lén đổi một bộ quần áo ra ngoài, sau đó lấy một bộ quần áo về, trong kế hoạch của cô, Giang Thư Dật không thể nào phát hiện được.
"Giang Thư Dật."
Giọng Ôn Yểu lạnh lùng và nghiêm khắc.
"Buông ra."
"..."
Ánh mắt Giang Thư Dật nhìn đi nơi khác, cô tuy sợ, nhưng hôm nay cô cố tình không muốn nghe lời.
"Tại sao cậu lại vào phòng tớ?"
Ôn Yểu lạnh lùng chất vấn. (Editor: Giận quá cắn ngược, không cần quan tâm mình đúng sai)
Cô vô cùng hối hận vì khi tắm đã không khóa cửa, để Giang Thư Dật nghênh ngang vào phòng mình.
"Tớ thấy cậu có thể đói, nên đến đưa cho cậu canh yến sào lê tuyết..."
— Nhưng thế sự thật khó lường, tớ vốn dĩ chỉ định đến đưa một cái tổ yến vàng, ai ngờ, lại có thể nhìn thấy tổ của cậu chứ?
Giang Thư Dật liếc nhìn bát canh tổ yến trên bàn, biết mình vào phòng Ôn Yểu là đuối lý, nhưng Ôn Yểu cũng đã lén giấu quần áo của mình, hai người họ đây là hòa nhau.
Giang Thư Dật tự biện minh trong lòng.
Nghe được lời đáp của Giang Thư Dật, Ôn Yểu liếc nhìn bát canh tổ yến lê tuyết đặt trên bàn, không nói gì.
Nhìn thái độ của Ôn Yểu như đã dịu đi, Giang Thư Dật lén lút đến gần Ôn Yểu, không khỏi như một chú chó lớn cọ vào bên vai cô.
"Ôn Yểu..."
Mặt Giang Thư Dật lập tức đỏ bừng, vẻ mặt trông rất vui vẻ.
Cô gãi tai mình.
"...Thực ra tớ cũng rất thích pheromone của cậu."
"..."
Ôn Yểu cảm giác nếu Giang Thư Dật bây giờ có một cái đuôi, thì chắc chắn nó đang vẫy đập xuống sàn nhà.
Sau đó, chắc chắn có thể đắc ý mà vẫy đến mức làm sập cả sàn nhà dưới chân họ.
Nhìn vẻ mặt đắc ý vênh váo của Giang Thư Dật, Ôn Yểu cảm thấy tai mình cũng tức giận đến nóng ran.
Cô không nói rõ được rốt cuộc là khó chịu, là tức giận, là bực bội, hay là xấu hổ, hay là gì khác.
Cô muốn lấy lại bộ quần áo đó, nhưng Giang Thư Dật lại né đi, không cho cô lấy.
Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật đang dựa vào vai mình, đưa tay trái ra như để trút giận mà đấm nhẹ vào vai Giang Thư Dật.
"Đặt quần áo trên tay cậu xuống, ra ngoài đi."
"..."
Giang Thư Dật bị cô đấm một cái, như không có cảm giác gì đứng yên, có chút mặt dày vô sỉ lại đến gần hơn một chút.
Thế nên, Ôn Yểu lại đấm liên tiếp vài cái, qua vai Giang Thư Dật véo một cái.
"Ôn Yểu, cậu đánh tớ, tớ đau quá."
Giang Thư Dật ấm ức nhìn Ôn Yểu.
"..." Ôn Yểu dừng lại một chút, một lát sau cô lại tiếp tục nghiêm khắc nói:
"Ra ngoài."
"...Ôn Yểu."
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, cảm thấy cô ấy bây giờ giận dỗi cũng thật sự giống một con vật nhỏ đáng yêu.
"Thực ra, việc Omega thu thập những đồ vật mang theo mùi hương của Alpha là rất bình thường, về mặt sinh học, chúng ta thường gọi đây là 'hành vi làm tổ'..."
Giang Thư Dật sờ lên đôi tai nóng hổi của mình.
"Đây là chuyện rất bình thường, không có gì cả."
Tất nhiên, Giang Thư Dật cũng không biết các Omega khác làm như thế nào, rốt cuộc không có tìm hiểu cụ thể.
Nhưng cô cảm thấy những Omega làm được đến mức như Ôn Yểu chắc không nhiều.
— Nếu không phải quần áo của mình nhiều, người bình thường thật sự không thể làm được như vậy...
Giang Thư Dật nuốt lại câu nói có thể sẽ chọc giận Ôn Yểu vào bụng, nhẹ nhàng dùng tay vỗ đầu Ôn Yểu.
"Chỉ là, tớ cũng sẽ không vì chuyện này mà ghét cậu."
— Thực ra, tớ còn thấy cậu rất đáng yêu. (Editor: Tôi cũng thấy vậyy 🫣)
Giang Thư Dật vỗ vỗ Ôn Yểu, vô cùng hào phóng nói:
"Quần áo của tớ cậu cứ lấy tùy ý đi, sau này cậu muốn, nói với tớ một tiếng tớ lập tức cho cậu."
"Dù sao quần áo của tớ cũng đủ nhiều..."
Cô mặt đỏ tai hồng ho một tiếng.
"..."
Ôn Yểu trừng mắt nhìn Giang Thư Dật, không nói gì.
Giang Thư Dật lại xoa đầu Ôn Yểu.
"Canh tổ yến tớ để trên bàn cho cậu rồi, cậu đói thì uống hết đi, tớ thấy cái này cũng khá ngon."
"..."
--
Thứ hai, giờ tự học buổi tối.
Giang Thư Dật viết viết đề, dùng tay chống cằm.
Qua vài giây, không biết cô đang nhớ lại điều gì, lập tức cười ngây ngô.
Tống Kim Hi liếc cô một cái, lật một trang sách trong tay, không khỏi cảm thấy không còn cứu vãn được nữa mà lắc đầu.
Từ sáng hôm nay, Tống Kim Hi đã không đếm được đây là lần thứ mấy Giang Thư Dật cười ngây ngô.
Tống Kim Hi hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì, chỉ là, cô cảm thấy nụ cười này của Giang Thư Dật làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Giang Thư Dật, có chuyện gì vui à?"
Tống Kim Hi liếc cô một cái.
Giang Thư Dật liếc nhìn Tống Kim Hi, lập tức thu lại nụ cười của mình.
"Không có gì đâu."
Giang Thư Dật biết chuyện Ôn Yểu ở nhà mình không thể nói cho Tống Kim Hi.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tiểu giáo sư buổi tối khi ngủ sẽ ôm quần áo của mình, vẫn không nhịn được mà nhếch mép.
Cô dám chắc Ôn Yểu nhất định rất thích pheromone của mình, trong lòng không khỏi vô cùng đắc ý.
Giang Thư Dật không nói, Tống Kim Hi cũng không định hỏi nhiều, "Vậy à."
Cô cảm thấy Giang Thư Dật gần đây như có rất nhiều bí mật, cuối tuần cũng không cho mình đến nhà cô ấy.
Buổi sáng gần đây có thể thấy cô ấy và Ôn Yểu cùng nhau viết đề, buổi tối cũng có thể thấy cô ấy và Ôn Yểu cùng nhau về.
Hai người đó như không có lúc nào là không ở cùng nhau.
"Lễ kỷ niệm thành lập trường cuối năm, cậu có tiết mục biểu diễn nào không?"
Tống Kim Hi nhìn Giang Thư Dật hỏi.
Lễ kỷ niệm thành lập trường đối với học sinh năng khiếu nghệ thuật của trường Trung học Trừng Bắc mà nói chính là có thể được cộng điểm khi xét tuyển thẳng vào trường Đại học Trừng Bắc.
"Không có, năm nay tớ không đăng ký."
Gần đây cô vẫn luôn học cùng Ôn Yểu, ngay cả piano cũng rất ít khi chạm vào.
Cô mặc dù cũng biết chơi piano giống như nguyên chủ, nhưng cô cũng không muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm, cho dù là trước đây, khi lên đại học, cô vẫn luôn chỉ coi piano là sở thích của mình.
Giang Thư Dật thờ ơ nhìn một cái.
"Gần đây tớ bận chuẩn bị thi cử mà, không phải sắp đến cuối kỳ sao?"
... Thi tốt cô còn có thể cùng Ôn Yểu đi công viên giải trí một chuyến.
Giang Thư Dật gật đầu.
Tống Kim Hi liếc nhìn Ôn Yểu đang đọc sách ở đằng xa, cảm thấy người này đối với Giang Thư Dật cải tạo thật sự là hoàn toàn, không khỏi thật lòng cảm thấy bội phục.
"Cậu hỏi cái này làm gì?" Giang Thư Dật chống cằm, chán nản bắt đầu viết sách bài tập của mình.
Tống Kim Hi liếc nhìn Ngôn Tĩnh Xu, lắc đầu, "...Không có gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro