Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Bên ngoài vẫn còn mưa, nhưng gió không lớn như lúc nãy.

Giang Thư Dật liếc nhìn chiếc vali còn chưa mở của Ôn Yểu đặt trong nhà.

Chắc là, cô ấy từ lúc trường học về nhà đã bị người đàn ông đó chặn lại.

"...Cần tớ giúp dọn hành lý không?" Giang Thư Dật hỏi.

"..."

Ôn Yểu bình tĩnh tự nhiên lắc đầu.

Một lát sau, cô mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thư Dật.

"Giang Thư Dật, cậu có thể ra ngoài đợi tớ một chút không?"

"Hả?" Giang Thư Dật có vẻ không phản ứng kịp.

"...Tớ muốn thay quần áo." Ôn Yểu mặt không biểu cảm nói.

Không biết nghĩ đến cái gì, tai Giang Thư Dật đỏ lên một chút.

"...Ồ, vậy à."

Giang Thư Dật lại lặp lại một tiếng, đút tay vào túi áo khoác, cầm lấy chiếc ô của Ôn Yểu đặt ở cửa, bước nhanh ra ngoài.

"Ừm, vậy cậu cứ từ từ, tớ vừa hay đi gọi một chiếc xe."

"..."

Nhìn Giang Thư Dật ra khỏi phòng, Ôn Yểu không nhanh không chậm đem chiếc áo khoác đè lên gối đầu—

Sau khi Giang Thư Dật gọi được một chiếc taxi, cô lại bước nhanh cầm ô quay lại tòa nhà cũ của Ôn Yểu.

Khi trời mưa, vẫn khá lạnh.

"Lạnh quá." Giang Thư Dật khụt khịt mũi.

Áo sơ mi trên ngực cô, chỗ nước mắt của Ôn Yểu ướt đẫm vẫn còn có chút ẩm, có thể ngửi thấy một mùi hương hoa hồng ẩm ướt, dư vị mang theo một tia xa cách lạnh lùng.

Dáng vẻ rơi lệ của Ôn Yểu thoáng qua trong đầu cô.

"Tớ dọn xong rồi."

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trước mặt cô, Giang Thư Dật vội vàng quay lại thực tại.

Ôn Yểu đã thu dọn đồ đạc xong, đứng ở dưới lầu.

"Hành lý của cậu chỉ có nhiêu đây thôi à?" Giang Thư Dật nhìn hành lý của cô, không khỏi ngẩn ra một chút.

Ngay cả một người bừa bộn như cô, đi đâu cũng sẽ mang theo một chiếc vali lớn.

Nhưng hành lý của Ôn Yểu rất ít, chỉ có một chiếc cặp sách và một chiếc vali xách tay.

"Những cuốn sách đó của cậu đâu?"

"Đều ở trong vali." Ôn Yểu trả lời như thường lệ.

Ôn Yểu có rất nhiều sách.

Giang Thư Dật nhìn ra một chút, nếu cô ấy để sách cùng vào trong vali, thì còn có thể mang được bao nhiêu đồ nữa, lập tức có chút im lặng.

Ôn Yểu chỉ dùng một chiếc vali nhỏ chưa đến eo đã đựng hết tất cả đồ đạc của mình.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Giang Thư Dật, Ôn Yểu đạm nhiên kéo vali của mình.

"Lúc nãy nhìn phòng hồi lâu, phát hiện, tớ hình như không có gì để lấy." (Editor: Làm mình nghĩ tới 18 năm sau, Ôn lão sư thành đạt, sống cuộc sống bình yên dù Giang Thư Dật chưa xuất hiện ở quá khứ, không có Giang Thư Dật thì Ôn lão sư vẫn sống được nhưng có thì vẫn tốt hơn, phải là tốt tốt hơn rất nhiều)

"..."

Giang Thư Dật nghe câu này, bàn tay cầm ô lại bắt đầu có chút rét run, không khỏi lại có chút chua xót.

Cô nhìn Ôn Yểu, không biết nên nói gì mà gật đầu.

Cô đưa ô đến trên đầu Ôn Yểu, "Đi thôi, đến nhà tớ."

"..." Ôn Yểu đi bên cạnh cô, "Ừm."

Hai người đi được một lúc, Ôn Yểu liếc nhìn ngực Giang Thư Dật, "Xin lỗi, đã làm ướt áo sơ mi của cậu."

"..." Giang Thư Dật vỗ đầu Ôn Yểu, "Không sao, không cần để ý."

Hai người cùng nhau đi đến trước chiếc taxi mà Giang Thư Dật vừa gọi.

Giang Thư Dật đặt vali vào cốp xe.

--

Chẳng bao lâu, taxi từ từ dừng lại trước cửa nhà Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật và Ôn Yểu xuống xe, lấy vali.

Ôn Yểu ngẩng đầu liếc nhìn nhà của Giang Thư Dật.

Nhà của Giang Thư Dật là một biệt thự có vẻ ngoài rất hiện đại, tường trắng và cửa sổ sát đất trông vô cùng tối giản.

Giang Thư Dật cầm ô dẫn Ôn Yểu vào trong.

Lúc này, chiếc Bentley màu xanh lục đậu trước cửa nhà Giang Thư Dật, đèn xe đột nhiên tắt.

Giang Thư Dật liếc nhìn chiếc Bentley.

Một người phụ nữ đi đôi giày cao gót màu trắng cầm ô từ từ đi đến trước mặt Giang Thư Dật và Ôn Yểu không xa.

Người phụ nữ để một mái tóc ngắn gọn gàng, cô cầm điện thoại dán bên tai.

"Chiều mai khi họp, tôi muốn mỗi người các anh đều có thể đưa ra phương án giải quyết của mình..."

"Tôi biết anh khó xử, nhưng anh phải hiểu, chúng ta đều có khó xử..."

Người phụ nữ vừa kẹp túi xách dưới nách trái, vừa nhìn đồng hồ của mình.

"Hai tiếng sau anh lại đến tìm tôi thảo luận một lần, trong hôm nay chúng ta phải thảo luận ra một kết quả."

"Mẹ, mẹ về rồi à?" Giang Thư Dật chào người phụ nữ tóc ngắn.

Đường Văn Trân hôm nay mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen mùa đông, bên trong là áo len cao cổ màu trắng, ngực cô cài một cặp kính đen, trông có chút nghiêm túc.

Đường Văn Trân cầm điện thoại trong tay, nghe thấy có người gọi mình, liền từ từ chuyển tầm mắt về phía Ôn Yểu và Giang Thư Dật.

Chỉ là ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, bà khẽ nhíu mày.

Tiếp theo, bà không trả lời mà đi vào trong nhà.

Ôn Yểu nhìn biểu cảm của Đường Văn Trân, không khỏi cụp mắt xuống.

--

Giang Thư Dật đi theo sau Đường Văn Trân vào huyền quan.

"Lát nữa gặp."

Đường Văn Trân cúp điện thoại, đặt chìa khóa xe vào trong túi xách, ánh mắt mang theo vài phần dò xét nhìn về phía Giang Thư Dật và Ôn Yểu sau lưng cô.

"Vị này là?"

"À, cậu ấy là bạn học của con, Ôn Yểu." Giang Thư Dật kéo Ôn Yểu đang đứng ở cửa vào huyền quan.

"Nhà cậu ấy bây giờ có một chút chuyện, nên con bảo cậu ấy đến nhà chúng ta ở một thời gian..."

"Chào bác ạ, cháu là Ôn Yểu, là bạn học cùng lớp với Giang Thư Dật."

Ôn Yểu đối với Đường Văn Trân thái độ lịch sự nói.

"Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền bác như vậy, mặc dù lúc nãy Giang Thư Dật nói nhà cháu có một chút chuyện."

"Nhưng nếu bác không muốn tiếp nhận một người ngoài như cháu đến làm phiền, cháu cũng không có một chút oán hận nào."

"..." Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu nói những lời này, vội vàng nhíu mày.

Đường Văn Trân nhìn Ôn Yểu, không nói gì.

Giang Thư Dật có chút nóng vội.

"Mẹ," cô lập tức kéo tay phải của Đường Văn Trân, "Mẹ chắc không có ý kiến gì đâu nhỉ? Nhà Ôn Yểu bây giờ thực sự không thể ở được."

"Hơn nữa, bây giờ người thân của cậu ấy cũng không có ở đây, một người phụ nữ dịu dàng, rộng lượng và chững chạc như mẹ, chắc chắn sẽ không để bạn học của con phải ngủ ngoài đường chứ?" Vẻ mặt của Giang Thư Dật có chút khoa trương.

Nhưng Đường Văn Trân nhìn động tác của Giang Thư Dật, không có phản ứng gì mà "ừm" một tiếng.

Bà gật đầu, để đôi giày cao gót màu trắng đã thay ra ở cửa.

"Tùy con."

Đường Văn Trân vừa đi vào cửa nhà, vừa cởi áo khoác của mình.

Bà vẫn như thường lệ ngồi trên bàn làm việc dài trong phòng khách, mở máy tính của mình ra.

Ôn Yểu nhìn bóng dáng của Đường Văn Trân, không nói một lời.

Giang Thư Dật giúp Ôn Yểu lấy ra một đôi dép lê mùa đông.

"Ôn Yểu, cậu thay đôi giày này trước nhé?"

Ánh mắt Ôn Yểu dời khỏi người Đường Văn Trân, nhìn Giang Thư Dật đang đặt dép lê trước mặt mình, trong khoảnh khắc gật đầu.

"Cảm ơn."

"Tớ không ngờ mẹ tớ hôm nay sẽ về, nhưng cậu không cần lo lắng, bà ấy trông có vẻ hơi hung, nhưng thực ra cũng giống như cậu, người rất tốt, cậu đến nhà tớ ở, bà ấy chắc cũng sẽ không nói gì đâu."

Giang Thư Dật ghé vào tai Ôn Yểu nhỏ giọng nói.

--

Trần nhà của nhà Giang Thư Dật rất cao, cụ thể mà nói, chắc gấp đôi chiều cao nhà Ôn Yểu, là chiều cao có thể tùy ý chơi bóng rổ.

Trong nhà cô, khắp nơi đều có những ngọn đèn ống màu ấm, nhưng cả căn phòng trông lại không quá sáng sủa, có một không khí khiến người ta thư giãn.

Phòng khách được thiết kế mở, một dãy cửa sổ sát đất song song với nhau, chỉ cần ngồi trong phòng khách là có thể thấy rõ mọi thứ xảy ra trong sân.

Hoàn toàn khác với căn phòng hướng tây của Ôn Yểu, có thể tưởng tượng được khi đến ban ngày, những ô cửa sổ đó sẽ có hiệu ứng chói mắt như thế nào.

Cách cửa sổ sát đất không xa có một chiếc đàn piano trông rất xa xỉ.

Piano.

Ôn Yểu không chút do dự mà phỏng đoán, đó chắc chắn là thảm Ba Tư.

Sàn gỗ cao cấp tinh xảo kéo dài về phía trước, thể hiện sự xa hoa của gia đình này.

"..."

Ôn Yểu không nói gì mà đi theo sau Giang Thư Dật, trên mặt không lộ ra vẻ gì.

Cô sớm đã biết người này sinh ra trong một gia đình như thế nào, chuyện đến nước này, cũng không đến mức đặc biệt kinh ngạc.

"Đúng rồi."

Giang Thư Dật và Ôn Yểu đang định lên lầu, giọng của Đường Văn Trân liền vang lên.

Người phụ nữ tóc ngắn từ từ nghiêng đầu nhìn về phía hai người, "Hai đứa chắc chưa ăn cơm đúng không?"

"Cùng mẹ ăn một bữa cơm."

Giang Thư Dật và Ôn Yểu nhìn nhau, một lát sau, đồng thanh nói:

"Vâng ạ."

"Vâng ạ."

--

Trên bàn cơm bày rất nhiều món ăn.

Đường Văn Trân ngồi ở vị trí chủ tọa, bà hơi thu cằm lại, ngồi vô cùng trang nghiêm, tự phụ.

Ánh mắt bà dừng lại trên người Giang Thư Dật đang múc canh cho Ôn Yểu, hơi híp mắt lại.

Dường như phát hiện Đường Văn Trân đang nhìn mình, tay múc canh của Giang Thư Dật run lên một chút.

Cô đặt bát canh trước mặt Ôn Yểu xong, lại ho một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, cung kính múc một bát canh đặt trước mặt Đường Văn Trân.

Tiện thể còn nịnh nọt một chút, gắp thêm mấy miếng thức ăn vào bát của Đường Văn Trân.

"Mẹ, mẹ ăn đi ạ."

Đường Văn Trân nhướng mày, gật đầu, lúc này mới từ từ cầm lấy đũa, chậm rãi yên tĩnh bắt đầu ăn cơm.

Đường Văn Trân là một người phụ nữ tinh anh điển hình.

Nhưng ngoài ra, cử chỉ của bà đều toát lên một vẻ uy nghiêm và áp bức.

Ăn được một lúc, bà liền nhìn về phía Ôn Yểu.

Ôn Yểu đang ăn uống vô cùng đẹp mắt, mỗi một động tác đều trông rất tao nhã.

Đường Văn Trân có vài phần tán thưởng gật đầu, sau đó, quay đầu nhìn về phía con gái mình—Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật có lẽ đói bụng, đang ăn từng miếng thịt lớn.

Cô ăn rất ngon miệng, chưa được bao lâu, đã cầm bát đồ ăn ăn ngấu nghiến hết sạch.

Đường Văn Trân nhắm mắt lại, cảm thấy ngực có chút tức, bà từ từ đặt đũa xuống, nhìn về phía Ôn Yểu.

"Bạn học Ôn Yểu, phải không?"

"..." Ôn Yểu yên tĩnh nhìn về phía Đường Văn Trân, cũng đặt đũa xuống, "Vâng ạ."

"Con và Giang Thư Dật cùng một lớp sao?" Đường Văn Trân chống tay.

Ôn Yểu vẫn bình tĩnh gật đầu, "Vâng ạ."

"Mẹ, Ôn Yểu không chỉ cùng lớp với con, mà còn là lớp trưởng của lớp chúng con, thành tích đứng nhất khối đó ạ."

Giang Thư Dật vừa múc canh cho mình vừa nói chen vào.

"Giang Thư Dật, khi ăn cơm không nên nói chuyện." Đường Văn Trân thở dài.

"...Ồ." Giang Thư Dật có chút bất mãn cúi đầu.

"Giang Thư Dật ở trường thế nào?"

"..." Giang Thư Dật cắn đùi gà nhíu mày.

"Cậu ấy gần đây học hành rất nghiêm túc, thi cử cũng tiến bộ rất nhiều." Ôn Yểu nói thật.

"Đúng đúng đúng, mẹ, con thi tiến bộ rất nhiều, cô Lý chắc đã gọi điện cho mẹ rồi chứ? Đều là nhờ Ôn Yểu giúp con, cậu ấy đang dạy con học..."

Giang Thư Dật buông đùi gà xuống bổ sung.

Đường Văn Trân không thèm liếc nhìn Giang Thư Dật một cái, "Mẹ không hỏi con."

Bà tiếp tục nhìn về phía Ôn Yểu: "Cậu ấy ở trường gần đây còn đánh nhau không?"

Giang Thư Dật có chút căng thẳng, "...Mẹ, con đã nói là con không còn—"

"Mẹ không hỏi con." Đường Văn Trân lại một lần nữa ngắt lời Giang Thư Dật.

Ôn Yểu liếc nhìn, dường như nhớ ra chuyện cách đây không lâu, nhưng vẫn bình tĩnh nói dối: "Con không thấy cậu ấy đánh nhau."

Giang Thư Dật hướng về phía Ôn Yểu gật đầu.

"Vậy à." Đường Văn Trân hài lòng gật đầu, gắp một miếng thức ăn cho Ôn Yểu.

"Nhưng mà, việc học của con chắc cũng bận lắm nhỉ? Dạy Giang Thư Dật, có gây phiền phức cho con không?"

Giang Thư Dật cũng vội vàng gắp cho Ôn Yểu vài miếng thịt, Ôn Yểu liếc nhìn những món ăn thêm trong bát của mình.

"Không có ạ."

"Không phiền phức."

Một bữa cơm, Đường Văn Trân hỏi Ôn Yểu rất nhiều chuyện về Giang Thư Dật.

Thực sự có thể nói là truy đến tận gốc, khiến Giang Thư Dật ngồi một bên vô cùng lo lắng.

--

Sau bữa cơm, Giang Thư Dật dẫn Ôn Yểu đến phòng khách.

Trần nhà của phòng khách này cao hơn nhà của Ôn Yểu một chút, nhưng vẫn thấp hơn phòng khách rất nhiều, ánh sáng vẫn dịu dàng và thư giãn.

Ôn Yểu im lặng đi vào.

Trong phòng không có đồ đạc thừa, cũng không có bất kỳ đồ trang trí rườm rà nào.

Trông vô cùng đơn giản.

"Tớ ở ngay phòng bên cạnh cậu, cậu có thể đến tìm tớ bất cứ lúc nào."

Giang Thư Dật kéo vali của Ôn Yểu vào.

Trong phòng có một chiếc giường đơn, còn chưa thay chăn và ga trải giường.

"Để tớ tìm xem, chắc là ở đây."

Giang Thư Dật thành thạo đứng trước tủ quần áo, một lát sau thành thạo rút ra một bộ ga trải giường và vỏ chăn sạch sẽ.

Cô và Ôn Yểu cùng nhau thay ga trải giường, bọc vỏ chăn mới lên.

Ôn Yểu mặc một chiếc áo len màu trắng ở nhà, mái tóc yên tĩnh buông xuống bên tai, khi giũ chăn, tóc bị gió nhẹ nhàng thổi bay.

"Ôn Yểu."

Ôn Yểu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thư Dật.

"Bây giờ chúng ta thật giống như—"

"...Hửm?"

Giang Thư Dật dừng lại một chút, không thể nghĩ ra một từ thích hợp.

Nghĩ lại, họ không ở cùng một phòng, vậy thì không phải là bạn cùng phòng, nhưng quan hệ cùng ăn cùng ở như vậy, lại nên hình dung như thế nào?

Một lát sau, cô phát hiện mình đã nghĩ ra một từ, cảm thán:

"Chúng ta hai người bây giờ thật giống như chị em vậy!" (Editor: Con ơi, con không mở miệng không ai nói con câm đâu 🙂)

Tay Ôn Yểu đang giũ chăn không dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thư Dật, giọng điệu lạnh lùng.

"Ồ? Vậy cậu muốn gọi tớ là chị sao?" (Editor: Đúng gu tui rùii, niên hạ công, vài bữa xác nhận quan hệ thì tui xưng là em chị nhé được không)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro