Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Mưa bên ngoài bắt đầu nhỏ lại.

Biến thành những hạt mưa yên tĩnh và lạnh lẽo.

Sau khi Giang Thư Dật đút cháo cho Ôn Yểu xong.

Ôn Yểu liền rất ngoan ngoãn dựa vào lòng Giang Thư Dật.

Có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể tăng lên do kỳ phát tình, khiến cô mệt mỏi, chẳng bao lâu, vai Ôn Yểu bắt đầu đều đặn phập phồng.

Omega đang ngủ, mặt áp chặt vào vai Giang Thư Dật, như đang tìm kiếm gì đó, trong mơ dùng đầu cọ cọ vai Giang Thư Dật.

Đây là cái gì vậy?

Giang Thư Dật hít một hơi, rồi lại cẩn thận thở ra.

Giang Thư Dật biết Ôn Yểu như vậy là vì kỳ phát tình.

Nhưng dù vậy, nên xao xuyến vẫn cứ xao xuyến.

Giang Thư Dật sờ lên trán cô, cảm thấy nhiệt độ như đang hạ xuống.

Giang Thư Dật liếc nhìn khuôn mặt Ôn Yểu.

Đều tại Ôn Yểu khiến cô trong tình huống này, căn bản không có cách nào làm việc khác, chỉ có thể nhìn mặt Ôn Yểu.

Cho nên sờ sờ chắc cũng không sao đâu nhỉ?

"..." Giang Thư Dật mạnh miệng tự giải vây trong lòng.

Bàn tay đang đặt trên trán Ôn Yểu, cũng không khỏi di chuyển xuống, từ từ lướt đến chiếc mũi trắng nõn tinh xảo của Ôn Yểu...

Sau mũi lại không nhịn được đưa tay véo nhẹ đôi tai nhỏ nhắn mà ngày thường không dám chạm vào...

Omega trong lòng không tỉnh.

Giang Thư Dật nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn xuống.

Hồng nhạt...

"..." Ôn Yểu giật mình.

Tay Giang Thư Dật lập tức bật lên không trung, ánh mắt cũng lén lút nhìn đi hướng khác.

--

Tiếng mưa rơi bướng bỉnh, liên miên không dứt.

Không biết qua bao lâu.

Cửa phòng bị người gõ vang.

Giang Thư Dật định đứng dậy, liền phát hiện Ôn Yểu trong lòng hình như cũng đã tỉnh.

Cô vô cùng yên tĩnh nhìn về phía Giang Thư Dật, trong ánh mắt đã có vài phần tỉnh táo.

Giang Thư Dật đứng dậy, theo thói quen giơ tay trái lên, nhưng lần này Ôn Yểu không ôm lấy tay cô.

Giang Thư Dật có chút bất mãn phồng má, một mình đi đến cửa phòng mở cửa.

Là nhân viên khách sạn.

Đồng phục của cô và Ôn Yểu đã được sấy khô và mang về.

Giang Thư Dật cầm quần áo của hai người đi vào phòng.

Ôn Yểu yên tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ." Giang Thư Dật đột nhiên có chút căng thẳng.

Giang Thư Dật nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy Ôn Yểu chắc chắn đã tỉnh táo.

Đồng thời, cô cảm thấy Ôn Yểu chắc chắn nhớ rõ chuyện vừa rồi.

Giang Thư Dật không khỏi có chút bất an.

"Nói chuyện thì nhìn vào mắt người khác, Giang Thư Dật." Ôn Yểu lạnh lùng nói.

Thực sự giống như đang răn dạy.

"...Ồ."

Giang Thư Dật lập tức ngẩng đầu, như sợ chọc Ôn Yểu không vui, giấu đi bàn tay đã bị Ôn Yểu ôm qua.

"Ôn Yểu, lúc nãy tớ không phải cố ý chiếm tiện nghi của cậu." Giang Thư Dật phồng má lên, lập tức giải vây cho mình.

Cô bắt đầu cúi đầu nói dối, "Lúc tớ đánh dấu cậu, thật sự không có một chút tư tâm nào."

"Cậu đừng giận tớ."

Nghe xong lời cô, Ôn Yểu cụp mắt xuống, không nhìn Giang Thư Dật, "Vậy à."

Giang Thư Dật cảm thấy giọng nói vốn đã lạnh của cô, bây giờ còn lạnh hơn tám độ. (Editor: Ai đó bổ não Giang Thư Dật ra đii)

"Giang Thư Dật," Ôn Yểu mặt mày lạnh lùng, "Đưa quần áo của tớ cho tớ."

Giang Thư Dật không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng của Ôn Yểu như trở nên tệ hơn.

Cô có vài phần co quắp đưa quần áo mà nhân viên phục vụ khách sạn mang về đến trước mặt Ôn Yểu.

"...Đều sấy khô rồi." Giang Thư Dật cẩn thận liếc cô một cái.

Nhận lấy quần áo, im lặng vài giây, Ôn Yểu có chút lảo đảo đứng dậy.

Cô lạnh lùng nói: "Không được đến gần phòng tắm."

"Ồ, được."

Giang Thư Dật đứng ngoan ngoãn, như một học sinh tiểu học tham gia trại hè.

--

Sau khi thay quần áo xong, Ôn Yểu không chút lôi thôi mà từ phòng tắm đi ra, như thường lệ vén tóc từ trong áo sơ mi ra, buông xuống vai.

Ôn Yểu gấp gọn quần áo của Giang Thư Dật vừa mặc, cầm trong tay, hùng hồn nói: "Quần áo của cậu tớ giặt xong sẽ trả lại cho cậu."

"Không sao, hai bộ quần áo thôi, không cần phiền phức—" Giang Thư Dật định từ chối.

Rốt cuộc hai bộ quần áo này, ở nhà cô đều vứt vào máy giặt tùy tiện giặt chung là được rồi.

"..." Ôn Yểu ngước lông mi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Giang Thư Dật.

Nhìn vào mắt cô, Giang Thư Dật vội vàng nuốt lại lời mình nói, gật đầu:

"Ồ, vậy phiền cậu."

"Không sao." Ôn Yểu gật đầu.

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, "Lát nữa các bạn trong lớp còn phải tập trung điểm danh, tớ đi trước."

"...Ồ, được."

Giang Thư Dật cố gắng dùng tay phải ôm lấy tay trái của mình, có chút không quen.

Tống Kim Hi sau khi tách ra khỏi Chu Cảnh Đường và những người khác, đã trở về khách sạn.

Cô vừa mới từ thang máy ra tầng của mình.

Chỉ là, còn chưa đi đến cửa phòng mình, đã xa xa thấy Ôn Yểu từ căn phòng mà cô ở đi ra.

"..." Tống Kim Hi theo bản năng trốn đi.

Ôn Yểu ôm chặt một bộ quần áo trong lòng, đi về phía một lối ra khác, trông có vẻ muốn đi cầu thang bộ.

Tống Kim Hi có chút dò xét nhìn về phía Ôn Yểu, phát hiện tai cô ấy có chút đỏ.

"..."

Tống Kim Hi đứng ở hành lang dừng lại một chút, có chút không phản ứng kịp mà nhìn phòng của mình, rồi lại liếc nhìn hành lang mà Ôn Yểu vừa rời đi.

Một lúc lâu sau, mới gõ cửa phòng trước mặt mình.

Cửa, chưa đầy hai giây đã được mở ra.

Giang Thư Dật dùng tay nắm lấy tay nắm cửa, "Ôn—"

Giọng của Alpha cao vút, mang theo một chút mong đợi, vẻ mặt trên mặt cũng gần như tràn ra.

Nhưng khi cô phát hiện người đứng ở cửa là Tống Kim Hi, vẻ mặt cô lập tức trở nên vô cùng chán nản.

"..." Đến mức này sao.

Tống Kim Hi không nói gì mà nhìn cô, qua ba giây giơ túi trong tay lên, "Cho cậu, bánh kem phô mai đặc trưng."

"Ồ, cảm ơn." Giang Thư Dật liếc nhìn phòng, nhận lấy bánh kem, mời Tống Kim Hi vào.

Giang Thư Dật mở túi giấy ra, lấy bánh kem ăn.

Vì bát mì giữa trưa của cô đã nguội, nên thực ra giữa trưa cô không ăn gì.

Tống Kim Hi từ trong túi giấy lấy ra một chai đặt trước mặt Giang Thư Dật, "Mua hai tặng một trà sữa."

"...Ồ," Giang Thư Dật gật đầu, "Cảm ơn nhé."

Tống Kim Hi gấp gọn túi giấy, ném sang một bên, dường như không có chuyện gì hỏi: "Hôm nay cậu đi đâu chơi vậy?"

"Chỉ đi dạo gần đây, ngắm hồ..."

Giang Thư Dật nhìn đi nơi khác, dường như cố ý muốn tránh chủ đề này.

Tống Kim Hi nhướng mày, không hỏi tiếp.

--

Ngày thứ ba, lịch trình của lớp họ là đến một thị trấn cổ gần đó.

Dừng lại một chút, tự giải quyết bữa trưa, sau đó tập thể đi xe buýt trở về.

Sau khi xe buýt dừng ở bãi đỗ xe gần thị trấn cổ, các bạn học bắt đầu hoạt động tự do.

Giang Thư Dật đi đến sau lưng Ôn Yểu.

"Sức khỏe thế nào rồi? Ôn Yểu." Giang Thư Dật đi đến sau lưng cô.

Ôn Yểu yên tĩnh liếc cô một cái, trông có vài phần im lặng gật đầu.

Giang Thư Dật cảm nhận được, tâm trạng của Ôn Yểu không tốt.

Hai người cùng nhau đi đến thị trấn nhỏ, trên đó có đủ loại người bán hàng.

Giang Thư Dật mua vài hộp đồ ăn vặt đặc sản nổi tiếng của địa phương để mang về cho cha mẹ.

Nhưng Ôn Yểu không mua gì cả.

"Cậu không mua gì sao?"

"...Không muốn mua," Ôn Yểu cụp mắt, đi về phía bãi đỗ xe, "Tớ về đây."

Giang Thư Dật không còn cách nào khác mà đặt món đồ chơi nhỏ đang xem trong tay xuống, đi theo Ôn Yểu.

Có thể nói, Giang Thư Dật cảm thấy từ chiều hôm qua khi Ôn Yểu rời khỏi phòng cô, Ôn Yểu dường như tâm trạng đã rất không tốt. (Editor: Có thể nói là Giang Thư Dật dùng cả thanh xuân để bị Ôn lão sư giận)

"..."

Cụ thể hồi tưởng lại.

Dường như chính là khi mình nói câu 'lúc tớ đánh dấu cậu, thật sự không có một chút tư tâm nào', rõ ràng cảm thấy sắc mặt Ôn Yểu lạnh đi rất nhiều.

Nếu Ôn Yểu vì những lời này mà giận, vậy thì chỉ có hai tình huống, một là hy vọng mình có tư tâm, một là nhìn thấu sự thật rằng mình đang nói dối.

Tất nhiên, đầu tiên loại trừ tình huống Ôn Yểu hy vọng mình có tư tâm.

Rốt cuộc, cô ấy chính là Ôn Yểu. Giang Thư Dật khoanh tay phân tích.

Cho nên, cô ấy đang trách mình không thành thật sao?

Giang Thư Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có khả năng.

Giang Thư Dật bừng tỉnh ngộ.

Đúng vậy, Ôn Yểu, một người tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc có sẵn như vậy, chắc chắn không thích người khác nói dối.

Thế nên, cảm thấy mình đã tìm ra đáp án chính xác, Giang Thư Dật kéo tay Ôn Yểu.

"Ôn Yểu, cậu đừng giận..."

"Tớ sai rồi, tớ không nên nói dối cậu."

Ôn Yểu nghe xong những lời này, dừng lại một chút.

Cô khoanh tay, lạnh giọng nghiêm túc nhìn về phía Giang Thư Dật, "Cậu nói dối gì?"

"Lúc trước tớ nói không có tư tâm, là tớ nói dối." Giang Thư Dật có chút khó mở miệng mà nói thật.

Ôn Yểu ngẩng đầu, sắc mặt không đổi, "Nói tiếp đi."

"Có tư tâm," giọng cô đạm nhiên, "Là vì sao."

"Thì, pheromone của cậu rất dễ ngửi, cậu... lúc đó còn ôm tớ, là người bình thường ai cũng sẽ có chút tư tâm chứ." (Editor: Tôi cần cái chảo quánh nhỏ này cái)

"...Hơn nữa, cậu còn xinh đẹp như vậy." Giang Thư Dật có chút ngượng ngùng nhìn Ôn Yểu. 

Ôn Yểu ôm chặt cánh tay mình, "..."

Mắt cô nhìn Giang Thư Dật, trên mặt không chút dao động, "Cậu chỉ vì lý do này mà nói dối sao?"

"..." Giang Thư Dật có chút nghẹn lời, "Mặc dù cậu nói 'lý do này'."

"Nhưng cậu là người đẹp nhất tớ từng thấy."

Ngay cả dáng vẻ lạnh như băng cũng đẹp.

Giang Thư Dật chớp chớp mắt như một chú cún con nhìn về phía Ôn Yểu, "Cậu không giận nữa được không?"

Ôn Yểu khoanh tay dừng lại vài giây, "Tớ không giận."

"Lần sau không được nói dối."

Cô duỗi tay sờ đầu Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro