
Chương 46
Bên ngoài truyền đến tiếng cành cây bị gió lớn thổi quét.
Giang Thư Dật hồi lâu không nói gì, chỉ cảm thấy ngón tay mình có chút lạnh băng.
Chẳng bao lâu, cô có chút xoay người ôm lấy Ôn Yểu, Ôn Yểu mặc chiếc áo khoác dày của cô, ôm lên mềm mại.
Trong không khí, hoa hồng hòa lẫn một chút hơi ẩm.
Dường như là hơi thở của mưa, lại dường như là hơi thở của nước mắt.
"..."
Bóng đèn trong hành lang bị hỏng, khiến mọi thứ trông có chút tối tăm, cả hai đều không thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Ôn Yểu không tiếng động nức nở, hai vai vẫn không ngừng run rẩy.
"Ôn Yểu."
Giang Thư Dật có chút vô định thở ra một hơi, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng Ôn Yểu, "Cậu đừng khóc mà."
Giang Thư Dật chưa từng thấy Ôn Yểu như vậy, có chút lúng túng.
Cô không biết nên an ủi người đang khóc như thế nào, lại càng không biết nên an ủi Ôn Yểu như thế nào.
Khi Giang Thư Dật lần đầu tiên gặp Ôn Yểu, cô ấy đã là giáo sư.
Giáo sư Ôn là một người lý trí, kiên nghị, quả cảm, quyết đoán.
Giang Thư Dật luôn nhìn theo bóng lưng cô, đuổi theo sau cô, đuổi theo rất lâu rất lâu...
Cho nên, cô luôn cho rằng—Ôn Yểu là người kiên cường.
Ôn Yểu là người đao thương bất nhập, cũng là bách độc bất xâm.
Cũng vì thế, Giang Thư Dật không ngờ, Ôn Yểu sẽ rơi lệ trước mặt mình.
Mũi Ôn Yểu áp vào ngực Giang Thư Dật, nước mắt cô lại bắt đầu làm ướt ngực áo sơ mi của cô.
Giang Thư Dật không biết nên nói gì, thở dài một hơi.
"Hôm nay, tớ không đến, tớ nghĩ ngày mai cậu chắc chắn vẫn sẽ đi học như bình thường."
"Sau đó, ngày mai, cậu có lẽ sẽ trước mặt tớ vẫn như mọi khi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra..."
Tưởng tượng đến bộ dạng giả vờ mạnh mẽ của cô, Giang Thư Dật liền cảm thấy mắt mình có chút cay cay.
"...Cậu thật là quá mạnh mẽ, Ôn Yểu."
Giọng Giang Thư Dật có chút nghẹn ngào.
Trong bóng tối, Ôn Yểu nhìn cô, không chớp mắt, trong ánh mắt có ánh nước lấp lánh, giọng nói nghẹn ngào hít một hơi.
— Rất muốn bảo vệ cô ấy... (Editor: Vì vậy yêu cổ đi)
— Làm cô ấy vui vẻ... (Editor: Vì vậy yêu cổ đi)
— Cho cô ấy ăn nhiều đồ ngon hơn... (Editor: Vì vậy yêu cổ đi)
— Hy vọng cô ấy không còn bệnh nữa... (Editor: Vì vậy yêu cổ đi)
— Hy vọng cô ấy có thể nhẹ nhàng hơn một chút... (Editor: Vì vậy yêu cổ đi)
Lông mi thon dài của Ôn Yểu khẽ rung động, trên đó còn có những giọt nước.
Giang Thư Dật có chút đau lòng và khó chịu phẩy đi giọt nước trên mắt cô, tiếp theo từng câu từng chữ nhẹ giọng nói:
"Cậu bảo tớ không đi, tớ đương nhiên sẽ không đi."
"Chỉ cần cậu bảo tớ ở lại, tớ nhất định sẽ ở lại."
"Chỉ cần cậu gọi tớ, tớ sẽ chạy đến trước mặt cậu."
— Chỉ cần cậu nói, muốn tớ đối xử thật tốt với cậu, tớ cũng nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu.
Giang Thư Dật thấp giọng cụp mắt, yên lặng nghĩ.
— Chỉ cần cậu nói, tớ đều sẽ làm.
Bầu trời bên ngoài đen kịt, không biết từ đâu truyền đến tiếng giọt mưa rơi xuống đất.
"Bị tớ bắt gặp bí mật của cậu, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy khó chịu, là chuyện rất bình thường."
Giang Thư Dật từ từ thở ra một hơi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Yểu.
"Cậu tuyệt đối đừng cảm thấy mình chật vật hay lúng túng."
"Đừng lo lắng tớ sẽ giận."
"Cũng đừng lo lắng người vừa rồi sẽ làm gì tớ..." (Editor: Ai nói Giang Thư Dật trẻ trâu, cổ suy nghĩ cho cảm xúc của người khác như vậy mà)
Lông mày Giang Thư Dật nhíu lại, mím môi.
"Trong lòng tớ, cậu là người rất tốt."
"Là loại tốt không có lý do. Rất tốt rất tốt."
Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật, cắn môi, giây tiếp theo, những giọt nước mắt trong veo từng giọt từng giọt lăn xuống.
"...Ừm."
Giọng Ôn Yểu lạnh lùng, lại mang theo một chút hơi thở nóng hổi.
"Chỉ là," Giang Thư Dật muốn nói lại thôi mà dừng lại một chút, "Ôn Yểu à."
"Cậu cũng không cần đối xử với tớ ác ý như vậy."
"Trước mặt cậu, tớ thực ra luôn rất bất an."
"Tớ sẽ bất an, có phải đã gây phiền phức cho cậu không, bất an cậu có ghét tớ không."
"Cậu đẩy tớ ra như vậy, tớ sẽ rất tổn thương, Ôn Yểu."
Giang Thư Dật nghẹn ngào một chút, ấn đầu Ôn Yểu lên vai mình.
"Rõ ràng chỉ cần cậu không đuổi tớ đi, tớ sẽ luôn ở bên cậu."
Mũi Ôn Yểu nhẹ nhàng lướt qua cổ Giang Thư Dật, mũi cô lạnh lùng, cùng với những giọt nước mắt nóng hổi ướt át chảy vào trong áo sơ mi của Giang Thư Dật, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Bàn tay Giang Thư Dật vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ đầu Ôn Yểu.
Mùi hương cỏ thơm ong sạch sẽ, rất dịu dàng truyền vào khoang mũi Ôn Yểu, khiến cô trong khoảnh khắc nắm chặt lấy quần áo của người trước mặt.
"Giang Thư Dật..."
Ôn Yểu trong không khí lạnh lẽo nhỏ giọng khụt khịt mũi, yên tĩnh gật đầu.
--
Cơn mưa nhỏ bất giác bắt đầu lớn dần.
Hai người đã quay trở lại phòng của Ôn Yểu.
Nước mắt của Ôn Yểu đã ngừng, trừ khóe mắt ra, trông không có một chút nào là đã khóc.
Ôn Yểu từ từ cởi chiếc áo khoác dày của Giang Thư Dật trả lại cho cô, cầm lấy chiếc áo khoác của mình mặc vào.
Cửa sổ bị người đàn ông đập vỡ, vẫn không ngừng thổi vào gió lạnh, mưa nhỏ cũng theo gió bay vào làm ướt mặt đất gần cửa sổ.
Hai người đứng trong gió, nhìn căn phòng hỗn độn có chút không biết làm sao.
Cô cầm một cuộn băng dính đứng trước cửa sổ, cố gắng dùng băng dính dán lại lỗ hổng trên cửa sổ. (Editor: Xót cổ quá)
Chỉ là lỗ hổng trên cửa sổ quá lớn, chỉ dùng băng dính dường như không thể bịt kín được.
Hơn nữa, băng dính căn bản không cản được gió.
Giang Thư Dật từ lỗ hổng không đều trên cửa sổ, nhìn về phía đèn đường ở đằng xa.
Rõ ràng là một mùa đông mưa rơi, đèn đường.
Im lặng một lúc, cô từ bỏ nhìn vào đống hỗn độn này, yên tĩnh nói: "Ôn Yểu, cậu đến nhà tớ ở trước đi."
Ôn Yểu đang dọn dẹp rác trong phòng, nghe câu này lập tức dừng lại động tác trong tay.
"Bây giờ là mùa đông, nhà cậu bây giờ đang trong tình trạng này."
"Hôm nay còn mưa, ở đây, tớ sợ cậu sẽ bị cảm."
Giang Thư Dật quay lưng về phía Ôn Yểu, cố gắng lại dùng băng dính dán lại cái cửa sổ đó.
"...Cậu ở nhà tớ, người đó cũng sẽ không dễ dàng tìm cậu gây phiền phức đâu."
Giang Thư Dật kéo dài băng dính, dùng kéo cắt ra, 'ừm' một tiếng nói tiếp:
"Hơn nữa, nhà tớ vốn dĩ có rất nhiều phòng trống, thêm một người ở hay thiếu một người ở, thực ra căn bản không có gì khác biệt..."
"Một công đôi việc mà."
Giang Thư Dật đưa ra một loạt lý do, liếc nhìn chiếc cửa sổ đã được mình dán qua loa nhưng vẫn còn lọt gió, thở dài một hơi.
"Giang Thư Dật." Ôn Yểu yên tĩnh cụp mắt xuống, tiếp tục bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
"Cậu không nghĩ đến cha mẹ cậu sao?"
Ôn Yểu bình tĩnh nói, mắt nhìn về phía cửa sổ mà Giang Thư Dật dán.
Giọng cô đã khôi phục lại ngữ điệu bình thường.
"Cậu có thể không quan tâm."
"Nhưng một người không hề liên quan đến họ đến ở, chẳng lẽ cha mẹ cậu sẽ không có ý kiến sao?"
"Ồ, cái này à, không sao đâu, cậu không cần lo lắng." Giang Thư Dật đáp dứt khoát.
"Cha mẹ tớ thường không ở nhà."
Giang Thư Dật thờ ơ nói, "Ba tớ thường ngày bận rộn hợp tác kinh doanh, mẹ tớ cũng là giám đốc bộ phận phát triển của công ty, hai người ngày thường không phải là đi công tác liên tục thì cũng là đi làm."
"..." Nhưng lời này vừa nói ra, Ôn Yểu nghe thấy liền im lặng liếc nhìn Giang Thư Dật.
Giang Thư Dật không chú ý đến ánh mắt của Ôn Yểu, tiếp tục dùng băng dính dán cửa sổ, nói chuyện như thể vô cùng quang minh chính đại.
"Hơn nữa, cha mẹ tớ đều là người thông tình đạt lý..." đúng không?
Giang Thư Dật trong khoảnh khắc có chút không chắc chắn.
Cô ít nhiều có chút không chắc chắn về thái độ của Đường Văn Trân.
Nhưng mà, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cô nghĩ, rồi lặp lại một lần nữa, "Không sao, dù sao cậu không cần lo lắng."
Giang Thư Dật dán lại cửa sổ lần thứ hai, vỗ tay nói:
"Hơn nữa nếu cậu đến nhà tớ, chúng ta có thể cùng đi học này."
"Chúng ta còn có thể cùng nhau ăn sáng."
"Dì giúp việc nhà tớ làm bánh bao gà, thật sự rất ngon!"
Giang Thư Dật nghĩ một chút, bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Còn có cháo. Thực ra cháo tớ nấu rất bình thường, nhưng cháo dì giúp việc nhà tớ nấu thật sự rất ngon, tớ không nhớ tên cháo đó là gì."
"Đúng rồi, cậu thích ăn sandwich hay gì đó làm bữa sáng, hay là thích uống cháo? Tối nay về tớ sẽ nói với dì giúp việc nhà tớ."
"Vậy nên, cậu có muốn đến nhà tớ không?"
"..."
Ôn Yểu nhìn mặt Giang Thư Dật, trầm ngâm vài giây, cuối cùng từ từ gật đầu.
"Ừm." (Editor: Cổ dần dần tiếp nhận mặt trời của cổ rồi)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro